Mặc Trì Úy mặc một bộ vest màu đen hoàn toàn được may thủ công, trên vai khoác một một chiếc áo khoác cùng màu, chế tác tinh xảo, kiểu dáng đơn giản mà sang trọng, chiếc quần tây mỏng ôm lấy đôi chân thon dài của hắn, ánh đèn cam phác hoạ nên góc nghiêng gương mặt hắn, khí chất nam tính trưởng thành vô cùng kiêu ngạo, khiến người ta vừa hy vọng lại vừa lo sợ.

Hắn giống như không nhìn thấy chiếc túi cô đưa, một tay vẫn đút túi quần, tay còn lại cầm điếu thuốc, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.

Đường Tâm Nhan bị ánh mắt của hắn làm cho bối rối.

Ánh mắt của hắn là ánh mắt của một người tâm ý thâm sâu, khó lường, dù cô gia nhập giới giải trí được mấy năm nhưng sau lưng có sự hậu thuẫn của nhà họ Phó, vẫn chưa từng tiếp xúc với ai có tâm ý quá thâm sâu, phức tạp.

Dựa vào giác quan thứ sáu, cô cảm thấy mình nên tránh xa người đàn ông vừa nguy hiểm vừa khó lường này.

Dưới ánh mắt đầy cảm giác áp chế của hắn, Đường Tâm Nhan lại mở lời, “Anh Mặc, anh còn chuyện gì khác không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.”

Cô định để cái túi dưới chân hắn, nhưng hắn đột nhiên rút bàn tay trong túi quần ra đón lấy chiếc túi trên tay cô.

Không biết hắn vô tình hay cố ý, lúc cô thu tay về thì hắn lại vuốt đầu ngón tay mát lạnh qua lòng bàn tay cô.

Như bị luồng điện chạy qua, Đường Tâm Nhan lập tức rút tay lại.

Ánh mắt đen láy của hắn chăm chú nhìn cô, vẻ mặt có chút lạnh, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Cô và Phó Tư Thần có làm hòa với nhau hay không?

Hắn quan tâm đến chuyện cá nhân của cô làm gì?

Cô và hắn thật sự cũng không phải thân quen gì!

Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước hắn nhắc đến việc kết hôn, cô cắn môi, ánh mắt ánh lên vẻ đề phòng, “Anh Mặc, chuyện hòa giải hay không của vợ chồng tôi hình như không có liên quan gì đến anh? Huống chi, hôm đó tôi đã từ chối lời đề nghị của anh!”

Mặc Trì Úy nhếch môi cười nhẹ một tiếng nhưng lại chứa đựng đầy sự châm biếm.

Hắn nhìn cô thật chăm chú, đôi môi mỏng mím chặt, không nói gì, quay người lạnh lùng bước lên xe.

Đường Tâm Nhan cảm thấy thái độ lạnh thấu xương đến mức có thể hóa một người thành băng tuyết toát ra từ hắn lúc hắn lên xe, cô sờ sờ mũi mình, không hiểu hắn tức giận cái gì!

Chiếc xe Bentley lướt qua người Đường Tâm Nhan rồi phóng đi nhanh như tên bắn.

Một luồng gió lạnh thổi qua, Đường Tâm Nhan xoa xoa cánh tay, đột nhiên rùng mình.

Về đến căn hộ, Đường Tâm Nhan đột nhiên nhớ ra, áo sơ mi trả lại hắn rồi, nhưng ô của hắn vẫn ở căn hộ của cô.

Ô của hắn cũng không phải loại ô bình thường, thuộc hàng cao cấp, giá cả cũng phải hơn bốn con số.

Cô vỗ đầu, tự trách trí nhớ của mình quá kém.

Nhấc máy, cô gửi cho hắn một tin nhắn.

——Anh Mặc, ô của anh vẫn ở chỗ tôi, có thể cho tôi địa chỉ để tôi gửi qua cho anh được không.

Đợi rất lâu cũng không thấy hắn hồi âm.

……

Nghỉ ngơi ở căn hộ ba ngày, sau khi đã gỡ băng gạc trên trán, Đường Tâm Nhan tham gia lễ khai máy bộ phim《Mỹ nhân truyền kỳ》

Ngoài nữ phụ ra, các diễn viên chính khác đều ở đây.

Nam chính là người dưới sự quản lý của Quý Tịnh cũng làm cô nhức đầu nhất, nhưng tuổi đời còn trẻ đã đạt được danh hiệu Ảnh Đế, Phượng Cừ.

Đường Tâm Nhan rất cao hứng khi được tham gia diễn xuất trong phim của Đạo diễn Hầu lại còn được hợp tác với Ảnh Đế, cô cảm thấy mình thật may mắn, và cô cần phải cố gắng hơn nữa!

Sau khi kết thúc lễ khai máy, đoàn làm phim phải gặp mặt nhà đầu tư vào buổi tối, mọi người cùng dùng bữa.

Đường Tâm Nhan là nữ chính đương nhiên phải tham gia.

Dùng bữa tại một khách sạn lớn ở An Thành, Đường Tâm Nhan đi cùng xe của đoàn làm phim đến đó.

Giang Na Nhi, nữ phụ số bốn và trợ lý của cô ta ngồi phía trước.

“Tôi nghe nói ai đó có thể làm nữ chính là vì đã lên giường với nhà đầu tư, đó là đương nhiên!”