Thật ra mê tiền không phải là từ hay ho gì, đi kèm với tiểu thư này có vẻ mỉa mai quá.
 
Không kể Ôn Diễn có ý này hay không, Thịnh Nịnh cũng không vui gì.
 
Phải, anh có hai đồng tiền hôi thối thật, chỉ tiếc nó chọc vào điểm giới hạn của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng tính cách của người đàn ông này cũng kém cỏi thật sự, kém đến mức nếu anh không có nhiều tiền như vậy, bộ dạng cũng không đẹp trai như vậy, chỉ có cái giọng khi nói chuyện này thì cô sẽ gửi bài cho các blogger chuyên chửi bới trên Weibo, bình luận tuyệt đối sẽ chửi bới Ôn Diễn đến không đáng một xu.
 
“Đừng đến gần loại đàn ông này, sẽ trở nên bất hạnh”.
 
“Người mê tiền chỉ thích tiền, yêu cầu ăn uống rất đơn giản.” Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Ăn gì không quan trọng, có thể ăn no là được.”
 
Rõ ràng là người đàn ông không ngờ cô lại trả lời như vậy, lời nói của cô còn khiến người ta cảm thấy thất bại hơn là nói từ chối nữa.
 
Anh hơi tức giận, bốn chữ không biết tốt xấu cũng đến gần bên miệng nhưng lại mím môi nuốt trở về, cuối cùng hỏi: “Em muốn ăn gì?”
 
“Chỉ cần không phải ăn với tổng giám đốc Ôn, ăn gì cũng được.”
 
Nói câu này xong, Thịnh Nịnh xoay người rời đi, mặc kệ tiếp theo anh phản ứng như thế nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm thấy “canh đóng cửa”* của mình cho Ôn Diễn đã đủ rồi.
 
*“Bế môn canh” mà hiện nay thường nói mang ý nghĩa “đóng cửa không tiếp”.
 
Cho dù đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào đó không có tư thế cao ngạo như anh cũng cảm thấy cô là một cục sắt, không đáng vì cô mà bỏ ra bất kỳ sức lực nào trong tình cảm.
 
-
 
Cuối tuần vốn là ngày Thịnh Nịnh thường xuyên trở về căn hộ ở nhưng là vì chuyện luận văn tốt nghiệp, giáo viên hướng tìm mấy sinh viên tốt nghiệp để họp nên thứ sáu Thịnh Nịnh vẫn qua đêm ở ký túc xá.
 
Đến sáng thứ bảy, Quý Vũ Hàm vẫn còn ở trên giường mơ mơ màng màng với chăn, Thịnh Nịnh đã rời giường rửa mặt.
 
Cô phải đến công ty báo cáo trước, sau khi đến công ty rồi thì chờ đợi cho cấp trên phân phó, bởi vì công ty là quá xa trường học, để không đến trễ vì vậy cô thức dậy sớm.
 
Thịnh Nịnh vừa đánh răng vừa ngáp, gương mặt buồn ngủ mười phần rõ ràng là chưa ngủ đủ, sắc mặt tái nhợt, có vẻ dung nhan hơi tàn tạ.
 
Không có cách nào nữa à, lát nữa đánh phấn nền thêm.
 
Bởi vì vội vàng, Thịnh Nịnh cũng không có bao nhiêu thời gian để trang điểm tỉ mỉ, đột nhiên cô nhớ tới nếu có Thịnh Thi Mông thì tốt rồi.
 
Điện thoại bên cạnh bàn vang lên, Thịnh Nịnh nhìn điện thoại là cấp trên gọi tới, tưởng là thúc giục cô nghe điện thoại, trong lòng căng thẳng theo bản năng, hơi không muốn nghe máy.
 
Về góc độ công hay tư, mỗi lần Ôn Diễn gọi điện thoại cho cô, cô đều khẩn trương không tự chủ được.
 
Thật ra anh cũng không trừng phạt cô gì, thậm chí ngay cả tiền lương tăng ca cũng chưa từng trừ, hơn nữa còn thường xuyên trả lương tăng ca cho nên cô cũng không biết mình đang sợ gì nữa.
 
Ngay sau khi kết nối, cô nghe thấy giọng nói của anh.
 
“Thức dậy chưa?”
 
“Thức dậy rồi.” Thịnh Nịnh tăng nhanh tốc độ trên tay: “Tôi lập tức ra ngoài.”
 
“Ừm, ăn sáng chưa?”
 
Thịnh Nịnh sửng sốt: “Chưa ăn.”
 
“Muốn ăn gì?”

 
“...”
 
“Không muốn thì tôi mua đại gì đó cho em.”
 
Thịnh Nịnh cắn môi, vừa định mở miệng nói cô không muốn ăn sáng, người đàn ông lại giống như có thuật đọc tâm cách điện thoại, thản nhiên bổ sung: “Dù còn trẻ đến đâu cũng không được nhịn, luôn luôn phải ăn bữa sáng.”
 
“Vậy thì tuỳ anh, ăn gì cũng được.” Thịnh Nịnh dừng một chút, lại nói: “Ngoại trừ nước đậu nành.”
 
Bên kia dừng lại, thế nhưng cười: “Được.”
 
Thịnh Nịnh bị tiếng cười trầm thấp này làm cho hơi hơi ngứa tai, cảm thấy mình dễ dàng thỏa hiệp như vậy làm anh thực hiện được, vì thế mím môi nói: “Nhưng nếu tổng giám đốc Ôn mang cho tôi, chờ tôi đến công ty ăn sáng cũng lạnh, vẫn là tôi tự mua đi.”
 
Dường như bên kia không nghe thấy cô nói, đột nhiên hỏi: “Ăn bánh rán giò cháo quẩy không?”
 
Thịnh Nịnh sửng sốt, nghĩ thầm anh lại mua bữa sáng bình dân như vậy.
 
Có quầy bánh rán giò cháo quẩy nào gần công ty hả? Cô nhớ là toàn cửa hàng bánh ngọt và quán cà phê kiểu Tây thôi mà?
 
Trong khi Thịnh Nịnh vẫn còn đang suy nghĩ về việc quầy bán bánh rán giò cháo quẩy ở khu thương mại trung tâm có bao nhiêu tiền, người đàn ông nói thêm: “Tôi thấy rất nhiều sinh viên đứng xếp hàng ở đây, chắc là mùi vị không tệ.”
 
Cô lập tức càng bối rối hơn: “Tổng giám đốc Ôn anh đang ở đâu vậy?”
 
“Bên cổng phía đông trường học em đấy.”
 
Trong gương trang điểm phản chiếu biểu cảm dại ra của Thịnh Nịnh.
 
“Trang điểm sớm thế?”
 
Đột nhiên Quý Vũ Hàm vừa ngáp vừa nói vang lên sau lưng cô.
 
Bỗng Thịnh Nịnh lấy lại tinh thần, cũng không quản Ôn Diễn có nói xong hay chưa, vội vàng cúp điện thoại cái rụp, tiếp tục động tác trang điểm trong tay: “Ời, hôm nay tăng ca.”
 
Quý Vũ Hàm không có hình tượng gãi gãi mái tóc rối bời của mình, thuận miệng hỏi: “Với tiên sinh Ôn hả?”
 
Thịnh Nịnh gật đầu.
 
Động tác gãi tóc dừng lại, Quý Vũ Hàm khó hiểu nói: “Vậy sao cậu dậy sớm dữ thế?”
 
Thịnh Nịnh không hiểu: “Ý cậu là sao?”
 
“Ý là cậu hoàn toàn có thể ngủ lâu thêm một chút á, bảo anh ta lái xe tới đón cậu, sau đó thuận tiện bảo anh ta mua bữa sáng tới cho cậu luôn.” Quý Vũ Hàm nói: “Đó là lý do tại sao rất nhiều người thích quá trình được theo đuổi hơn là yêu đương hơn, cậu phải học cách lợi dụng biết chưa?”
 
Thịnh Nịnh không nói gì, dường như cô đã có thể tưởng tượng được trước quầy bánh rán giò cháo quẩy vốn có rất nhiều học sinh sinh viên xếp hàng mua bữa sáng, bỗng lúc này bên đường có một chiếc xe hơi không hợp với môi trường trường học vào sáng sớm dừng lại, sau đó có một người đàn ông mặc tây trang đi giày da từ trên xe đi xuống, đi tới đứng ở cuối đội ngũ, mặt không gợn sóng xếp hàng chờ mua bánh rán giò cháo quẩy.
 
Nhưng Thịnh Nịnh vẫn nghĩ sai một bước, Ôn Diễn cũng không tự mình xuống xe mà vẫn giữ giá bảo tài xế giúp anh đi mua bữa sáng.
 
Mấy học sinh sinh viên đang xếp hàng chú ý tới có một ông chú trung niên mặc tây trang trà trộn vào bọn họ nhưng cũng không chú ý nhiều.
 
Mãi cho đến khi tới lượt chú này, ông chủ hỏi chú ấy muốn thêm đồ ăn kèm gì, chú ấy sửng sốt một chút, quay đầu lại rồi hô to với chiếc xe cách đó không xa.
 
“Tổng giám đốc Ôn! Ngài muốn ăn kèm gì ạ?”
 
Ông chủ cùng với mấy học sinh sinh viên đều bị một tiếng kêu này hấp dẫn, cũng tò mò nhìn theo mắt của ông chú.
 
Cửa sổ xe màu đen kín mít được hạ xuống, nhìn một gương mặt đẹp trai lạnh nhạt.
 
Mấy học sinh sinh viên trong đó đều rụt rè chọt chọt cánh tay bạn mình, ý bảo bạn mình cùng thưởng thức.
 

Ôn Diễn không thường xuyên ăn bánh rán giò cháo quẩy cho nên cũng không hiểu rõ quy trình mua bánh rán giò cháo quẩy, anh cũng quên hỏi Thịnh Nịnh cái này.
 
Cô gái không thích ăn tối, chắc là buổi sáng cần ăn nhiều hơn chút.
 
Anh nói thẳng: “Có gì thì lấy hết.”
 
Chú tài xế gật đầu, quay đầu và nói với ông chủ: “Tất cả.”
 
Mọi người đều biết, người Trung Quốc là quốc gia ăn nhiều nhất trên thế giới và các trường Cao đẳng và Đại học vì có sinh viên từ năm hồ bốn biển*, vì vậy không kể là bữa ăn chính hay bữa ăn nhẹ, tất cả các món ăn đa dạng phong phú để nắm bắt dạ dày của những sinh viên Đại học, không chỉ mùi vị ngon mà còn giá cả phải chăng, bánh rán giò cháo quẩy này có nhiều học sinh sinh viên đứng xếp hàng vào sáng sớm, bởi vì đồng thời thỏa mãn được những điểm trên.
 
*Ý chỉ khắp nơi trong thiên hạ, thế giới (Có chú thích chương nào mà mình quên í)
 
“Ok! Được!”
 
Ông chủ tuân lệnh, đem cái vá nhỏ trong tay tự tin vung lên, rầm rầm múc một đống nguyên liệu lớn ném vào bánh rán giò cháo quẩy.
 
Sau khi tài xế mua bánh rán giò cháo quẩy xong lập tức đưa cho Ôn Diễn.
 
Mặt mày Ôn Diễn phức tạp: “... Lớn như vậy sao?”
 
“Đúng, ông chủ kia múc mà.” Tài xế hỏi: “Tổng giám đốc Ôn, ngài muốn ăn gì không? Tôi đi mua cho ngài.”
 
“Không cần.” Ôn Diễn lắc đầu: “Đi mua hai ly sữa đậu nành đi.”
 
-
 
Thịnh Nịnh vừa lên xe đã được Ôn Diễn ném cho ăn một phần bánh rán giò cháo quẩy siêu cấp vô địch.
 
Cô ngơ ngác nhìn chiếc bánh rán giò cháo quẩy này, bên trong có đầy đủ các nguyên liệu, gần như sắp đem lớp da bên ngoài căng đến rách.
 
Đây không phải là bánh rán giò cháo quẩy, đây là gạch đá.
 
“Cái này cũng lớn quá đó.” Thịnh Nịnh khó xử nói: “Chắc chắn tôi ăn không hết.”
 
Ôn Diễn: “Đừng lãng phí thức ăn.”
 
Thịnh Nịnh bất đắc dĩ nói: “Điều kiện tiên quyết để không lãng phí thức ăn là tôi có thể ăn được nhiều như vậy.”
 
Ôn Diễn không nói gì, vẻ mặt “Dù sao tôi cũng mua rồi em ngó làm sao thì làm đi” nhìn cô.
 
Thịnh Nịnh khó khăn cầm một phần bánh rán giò cháo quẩy to, lại nhìn anh khí định thần nhàn*, thảnh thơi hút một ngụm sữa đậu nành, tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Ôn, buổi sáng anh uống một ly sữa đậu nành thôi hả?”
 
*Khí định thần nhàn = Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
 
“Ừm.” Ôn Diễn nói: “Đi một vòng cũng không muốn đặc biệt ăn gì.”
 
“Vậy anh không đói sao?”
 
“Đói bụng rồi tính.”
Thịnh Nịnh lại nhìn bánh rán giò cháo quẩy trong tay mình, lại nhìn anh.
 
Có bệnh hả, một người chết đói mọi người chết no.
 
Bánh rán giò cháo quẩy để dễ ăn hơn, sẽ được cắt ở giữa, cô suy nghĩ một chút rồi xé bánh rán giò cháo quẩy chia làm hai nửa sau đó đưa một nửa cho Ôn Diễn.
 
“Làm gì?” Anh liếc cô.

 
“Anh chỉ uống chắc sữa đậu nành sẽ đói.” Thịnh Nịnh mím môi, hơi mất tự nhiên nói: “Tôi ăn không hết, tổng giám đốc Ôn anh chia sẻ một nửa với tôi đi.”
 
Ôn Diễn thản nhiên nói: “Ăn không hết thì ném cho tôi đúng không?”
 
Thịnh Nịnh: “...”
 
Cô cũng cảm thấy chia đôi phần bữa sáng với người khác không tốt lắm, hơn nữa người này còn là Ôn Diễn, quan hệ bây giờ của cô với anh còn lúng túng.
 
Nhưng không có cách nào nữa à, dù sao cũng là ông chủ mua, cô cũng không thể ăn một nửa vất một nửa.
 
“Thôi, không phiền anh.” Thịnh Nịnh nói: “Tôi và tài xế chia nhau ăn cũng được.”
 
Tài xế vừa mới phụ trách mua bữa sáng cho tổng giám đốc Ôn và cô phiên dịch Thịnh, bây giờ còn đang nghẹn cười, cứ  bất ngờ không kịp đề phòng bị cue* như vậy, sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Tôi ăn sáng ở nhà rồi.”
 
*Nói bóng nói gió, ám chỉ. Kiểu hay gặp trong những vụ dưa, antifans lôi idol nào đó vào, vì có nét tương đồng hoặc giống giống gì đó.
 
Thịnh Nịnh cười gượng hai tiếng: “À, anh ăn rồi à.”
 
Nghe giọng điệu xấu hổ của cô, Ôn Diễn hơi nhếch môi, vươn tay về phía cô: “Thôi đưa đây, tôi ăn giúp em.”
 
“Tôi tự ăn.” Thịnh Nịnh làm bộ như không nhìn thấy bàn tay anh đưa tới: “Ăn không hết cùng lắm thì chừa lại một nửa làm cơm trưa.”
 
Ôn Diễn nhướng mày nói: “Buổi trưa sẽ đi ăn với người Đức ở nhà hàng, em muốn mang bánh rán giò cháo quẩy theo à?”
 
“Cũng không phải không được.” Thịnh Nịnh nói: “Đúng lúc giới thiệu các món ăn truyền thống của chúng ta cho người Đức.”
 
Sắc mặt Ôn Diễn trầm xuống, hơi tức giận nói: “Tôi nói ăn giúp em, em còn cố chấp gì nữa.”
 
Thịnh Nịnh cũng hơi tức giận, cảm thấy không hiểu nổi người đàn ông này.
 
Vừa rồi cô nói chia cho anh ăn, anh không vui, còn ở đó khó chịu quái lạ không đoán được, bây giờ cô không phiền anh ăn, anh lại muốn ăn.
 
Ụ gì vậy ba, chơi cô à?
 
Vì vậy, cô nói: “Không, làm thế nào mà tôi không biết xấu hổ miễn cưỡng tổng giám đốc Ôn ăn giúp tôi chứ.”
 
Tài xế một mực lái xe nhịn không được thật sự, nghĩ thầm không phải chỉ có một chiếc bánh rán giò cháo quẩy thôi à, cần đến mức này sao?
 
Tổng giám đốc Ôn cũng vậy, vốn hôm nay đã dậy sớm, xuất phát từ nhà họ Ôn, đến bây giờ trôi qua lâu như vậy cũng chưa ăn sáng, thật không biết ngài ấy lấy sức đâu mà nhào nháo với cô Thịnh nữa.
 
“Tôi không miễn cưỡng.” Nhìn giọng điệu kiên định của cô, còn có bộ dạng tuyệt đối không cho mình ăn, Ôn Diễn chỉ có thể buông lỏng, thở dài nói: “Vừa nãy tôi trêu em, em không nghe ra hả?”
 
Môi Thịnh Nịnh giật giật: “Không nghe ra.”
 
Cuối cùng người đàn ông cũng không còn cách nào khác, nhẹ nhàng nói: “Sáng sớm đến đón em, cho đến giờ vẫn chưa ăn gì, em biết không?”
 
Thịnh Nịnh im lặng nhíu mày.
 
Anh nói thêm: “Thịnh Nịnh, bây giờ tôi rất đói.”
 
Trong lòng Thịnh Nịnh bất ngờ tê dại, tay cầm bánh rán giò cháo quẩy run rẩy.
 
Cô chia bánh rán giò cháo quẩy ra một nửa nhét cho anh, giọng điệu hơi hung dữ: “Cho anh cho anh.”
 
Hung dữ đến đâu cũng không dọa Ôn Diễn, cuối cùng anh cũng ngộ ra thật ra cô gái này ăn mềm không ăn cứng.
 
Nước sốt mì ngọt đặc chế kết hợp với mùi thơm nồng của thịt mặn cùng mùi thơm của món chay, Ôn Diễn cắn một miếng bánh rán giò cháo quẩy còn có hơi nóng, khóe môi hơi cong lên một chút.
 
Hai người cứ quanh co vòng vèo chia nhau một phần bánh rán giò cháo quẩy lớn.
 
-
 
Nhà máy bia nằm ở vị trí ngoại ô tương đối xa xôi, thương hiệu ban đầu được thành lập vào giữa thế kỷ XX, theo năm tháng, đã là một thương hiệu khá có niên đại, sau đó vào thế kỷ XIX thì liên doanh với một thương hiệu bia lâu đời khác để thiết lập nhà máy bia lớn đầu tiên ở Yến Thành.
 
Cạnh tranh thương mại trong nước cùng với chính sách mở cửa, nhiều thương hiệu nước ngoài nhập khẩu nên thương hiệu này dần dần mất lợi thế trong cuộc cạnh tranh thị trường khốc liệt cho đến khi được Tập đoàn Hưng Dật mua lại.
 
Nhưng may mắn lớn nhất chính là lúc ấy Ôn Hưng Dật thích uống bia của thương hiệu này, hơn nữa ông ấy cũng không muốn nhìn thấy một thương hiệu lâu đời có tiếng tăm như vậy bị nội ngoại giáp công cho đến khi biến mất, vì thế cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nuốt chửng toàn bộ thương hiệu mà là bảo vệ được nhà máy bia bấp bênh này, thương hiệu cũng có thể ở miễn cưỡng giãy dụa thở dốc trong cạnh tranh 

 
*Giáp công: Đánh vào mục tiêu từ nhiều phía. Nội ngoại giáp công: Bị trong lẫn ngoài đánh tan nát.
 
Bố con Đức đến đây, không muộn một phút.
 
Chào hỏi đơn giản xong, người phụ nữ đã gặp nhau trong bữa tiệc rượu trước đó thân mật chào hỏi Thịnh Nịnh: “Tiểu thư thông dịch, gặp lại nhau rồi.”
 
Mấy người vào nhà máy, Ôn Diễn bắt đầu bàn chuyện làm ăn với nước Đức.
 
“Bởi vì bố tôi có duyên với chủ tịch Ôn*, so với sản lượng bia hàng năm, chúng tôi vẫn càng quan tâm đến chất lượng.”
 
*Chỉ bố của Ôn Diễn. Ôn Hưng Dật.
 
Thịnh Nịnh thông dịch lời người Đức cho Ôn Diễn nghe.
 
“Chúng tôi sẽ sử dụng nước suối ngọc sạch nhất, hoa bia và men cũng được nhập khẩu từ châu Âu, để giữ lại hương thơm nguyên thủy của mạch nha ở mức độ lớn nhất.”
 
“Hương vị bia trong và ngoài nước thực sự rất khác nhau, bia Đức đã nổi tiếng được một thời gian dài, chúng tôi cũng đã rất mong được hợp tác với các bạn.”
 
“Thương hiệu của các bạn muốn có chỗ đứng vững chắc trong nước, đạt được chúng tôi ưu ái đương nhiên cần phải căn cứ vào khẩu vị của chúng tôi mà điều chỉnh, đây là sự thỏa hiệp không thể thiếu mà các thương hiệu nước ngoài muốn xâm nhập vào thị trường trong nước.”
 
Ngày nay, các thương hiệu nước ngoài khá khôn ngoan và họ chỉ giữ vẻ ngoài, việc ghi nhãn bằng tiếng nước ngoài không đủ để thực sự thu hút sự chú ý của hầu hết khách hàng trong nước, các nhãn hiệu trong nước phát triển nhanh chóng, vì vậy nếu người nước ngoài muốn kiếm tiền từ Trung Quốc, họ phải hạ thấp cái đầu cao quý của nước ngoài và học cách lấy lòng người Trung Quốc.
 
Mọi người sẽ có quán tính suy nghĩ khi giao tiếp, có đôi khi sẽ bị mắc kẹt tại chỗ, không thể phản ứng kịp để dùng ngôn ngữ mẹ đẻ để thông dịch, cô chuẩn bị tình huống này nên trước đó đã tham khảo bài học, từ ngữ chuyên môn về bia bằng tiếng Đức cho nên ngay cả đôi khi người Đức nói và vô tình xen lẫn giữa hai ngôn ngữ thì cô không gặp khó khăn trong việc dịch chúng.
 
Người Đức rất nghiêm khắc cẩn thận, cho dù họ đã nghe thấy lý do thoái thác của Ôn Diễn nhưng vẫn giữ biểu cảm lịch sự văn minh.
 
Có lẽ là do anh vận dụng trí não quá nhiều hoặc có lẽ anh đang kéo thời gian, người Đức muốn đi vệ sinh, thật ra Ôn Diễn cũng không rành đường đi của nhà máy lắm cho nên gọi nhân viên có thể nói tiếng Anh và yêu cầu anh ta đưa khách vào nhà vệ sinh.
 
Để lại Ôn Diễn, Thịnh Nịnh và con gái ông ấy.
 
Rõ ràng Ôn Diễn cũng mệt, hiếm khi anh buông lỏng vai, thản nhiên nhìn bên trong nhà máy.
 
“Ông chủ của cô thật sự rất đẹp trai.” Cuối cùng người bố cũng đi rồi, người phụ nữ nói với Thịnh Nịnh bằng tiếng Đức: “Đặc biệt là khi anh ấy nói tiếng Trung, mặc dù tôi không hiểu nhưng tôi cảm thấy lời nói của anh ấy rất gợi cảm.”
 
Chỉ có điều Ôn Diễn không hiểu, Thịnh Nịnh bĩu môi nói: “Đó là bởi vì tiếng Trung rất dễ nghe.”
 
Người phụ nữ hỏi cô ấy: “Lần trước hai người khiêu vũ xong và trở thành một đôi sao?”
 
Thịnh Nịnh sững sờ: “Sao?”
 
Thấy Thịnh Nịnh không có phản ứng, người phụ nữ nhướng mày ngạc nhiên, càng hỏi càng rõ ràng chính xác: “Lebensabsehnittspartnerin?”*
 
*Bạn đời
 
Thịnh Nịnh choáng váng.
 
Gì cơ?
 
Người Đức có sự phân chia rất rõ ràng về mối quan hệ giữa hai giới nên rất hiếm gặp một số từ.
 
Người phụ nữ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi bằng tiếng Anh: “Areyousexualpartner? (Có phải cô là bạn tình không?)”
 
Không có mã hóa tiếng Đức, Ôn Diễn hiểu và ngạc nhiên nhìn Thịnh Nịnh.
 
“Em nói gì với cô ấy sau lưng tôi đấy?”
 
Thịnh Nịnh lập tức ngây thơ lắc đầu.
 
“Nói cô ấy là không phải.” Hiểu lầm Ôn Diễn và Thịnh Nịnh thành kiểu quan hệ này, đương nhiên Ôn Diễn không thoải mái lắm, cau mày nhẹ nói: “Em nói tôi đang theo đuổi em.”
 
Thịnh Nịnh: “...”
 
Sao tôi nói được!!! Tôi không mặt dày như thế!!!