Editor: Vy Vy 1505

Trong lòng Kỷ Tường rung mạnh, nhưng khoảnh khắc liền khôi phục bình tĩnh, ông ta rũ mắt: “Ta không biết ngươi nói gì.” cũng sẽ không nói gì.

“Ta biết ông trung thành và tận tâm, nguyện ý vì chủ tử mà chết, ta sẽ không dụng hình với ông.”

Hứa Trì cũng không vô nghĩa, vỗ vỗ tay: “Người nhà của ông đều ở trên tay ta, nếu ông nguyện ý cùng bọn họ xuống suối vàng, vậy không cần nhiều lời.”

Kỷ Tường có thể trở thành tâm phúc của Lâm Giang Hầu, qua tay rất nhiều bí mật, không thể thiếu đầu óc, trung tâm và nghị lực. Nếu không, chỉ với tình nghĩa cùng lớn lên với chủ tử không đủ để ông ta đạt được địa vị hiện giờ.

Đối phó loại người này, thủ đoạn tầm thường là vô dụng, bởi vậy dưới tình huống chưa nắm được nhược điểm của đối phương, Cao Húc sẽ không ra tay.

Hiện giờ đã nắm được nhược điểm, chiêu số bình thường cũng không cần, trực tiếp đánh vào chỗ yếu hại là được.

Hứa Trì vỗ vỗ tay, người nhà Kỷ Tường bị áp lên, cha mẹ già, thê tử, còn có hai trai hai gái bốn đứa bé.

Người lớn và đứa bé biết tình huống không tốt, bị ném xuống đất gắt gao dựa vào nhau, ánh mắt hoảng sợ run bần bật.

Con trai út của Kỷ Tường chỉ mới sáu tuổi, bị ngã đau đớn. Hoàn cảnh âm trầm làm hắn sợ hãi, hơn nữa nhìn phụ thân bị trói trên cọc gỗ, hắn không nín được “Oa” một tiếng gào khóc.

Mẫu thân hắn Khâu thị lập tức duỗi tay, che miệng hắn lại, thấp giọng khuyên dỗ đe doạ.

Nhưng đứa con nít nhất thời khó dỗ dành, kêu khóc rầu rĩ vang lên, đặc biệt rõ ràng trong thạch thất yên tĩnh.

Lúc phi thường dùng thủ đoạn phi thường.

Hứa Trì vẫy vẫy tay, lập tức có hai ám vệ áo đen bước ra khỏi hàng, mặt không biểu tình đi đến chỗ người Kỷ gia.

Người Kỷ gia hoảng sợ, liên tục rụt về phía sau.

Hai ám vệ không chút nào nương tay, cúi người, mỗi ám vệ bắt một người, vừa vặn bắt lấy lão phụ thân của Kỷ Tường và con trai út còn đang kêu khóc.

“Nương!”

Bé trai sợ hãi quay đầu lại, tay nhỏ lung tung xô đẩy: “Đừng mà, tổ mẫu, tổ phụ!”

Đứa bé này là thịt đầu quả tim của người Kỷ gia, người lớn trẻ nhỏ cũng không rảnh lo sợ hãi, lập tức tiến lên muốn giành về.

“Xoát xoát xoát” vài tiếng, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, hai ám vệ đứng trang nghiêm bên kia động, trường đao chói lọi lóe hàn quang, lập tức quơ qua hai nơi đang dây dưa.

Người Kỷ gia theo bản năng rút tay về, nháy mắt, tiểu nam hài đã bị kéo ra ngoài. Ám vệ cầm đao lẳng lặng đứng thẳng, ánh mắt không gợn sóng, không chút nghi ngờ, nhóm người trước mắt có dị động, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Ngắn ngủi một lát, ông cháu hai người đã bị cột trên cọc gỗ, một ám vệ xách lên khối bàn ủi thiêu hồng, đi tới chỗ Kỷ tổ phụ trước.

“Ông nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là chủ tử quan trọng hay là người nhà quan trọng.”

Hứa Trì vẫn luôn mắt lạnh nhìn, lúc này thấy Kỷ Tường rốt cuộc bình tĩnh không được, trên mặt lộ ra nôn nóng, mới nhàn nhạt nói chuyện.

Một câu này giống như ánh sáng soi đường, nháy mắt làm người Kỷ gia hoang mang lo sợ tìm được phương hướng. Mẹ già của Kỷ Tường ngồi dưới đất, khóc ròng nói: “Con à, bọn họ muốn biết cái gì, con liền nói cho bọn họ đi!”

“Chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn cha con và con trai nhận hết khổ hình mà chết sao?” Trong lòng Kỷ tổ mẫu, chủ cũ quan hệ đến tiền đồ của con trai tất nhiên quan trọng. Nhưng như thế nào cũng không quan trọng bằng chính mình người một nhà.

Lão phụ nhân tóc hoa râm, vẻ mặt đầy nước mắt thấy con trai không hé răng, đấm mặt đất khóc ròng: “Con nói ta sinh con đến tột cùng có tác dụng gì, là sinh một đầu họa liên lụy cả nhà sao?”

Mẫu thân vợ con kêu khóc thảm thiết, khối bàn ủi đỏ bừng kia càng ngày càng đến gần mục tiêu, con trai út khóc la đặc biệt thê lương, đáy mắt Kỷ Tường giãy giụa càng ngày càng nặng.

Lúc này, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà tới.

“Ông không nói cũng không sao, dù sao tâm phúc bên cạnh Lâm Giang Hầu cũng không phải chỉ có một mình ông.” giọng Hứa Trì không cao, lại phá lệ rõ ràng giữa tiếng khóc nháo: “Những người khác có lẽ không biết nhiều bằng ông, nhưng luôn sẽ có người chịu nói.”

“Chúng ta có rất nhiều thời gian, lại chậm rãi tìm sơ hở xuống tay là được.”

Giọng nói này phá lệ lãnh khốc, làm tiếng gào khóc ngừng lại một cái chớp mắt, giây lát càng cao hơn vài phần. Ám vệ cầm bàn ủi đã đi đến trước mặt Kỷ tổ phụ, tùy tay kéo ra vạt áo đối phương, trên tay đang định nhấn về phía trước.

“Dừng tay!”

Kỷ Tường hét lớn một tiếng, cái trán gân xanh bạo khởi, thở dốc, giọng nói vừa gấp vừa thô: “Đều dừng tay, ta nói!”

Cân nhắc hồi lâu giữa chủ tử và người nhà, cuối cùng người nhà chiếm thượng phong.

Phòng tuyến tâm lý một khi sụp đổ, lập tức bị nghiền nát bẻ gãy, ông ta thở dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Trì: “Muốn ta biết gì nói hết, không nửa lời giấu diếm cũng không phải không thể, chỉ cần bảo đảm người nhà ta bình an ra ngoài, hơn nữa xong việc không được có hành động trả thù.”

Kỷ Tường không đề cập tới chính mình nửa câu, nói xong không đợi Hứa Trì trả lời, liền nói tiếp: “Ngươi đáp ứng ta không tính, cần thiết là chủ tử ngươi đáp ứng.”

Ông ta suy đoán được chủ tử của đối phương là người nào, cũng không dám nói cái gì thề thốt. Chẳng qua, ông ta là tâm phúc nhiều năm của Lâm Giang Hầu, cũng hiểu biết một ít Hoàng thái tử làm người, nếu đối phương chịu đáp ứng, cơ bản sẽ không lật lọng.

Trong mắt Kỷ Tường hiện lên một tia quyết tuyệt, nếu đối phương không đáp ứng, dù sao người một nhà đều chết, vậy cùng nhau sớm chút xuống suối vàng.

Cao Húc ngồi dựa trên ghế bành khắc hoa, xuyên thấu qua thủy tinh, vẫn luôn nhàn nhạt nhìn, lúc này mở miệng: “Nói cho Hứa Trì, đáp ứng ông ta.”

Người Kỷ gia muốn bình an ra ngoài, cũng được, nhưng phải là sau khi hoàn toàn giải quyết việc này.

Tuy hiện giờ thế đạo rất thái bình, nhưng tóc húi cua dân chúng cũng có các loại không dễ. Mấy người này được hầu phủ phù hộ mấy thế hệ, cũng quen hưởng phú quý an nhàn, không xu dính túi đi ra ngoài kiếm ăn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, mới là bắt đầu tra tấn.

Trước kia bọn họ vì chuyện này hưởng bao nhiêu phúc, ngày sau liền phải chịu bấy nhiêu tội.

“Dạ.”

Lâm Dương đứng ở một bên lĩnh mệnh, gọi tới một thủ hạ, phân phó hai câu, thủ hạ lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Sau khi Hứa Trì nghe xong, ngước mắt nhìn về phía Kỷ Tường, nhướng mày: “Chủ tử nhà ta đáp ứng ông.”

Kỷ Tường huyền một lòng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra: “Được, hy vọng chủ tử nhà ngươi giữ lời hứa.”

Hứa Trì hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Chủ tử nhà ta tôn quý cỡ nào, chẳng lẽ sẽ lật lọng vì vài người sao.”

Hắn cũng không vô nghĩa, trực tiếp xua tay, làm thuộc hạ phụ trách ghi khẩu cung chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó, lại bổ sung một câu: “Hứa hẹn mới vừa rồi là thành lập dưới tình huống ông biết gì nói hết, hy vọng ông đừng quên.”

Nói một câu cũng là nói, nói toàn bộ cũng là nói, nếu người nhà bị đối phương nắm trong tay, lại chơi đa dạng cũng vô dụng. Đông Cung có thể tìm tới một nhà mình, cũng khó nói đã biết nhiều hay ít.

Kỷ Tường gật gật đầu.

“Được.”

Sắc bén trong mắt Hứa Trì chợt lóe: “Vậy ông nói trước xem, Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ Mục Hoài Thiện đầu nhập vào các ngươi khi nào?”

Mục Hoài Thiện?

Trong lòng Kỷ Tường chấn động, ngước mắt nhìn đối phương, ánh mắt đối phương trầm tĩnh, không tránh không né.

Ông ta đương nhiên biết nhị gia, là tâm phúc cùng lớn lên với Kỷ Tông Văn, ông ta biết toàn bộ nội tình năm đó hai cha con tương khắc. Cũng biết sau khi cải tên đổi họ Mục Hoài Thiện là như thế nào từng bước một leo lên địa vị cao, tay nắm binh quyền.

Tuy ông ta không tính giấu diếm, nhưng cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đối phương biết được nhiều hơn trong tưởng tượng của ông ta quá nhiều.

“Mục Hoài Thiện là bào đệ của hầu gia, năm đó vì hắn và lão hầu gia bát tự tương khác, bất đắc dĩ giả chết rời phủ, cải tên đổi họ. Lão phu nhân Dư thị qua đời, hắn nhập ngũ tòng quân, dần dần leo lên trên, nhiều năm qua, cũng thuờng liên hệ với hầu gia.”

Đối phương nói không chừa lại chút gì, Hứa Trì vừa lòng cười cười: “Được rồi, ông có thể nói tiếp chuyện khác.”

Kỷ Tường qua cửa, nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định nói từ mười mấy năm trước.

Mười mấy năm trước, nguyên hậu hoăng.

Xương Bình Đế cũng không phải là người trường tình, không để hậu vị bỏ không lâu lắm.

Lúc ấy tiểu thư Lâm Giang Hầu phủ vào cung đã mấy năm, bà là đích nữ duy nhất đồng lứa, sớm sinh hạ Nhị hoàng tử, thăng phân vị thành phi. Trải qua một cuộc đua, bà thuận lợi thu về trong túi vị trí kế Hoàng hậu.

Nếu đã làm Hoàng hậu, dưới gối lại có hoàng tử, hơn nữa Thái Tử nguyên hậu lưu lại còn nhỏ tuổi, rất dễ dàng làm người ta ngo ngoe rục rịch.

Lâm Giang Hầu phủ và Kỷ Hoàng hậu đều đã động tâm.

Nhưng lúc này, Tĩnh Bắc Hầu phủ hình như đã phát hiện, dần dần xa cách bổn gia.

Lão Tĩnh Bắc Hầu chiến công sặc sỡ, ở trong quân cực có thế lực. Sau khi ông qua đời, con trai ông là Kỷ Tông Khánh đã trưởng thành, thuận lợi tiếp nhận cơ nghiệp phụ thân để lại.

Năng lực của Kỷ Tông Khánh không thua gì phụ thân, dốc lòng kinh doanh, thế lực sớm đã ăn sâu bén rễ, không thể lay động.

Kỷ Hoàng hậu muốn đoạt đích, đường huynh thật sự là trợ lực phi thường trọng yếu, làm sao bà bỏ được buông tay?

Khi mới phong hậu, bà bị vây trong thâm cung, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nhà xa cách. Cũng may sau đó xuất hiện chuyển cơ, Xương Bình Đế muôn nâng đỡ mẹ con bà chống lại Đông Cung, Khôn Ninh Cung liền quật khởi.

Nếu Hoàng hậu quật khởi, tự nhiên muốn nỗ lực vãn hồi Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Thực đáng tiếc, bà không thành công.

Kỷ Tông Khánh kiên định bảo trì trung lập, không vì bất luận ngoại lực gì mà dao động.

Nếu là người khác cũng thôi đi, nhưng Kỷ Tông Khánh là đường huynh của Hoàng hậu, không chịu đảo hướng Khôn Ninh Cung, kỳ thật đã ẩn ẩn duy trì Đông Cung.

Khi đoạt đích, binh quyền có thể phát huy tác dụng mấu chốt không cần nói thêm.

Hai nhà có quan hệ huyết thống, xưa nay Kỷ Hoàng hậu cho rằng, thế lực quân đội cường hãn này là thuộc về chính mình. Nhưng hiện tại chẳng những không vớt tới tay, ngược lại sắp bị đẩy cho đối thủ.

Vốn dĩ bà đã không phải người rộng lượng, làm sao có thể cam tâm.

Nếu chính mình không chiếm được, cho dù huỷ hoại cũng không thể để kẻ thù chiếm được.

Hoàng hậu rất sớm liền có ý niệm này, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

Bốn năm trước, đại quân Thát Đát tiếp cận Đại Chu, bà rốt cuộc chờ được cơ hội, gần như không chút do dự, bà truyền tin cho Lâm Giang Hầu phủ.

Huynh trưởng Kỷ Tông Văn vô cùng tán đồng, huynh muội hai người ăn nhịp với nhau. Nhưng thực đáng tiếc, lão Lâm Giang Hầu tức là phụ thân bà không đồng ý.

Lão hầu gia không những không đồng ý, ngược lại còn giận dữ, hung hăng quát mắng Kỷ Tông Văn.

“Ông nói cái gì?”

Hứa Trì vốn vẫn luôn an tĩnh nghe, tới chỗ này, hắn nhíu mày đánh gãy: “Ông nói, lão hầu gia không đáp ứng việc này?”

Ở thạch thất cách vách, nãy giờ Cao Húc vẫn luôn khép hờ mắt, nghe vậy hắn mở mắt, sắc bén quang mang hơi lóe, tầm mắt chuyển hướng Kỷ Tường xuyên qua tầng thủy tinh.

Mặt thủy tinh chỉ có thể nhìn một hướng, Kỷ Tường cũng không thể nhìn thấy cách vách, nhưng không hiểu ra sao, trong lòng ông ta vẫn căng thẳng như cũ.

Nuốt ngụm nước miếng, ông ta vô cùng khẳng định gật đầu: “Không sai, lão hầu gia cho rằng hai nhà đều họ Kỷ, tuy nhất thời chính kiến không hợp, nhưng rốt cuộc đồng khí liên chi, làm sao có thể sinh ra ý niệm mưu hại.”