Editor: Vy Vy 1505

Vương Trung bị kéo đến một gian thạch thất khác.

Đây là nơi dụng hình, các loại hình cụ gì cũng có, nhất nhất được treo trên tường đá xanh, âm u trầm trầm.

Hình cụ nửa cũ nửa mới, có mấy cái chỗ khe hở còn dính đỏ sậm chưa khô, hiển nhiên đã từng sử dụng nhiều lần. Vương Trung nương ánh nến lập lòe quét mắt, lập tức đánh cái rùng mình.

“Người đâu.”

Hứa Trì khẽ nâng cằm, điểm điểm về phía Vương Trung. Lập tức có thủ hạ lưu loát lên tiếng, trước tiên treo người khóa trên giá gỗ, sau đó từ trên tường lấy một roi dài có móc câu, lại nhúng đầu roi xuống bồn sa tế hồng hồng.

“A a a!”

Một tiếng roi quất vèo vèo, Vương Trung kêu thảm thiết thê lương.

Sự thật chứng minh, Hứa Trì tự tin không phải không có lý, người có thể chịu đựng khổ hình mà vẫn không mở miệng cũng không nhiều.

Vương Trung cắn răng chịu đựng qua một trận roi, bị nước muối lạnh băng tưới tỉnh, thân hình không tự chủ được run rẩy, ông ta kêu rên: “Các ngươi, đến tột cùng các ngươi là người phương nào?”

Mấy người áo đen che mặt này rõ ràng được huấn luyện kỹ càng, từng đôi mắt dị thường trầm tĩnh, không thấy nửa phần gợn sóng, cũng không ai trả lời.

Cuối cùng, khi ám vệ chưởng hình phạt dẫn theo một khối bàn ủi thiêu hồng đến gần, rốt cuộc Vương Trung quản không được gì khác, chỉ thảm thanh hô: “A! Ta nói, ta nói!”

Ông ta tin, chỉ cần ông ta kiên trì không mở miệng, nhóm người này có thể dùng tất cả hình cụ trên tường lên người ông ta.

Vương Trung rốt cuộc hiểu rõ như thế nào gọi là muốn sống không được muốn chết không xong, nước mắt và nước mũi đều không nhịn được: “Ta đều nói, tha ta đi.”

“Dừng tay.”

Hứa Trì vừa lòng gật đầu, hắn liền biết, nếu không trải qua huấn luyện đặc thù, trên đời này không có bao nhiêu người thường có thể chịu đựng đại hình hầu hạ.

Hắn phân phó thủ hạ, rót cho Vương Trung một thùng nước trong, nhận lời: “Chỉ cần ông biết gì nói hết, không có nửa lời dấu diếm, ta sẽ cho ông một cái chết tử tế. Nếu không……”

Hứa Trì híp híp mắt.

“Ta đều nói!” Nước trong tưới lên, Vương Trung cảm giác tốt hơn rất nhiều, giờ phút này ông ta thật sự cho rằng, có thể chết tử tế cũng là một chuyện không tệ.

“Nói, Lang Hoàn chủ nhân là người phương nào? Có gì liên quan với hầu gia nhà ông? Suy nghĩ kỹ rồi nói, không được bỏ sót.”

Hứa Trì lớn tiếng doạ người, sau khi hầu hạ đại hình, lúc này Vương Trung sợ hắn như sợ hổ, cũng không dám lại chơi đa dạng.

“Kỳ thật ta cũng không biết Lang Hoàn chủ nhân là ai.” Vương Trung nghĩ nghĩ, quyết định nói từ đầu.

“Ba năm trước đây, ngày đầu tiên hầu gia nhà ta bắc chinh về kinh liền gọi ta đến, kêu ta cải trang giả dạng, đi gửi một phong thư.”

Lúc trước, Vương Trạch Đức cùng theo Kỷ Tông Khánh về kinh, mặt ngoài là huynh đệ tình nghĩa, thực tế lại là trong lòng có quỷ. Ông ta vô cùng bất an, vì thế vừa về đến kinh thành liền gửi thư dò hỏi nhị gia bên kia.

Nhị gia trấn an ông ta một phen, cuối cùng, còn lạnh lùng sắc bén, nói lần này thế lực quân đội của Hoàng thái tử thiệt hại nghiêm trọng, ngày nào đó nhất định sẽ cẩn thận điều tra, làm ông ta không cần lại gửi thư, để tránh lộ hãm. Còn về dấu vết trên chiến trường, nhị gia sẽ xóa sạch sẽ, kêu ông ta không cần lo lắng.

Vương Trạch Đức biết dấu vết bị xóa sạch sẽ, trong lòng thoáng yên ổn, lại nghe nói ngày sau Đông Cung sẽ điều tra, lúc sau ông ta càng thêm để ý, làm được không hề sơ hở.

Mật thám của Đông Cung thủ đoạn cao minh, kỳ thật ông ta cũng không phát hiện chính mình bị điều tra, nhưng sớm có chuẩn bị, ông ta thuận lợi qua cửa.

Mãi đến ba năm sau, khoảng thời gian trước Kỷ Uyển Thanh gởi thư lần đó, Vương Trạch Đức luống cuống, lúc này mới lại lần nữa sai Vương Trung truyền tin.

Tính ra, tổng cộng Vương Trung chỉ đi qua chỗ nhị gia hai lần, cũng không chính mắt nhìn thấy mặt nhị gia. Chỉ là bầu không khí chỗ kia và chủ tử biểu hiện ẩn ẩn sợ hãi, làm ông ta không tự chủ được khiếp đảm.

Đây là một loại trực giác của động vật nhỏ.

Vương Trung không biết rõ nhị gia là người phương nào, có gì liên quan với hầu gia nhà mình, ông ta càng không muốn biết. Ở vị trí của ông ta, biết càng nhiều, chết càng nhanh.

Ông ta nhìn thoáng qua Hứa Trì, trong lòng chua xót, lần này không phải tới rồi sao.

“Nhị gia này ở chỗ nào, ông truyền tin tới đâu?”

Ánh mắt Hứa Trì độc ác, Vương Trung chỉ là người thường không trải qua huấn luyện, nói thật hay nói dối, nói hết hay còn giấu diếm, hắn thực dễ dàng phân biệt.

Sau khi nghe xong cẩn thận, hắn liền hỏi thẳng tin tức có giá trị nhất.

Nếu đã nói tới đây, tiếp tục giấu diếm cũng không có ý nghĩa, nhưng, Vương Trung thở hổn hển hai hơi, nhìn Hứa Trì, lại nói: “Nếu ta xác thật phụng lệnh truyền tin, hiện giờ cầu cái chết tử tế cũng thôi, chẳng qua……”

Ánh mắt ông ta khẩn cầu: “Chỉ là người nhà ta còn trong tay chủ tử, bọn họ một mực không biết, các ngươi có thể đừng liên lụy bọn họ được không?”

“Đông Xuyên Hầu phủ đại quản sự Vương Trung bị ho lao, sau khi chuyển qua thôn trang chịu khổ không được, đã nhóm lửa tự thiêu.” Hứa Trì cũng không tính liên lụy người nhà đối phương, đương nhiên hắn cũng không thể nào ra tay tương hộ.

Hắn làm vậy chủ yếu là vì không kinh động Vương Trạch Đức, nhưng cũng có lợi cho Vương Trung, nếu không lộ bí mật, vậy người nhà sẽ không bị liên lụy.

Chỉ cần chủ tử Đông Xuyên Hầu làm người không quá tàn nhẫn độc ác, không nhổ cỏ tận gốc, người nhà liền có thể không ngại.

Cuối cùng Vương Trung buông vướng bận, liền từ từ kể ra: “Nhị gia không ở trong thành, ở một thôn trang tại kinh giao, thực yên lặng, từ cửa tây ra thành ước chừng năm dặm, quẹo trái vào ngã rẽ nhỏ, sau đó……”

Vương Trung chỉ đường rẽ trái rẽ phải, cuối cùng, ông ta lại bổ sung: “Thôn trang rất lớn, được canh gác chặt chẽ, tuy mỗi lần ta chỉ có thể chờ ở nhà dưới, ven đường thấy không nhiều người cho lắm, nhưng cảm giác đều là người biết võ.”

Thuộc hạ của Đông Xuyên Hầu cũng có người công phu nhất đẳng, nhiều năm qua Vương Trung cũng có tiếp xúc, nhưng ông ta cảm giác người hầu phủ không nguy hiểm bằng người trong thôn trang.

Khi nói chuyện, ông ta quét mắt hơn mười người áo đen che mặt lẳng lặng đứng trang nghiêm trong thạch thất.

Đúng, chính là cảm giác này, thực đạm nhiên nhưng lại rất nguy hiểm, giống như một khi phát hiện ông ta có chút dị động, trong khoảnh khắc sẽ nhanh nhẹn giải quyết, một câu vô nghĩa cũng không nhiều lời.

Trên mặt Vương Trung còn mang hoảng sợ, Hứa Trì liếc mắt, lại cẩn thận hỏi mấy vấn đề, sau đó vung tay lên, phân phó cấp dưới trước tiên giam giữ người.

Ngay sau đó hắn bước đi, ra khỏi thạch lao ngầm, về mặt đất.

Lúc này đã là sáng sớm, Hứa Trì phân phó mấy trạm gác ngầm, lặng lẽ đến thăm dò thôn trang kia, xem có giống lời Vương Trung nói hay không.

Hắn tự mình sửa sang mật báo truyền đi Thừa Đức.

Thôn trang kia ở khe núi, trạm gác ngầm leo lên chỗ cao, xa xa quan sát một phen, phát hiện quả nhiên canh gác chặt chẽ. Khoảng cách thôn trang rất xa, hắn liền cảm giác được có người canh giữ ngoài sáng trong tối, phân bố trên con đường duy nhất trải qua.

Trạm gác ngầm chỉ phụ trách xác nhận tình huống mặt ngoài, hắn cũng không rút dây động rừng, chỉ cẩn thận ghi nhớ nơi có người thủ vệ mình phát hiện được, lại lặng lẽ đi về.

Hứa Trì nhận trạm gác ngầm hồi báo, cùng tin tức truyền đi. Sau đó hắn cũng không nhàn rỗi, trải ra bản đồ địa hình kinh giao, đánh dấu vị trí thôn trang kia, bắt đầu nghiên cứu đường công kích tốt nhất.

Tin tức này đến đêm mới truyền vào Tụ Vân Cung.

Lúc đó, Cao Húc mới vừa về phòng, rửa mặt thay đổi quần áo thường, đang dựa nghiêng trên nhuyễn tháp. Kỷ Uyển Thanh nửa ghé vào trong lòng hắn, hai người thấp thấp nói nhỏ.

Trương Đức Hải tiến lên, nói là Lâm Dương bẩm báo, tin tức về Đông Xuyên Hầu phủ tới.

Vừa nghe Đông Xuyên Hầu phủ, Cao Húc lập tức cúi đầu liếc Kỷ Uyển Thanh.

Da đầu nàng tê dại, ngày đó tinh tế kể lại chỗ khả nghi của Vương Trạch Đức, không tránh né nhắc tới Vương Cật một câu mang theo vô hạn tiếc nuối. Lúc ấy thảo luận chính sự, Cao Húc cũng không có gì dị thường, chỉ là qua đi ngẫu nhiên hắn sẽ như vậy.

Trúc mã đã từng thiếu chút nữa đính hôn, trước sau nhớ mãi thê tử mình không quên, cho dù Cao Húc biết nàng bằng phẳng, nhưng vẫn như cũ có chút chú ý.

Kỷ Uyển Thanh kỳ thật là cao hứng, bởi vì tâm tư mịt mờ này đủ để chứng minh, nàng đã chiếm cứ một vị trí nhỏ trong lòng Cao Húc.

Nhưng nàng không muốn để chuyện này tiếp tục phát triển, lỡ như ấp ủ thành cái gai, vậy phiền toái.

Tuy chuyện của Đông Xuyên Hầu phủ quan trọng, nhưng cảm tình phu thê đồng dạng quan trọng, đổi thời cơ khác nói chuyện, hiệu quả sẽ không tốt như vậy.

Kỷ Uyển Thanh rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, lúc hắn hơi hơi cúi đầu liền thuận thế khoanh lại cổ hắn, môi anh đào để sát vào bên tai hắn, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được nói nhỏ.

“Điện hạ, trong lòng Thanh Nhi chỉ có một mình ngài, hiện tại là như vậy, về sau cũng vậy.”

Hắn vẫy lui Trương Đức Hải, xoay tay lại ôm nàng, hừ nhẹ một tiếng: “Vậy trước kia thì sao?”

Kỷ Uyển Thanh chớp chớp mắt đẹp, hắn thực để ý, đương nhiên, nàng cũng không hàm hồ, lập tức nói: “Trước kia thiếp cũng không có tình yêu nam nữ với Vương thế tử, cha mẹ nói hắn tốt, thiếp cũng không có dị nghị.”

Nói thật, lúc ấy Vương Cật chỉ là tiểu thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hai người khá quen thuộc, nhưng nếu nói tình cảm nam nữ khắc cốt ghi tâm, nàng thực không có.

Chẳng qua là hắn trưởng thành sớm, ái mộ tiểu thanh mai, mà nữ tử trước sau gì cũng phải gả cho người, Kỷ Uyển Thanh cân nhắc, cảm thấy Vương Cật cũng không tệ lắm, liền cam chịu cha mẹ quyết định.

“Thiếp chỉ thích điện hạ.” Nàng vội dán bên tai Cao Húc bổ sung một câu tỏ tình.

Kỷ Uyển Thanh nói xong, nàng mắt sắc, thấy vành tai hắn hơi hơi đỏ lên, hơn nữa thực mau liền thâm, lan tràn đến toàn bộ bên tai.

Không thể nào, Thái Tử điện hạ thế nhưng ngây thơ như vậy.

Nàng dùng sức chớp chớp mắt, xác định không hoa mắt, lúc này mới kéo ra khoảng cách, ngước mắt nhìn hắn.

Cao Húc đang rũ mắt bình tĩnh nhìn nàng, mắt đen thâm thúy lập loè quang mang, thấy Kỷ Uyển Thanh ngửa đầu, mới thu liễm lại.

Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Cô đã biết.”

Cao Húc không đợi nàng trả lời, liền hơi hơi buông tay, nhẹ nhàng đặt nàng qua một bên, đứng lên thấp giọng nói: “Cô đi tiền viện một chuyến, nàng chờ cô.”

Kỷ Uyển Thanh nháy mắt bị dời đi lực chú ý, nàng vội không ngừng gật gật đầu, nhìn theo hắn nhấc lên rèm cửa ra phòng.

Cao Húc vừa ra khỏi cửa, nhanh chóng khôi phục bộ dáng bình thường, tiếp nhận Lâm Dương trình lên mật báo xem qua.

“Rất tốt.”

Điều tra có tiến triển đột phá, “Lang Hoàn chủ nhân” tức là nhị gia trong lời Vương Trung, tuy người này vẫn không rõ thân phận, nhưng lại tra được chỗ ẩn náu.

Vẻ ôn nhuận trên mặt Cao Húc tất cả thu liễm, trong mắt tàn khốc chợt lóe mà qua, lập tức hạ lệnh: “Truyền tin Hứa Trì, lập tức vây bắt, ngoại trừ nhị gia cần bắt sống, còn lại nếu ngoan cố cứ việc giết chết.”

Hứa Trì đi theo Hoàng thái tử nhiều năm, là một trong những cánh tay đắc lực của chủ tử, hắn rất hiểu biết tác phong hành sự của Cao Húc.

Mới vừa truyền tin tức đi, hắn đã bắt đầu bố trí, điều hành rất nhiều nhân thủ, phân bố ở các vị trí.

Có người phụ trách theo dõi, có người phụ trách tiến công, ai có việc nấy, kẻ địch có chạy đằng trời, lần này vây bắt quyết không để cá lọt lưới.

Lúc mệnh lệnh vây bắt của Cao Húc truyền về, công tác chuẩn bị đã an bài sắp xong, chờ đến ban đêm giờ tý, liền bắt đầu phát động thế công.

Hứa Trì trận địa sẵn sàng đón quân địch, an bài trạm gác, đồng thời hắn lãnh một nhóm người khác bay nhanh tới thôn trang.

Nhị gia cũng không phải hạng người giá áo túi cơm, thôn trang phòng ngự thi thố thực đúng chỗ, cho dù đám người Hứa Trì khinh công lợi hại, lúc tiếp cận thôn trang vẫn bị phát hiện.

Một tiếng còi bén nhọn cắt qua bóng đêm, nháy mắt kinh động toàn bộ thôn trang, thôn trang yên lặng nhất thời sôi trào, lập tức có nhân thủ lao tới đúng chỗ, ngăn chặn kẻ thù đến từ bốn phương tám hướng.

Hứa Trì chưa bao giờ xem nhẹ nhị gia, bị phát hiện cũng là trong dự kiến, cho nên hắn mang nhân thủ đủ nhiều, mặc dù là đánh bừa, hắn cũng có tự tin có thể san bằng nơi này.

Hắn tự tin là có nắm chắc, dưới trướng Đông Cung không có người vô dụng, bọn họ trải qua huyết tinh chém giết, vòng vây lần nữa co rút lại, cuối cùng thành công đánh hạ thôn trang.

Chỉ tiếc, bọn họ lại không thể bắt nhị gia.

Lúc tiếng còi cất lên không bao lâu, nhị gia đã chạy thoát.