Editor: Vy Vy 1505

Kinh thành.

Chiều hôm buông xuống, từng trản từng trản đèn lồng được thắp lên, trải dài hành lang Đông Xuyên Hầu phủ lộ ra ánh sáng mờ nhạt, xua tan hắc ám.

Vào đêm, cuộc sống xa hoa ồn ào náo động như cũ, mãi đến lúc các chủ tử đều nghỉ ngơi, ngọn đèn dầu trong phòng tắt, mới dần dần an tĩnh lại.

Đêm khuya, Đông Xuyên Hầu phủ yên tĩnh một mảnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.

Hứa Trì cẩn thận xem kỹ hoàn cảnh, giơ tay ý bảo, cấp dưới bên người thấy thế, lập tức lấy ra một cái còi gỗ đặc chế.

Bốn tiếng côn trùng kêu vang, phụ cận đột ngột xuất hiện hơn mười bóng người, bọn họ ăn mặc trang phục hạ nhân Đông Xuyên Hầu phủ, một thân màu chàm cũng không thu hút, nhưng trên mặt lại dịch dung, nhìn không ra tướng mạo vốn có.

Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, từng người chạy về khu vực mình phụ trách, đảo mắt biến mất trong bóng đêm.

Hứa Trì đồng thời đứng lên, lãnh hai người đi ngoại thư phòng.

Ngoại thư phòng là nơi Vương Trạch Đức xử lý ngoại vụ, là trung tâm của Đông Xuyên Hầu phủ, nơi này do hắn tự ra tay.

Tuy hiện giờ Đông Xuyên Hầu nhàn rỗi, nhưng dĩ vãng phòng vệ đã sớm định ra, nhân thủ cũng đầy đủ, ngoại thư phòng ngày đêm có thủ vệ ngoài sáng trong tối canh giữ, xa xa nhìn trộm còn dễ, nếu muốn đi vào, lại có chút khó khăn.

Nhưng này đó lại không làm khó được Hứa Trì, khinh công của hắn cực cao, tiện tay bẻ một góc mái ngói, búng tay bắn tới một con mèo đực cuộn tròn trong góc tường.

“Miêu” một tiếng vang lên, thủ vệ ngoài sáng trong tối nghe tiếng nhìn qua, ba người Hứa Trì đã không tiếng động dừng trên nóc nhà ngoại thư phòng.

Phía trên tường sau ngoại thư phòng chỗ kề sát mái hiên có một cửa sổ. Bởi vì cửa sổ cực nhỏ, ước chừng đứa trẻ năm sáu tuổi mới có thể miễn cưỡng bò vào cho nên bị xem nhẹ, trở thành phòng thủ góc chết.

Hứa Trì xoay đổi chiều khóa, không tiếng động cạy ra cửa sổ nhỏ, một đầu chui vào trong, thế nhưng thuận lợi đi vào.

Hắn không tiếng động rơi xuống đất, run lên thân hình, xương cốt trên người hơi hơi vang nhỏ, khôi phục nguyên trạng, thì ra là tu luyện súc cốt công.

Hai thủ hạ phía sau cũng vào được, bọn họ súc cốt công không tinh vi bằng Hứa Trì, chui vào khó khăn hơn chút, rơi xuống đất đau nhe răng trợn mắt.

Ba người không trì hoãn, lập tức triển khai tìm tòi lục soát ngoại thư phòng.

Ba năm trước ám vệ Đông Cung đã từng lục soát chỗ này một lần, tuy không phải Hứa Trì tự mình ra tay, nhưng cũng không trở ngại hắn tìm hiểu tình hình năm đó, bởi vậy, trước tiên hắn đi thẳng đến ám cách.

Ngoại thư phòng có ba cái ám cách, hai lớn một nhỏ. Hắn cẩn thận tìm tòi hai cái lớn trước, cũng không có thu hoạch gì, vì thế, đi thẳng đến góc tường chỗ giá đa bảo. Cái ám cách nhỏ ở trên đó.

Nói thật, bởi vì có ba năm trước làm nền, Hứa Trì cũng không thất vọng. Hắn đi đến trước giá đa bảo làm bằng gỗ hoa lê, nương ánh sáng nhạt ngoài song cửa sổ đánh giá một phen, thực mau tìm được mục tiêu.

Tầng cao nhất của giá đa bảo có một bình hoa bằng sứ men xanh, Hứa Trì xoay qua trái ba vòng, sau đó hơi hơi dùng sức vặn.

“Cạch” một tiếng nhỏ, một cái kê đầu hồ bằng sứ thanh hoa trước mặt Hứa Trì đột ngột quay cuồng, rụt xuống, lộ ra một cái ám cách dài không đủ một thước, chiều sâu ước chừng khoảng năm ngón tay.

Ám cách vừa hiện ra, ánh mắt Hứa Trì ngưng trọng, thì ra trong ám cách nhỏ thế nhưng đặt một phong thư.

Phong bì để trống không thấy viết chữ, hắn lại nhạy cảm phát hiện, chuyến này có thu hoạch lớn.

Hứa Trì thực cẩn thận, trước tiên quan sát một phen, xác định cũng không có gì không ổn, mới cẩn thận lấy thư mở ra.

Trong bóng tối cũng không ảnh hưởng hắn thấy rõ chữ viết trên thư, hắn đọc nhanh như gió, nhất thời đại hỉ.

Quả nhiên có thu hoạch trọng đại.

Nhưng nếu trực tiếp lấy đi, một khi không tốt, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.

Hứa Trì thoáng vuốt ve giấy viết thư và phong bì, xác định chỉ là mặt hàng tầm thường. Hắn lập tức xoay người, đến bên án thư, lấy giấy và bút mực, bắt chước chữ viết trên thư sao chép ra.

Hứa Trì là mật thám đứng đầu, bắt chước bút tích cũng là một trong những kỹ năng phải học. Hắn viết vài lần, chọn lựa ra một bản giống nhất, ước chừng tương tự bảy tám phần, còn dư lại, hắn xoa xoa cất vào trong lòng.

Hai người còn lại, một người tiếp tục điều tra, mà một người khác đã tiến lên hỗ trợ. Phong bì cũng là vật tầm thường ngoại thư phòng đều có chuẩn bị, chỗ Vương Trạch Đức vừa lúc có rất nhiều, hắn liền lấy một cái lại đây.

Hứa Trì chờ nét mực khô, lập tức cất vào phong bì, trả lại vào ám cách, cũng phục hồi giá đa bảo như cũ.

Hiện giờ trước tiên dùng cái này đỡ, bọn họ có chuyên gia bắt chước bút tích, gần như có thể lấy giả đánh tráo, trở về lại sao một phong, đêm mai lại đổi về.

Mấy người động tác không ngừng, xử lý sạch sẽ dấu vết, cũng tiếp tục tìm tòi ngoại thư phòng, xác định lại không có phát hiện gì khác mới đường cũ mà về.

Hứa Trì ra Đông Xuyên Hầu phủ, lập tức chạy đến một cứ điểm, trước gọi dậy chuyên gia bắt chước bút tích, cho hắn nhanh chóng sao chép một phong.

Đồng thời, hắn sửa sang lại tình báo, đợi thư được sao chép xong, liền sai người truyền bản gốc và hội báo đi Thừa Đức.

Lúc phần tình báo này đến Thừa Đức, Cao Húc đang trên đường đi diện thánh, hắn sắp đến Hà Phong Quán nơi Xương Bình Đế ở, muốn thương thảo với Hoàng đế một triều vụ quan trọng.

Trương Đức Hải được ám hiệu, thừa dịp rẽ qua khúc cong, lặng lẽ cho chủ tử một ánh mắt mịt mờ.

Cao Húc ngầm hiểu, nhưng lúc này cũng không phải thời cơ tốt xử lý, tất cả chờ trở về lại nói.

Tuy tiên đế đam mê phong nhã, nhưng Hà Phong Quán rốt cuộc là tẩm cung của Hoàng đế, quy mô vẫn phải có, đoàn người Cao Húc đi một lát mới đến trước điện.

Đoàn người đang đi, rất xa, liền nghênh diện đụng phải hai người.

Cao Húc hơi hơi nhíu mày.

Thì ra, người tới là sủng thần tâm phúc của Hoàng đế, Ngũ Khánh Hòa.

Ngũ Khánh Hòa cũng không có năng lực xuất chúng gì, nhưng ông ta lại có một ưu điểm người khác theo không kịp.

Ông ta nghiền ngẫm tâm tư Hoàng đế tương đối lợi hại, lại có thể không từ thủ đoạn nào, ví dụ như hiến mỹ nhân, hiến quý hiếm thú vật, ra chủ ý làm Hoàng đế tận hứng vân vân, vuốt mông ngựa điêu luyện, con đường làm quan tự nhiên thuận buồm xuôi gió.

Rất nhiều người trung lập thuộc đảng bảo hoàng tuy mặt ngoài không thấy khác thường, nhưng thực tế rất khinh thường kết giao với ông ta, Ngũ Khánh Hòa cũng không thèm để ý, ông ta rõ ràng địa vị của chính mình, phía dưới cũng không thiếu người xu nịnh.

Ông ta lấy lòng Hoàng đế, Hoàng đế sủng tín ông ta, Ngũ Khánh Hòa làm không biết mệt.

Lần này, vừa đến hành cung không lâu, ông ta đã vơ vét được một mỹ nhân tuyệt sắc, vội vui sướng tặng vào Hà Phong Quán.

“Ngũ đại nhân, vị này chính là bệ hạ sao?”

Mỹ nhân tuyệt sắc tên Liễu Cơ, xuất thân cực thấp, việc của thiên gia dốt đặc cán mai, nàng thấy Hoàng Thái tử một thân minh hoàng, liền tưởng là Hoàng đế, lập tức vui mừng quá đỗi.

Nàng biết chính mình sẽ bị hiến cho Hoàng đế, chỉ là không biết Hoàng đế bao nhiêu tuổi, trong lòng lo sợ. Không nghĩ tới lại đột nhiên nhìn thấy Cao Húc tuấn mỹ thanh tuyển, lập tức má phấn hơi nóng, một đôi mắt đẹp dính trên người nam tử cao lớn tuổi trẻ nơi xa, rốt cuộc không thể dời mắt.

Thật tốt quá, bệ hạ còn tuổi trẻ anh tuấn như thế, nàng có thể lưu lại hầu hạ, thật là chuyện may mắn.

Liễu Cơ xuất thân thanh lâu sở quán, căn bản không có liêm sỉ gì đáng nói, thầm nghĩ với chính mình nhiều năm sở học, nhất định có thể hầu hạ “Hoàng đế bệ hạ” thoả đáng, nói không chừng, còn có thể sinh một đứa con trai, được phong phân vị.

Nàng đang nghĩ đến cảm xúc mênh mông, nhưng giây lát liền bị vô tình đánh nát, Ngũ Khánh Hòa quát: “Nói hươu nói vượn cái gì? Đây là Hoàng Thái tử điện hạ.”

Khi nói chuyện ông ta quay đầu lại, vừa lúc thấy khuôn mặt Liễu Cơ ẩn mang xuân tình, lập tức cắn răng, thấp giọng quát: “Bản quan nói cho ngươi biết, đừng suy nghĩ miên man, nơi này là hành cung, không giống những nơi ăn chơi đàn đúm kia!”

Liễu Cơ xuất thân quá đê tiện, nhưng dung sắc lại diễm lệ hiếm thấy, dáng người phập phồng quyến rũ, hơn nữa từ nhỏ bị lặp lại dạy dỗ, ngoại trừ bảo tồn tấm thân xử nữ, mười tám ban võ nghệ không có gì không tinh.

Vưu vật bậc này hầu hạ nam nhân cực kỳ sảng khoái, đáng tiếc không có một chút quy củ.

Ngũ Khánh Hòa vốn có chút do dự, nhưng lại bị Xương Bình Đế thúc giục vài lần tìm việc vui, ông ta xem việc lấy lòng Hoàng đế là quan trọng nhất, vì thế, lệnh ma ma cường hóa huấn luyện mấy ngày, liền tiến cung hiến nữ.

“Ngươi nếu đi sai bước, đến lúc đó ném đầu, đừng trách bản quan không báo trước!”

Ngũ Khánh Hòa thấy Liễu Cơ mắt lộ ra sợ hãi, vội cúi đầu không dám lại xem, ông ta vừa lòng gật đầu, kỹ nữ chính là kỹ nữ, xem nam nhân nào cũng giống ân khách, không đe doạ một phen là không được.

Ông ta cũng không quá để trong lòng, dù gì cũng chỉ là đồ chơi thôi, mỹ nhân tuyệt sắc Xương Bình Đế dùng qua nhiều đếm không xuể, mặt hàng như vậy, mới mẻ một thời gian, thực mau sẽ chán.

Chờ hai người Ngũ Khánh Hòa đến trước cửa chính điện, Hoàng Thái tử Cao Húc vào trong đã được một lúc.

Xương Bình Đế đang nghị sự với Thái tử, liền nghe cung nhân tới báo, nói Ngũ đại nhân cầu kiến. Ông ta nhớ tới lời Ngũ Khánh Hòa nói hôm qua, nhất thời trong lòng ngứa ngáy.

Nhưng giờ phút này đang nghị luận triều vụ quan trọng, ông ta không thể không kiềm chế tâm tư, cẩn thận thương thảo thỏa đáng với Thái tử.

Bởi vì Hoàng đế tâm tình bức thiết, cho nên hiệu suất nghị sự lần này rõ ràng tăng lên, qua mười lăm phút liền có kết quả.

Xương Bình Đế gấp không chờ nổi tuyên Ngũ Khánh Hòa vào điện, Cao Húc thuận thế đứng lên cáo lui.

Ngũ Khánh Hòa và Liễu Cơ vừa lúc gặp phải Hoàng Thái tử ra cửa điện, hai người thi lễ vấn an.

Cao Húc rất chán ghét đối phương, nhưng lòng dạ hắn cũng đủ sâu, trên mặt không thấy manh mối, chỉ nhẹ giọng kêu đứng lên.

Hai người Liễu Cơ thối lui đến một bên, nhường đường cho Hoàng Thái tử đi trước, nàng trộm nâng mắt, liếc nam tử tôn quý thanh tuyển ôn nhuận kia.

Nhạc đệm nhỏ này qua đi, mọi chuyện quay về quỹ đạo.

Liễu Cơ một thân sa mỏng bọc thân, da thịt nõn nà như ẩn như hiện, trước ngực no đủ miêu tả sinh động doanh doanh hạ bái. Nàng diễm như đào lý, trên người có phong tình hoàn toàn không giống nữ tử đàng hoàng.

Xương Bình Đế thực vừa lòng, vẫy tay làm nàng tới gần.

Trên mặt Liễu Cơ mang theo ý cười vũ mị, đứng lên lay động đến gần long ỷ, nàng dư quang liếc mắt Hoàng đế minh hoàng long bào ngồi phía trên.

Nói thật, Xương Bình Đế thiên tử tôn sư, thân hình cao lớn, bộ dạng cũng đạt tiêu chuẩn, thật không phải loại hình khó có thể nuốt xuống. Chỉ là Liễu Cơ mới vừa gặp Hoàng Thái tử, nhất thời chênh lệch quá lớn, nàng khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Nhưng nàng không kịp nghĩ quá nhiều, bởi vì Hoàng đế cười ha ha, đã lấy tay kéo nàng, trực tiếp xả ra sa mỏng, tùy ý dâm loạn làm trò trước mặt một phòng cung nhân thái giám.

Liễu Cơ đã hoàn hồn, nàng cũng không thèm để ý người khác quan khán, lập tức dùng cả người thủ đoạn, trước hầu hạ Hoàng đế sảng khoái lại nói.

Chuyện hoang đường trong Hà Phong Quán vẫn chưa ảnh hưởng Cao Húc mảy may, hắn vừa ra chính điện liền đường cũ đi về, trở lại Thanh Hòa Cư nơi hắn và Kỷ Uyển Thanh ở.

Vào ngoại thư phòng, hắn vẫy lui cung nhân thái giám trong phòng, Lâm Dương chờ đã lâu lập tức trình tin báo lên.

Tin báo có hai phần, phần thứ nhất là Hứa Trì hội báo toàn quá trình điều tra hành động, mà một phần khác là bản gốc mật tin trong ám cách nhỏ ở Đông Xuyên Hầu phủ.

Cao Húc xem xong Hứa Trì hội báo, lại mở ra bản gốc phong thư, rũ mắt tinh tế xem xét.

Cuối cùng ánh mắt hắn đặt ở góc trái bên dưới lá thư, chỗ vốn dĩ nên ký tên thì không ký, chỉ có một dấu ấn bốn chữ màu đỏ tươi.

“Lang Hoàn chủ nhân.”