Editor: Vy Vy 1505

Kinh thành dân cư đông đúc, trong nội thành phòng ốc hợp quy tắc, phố hẻm rộng mở còn tốt chút. Tới chỗ ngoại thành phồn hoa không khỏi vô cùng ồn ào náo động.

Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức ra cửa thăm bạn, khi rời đi đúng lúc chen chúc nhất.

“Vương Đại, đi chậm một chút, không cần giành đường.”

Tuy Vương Trạch Đức là siêu phẩm hầu, nhưng xưa nay đi ra ngoài cũng không phô trương, ông ta ngồi một chiếc xe ngựa to, rèm màu lam, trang trí đơn giản không trang sức, nếu không nhìn kỹ chỉ sợ cũng không thấy huy hiệu phủ Đông Xuyên Hầu.

Hai bên đường cái chen đầy quán nhỏ, chiếm không ít vị trí, tiếng rao hàng thét to hết đợt này đến đợt khác, xe ngựa đi cực thong thả, vẻ mặt ông ta bình thản, cũng không có nửa điểm không kiên nhẫn.

Thật vất vả đi một đoạn, phía trước rốt cuộc thông thoáng chút, xa phu Vương Đại giơ roi lên, đánh ngựa đi nhanh về phía trước.

Không nghĩ tới lúc này, ngã rẽ phía trước lại đột nhiên chạy ra hai con khoái mã, sượt qua xe ngựa hầu phủ, Vương Đại cả kinh lập tức kéo lặc dây cương, mới khó khăn lắm dừng xe ngựa lại, không đụng phải hai người kia.

Cưỡi khoái mã là hai thiếu niên áo gấm, nhìn dáng vẻ chắc là con cháu nhà huân quý quan lại, bọn họ cũng không ngừng, ngược lại kẹp bụng ngựa, phi nhanh qua đường cái, rẽ vào ngã đối diện.

Đường này gần chợ bán thức ăn, sạp bán hàng rong đặc biệt nhiều, thiếu niên cưỡi ngựa phía trước khi quẹo vào ngã rẽ, chân trước khoái mã đá đổ một sạp hàng, tất cả hai rổ trứng gà ngã vỡ nát, một sạp rau xanh mới mẻ rơi xuống đất, bị hai con ngựa dẫm đạp rơi rớt tan tác.

Các thiếu niên áo gấm nửa mắt không xem, nghênh ngang rời đi, để lại ông cụ chủ quầy ngây ra như phỗng.

Ông cụ tuổi già quần áo tả tơi mệt mỏi, chen không lại người trẻ tuổi, mới dựng sạp ở chỗ rẽ, cuộc sống của hai vợ chồng già đều phụ thuộc vào sạp này, nhất thời thất thanh khóc rống.

Thỏ chết hồ thương, chủ sạp khác cũng ảm đạm, chỉ là đang lúc trời lạnh còn ra buôn bán, mọi người đều không dễ, chỉ đành tiến lên giúp cụ ông nhặt chút rau xanh còn tạm được, có người còn nhét cho hai đồng tiền.

Vương Trạch Đức vén mành lên, phân phó: “Vương Đại, lấy hai lượng bạc cho ông lão kia đi.”

Vương Đại lên tiếng, lập tức nhảy xuống xe, đi qua chỗ ông cụ.

Hắn lại lần nữa tán thưởng, hầu gia nhà mình làm người phúc hậu, suy xét chu đáo.

Không phải Vương Trạch Đức bủn xỉn, mà là bạc này không thể cho nhiều. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, một lão ông tuổi già được trợ giúp đã làm người cảm khái, nếu cho nhiều hơn sẽ dẫn phát tai họa.

Ông ta làm chuyện tốt cũng không để lại tên, sau khi nhạc đệm này đi qua, xe ngựa Vương gia thuận lợi về Đông Xuyên Hầu phủ,

Vương Trạch Đức vừa vào cửa, liền thấy đại quản sự Vương Trung vội vàng: “Lão gia, Kỷ gia sai người tới.”

“Kỷ gia? Kỷ Tông Hiền?”

Vương Trạch Đức nhíu mày, ông ta và Tĩnh Bắc Hầu phủ quan hệ mật thiết, chẳng qua từ khi Kỷ thị tỷ muội xuất giá, đã hoàn toàn không lui tới.

“Không, không phải đương nhiệm Tĩnh Bắc Hầu” Vương Trung thở hồng hộc, vội nói: “Là Thái tử phi nương nương sai đại quản sự Kỷ Vinh của tiền Tĩnh Bắc Hầu tới, đã đợi được một lát.”

“Thái tử phi?”

Từ khi Kỷ Uyển Thanh đại hôn, Vương Trạch Đức vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, dưới chân ông ta hơi hơi ngừng một chút bước nhanh vào ngoại thư phòng: “Còn không mau mau mời người tới đây.”

Ngoại thư phòng xưa nay là nơi tiếp đãi người thân cận, ông ta gặp Kỷ Vinh ở ngoại thư phòng mà không phải tiền thính, đủ có thể thấy thái độ.

Vương Trạch Đức mới vừa ngồi xuống một lát, Kỷ Vinh liền tới rồi, hai phủ đã từng quan hệ thực không tệ cho nên đều quen thuộc đối phương.

Kỷ Vinh chắp tay vấn an, Vương Trạch Đức miễn lễ, cười nói: “Ngồi đi, chủ tử nhà ông có khỏe không?”

Sau khi Kỷ Tông Khánh qua đời, Kỷ Vinh liền một lòng nghe lệnh Kỷ Uyển Thanh, hiện tại chủ tử chính là Thái tử phi, Kỷ Vinh nghe vậy lập tức trả lời: “Hồi hầu gia, chủ tử nhà ta mạnh khỏe.”

“Chủ tử nhà ta ra cung không dễ, đặc biệt sai tiểu nhân tới thăm hỏi hầu gia.”

Vương Trạch Đức tự nhiên nói chính mình mạnh khỏe, ngay sau đó lại hỏi: “Không biết hôm nay ông đến, chính là Thái tử phi nương nương có chuyện gì phân phó sao?”

Kỷ Uyển Thanh gả chính là Hoàng thái tử, mà Đông Xuyên Hầu phủ lại là nhà trước kia thiếu chút nữa đính hôn, sau khi tứ hôn thánh chỉ được ban ra, vì tị hiềm, hai bên ăn ý không qua lại, Vương gia chỉ lặng lẽ sai người đến thêm trang.

Nhưng hiển nhiên Vương Trạch Đức vẫn thực xem trọng con gái của bạn cũ, khi nói chuyện vẻ mặt quan tâm.

Người trong cung đến truyền lời giọng điệu trịnh trọng, dặn dò vài lần, có thể thấy được trình độ chủ tử coi trọng phong thư này. Kỷ Vinh cũng không vô nghĩa, lập tức lấy ra thư từ.

“Đây là thư chủ tử nhà ta gửi cho hầu gia, thỉnh hầu gia xem qua.”

Vương Trung tiến lên, nhận thư từ tay Kỷ Vinh, bước nhanh đến trước án thư, giao vào tay chủ tử.

Tay áo bên phải của Vương Trạch Đức trống rỗng, chỉ còn một bên tay trái, nhưng qua ba năm, ông ta sớm thành thói quen, tay trái vô cùng linh hoạt, xé niêm phong, lấy ra giấy viết thư, lập tức rũ mắt, ngưng thần đọc kỹ.

“Vương bá phụ thấy chữ như thấy người, từ lần cuối gặp mặt đã là mấy tháng trước, không biết bá phụ có khỏe không. Nay cháu gái chợt nghe một chuyện, cảm thấy kinh hoàng, mong rằng bá phụ tinh tế giải thích nghi hoặc giúp cháu gái.

Nghe nói năm đó gia phụ gia huynh bắc chinh, bị vây khốn Tùng Bảo, khi hết lương phá vây vốn có viện quân tương trợ, không biết sao lại bị cố tình cản trở, chống đỡ hai ngày mới kiệt lực trọng thương mà chết.

Không biết việc này có thật không?

Thư ngắn ý dài, mong bá phụ nói tỉ mỉ cho biết. Cháu gái cúi đầu cảm tạ.”

Kỷ Uyển Thanh không xưng mình là Thái tử phi tôn vị, mà như trước tự xưng cháu gái, giọng điệu tuy khiếp sợ nôn nóng, nhưng lại vô cùng có lễ kính trọng.

Nhưng tiêu điểm Vương Trạch Đức chú mục lại không ở nơi này, tầm mắt ông ta đảo qua “vây khốn Tùng Bảo, viện quân tương trợ, cố tình cản trở”, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Trong lòng sóng to gió lớn, nhưng rốt cuộc trải qua qua nhiều chuyện, vẻ mặt động tác không thấy chút nào không ổn, mí mắt hơi rũ đọc thư, lại vừa vặn che khuất những dị thường.

“Thì ra là việc này.”

Vương Trạch Đức thở dài một tiếng, ngước mắt lắc đầu: “Chuyện cũ đã là kết cục đã định, người sống vẫn cần sống tiếp. Ngày xưa ta e sợ tỷ muội các nàng cực kỳ bi ai quá mức, bị thương thân mình, cho nên không nhắc tới việc này.”

“Không nghĩ tới, rốt cuộc nàng vẫn biết.”

Vẻ mặt ông ta có chút ảm đạm, nhưng vẫn lập tức trải giấy, đề bút chấm mực, cẩn thận viết hồi âm.

Vương Trạch Đức tay không quá phương tiện, Vương Trung liền tiến lên trợ giúp chủ tử, bỏ thư vào phong bì, dùng xi niêm phong, cuối cùng giao cho Kỷ Vinh.

Kỷ Vinh được hồi âm, cũng không ở lại lâu, đứng lên cáo lui, vội vàng rời đi.

“Vương Trung, ông đi tiễn Kỷ tổng quản.”

Vương Trung lập tức lĩnh mệnh, hai người ngay sau đó ra cửa, trong thư phòng chỉ còn một mình Vương Trạch Đức.

Cửa vừa đóng lại, lập tức ông ta không còn khí định thần nhàn nữa, mày rậm nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, ngồi không yên, đứng lên đi qua đi lại trong thư phòng.

Chuyện đó định án đã ba năm, ông ta vạn vạn không ngờ, cho đến hôm nay còn có người nhớ tới, hơn nữa Kỷ Uyển Thanh thế nhưng cũng biết chân tướng.

Sâu trong nội tâm Vương Trạch Đức thực bất an, ba năm gió êm sóng lặng vẫn chưa làm nó biến mất, hôm nay một phong thư làm nôn nóng chôn sâu đã lâu một lần nữa cuồn cuộn bốc lên.

Trong lòng ông ta bỗng sinh ra dự cảm xấu.

Dự cảm này làm ông ta đứng ngồi không yên, dạo bước khổ tư thật lâu, ông ta rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, quay lại án thư, trải giấy, vội vàng viết một phong thư.

Lúc này Vương Trạch Đức không cần người hỗ trợ bỏ vào phong bì, chính mình thả chậm tốc độ, một bàn tay làm thỏa đáng, ngay sau đó giương giọng kêu: “Vương Trung!”

Vương Trung đưa Kỷ Vinh xong liền trở lại đứng trước cửa ngoại thư phòng, ông ta cũng không đi vào, chỉ cúi đầu chờ, vừa nghe thấy, lập tức đẩy cửa đi vào.

“Vương Trung, ông đổi quần áo, cẩn thận một ít, đưa thư này đến chỗ nhị gia.” giọng Vương Trạch Đức nặng nề, đưa thư mới vừa niêm phong xong cho Vương Trung.

Vương Trung nghe vậy trong lòng rùng mình, lập tức đáp vâng, tiếp nhận thư từ cẩn thận cất vào, vội vàng ra cửa.

Ông ta về tiểu viện của mình, tìm cái cớ đuổi đi gã sai vặt, mở ra rương quần áo, lấy một bộ quần áo vải thô ba năm không mặc, tròng lên người.

Đại quản sự Vương Trung đội nón tre, kéo vành nón đến cực thấp, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Ông lấy chiếc xe ngựa hạ nhân hay dùng, từ cửa nhỏ dành cho hạ nhân đi ra ngoài, ra hẻm sau, giống như tầm thường gã sai vặt không chọc người chú ý chút nào.

Phong thư này của Vương Trạch Đức bị đưa đến một tòa nhà rộng mở.

Tòa nhà này hoa cỏ đan xen có trật tự, một dòng suối uốn lượn, bên cạnh suối là tùng trúc, xa một ít còn có hơn mười gian nhã xá.

Đang là rét đậm, suối nước kết băng, hoa cỏ phần lớn điêu tàn, nhưng lại có thể nhìn ra đường nét độc đáo của nơi đây.

Cửa sổ nhã xá được mở ra, trước cửa sổ thả một nhuyễn tháp bằng gỗ hoa lê, trên đó một nam tử đang nằm nghiêng thưởng hoa.

Nam tử mặt như quan ngọc, mặt mày thanh tuyển, đáng tiếc vẻ mặt nhàn nhạt, vân vê chung rượu bạch ngọc ngửa đầu uống hết, lẳng lặng thưởng thức hồng mai nở rộ ngoài cửa sổ.

Nhã xá tương đối ấm áp, nam tử chỉ tùy ý khoác áo gấm màu trắng ám văn, vạt áo hơi buông lỏng, làm nha hoàn mỹ mạo tiến lên châm rượu đỏ mặt.

Nhưng, bầu không khí thích ý bậc này lại bị đánh vỡ.

“Nhị gia, Đông Xuyên Hầu phủ gửi thư.” Nói xong, người tới lập tức dâng lên phong thư.

“Vương Trạch Đức?” Nam tử áo trắng được gọi là nhị gia nhíu mày: “Không phải đã nói với ông ta, không có việc cấp tốc không thể lại truyền tin sao?”

Phải biết rằng, Đông Cung Hoàng thái tử vẫn luôn không từ bỏ điều tra việc năm đó. Vương Trạch Đức thật vất vả ngụy trang, nếu lại khiến hắn chú ý, hậu quả khó lường.

Năm đó tuy Tuyên phủ tổn thất rất lớn, nhưng tướng lãnh lớn nhỏ còn sống cũng không ít, số lượng người Cao Húc muốn chú ý nhiều. Vương Trạch Đức ngoài ý muốn mất đi một cánh tay, bị bắt tá chức nhàn rỗi, xem như người chịu tổn hao nhiều, hơn nữa ông ta kỹ thuật diễn không tệ, mới khó khăn lắm né qua.

Không có điểm đáng ngờ bị điều tra và phát hiện điểm đáng ngờ bị chú ý hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Nhị gia chưa bao giờ khinh thường năng lực của Hoàng thái tử Cao Húc.

Nhị gia tiếp nhận thư, lập tức mở ra, muốn nhìn xem đến tột cùng chuyện gì xảy ra làm đối phương mất đúng mực.

Đọc nhanh như gió xem xong, nhị gia tùy tay ném xuống, cười nhạo một tiếng: “Chậc chậc, chỉ là một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh đã dọa Vương Trạch Đức sợ vỡ mật.”

“Năm đó không phải ông ta giả vờ rất tốt sao? Sao bây giờ gặp phải họ Kỷ liền rối loạn tiếng lòng? Chẳng lẽ mất đi một cánh tay, ngay cả lá gan cũng không còn.”

Nhị gia trào phúng vài câu, vẻ mặt lạnh lùng: “Nói cho ông ta, Thái tử phi không có nửa điểm manh mối, chỉ cần ông ta ổn định như xưa, không ai có thể nhìn ra điểm đáng ngờ.”

Người bẩm sự lập tức thưa vâng, cũng mang tới giấy và bút mực, trải trên bàn nhỏ bên nhuyễn tháp.

Nhị gia đứng dậy, đề bút nhanh chóng viết một phong thơ, không ký tên, chỉ lấy ra một ấn nhỏ bằng bạch ngọc, ấn xuống ở chỗ nên ký tên.

Thư từ lập tức được dùng xi niêm phong, giao cho Vương Trung đang  nôn nóng chờ đợi.

Vương Trung nhanh chóng cột lại nón tre, đè ép vành nón, một lần nữa đánh xe ngựa, từ cửa nhỏ ẩn nấp phía sau rời đi, lặng lẽ chạy về Đông Xuyên Hầu phủ.