Không khí trở nên yên lặng, Kiều An Sâm ngập ngừng nói, "Như vậy không hay lắm đâu."
"Bằng không thì sao?" Sơ Nhất không mặn không nhạt nói, "Em cũng đâu thể ép anh, không thích chính là không thích."
Kiều An Sâm im lặng, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết tốt hơn, một lúc sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy quyết định của anh.
"Được thôi, anh đành phải nghe lời em vậy."
Sơ Nhất: "..."
Cô không nói gì mà cầm lấy chiếc hộp trên tay, sau đó cúi người mở ngăn tủ ở giường rồi cất nước hoa vào.
"Muộn rồi, ngủ sớm một chút." Sơ Nhất kéo cao chăn nằm ngủ, Kiều An Sâm nhìn báo thức mới chỉ 9:30, nhưng anh lại không dám mở miệng.
Mùi hương thoang thoảng vẫn còn trong không khí, hai người nằm cạnh nhau, khứu giác trở nên rõ ràng hơn trong bóng tối.
Cả hai đều mở to mắt nhưng đều không nhúc nhích, sau khi nằm yên một lúc, Kiều An Sâm đột nhiên nói: "Thật ra bây giờ cũng không khó ngửi lắm."
"Nước hoa được chia thành hương đầu, hương giữa và hương cuối, lúc mới xịt sẽ hơi nồng, sau đó sẽ nhạt dần, mùi hương sẽ không như trước nữa."
"Thảo nào ..." Kiều An Sâm như ngộ ra được một số kiến ​​thức mới, Sơ Nhất lại lên tiếng giải thích.
"Hương cuối của chai nước hoa chúng ta vừa xịt có mùi của cây kiến trắng và gỗ sam, mùi hương rất tươi mát, hơn nữa còn có tác dụng an thần."
"Có lẽ lúc đầu anh xịt quá nhiều nên mùi hơi nồng, vì vậy mới không quen." Vừa nói xong, Sơ Nhất cảm thấy mình quá hèn mọn, giống như người bán nước hoa vậy.
Cô ấy ngay lập tức chuyển sang kính trọng.
"Em chỉ phân tích sơ qua một chút thôi, cũng không phải muốn anh dùng nó, anh đừng hiểu lầm."
Kiều An Sâm: "... Ừ." Sau vài giây, anh bổ sung thêm một câu.
"Anh không hiểu lầm."
"...Vậy thì tốt."
Sơ Nhất trở mình, cô lấy điện thoại di động ra chơi, ánh sáng của màn hình hiện rõ trong bóng tối, Kiều An Sâm khẽ nói: "Không phải nói đi ngủ sao?"
"Có sao?"
"Có, em bảo muộn rồi nên ngủ sớm một chút."
"Ồ, đột nhiên em phát hiện ra bây giờ vẫn còn sớm."
"..."
Kiều An Sâm trơ mắt nhìn cô chơi, bản thân anh lại bị hạn chế hoạt động, anh không thể bật đèn nên đành nằm im trên giường một lúc lâu, sau đó sờ điện thoại trên nóc tủ.
Sơ Nhất chơi một lúc lâu mới nhớ đến Kiều An Sâm ở bên cạnh, cô quay đầu nhìn, chợt nhận ra anh cũng đang chơi điện thoại di động.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô nghiêng người liếc nhìn, màn hình trước mặt Kiều An Sâm là trang chủ Baidu, trên thanh tìm kiếm có dòng chữ rất rõ ràng.
Cách sử dụng nước hoa nam đúng cách.
"Không có gì." Kiều An Sâm giật mình, anh vội vàng cất điện thoại, nhanh chóng nhét dưới chăn bông.
"Không làm gì thật sao? Vậy tại sao anh lại giật mình?" Sơ Nhất cố ý nói, sau đó lập tức ngồi dậy, thuận theo tay anh mò xuống dưới, cướp lấy điện thoại của anh.
Đương nhiên Kiều An Sâm cũng không để cô lấy, anh vặn vẹo cơ thể, giơ tay lên đỉnh đầu, Sơ Nhất truy đuổi đến cùng, cả người cô nằm đè trên người anh.
Suýt nữa bị cô bắt được, Kiều An Sâm nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng, Sơ Nhất tức giận, dùng cả hai tay luồn ra sau lưng anh, sau vài lần giằng co, cuối cùng cũng rút được điện thoại ra khỏi tay anh.
Cả người Kiều An Sâm cứng nhắc,ngay cả ngón tay cũng vậy, đốt ngón tay cứng rắn khiến da tay cô đỏ bừng, Sơ Nhất nằm trên người anh thở hổn hển, bắt đầu hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình.
Mở khóa vân tay, trang trình duyệt hiện ra trước mặt cô.
Sơ Nhất kiểm tra lịch sử tìm kiếm, quả nhiên thấy một dòng chữ.
Nước hoa nam nên dùng ở đâu.
Làm thế nào để nước hoa không trở nên khó ngửi?
Phía dưới còn một số tìm kiếm đã lâu, chẳng hạn như nên tặng quà gì cho vợ, các nhãn hiệu trang sức nổi tiếng, v.v.
Sơ Nhất ngước mắt nhìn Kiều An Sâm, anh đang nhìn lên trần nhà, vẻ mặt không còn lưu luyến gì nữa.
"Em không biết, hóa ra Baidu còn được dùng như vậy."
"Anh thật thông minh, Kiều tiên sinh." Sơ Nhất trêu chọc anh, Kiều An Sâm đã thôi kháng cự, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
"Em xem xong chưa?"
"Em xem hết rồi." Sơ Nhất mỉm cười rồi trả lại điện thoại cho anh, sau đó trở người nằm xuống.
Vừa mới động đậy một cái đã bị Kiều An Sâm ôm lấy từ phía sau, cả người đè nặng lên người cô.
"Anh làm gì vậy!" Sơ Nhất tức giận khua chân múa tay, nhưng chỉ được hai cái, cô đã bật cười vì bị Kiều An Sâm cù.
"A, đừng đừng đừng, chỗ đấy ngứa không thể đụng...."
Lưng của Sơ Nhất là chỗ nhạy cảm nhất, đụng một cái đã ngứa ngáy, một lần ân ái được nửa đường mà bị Kiều An Sâm chạm phải, cơ thể cô lập tức nảy lên, phải cười mấy phút mới dừng lại.
Khi đó, Kiều An Sâm đành phải đi tắm.
Nhưng hiện giờ cô đã cười đau cả bụng, dường như Kiều An Sâm đang cố gắng tìm lại tôn nghiêm đã mất của mình bằng một cách khác, Sơ Nhất bị anh giày vò đến chết đi sống lại, ngày hôm sau tỉnh lại hai chân đã mềm nhũn.
Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cào cho Kiều An Sâm mấy nhát, lôi thân thể đau nhức đi tắm rửa, từ trong phòng tắm đi ra, Sơ Nhất đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô bèn đi tới chiếc tủ bên cạnh giường.
Hộp màu xanh lá cây và nước hoa trong đó đã biến mất.
Cô nhìn chằm chằm chiếc tủ trống không, bất giác bật cười, lúc phát hiện ra thì ngừng cười, cố ý nghiêm túc.
"Anh trộm nước hoa của em đúng không?" Trong giờ nghỉ trưa, Sơ Nhất gửi một tin nhắn như vậy cho Kiều An Sâm, hai phút sau anh mới trả lời.
"Anh để nó lên xe."
"Không phải anh không thích sao?" Lúc Sơ Nhất gõ hàng chữ này, trên mặt không giấu được vui vẻ, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo.
"Làm nước hoa ô tô cũng không tệ." Sau câu này, Kiều An Sâm còn gửi một icon mặt cười, khuôn mặt tròn màu vàng có cái miệng mở to, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, nhìn rất dễ thương.
Không giống với phong cách của Kiều An Sâm.
Qúa khác biệt.
Sơ Nhất tưởng tượng ra vẻ mặt của anh lúc cười như vậy, cô ôm bụng cười to, ngã ngào ra ghế sô pha
"Được thôi."
"Anh vui là được."
Tuy nhắn như vậy, nhưng người vui vẻ cả ngày lại là Sơ Nhất, ngay cả khi vẽ tranh, nụ cười vẫn luôn trên môi.
Hôm nay cô cập nhập chương mới, mọi người thi nhau bình luận ở bên dưới.
"Wow! Phong cách hôm nay của Sơ Đại là màu hồng!"
" Sơ Đại vẫn thích hợp với loại phong cách yêu đương thời thiếu nữ này hơn, cầu xin đừng khắc họa tình anh em nữa được không!"
"Dạo này tâm trạng của Đại Đại có phải rất tốt hay không~ Đường ở khắp nơi"
Ngay cả Tiểu Cao cũng nhắn tin riêng cho cô.
"Có thể giảm bớt một chút mùi chua của tình yêu được không !!!"
"Mỗi lần cậu đổi chương mới, mình đều muốn tìm một người đàn ông để yêu đương! Có để cho cẩu độc thân làm người không!"
"Tiểu Sơ! Cậu thay đổi rồi !!! Cậu không còn là Tiểu Sơ trong sáng, người đã nói với mình là cả đời không yêu đương kết hôn nữa rồi! Cậu đã bị tình yêu nhuốm bẩn rồi!"
Sơ Nhất: "..."
"Cởi bỏ bộ mặt xấu xa đó của cậu đi."
"Màn hình đầy dấu chấm than khiến mình nhức cả mắt."
"Nếu còn như vậy nữa mình sẽ block cậu."
Ngay sau khi tin tức được gửi đi, một người đàn ông nhỏ bé đang cắn khăn tay khóc điên cuồng xuất hiện trên màn hình, kèm theo giọng nói xuyên thấu tim gan của Tiểu Cao.
"Tiểu Sơ! Cậu đã thay đổi rồi! Bây giờ trong lòng cậu chỉ có chồng cậu thôi, nơi đó đã không còn chỗ cho mình nữa rồi, vĩnh biệt, mình đi đây!"
Nói xong, cô ấy đã chuyển trạng thái của mình sang trạng thái ẩn và sửa đổi chữ ký của mình.
Người này đã chết, có việc hóa vàng mã.
Sơ Nhất: "..."
Đầu cô rất đau.
Cô còn chưa tìm ra cách để xoa dịu Tiểu Cao thì cửa ra vào đột nhiên có tiếng động, Sơ Nhất ồ lên một tiếng, cô nghi ngờ nhìn ra ngoài thì thấy Kiều An Sâm đẩy cửa vào.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy?" Sơ Nhất liếc nhìn thời gian, mới có ba giờ chiều.
"Giữa trưa trong viện liên hoan, buổi chiều không phải tăng ca." Kiều An Sâm giải thích, sau khi thay giày xong, anh đi vào bếp rót nước uống.
"Em ở nhà cả ngày à?"
"Dạ." Vừa đến gần, Sơ Nhất đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây, như có như không, nhưng lại rất hấp dẫn.
Cô ngước mặt lên hỏi: "Anh có ngửi thấy mùi hương trên người mình không?"
"Cái gì?" Kiều An Sâm đưa tay lên ngửi hai lần, cau mày nói, "Không ngửi thấy."
"Buổi sáng anh xịt một chút trên xe." Anh vội vàng giải thích, Sơ Nhất nhếch môi cười với anh, sau đó vươn tay ôm lấy anh.
"Thơm lắm." Sơ Nhất vùi mặt vào trong ngực anh, hít sâu một hơi, thỏa mãn thở dài, Kiều An Sâm đột nhiên cảm thấy mình giống túi hương.
Anh có chút mất tự nhiên, nhưng không đẩy cô ra, mấy giây sau liền nói, "Được rồi, em làm việc đi."
"Không, muốn ôm thêm chút nữa." Sơ Nhất làm nũng, nhắm mắt không chịu buông ra, Kiều An Sâm mím môi không nói gì, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tai của anh nhuộm một vết ửng đỏ rất lạ.
Anh cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Sơ Nhất hài lòng buông anh ra, sau đó ngồi ngay ngắn lại, Kiều An Sâm nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình.
"Vậy anh về phòng đây, em làm việc tiếp đi."
"Ò." Sơ Nhất nhìn anh không chớp mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Vậy anh đi đi."
Kiều An Sâm suy nghĩ một chút, cuối cùng, anh do dự hỏi, "Hay là...anh mang máy tính ra đây nhé?"
"Như vậy không ảnh hướng đến anh chứ?" Sau khi nghĩ xong, Sơ Nhất dứt khoát nói: "Quên đi, anh ở đây sẽ quấy rầy em vẽ tranh mất, anh đi đi."
Kiều An Sâm: "..."
Anh im lặng đi ra ngoài.
Vô tình, mặt trời đang dần lặn xuống, chân trời nhuộm một màu đỏ cam lộng lẫy, mây trời bao la, gió thêm từ ban công thổi vào, vừa thoải mái vừa dễ chịu.
Tối nay ăn cơm sớm, hai người nấu ăn cùng nhau, chẳng mấy đã nấu xong.
Công việc của Sơ Nhất cũng đã hoàn thành sớm, hiệu quả của ngày hôm nay rất tốt, sau khi ăn xong, cô ngồi trên ghế sô pha xem TV, dạo này cô hiếm có giây phút thư giãn như vậy.
Buổi tối Kiều An Sâm cũng không có việc gì làm, ăn xong liền bổ một đĩa hoa quả để xem TV với cô, Sơ Nhất thấy anh đi tới thì nhìn anh một cách kỳ lạ.
"Sao vậy?" Kiều An Sâm nghi ngờ hỏi.
"Không sao." Sơ Nhất mím môi lắc đầu.
Hình ảnh trên màn hình rất xa lạ, dạo này Kiều An Sâm có xem TV với Sơ Nhất mấy lần, đôi khi sẽ xem cùng một bộ phim truyền hình, nhưng bộ phim hôm nay anh chưa từng xem.
"Em mới xem phim này hả?" Kiều An Sâm thuận miệng hỏi cô, Sơ Nhất gật đầu, sau đó quay mặt lại nhìn anh, chậm rãi trả lời.
"Em xem được vài hôm, mới xem được một nửa."
"À." Kiều An Sâm không nói nữa mà xem phim với cô, nhưng càng xem càng thấy kỳ lạ.
Bộ phim này có hai người đàn ông, dường như là hai nam chính, bởi vì họ có rất nhiều đất diễn.
Cốt truyện rất hay, có một chút hồi hộp xen lẫn giả tưởng, bọn họ đang theo dõi một vụ án giết người, vì phim nay liên quan đến công việc của Kiều An Sâm nên anh rất hứng thú.
Lúc đầu, Kiều An Sâm xem rất hăng say, nhưng càng về sau, cảm giác kỳ quái trong lòng anh càng tăng lên.
Bởi vì khi hai người họ nhìn nhau, bầu không khí vô cùng chậm chạp, anh ấy luôn cảm thấy giây tiếp theo hai người họ sẽ hôn nhau.
Kiều An Sâm bèn hỏi, "Sao hai người kia lại kỳ quái như vậy?"
"Hả?" Sơ Nhất quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng long lanh dưới ánh đèn, tràn đầy khích lệ, Kiều An Sâm thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Cốt truyện khá hay, nhưng anh có cảm giác hai người đàn ông rất kỳ quái, cứ như thể họ đang yêu ..."
Sơ Nhất cố gắng khống chế biểu cảm, không để cho tiếng cười bật ra, khó chịu chịu đựng, dường như đang cố gắng kéo căng mặt.
"Anh nghĩ nhiều rồi." Sơ Nhất ra vẻ bí hiểm gật đầu.
"Không phải hình như, bọn họ đúng là đang yêu đương."
Kiều An Sâm: "..."