Editor: Vy Vy 1505

Hôm nay là mười lăm tháng tám trung thu, vừa lúc là sinh nhật Hoàng đế, vạn thọ tiết ngày đầu tiên.

Kỷ Uyển Thanh bị đánh thức lúc trời còn chưa sáng, nàng che miệng ngáp một cái, chớp chớp mắt, nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh.

Cao Húc đã không còn bên cạnh, giờ Dần hắn đã ra cửa, tham dự một loạt hoạt động hiến tế trước yến tiệc.

Bởi vì Kỷ Uyển Thanh mang thai, được Xương Bình Đế săn sóc hạ chỉ, chỉ cần tham dự yến tiệc là được.

Vạn thọ tiết có ba ngày, hai ngày còn lại dùng để che giấu ngày chính, dù sao cổ nhân rất coi trọng bát tự, sinh nhật Hoàng đế không thể thông báo khắp nơi.

Nhưng Xương Bình Đế cũng từng là hoàng tử, những thế gia có nội tình đều biết hôm nay là ngày chính.

Thực tự nhiên, yến tiệc long trọng nhất chính là hôm nay.

Quan lại huân quý và tôn thất, còn có sứ thần tiểu quốc phụ thuộc đến hiến thọ lễ và triều bái. Kế tiếp, còn có tiệc rượu long trọng.

Nói tóm lại, an bài từ sớm đến tối, trời tờ mờ sáng đã phải xuất phát.

Kỷ Uyển Thanh thở dài, sờ sờ bụng, may mắn là nàng tính tránh đi, nếu không lăn lộn một ngày như vậy cũng quá sức.

Nhưng, diễn kịch phải diễn nguyên bộ.

Nàng mặc lễ phục vàng kim xen lẫn màu đỏ thẫm, trên đầu đội mũ phượng Thái tử phi, ngược lại không trang điểm gì nhiều, chỉ nhợt nhạt thoa một tầng phấn mỏng.

Canh giờ đã sắp đến, chính là ngoài song cửa sổ trời không sáng lắm. Kỷ Uyển Thanh ra chính điện nhìn, thì ra hôm nay trời đầy mây, tầng mây rất dày, mọi nơi có vẻ hơi âm u.

Không đợi nàng nói thầm, Lâm Dương đã sớm chờ đợi thật lâu dưới bậc thang tiến lên, cúi người hành lễ.

Hắn là thái giám giả, lúc này mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, càng thêm cẩn thận, không dám nhìn lên trên, đặt tầm mắt ở chỗ trước làn váy vàng kim một thước.

“Chúng thuộc hạ đã chuẩn bị thỏa đáng, mời nương nương lên kiệu.”

Đối với tâm phúc của phu quân, Kỷ Uyển Thanh vẻ mặt ôn hoà, nhẹ giọng kêu đối phương dậy, sau đó được đám người Hà ma ma đỡ bước lên kiệu.

Hai người Hà ma ma, Lê Hoa cũng theo sau, một trái một phải che chở chủ tử, vẻ mặt nghiêm túc cảnh giác, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Kỷ Uyển Thanh cũng không trấn an họ, chính nàng cũng thực nghiêm túc.

Lâm Dương vung tay lên, bọn thái giám mạnh mẽ đứng trang nghiêm một bên lập tức vào vị trí của mình, nâng kiệu. Bọn họ nâng kiệu vô cùng nhẹ nhàng, dưới chân vững vàng, nện bước không nhanh không chậm, mặt không biểu tình, ánh mắt lại sắc bén.

Bọn thái giám áo lam che chở bên cạnh kiệu cũng như thế.

Đây đều là người Cao Húc đặc biệt chọn lựa, lâm thời giả làm thái giám, một đám thân thủ mạnh mẽ, phản ứng nhanh nhẹn, bảo hộ kiệu kín không kẽ hở.

Lâm Dương trước tiên sai mấy tiểu thái giám đi trước dò đường, bản thân lại đi phía trước nhất của đội ngũ, hết sức chăm chú lưu tâm động tĩnh phụ cận, cùng với con đường phía trước.

Lê Hoa thật cẩn thận vén lên màn kiệu, liếc mắt một cái, mặc dù nàng không biết công phu, cũng nhìn ra được nhóm người này ẩn ẩn không giống thái giám bình thường.

Nàng an lòng, nói với chủ tử: “May mắn điện hạ chuẩn bị thỏa đáng.”

Kỷ Uyển Thanh không nghi ngờ Cao Húc an bài, nghe vậy “Ừ” một tiếng, liền lưu tâm động tĩnh kế tiếp.

Chủ tớ ba người nín thở chờ.

Hoàng hậu muốn ra tay trên đường, nhưng bọn họ cũng không biết cụ thể là đoạn đường nào. Theo kế hoạch, kiệu sẽ vòng một vòng trước Thanh Ninh Cung, nếu gặp đối phương tính kế, bọn họ sẽ tương kế tựu kế.

Nếu không gặp, bọn họ sẽ chính mình thiết kế chút “ngoài ý muốn”, sau đó lập tức quay về.

Tuy bên ta làm đủ phòng ngự thi thố, nhưng chỉ cần chưa trở lại Thanh Ninh Cung hậu điện, khó tránh khỏi sẽ căng thẳng thần kinh.

Một hàng người Thái tử phi mặt ngoài không khác gì bình thường, trên thực tế cảnh giác đã tăng đến mức cao nhất.

Kiệu ra Thanh Ninh Cung, chậm rãi chuyển vào đường lớn, tiểu thái giám dò đường không ngừng quay lại, hội báo con đường phía trước tất cả bình thường.

Tuy là như thế, đám người Lâm Dương như cũ vạn phần cảnh giác, tầm mắt di động từng tấc từng tấc đường và hai tường cung bên sườn, lại lần nữa xác nhận an toàn không ngại mới đặt chân.

Đương nhiên, trên đường không chỉ có một hàng người bọn họ.

Hôm nay là vạn thọ tiết, toàn bộ hoàng cung đều cao tốc vận chuyển, phi thường bận rộn. Trên đường không ngừng có thái giám cung nhân vội vàng đi qua, hoặc cầm các loại đồ vật, hoặc vội vàng đi tới nơi làm việc.

Thân phận Thái tử phi tôn quý, cần nàng hành lễ chào hỏi chỉ ít ỏi mấy người, hơn nữa đều sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Vì thế, kiệu đi không ngừng, cung nhân thái giám cẩn thận thối lui đến một bên hành lễ liền nhường cho quý nhân đi trước.

Mấy cung nhân thái giám này là nhân tố không xác định, đúng là trọng điểm đám người Lâm Dương chú ý.

Cũng may đi một đoạn, cũng không phát hiện vấn đề.

Lâm Dương đánh giá khoảng cách một chút, cảm thấy tạm được rồi, nếu không phát hiện, vậy để người nhà mình chuẩn bị lên sân khấu.

Rẽ qua một khúc cua, hắn đang muốn giương tay ra hiệu, bỗng nhíu lại đôi mắt, nhạy cảm phát hiện không ổn.

Tới rồi.

*****

“Mau, đi nhanh chút!”

Một thái giám quản sự đi đầu, vội vội vàng vàng từ hướng ngược lại đi tới, không quên quay đầu lại hối thúc bảy tám tiểu thái giám phía sau, kêu bọn họ nhanh hơn bước chân.

Chỉ là mấy tiểu thái giám này tải rất nặng, hai người một tổ nâng một thùng gỗ cao hai thước, thùng đựng đầy dầu cây trẩu, nặng trĩu, không phải nói đi nhanh chút là có thể đi nhanh chút.

Lần này vạn thọ tiết, sủng thần của Hoàng đế Ngũ Khánh Hòa trước tiên hiến lễ vật mừng thọ, là một đàn đèn kéo quân.

Đó là vô số đèn kéo quân lớn lớn bé bé, hoa chim cá trùng, cái gì cần có đều có, hoàn toàn triển khai phạm vi chừng vài mẫu đất.

Trên đường từ Thừa Đức hồi kinh, Xương Bình Đế đã nghe nói, về kinh vừa thấy, ông ta tương đối vui mừng, lập tức sai người bày đèn kéo quân ra, để quân thần cùng thưởng thức.

Phía trên hơi há mồm, phía dưới liền chạy gãy chân.

Vốn dĩ Phủ Nội Vụ bận rộn đến mức hận không thể phân thân, còn phải an bài người đi bày đèn. Bày đèn thì cũng thôi đi, vấn đề là mấy đèn kéo quân này thiết kế không giống bình thường, chúng không đốt ngọn nến, mà đốt bằng dầu thắp.

Vốn dĩ Ngũ Khánh Hòa chuẩn bị có dầu thắp, chỉ tiếc Hoàng đế nhìn nhìn, đột nhiên nhớ tới dầu cây trẩu Sầm huyện tiến cống .

Sầm huyện là một địa phương của Đại Chu triều chuyên sản xuất dầu cây trẩu. Dầu cây trẩu ở nơi này không giống dầu thường, đốt cháy chẳng những không khó ngửi, ngược lại có hương thơm rất giống hoa lài, như ẩn như hiện, vô phần đặc biệt.

Xương Bình Đế muốn mọi thứ hoàn mỹ, lập tức hạ lệnh tất cả đèn kéo quân phải đốt bằng dầu cây trẩu Sầm huyện.

Một câu nói của ông ta làm Phủ Nội Vụ kêu khổ thấu trời, rốt cuộc dầu cây trẩu Sầm huyện tiến cống ngày thường ít khi dùng tới, lượng Phủ Nội Vụ dự trữ không đủ.

Chỉ là Hoàng đế cao hứng, ai dám tưới nước lạnh, chỉ có thể căng da đầu chịu đựng.

Trước tiên lấy tồn kho ra chống chọi, tiếp theo nhanh chóng phái người cưỡi khoái mã đi lấy.

Cũng may Sầm huyện cách kinh thành không tính quá xa, khẩn đuổi chậm đuổi, rốt cuộc ở sáng sớm vạn thọ tiết vận chuyển dầu cây trẩu tới.

Lúc này, tồn kho trong cung sớm đã thấy đáy, tổng quản Phủ Nội Vụ liên tục phân phó, nhanh chóng lấy thùng tới chứa dầu cây trẩu, lập tức nâng qua bãi đèn.

Đèn bày vài mẫu đất, lượng dầu dùng thật sự không ít, sáng sớm hôm nay phải có dầu để châm vào.

Vì thế, liền có một màn trước mắt.

Đội người này là chuyên môn vận chuyển dầu, đi ba bốn lần, bả vai sinh đau, dưới chân run run, lại chỉ có thể cắn chặt răng khiêng đi.

Tuy thực cố hết sức, nhưng mọi người đều rất cẩn thận, dù gì dầu này không được đổ. Rốt cuộc, dầu cây trẩu khẩn cấp vận chuyển tới lượng không nhiều lắm, mà vạn thọ tiết diễn ra suốt ba ngày, lỡ như dầu cây trẩu dùng hết, tội này liền định chắc rồi.

Mấy tiểu thái giám nâng dầu nghĩ như vậy, chỉ tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Một thái giám vẩy nước quét nhà dẫn theo cái chổi đối diện mà đến, khi đi ngang qua đoàn người vội vàng, dưới chân vô cớ bước hụt, thật mạnh đánh lên người một trong những tiểu thái giám nâng dầu.

Tiểu thái giám nâng dầu vốn đang gánh nặng, đã gắng gượng hết sức, sao chịu được ngoại lực thế này? Vì thế, hắn “Ai da” một tiếng, thân mình đột nhiên ngã.

Chân hắn bị trẹo thương, đau xuyên tim, không thể chống đỡ trọng lượng trên vai, “Phanh” một tiếng, thùng gỗ lớn chứa đầy dầu cây trẩu thật mạnh rơi xuống đất, người đã lùi lại vài bước, đụng vào đồng bọn phía sau của một tổ nâng dầu khác.

Hai thùng dầu rơi xuống đất, bốn tiểu thái giám nỗ lực chống đỡ, đều bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ. Hai người nghiêm trọng chút, che lại chân đổ một đầu mồ hôi lạnh, hai người còn lại tuy thương thế nhẹ chút, nhưng khẳng định không thể lập tức tiếp tục nâng dầu.

Thái giám vẩy nước quét nhà kinh hoảng luống cuống, liên tục xin lỗi, quản sự đội nâng dầu cũng không rảnh lo hắn, nhanh chóng nhào lên xem kỹ thùng dầu.

Cũng may này thùng dầu có đậy nắp kín, mà mấy tiểu thái giám trước sau nhớ nhiệm vụ, khi rơi xuống đất nhịn đau đỡ một phen, thùng dầu mới có thể hoàn hảo không tổn hao gì, dầu cây trẩu cũng không bị đổ ra.

Quản sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, mắng thái giám vẩy nước quét nhà vài câu, nhưng vì thời gian cấp bách, hắn cũng chỉ phải lập tức xử lý giải quyết tốt hậu quả.

“Hai người các ngươi.”

Quản sự phân phó hai người thương thế nhẹ: “Nhanh chóng dìu hai người kia trở về xử lý thương thế.”

Lập tức giảm một nửa quân số, hắn phiền lòng tức giận: “Chuyển hai thùng này qua một bên, để sát tường, đừng chắn đường.” Chỉ có thể nâng xong hai thùng rồi quay lại nâng tiếp.

Bên kia dầu cây trẩu còn thực ít, quản sự không rảnh nhiều lời, sai người chuyển hai thùng qua một bên, vội vàng lãnh người rời đi.

Thái giám vẩy nước quét nhà ngắm hai thùng dầu kia, đảo qua ký hiệu mịt mờ ngoài vách thùng, xác định chính mình không vì sắc trời tối mà nhìn lầm, an tâm, nhanh tiến lên, hỗ trợ đỡ hai tiểu thái giám trật chân rời đi.

Vài người này chân trước mới vừa đi, mặt sau một hàng người Thanh Ninh Cung liền tới.

Trước một bước đến là mấy tiểu thái giám dò đường, bọn họ đương nhiên thấy thùng dầu, cong lưng cẩn thận nhìn quét một phen, thấy thùng dầu hoàn hảo không tổn hao gì, thực kiên cố, lắc lắc cũng không bị tràn ra, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Một nửa người tiếp tục đi phía trước, mà hai người còn lại trở về bẩm báo Lâm Dương, nói không phát hiện vấn đề.

Lâm Dương gật đầu, ánh mắt không rời đường đi, tường cung một chút nào, lãnh kiệu chuyển qua khúc cua phía trước.

Lâm Dương đánh giá khoảng cách một chút, cảm thấy tạm được rồi, nếu không phát hiện, vậy để người nhà mình chuẩn bị lên sân khấu.

Rẽ qua khúc cua, hắn đang muốn giương tay ra hiệu ‘ngoài ý muốn’, bỗng nhíu lại đôi mắt, nhạy cảm phát hiện không ổn.

Tới rồi.

Trước mặt kề sát tường cung thả một thùng gỗ lớn, cách năm bước lại có một thùng nữa. Hai thùng gỗ này ước chừng cao hơn hai thước, người trưởng thành khó khăn lắm mới có thể vòng quanh, kích cỡ rất lớn.

Đáy hai thùng gỗ lớn này nhanh chóng chảy ra chất lỏng, ào ạt chảy đầy đất, thấm ướt một đoạn đường không ngắn.

Phạm vi chất lỏng thấm ướt không ngừng mở rộng, đã đến gần dưới chân Lâm Dương, hắn đi thêm một bước sẽ dính vào phạm vi ướt át.

Hôm nay trời đầy mây, thời gian còn rất sớm, bốn phía có chút ám tối. Hơn nữa đá xanh trên đường đã có chút năm, tuy không ngừng lau chùi sạch sẽ, nhưng màu sắc khó tránh khỏi có chút ám ách.

Sắc trời u ám thế này, hơn nữa đá xanh trên đường vốn dĩ có chút ám tối, rẽ qua khúc cua là có thể bước lên phạm vi ướt át, Lâm Dương dừng lại bước chân, lạnh lùng cười.

Hắn mắt sắc, liếc mắt liền nhìn ra chất lỏng trên mặt đất hơi sền sệt, hiển nhiên là dầu mà không phải nước.

Nếu là thái giám bình thường nâng kiệu, chỉ sợ khả năng trúng chiêu phi thường lớn.

Hiện giờ trước mắt không có một bóng người, ngược lại có hương hoa lài thoang thoảng trong không khí, Lâm Dương hít hít cái mũi. Hắn không thể không thừa nhận, đối phương ra chiêu rất âm hiểm, thế nhưng có thể thành công lừa gạt tiểu thái giám hắn phái ra dò đường.

Hắn lập tức xoay người, đi đến trước kiệu đã được cẩn thận đặt trên mặt đất, chắp tay nói: “Nương nương, thuộc hạ có việc muốn bẩm.”

Kỷ Uyển Thanh thấy kiệu dừng lại liền biết phát hiện vấn đề, nghiêng đầu cẩn thận nghe xong, nàng cười cười: “Một khi đã như vậy, chúng ta tương kế tựu kế đi.”

Kế sách này của Hoàng hậu vừa xảo diệu lại rất độc, mặc dù phái người dò đường cũng không thể phòng bị. Nếu không phải Cao Húc xem mẹ con nàng như trân bảo, chuẩn bị đầy đủ, chẳng những an bài cao thủ, ngay cả tâm phúc nhất đẳng Lâm Dương cũng phái tới, chỉ sợ thực dễ dàng đắc thủ.

Rốt cuộc cho dù Kỷ Uyển Thanh thông minh cỡ nào, dưới tình huống nàng chưa sẵn sàng, cũng rất khó bố trí phòng ngự đến mức kín không kẽ hở.

Đáng tiếc không có nếu, khi không hoàn toàn chuẩn bị, nàng căn bản sẽ không bước ra Thanh Ninh Cung.

“Lâm Dương, chúng ta xuống dưới trước, các ngươi tương kế tựu kế.”

Nếu người ta đều chuẩn bị xong, nàng không xướng một vở diễn, làm sao đền đáp đối phương tỉ mỉ chuẩn bị.

Kỷ Uyển Thanh được đỡ xuống kiệu, đứng yên bên đường. Bọn thái giám một lần nữa nâng kiệu tiếp tục đi về phía trước, chắc hẳn phải vậy, bọn họ “dưới chân vừa trượt”, lập tức ngã sấp.

Vì thế, kiệu bị ngã thật mạnh trên mặt đất.

“Nương nương, nương nương!”

Lê Hoa cao giọng hô: “Không tốt, người đâu, mau tới! Mau mời thái y!”

Lúc này, bọn thái giám đi theo phía sau cũng tiến lên, nhanh chóng kéo kiệu lùi về, kiệu này thật sự rất rắn chắc, quăng ngã một chút căn bản không ảnh hưởng tiếp tục sử dụng.

Trước khi có người nghe tiếng đuổi tới, Kỷ Uyển Thanh một lần nữa bước lên kiệu, che giấu kín kẽ tất cả sau màn kiệu.

Cung nhân vội vàng tới chỉ nhìn thấy một hàng người Thanh Ninh Cung luống cuống tay chân.

Thái giám mạnh mẽ nâng kiệu thì nằm trên mặt đất không dậy nổi, “Ai ai da nha” kêu đau; mà những người còn lại không bị thương thì cuống quít nâng kiệu theo đường cũ trở về.

Vừa thấy liền biết là xảy ra chuyện gì, lúc này vẻ mặt Hà ma ma, Lê Hoa và cung nhân hầu hạ bên người đầy nước mắt, kinh hoảng luống cuống chạy vội sau kiệu.

Mọi người tập trung nhìn vào, thấy dưới đất đầy dầu cây trẩu, trong lòng rùng mình, không xong, Thái tử phi mang thai sáu tháng sợ là bị ngã rất mạnh.

Long thai còn có thể giữ được sao?