"Anh còn điều tra gì nữa? Chờ người của anh điều tra xong, em đã không có cách nào đứng được trong giới giải trí nữa rồi."

"Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?"

Dương Vũ chợt đảo tròng mắt rồi xông tới ôm cánh tay của anh ta, dịu dàng nói: "Lạc Phong, anh còn nhớ rõ trước đây, sau khi Mạn Nhu đồng ý qua lại với anh đã tuyên bố chuyện rời khỏi màn ảnh đúng không? Nếu trước đây cô ấy chịu làm vậy vì anh, bây giờ chắc chắn cũng bằng lòng gánh chịu tất cả."

"Lập tức lấy danh nghĩa của công ty đưa ra lời giải thích, nói là trong thời gian qua cô ta vốn có dự định trở lại diễn, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Lại thêm ghen ghét danh tiếng và vị trí của em. Vì vậy, nhân lúc em bị thương không có cách nào đi thử vai, cô ta mới mạo danh em, mượn cơ hội này để lợi dụng độ hot của em. Hơn nữa những kẻ tiết lộ tin tức kia đều là do cô ta dùng tiền thuê người ta tạo ra tin đồn ác ý, chính là muốn tiến thêm một bước để đạp em xuống mà đi lên."


"Chuyện này..." Trong lòng Lạc Phong vẫn còn do dự. Hai năm qua, Mạn Nhu vì anh ta đã bỏ ra quá nhiều, anh ta không muốn làm chuyện quá mức tuyệt tình như vậy.

"Anh còn không hạ quyết tâm thì Giải trí Huy Hoàng nhất định sẽ bị hủy ở trong tay cô ta."

Lạc Phong bị cô ta thuyết phục, nhưng chủ đầu tư đột nhiên xông vào phòng làm việc của anh ta: "Tổng giám đốc Lạc, anh làm chuyện như vậy, chúng ta không thể nào hợp tác được đâu!"

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Chủ đầu tư tức giận tới mức dậm chân. Vì sao chuyện Tổng giám đốc chúng tôi lên gặp mặt với Dương Vũ lại bị đăng lên mạng? Anh có biết chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với công ty của chúng tôi không? Nói chung, chúng tôi sẽ lập tức rút vốn đầu tư, phân rõ giới hạn với giải trí Huy Hoàng các người."


Dương Vũ tức tới xanh mặt: "Ai để lộ tin tức này?"

"Là tôi." Chị Hy ôm một thùng băng ghi âm đến, ném lên trên bàn: " Những thứ này là chứng cứ người mới trong công ty bị cô ta bắt nạt, những chuyện của cô ở trên mạng chỉ một góc nhỏ mà thôi."

"Cô điên rồi, cô còn muốn đi làm nữa không?"

"Tôi đã biểu đạt rõ ràng như vậy, anh còn hỏi tôi? Có phải anh bị ngu không?" Chị Hy nhìn anh ta với vẻ xem thường, tháo thẻ công tác trên cổ xuống và tiện tay ném lên bàn: "Giới diễn xuất cũng vì những kẻ như các người ngầm hoạt động phía sau mới trở nên bẩn thỉu, hỗn loạn như vậy đây."

Lạc Phong không kịp nổi giận với cô đã gọi điện căn dặn các phòng ban cố gắng hết sức ép xuống những tin tức trên mạng, đồng thời dựa theo ý của Dương Vũ để đổ tất cả mọi chuyện lên trên người Mạn Nhu.


Dù sao mấy năm qua Giải trí Huy Hoàng đã đấp rất nhiều tiền cho Dương Vũ, gần như tất cả tài nguyên đều trút cả cho cô ta, bỏ ra nhiều còn chưa nhìn thấy được lợi ích gì, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn danh tiếng của cô ta trở nên thối hoắc. Dưới sự ra sức cứu vãn của bọn họ, dư luận trên mạng trở nên nghiêng về một phía.

Tất xả mọi người cho rằng mục đích Mạn Nhu mạo danh Dương Vũ là để có thể nổi tiếng trở lại.

Chỉ là vào buổi chiều khi hướng dư luận vừa thay đổi, tất cả phóng viên giải trí đều không hẹn đều cùng nhận được một thông báo đến từ phòng thư ký của Giải trí Đại Thiên, không thể tiếp tục tuyên bố bất kỳ tin tức nào bất lợi cho Mạn Nhu, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả.

Lẽ nào Mạn Nhu đã leo lên cây to Giải trí Đại Thiên này?
Các phóng viên giải trí kinh ngạc không hiểu, lập tức xin chỉ thị từ lãnh đạo, cũng vội vàng dừng đăng các tin tức về Mạn Nhu. Trong giây lát, tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người đã trở lại hướng về Dương Vũ.

Nhìn tin tức trên mạng, Mạn Nhu mỉm cười và để điện thoại xuống, nhìn về phía người phụ nữ mặc áo sơ mi màu xám trước mặt: "Là chị giúp em à?"

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Phong Miên trả lời thản nhiên, cô thật sự không làm gì cả.

Cô cúi đầu cắt bít tết, trao đổi đĩa thức ăn cho Mạn Nhu với động tác đầy tao nhã: "Em đã là cái gai trong mắt của Giải trí Huy Hoàng, về sau có tính đổi nghề không?"

"Không! Nếu bọn họ nói xấu em, muốn mượn cơ hội để trở lại giới diễn xuất, vậy em sẽ ngược đường xông lên, để cho bọn họ biết em là dựa vào thực lực để thành công."
"Em không lo lắng sao? Một khi Huy Hoàng tìm cách hoàn toàn cấm em xuất hiện trên truyền thông, chị sẽ không đứng ra bảo vệ em được đâu."

Lời cô nói giống như một trận cuồng phong, cuốn cả căn phòng ra.

Nhưng ở dưới lời nói đầy áp lực của cô, Mạn Nhu lại không hề sợ:"Nguyên tắc của em là nếu đã làm thì nhất định phải làm đến cùng, không ai có thể ngăn cản em được."

Nàng có thể gánh chịu hậu quả trở mặt thành thù với Lạc Phong, cũng có thể hoàn thành lời hứa với cô.

Trên đời này có mấy người phụ nữ có thể có quyết đoán như vậy?