Chương 89


“Anh thích cậu ấy, cậu ấy thích anh.” Cao Nhị ngơ ngác nói, sợ anh nghe không hiểu còn cố ý dùng ngón trỏ hai tay đối diện, làm bộ dạng hai mũi tên: “Không phải hai người thích nhau sao?”
 
Ôn Diễn im lặng híp mắt, hỏi: “Cô nghe ai nói?”
 
“À ờ.”
 
Đương nhiên Cao Nhị không thể nói với Ôn Diễn là cô ấy nghe lén hai người họ nói chuyện được. Điều kiêng kị nhất trong chuyện làm ăn là bị người ta nghe lén mình nói chuyện, bố cô ấy chính là như vậy.
 
Vì vậy, cô ấy chỉ mơ hồ trả lời một nửa: “Thịnh Nịnh nói chứ ai nói, chính miệng cậu ấy thừa nhận với tôi.”
 
Lời nói rành mạch rõ ràng của Cao Nhị khiến Ôn Diễn ngẩn người một lúc lâu, cổ họng anh căng thẳng, sau đó khẽ run giọng hỏi cô ấy một lần nữa: “Thật không?”
 
“Thật, nếu không thì sao tôi với Thịnh Ninh… thế chứ?” Cô ấy không muốn nói hai từ bẻ đôi nên trừng mắt lên Ôn Diễn, lẩm bẩm: “Chỉ vì một người đàn ông mà làm điều này, máu chó quá rồi.”
 
Cô ấy thực sự thích Ôn Diễn, có lẽ là ngưỡng mộ nhiều hơn thích nhưng cảm giác thích này là có thật.
 
Bình thường tính cách của Cao Nhị quá tùy tiện cho nên lần thất tình này, những thành viên trong hội chị em plastic của cô ấy đều không coi chuyện này là thật, đều cho rằng qua một thời gian nữa Cao Nhị sẽ tốt thôi, các cô kia đều cảm thấy Cao Nhị yêu Ôn Diễn ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhiều lắm là chung tình với ngoại hình thân phận của anh cộng với khí chất lạnh lùng kiêu ngạo ưu việt của anh dưới sự làm nền của mấy người đàn ông khác.
 
Trước khi Cao Nhị đến thực tập ở Tập đoàn, thậm chí cô ấy còn không nói chuyện với Ôn Diễn, thậm chí Ôn Diễn cũng không biết cô ấy là ai.
 
Lần đầu gặp anh trong bữa tiệc rượu, bởi vì bố cô ấy giới thiệu, anh chỉ hơi khách sáo mỉm cười với cô ấy, sau đó gọi cô ấy một tiếng cô Cao mà thôi.
 
Ngay cả chính Cao Nhị cũng cho rằng phần thích này không nghiêm túc nhưng mãi đến khi bị anh từ chối, lại nghe được cuộc đối thoại giữa anh và Thịnh Nịnh, trong lòng cô ấy mới xác định, thì ra anh cũng sẽ thích người khác, chỉ là người được anh thích không phải cô ấy mà thôi.
 
Một tuần này, Cao Nhị đi chơi khắp nơi, các chị em cà lơ phất phơ an ủi cô ấy, nói trên thế giới này có ba tỷ rưỡi đàn ông, không có người này thì có người khác, chắc chắn người sau sẽ tốt hơn người trước,
 
Nhưng tâm trạng của cô ấy vẫn không vui nổi.
 
Giống như thời sinh viên thầm mến một bạn nam có thành tích cực kỳ ưu tú, chưa từng nói mấy câu với nhau, thậm chí ngay cả bạn bè cũng chưa tính nhưng mà lại nhớ rõ mã số sinh viên và chỗ ngồi của cậu, nhớ rõ thành tích của cậu mỗi lần thi, nhớ rõ cậu thích chọn món nào ở cửa sổ trong canteen, sau khi tốt nghiệp sẽ đau lòng khổ sở vì không bao giờ gặp lại cậu.
 
“Xin lỗi.”
 
Cao Nhị bị một câu xin lỗi của người đàn ông kêu hoàn hồn.
 
“Hôm nào tôi sẽ mời tổng giám đốc Cao ăn một bữa cơm.” Ôn Diễn bổ sung.
 
Sao Cao Nhị có thể không nghe hiểu chứ, từ góc độ cá nhân mà nói, anh không thể đáp lại cô ấy cho nên mới dùng cơ hội nói chuyện làm ăn với bố cô ấy để biểu đạt sự xin lỗi.
 
Tuy rằng mình không trèo lên Ôn Diễn được nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng giúp bố cô ấy nối một sợi dây, không tệ.
 
“Còn có giới thiệu đàn ông nữa.” Cao Nhị nói: “Nghèo một chút cũng không sao, tôi có tiền nhưng ít nhất ngoại hình cũng phải đẹp trai không kém anh.”
 
Biểu cảm Ôn Diễn hơi chậm lại một chút, cho tới bây giờ anh chưa từng giới thiệu đối tượng giúp người khác, hơn nữa còn là kiểu yêu cầu kén vợ kén chồng này.
 
“... Cố gắng hết sức.”
 
Anh miễn cưỡng đồng ý sau đó lại nhàn nhạt nói cảm ơn.
 
Cao Nhị không hiểu anh cảm ơn cô ấy chuyện gì, cảm ơn vì hôm nay tới cô ấy “đại náo thiên cung”?
 
Nhưng cô ấy cũng không quan tâm đ ến chuyện này, cô ấy biết Ôn Diễn là một thương nhân rất chú trọng uy tín, trên cơ bản lời nói ra miệng coi như là thỏa thuận miệng, mục đích của hôm nay cũng đã đạt được, Cao Nhị cảm thấy mỹ mãn rời đi.
 
Cô ấy vừa đi ra ngoài thì thấy trợ lý Trần đang đứng chờ mình ở cửa.
 
“Gan em to quá nhỉ, phòng tổng giám đốc Ôn mà cũng dám tùy tiện xông vào trong.” Vẻ mặt anh ta thân thiện: “Em có bị ngài ấy ném tài liệu vô mặt không?”
 

Cao Nhị ngửa đầu nhìn anh ta, kiêu ngạo nói: “Không, hơn nữa anh ấy còn hứa sẽ giới thiệu đối tượng giúp em.”
 
Sự bất đắc dĩ trên mặt trợ lý Trần lại hóa thành hoảng sợ ngay tức khắc.
 
“Đàn anh.” Cao Nhị cười hắc hắc như không tim không phổi: “Em lại muốn uống rượu nữa.
 
“... Tìm người khác đi.”
 
Cảnh tượng bị nôn khắp người như còn hiện diện rõ ràng trước mắt.
 
“Nhưng ngoại trừ anh, em không biết nên tìm ai.” Bỗng Cao Nhị bĩu môi, trông mong nhìn anh ta nói: “Em khóc trước mặt người khác,người ta đều cảm thấy em khóc giả, không những không an ủi em mà còn chê cười em, chỉ có anh mới có thể hiểu được nỗi thống khổ của em.”
 
“...”
 
Trợ lý Trần thở dài thật sâu.
 
Hôm nay bị ép đi uống rượu với cô cả, chờ cô cả hài lòng rời đi, trợ lý Trần mới gõ cửa phòng làm việc, muốn xem rốt cuộc tổng giám đốc Ôn có phản ứng gì với sự xuất hiện đột ngột của Cao Nhị.
 
Kết quả sau khi đi vào, thế mà tổng giám đốc Ôn lại ngẩn người.
 
Gọi khi tổng giám đốc Ôn một tiếng, anh mới lấy lại tinh thần, hỏi anh ta có chuyện gì.
 
Trợ lý Trần định là nói đỡ cho cô cả ưa gì làm nấy kia, để tổng giám đốc Ôn đừng so đo với cô ấy, bây giờ xem ra hình như tổng giám đốc Ôn cũng không tức giận, cũng không thèm để ý Cao Nhị bất lịch sự không mời mà đến.
 
“... Không có việc gì, chính là đến hỏi buổi trưa ngài định ăn gì, để tôi cho người chuẩn bị.” Trợ lý Trần nghĩ đại một lý do.
 
“Không ăn, cậu sửa sang lại tài liệu hôm nay tôi cần phê duyệt xong đặt một bên đi, buổi chiều sẽ sớm hai tiếng.” Ôn Diễn nói xong những lời này, lại hỏi anh ta: “Buổi tối có xã giao gì không?”
 
Trợ lý Trần suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hình như không có.”
 
Ôn Diễn ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Vậy hôm nay tranh thủ tan tầm đúng giờ, vất vả rồi.”
 
Quá kinh ngạc, trợ lý Trần cảm động đến xém tí nữa không khóc ra được luôn.
 
Hai tuần này bị sao vậy, thế mà anh ta tan tầm đúng giờ vào hai thứ sáu liên tiếp, còn có thể chuyên tâm hưởng thụ cuối tuần. Vốn là đã “giác ngộ tư tưởng” lấy lương cao thì nên làm việc cả đời cho tổng giám đốc Ôn, cũng không dám trông mong 996*, 007 mới là bình thường, lại không ngờ chế độ làm việc 965 như thần tiên này cũng có ngày rơi xuống đầu anh ta?
 
*Văn hóa 996 chính là cách người dân Trung Quốc ám chỉ lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần. Tương tự, 007 là làm việc 24h trong 7 ngày; 965 là làm việc 9h sáng tới 6h chiều trong năm ngày.
 
Ông chủ thần tiên, công việc thần tiên, anh ta muốn làm việc ở Tập đoàn Hưng Dật đến khi về hưu.
 
-
 
Bên Thịnh Nịnh còn không biết trong khoảng thời gian Cao Nhị và cô tạm thời tuyệt giao thì cô ấy đã đi tìm Ôn Diễn.
 
Trong thời gian ngắn ngủi này mất đi tình bàn đồng thời từ chối người đàn ông mình thích khiến cho trạng thái trong những ngày tiếp theo của cô đều vô cùng kém, có đôi khi ngồi trong thư viện, rõ ràng mắt nhìn chằm chằm tư liệu nhưng người lại hồn bay về trời, đừng nói gì tới hiệu suất học tập công việc nữa.
 
Tháng năm là kỳ thi phiên dịch, tháng sáu là bảo vệ tốt nghiệp, cô thật sự không có thời gian để lãng phí nữa nhưng vẫn vì chuyện tình cảm mà làm chậm toàn bộ kế hoạch và tiến độ.
 
Giáo viên hướng dẫn cho rằng gần đây cô quá bận rộn quá mệt mỏi, còn khuyên cô nên chú ý kết hợp làm việc học tập và nghỉ ngơi.
 
Con người khi rất rất bận rộn sẽ không có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác nhưng một khi thời gian rảnh rỗi, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ gì đó là chuyện không thể tránh khỏi.
 
Lúc rảnh rỗi là lúc cô nghĩ về người kia.
 
Từ tuần trước sau khi cô nói những lời quá đáng với Ôn Diễn, anh không liên lạc với cô nữa.
 
Cũng đúng, bị nói như vậy thì còn ai có thể mặt dày đeo bám hạ mình nữa đâu, huống chi là người đàn ông như Ôn Diễn.

 
Thịnh Nịnh không muốn để mình trông quá khổ sở, vì thế trong lòng liều mạng an ủi mình.
 
Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông đã chia tay, nợ nần của cô và Ôn Diễn cũng coi như đã thanh toán hết, về phần tình cảm không giải thích được của anh, may mà tất cả còn chưa bắt đầu, cô đã bóp nó chết.
 
Chờ sau khi cô tốt nghiệp tìm được việc làm thì hàng năm đều đóng bảo hiểm xã hội đúng hạn, lấy được tư cách mua nhà cũng là chuyện mấy năm sau, khi đó cô lại đi tìm Ôn Diễn để làm thủ tục ký tên, nói không chừng khi đó Ôn Diễn cũng không nhớ cô là ai nữa kìa.
 
Chờ khi đó cô có tìm bạn trai kết hôn hay không cô không biết, dù sao Ôn Diễn cũng ở tuổi kia, hẳn là đã kết hôn lâu rồi.
 
Nghĩ sơ sơ tới đây, Thịnh Nịnh liền dừng lại sau đó tiếp tục vùi đầu vào việc của mình.
 
Chiều thứ sáu Thịnh Nịnh và giáo viên hướng dẫn còn có mấy sinh viên mà giáo viên dẫn theo mở một cuộc họp nhỏ với nhau, sau khi họp xong, giáo viên giữ một mình cô lại để nói chuyện.
 
Thịnh Nịnh cho rằng đó là chuyện luận văn, đang chuẩn bị rửa tai nghe, kết quả giáo viên mở miệng nói là. 
 
“Cuối tuần này em đừng ngâm mình trong thư viện nữa, hẹn bạn bè ra ngoài chơi một chút, cho mình nghỉ xả hơi hai ngày không mất chi.”
 
Thịnh Nịnh sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Em cảm ơn ạ.”
 
Đi ra khỏi tòa nhà dạy học, phóng mắt nhìn trời toàn là màu xám xịt, rõ ràng đã qua xuân phân* nhưng mà thời tiết vẫn lúc tốt lúc xấu.
 
*Xuân phân theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa mùa xuân. Theo định nghĩa này, thời điểm bắt đầu của nó trùng với khái niệm điểm xuân phân tại Bắc Bán cầu theo quan điểm của khoa học phương Tây. 
 
Thịnh Nịnh vô thức rụt cổ, định tối nay hẹn Thịnh Thi Mông và Quý Vũ Hàm ra ngoài dạo phố giết thời gian.
 
Kết quả vừa gửi tin nhắn đi, hai người này đều là đầu học kỳ chỉ chèo thuyền*, sau đó đến thời điểm giữa học kỳ bắt đầu bị giáo viên hướng dẫn thúc giục mới hậu tri hậu giác** bắt đầu bắt tay vào việc học cho nên giáo viên hướng dẫn của các cô ấy cũng không dễ nói chuyện như giáo viên hướng dẫn của Thịnh Nịnh, không những không thúc giục mà còn chủ động cho nghỉ.
 
*Kiểu ham chơi không lo học ấy.
**“hậu tri hậu giác” là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
 
Nhưng ngoại trừ các cô ấy ra thì không có bạn bè thân thiết nào khác, nhóm ba người trong giao diện trò chuyện kia cũng lâu rồi chưa nhắn tin.
 
Thịnh Nịnh không ngờ cứ trở về ký túc xá nằm như vậy, bây giờ cô vội vàng cần tìm một chuyện để giết thời gian.
 
Cô lên điện thoại kiểm tra xem có hoạt động giải trí thích hợp cho một người đi giết thời gian hay không, kiểm tra nửa ngày cũng không có gì mình hứng thú.
 
Đúng lúc này cô nhận được WeChat của Lục Gia Thanh.
 
Anh ta về nước rồi. 
 
Chương trình thạc sĩ mùa xuân bên kia là tháng hai kết thúc khóa học, lễ tốt nghiệp cũng được sắp xếp vào thời gian đó, sau khi xử lý tất cả mọi chuyện xong xuôi, cuối cùng Lục Gia Thanh cũng tạm biệt trường và trở về nước.
 
Anh ta nói lần trước mời cô ăn cơm nhưng không mời thành công, bị cấp trên của cô cướp ngang giữa đường cho nên lần này chắc chắn phải mời lại.
 
Thịnh Nịnh: “Tối nay sao?”
 
Lục Gia Thanh: “Cũng được đó nhưng tớ vừa xuống máy bay, phải về dọn dẹp nhà cửa trước.”
 
Lục Gia Thanh: “Chờ tớ dọn dẹp xong xuôi sẽ liên lạc với cậu nhé.”
 
Lúc anh ta trở về Yến Thành cũng đã nhờ bạn bè tìm một căn hộ, cũng nộp tiền đặt cọc rồi, chỉ chờ lần này về nước dọn đồ qua ở thôi.
 
Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Cậu có phiền khi có thêm người tới giúp không?”
 
Lục Gia Thanh trả lời rất nhanh: “Không ngại, cậu có phiền tới giúp tớ sao?”

 
Nói chuyện với Lục Gia Thanh thật sự thoải mái.
 
Đương nhiên cô nói không ngại, sau đó hỏi anh ta xin địa chỉ, trở về ký túc xá cất notebook rồi cầm túi xách.
 
Trước khi đi, Thịnh Nịnh nhìn ra ban công thấy bầu trời càng ngày càng âm u, nhớ tới tin tức thời tiết gần đây nói Yến Thành có thể sắp đón một đợt rét đầu mùa, không khí lạnh ấm lui tới thường xuyên, thời tiết mưa nắng thay đổi nhanh cho nên nhắc nhở người dân gần đây phải chú ý giữ ấm.
 
Cô suy nghĩ một chút, vẫn cẩn thận mang ô theo, cuối cùng quấn khăn quàng cổ ra khỏi cửa.
 
Hai người hẹn gặp mặt nhau tại chỗ ở của Lục Gia Thanh, động tác anh ta nhanh hơn cô một chút, đã cất vali xong, sau khi nhận được tin nhắn Thịnh Nịnh thì xuống lầu đón cô.
 
Quấn kín mít như vậy, khi Lục Gia Thanh nhìn thấy cô không khỏi nở nụ cười.
 
“Sao cậu còn mặc nhiều hơn tớ đây mới về từ Bắc Âu thế hả?”
 
Anh ta mặc áo khoác phong cách Anh, thậm chí còn không cài nút, cứ phong độ nhẹ nhàng mở rộng ra bên ngoài như vậy.
 
Nhìn thì lạnh, không thể hiểu được.
 
Ôn Diễn cũng có thói quen này, rõ ràng là áo khoác có nút áo, thế mà không thích cài, nằng nặc phải phanh ra thế kia.
 
“Cậu rất sợ lạnh.” Lục Gia Thanh nói: “Tớ nhớ lúc đọc sách cậu chính là như vậy, mọi người đều thay đồng phục mùa hè, chỉ còn cậu mặc áo khoác, lúc trong giờ thể dục thì cậu dễ thấy nhất.”
 
Vóc dáng Thịnh Nịnh không tính là cao, trước kia lúc tập thể dục được thầy cô cho đứng ở hàng trước, mà khi đó vóc dáng Lục Gia Thanh cũng đã rất cao cho nên bình thường đều đứng ở hàng sau.
 
Anh ta cao lớn, tầm mắt cũng nhìn xa, vì thế có thể dễ dàng nhìn thấy bím tóc đuôi ngựa quen thuộc kia.
 
Thịnh Nịnh tập thể dục cũng giống như cô học tập, thái độ nghiêm túc, tư thế đúng chỗ, so sánh với những bạn học lười nhác chèo thuyền bên cạnh cô thì có vẻ động tác của cô khá là thú vị đáng yêu.
 
Lục Gia Thanh thường nhìn mà cười thành tiếng.
 
Khi làm động tác quay người, Thịnh Nịnh quay đầu lại, anh ta lại vội vàng thu mắt. Cho dù hai người cách nhau rất xa, cô còn bị cận thị thì không hiểu sao anh ta vẫn lo lắng bị cô phát hiện anh ta đang nhìn mình.
 
Có lẽ chính là bởi vì thái độ nghiêm túc, có lần Thịnh Nịnh bị giáo viên thể dục nhìn trúng, vào ngày học sinh thể dục tập chính, thầy cô gọi cô đi lên thay thế.
 
Vì thế Lục Gia Thanh thưởng thức được bài tập thể dục giữa giờ cô làm càng nghiêm túc hơn, cũng cứng ngắc hơn.
 
Được Lục Gia Thanh nhắc nhở, Thịnh Nịnh cũng nhớ tới quãng thời gian không muốn nhìn lại những buổi tập thể dục giữa giờ hồi Trung học của mình, cô cười gượng hai tiếng nói: “Ai mà không có lịch sử đen tối chứ.”
 
“Không cảm thấy.” Lục Gia Thanh cười nói: “Lúc đó không tiện nói với cậu, thật ra lúc tớ tập thể dục chưa từng gặp nhìn người tập chính, toàn nhìn cậu.”
 
Thịnh Nịnh há môi, hơi hơi không biết nên trả lời như thế nào.
 
Lục Gia Thanh cũng không muốn cô trả lời gì, sau khi ôn chuyện đơn giản xong, hai người lên lầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
 
Đồ đạc của các chàng trai không nhiều lắm nhưng cũng không ít, Thịnh Nịnh không tiện giúp thu dọn đồ đạc quá riêng tư nên đơn giản là giúp anh ta thu dọn một ít đồ lớn.
 
Chờ sau khi tất cả mọi thứ đã thu dọn gần xong, bởi vì thời tiết lạnh, mới sáu giờ mà sắc trời đã tối sầm.
 
Lục Gia Thanh định mời cô ăn cơm tối rồi mới đưa cô về, lúc này vừa đúng là giờ cao điểm tan tầm, vị trí không dễ tìm lắm nên Lục Gia Thanh chọn một nhà hàng gần nhà có đánh giá không tồi.
 
“Cậu đã tìm được nhà ở sau khi tốt nghiệp chưa?” Lúc ăn cơm, Lục Gia Thanh thuận miệng hỏi cô: “Có gần chỗ tớ không?”
 
Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không gần lắm nơi, tớ sống ở khu đại sứ quán.”
 
“Khu đại sứ quán?”
 
Lúc Lục Gia Thanh tìm nhà đã xem nơi đó rồi, vô cùng đắt đỏ nóng bỏng tay, gần vòng tròn thương mại, dù là tàu điện ngầm hay xe buýt đều cực kỳ thuận tiện, vị trí tương đối tốt, đương nhiên tiền thuê nhà cũng tương đối đắt.
 
Anh ta hơi kinh ngạc, Thịnh Nịnh vừa tốt nghiệp đã có thể thuê căn hộ đắt tiền như vậy nhưng nghĩ lại, cười nói: “Vậy mẹ cậu vẫn hào phóng hơn mẹ tớ nhiều, tớ muốn thuê một chỗ tốt, mẹ tớ không thèm để ý tới tớ.”
 
Thịnh Nịnh sửng sốt, hỏi anh ta: “Cậu biết mẹ tớ hả?”
 
“Không tính là quen biết, chính xác mà nói mẹ tớ quen biết mẹ cậu.” Lục Gia Thanh nói: “Thỉnh thoảng lúc nói chuyện phiếm nói tới chuyện tớ và cậu đều ở Yến Thành.”
 
Nói tới đây, bỗng nhiên Lục Gia Thanh nở nụ cười: “Mẹ tớ không biết lúc còn học trung học tớ có đuổi theo anh, còn hỏi tớ còn nhớ cậu không nữa.”

 
“Sao lại không nhớ rõ chứ.”
 
Lúc ấy Lục Gia Thanh là con cưng của trời, điều kiện gia đình không tệ, làm gì cũng có thiên phú, dù là học tập hay là vận động, luôn có thể thu hút ánh mắt của người khác một cách dễ dàng, tất cả mọi thứ đến quá dễ dàng nên tự nhiên lạnh nhạt với tất cả mọi thứ.
 
Lúc đầu là cảm thấy có một bạn nữ luôn tranh vị trí số một với mình nên mới chú ý tới cô.
 
Cụ thể là khi nào, Lục Gia Thanh không nhớ rõ, ấn tượng sâu sắc nhất là trong một lần thi, Thịnh Nịnh lại đứng thư nhất, chỉ có cô làm đúng một đề toán thi Đại học vô cùng khó mà lúc đó anh ta ngồi ở phòng nghĩ buổi tối có nên lên mạng suốt đêm hay không nên phân tâm, tự nhiên cũng không làm ra.
 
Có một đứa bạn khá thân với anh ta vô tình nói, bình thường Thịnh Nịnh không thèm để ý tới người khác nhưng nếu đem đề đi học cô, chắc chắn cô sẽ giải đáp.
 
Anh ta muốn biết Thịnh Nịnh làm thế nào, vì thế đi hỏi cô.
 
Dường như Thịnh Nịnh cũng rất kinh ngạc khi anh ta đến tìm cô để hỏi câu hỏi nhưng nếu anh ta đến hỏi, cô cũng không nghĩ nhiều, vẫn rất nghiêm túc giải đáp.
 
Giọng nói của cô cũng nhã nhặn lịch sự như người của cô, lại gần nghe tinh tế ngọt ngào, đầu ngón tay thanh tú cầm bút, viết quá trình giải câu hỏi rõ ràng từng chữ trên giấy nháp.
 
Anh ta nói đã hiểu hiểu, cười nói lời cảm ơn với cô.
 
Thịnh Nịnh cũng cười, nói không có chi.
 
Lần đầu tiên Lục Gia Thanh nhìn cô cười, đôi mắt hạnh tròn cong thành trăng lưỡi liềm, mất đi cảm giác lạnh lùng, ngược lại càng phù hợp với sự đáng yêu của những cô gái ở độ tuổi này.
 
Trái tim anh ta tê dại, anh ta nói mình vui vẻ vì biết đề này giải như thế nào, còn cô, vì sao cô cũng vui vẻ như vậy.
 
Nụ cười của cô mang theo một chút đắc ý.
 
“Ngay cả người thường xuyên đứng nhất cũng đến hỏi đề thi của tớ, chứng tỏ thành quả học tập của tớ vẫn rất tồi.
 
Cũng chính vào lúc này, Lục Gia Thanh phát hiện mình thích cô.
 
Con cưng của trời luôn luôn được người ta nâng niu, đây là lần đầu tiên theo đuổi con gái, hơi vụng về, cũng không biết nên theo đuổi như thế nào, thậm chí còn đi tìm em gái của cô làm quân sư.
 
Nhưng quan hệ của hai người cũng không tiến thêm một bước bởi vì có thêm quân sư.
 
Tưởng rằng vì cô không muốn chậm trễ việc học, vì vậy sau kỳ thi tuyển sinh Đại học, anh ta lại lấy hết dũng khí đi tìm cô.
 
Thịnh Nịnh vẫn từ chối như trước.
 
Cô là một cô gái làm việc rất có trật tự, từ ngày đầu hiểu chuyện cô đã thiết lập kế hoạch cuộc sống cho mình, ít nhất trước khi có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, tất cả tâm tư ý nghĩ của cô đều dồn vào học tập, căn bản không chia sức lực ra một nửa để yêu đương với người khác.
 
Lục Gia Thanh phát hiện mình không làm cô loạn nhịp, kiêu ngạo từ trong xương cốt quấy phá, không cưỡng cầu, cũng không liên lạc với cô nữa.
 
Thật ra mấy năm nay không liên lạc với Thịnh Nịnh cũng rất phong phú, chỉ là thỉnh thoảng chơi trò thật lòng mạo hiểm với bạn bè, bạn bè sẽ hỏi đến thời niên thiếu của anh ta, anh ta sẽ nhớ tới Thịnh Nịnh, hơi ngượng ngùng nói cho mọi người biết mình đã từng vụng về đuổi theo một bạn nữ, hơn nữa còn thất bại.
 
Cho đến khi tốt nghiệp thạc sĩ sắp về nước, anh ta lại nghe được tên Thịnh Nịnh từ miệng mẹ.
 
“Mẹ nói chuyện với mẹ nó rồi, mẹ và bà ấy cảm thấy điều kiện hai đứa rất thích hợp.”
 
“Chỉ có điều hình như sau khi tốt nghiệp cô bé đó muốn ở lại Yến Thành, không biết có thể trở về bên mẹ con mình làm việc hay không.”
 
Vì vậy, toàn bộ những kỷ ức niên thiếu đã trở lại.
 
Từng là bạn học cùng lớp, quan hệ thời niên thiếu cũng không tệ, còn cùng quê, bây giờ đều làm việc ở Yến Thành, dù là nhìn vào mặt nào, cũng rất thích hợp.
 
Nếu như hai người mỗi người đi xem mắt thì cũng chưa chắc có thể tìm được người thích hợp trước mặt như vậy được.
 
Cũng không hỏi hai đứa nhỏ có ý với nhau hay không, hai bà mẹ chỉ là so sánh từ điều kiện thì cảm thấy hai đứa rất thích hợp.
 
Lục Gia Thanh không nói với mẹ, thật ra lúc còn học Trung học anh ta đối với Thịnh Nịnh không chỉ là tình bạn cùng lớp.
 
Nhưng điều đó không quan trọng.
 
Chỉ cần điều kiện hiện tại thích hợp, tình cảm chính là nước chảy thành sông.

 

Chương 90


“Bây giờ cậu có bạn trai chưa?” Giọng Lục Gia Thanh dịu dàng ấm áp, trêu ghẹo hỏi: “Bây giờ cậu cũng ra ngoài làm việc rồi, tớ nghĩ chắc chuyện yêu đương này có thể đưa lên lịch trình của cậu chứ?”

 

Thịnh Nịnh không nói gì.

 

Đúng là cô đã sắp xếp chuyện yêu đương ở độ tuổi này, hơn nữa xem mắt là cách nhanh nhất để tìm được đối tượng thích hợp.

 

Nhưng cho dù là xem mắt truyền thống nhất cũng sẽ tràn ngập các chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, không biết sẽ gặp kiểu người nào, không biết sẽ bị đối phương xoi mói như thế nào, cũng không biết có thể tìm được một người có điều kiện các mặt đều rất thích hợp thật sự hay không, đồng thời mình cũng thích người ta.

 

Cô và Lục Gia Thanh là bạn học Trung học, cô hiểu tính cách và phẩm hạnh của anh ta, biết anh ta là một người rất tốt.

 

Như vậy có thể tiết kiệm thời gian bắt đầu tìm hiểu nhau, cũng tiết kiệm quá trình mài giũa, sau này tỷ lệ cãi nhau cũng sẽ rất nhỏ.

 

Ông trời đối xử kém với cô như vậy, cuối cùng hôm nay cũng đại phát từ bi cho cô một đáp án thích hợp nhất, đáp án này ngồi đối diện cô.

 

Nhưng cô do dự.

 

Cô lại nhớ tới Ôn Diễn.

 

Dù là nhìn từ mặt nào cũng không thích hợp nhưng cô chính là rất thích.

 

Không có cách nào.

 

“... Không có bạn trai, nhưng có thích một người.” Thịnh Nịnh nói nhỏ.

 

Lục Gia Thanh ngẩn người, ngay sau đó thở dài cười, giọng điệu vẫn ấm áp như trước: “Hiểu rồi, ăn cơm đi.”

 

Thịnh Nịnh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, lúc này điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, sau khi nhìn thấy tên người gọi, cả trái tim đập nhanh ngay tức khắc.

 

Cô không nghe máy, mặc cho điện thoại vang lên trong chốc lát.

 

Ngay sau đó lại vang lên lần thứ hai.

 

Thịnh Nịnh phiền não nhíu mày, vẫn đứng dậy, nói với Lục Gia Thanh mình ra ngoài nghe điện thoại.

 

Vừa mới bắt máy, giọng nói của người đầu dây bên kia hoàn toàn trái ngược với giọng nói của Lục Gia Thanh vừa rồi, lạnh lùng chói tai như lưỡi dao băng.

 

“Em đang ở đâu?”

 

“Làm gì?”

 

“Em nói làm gì.” Ôn Diễn lại hỏi một lần nữa: “Ở đâu?”

 

“Địa Cầu.”

 

“... Cụ thể hơn một chút.”

 

“Trung Quốc.”

 

“...”

 

Gọi điện thoại cho cũng có thể bị cô gái này làm tức chết đi được, gì Ôn Diễn cũng chưa hỏi ra được.

 

Anh thở dài, lùi một bước nói: “Tôi ở đây chờ em về.”

 

Thịnh Nịnh giật giật môi: “Anh có biết tôi muốn về đâu không?”

 

“Em thì đơn giản là về căn hộ hoặc trường học, tôi đi một chỗ chờ em về.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Chỗ còn lại thì tôi nhờ người nhìn giùm.”

 

Thịnh Nịnh bị anh bức tim đập nhanh không nhịn được, không thể nhịn được nữa nói: “Anh cho rằng anh là **** hả!! Xã hội pháp quyền tôi báo cảnh sát anh tin hay không hả!”

 

Ôn Diễn bị cô rống đến không nói lời nào.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ngay khi Thịnh Nịnh cho rằng chiêu này có ích, đang muốn cúp điện thoại thì anh lại mở miệng.

 

“Em báo đi.” Ôn Diễn chậm rãi nói: “Gặp ở đồn cảnh sát cũng được.”

 

Thịnh Nịnh cạn lời.

 

“... Anh tìm tôi làm gì vậy?”

 

“Tôi có chuyện muốn hỏi em.”

 

“Vậy bây giờ anh có thể hỏi tôi.”

 

“Chuyện này phải hỏi trực tiếp.”

 

“Hôm khác không được à?”

 

“Không được.” Ôn Diễn nói: “Một khắc tôi cũng không chờ được.”

 

Thịnh Nịnh cắn môi, không nói rõ vì sao ngay khi nghe thấy anh muốn tới tìm mình mà cũng cảm thấy khẩn trương.

 

Nhưng sau khi trải qua cuộc nói chuyện với Lục Gia Thanh, trong lòng cô càng thêm khẳng định cảm giác của mình đối với Ôn Diễn.

 

Cuối cùng Thịnh Nịnh vẫn gửi địa chỉ cho anh.

 

Ôn Diễn không khỏi hỏi: “Sao lại chạy đến nơi đó thế?””

 

Cô không muốn trả lời, giọng điệu không tốt lắm: “Ngại xa thì đừng đến, có chuyện nói thẳng.”

 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, tất cả tính nết của mình ở chỗ Thịnh Nịnh đều hóa thành khí thải xe.

 

“Tôi đến, chờ đi.”

 

-

 

Giờ cao điểm tan tầm vừa qua, sắc trời đã hoàn toàn tối đen lại, nương theo bóng đêm còn có mưa nhỏ dày đặc thi nhau rơi xuống.

 

Cũng may Thịnh Nịnh có mang theo ô, sau khi ăn cơm xong, cô vốn định đưa Lục Gia Thanh về trước sau đó mới tự mình quay lại, kết quả Lục Gia Thanh cảm thấy để con gái một mình chờ trên đường vào buổi tối không an toàn cho nên đề nghị đứng chờ với cô.

 

“Cấp trên của cậu thật đúng là.” Lục Gia Thanh dở khóc dở cười: “Sao lần nào sếp cậu cũng chọn ngay lúc hai tụi mình ăn cơm để tìm cậu thế không biết.”

 

Thịnh Nịnh mím môi: “Anh ấy xung khắc với tớ, chắc là cũng xung khắc với cậu luôn đó.”

 

Đợi không lâu, một chiếc xe màu đen quen thuộc chậm rãi chạy về phía này.

 

Rõ ràng một chút mưa nhỏ như vậy cũng không khiến người trên xe chú ý, người đàn ông dừng xe ở ven đường, cứ đội mưa nhỏ trực tiếp xuống xe.

 

Vẫn là bộ tây trang giày da quen thuộc, đội mưa đi về phía hai người, trông cả người tỉ mỉ không cẩu thả, rõ ràng là vừa tan tầm chạy từ công ty tới đây

 

Từ bữa cơm lần trước, ấn tượng của Lục Gia Thanh đối với cấp trên của Thịnh Nịnh đã cực kỳ không tốt.

 

Thật ra điều kiện gia đình của anh ta rất tốt nhưng cho tới bây giờ chưa từng tỏ ra tự cao tự đại với người khác, dù sao bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, bên ngoài xã hội này vẫn tôn trọng tư tưởng bình đẳng của mọi người cho nên khi gặp thái độ cao cao tại thượng của cấp trên Thịnh Nịnh, anh ta thấy hơi khó chịu.

 

Ôn Diễn vừa nhìn thấy Lục Gia Thanh cũng nhíu mày, cắn răng hỏi: “Chạy xa như vậy chính là để gặp bạn học của em?”

 

Thịnh Nịnh trả lời: “Liên quan rắm tới anh à.”

 

Lục Gia Thanh: “...”

 

Xem ra Thịnh Nịnh còn khó chịu với cấp trên của mình hơn anh ta.

 

Ôn Diễn bị cô trả lời một câu, sắc mặt lại âm trầm vài phần.

 

“Thanh toán chưa?”

 

“Thanh toán rồi.” Lục Gia Thanh chủ động trả lời câu hỏi của Ôn Diễn, sau đó hơi bất mãn nhìn anh nói: “Tiên sinh Ôn, tôi mời Thịnh Nịnh ăn cơm, thật sự không cần mỗi lần mở đều là anh trả tiền.”

 

Ôn Diễn nhàn nhạt liếc anh ta một cái, giọng điệu bình thản nói: “Nếu cậu và Thịnh Nịnh là bạn học, tôi mời hai người ăn cơm cũng không sao.”

 

Lục Gia Thanh nghe nói như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

 

“Vất vả cậu cùng đứng với cô ấy chờ tôi tới.” Cũng mặc kệ anh ta cảm thấy có đúng hay không, Ôn Diễn lại nói: “Cậu có thể đi, tạm biệt.”

 

Tính tình Lục Gia Thanh rất tốt nhưng điều kiện tiên quyết là người khác không chọc anh ta.

 

Giọng điệu từ trên cao nhìn xuống của Ôn Diễn khiến người ta tức giận thật sự, anh ta cười hai tiếng, không khỏi hỏi: “Tiên sinh Ôn, tôi xin hỏi bây giờ anh đang lấy thân phận gì của Thịnh Nịnh nói chuyện với tôi? Cấp trên phải không?”

 

Lời nói của anh ta rất đơn giản, ý tứ chính là "anh không có tư cách ra lệnh cho tôi như vậy."

 

“Cấp trên?” Ôn Diễn cười nhạo một tiếng, sau đó không rõ ý vị nhìn về phía Thịnh Nịnh: “Thật không hổ là bạn học của em, cũng chậm chạp y chang em.”

 

Thịnh Nịnh sợ Lục Gia Thanh ở lại lâu hơn một chút, người đàn ông này lại muốn nói ra mấy lời da mặt dày vì thế vội vàng nói lời cảm ơn với Lục Gia Thanh, sau đó đưa ô của mình cho anh ta.

 

Lục Gia Thanh nhận ô, anh ta không chậm chạp một chút nào.

 

Đôi khi giác quan thứ sáu của đàn ông cũng rất chính xác, đặc biệt là đối với người cùng giới.

 

Lần trước anh ta nhận ra thái độ của cấp trên Thịnh Nịnh đối với Thịnh Nịnh hơi hơi không thích hợp, bây giờ trong lòng càng thêm chắc chắn.

 

Trong thời gian ngắn anh ta hơi không thoải mái, liếc mắt nhìn cấp trên, đột nhiên nói với Thịnh Nịnh: “Hôm nay nhà tớ quá lộn xộn, lần sau cậu đến nhà tớ nhớ báo cho tớ một tiếng, tớ dọn dẹp trước.”

 

Thịnh Nịnh nghĩ thầm hôm nay mình tới giúp cậu ấy thu dọn đồ đạc, nếu nhà cậu ấy không lộn xộn thì cô tới làm gì.

 

Cô cho rằng Lục Gia Thanh đang khiêm tốn với cô, đang muốn khách sáo nói không lộn xộn không lộn xộn thì Ôn Diễn bất ngờ không kịp đề phòng nói một câu: “Hôm nay em đến nhà cậu ta à?”

 

“Đúng vậy.” Lục Gia Thanh lại cướp trả lời sau đó anh ta hỏi Thịnh Nịnh: “Đúng không?”

 

Thịnh Nịnh gật đầu: “Ừm.”


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ôn Diễn cắn hàm dưới, Lục Gia Thanh mỉm cười, lúc này mới tạm biệt Thịnh Nịnh.

 

Chờ người chắn đường cầm ô của Thịnh Nịnh rời đi, lúc này người đàn ông mới lạnh lùng à một tiếng, châm chọc nói: “Vì gặp cậu ta nên em tình nguyện chạy xa như vậy.”

 

Thịnh Nịnh coi như không nghe thấy, chỉ nói: “Rốt cuộc anh tìm tôi chuyện gì, nói đi.”

 

Giọng Ôn Diễn mặc kệ: “Em trả lời tôi sao lại tới nhà cậu ta trước đã.”

 

Thịnh Nịnh không nói lời nào, anh không nói lý do hôm nay tới tìm cô mà hỏi đông hỏi tây hỏi ba láp ba xàm, vậy thì cô câm luôn.

 

“Tôi có nói với em là không nên tùy tiện ở chung với đàn ông chưa?” Ôn Diễn cau chặt mày: “Sao em vẫn không có một chút phòng bị thế?”

 

Nghe Ôn Diễn trách cứ, rốt cuộc Thịnh Nịnh cũng không nhịn được.

 

“Tôi ở chung với ai cũng an toàn hơn so với anh.” Cô hung tợn nói: “Đừng dùng cái giọng dạy đời này nói chuyện với tôi nữa, bây giờ anh không phải ông chủ, cũng không phải bên A của tôi, tôi nghe xong khó chịu.”

 

Ôn Diễn mang theo vài phần tức giận hỏi: “Vậy em dám nói bạn học kia của em không có ý nghĩ nào với em sao?”

 

Thịnh Nịnh cắn răng nói: “Có cũng không nhiều như anh.”

 

“Tức là có.” Ôn Diễn nhếch môi: “Tôi tìm em, em hận không thể tàng hình trong đất, cậu ta tìm em, em lại chịu chạy xa như vậy, Thịnh Nịnh, em đối xử khác biệt như vậy đúng không? ”

 

“Tôi đối xử khác biệt thì làm sao vậy, cậu ấy nói tiếng người anh có nói không?”

 

Thế mà cô lại hào phóng thừa nhận như vậy, Ôn Diễn tức giận mở to hai mắt, lửa xông lên đầu, huyệt thái dương thình thịch nhảy ra ngoài.

 

“Em…”

 

Thịnh Nịnh ngửa đầu trừng anh, lúc này cũng không để ý đến mặt mũi hay không mặt mũi, một lòng chỉ muốn cho cái đồ đàn ông già câm miệng đi.

 

“Em em cái gì? Anh ghen ghen con khỉ, còn quái gở ở đây dạy đời tôi, không danh không phận, anh dựa vào gì?”

 

Ôn Diễn trực tiếp bật cười.

 

“Tôi dựa vào gì?” Trong mắt anh lửa phừng phừng, hạ thấp giọng nói: “Dựa vào em thích tôi.”

 

Thịnh Nịnh hung hăng ngơ ngẩn, giận dữ mắng anh nói bậy bạ theo bản năng.

 

Nhưng anh không cho cô cơ hội này, lạnh lùng lại hỏi ngược lại: “Em dám nói mấy lần trước em từ chối tôi là vì không có cảm giác với tôi không?”

 

Tâm sự bị vạch trần hoàn toàn, hơn nữa còn bị Ôn Diễn vạch trần tại chỗ, Thịnh Nịnh xấu hổ đến chết, trong nháy mắt bên tai tê dại, nhiệt độ hai má nhanh chóng tăng lên, cô lui về phía sau vài bước chỉ muốn chạy thật nhanh.

 

Dù sao cũng là mưa nhỏ, cô dứt khoát nhẫn tâm quay đầu chạy ra ngoài.

 

Cô mới chạy ra ngoài chưa được hai bước đã bị người đàn ông đuổi kịp, lại kéo cô trở về.

 

Hai người anh kéo tôi lùi nửa ngày trên đường cái, nhìn trai tài gái sắc, đúng là giống như quay phim truyền hình, dọc theo đường đi khiến cho mấy người dừng chân quay đầu lại.

 

Hai người đều không phải kiểu người thích bị vây xem, bị người qua đường nhìn chằm chằm xem náo nhiệt như vậy, đúng là cũng hơi mất mặt.

 

Thịnh Nịnh không phân biệt được rốt cuộc bây giờ mình xấu hổ là vì bị Ôn Diễn chọc trúng tâm sự hay bị người qua đường xem náo nhiệt, tóm lại cô vô cùng xấu hổ.

 

Cô muốn chạy nhưng Ôn Diễn lại không cho phép cô chạy.

 

Thật ra anh cũng rất xấu hổ nhưng so với xấu hổ, anh càng không muốn cứ để cô chạy như vậy.

 

“Lên xe tôi rồi nói.” Ôn Diễn cũng không chịu nổi thật sự, căng cằm thấp giọng nói.

 

“Không đi.”

 

Hình ảnh lần trước bị anh cưỡng hôn trên xe còn rõ ràng ngay trước mắt.

 

“Vậy chúng ta đi chỗ ít người rồi nói.” Để ngăn chạy thoát một lần nữa, anh cảnh báo: “Đừng làm rộn nữa, mất mặt chết rồi.”

 

“...”

 

Hai người đi đến con hẻm nhỏ ở góc đường này, ánh đèn chiếu sáng mờ mịt trong ngõ nhỏ chưa sửa lại, hơi tối, đường cũng không bằng phẳng, theo mái hiên chật hẹp còn có mưa rơi xuống, căn bản không ai chịu đi vào ngõ nhỏ vào ngày mưa xấu như thế này.

 

Cảm xúc vừa rồi của hai người đều rất kích động, bây giờ đi vào ngõ nhỏ không có người, thế nhưng lại đồng thời trầm mặc.

 

Thịnh Nịnh chống lưng lên tường, rũ mi rũ mắt xuống, có thế nào cũng không ngẩng đầu nhìn anh.

 

“Thịnh Nịnh, em nói thật với tôi.” Ôn Diễn mở miệng trước, cúi đầu khoá chặt ánh mắt trên mặt cô: “Có phải em thích tôi không?”

 

“Không thích.”

 

“Em không thích tôi vậy em thích ai? Bạn cùng lớp của em à?”

 

“Tôi bắt buộc phải thích một người à? Thịnh Nịnh vẫn cố chấp nói: “Chẳng lẽ không thích một người tôi sẽ chết sao?”

 

Ôn Diễn oán hận nói: “Tôi sẽ chết, được chưa?”

 

Thịnh Nịnh cũng oán hận: “Vậy anh chết đi!”

 

Anh ta tức giận gõ đầu cô.

 

“Tôi chỉ muốn nghe anh nói thật một câu, khó đến vậy sao?”

 

Dù sao cũng bị anh biết rồi, bây giờ Thịnh Nịnh có phủ nhận thế nào thì chắc chắn anh cũng không tin.

 

Anh biết cô thích anh cho nên hôm nay mới chạy tới hưng sư vấn tội*.

 

*兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ. Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.”

 

Thịnh Nịnh thấy rõ tình huống trước mắt, đơn giản vò đã mẻ lại sứt*, trong lòng dứt khoát bất chấp tất cả nói: “Đúng vậy, tôi thích anh, tôi cũng không phải là đầu gỗ, được một người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai theo đuổi, tôi không kìm lòng được cũng rất bình thường.”

 

*Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 : vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.)

 

Vừa có tiền vừa đẹp trai.

 

Không kìm lòng được.

 

Ôn Diễn bị những lời này của cô làm cho trái tim thít chặt, vành tai nóng lên.

 

“Tôi nói chúng ta không thích hợp, chẳng lẽ mặt trái “tài liệu học tập”* của Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông còn chưa đủ sao? Tôi đã chịu đựng rất khó khăn, tại sao anh lại muốn ép buộc tôi?”

 

*Hán việt là giáo tài, tức là tài liệu học tập, tài liệu giảng dạy. Ở đây hiểu nôm na là có ví dụ của Ôn Chinh và Thịnh  Thi Mông, hai người đừng nên làm theo í.

 

Cô càng nói càng tức giận, cảm thấy người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ thật nhưng mỗi lần anh mạnh mẽ tấn công thì cô cũng từng bước rơi vào tay giặc, một bên từ chối một bên càng rung động với anh.

 

Nói xong cũng chưa hả giận, cô dứt khoát vươn nắm đấm hung hăng đấm anh một cái.

 

Trước kia Ôn Diễn cũng từng nói những lời này, anh cũng cảm thấy là cô đang ép anh thỏa hiệp và từ bỏ chống cự.

 

Thật ra ai cũng không bức ai, chính là khi đối mặt với đối phương, trái tim rung động không kiềm chế được đang bức bách họ từng bước lún sâu hơn.

 

Ôn Diễn cứng rắn chịu một nắm đấm này của cô, nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc thấp giọng nói: “Sao em chịu đựng được, em dạy tôi đi.”

 

Thịnh Nịnh lắc đầu, từ bỏ nói: “... Dạy không được.”

 

Vừa rồi lúc ăn cơm với Lục Gia Thanh, cô biết cô không cứu được rồi.

 

Vứt bỏ một người thích hợp với mình, trong lòng toàn là nhà tư bản cứt choá.

 

Khoảnh khắc cô nói cho Ôn Diễn biết mình ăn cơm ở đâu, thật ra trong lòng đang chờ đợi anh đến tìm mình.

 

Đôi mắt người đàn ông rực lửa, anh nói từng chữ với cô: “Thịnh Nịnh, hãy ở bên cạnh anh, anh biết em sợ điều gì, dù thế nào thì anh sẽ che chở trước mặt em.”

 

“Trừ phi là em không cần anh trước.”

 

Trái tim của cô mềm nhũn ra trong phút chốc, hai má nhiệt độ cũng cao đến đáng sợ, chóp mũi và khóe mắt nhanh chóng trở nên chua xót và ướt át, bỗng cô mím môi khóc.

 

“Vậy thì em còn nói gì nữa.” Thịnh Nịnh vừa nói vừa khóc: “Anh nói thế rồi ai dám không cần nữa hả.”

 

Sau khi nghe rõ câu trả lời của cô, dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.

 

Anh mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim cực nhanh, may mà mưa càng lúc càng nặng hạt, che đậy nhịp tim càng ngày càng rõ ràng của anh.

 

Ôn Diễn nâng mặt cô lên, giơ tay lau nước mắt rồi nhéo nhéo mặt cô trả thù.

 

Giọng nói của người đàn ông mang theo chút suy nghĩ miên man, trở nên hơi khàn khàn.

 

“Đây là cái giá mà em phải trả cho việc trước đây mạnh miệng với anh, chịu cho tốt vào.”

 

Hai mắt Thịnh Ninh đẫm lệ ngơ ngác nhìn anh, trong thời gian ngắn cô không hiểu “chịu” của anh là có ý gì.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã biết.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Cơn mưa xuân này đến nhanh và vội vàng, những hạt mưa nhỏ rơi xuống thành phố dọc theo chân trời trống trải, nhuộm những ánh đèn neon khác nhau thành những đốm mờ.

 

Hai người đều nghĩ rằng mưa sẽ sớm tạnh nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, có vẻ như sắp nhấn chìm cả thành phố vào ban đêm.

 

Ánh đèn mờ trong ngõ bị mưa cắt thành những vầng sáng loang lổ, chiếu vào hai người đang trú mưa, như là rắc thêm muối.

 

Cả người Thịnh Nịnh đều được che ở dưới thân anh, người đàn ông che chắn cho cô khỏi cơn mưa ngày càng càng to ở bên ngoài, rõ ràng là đang bảo vệ cô khỏi mưa nhưng vào giây phút này, bỗng anh khom lưng cúi đầu xuống, một tay chống tường, một tay nâng mặt cô lên, mạnh mẽ bá đạo chính xác hôn vào môi cô, trao cho cô một nụ hôn còn mãnh liệt hơn cả cơn mưa xuân bất chợt này.

 

Điều còn sóng gió hơn nụ hôn này chính là trái tim của Ôn Diễn, mấy ngày nay anh bị cô hành hạ thể xác và tinh thần đến kiệt quệ, sau khi nhận được cái trừng mắt đáp lại của cô, sự háo hức sốt ruột cộng với mừng như điên tràn ngập trong lòng anh, sau khi đạt được ước nguyện, anh bị cô hút hết lý trí cảm xúc không cần kiềm chế nữa, không cần áp lực không cần khống chế nữa, dùng cách độc nhất vô nhị của con người - hôn môi để thể hiện tình yêu, đôi môi áp vào nhau và hơi thở quyện vào nhau trả lại cho cô.

 

Ôn Diễn hơi buông ra từ hơi thở quấn quít, trầm giọng hỏi cô: “Bây giờ em biết tại sao phải gặp mặt hỏi chưa?”

 

Không đợi cô trả lời, anh lại nóng lòng gấp không chờ nổi nghiền cắn môi cô hôn sâu thật mạnh.