Editor: Vy Vy 1505

Cao Húc lần này “bệnh cũ tái phát” thời gian rất dài, Kỷ Uyển Thanh có thể có đủ thời gian không ra khỏi cửa, điều chỉnh tốt tâm thái.

Trải qua việc này, nàng càng trầm tĩnh hơn, nữ tử thanh xuân mười sáu tuổi, khuôn mặt còn mang non nớt, nhưng khí chất đã hoàn toàn lột xác.

Hai nét khác biệt, rồi lại hoàn mỹ kết hợp với nhau, đan chéo thành một loại xinh đẹp mỹ lệ chấn động tâm can, một ánh mắt, một nụ cười làm người ta không thể dời mắt.

“Thanh Nhi.”

Phu thê đôn luân, trên giường sóng gió tiệm xu dồn dập, nàng chịu đựng không được, mí mắt khép hờ, mày đẹp nhíu lại. Cao Húc cúi người, khẽ hôn hôn đôi mắt nàng, giọng ám ách: “Mở to mắt nhìn cô.”

Lông mi vừa dài vừa cong hơi hơi rung động, nàng mở mắt, một đôi con ngươi đen bóng và sáng như ánh sao, bao trùm một tầng hơi nước trong suốt, tràn đầy, phảng phất tùy thời sẽ rơi lệ.

Nàng bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ gọi một tiếng: “Điện hạ.”

Trong lòng Cao Húc căng thẳng, động tác càng thêm dồn dập, đôi mắt trong suốt rung động, rốt cuộc tràn ra lệ ý, men theo da thịt nàng trắng nõn như băng ngọc, rơi xuống gối đầu.

Hắn cúi đầu nhất nhất hôn tới, tinh tế dọc theo gương mặt, cuối cùng tìm được hai cánh môi anh đào, hàm trụ thâm nhập chơi đùa.

Cuối cùng một đợt mưa rền gió dữ qua đi, Cao Húc lập tức xoay người xuống, ôm nàng vào lòng, tay từ từ vuốt ve lưng nàng, kiên nhẫn trấn an.

Tiểu phu thê ôm nhau hồi lâu, Kỷ Uyển Thanh hô hấp rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, nàng nâng cánh tay ôm lại hắn.

Mặt Kỷ Uyển Thanh còn mang đỏ ửng, Cao Húc giơ tay vén một sợi tóc dính trên mặt nàng ra sau tai.

“Thanh Nhi, ước chừng lại qua nửa tháng, chúng ta sẽ tùy giá ra cung tránh nóng, nàng nên sai người bắt đầu thu thập vật dụng quen dùng, để tránh đến lúc đó rối ren.”

Hoàng cung vuông vức, vì hoàng gia uy nghi, cũng vì an toàn nên tường cung xây vô cùng cao lớn, mà trong hoàng cung lại có rất nhiều tường nhỏ, không thông gió, bởi vậy mỗi khi đến mùa hạ luôn là khốc nhiệt khó nhịn.

Hoàng đế không cần khó xử chính mình, mỗi năm trước tháng tư nhập hạ luôn là sớm chạy đến hành cung tránh nóng, chờ đến tháng tám tháng chín thời tiết mát mẻ mới trở về.

Xương Bình Đế đặc biệt mau chán, ông ta ghét bỏ hành cung vùng ngoại ô quá mức gần, không có cảm giác mới lạ, mỗi năm đều muốn đi Thừa Đức, vừa mát mẻ vừa có nhiều thú vui, khi nhàn hạ còn có thể ra cung săn thú.

Thừa Đức tiếp giáp không ít rừng rậm, có một phần rừng bị rào thành khu vực săn bắn của hoàng gia, bình dân không được đặt chân, so với khu vực săn bắn ở kinh giao ai cũng có thể tới, dấu vết dày đặc thú vị hơn nhiều.

Dựa theo dĩ vãng lệ thường, nửa sau tháng ba Xương Bình Đế sẽ xuất phát, hiện giờ chậm rãi thu thập cũng vừa kịp lúc.

“Dạ, thiếp đã biết.” Thời trang mùa xuân cất vào tủ, trang phục hè cất vào rương quần áo mang theo, còn có các loại vật dụng quen dùng, nhiều vô số, cổ đại phu nhân quý nữ ra cửa cũng không phải là cứ việc bước đi là xong.

Nàng ôm cổ Cao Húc, cười nói: “Điện hạ, ngày thường buổi chiều thiếp có rảnh, làm cho ngài bộ quần áo mùa hè nhé.”

Phu thê cảm tình càng ngày càng tốt đẹp, nhưng cũng cần giữ gìn kinh doanh, Kỷ Uyển Thanh nữ hồng rất không tệ, làm bộ quần áo cho hắn vẫn là không khó.

“Được.”

Cao Húc môi mỏng hơi cong, mỉm cười lên tiếng, cuối cùng, hắn lại dặn dò: “Nàng cứ từ từ chậm rãi làm, đừng để bị thương đôi mắt.”

Kỷ Uyển Thanh cọ cọ cằm hắn, kiều kiều ứng, tiếp theo lại nói: “Điện hạ cũng phải nhớ rõ, đừng làm lụng vất vả quá mức, nếu không một tháng này liền phí công nuôi dưỡng.”

Cao Húc “lành bệnh”, một lần nữa đầu nhập triều vụ, khẳng định bận tối mày tối mặt, bởi vì trên thực tế, lúc “bệnh tình” của Hoàng Thái tử có khởi sắc, ở trên giường hắn đã bắt đầu xử lý chính vụ.

Kỷ Uyển Thanh giúp không được gì, cũng sẽ không nói cái gì ngu xuẩn công vụ để qua một bên linh tinh, chỉ thấp thấp dặn dò, làm hắn đừng lao lực quá nhiều, nhớ thích hợp nghỉ ngơi.

Bỏ công mài dao chẻ củi sẽ nhanh hơn.

Thê tử tha thiết quan tâm thực làm người ấm áp, giọng Cao Húc thực ôn hòa: “Được, cô sẽ chú ý nghỉ ngơi.”

Hắn xác thật rất bận rộn, ngoại trừ chính vụ cần giải quyết, còn có chuyện ngầm cũng phải xử lý.

Hơn một tháng trước, Hoàng hậu đã bắt đầu tìm kiếm sơ hở của Đông Cung, ý đồ phản kích. Cao Húc dứt khoát phối hợp, hắn bảo một nhân viên quan trọng dưới tay lộ ra chút nhược điểm, làm đối phương bắt lấy.

Nhân viên quan trọng này họ Mạc, chức quan không nhỏ, phụ trách hiệp trợ kỳ thi mùa xuân năm nay. Kỳ thi mùa xuân là chuyện lớn triều đình tuyển chọn quan viên, Hoàng hậu bắt lấy nhược điểm không lớn không nhỏ, vui mừng quá đỗi, cảm thấy đủ để cho Đông Cung một kích.

Trên thực tế, cha già của Mạc đại nhân đã bệnh nặng trên giường, thuốc và châm cứu vô ích, mắt thấy chỉ chống đỡ được một hai tháng. Nếu phụ thân qua đời, ông ấy phải về để tang, chức quan đương nhiên bị dỡ xuống.

Vị trí của Mạc đại nhân dưới trướng Đông Cung không thấp, đương nhiên biết hiện giờ Thái tử trù tính gì, ông ấy bẩm báo phụ thân, được phụ thân đồng ý, liền che giấu việc cha già bệnh nặng, giữ kín không nói ra, sau đó lặng lẽ trình báo Thái tử.

Cao Húc và Mạc đại nhân mấy người châm chước một phen, chọn một sai lầm không lớn không nhỏ, đến lúc đó Mạc đại nhân tạm cắt chức quan, đóng cửa chờ tra.

Sau này, Mạc đại nhân sẽ khôi phục trong sạch, nhưng bởi vì ông ấy từ chức lâu lắm, vị trí quan trọng không thể thiếu người, chức vị đó đã sớm đề bạt người khác.

Kể từ đó, cho dù Mạc đại nhân có sai hay không, mục đích của Hoàng hậu đều đạt tới.

Mục đích của Cao Húc cũng đạt tới, hắn thuận thế liền có thể ngủ đông.

Còn về Mạc đại nhân dỡ xuống chức quan, ông ấy sắp để tang giữ đạo hiếu vì phụ thân, ba năm qua đi, trong triều có Hoàng Thái tử, muốn khởi phục cũng không phải là việc khó.

Chuyện này đã tới giai đoạn cuối cùng, kế tiếp nửa tháng liền có thể kết thúc.

Cao Húc biết thê tử thông minh, triều vụ quân sự đều có thể nghe hiểu, liền đơn giản nói vài câu, làm cho nàng yên tâm.

“Thanh Nhi, ngủ đi.”

Tình sự kịch liệt qua đi, bị ôn nhu trấn an một phen, mí mắt Kỷ Uyển Thanh bắt đầu đánh nhau, Cao Húc yêu thương, xoa xoa má phấn, thuận tay dịch dịch góc chăn: “Đêm đã khuya, chúng ta sớm chút nghỉ ngơi.”

Nàng giận liếc hắn, nếu không phải tại hắn, nàng cần ngủ trễ như vậy sao?

Cao Húc mỉm cười không nói, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Kỷ Uyển Thanh chôn mặt ở hõm vai hắn cọ cọ, khẽ cắn hắn một cái, trả thù nho nhỏ một phen, liền nhắm mắt đẹp, thực mau ngủ say.

Sau khi Cao Húc “bệnh nặng khỏi hẳn”, lập tức bắt đầu đi sớm về trễ, còn vất vả hơn trước vài phần. Mà Kỷ Uyển Thanh liền khôi phục mỗi ngày đi Khôn Ninh Cung thỉnh an.

Sáng sớm tinh mơ mở mắt, nàng và Cao Húc cùng rời giường, tùy ý khoác quần áo thường, hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt chải đầu, hai người lại nắm tay dùng đồ ăn sáng.

Tiểu phu thê cảm tình ngày càng sâu, kỳ thật Kỷ Uyển Thanh đã không cần cẩn thận giống lúc mới vừa đại hôn, nhưng nàng lại rất vui thông qua việc nhỏ vụn vặt này đó gia tăng cảm tình phu thê.

Dù sao trong phòng người hầu hạ nhiều như vậy, nàng cũng chính là sửa sửa khăn, chỉnh chỉnh đai lưng thôi, căn bản một chút cũng không mệt nhọc.

Nàng làm như vậy, hiệu quả là có. Tuy Cao Húc thường dặn dò thê tử ngủ nhiều một lát, trễ chút hãy dậy, nhưng nàng vẫn kiên trì, nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc chuyên chú, hắn thực sung sướng.

Tiểu phu thê nói mấy câu, Cao Húc liền vội vàng ra cửa, tiễn hắn xong, Kỷ Uyển Thanh liền thay quần áo trang điểm, ra cửa lên kiệu đi Khôn Ninh Cung.

Nàng hơi hơi vén lên rèm thêu phượng hoàng tinh xảo, nhìn xa xa Khôn Ninh Cung như cũ nguy nga chót vót, ngói lưu ly màu vàng dưới ánh nắng lập loè kim quang, dị thường chói mắt.

Bàn tay Kỷ Uyển Thanh dưới tay áo rộng nắm chặt thành quyền, móng tay được tu bổ mượt mà đâm vào lòng bàn tay, một trận hơi hơi đau đớn, nàng rũ mắt, buông rèm.

Tuy không có chứng cứ, tuy lý trí lần nữa báo cho chính mình, thù lớn giết phụ giết huynh không thể thô bạo phán đoán, nhưng nàng như cũ trực giác, Kỷ Hoàng hậu không thoát được can hệ.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, người làm chuyện lớn nên trầm ổn, kiềm chế cảm xúc.

Lời này là Cao Húc nói, nửa khuyên giải an ủi nửa dạy dỗ, Kỷ Uyển Thanh nhắm mắt mặc niệm mấy lần, lại mở mắt ra, một mảnh trầm tĩnh.

Không bao lâu, đoàn người liền vào cửa lớn Khôn Ninh Cung, cách một tháng Kỷ Uyển Thanh lại lần nữa đặt chân vào Tây Noãn Các, mặt ngoài nàng vẫn như cũ, chỉ quy củ thỉnh an.

“Lần này Thái tử bị bệnh hơn một tháng, ngược lại cũng vất vả con.”

Bởi vì xu hướng suy tàn do vụ án Lương Chấn Hiên mang đến đã ngừng, cũng dần dần ấm lại, tiếp theo lại thành công cắt chức Mạc đại nhân, đả kích Đông Cung tiến hành hừng hực khí thế, hơn một tháng này có thể nói Hoàng hậu rất xuôi gió xuôi nước.

Tâm tình bà không tệ, biểu tình thanh thản, tùy ý bắt chuyện, tiếp theo liền hỏi: “Lần này bệnh tình của Thái tử như thế nào?”

Hoàng hậu thực hiểu biết kẻ thù của chính mình, Hoàng Thái tử giả vờ ôn nhuận không hề sơ hở, cho dù hắn không thích Thái tử phi, cũng sẽ không cự tuyệt nàng đến tiền điện hầu hạ, nhiều nhất chỉ là không cho đến gần thôi.

Nghe tin tức nói lần này Thái tử bệnh cũ tái phát, bệnh phi thường nặng, hiện tại đã có Kỷ Uyển Thanh, Hoàng hậu đương nhiên muốn biết nhiều hơn.

“Hồi Hoàng hậu nương nương, lần này Thái tử điện hạ bệnh xác thật lợi hại.” Kỷ Uyển Thanh nhớ lại, mày đẹp hơi hơi nhăn, giống như rất không thích một tháng qua, lại giống như Thái tử bệnh xác thật trọng.

“Bảy tám ngày đầu tiên, điện hạ căn bản không thể rời giường, mặt trắng như tờ giấy, nói chuyện khó thành câu, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều hôn mê. Sau đó……”

Vấn đề này, Kỷ Uyển Thanh đã sớm dự đoán được Hoàng hậu sẽ hỏi, trước khi nàng tới đã nghĩ sẵn trong đầu, kể lại Cao Húc ngụy trang bệnh tình, chi tiết cũng không ít miêu tả, càng thể hiện rất thật.

“Mấy năm gần đây hình như bệnh của Hoàng Thái tử càng ngày càng nặng.” sau khi Hoàng hậu tinh tế nghe xong, cuối cùng ý vị không rõ nói một câu.

Kỳ thật, Xương Bình Đế mới hơn bốn mươi, thực dễ dàng sống thêm mười mấy năm, theo xu thế này, Hoàng Thái tử có lẽ thật đi trước cũng không chừng.

Được đến lại chẳng phí công phu, giả thiết này quá làm người ta hưng phấn, trong mắt Hoàng hậu quang mang chớp động, thậm chí cảm thấy chính mình hẳn nên cân nhắc, làm sao tăng lớn lực độ đả kích các tiểu hoàng tử phía dưới đang dần dần lớn lên.

Nếu Thái tử thật không còn, Khôn Ninh Cung nhất chi độc tú, đến lúc đó tuổi Hoàng đế cũng không nhỏ, muốn lại nâng dậy một hoàng tử chống chọi với mẹ con bà, chỉ sợ thời gian không kịp.

Trạng thái lý tưởng nhất là Thái tử có thể căng thêm mấy năm, tốt nhất có thể ngao đến lúc Xương Bình Đế sáu mươi.

Tinh thần Hoàng hậu rung lên, Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nàng có thể đoán được vài phần tâm tư đối phương, trong lòng không nhịn được cười nhạo.

Kỳ thật nàng có thể hiểu rõ dụng ý của Cao Húc. Từ lúc Đông Cung cắm rễ thật sâu, cũng dần dần vươn tay vào quân đội, hiện tại đã nghiễm nhiên là một lực lượng khổng lồ, Hoàng đế bệnh đa nghi quá nặng, vì tránh cho bị bắn ngược, đây đều là một bộ phận kế hoạch của hắn.

Nàng thầm hừ một tiếng, nam nhân của nàng thân thể rất tốt.

Thỉnh an xong, kiệu của Kỷ Uyển Thanh đi về Thanh Ninh Cung, đang rẽ ngay khúc cua tường cung, trong lúc vô ý nàng quay đầu lại, lại thấy từ một phương hướng khác, xa xa có một kiệu nhỏ được nâng tới Khôn Ninh Cung.

Kiệu không có rèm che, một nữ tử tuổi trẻ mặc quần áo màu tím nhạt ngồi trên đó, mắt nàng sắc, liếc một cái liền nhận ra người tới.

“Nương nương, đây là nhị tiểu thư Anh Quốc Công phủ.” Lê Hoa đi theo sát kiệu cũng nhận ra, thấy thế tức giận bất bình.

So với sự thật phụ huynh chết trận, chuyện của Tần Thải Lam thật không tính cái gì, giờ phút này Kỷ Uyển Thanh đã mất cảm giác, chỉ thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Hoàng hậu muốn gặp con dâu tương lai là chuyện của người ta, không liên quan tới chúng ta.”

Đúng vậy, hiện tại Tần Thải Lam đã là Ngụy Vương kế phi tương lai.

Mấy ngày trước, Xương Bình Đế đã hạ thánh chỉ, tứ hôn nhị tiểu thư con vợ cả Anh Quốc Công phủ cho Ngụy Vương, lệnh Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, để hai người thành hôn.

Vòng đi vòng lại, Kỷ Uyển Thanh và Tần Thải Lam không thể làm người qua đường, nếu vận mệnh như thế, không cần cưỡng cầu.

Nàng về Thanh Ninh Cung, xử lý nội vụ, dùng cơm trưa xong ngủ trưa một lát, liền bắt đầu may quần áo mùa hè cho Cao Húc.

Kỷ Uyển Thanh không tính toán khó xử chính mình, chọn vải vóc đều có ám văn, chỉ cần thêu chút hoa văn ở cổ áo và trên vai là được.

Quần áo mùa hè đơn bạc, chuyên chú mấy ngày, liền xong.

Nàng vui rạo rực cho Cao Húc triển lãm một phen, lại hầu hạ hắn thay, lớn nhỏ vừa vặn, ngưỡng mặt nhìn hắn mỉm cười, ánh mắt nàng trông mong chờ đợi khích lệ.

Cao Húc xác thật sung sướng, Hoàng Thái tử điện hạ xưa nay thưởng phạt rõ ràng, vì thế, hắn khen ngợi một câu, lại dùng “hành động thực tế” tỏ vẻ mạnh mẽ ngợi khen.

Ngày hôm sau, Kỷ Uyển Thanh buồn ngủ đến nỗi không mở mắt được, lẩm bẩm giận dữ vài câu, hắn chỉ mỉm cười không nói.

Tiểu phu thê hoà thuận vui vẻ, Hoàng hậu cũng tạm thời không gây ra chuyện xấu, cuộc sống trôi qua không tệ.

Qua mấy ngày, Hoàng đế hạ chỉ, hai mươi hai tháng ba là ngày tốt, loan giá khởi hành ra kinh, đi Thừa Đức hành cung tránh nóng.

Phu thê Hoàng Thái tử, Hoàng hậu và một chúng phi tần, còn có Ngụy Vương Trần Vương và các hoàng tử phía dưới tuổi hơi lớn, còn có trong triều văn võ, huân quý tôn thất, đều theo tùy giá.

Thời gian giây lát lướt qua, thực mau liền đến ngày hai mươi hai tháng ba, Hoàng đế dẫn dắt tiền triều hậu cung, ra cung tránh nóng.

Kỷ Uyển Thanh sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, nàng và Cao Húc phân biệt lên xe ngựa, theo sát loan giá của Xương Bình Đế ra kinh thành, mênh mông cuồn cuộn đi tới Thừa Đức hành cung.

Vây ở trong tường cung ngẫu nhiên ra cửa, mọi người khó tránh khỏi hưng phấn, chỉ là Kỷ Uyển Thanh lại ngoại lệ. Việc của phụ huynh không có đầu mối, tuy nàng làm tốt chuẩn bị tâm lý đánh lâu dài, nhưng cảm xúc khó tránh khỏi không cao, cũng không cảm thấy vui sướng khi ra ngoài.

Chỉ là không nghĩ tới lần này ra cung, nàng lại gặp gỡ một cố nhân, Đông Xuyên Hầu phủ thế tử Vương Cật. Hai người thăm hỏi vài câu, nàng lại phát hiện, Vương bá phụ Vương Trạch Đức hình như có chỗ không đúng.