Editor: Vy Vy 1505

Đêm này, hậu viện chính phòng kêu nước ấm.

Rửa mặt chải đầu xong, Kỷ Uyển Thanh chôn mặt trong lòng ngực Cao Húc, nhớ tới mới vừa rồi vẻ mặt nhũ mẫu muốn nói lại thôi, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.

Nàng đương nhiên biết, phụ nhân mang thai ổn là có thể thích hợp hành phòng.

Chẳng qua, đương thời phu nhân cơ bản sẽ không làm, bởi vì con nối dõi là mệnh căn của bọn họ. Mà nam nhân cũng thế, dù sao bọn họ mỹ thiếp thông phòng trong ngực, không lo không có chỗ phát tiết, thật sự không cần chui vào phòng thê tử đang mang thai.

Cao Húc tuổi trẻ, bên người không có nữ nhân khác, không ảnh hưởng hài nhi, nàng cũng không muốn hắn nghẹn khó chịu.

Dù sao hắn cực để ý mẹ con nàng, tuyệt đối sẽ không làm hai người bị thương.

“Thanh Nhi, thân thể nàng có chỗ nào không khoẻ không?” Cao Húc ôm thê tử lên giường, xả chăn mỏng đắp lại, không quên xác định lần nữa.

Lúc mây mưa hắn thật cẩn thận, nhẹ nhàng chậm cọ, tiết tấu chậm xưa nay chưa từng có, lại cho hai người khoái cảm khác.

Kỷ Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đẹp hồng hồng, nhưng nàng sợ hắn lo lắng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”

Tay Cao Húc dò xuống bụng nàng, vuốt ve một lát, thấy thần sắc nàng cũng không có gì không ổn, hắn mỉm cười, vỗ vỗ lưng nàng: “Được rồi, chúng ta nghỉ đi.”

Hôm sau, Lưu thái y theo lẽ thường tới khám mạch bình an, hắn đặc biệt về hậu viện, mịt mờ hỏi chuyện này.

Lão thái y khẳng định không ngại.

Lúc này Cao Húc mới hoàn toàn an tâm.

Vì thế, sau hai tháng ăn chay, Thái tử điện hạ rốt cuộc có thể nếm chút thịt.

Chẳng qua, phu thê hai người đôn luân cũng không thường xuyên, ít nhất cách mấy ngày mới một lần, cẩn thận như vậy cũng có một phen thú vị khác.

Cảm tình phu thê hòa hợp, Kỷ Uyển Thanh cuộc sống như ý, mang thai cũng hài lòng, điều dưỡng một đoạn thời gian, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng.

Cao Húc xem ở trong mắt, vui sướng trong lòng.

Chủ tử cao hứng, một sân cung nhân thái giám cũng nhẹ nhàng, không khí Thanh Hòa Cư tiếp tục bảo trì hài hòa.

Chỉ tiếc, cuộc sống không phải vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Hôm nay, Cao Húc thu được tin báo, Hứa Trì đi Đại Đồng điều tra cũng không thành công.

Mục Hoài Thiện nhậm Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ đã ba năm, nơi này chính là hang ổ của hắn.

Vừa lúc, hắn hồi kinh báo cáo công tác cũng ở lại kinh thành, thời cơ không tệ, vì thế sau khi biết thân phận đối phương, Cao Húc lập tức hạ lệnh thăm dò Đại Đồng.

Mục Hoài Thiện có thể là người phía sau màn kế hoạch Tùng Bảo dịch, cũng kết thúc sạch sẽ, che giấu ba năm, rõ ràng là kẻ tâm tư cực tỉ mỉ. Hơn nữa căn cứ việc bao vây tiễu trừ thôn trang vùng ngoại ô, có thể suy đoán dưới tay đối phương tử sĩ rất nhiều.

Vì thế, nhiệm vụ này liền giao cho Đông Cung Phó thống lĩnh ám vệ Hứa Trì tự ra tay.

Hứa Trì tiếp lệnh, cũng không trì hoãn, cẩn thận tuyển chọn một ít tâm phúc công phu cao cường, lập tức xuất phát.

Đoàn người thoáng khảo sát trong thành ngoài thành, ngày hôm sau vào đêm, đi thẳng đến Đại Đồng đều chỉ huy tư.

Ở cổ đại, bình thường quan viên nhậm chức bên ngoài đều chẳng phân biệt nha môn nhà riêng, phía trước làm công, phía sau chính là nơi tư nhân cuộc sống hàng ngày, Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ cũng như thế.

Hứa Trì muốn vào hang ổ Mục Hoài Thiện, chính là Đại Đồng chỉ huy tư.

Mặc dù chủ nhân của chỉ huy tư ra ngoài, nhưng như cũ có một đội quân sĩ mang giáp nghiêm mật phòng thủ, không buông lỏng biếng nhác chút nào.

Chẳng qua, công phu đám người Hứa Trì trác tuyệt, xưa nay binh sĩ bình thường không phải trọng điểm bọn họ chú ý, đối thủ của bọn họ là ám vệ tử sĩ bên trong.

Mục Hoài Thiện rời Đại Đồng kỳ thật là một cơ hội thực tốt, bởi vì tất nhiên hắn sẽ mang đi một phần thủ vệ trong tối ngoài sáng, vì thế, chỉ huy tư to như vậy, nhân viên phòng thủ khẳng định không bằng trước.

Đây đúng là nguyên nhân Cao Húc nắm chặt cơ hội, sai người đến Đại Đồng điều tra.

Hứa Trì thừa bóng đêm, lãnh người lẻn vào chỉ huy tư, thoáng điều tra một phen, lại phát hiện một vấn đề lớn, hắn không nhịn được nhíu chặt mày.

Cao Húc suy đoán không sai, Mục Hoài Thiện xác thật mang đi phần lớn nhân thủ, nhưng hắn cũng tàn nhẫn, dứt khoát tập trung nhân thủ còn lại ở tiền viện, buông tha vị trí khác, mà phòng thủ ngoại thư phòng chặt chẽ đến mức con muỗi khó lọt.

“Tâm tư ác độc, cáo già xảo quyệt!”

Hứa Trì một thân đen nhánh quần áo dạ hành, hòa trong bóng đêm, nằm trên mái ngói, nhìn ra xa vị trí ngoại thư phòng.

Hắn công phu rất cao, rất xa liền phát hiện phòng thủ nghiêm mật, không nhịn được phỉ nhổ: “Họ Mục tuổi không lớn, nhưng thật tàn nhẫn, cũng đầy thủ đoạn.”

Đối phương xác thật chế tạo cho hắn nan đề rất lớn. Địch nhiều ta ít, địch ngoài sáng ta trong tối, bọn họ tới để âm thầm điều tra, không kinh động thủ vệ, mới có thể thuận lợi lẻn vào phát hiện cơ mật.

Một khi kinh động kẻ địch, đối phương vây quanh lại, hai quyền khó địch bốn tay, chỉ cần một trận mưa tên rải tới, cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót.

Tình huống này muốn lẻn vào ngoại thư phòng, Hứa Trì cũng không có mười phần nắm chắc, đánh giá một phen, xác xuất thành công ước chừng cũng năm mươi năm mươi.

Nhưng nếu đã tới, bất lực trở về lại không cam lòng. Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng quyết định thử một lần.

Nơi này và Đông Xuyên Hầu phủ hoàn toàn không cùng một cấp bậc, nhiều người ngược lại là trói buộc, Hứa Trì không tính dẫn thêm người, phân phó thủ hạ đường cũ đi về, một mình hắn tiến lên.

Một đường cẩn thận, hắn dần dần tới gần ngoại thư phòng.

“Răng rắc.”

Cũng là vận khí Hứa Trì không tốt, mái ngói nơi hắn đặt chân đắp không tốt, để lại một khe hở. Tuy khinh công hắn rất tốt, nhưng nam nhi bảy thước phân lượng vẫn phải có, dưới chân mới vừa bước trên nóc nhà, mái ngói kia trợt trở lại vị trí cũ, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Tiếng vang cực nhỏ, cùng với tiếng gió, người thường căn bản không thể phát hiện.

Thực đáng tiếc, phòng thủ bên ngoài ngoại thư phòng không phải người thường. Thủ lĩnh ám vệ lỗ tai vừa động, lập tức hét lớn một tiếng: “Người nào?”

Hứa Trì vừa nghe thấy mái ngói phát ra tiếng vang, lập tức thầm kêu không xong, nháy mắt hắn quay người, lóe rời đi vị trí đang đứng.

Ánh sáng bạc hơi hơi chợt lóe, bảy tám phi tiêu chớp mắt tức đến, “đốc đốc đốc” vài tiếng phóng tới chỗ phát ra tiếng vang.

Hứa Trì khó khăn lắm né qua, động tác không ngừng, lập tức điểm mũi chân, cấp tốc xoay người chạy ra ngoài.

Nếu đã kinh động đối phương, lập tức rời đi mới là thượng sách, nếu đối phương hình thành vòng vây, phiền toái liền lớn.

Hắn phản ứng nhanh chóng, khinh công thật tốt, đánh ngã vài người bên đối phương, mở ra chỗ hổng, lập tức bỏ trốn mất dạng.

“Đuổi theo, nhanh chóng đuổi theo!”

Thủ lĩnh ám vệ giận dữ, điểm bảy tám người, vội vàng đuổi theo.

Khinh công của Hứa Trì cao hơn đối phương một bậc, lại chiếm tiên cơ, kỳ thật chạy thoát không khó. Một đường chạy ra rừng rậm ngoài thành, hắn nghĩ lại nghĩ, rồi lại cảm thấy không quá thỏa đáng.

Hắn tùy ý chọn đường chạy đi là hướng chính đông, suy nghĩ xong, hắn thoáng gia tốc, biến mất trong rừng rậm.

Thủ lĩnh ám vệ trong lòng căng thẳng, dưới chân tốc độ cực nhanh, lại vẫn mất dấu vết người.

“Nhanh, lục soát mọi nơi.” Thủ lĩnh ám vệ tàn nhẫn đấm thân cây, lập tức lệnh thuộc hạ tìm kiếm.

Bản thân hắn tăng tốc, đuổi theo hướng chính Đông.

Kết quả là đuổi không kịp, thủ lĩnh ám vệ thất vọng, nhưng cũng chỉ đành đi về, hắn không cam lòng, lại lần nữa lang thang không có mục tiêu lục soát.

Lục soát như vậy lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Thủ lĩnh ám vệ mắt sắc, thấy phía trước xa xa có bóng đen chợt lóe, tập trung nhìn vào, đúng là kẻ xâm nhập.

Khoảng cách này đã đuổi không kịp, nhưng lại có phát hiện trọng đại. Đối phương chạy gấp một đoạn, xác định bốn bề vắng lặng, đột nhiên chuyển hướng, chạy về chính bắc.

Chủ tử vừa lúc có kẻ thù cũ ở hướng chính bắc, mấy năm nay hai bên dò hỏi không ngừng, lần này chắc cũng là đối phương.

Thủ lĩnh ám vệ trong lòng nhất định, lúc này cũng có thể giải thích với chủ tử.

“Đi, trở về.”

Đoàn người quay về bên trong thành. Mà Hứa Trì chạy thêm một đoạn lại lặng lẽ đi về, xa xa nhìn bóng dáng đối phương, mới miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn cũng không biết Mục Hoài Thiện có kẻ thù cũ ở phía bắc, chỉ là đánh chủ ý lẫn lộn tầm mắt, mèo mù vớ cá rán, dẫn họa thành công.

Điểm này hắn còn không biết, hiện giờ chỉ hy vọng đối phương không quá mẫn cảm, đừng liên tưởng việc này tới Đông Cung.

Lúc này Mục Hoài Thiện còn không biết Đông Cung đã phát hiện thân phận của hắn, có lợi cho bên ta. Bởi vậy khi Cao Húc hạ lệnh, đặc biệt nhấn mạnh, không thể khiến cho đối phương hoài nghi.

Lần này Hứa Trì xem như làm hỏng nhiệm vụ. Đã rút dây động rừng, muốn tiếp tục điều tra đoái công chuộc tội cũng không được, hắn chỉ phải về Thừa Đức phục mệnh.

Cao Húc nhận được tin báo Hứa Trì truyền lại, Mục Hoài Thiện cũng thu được tin tức từ Đại Đồng.

“Tiền viện chỉ huy tư bị lẻn vào, kẻ đó tới gần ngoại thư phòng bị phát hiện.”

Mục Hoài Thiện lệch qua giường mỹ nhân bằng gỗ hoa lê, tùy tay rút ra mật tin, rũ mắt thoáng nhìn, vẻ mặt nhàn nhã thường ngày lập tức thu lại: “Kẻ đó lại có thể tới gần ngoại thư phòng?”

Hắn biết rõ thuộc hạ của mình năng lực cỡ nào. Hơn nữa trước khi rời Đại Đồng, hắn còn nghiêm mật bố trí, ngoại thư phòng có bao nhiêu khó tiếp cận không ai rõ ràng hơn chính mình.

Mục Hoài Thiện tư duy nhanh nhẹn, lập tức liên hệ tới gần đây gút mắt với Đông Cung.

Chẳng lẽ, Hoàng Thái tử phát hiện thân phận của hắn?

Vẻ mặt Mục Hoài Thiện nghiêm túc, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú ẩn thấu lãnh lệ, hắn đọc nhanh như gió, nhanh chóng đọc xong tờ đầu tiên, lật qua tờ thứ hai.

Tờ thứ hai, tình huống có biến hóa, thủ lĩnh ám vệ nói phát hiện của chính mình trong rừng rậm thực kỹ càng tỉ mỉ. Cuối cùng suy đoán, người áo đen này hẳn là kẻ thù cũ của chủ tử phái tới.

Mục Hoài Thiện hơi hơi nhíu mày, tâm phúc này của hắn năng lực rất cao, sức phán đoán cũng mạnh, nếu không sẽ không làm được vị trí thủ lĩnh.

Còn có điểm mấu chốt nhất, mặc dù Đông Cung biết chính xác thân phận của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có khả năng biết hắn còn có một kẻ thù cũ như vậy, có thể kịp thời dẫn họa cho người khác.

Nói như vậy, Đông Cung bên này, hẳn là hắn suy nghĩ nhiều.

Mục Hoài Thiện cân nhắc từng câu từng chữ, nhắm mắt tưởng tượng tình cảnh lúc ấy, cuối cùng ra kết luận, hẳn là kẻ thù cũ của hắn ra tay.

“Dưới trướng người này lại thêm cao thủ.” Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh giá cắm nến, đốt mật tin.

Mục Hoài Thiện lẳng lặng nhìn ngọn lửa màu da cam nhảy lên, chờ thư sắp bị thiêu đốt hầu như không còn, nhẹ buông tay. Tro tàn rơi xuống đất, hắn xoay người, phân phó truyền tin về Đại Đồng, tăng mạnh cảnh giới, phòng ngừa đối phương trở lại.

Còn về phản kích, chờ hắn trở về lại nói.

Cuối cùng, hắn lại phân phó: “Truyền tin Lâm Giang Hầu, đề cao cảnh giới.”

Mặc dù suy đoán không phải Đông Cung ra tay, nhưng để ngừa vạn nhất, Mục Hoài Thiện vẫn thông báo huynh trưởng một tiếng, làm đối phương cẩn thận chút.

“Kỷ Tường, ông lập tức về kinh, kiểm tra những vị trí quan trọng này một lượt.”

Kỷ Tông Văn thu được mật tin Mục Hoài Thiện gửi, trên thư chỉ nói ông ta gia tăng phòng bị, lại chưa nói vì sao như thế.

Ông ta hiểu đệ đệ, tính tình đối phương có chút cổ quái, nhưng tuyệt đối không phải người không gió dậy sóng, bởi vậy cũng không chất vấn vì cái gì, lập tức phân phó xuống.

Kỷ Tường là đại quản sự Lâm Giang Hầu phủ, làm bạn chủ tử cùng nhau lớn lên, là tâm phúc hạng nhất của Kỷ Tông Văn. Ông ta vừa nghe mệnh lệnh, lập tức lưu loát đáp vâng.

“Nếu ông muốn về thăm nhà, hồi kinh làm thỏa đáng sai sự, cũng không cần đến đây nữa, trực tiếp trở về đi.”

Vốn dĩ Kỷ Tường tính qua mấy ngày liền xin nghỉ phép trở về thăm người nhà, đã báo chủ tử. Quan hệ chủ tớ thực không tệ, Kỷ Tông Văn rất săn sóc đối phương, hồi kinh xử lý tốt sai sự, có thể trực tiếp về nhà.

“Tạ ân điển của hầu gia.”

Kỷ Tường ứng, lập tức lui xuống thu thập hành lý, cưỡi ngựa xuất phát. Khẩn đuổi chậm đuổi, rốt cuộc chạy về kinh thành Lâm Giang Hầu phủ.

Ông ta đột nhiên trở về làm quản sự chuồng ngựa Kim Đại Niên kinh ngạc.

“Tường đại quản sự, sao đột nhiên ông trở lại?”

Kim Đại Niên cười ha ha tự mình tiến lên dẫn ngựa, ông ta là thế phó, vẫn là quản sự địa vị không thấp, Kỷ Tường cũng không kênh kiệu, lau mặt: “Chủ tử có phân phó, chúng ta đương nhiên gấp gáp trở về.”

Ông ta xoay người xuống ngựa, duỗi thân mình một chút, muốn vội vàng đi vào. Đi được hai bước lại quay về, lôi kéo Kim Đại Niên nói: “Lão Kim, ông chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa nhỏ dành cho một người, qua mấy ngày ta sẽ dùng.”

“Hình thức xe ngựa bình thường chút, nửa cũ nửa mới cũng được, cho ngựa ăn no chút.” Kỷ Tường đặc biệt dặn dò: “Ông tự mình chuẩn bị, đừng nói gì với người khác.”

“Được rồi.” Kim Đại Niên lưu loát ứng, nhìn theo đối phương đi xa, ra chuồng ngựa.

Ông thu tươi cười, trong lòng lại động.

Mỗi năm lúc này, Đại quản sự Kỷ Tường sẽ ra cửa một chuyến, đồng dạng yêu cầu xe ngựa giấu tai mắt người khác.

Đối phương dùng xe ngựa gì, chuyện không liên quan mình, Kim Đại Niên thường lui tới cũng không để ý. Nhưng hiện giờ vừa lúc chủ tử âm thầm truyền mệnh lệnh, nói chặt chẽ chú ý tâm phúc bên cạnh Lâm Giang Hầu, xem có thể phát hiện sơ hở hay không.

Tâm phúc hạng nhất của Lâm Giang Hầu còn không phải là Kỷ Tường sao? Chỗ không ổn này tự nhiên dẫn người chú ý.

Ông lập tức không chậm trễ, nhanh tìm cái cớ rời đi, truyền tin tức ra.

Kim Đại Niên đúng là một trong những mật thám Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận từ trong tay phụ thân, xuất than thế phó, địa vị không thấp.