“Bớt giả vờ cho tôi đi!” Khổng Thư mở

phần mềm cổ phiếu trên máy tính bảng

ra: “Tôi muốn xem xem, anh dựa vào cái

gì mà làm bộ làm tịch ở đây, cổ phiếu

mà tôi nói kia…”

Đúng lúc này, giọng nói của Khổng Thư

lập tức im bặt.

Giờ phút này, trên máy tính bảng trước

mặt anh ta, cổ phiếu đánh số 08752X,

màu đỏ trước đây đã biến thành màu

xanh lục chói mắt, đây là biểu tượng

giảm mạnh, nói cách khác, tất cả tiền

đầu tư vào cổ phiếu này đều đã bị gói

chặt trong đó, không thể lấy ra được

nữa.

“Chuyện này… Khổng Thư hít sâu một

hơi, trong mát lộ ra vẻ không thể nào tin

nổi: “Không thể nào! Không thể nào!”

“Không có gì là không thể cả.” Trương

Thác cười khẽ một tiếng, lúc này điện

thoại của anh lại vang lên, bắt máy, chọn

loa ngoài, giọng nói trong điện thoại lại

vang lên.

“Lão đại, cổ phiếu này khủng khiếp hơn

tưởng tượng của em nữa, em còn tưởng

là có thể mua được một triệu cơ đấy, kết

quả mới đến bảy trăm nghìn, đối phương

đã không nhịn được nữa rồi, trực tiếp

ôm chặt, lá gan như thế này, em đoán có

lẽ chỉ là người mới vừa từ trường học ra

mà thôi, ngay cả thủ đoạn lừa tiền cũng

thấp kém như vậy.”


Thân thể Khổng Thư ngồi đó đã hơi hơi

run rẩy, giọng nói trong điện thoại giống

như một cây gai đâm vào trong lòng anh

ta, kiến thức lý luận mà anh ta vẫn lấy

làm kiêu ngạo, trong mắt người khác

cũng chỉ là tay mơ, không đáng được

nhắc đến sao?

“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, cậu

sắp xếp người đi lấy lại tiền đi, bát người

phía sau ra đây, xử lý thế nào thì một

mình cậu xem mà làm đi.” Trương Thác

cúp điện thoại, cũng không bảo Khổng

Thư làm gì cả, thật giống như trận đánh

cược vừa nãy hoàn toàn không tồn tại.

Bầu không khí bên trong căn phòng đột

nhiên lâm vào sự im lặng kỳ lạ, Khổng

Thư ngồi một bên, mặt tiu nghỉu khó

chịu.

Tần Âm nhìn bên trái rồi lại nhìn bên

phải, cũng không biết mình nên nói gì

cho phải.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra.

“Thầy đã về rồi ạ?” Tân Âm đột nhiên

đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn ra cửa.

Ngoài cửa chính, một người đàn ông

trung niên hơn năm mươi tuổi đang

xách theo túi thức ăn đi vào nhà, dáng

người nam tính nghiêm túc, toàn thân

tràn ngập một khí chất khó nói nên lời.

Tần Âm vui vẻ đi tới nhận túi thức ăn

trong tay người đàn ông trung niên:

“Thầy giáo, thầy đã về rồi, đây chính là

người mà em đã nói với thầy, Trương

Thác, Trương Thác, đây chính là thầy…”

“Hello, lại gặp mặt rồi.’ Trương Thác nở

nụ cười với đối phương.

“Là cậu… Không ngờ là cậu…’ Người

đàn ông trùng niên đờ đẫn nhìn Trương

Thác, miệng thì thầm.

Tần Âm nhìn bộ dạng hai người, cảm

thấy nghi ngờ: “Thầy quen biết Trương

Thác sao?”

“Không quen.” Người đàn ông trung niên

lắc lắc đầu: “Tôi không biết anh tên là

Trương Thác, tôi chỉ biết một cái tên

khác của anh thôi.”

“Một cái tên khác?” Tân Âm theo bản

năng nhìn về phía Trương Thác, chợt

nghe thấy tiếng nói của thầy giáo vang

lên bên tai.

“Thần của phố Wall, đột nhiên xuất hiện

khi thị trường chứng khoán tài chính

quốc tế nghênh đón thời điểm sập sàn,

dùng một triệu ba trăm nghìn đô la Mỹ,

trong gần hai tháng ngắn ngủi, hoàn

thành mười tám hạng mục giao dịch cổ

phiếu, hai tháng sau, anh ấy tập trung

mười lăm triệu đô la Mỹ, chỉ dùng để

làm một chuyện duy nhất là xây dựng

quỹ ngân sách CDO đang trống rỗng.

Anh thiết kế một quỹ ngân sách hình

thức thao tác phức tạp, vừa bán khống

CDO nguy hiểm, vừa thu mua CDS giá


rẻ, khi tất cả mọi người cho rằng anh sẽ

mất hết vốn liếng, anh thành công thay

đổi tình thế, khiến cho tốc độ tăng lợi

nhuận đạt đến 50%! Cũng đúng vào lúc

đó, anh trở thành truyền thuyết của phố

Wall, cũng thành lập quỹ ngân sách quy

mô lớn của mình, đến nay vẫn đứng vị trí

thứ nhất trên thế giới, không thể lay

chuyển, khi đó, năm đó anh mới mười

chín tuổi, tôi từng có may mắn gặp anh,

anh nói với tôi, sở dĩ anh gặp tôi, là vì tôi

từng cống hiến cho sự nghiệp từ thiện,

không cần báo đáp, cho đến nay tôi mới

biết được tên thật của anh, Trương

Thác.”

“Thần… của phố Wall…” Tân Âm nhìn

Trương Thác, trong mắt đã tràn ngập

rúng động, cô ta không hề nghi ngờ lời

nói của thầy giáo, bởi vì thầy giáo hoàn

toàn không cần thiết phải lừa cô ta.

“Đúng vậy.” Người đàn ông trung niên

thổn thức một tiếng: “Anh là truyền

thuyết của cả phố Wall, nhưng khi anh

vẻ vang nhất lại biến mất trong tâm mắt

mọi người, anh lại quyên góp toàn bộ tài

sản của mình cho những hội chữ thập

đỏ mà không yêu cầu ràng buộc gì,

dùng để cứu trợ những đứa trẻ miền núi

nghèo khó kia.”

Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn

Trương Thác ngập vui mừng, đây là ông

ta đang dùng ánh mắt người đi trước lớn

tuổi để đối xử với người đi sau, ông ta

rất may mắn, ở Hoa Hạ, trong tổ quốc

của mình, có một người cống hiến cho

từ thiện, không cần báo đáp như Trương

Thác.

“Quyên góp toàn bộ…’ Bây giờ Tân Âm

đã hoàn toàn không nói ra lời nữa rồi,

cho đến nay, cô ta vẫn cho rằng mình đã

rất nhiệt tình với sự nghiệp từ thiện rồi,

nhưng bây giờ mới phát hiện ra, nếu so

sánh với Trương Thác, tự bản thân mình

chỉ có thể nói là chín trâu mất một sợi

lông thôi.

“Tiểu Âm, thật không ngờ, em lại quen

biết với Trương Thác, nếu như tôi đoán

không sai, hai người quen nhau ở cô nhi

viện đúng không?” Người đàn ông trung

niên cười nhìn Tần Âm.

“Vâng.” Tần Âm hai tay đặt trước bụng,

gật gật đầu.

“Được rồi, đừng đứng hết ở đây nữa,

hôm nay tôi mua nhiều nhân, chúng ta

làm sủi cảo đi, Trương Thác, bây giờ tôi

đã rời khỏi giới tài chính rồi, cũng lớn

tuổi hơn anh nhiều, Tiểu Âm cũng giống

như con gái của tôi vậy, sau này chúng

ta cũng là người một nhà, tôi sẽ gọi

thẳng tên họ anh nhé; nếu anh không

ngại, cứ gọi tôi một tiếng chú Khổng đi.”

Người đàn ông trung niên giơ thức ăn

trong tay lên, cười nói.


“Được, chú Khổng.” Trương Thác hơi

mỉm cười: “Tôi cán bột nhanh, mọi

người gói đi.”

“Được!” Người đàn ông trung niên sang

sảng đáp một tiếng: “Tiểu Âm, mau đến

giúp đi.”

“Vâng.” Tần Âm cúi thấp đầu, gương mặt

bé nhỏ đỏ bừng, đi sau lưng thầy giáo,

đợi đến khi vào nhà bếp rồi, Tân Âm đưa

bàn tay bé nhỏ kéo ống tay áo thầy giáo:

“Thầy giáo, thầy nói cái gì vậy, cái gì mà

người một nhà chứ.”

“Ha ha, đây không phải là chuyện sớm

hay muộn thôi sao.”

Khi Trương Thác ăn cơm ở nhà thầy

giáo Tần Âm xong, về đến nhà đã là tám

giờ tối rồi, đám mây nơi chân trời đã

hiện lên ánh đỏ.

Vừa vào trong nhà, Trương Thác đã nhìn

thấy Lâm Ngữ Lam đang bày gương mặt

phiền muộn ngồi trên ghế sô pha, bên

trong phòng khách không nhìn thấy

bóng dáng Milan.

“Chủ tịch Lâm, sao vậy?” Trương Thác

chạy đến, ân cần hỏi han.

“Chuyện của công ty, có nói anh cũng

không hiểu.” Bàn tay nhỏ bé của Lâm

Ngữ Lam ôm trán.

“Tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe

của em đấy, cố gắng thả lỏng một chút,

tôi đi múc chậu nước rửa chân cho em,

mấy ngày hôm nay xem ra em rất mệt

mỏi rồi.” Trương Thác an ủi một tiếng,

chạy vào phòng vệ sinh bưng chậu nước

ấm ra, sau đó ngồi xổm trước mặt Lâm

Ngữ Lam, nâng đôi chân ngọc kia lên,

thả vào trong nước:

Mấy ngày gần đây, Lâm Ngữ Lam đã

quen việc Trương Thác rửa chân cho

mình rồi, hơn nữa không thể không thừa

nhận là tay nghề xoa bóp của Trương

Thác quả thật rất tốt, sau mỗi lần anh

xoa bóp xong, cô cũng cảm thấy toàn

thân thoải mái, ngủ rất say.

Trên tivi đang chiếu tin tức buổi tối, điện

thoại của Lâm Ngữ Lam vang lên, người

gọi đến là thư ký Lý.

Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn màn hình

điện thoại di động trước, sau đó lại liếc

mắt nhìn Trương Thác, nhận điện thoại:

“Thư ký Lý, liên lạc với cô ta thế nào rồi?”