Trên một chiếc BMW X5 từ Ngân Châu

lái về phía Lạc Hà, Vương Vỹ ngồi trên

ghế lái, ngồi vị trí bên cạnh tài xế là một

thanh niên tuổi tác xấp xỉ với Vương Vỹ.

“Cậu Trình, chuyện lần này phải làm

phiền cậu rồi.” Vương Vỹ vừa lái xe, vừa

đưa một túi tài liệu bằng giấy dày cho

thanh niên.

Thanh niên nhận túi tài liệu, mở ra nhìn,

tự châm một điếu thuốc lá cho mình:

“5% cổ phần của Lâm Thị, cậu Vương,

lần này cậu ra tay hào phóng nhỉ?”

“Cậu Trình, đây chỉ là tiền đặt cọc thôi,

nếu chuyện lần này thật sự hoàn thành,

còn có một nửa nữa, họ Vương tôi nhất

định sẽ dâng cả hai tay.’ Vương Vỹ thấy

cậu Trình nhận túi giấy kia, trong lòng

cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Yên tâm đi, tôi thích giao dịch với người

tham lam như cậu.” Trong ánh mắt Trình

Quảng tràn đầy tham lam, là cháu trai

của Trình Khuông, Trình Quảng có cả

địa vị và quan hệ, nhưng về mặt tiền bạc

vẫn kém xa những kẻ con nhà giàu cùng

lứa, bởi vì Trình Khuông đã từng đã ra

quy định, người nhà họ Trình, trong vòng

ba đời không được kinh doanh, không

được tham gia chính trị.

Quy tắc này của Trình Khuông khiến cho

rất nhiều người nhà họ Trình đều tỏ ra

không thể nào hiểu nổi, rõ ràng có mối

quan hệ rất rộng rãi, tại sao không tham

gia kinh doanh chính trị, bọn họ khẳng


định, dựa vào mối quan hệ của Trình

Khuông, chắc chắn có thể làm cho mình

thuận nước xuôi dòng thăng tiến trong

lĩnh vực kinh doanh và chính trị.

Nhưng mà chỉ có người tinh tường mới

biết, Trình Khuông đặt ra quy tắc này là

Vì sợ ba học trò của ông ta đã bao trùm

ba lĩnh vực chính trị quân sự kinh doanh

của tỉnh Ninh, nếu người nhà họ Trình

còn dám làm kinh doanh tham gia chính

trị, như vậy thứ chờ đợi nhà họ Trình, chỉ

có thể là kết cục bị hủy diệt.

Trước cửa trang viên nhà họ Trình, một

thanh niên mặc quần áo thoải mái đứng

ở đó, ở một nơi ai nấy đều mặc vest đến

thăm hỏi như thế này, một bộ quần áo

thoải mái đủ để lộ ra thân phận của

thanh niên này, anh ta là con trai của

học trò Trình Khuông, Ninh Nhất Chu,

cha anh ta là Ninh Trường Hà, tay nắm

quyền lực quân sự của tỉnh Ninh; địa vị

cực kỳ cao.

“Cậu Ninh, trông mòn con mắt như vậy

là đang đợi ai thế?” Một cô gái có gương

mặt xinh đẹp đi đến bên cạnh Ninh Nhất

Chu, nũng nịu hỏi, khi nói chuyện còn

liếc mắt đưa tình.

“Lâm Ngữ Lam.” Ninh Nhất Chu nói ra

ba chữ, trong lời nói lộ ra sự tự tin mạnh

mẽ, ánh mắt anh ta cũng không thèm

liếc cô gái đứng bên cạnh một cái.

Cô gái này vừa nghe thấy tên Lâm Ngữ

Lam, mắt lập tức tối xuống, tuy rằng bản

thân cô ta có gia thế rất tốt, tướng mạo

hạng nhất, nhưng đối với Lâm Ngữ Lam,

vẫn không thể nào so sánh được, xét gia

thế, Lâm Ngữ Lam là cháu gái ruột của

Lâm Chính Nam, xét tướng mạo, cô ta

vẫn tự hiểu mình tới đâu.

Hai tay Ninh Nhất Chu chấp sau lưng,

vân không nhúc nhích nhìn về phía xa:

Một chiếc Benz GT màu đỏ rực từ

phương xa lái đến, dần dần tiến vào tầm

mắt của Ninh Nhất Chu, Ninh Nhất Chu

vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, sau khi

nhìn thấy chiếc xe Benz này, nhếch

miệng lên mỉm cười, chiếc xe dừng lại,

cửa xe mở ra, có người bước xuống. Cô

gái trang sức nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp

đến mức không thể soi mói được gì,

cảnh vật đất trời giống như dệt nên một

bức tranh cho cô, váy dài màu vàng nhạt

và bức tranh này hòa vào một thể, khiến

cho người ta sỉ dại.

Mái tóc dài màu đen của cô gái cuộn lại

sau gáy, cắm một cây trâm ngọc màu

trắng bạc, cây trâm giống như ánh sao,

tô điểm thêm cho bức tranh này.

Ninh Nhất Chu say đắm nhìn, khi anh ta

đang định bước lên đón tiếp, lại phát

hiện ra, cô gái mà mình chờ đợi lại đi

cùng một người đàn ông xa lạ, cùng

bước xuống từ một chiếc xe, hơn nữa cô

còn khoác tay lên tay người đàn ông kia.

Sắc mặt Ninh Nhất Chu thay đổi dữ dội,


mấy giây sau anh ta mới bình tĩnh lại,

sải bước đi về phía Lâm Ngữ Lam.

“Ngữ Lam, cuối cùng em cũng đã đến

rồi, anh đứng đây đợi lâu lắm rồi.” Ninh

Nhất Chu cất cao giọng nói, sau đó ánh

mắt hướng về phía Trương Thác, nhìn

kỹ: “Đây là?”

“Chồng tôi.” Lâm Ngữ Lam khoác tay

Trương Thác, cười nhẹ.

Chồng!

Trong lòng Ninh Nhất Chu giật thót, giờ

phút này, anh cảm thấy dường như thứ

quan trọng của mình đã bị người ta

cướp đi mất rồi, Ninh Nhất Chu nhìn về

phía Trương Thác, khí chất vượt trội của

người kia, và cả bộ tây trang sát người

đang mặc, đều khiến Ninh Nhất Chu

không cách nào coi thường được.

Trong khi Ninh Nhất Chu còn đang suy

nghĩ Trương Thác là cậu chủ của gia

đình nào, một giọng nói không hài hòa

chút nào vang lên.

“Chồng và ở rể, đó là hai việc khác nhau,

cậu Ninh, người này đang ở rể nhà họ

Lâm chúng tôi.’ Vương Vỹ và Trình

Quảng từ bên cạnh đi tới.

“Cậu Ninh, đã lâu không gặp.’ Trình

Quảng chào hỏi với Ninh Nhất Chu.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, hôm nay

nhất định phải uống thêm mấy ly đấy

nhé.” Ninh Nhất Chu lễ phép đáp lại

Trình Quảng, sau đó nôn nóng hỏi

Vương Vỹ: “Anh Vương, anh nói người

này đang ở rể tại nhà họ Lâm?”

“Đương nhiên, một thằng nghèo mạt,

bấu lên gốc cây lớn nhà họ Lâm chúng

†a.” Vương Vỹ khoanh hai tay trước

ngực, cười nhạo nói.

Hôm nay ở trang viên nhà họ Trình, anh

†a cũng không sợ Trương Thác, thậm chí

Vương Vỹ còn có chút mong đợi Trương

Thác sẽ ra tay với mình, bởi vì anh ta

biết rõ, một khi tên bụi đời này không

kiềm chế được ra tay ở nhà họ Trình,

như vậy anh ta cũng xong đời luôn.

Trương Thác thờ ơ liếc mắt nhìn Vương

Vỹ, cũng không nói câu nào, Vương Vỹ

giống như một thằng hề, nếu anh muốn,

chỉ cần gật đầu một cái, Vương Vỹ này

sẽ chết không có chỗ chôn ngay.

Về phần nhà họ Trình có ra tay hay

không gì đó, Trương Thác hoàn toàn

không thèm quan tâm đến, trên thế giới

này vẫn chưa có ai có thể quản lý được

anh, cũng không có ai dám quản lý anh.

Vương Vỹ thấy Trương Thác không ñói

tiếng nào, còn tưởng rằng Trương Thác

sợ rồi, anh ta cười ha ha hai tiếng: “Họ

Trương kia, nếu anh biết điều thì cút xa

ra đi, đây là bữa tiệc của nhà họ Trình,

không phải nơi mà loại bụi đời như anh

có thể đến được!”

“Cũng không thể nói như vậy được.” Lại

một giọng nói nữa vang lên, Lâm Xuyên

mặc tây trang dạo bước đi tới: “Nếu


Trương Thác đã bước vào nhà họ Lâm

chúng ta, thì đó chính là người của nhà

họ Lâm, có lý nào lại để cho anh ấy đi

trong khi người nhà họ Lâm chúng ta ở

đây?”

Lâm Xuyên câu nào cũng bênh vực

Trương Thác, nhưng lại lộ ra một cảm

giác kỳ quái.

Lâm Ngữ Lam cảm thấy hơi bất ngờ liếc

mắt nhìn Lâm Xuyên, không biết trong

lòng anh ta đang có ý đồ gì.

Vương Vỹ không vui xoay người lại: “Tôi

nói này Lâm Xuyên, có phải đầu anh có

vấn đề gì không hả, nói đỡ cho một

người ngoài như thế sao?”

“Ha ha, Trương Thác là em rể của tôi,

sao có thể là người ngoài được chứ?”

Lâm Xuyên hỏi lại một câu.

“Anh!”

Vương Vỹ đang định mở miệng đã bị

Trình Quảng ngắt lời.

“Được rồi, đây là chuyện của nhà họ

Lâm các người, tôi không có hứng thú

nghe nhiều, nếu các người muốn nói cứ

đóng cửa lại, người một nhà từ từ nói

với nhau, đây là bữa tiệc của nhà họ

Trình chúng tôi, không phải nơi mấy

người nhà họ Lâm nói chuyện!” Trình

Quảng hừ lạnh một tiếng.

Trình Quảng vừa mở miệng, bất kể là

Vương Vỹ hay Lâm Xuyên đều không mở

miệng nữa.

“Cậu Ninh, lâu lắm rồi không gặp, vào

nhà ôn chuyện cũ nhé?” Trình Quảng

đưa tay ra hiệu mời với Ninh Nhất Chu.

Ninh Nhất Chu gật gật đầu, sau khi nhìn

Trương Thác một cái thật sâu, cũng cất

bước bỏ đi.

Ninh Nhất Chu và Trình Quảng đều đi

rồi, Vương Vỹ giống như bị rút đi dũng

khí, không dám kêu gào với Trương

Thác nữa, cũng bước nhanh đi.

Lâm Xuyên nhìn Trương Thác nở một nụ

cười thiện chí, sau đó cũng rời đi.

Từ đầu đến cuối, Trương Thác chẳng hé

một tiếng nào, cho dù anh vừa mới là

chủ đề của cuộc tranh cãi, giống như

chẳng có việc gì liên quan đến mình vậy,

anli đến đây, đơn giản chỉ vì Lâm Ngữ

Lam, nếu không có mối quan hệ của

Lâm Ngữ Lam, những người này thậm

chí còn chẳng có tư cách nói chuyện với

anh.