Chương 11

Nhưng mà, điều làm cô có hơi bực bội chính là lúc cô đến máy đổi vé tự động, sau khi đã nhập giấy xác nhận đã đặt vé thành công và số vé của mình vào thì trên màn hình lại hiển thị là không thể nhận ra.

Không phải là máy bị điên rồi chứ?

Rõ ràng biết rằng cô đang rất gấp gáp, mà lại còn muốn chống lại cô.

Mộc Vân chỉ có thể kìm lại cơn bực dọc, sau đó cầm giấy xác nhận đã đặt vé thành công và chứng minh thư đến quầy giao dịch, định sẽ đổi vé trực tiếp tại quầy.

“Xin chào, tôi muốn đổi vé lên máy bay của chuyến bay mang số hiệu XX.”

“Cô là Maris phải không ạ? Mong quý khách thứ lỗi, quý khách hiện tại đã bị hạn chế xuất cảnh ạ!”.

Ngàn vạn lần cũng không thể tới, nhân viên của quầy giao dịch sau khi tiếp nhận giấy xác nhận đã đặt vé thành công và chứng minh thư của cô thì liền nói với cô cầu này.

Hạn chế xuất cảnh?

Tại sao chứ? Cô đã làm gì sao?

Mộc Vân cảm thấy vô cùng sốc!

“Xin lỗi, nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, tại sao tôi lại bị hạn chế xuất cảnh vậy?”

“Xin lỗi, tôi không biết cụ thể lý do, tôi chỉ biết rằng chúng tôi nhận được thông báo là bác sĩ Maris của bệnh viện Nacow bị cấm xuất cảnh. Nếu như quý khách có bất kỳ câu hỏi thắc mắc nào, quý khách có thể vui lòng gọi điện cho lãnh đạo hoặc bệnh viện của mình để hỏi xem tình hình ạ!”

..

Mẹ kiếp!

Trong hơn mười giây tiếp theo, Mộc Vân cuối cùng cũng không thể kìm nén cơn giận mà đã thốt ra một câu mắng chửi!

Bác sĩ Maris của bệnh viện Nacow!

Như này thì còn cần phải đi hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì sao?!

Tên súc sinh, đồ cặn bã! Anh thế mà lại có thể đến nơi này dùng thế lực to lớn của mình để cản đường lui của cô sao? Chỉ cần tùy hứng ra lệnh là đã có thể khiến cho hãng hàng không này hạn chế việc cô xuất cảnh ư?

Điều đáng sợ nhất chính là anh còn điều tra ra được rằng cô sắp bay sang An Kiến!

Mộc Vân tức đến mức toàn thân run rẩy, trước mắt cô giờ chỉ toàn là khoảng không đen mịt.

Mặc Hi và em gái thấy chiếc va ly kia thì vội vàng kéo em gái chạy tới: “Mẹ, mẹ sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Cái… Cái gì?”

Mộc Vân đang choáng váng đầu óc, nghe thấy giọng nói trẻ con non nớt này thì cuối cùng lý trí của cô từ từ quay lại, cô cúi đầu nhìn hai đứa con cạnh mình.

Đúng thế, sao tự nhiên cô lại quên mất? Cô còn hai đứa bé này mà.

Cô bị bắt được thì không sao, nhưng mà hai cục cưng này không thể nào để cho tên khốn kia phát hiện ra được, nếu không thì cô sẽ chết mất.

Cuối cùng Mộc Vân đã tỉnh táo lại, đột nhiên cô ngồi trước mặt con trai, nắm tay nhỏ của thằng bé.

“Mặc Hi, con nghe mẹ nói, xin lỗi, bây giờ mẹ có chút việc, có thể… Không thể dẫn các con đi An Kiến, bây giờ mẹ gọi điện cho dì Chung tới, để dì ấy đón các con về được không?”