Thịnh Thi Mông cho rằng mình đang lẩm bẩm lầu bầu cũng không biết Thịnh Nịnh đã lặng lẽ mở mắt ra trong đêm tối.
 
Cô cho rằng sau khi trải qua chuyện của bố mẹ, cô đã trở thành một người biết lựa chọn và biết tiến biết lùi.
 
Muốn thì toàn lực nắm chặt, không muốn thì tâm như nước lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi còn nhỏ cô yêu rất nhiều người như bố, mẹ, cô giáo Thạch và rất nhiều người khác, khi đó Thịnh Nịnh kiên định cho rằng cảm xúc mang tên tình yêu này là đến từ hai phía, họ yêu cô vì vậy cô cũng phải yêu họ một trăm phần trăm.
 
Nếu như tiền thực sự là kẻ đại gian đại ác thì điều duy nhất nó không thể ăn mòn chính là tình yêu.
 
Nhưng tình yêu sẽ biến mất.
 
Ngay cả giữa những người thân.
 
Mà sự thật chứng minh, cô vẫn là đứa trẻ gấu sẽ đâm vào bẫy kẹo ngọt ngào không thoát ra được.
 
Thịnh Nịnh nghiêng người, giả vờ xoay người trong giấc ngủ rồi ôm lấy Thịnh Thi Mông bên cạnh.
 
-
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căn hộ nơi hai chị em sống đã tắt đèn, trong khi trong nhà họ Ôn to lớn vẫn còn còn sáng đèn, chúng le lói trong đêm đen.
 
Từ sau Tết, ông cụ Ôn càng không muốn gặp đứa con trai út kia nữa, trước kia lúc chộ mặt chỉ nói hai câu ngoài miệng, bây giờ đã thăng cấp thành vừa thấy đứa con trai út thì tim đã đập nhanh bình bịch, lúc nào cũng cần chuẩn bị thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
 
Ôn Chinh cũng biết điều, lúc cách nhà mấy trăm mét thì lái chậm lại, xe thể thao lái thành xe già cổ, sau khi về nhà cũng không dám gây tiếng động gì.
 
Trước đây nói đưa bạn gái về nhà là muốn làm ông già tức giận, thuận tiện thử phản ứng của ông ấy, không ngờ là thật.
 
Nhưng gần đây anh ta chậm rãi phát hiện, nếu như không làm tàn nhẫn một chút, anh ta cứ phải lằng nhằng tốn thời gian với bố già, bố già chìm nổi trên thương trường mấy chục năm, lại có Ôn Diễn đừng đầu làm vai ác, còn kiên nhẫn hơn Ôn Chinh nhiều.
 
Mặc kệ nói thế nào cũng là bố con, Ôn Chinh không muốn nhìn thấy ngày bố anh thật sự tắt đèn cạn dầu, chỉ cần bố chịu buông lỏng, đồng ý từ nay về sau sẽ không nhúng tay vào cuộc đời của anh ta, bao gồm cả chuyện hôn nhân thì anh ta lập tức thành thật làm nhị thập tứ hiếu.*
 
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông. (Chương 34 chú thích rồi nhea, chú thích lại kẻo mọi người quên í)
 
Không dám nói tùy tiện với bố anh ta như vậy, Ôn Chinh tính toán đi thăm dò phản ứng của anh trai trước.
 
Lúc Ôn Chinh về nhìn thấy đèn cửa sổ phòng Ôn Diễn vẫn còn sáng, vì thế trực tiếp đi lên lầu gõ cửa phòng anh.
 
Quả nhiên Ôn Diễn chưa ngủ, cách một cánh cửa hỏi: “Ai thế?”
 
“Anh, em đây.”
 
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra từ bên trong, mặt mày Ôn Diễn mệt mỏi nhìn anh ta: “Có chuyện gì không?”
 
Ôn Chinh cảm thấy mặt trái và mặt phải của anh trai mình không đối xứng lắm.
 
“Mặt trái của anh bị sao vậy?”
 
Ôn Diễn nghiêng mặt: “Không sao, em có chuyện gì không?”
 
“Nói chuyện phiếm đi?” Ôn Chinh không để ý nhiều, nói: “Dù sao anh cũng không ngủ.”
 
Ôn Diễn không nói gì, xoay người đi vào trong, chỉ có điều không đóng cửa phòng lại, Ôn Chinh hiểu ý, đi vào phòng xong còn thuận tiện đóng cửa phòng cho anh trai lại.
 
Ôn Chinh vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi cà phê đen nồng nặc, anh ta nhìn về bàn làm việc gần bệ cửa sổ, quả nhiên đang mở máy tính, bên cạnh đặt một túi đá lạnh chườm đá, còn có một tách cà phê còn bốc hơi nóng.
 

“Trễ thế này mà anh còn uống cà phê, không muốn ngủ nữa à?”
 
Tốt xấu gì cũng già đầu hết rồi, cũng có phải là thanh niên trai tráng mười bảy mười tám nữa đâu, có thể thức suốt đêm sao?
 
“Thứ hai có cuộc họp.” Ôn Diễn xoa xoa sống mũi, lại bưng ly cà phê nhấp một ngụm, nói ngắn gọn: “Nói gì thì nói đi.”
 
“À, em dự định một thời gian nữa sẽ đưa Mông Mông về nhà gặp bố.”
 
Ôn Diễn cũng không biết có nghe vào hay không, rũ mí mắt nhàn nhạt à một tiếng.
 
Giọng điệu Ôn Chinh kinh ngạc: “Anh không ngăn cản em sao?”
 
“Em nằng nặc phải dạy cho bố một bài học, anh ngăn cản có ích lợi gì.” Ôn Diễn nhấc mắt lên, giọng điệu bình thản: “Dù sao cũng không đến Hoàng Hà em chưa từ bỏ ý định, tùy em đi.”
 
“Anh càng không thích hợp, trước kia anh có thái độ này đâu.” Giọng Ôn Chinh kinh ngạc nghi ngờ, càng nghĩ càng hăng hái: “Trước kia không phải anh luôn luôn tiên phong đi đầu ngăn cản trước mặt bố sao? Thậm chí còn tìm chị Mông Mông đến.”
 
Mặt mày Ôn Diễn dừng lại, cà phê đen vừa định nuốt xuống dừng vài giây trong khoang miệng, trong chớp mắt vị đắng chát mang theo chua xót nổ tung trong miệng, cho dù bình thường uống quen cũng nhịn không được mà nhíu mày.
 
“Đúng vậy, nói đến chị cô ấy em mới thấy quái quái, tối nay anh gọi điện thoại cho Mông Mông hỏi thăm chị cô ấy ăn cơm ở đâu, anh muốn làm gì vậy?”
 
Ôn Diễn đặt tách xuống, thản nhiên trả lời: “Không liên quan tới em.”
 
Rõ ràng Ôn Chinh không tin: “Không liên quan tới em? Anh đừng quên là vì em và Mông Mông anh mới đi tìm chị cô ấy, anh từng có nói qua loa có lệ như vậy.”
 
“Anh nói không liên quan đến em, chẳng lẽ em không nên may mắn sao?” Ôn Diễn nói: “Ôn Chinh, không phải em không vui vì anh nhúng tay vào chuyện của em và bạn gái em sao?”
 
Giọng điệu Ôn Chinh hơi chậm lại, ho một tiếng nói: “Không phải em đang sợ anh thâm độc làm việc sao.”
 
Môi Ôn Diễn giật giật.
 
“Vậy em nói xong rồi.” Ôn Chinh lúng túng nói: “Em về phòng đây.”
 
“Khoan đã.” Ôn Diễn gọi anh ta lại, dừng một chút mới mở miệng: “Hỏi em một chuyện.”
 
Hiếm có quá.
 
Ôn Chinh gật đầu: “Hỏi đi.”
 
“Em từng bị Thịnh Thi Mông đánh chưa?”
 
Ôn Chinh cho rằng anh trai anh ta muốn hỏi chuyện gì đó rất rất nghiêm túc, kết quả anh hai vừa mở miệng hỏi làm cả người anh ta ngây ngẩn, không phản ứng kịp.
 
“Hả? Cái gì?”
 
Ôn Diễn nhíu mày, mất tự nhiên dời mắt đi, lạnh như băng mỉa mai: “Điếc à?”
 
“Anh hỏi vấn đề này làm gì thế?” Ôn Chinh nói: “Hai chúng em đang yên đang lành, tại sao cô ấy lại đánh em chứ?”
 
“Hai đứa chưa từng cãi nhau à?”
 
“Không.”
 
Lúc yêu nhau, anh ta luôn cưng chiều bạn gái, đến chỗ Thịnh Thi Mông càng đặc biệt hơn, hơn nữa tính tình Thịnh Thi Mông cũng tốt, bình thường đối xử dịu dàng với anh ta, căn bản là giữa hai người không có ngòi nổ cãi nhau.
 
“...” Ôn Diễn chậc một tiếng: “Vậy mạo phạm thì sao?”
 
“Mạo phạm?” Anh trai anh ta nói chuyện văn chương quá, giống như người xuyên qua từ thế kỷ, Ôn Chinh không hiểu: “Ví dụ như?”

 
Ôn Diễn trợn trắng mắt: “Chính em nghĩ.”
 
Ôn Chinh đành phải lấy suy nghĩ của một thằng đàn ông ra: “Động tay động chân sao?”
 
Ôn Diễn lập tức ghét bỏ nhíu mày: “Em còn làm loại chuyện này?”
 
“Không phải anh liên tục ở đây dẫn dắt em nghĩ đến phương diện kia sao?” Ôn Chinh hạn hán lời, nói không có hứng thú: “Không phải động tay động chân thì động cái gì? Động miệng hả?”
 
Cũng không phải đàn ông chỉ có thể “động” những bộ phận đó trên cơ thể của một người phụ nữ.
 
Ôn Diễn mím môi, ừ một tiếng.
 
“Hôn trộm sao?”
 
“Nghiêm trọng hơn thế một chút.”
 
“Vậy, cưỡng hôn?” Lúc này Ôn Diễn không phủ nhận, Ôn Chinh nói tiếp: “Tình huống bình thường thì em có thể nhìn coi có phải cô ấy đang ngại ngùng hay là muốn nghênh còn cự* hay không, nếu có, đó chỉ là tình thú mà thôi, phụ nữ ngượng ngùng chủ động, đàn ông chủ động một chút cũng sẽ không mất lạng thịt.”
 
*Dục nghênh hoàn cự/Dục cự hoàn nghênh: muốn nghênh còn cự/muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ.
 
Chắc chắn đồ chơi tình thú giữa hai người không có, anh không có, chắc chắn cô gái tham tiền kia cũng không có.
 
Ôn Diễn cảm thấy mình hoàn toàn lãng phí thời gian với Ôn Chinh, bởi vì tình huống khác nhau một trời một vực.
 
“Bạn gái em không có lúc không vui à?”
 
Ôn Chinh bĩu môi nói: “Không vui thì ai còn hứng hôn chứ? Làm mấy chuyện này mà cưỡng ép nhau thì không thú vị, chắc chỉ có biến thái mới cảm thấy sảng khoái.”
 
“Lý do em trai anh chưa bao giờ thất bại trên tình trường, chính là do phong độ quý ông, trên giường anh tình tôi nguyện chơi đùa cũng được, nào có cô gái nào vui vẻ khi bị cưỡng ép đâu, nhất định luôn hy vọng có người đặt mình trong lòng bàn tay mà cưng chiều yêu thương.”
 
“...”
 
Ôn Diễn đỡ đỡ trán.
 
Có đạo lý ngay cả Ôn Chinh ăn chơi trác táng này cũng hiểu mà anh bị tát một cái mới bắt đầu hiểu được.
 
Lúc Thịnh Nịnh nói hai chữ bao nuôi với anh, anh cho rằng đây là đang chà đạp tâm ý của anh cho nên rất tức giận, lại trùng hợp bạn học kia lại xuất hiện bên ngoài xe khiến cô phân tâm.


 
Thật ra cũng không có ý tứ kia, dưới sự tranh cãi kịch liệt như vậy, sao còn tí tâm tư kiều diễm nào nữa chứ, càng không cần nói đến bộ dạng giương nanh múa vuốt lúc ấy của cô.
 
Chẳng qua là anh lấy ưu thế trời sinh của đàn ông nên mới kìm chặt cô chứ nói từ tình cảm thì anh mới là người bị dắt mũi.
 
“Được rồi, em về phòng đi.”  Anh nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Anh buồn ngủ.”
 
Kết quả Ôn Chinh ưa tán gẫu tiếp, không nỡ đi.
 
“Nói thêm miếng đi, trước đến nay anh chưa từng nói chuyện này với em.”
 
Hai anh em nhà người ta, đừng nói là tán gẫu đề tài này, thậm chí có thể ngồi xem phim XXX cùng nhau nữa là.
 
Cho tới bây giờ Ôn Chinh chưa từng trải qua, lúc học cấp hai anh ta lấy đồ tốt từ chỗ bạn bè, lại nghĩ một người vui không bằng mọi người vui nên hỏi anh hai có muốn xem cùng nhau hay không, kết quả Ôn Diễn chỉ lướt mắt qua nhìn người phụ nữ trần trụi trên đĩa sau đó quay đầu giao thứ đó cho bố, khiến cho ông già năm đó còn trẻ còn chạy được đuổi theo đánh anh ta khắp phòng, nói thằng nhóc thúi không lo chăm chỉ học tập, □□ đồ phía dưới còn chưa dài đã coi cái này.
 

Càng tuyệt vọng hơn chính là lúc ấy ông già tức giận đến choáng váng, mở miệng cũng không lựa lời càng không chú ý bé gái duy nhất trong nhà cũng ở đây, vì thế cháu gái ngoại còn đang học tiểu học ngây thơ hồn nhiên hỏi Ôn Diễn, cậu, phía dưới cậu út có gì cần dài ra hả.
 
Hiện giờ anh trai anh ta cũng già đầu rồi, không nhỏ nhắn gì nữa cuối cùng chịu cùng trao đổi chuyện này với anh ta, coi như là thông suốt rồi, thân làm em trai phải dốc hết sức dạy dỗ anh trai.
 
“Em còn hăng hái phải không?” Ôn Diễn nhíu mày: “Về phòng mau đi.”
 
Ôn Chinh đóng đinh bên giường không nhúc nhích, Ôn Diễn đi đến bên cạnh anh ta, nhìn anh ta từ trên cao xuống.
 
“Muốn bị đá ra ngoài à?”
 
Ôn Chinh vội vàng đứng lên, chờ đến khi đi đến cửa phòng mới quay đầu lại: “Chuyện của em và Mông Mông…”
 
“Thế nào?”
 
Anh thật sự buông tay mặc kệ sao?” Ôn Chinh dò xét: “Hay là nói bố nói anh không cần quản?”
 
“Nếu em đã quyết định đưa cô ấy về nhà gặp bố vậy thì em chuẩn bị sẵn sàng đi.” Ôn Diễn không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ là dùng giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở: “Ít nhất đến lúc bố nổi giận, một người đàn ông như em, ít nhiều cũng che chở bạn gái em.”
 
Cửa phòng vừa đóng, cả người Ôn Chinh ngây ngẩn.
 
Thiên hạ Hồng Vũ Nương muốn lập gia đình*, thật sự đổi tính đổi nết rồi, bản thân anh ta còn chưa nói muốn che chở Thịnh Thi Mông, mà anh trai trước kia luôn luôn chướng mắt bạn gái anh ta lại chủ động nhắc nhở phải nhớ che chở Thịnh Thi Mông.
 
*Nghĩa là dùng để chỉ điều không thể xảy ra, để mô tả điều bất ngờ, điều hiếm gặp, mở rộng ra để mô tả một số điều bất thường.
 
Hơn nữa anh hai còn đột ngột quan tâm đến chi tiết tình yêu của anh ta và Thịnh Thi Mông.
 
Đây là đã phát hiện manh mối giữa anh ta và Thịnh Thi Mông nên muốn thăm dò thử sao?
 
Anh trai tâm cơ tốt quá.
 
Đúng là lòng dạ đáng sợ.
 
-
 
Sau một ngày cuối tuần nghỉ ngơi của tất cả mọi người, một ngày thứ hai khó chịu đã bắt đầu.
 
Thời tiết ở Yến Thành mấy ngày nay dần dần ấm lên, nhìn thấy ánh mặt trời liên tiếp, chỉ là nhiệt độ vẫn thấp như trước, cho dù ban ngày trời trong nắng ấm nhưng gió thổi một cú là lạnh thấu xương.
 
May mắn thay, thời gian sưởi ấm mùa đông đủ dài và một số nguồn tin nói rằng có thể sưởi ấm đến tháng tư.
 
Cả nửa tuần trước Thịnh Nịnh đều bận rộn với luận văn và thi cử ở trường, gần đây thường xuyên chạy đến phòng làm việc của giáo viên hướng dẫn.
 
“Chắc thực tập bên em gần kết thúc rồi nhỉ?” Giáo viên nói: “Trở về trường chuyên tâm làm tốt nghiệp đi, nếu không thêm hai tháng nữa mấy chuyện vặt vãnh cộng lại, em sẽ bận rộn tối mắt tối mũi đấy.”
 
Báo cáo thực tập của cô đã được đóng dấu và giao cho Phòng Giáo vụ, giáo viên cũng đã thông qua cho cô.
 
Thịnh Nịnh nghĩ thầm, nên kết thúc thực tập rồi.
 
Bởi vì chị Lệ vẫn giao việc cho cô, hơn nữa cô cũng không nói thời gian kết thúc chính xác với chị Lệ, tiền lương theo giờ vẫn được tính bình thường, vì thế cứ chậm trễ đến giờ.
 
Vì thế ngày thứ năm cô lên công ty một chuyến, vốn là đi tìm chị Lệ, kết quả vừa lên lầu đã trùng hợp bắt gặp tổng giám đốc đi ra khỏi phòng làm việc.
 
Mấy ngày nay Ôn Diễn không thấy cô, lúc này gặp mặt đột ngột, rõ ràng cũng không chuẩn bị tâm lý.
 
Một lần gặp mặt khá lúng túng.
 
Cấp trên luôn có tư cách im lặng nhưng xã súc thì không.
 
“Tổng giám đốc Ôn.” Thịnh Nịnh chỉ có thể chào hỏi trước: “Tôi đến tìm chị Lệ.”
 
Anh thản nhiên nói: “Ừm.”
 
Ngay khi Thịnh Nịnh cho rằng cuộc gặp mặt này sắp kết thúc, anh lại mở miệng.
 
“Tìm cô ấy xong thì đến phòng làm việc tôi một chuyến.”
 

Lúc này nội tâm Thịnh Nịnh kiểu…
 
Cứu mạng á, tuần trước anh mới nói những lời đó rồi bị cô hung hăng từ chối, chẳng lẽ anh không cảm thấy xấu hổ sao?
 
Nếu cảm thấy hơi xấu hổ thì phải tránh cô chứ? Tại sao anh lại tìm cô đến phòng làm việc để nói chuyện hả chời?
 
Hay là da mặt nhà tư bản trời sinh tương đối dày?
 
Nhưng nội tâm có phong phú đến đâu cũng chỉ hóa thành một câu ngắn ngủi lúng túng: “Ờ.”
 
Không bao lâu, Thịnh Nịnh đứng trong phòng làm việc, đối diện anh.
 
Cô không nói chuyện đầu tiên, bởi vì trong lòng cô còn oán giận.
 
Chán ghét bộ dạng cao cao tại thượng của anh, giống như người tầng lớp trên cao vỗ tay trêu chọc người tầng lớp dưới, giống như sự ưu ái của anh đối với cô mà nói là một loại ban phát ân huệ, giống như anh chỉ cần có cảm giác với cô, chắc chắn cô phải niềm nở đồng ý, nếu không chính là không biết tốt xấu.
 
Rõ ràng người không khống chế được nói thích trước chính là anh, dựa vào gì mà cô phải thỏa hiệp?
 
Ngay khi Thịnh Nịnh đang điên cuồng đâm cái đồ tiểu nhân Ôn Diễn trong đầu thì người đàn ông không hề báo trước mà nói: Thực xin lỗi em.”
 
Thịnh Nịnh sửng sốt ngay tức khắc, không khí cũng im lặng.
 
Giọng điệu của anh trầm tĩnh, giọng nói nghe nghiêm túc.
 
“Tuần trước là tôi thất thố, không khống chế hành vi của mình, mạo phạm em, xin lỗi em.”
 
Thịnh Nịnh cũng có tật xấu kỳ lạ giống như rất nhiều người khác, đó chính là khi người khác cứng rắn với cô, cô sẽ hung dữ hơn bất cứ ai nhưng một khi thái độ của người ta đột ngột mềm xuống hoà hoãn lại, cô lại cảm thấy có phải mình quá cứng rắn, quá chuyện bé xé ra to hay không.
 
Nói tóm lại, ăn mềm không ăn cứng.
 
Nhìn thấy tư thế hạ thấp của anh, thậm chí Thịnh Nịnh bắt đầu suy nghĩ về việc liệu cái tát mà cô dành cho anh vào tuần trước có quá đáng không.
 
Bây giờ đầu óc Ôn Diễn vô cùng rõ ràng, điều gì muốn nói cũng đã nói cho cô hết, đương nhiên anh cũng không thể tự dối mình nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức ổn định nhịp tim.
 
“Không sao, dù sao lúc đó tôi cũng tát lại rồi.”
 
Môi anh giật giật, trùng hợp cô cũng mở miệng vào lúc này.
 
“Ngày đó tôi…”
 
“Chuyện xảy ra ngày hôm đó…”
 
Ôn Diễn chủ động dừng lại, giơ tay ra hiệu cho cô nói trước.
 
“Tôi nói hơi nặng hơn một chút.” Thịnh Nịnh khó chịu nói: “Nhưng vẫn là ý kia, hy vọng anh hiểu cho.”
 
Vẫn là lời từ chối nhưng không còn là lời từ chối phũ phàng mà là từ chối nhẹ nhàng.
 
Ôn Diễn cụp mắt xuống, che dấu bi thương lóe lên nhất thời trong  nói: “Không sao, đúng là em có tư cách từ chối tôi.”
 
Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý với lời nói của anh, nhịp tim cũng bình tĩnh trở lại.
 
Đây là suy nghĩ của những người bình thường, là cuộc nói chuyện của những người bình thường, không giống như ngày đó, người tỏ tình như đang muốn trả thù, còn người được tỏ tình thì hy sinh anh dũng.
 
“Nhưng tôi nghĩ tôi có quyền theo đuổi em.”
 
Thịnh Nịnh đang gật đầu nửa cái, đột nhiên ý thức được anh đang thay đổi câu nói, ngẩng đầu: “Hả?”
 
Người đàn ông đẹp trai và lạnh nhạt lại dịu dàng ấm áp một lần nữa.
 
“Bởi vì tôi sẽ cho em biết tôi có thực sự nghiêm túc hay không.”
 
Anh nghiêng đầu nhìn cô, sau sự bộc phát của tuần trước và sự bình tĩnh của tuần này, anh nói một cách kiềm chế và ẩn ý: “Thịnh Nịnh, anh sẽ đợi ngày em bằng lòng nhắm mắt.”