Chương 66


Thịnh Nịnh mím môi, giọng điệu không chắc lắm hỏi lại: “Đáp lễ gấp mười lần?”
 
“Sao, chê ít à?” Ôn Diễn hỏi ngược lại.
 
Cô vội vàng lắc đầu, nhận năm trăm hai mươi tệ kia sau đó bấm bấm chọt chọt trên điện thoại của mình.
 
Ngay sau đó Ôn Diễn cũng nhận được tin nhắn của cô.
 
“Năm trăm hai mươi tệ.”
 
“Xin vui lòng nhận tiền.”
 
Người đàn ông nhìn cô trả tiền lại, cau mày hỏi: “Không cần?”
 
“Không phải là đang chơi trò chơi chuyển khoản WeChat sao?” Thịnh Nịnh chớp chớp mắt, vẻ mặt phát hiện kiểu kiếm tiền nhanh vèo vèo: “Năm mươi hai biến năm trăm hai, hiện tại tôi chuyển năm trăm hai cho anh, anh cho chuyển cho tôi năm ngàn hai.”
 
Ôn Diễn sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt vốn sáng sủa nhanh chóng lại căng thẳng âm trầm xuống.
 
“Thịnh Nịnh.” Ôn Diễn nghiến răng trầm giọng hỏi: “Lỡ đây là lừa đảo viễn thông thì sao?”
 
Thịnh Nịnh đúng tình hợp lý nói: “Nếu tôi cảm thấy đây là vụ lừa đảo, chắc chắn sẽ không chuyển tiền cho anh nữa, tôi đâu có ngốc như vậy. ”
 
Dưới ánh mắt chờ mong của Thịnh Nịnh và nghe như rất có đạo lý, Ôn Diễn giật môi đầy ý vị, đầu ngón tay bấm xác nhận nhận tiền sau đó cất thu điện thoại vào trong túi áo khoác.
 
Thịnh Nịnh nhắc nhở: “Sếp Ô, năm ngàn hai.”
 
“Một cắc cũng không có.” Ôn Diễn lạnh lùng nói: “Lái xe của cô đi, đừng làm mất thời gian của tôi.”
Hai mắt Thịnh Nịnh mở to: “Anh có tiền như vậy còn chơi lừa đảo viễn thông nữa?!”
 
“Là do cô ngu ngốc chuyển tiền lại cho tôi.” Ôn Diễn bất vi sở động: “Không phục thì gọi 110 tìm cảnh sát đi.”
 
*Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.
 
Đương nhiên Thịnh Nịnh không có khả năng tìm cảnh sát được vì thế cô thất vọng gạt mắt sang một bên, khởi động xe chở anh đến địa điểm tham quan tiếp theo.
 
Xe chạy đến giữa đường, trong lúc chờ đèn xanh, Thịnh Nịnh lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ôn Diễn, phát hiện anh vẫn mang gương mặt cứng nhắc ấy, tuy đẹp trai, đường cằm lạnh lùng cứng rắn nhưng môi mím chặt thành một đường thẳng không có cảm xúc, lộ khí thế người sống chớ lại gần.
 
Giả sử người hôm nay đi dạo với Ôn Diễn là trợ lý Trần hoặc thư ký Trương, hai người họ sẽ có mắt nhìn hơn cô, nếu Ôn Diễn muốn hoa thì họ sẽ không giống như cô chỉ mua một đóa mà nói không chừng sẽ thầu hết hoa của dì bán hoa.
 
Nếu như nói cô mua hoa để nịnh cấp trên vui vẻ thì cấp trên đáp lễ lại có nghĩa là gì?
 
Bình thường nhà tư bản boa tiền cho người khác quen rồi, không nghĩ tới hôm nay sẽ có người dùng loại cách ngu ngốc này từ chối tiền boa của mình.
 
Nhưng con số tiền boa này quá đặc biệt, cho dù chỉ là trùng hợp, đúng lúc chỉ là năm mươi hai gần mười lần, chỉ là anh thích boa tiền cho người khác thì cô cũng không thể lấy.
 
Thịnh Nịnh rũ mắt xuống, môi khẽ mím, hai tay vô thức nắm chặt tay lái.
 
Sau đó cô một lòng một dạ dẫn Ôn Diễn đi vài địa điểm tham quan nữa, một ngày bôn ba như vậy, miệng lưỡi Thịnh Nịnh khô rang, nước khoáng do cô mang đến, ngay cả một chai Ôn Diễn cũng chưa uống hết mà cô uống ùng ục hai chai.
 
Ba trăm sáu mươi nghề, quả nhiên xã súc* làm nghề nào cũng không dễ dàng.
 
*Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. 
 
Trở lại khách sạn, phòng của Thịnh Nịnh cách phòng Ôn Diễn ở dưới mấy tầng lầu, chờ thang máy lên tầng của cô, cô thật sự mệt mỏi không chịu nổi, cảm thấy hôm nay mình đã chuyên nghiệp lắm rồi vì thế lê lết thân thể mệt mỏi nói với người đàn ông: “Sếp Ôn, ngày mai còn có một ngày, tôi không tiễn anh về phòng nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
 
Người đàn ông thản nhiên ừ một tiếng, đưa ba lô trên tay cho cô rồi thuận tiện rút hoa hồng cắm ở trong túi bên cạnh ra.
 

Cô còn nói chúc ngủ ngon với anh trước khi cửa thang máy đóng lại.
 
Ôn Diễn trở lại phòng, cũng chưa kịp cởi áo khoác ra, trước tiên đi đến tủ tìm một cái bình thủy tinh rỗng tạo hình cổ thiên nga, rót thêm miếng nước sạch sẽ sau đó cắm đóa hoa hồng lẻ loi vào trong bình.
 
Cho dù được nuôi bằng nước, đoán chừng đóa hồng này cũng không sống được bao lâu.
 
Điện thoại trong túi rung lên, Ôn Diễn thu hồi ánh mắt, xoay người nghe điện thoại.
 
“Cậu, chúc mừng năm mới.” Đầu kia là giọng nói nhẹ nhàng của cháu ngoại gái: “Cậu út nói năm nay cậu không ăn tết ở Yến Thành, cho nên cháu cố ý gọi điện thoại chúc cậu năm mới ấm áp.”
 
Ôn Diễn nhàn nhạt nói: “Còn muốn Ôn Chinh nói cho cháu biết, chứng tỏ cháu cũng không ở nhà ăn Tết.”
 
Cháu gái bị vạch trần, chột dạ giải thích: “Không phải cố ý không về thăm ông ngoại, cháu tới nhà thầy Tống đón năm mới.”
 
“Được rồi, con gái gả chồng như bát hắt nước ra ngoài, về sau cháu muốn ăn Tết ở đâu thì tùy cháu.”
 
“Không cho hắt.” Cháu gái nói: “Cháu vừa xuống máy bay đến Yến Thành lập tức gọi điện thoại trong nhà, là cậu út nghe, cậu út nói cậu không ở Yến Thành nên cháu gọi cậu liền nè, vậy chừ cậu bên ông ngoại của cậu hả?”
 
Ôn Diễn: “Không, cậu đang ở Thượng Hải.”
 
“Thượng Hải hả? Cậu đi công tác hả?”
 
“Không phải, không lấy vé máy bay được nên ở chỗ này thêm vài ngày.”
 
Cháu gái ngạc nhiên hỏi: “Vậy không phải cậu ăn Tết một mình sao? Sao cậu không nói cháu với cậu út một tiếng thế?”
 
Ôn Diễn rũ mắt trầm mặc trong chốc lát, mới bình tĩnh mở miệng: “Dù sao bình thường cháu và Ôn Chinh cũng không vui khi cậu về ăn Tết, cậu không ở đó không phải là hợp ý hai đứa à?”
 
Cháu gái vội vàng vì mình cố gắng tranh đấu: “... Công việc của cháu bận rộn như vậy, mỗi lần năm mới về nhà còn bị cậu quở trách, nếu miệng cậu ngọt một chút, nói năng dễ nghe với cháu hơn, cháu sẽ vui vẻ về nhà.”
 
“Nói năng dễ nghe thì có chồng cháu nó, cần ông cậu như cậu sao?” Ôn Diễn cười nhạo nói: “Nếu cháu làm cậu bớt lo một chút thì tốt, cháu tưởng mắng cháu là cậu vui à?”
 
“Cháu cũng không phải là con nít, không dựa vào trong nhà cũng không dựa vào cậu sống cũng tốt, cái này còn không giúp cậu bớt lo à?”
 
Ôn Diễn nhếch môi cười cười, thờ ơ nói: “Cháu cảm thấy thế thì thế đi, cúp máy đây, mau về nhà bầu bạn với ông ngoại đi.”
 
“Í, đợi tí rồi cúp, thầy Tống cũng muốn chúc cậu chúc mừng năm mới."
 
Sau đó giọng trong điện thoại đổi thành giọng trầm thấp của một người đàn ông.
 
“Chúc mừng năm mới, tổng giám đốc Ôn.”
 
Anh và cháu rể này không hơn kém nhau mấy tuổi, giữa hai người đàn ông có điều kiện ưu tú hơn nữa quan hệ lại không tốt, không thể tránh khỏi phân cao thấp so đấu nào đó cho nên cháu rể này không gọi tiếng “cậu” kia.
 
“Ừm.” Ôn Diễn cũng không thèm để ý đến vấn đề xưng hô, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như trước: “Năm mới bên ngoài nhiều người, hai người nhớ chú ý an toàn.”
 
Cháu rể cười khẽ: “Chúng tôi sẽ chú ý.”
 
Cúp điện thoại, anh lại gọi điện thoại cho bố Ôn Hưng Dật.
 
Năm nay cũng không biết có bao nhiêu người đến nhà chúc Tết bố nữa, chỉ có một mình Ôn Chinh tiếp khách với ông già, đoán chừng hai ngày nay trôi qua không được thuận lòng.
 
Quả nhiên, vừa nghe điện thoại một cái là tiếng oán giận của bố già.
 
“Ôn Chinh thằng nhóc thúi kia chính là chê ông già bố đây sống quá lâu chướng mắt nó! Hai ngày nay ở nhà, thiếu chút nữa hắn làm bố tức chết! Hôm nay chú họ của con đến chúc Tết, nói muốn giới thiệu đối tượng cho nó, con đoán nó nói như thế nào biết không?”
 
Ôn Diễn bị tiếng gầm gừ của bố già ầm ĩ đến đau tai nhưng vẫn theo lời bố hỏi: “Nói như thế nào?”
 
“Nó nói chú họ giới thiệu thì được nhưng ngàn vạn lần đừng giới thiệu cô gái như thím họ cho nó, nếu không sau này nó cũng giống như chú họ, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu, vợ mình mà cũng không quản được, mỗi ngày chỉ biết để vợ chơi mạt chược làm đẹp bên ngoài.”

 
*Nguyên văn là “Gia trung hồng kì bất đảo, ngoại diện thải kì phiêu phiêu” (tiếng Trung: 家里红旗不倒, 外面彩旗飘飘). “Trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu”, đây là một câu chứa phép ẩn dụ. Hồng kỳ (cờ đỏ) ám chỉ vợ (chồng), cờ màu chỉ tình nhân. Cả câu có nghĩa là, ở nhà có vợ (chồng), bên ngoài thì có tình nhân và mối quan hệ giữa vợ (chồng) với tình nhân rất hài hòa.
 
“Con không nhìn thấy biểu cảm lúc ấy chú thím họ của con đâu! Nếu không phải cái đồ chó má này là bố sinh thì bố đã bóp ch3t nó ngay tại chỗ rồi!”
 
Ôn Diễn nhẹ nhàng xoa xoa giữa mày.
 
“...”
 
Bố già càng nói càng tức giận, trong tiếng trách cứ còn xen lẫn hơi thở mạnh nặng nề, chờ thật vất vả mới tỉnh táo lại, mới hỏi tình huống của con trai lớn: “Bây giờ là một mình con ở Thượng Hải hả?”
 
“Sao bố biết?”
 
“Ông ngoại con gọi điện thoại cho bố nói, ông ấy nói qua năm sẽ giới thiệu một cô gái cho con, thế nên con chạy mất đó hả?” Ông cụ Ôn nói: “Phải đến mức đó sao? Chỉ vì chuyện này mà giận dỗi ông ngoại, hơn nữa con cũng phải kết hôn đi, bình thường công việc đã bận rộn rồi, sau khi lập gia đình sẽ có người phụ nữ lo liệu cuộc sống cho con, chẳng lẽ như thế không tốt sao?”
 
“Không phải là do lý do này.” Ôn Diễn dừng một chút, trầm giọng hỏi: “Ông ngoại không nói gì với bố nữa sao?”
 
Ông già khó hiểu: “Còn có lý do gì khác à?”
 
“Không có.”  Ôn Diễn nói: “Mùng bốn con về.”
 
“Mau về mau về, trong nhà không có con là không được.” Ông cụ thở dài.
 
Hai người vợ và con gái lớn đều lần lượt qua đời sớm, những năm Ôn Hưng Dật khoẻ mạnh cũng bị đả kích liên tiếp, vì thế ủ rũ tê liệt, chỉ có thể vùi đầu vào công việc dốc sức vào sự nghiệp, sự nghiệp càng làm càng lớn thì bỏ qua gia đình ngày càng nhiều.
 
Mấy năm nay, sự nghiệp của đứa con trai út là con trai lớn đang quan tâm, việc học của cháu gái cũng là con trai lớn quan tâm, sau đó thân thể Ôn Hưng Dật dần dần suy sụp, tại hội đồng quản trị đột ngột cao huyết áp ngã xuống, con trai lớn trẻ tuổi này lập tức lên vị trí người ra quyết định của Tập đoàn.
 
Bây giờ ông ấy đã già, chỉ muốn bảo vệ chút tuổi này, muốn con cháu dưới gối phụng dưỡng, cũng là do con trai lớn duy trì gia đình này giúp ông, hàng năm đoàn viên không dễ dàng gì.
 
Mà năm nay con trai lớn của ông cũng không có ở đây.
 
“Cháu gái gả đến nơi xa như vậy, thằng út lại chỉ biết chọc giận bố, nếu như ngày nào đó ngay cả con cũng không có ở đây, chờ bố hai cước vừa lên trời thì cái nhà này cũng tan nát.” Lúc ông già nói lời này, trong giọng nói vô thức mang theo vài phần mất mát: “Có phải bố sống quá lâu cho nên thêm phiền phức gánh nặng của mấy đứa không?”
 
Ôn Diễn nghẹn họng, nhẹ giọng nói: “Sao có thể chứ.”
 
Ông già lẩm bẩm nói: “Rất nhiều người nói mấy ông già càng sống lâu lại càng hại mấy đứa, bố chỉ sợ…”
 
Ôn Diễn ngắt lời bố.
 
“Có con ở đây.”
 
Giọng điệu bình tĩnh chững chạc đáng tin cậy của Ôn Diễn đột nhiên làm cho bố già hơi nghẹn ngào.
 
Bình thường giữa bố con có rất ít những lời an ủi nhưng có lẽ là do năm mới, hai bố con xưa nay nói chuyện cứng rắn lạnh lùng cũng mềm mại hẳn.
 
“Con trai, cảm ơn con đã thay bố chống đỡ Tập đoàn và gia đình này.”
 
Thậm chí trong mắt Ôn Hưng Dật, Ôn Diễn là người đàn ông cường đại* đến mức có thể trở thành trụ cột của cả nhà.
 
*Cường đại: Hùng cường, hùng mạnh, to lớn mạnh mẽ. Mình khá thích từ này nên mình giữ nguyên nha
 
Anh học một hiểu mười, cũng không cần bạn đồng hành, càng không cần ôm và bảo vệ.
 
Nghe bố nói, Ôn Diễn nghiêng đầu nhìn đóa hoa hồng trong bình.
 

Anh là chỗ dựa của nhiều người như vậy, nếu như ngay cả anh cũng mệt mỏi và khó chịu vậy những người anh dốc lòng bảo vệ thì làm sao bây giờ.
 
Nếu cô gái đó không làm việc vì tiền mà thực sự muốn đồng hành với anh thì tốt biết bao.
 
*
 
Thịnh Nịnh kiệt sức ngã xuống giường.
 
Vừa rồi muốn ngủ mà ngủ không được, còn lúc này lên giường không hiểu sao lại buồn ngủ, cả người mệt mỏi như vỡ tan từng mảnh nhưng mí mắt vẫn có tinh thần.
 
Cô lật người lấy điện thoại từ trong túi ra, nằm sấp trên giường lại mở kế hoạch hướng dẫn viên du lịch của mình cho Ôn Diễn.
 
Dù sao cũng không ngủ được, vậy xác định hành trình ngày mai một chút đi, hơn nữa mấy điểm tham quan hôm nay, trông Ôn Diễn cũng không hứng thú mấy.
 
Anh không thích chụp ảnh kỷ niệm, vì vậy ngày mai sẽ không đi những điểm tham quan để chụp ảnh sống ảo.
 
Thịnh Nịnh vừa xóa vừa sửa, chờ gần như xác định xong, xuất phát từ thái độ chuyên nghiệp của bên B, vẫn quyết định đem kế hoạch sửa đổi này gửi cho bên A xem.
 
Mở WeChat ra, Ôn Diễn lại không ở đầu mà bị mấy nhóm chat đè x uống dưới.
 
Tất cả đều là nhóm trường học và công ty, có một nhóm là trường Trung học của cô.
 
Lúc cô học Trung học, WeChat chưa hoàn toàn trở nên phổ biến, mọi người đều dùng QQ* hết.
 
*QQ được biết đến là một ứng dụng của Trung Quốc, do công ty Tencent phát hành. Ứng dụng này dùng để chat, chơi game trực tuyến, mua sắm và nhiều dịch vụ khác. Ứng dụng QQ ra mắt lần đầu tiên vào tháng 2/1999 tại Trung Quốc và được biết đến với tên gọi OICQ (Open ICQ).
 
Nhóm lớp này sau khi lên Đại học mới lập, lúc mới lập xong còn náo náo nhiệt nhiệt mấy ngày, nhưng mọi người đã tốt nghiệp rời khỏi trường Trung học cũ rồi, có cuộc sống và mạng xã hội mới của mình, thời gian trôi qua, nhóm này cũng dần dần trầm mặc xuống, thỉnh thoảng có người nhắn tin, nhưng toàn là liên kết hỗ trợ trả giá hoặc bỏ phiếu kết nối.
 
Có lẽ là bởi vì năm mới, tất cả mọi người rảnh rỗi nên gửi lời chúc mừng năm mới trong nhóm.
 
Lúc cô bấm vào, cũng định cũng gửi một tin nhắn chúc mừng, lại nhìn thấy mọi người trong nhóm đang bàn bạc ngày mai gặp nhau ở đâu.
 
Tốt nghiệp ngần ấy năm, năm đó các bạn học cùng lớp cũng rải rác khắp nơi trong cả nước, thậm chí còn có người ra nước ngoài.
 
Trước khi tốt nghiệp đã giao ước cứ vài năm là phải tụ họp lại, một người cũng không thể vắng mặt, tất cả mọi người đều cam đoan nhất định sẽ nhớ kỹ giao ước này.
 
Lúc này mới có vài năm, tuy rằng thỉnh thoảng còn hoài niệm lại những ngày đó nhưng giao ước ấy đã bị cuộc sống bôn ba của mỗi người lãng quên ở sau đầu.
 
Lần tụ họp này vẫn không đủ người, lớp trưởng tag toàn bộ thành viên, nói là đã định địa điểm thời gian sẵn gửi ở trong nhóm, ngày mai bạn học nào rảnh rỗi thì tới đây tụ họp, về phí phí thì đến lúc đó mọi người chia sẻ với nhau.
 
Một số người mai sẽ đi đã gửi số “một” trong nhóm.
 
Thống kê số người đi, lớp trưởng không bất ngờ muốn cảm thán.
 
“À hú hú.”
 
“Lớp chúng ta đừng lặn* sâu dưới nước quá nha.”
 
*潜水: Ngoài lặn thì nó còn có nghĩa là bí mật theo dõi thông tin được chia sẻ hoặc để lại tin nhắn mà người khác không biết, không chủ động tiết lộ danh tính, công bố thông tin của mình và cá nhân hoặc hành động cá nhân trả lời tin nhắn từ người khác.
 
Những người khác lần lượt tag nhau, hỏi những người lặn này mai có rảnh để đi không.
 
Thịnh Nịnh vốn đang rình mò, cứ bị bất ngờ không kịp đề phòng bị điểm tên.
 
“@Thịnh Nịnh @Lục Gia Thanh.” 
 
Cô nhìn mình bị tag với cái tên này thì hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó có người phát hiện ra manh mối nhanh hơn cô.
 
“Úi xời, nhiều người lặn như vậy, hết lần này tới lần khác tag hai người họ cùng nhau, vị bạn học này cậu thặc hiểu biết nha.”
 
“Ai bảo hai đứa nó cứ thay phiên nhau thi đứng nhất, tên trên bảng điểm luôn kề nhau, tớ nhớ tới người này thì tự động nghĩ tới người kia luôn, thuận tay tag cả hai vô.”
 
Nhưng rõ ràng là những người khác không chấp nhận lý do này.
 
“Thôi đi đừng nói xạo nữa, cậu là cái đồ hóng hớt náo nhiệt không ngại chuyện lớn mà.”
 
“Chỉ cần mắt không mù đều nhìn ra được năm đó Lục Gia Thanh đối xử với Thịnh Nịnh tốt như thế nào.”
 

“Mỗi buổi sáng một hộp sữa đúng giờ, hiện tại ngẫm lại cách bạn học Lục theo đuổi con gái thật sự là ngây ngô trong sáng hố hố hố.”
 
Tiếp theo trong nhóm bắt đầu thảo luận những chuyện trong quá khứ, làm cho người trong cuộc Thịnh Nịnh cũng ngượng ngùng không dám nói chuyện.
 
Cô quyết định coi như không nhìn thấy, tiếp tục lặn nhưng cho dù buông điện thoại xuống, ngửa đầu nhìn trần nhà ngẩn người thì cũng không thể tránh khỏi bởi vì trò chuyện trong nhóm mà nghĩ đến những ngày còn học Trung học.
 
Khi đó cô một lòng vùi đầu đọc sách, trong đầu đều là ý nghĩ thi một trường Đại học tốt, căn bản là không có tâm tư suy nghĩ cái khác.
 
Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, khi đó cô cũng có vài phần thiện cảm với Lục Gia Thanh.
 
Chàng trai có thành tích xuất sắc, ngoại hình nhã nhặn lịch sử, đối với người dịu dàng lễ độ* như vậy, cô cũng không phải trái tim sắc đá, làm sao có thể không thèm để ý đây.
*Lễ độ là cách cư xử đúng mực của mỗi người trong khi giao tiếp với người khác. 
 
Nhưng có thiện cảm thì thế nào, thiện cảm không thể làm cơm ăn, kế hoạch cuộc sống của cô khi đó chỉ có học tập chăm chỉ, không có suy nghĩ yêu sớm này, chỉ có cố gắng học hành mới có thể thoát khỏi tình cảnh năm đó, sau khi tốt nghiệp có thể tách biệt độc lập với căn nhà kia.
 
Sau khi tốt nghiệp Đại học, lần cuối cùng mọi người tụ họp trong lớp, mấy bạn học vụng trộm hỏi cô với Lục Gia Thanh có bên nhau không, cô lắc đầu phủ nhận nói không.
 
Ngoại trừ cô, những người khác cảm thấy không thể tin được.
 
Họ cho rằng hai người này ở bên nhau là ván đã đóng thuyền, chẳng qua bởi vì hai người đều là học sinh giỏi tương đối chú trọng học tập cho nên phải đợi đến sau khi thi Đại học xong mới yêu đương.
 
Không nghĩ tới hai người họ không có tính toán này, sau khi tốt nghiệp lại học trường Đại học khác nhau.
 
Nhớ lại chuyện cũ, Thịnh Nịnh nghĩ nghĩ thì thấy mệt mỏi, mí mắt chớp lên chớp xuống thiếp đi.
 
Sau khi tốt nghiệp vẫn chưa gặp lại Lục Gia Thanh, đã qua lâu như vậy, dù sao cho dù bây giờ gặp lại thì hai người vẫn không có khả năng bên nhau.
 
… Nhưng ít ra, vẫn có khả năng hơn Ôn Diễn.
 
*
 
Thịnh Nịnh cũng không biết mình ngủ từ khi nào, trước khi đi ngủ cũng quên đặt đồng hồ báo thức, sáng sớm bị điện thoại của Ôn Diễn đánh thức.
 
Cô còn không chịu mở mắt ra, tay sờ lung tung khắp nơi bên cạnh, dựa vào trí nhớ cơ bắp* mở nút nghe.
 
*Theo cách hiểu phổ biến, trí nhớ cơ bắp là khi não bộ đã học được cách thực hiện một động tác thành thục đến mức cơ thể có thể thực hiện động tác đó mà không cần tập trung suy nghĩ. 
 
“Alo.”
 
Giọng điệu buồn ngủ đến cực điểm của cô gái trẻ nghe thiếu vài phần trong trẻo, lại thêm vài phần dính dính nũng nịu.
 
Người đàn ông trong điện thoại im lặng trong hai giây, trầm giọng hỏi: “Cô vẫn chưa dậy à?”
 
Thịnh Nịnh mở mắt ra, nhìn tên người gọi, điện thoại của cấp trên lúc nào cũng có tác dụng hơn đồng hồ báo thức, ngắn ngủi nửa giây đã đuổi hết cơn buồn ngủ của cô đi.
 
“Dậy dậy ngay, tôi tới liền.”
 
Cô vội vàng đứng dậy, bởi vì đứng quá gấp, một chân vừa rơi xuống đất, chân kia không cẩn thận vấp phải chăn, cả người nghiêng ngả, ngã từ trên giường xuống một cái rầm.
 
Thịnh Nịnh phản ứng nhanh, nhanh chóng giơ tay chống nửa người trên nhưng đầu gối bị đập mạnh xuống sàn.
 
Cô ngã trên mặt đất, toàn bộ thân thể vô thức cuộn mình lại, cánh tay ôm đầu gối im lặng kêu lên.
 
Điện thoại cũng bị văng sang một bên.
 
“Thịnh Nịnh?” Giọng nói hỏi thăm của người đàn ông truyền ra.
 
Thịnh Nịnh cắn môi miễn cưỡng nói: “Tôi đây, tôi chuẩn bị xong sẽ lên tìm anh.”
 
Sau đó cô cúp điện thoại, nhịn nước mắt dùng sức xoa đầu gối, chờ cơn đau đi qua mới chậm rãi chống sàn nhà đứng lên.
 
Cô vội vàng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa vắt kem đánh răng đưa bàn chải đánh răng vào miệng xong, cửa phòng đã bị gõ.
 
Nhân viên đến dọn dẹp phòng à?
 

 

Chương 67


Thịnh Nịnh không nghĩ nhiều, hiện tại cô đang ở khách sạn, ngoại trừ nhân viên khách sạn cũng không có ai tìm cô đâu.

 

Vì vậy, miệng cô vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng và đi ra mở cửa.

 

Khi mở cửa ra, Thịnh Nịnh sửng sốt khi thấy người đàn ông đứng bên ngoài.

 

Người đàn ông đứng bên ngoài cũng sửng sốt theo.

 

Ôn Diễn nhìn cô tóc rối bời, ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, khóe miệng còn có bọt kem trắng xoá, bộ dạng không coi anh là người ngoài.

 

Không đợi anh mở miệng, cô gái bên trong đã cạch một tiếng, đóng cửa lại.

 

Ôn Diễn ấn giữa mày, không nhịn cảm xúc được, cong môi thấp giọng bật cười.

 

Anh cũng không hối cô mở cửa mau, bởi vì lúc này cô gái đang luống cuống tay chân dọn dẹp, ý muốn “cứu vãn” hình tượng con gái của mình.

 

Vài phút sau, cửa lại mở ra.

 

Thật ra cũng không thay đổi mấy, chỉ là rửa mặt, chải tóc lại, nhìn không lộn xộn như hồi nãy là được.

 

“Sao anh lại ở đây?” Thịnh Nịnh nghiêng người mời anh đi vào, thuận tiện nhỏ giọng hỏi.

 

“Tôi gọi điện thoại cô mới dậy, ai biết cô lại lề mề bao lâu nữa.”

 

Thịnh Nịnh mím môi, đành phải nói: “Vậy phiền anh đợi tôi thêm tí nữa, rất mau thôi.”

 

Ôn Diễn nhấc lông mày lên để bày tỏ sự chấp nhận, Thịnh Nịnh xoay người lại vội vàng đi vào phòng vệ sinh, bởi vì bước chân quá gấp, đầu gối lại cong xuống, cô á một tiếng theo bản năng sau đó một tay vịn tường khom lưng xuống, tay kia đặt ở trên đầu gối xoa gối.

 

“Tôi biết ngay.” Ôn Diễn nhíu mày: “Vừa mới rời giường gấp gáp quá nên ngã có phải không?”

 

Thịnh Nịnh ừ một tiếng, xoa xoa một lát cảm thấy không đau như vậy nữa rồi mới nói: “Đụng một chút, không gãy xương.”

 

“Nếu gãy xương thì cô cũng không có biểu cảm này đâu.” Ôn Diễn nắm lấy cánh tay của cô ấy: “Qua ngồi bên kia.”

 

Được Ôn Diễn đỡ đi về phía bên giường, đợi chậm rãi ngồi xuống, Thịnh Nịnh nhìn thấy người đàn ông ngồi xổm một gối trước mặt mình.

 

Cô bị dọa đến giật nảy mình, cả người bật mạnh về phía sau.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

“Cô giống như con thỏ làm gì?” Ôn Diễn giơ mắt nhìn cô, tiếp theo lấy tay chỉ vào cẳng chân cô: “Kéo ống quần nhấc lên, tôi nhìn xem đụng chỗ nào rồi.”

 

Hóa ra là coi vết thương.

 

Thịnh Nịnh bị suy nghĩ theo bản năng khi nãy của mình làm cho chột dạ, không dám nhìn biểu cảm bây giờ của anh, tay nắm ống quần rồi chậm rãi vén ống quần lên.

 

Lần này ngã không nhẹ à, toàn bộ phạm vi xương bánh chè* bị ứ máu một mảng lớn, tất cả đều là màu xanh tím đáng sợ, chân của cô vốn đã trắng, mảnh khảnh lại gầy, toàn là xương chứ không có mấy lạng thịt, đối lập hai màu xanh tím với trắng càng không đành lòng nhìn thẳng.

 

*Xương bánh chè là một đoạn xương nhỏ nằm ở phần đầu gối, trước khớp gối, nằm ở trước đầu dưới xương đùi. 

 

Chỉ nhìn vết bầm tím này cũng biết là cô ngã đau đến mức nào, trong điện thoại cũng có thể nghe cô rên đau cố nén như thế nào.

 

Ôn Diễn nhíu mày, dời mắt chậc một tiếng, ngoài miệng khẽ trách mắng: “Con gái lớn như vậy rồi, có thể nhìn đường mà đi không?”

 

Thịnh Nịnh mím môi, nói nhảm, rõ là nhìn đường rồi.

Trong lòng hơi dỗi nhưng ngoài miệng là tính tình tốt giải thích: “Hôm nay tôi dậy muộn, sợ sếp chờ tôi lâu quá không kiên nhẫn cho nên mới lật đật như vậy.”

 

Ôn Diễn giơ mắt nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

 

“Thế không phải bây giờ cô ngã thế này cũng bắt tôi chờ sao?” Anh dừng một chút, lại nhẹ giọng dặn dò: “Sau này tôi không hối cô, cô cũng không cần lật đật làm gì, chuẩn bị từ từ.” 

 

Thịnh Nịnh hơi kinh ngạc, nghĩ thầm trước kia làm gì anh có quan niệm thời gian này.

 

Cấp trên không có trào phúng với cô như thường lệ làm cho cô hơi không quen, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu đáp: “Ừm.”

 

Ôn Lệ nghe cô ngoan ngoãn trả lời, lông mày giãn ra đứng dậy nói: “Ngồi đây, chờ tôi lấy khăn mát đắp cho cô.” 

 

“Không cần đâu.” Thịnh Nịnh nói: “Đợi lát nữa vết bầm tím sẽ tự hết.”

 

“Ba láp ba xàm.”

 

Ôn Diễn lấy một cái khăn lông từ phòng vệ sinh, dùng nước lạnh ngâm xong rồi đưa cho Thịnh Nịnh.

 

Thịnh Nịnh nhận lấy khăn lông, trực tiếp đắp lên đầu gối, trong nháy mắt da thịt vừa lạnh vừa đau khiến chân cô tê lạnh.

 

Ôn Diễn nhìn cũng thấy đau thay cô, một lời khó nói lấy lại khăn lông trong tay cô rồi lại ngồi xổm xuống.

 

Đầu tiên anh nhẹ nhàng dùng một phần khăn nhỏ chạm vào chân cô, chờ cô quen rồi mới chậm rãi đắp toàn bộ khăn lông lên sau đó dùng lực ở cổ tay, chậm rãi di chuyển, vừa đắp vừa xoa, giúp cô làm tan phần tụ máu dưới da.

 

Tay người đàn ông rộng lớn, đầu ngón tay thon dài xương cốt mạnh mẽ, nhìn khớp xương nhô lên trên mu bàn tay gầy gò nhưng có lực, kết quả dùng lực vừa đủ, không nhẹ cũng không nặng.

 

“Sếp Ôn anh còn biết cái này luôn.” Thịnh Nịnh kinh ngạc cảm thán nói.

 

Cô lại tới nữa, luôn cảm thấy có tiền thì gì cũng không cần làm, gì cũng không biết làm, cũng không biết là ai cho cô cái ấn tượng rập khuôn này nữa.

 

Hay là nói chính cô mơ ước thế, sau khi có tiền thì gì cũng không làm, mỗi ngày đều nằm trên giường chờ người tới phục vụ.

 

Chắc là vế sau rồi, mọi ước mơ của cô gái này không thể thoát khỏi tiền bạc.

 

“Có tiền thuê người phục vụ không có nghĩa là không thể tự lo cho cuộc sống của mình.” Ôn Diễn nói: “Tôi có một cháu ngoại trai, khi còn bé rất hay ngã, cứ ngã vào chỗ này miết.”

 

Thì ra là kinh nghiệm chăm sóc cháu ngoại trai.

 

Thịnh Nịnh chưa từng nghe nói anh còn có cháu trai, hơn nữa Thịnh Thi Mông nói ông cụ chỉ có hai con trai, trong nhà không có con gái, cháu ngoại trai của Ôn Diễn chui từ đây ra.

 

Có thể là cháu ngoại trai họ hoặc là cháu ngoại trai xa?

 

Thịnh Nịnh không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy cháu trai anh thật hạnh phúc, có người cậu chăm sóc như anh.”

 

“Hạnh phúc sao?” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Nó ước gì tôi cứ mặc kệ nó đi.”

 

“Có thể cháu trai còn nhỏ cho nên không hiểu anh đối xử với mình tốt thế nào.

 

Không nhỏ, còn lớn hơn Thịnh Nịnh hai tuổi.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ôn Diễn rũ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Không cần nó hiểu, không có tôi nhìn nó cũng sống tốt là được rồi.”

 

Nhìn có vẻ anh cũng không để ý người khác hiểu hay không nhưng Thịnh Nịnh cảm thấy nếu mình đối xử tốt với một người mà người kia lại không hiểu không biết, thì đó là một chuyện rất khiến người ta mất mát.

 

“Có tôi hiểu.” Thịnh Nịnh cười nói: “Quả nhiên đắp một cái là hết đau rồi.”

 

Đột nhiên trái tim bị gõ nhẹ một cái, người đàn ông nhếch môi, không kiêng nể chọc thủng mông ngựa của cô: “Đây là nước, cũng không phải thuốc tiên.”

 

Chờ đã đắp xong, Ôn Diễn nói: “Đứng lên nhảy hai cái tôi xem nào.”

 

Thịnh Nịnh nghe lời đứng lên, nhảy nhót hai cái tại chỗ.

 

Tất cả mọi người đều là trẻ con đã lớn, chỉ là ngã thành vết bầm tím mà thôi, tuy rằng trông hơi đáng sợ nhưng thật ra cũng không phải chuyện lớn, đợi một lát thì có thể vui vẻ nhảy nhót.

 

“Được rồi, lên đồ đi thôi.”

 

Thịnh Nịnh dùng điện thoại coi thời gian, không chắc chắn hỏi: “Hôm nay tôi dậy muộn, anh sẽ trừ lương của tôi sao?”

 

Ôn Diễn thật sự là bái phục cô, lạnh lùng cười nhạo nói: “Đã ngã thành bộ dạng đáng thương như này, mà còn nghĩ đến chuyện tiền lương nữa hả?”

 

Thịnh Nịnh theo lời anh nói: “Không có lương thì tôi càng đáng thương hơn.”

 

“Vậy chỉ cần có tiền thì hết đáng thương đúng không?”

 

“Đúng vậy.”

 

Ôn Diễn bị cô nhóc mê tiền nói hợp tình hợp lý như vậy đánh bại, lắc đầu thở dài.

 

*

 

Có kinh nghiệm ngày đầu tiên, ngày hôm sau rõ ràng là Thịnh Nịnh càng thành thạo với công việc hướng dẫn viên du lịch, hôm nay cô tính thời gian tương đối chính xác, thành công mang Ôn Diễn đi dạo hết tất cả địa điểm kinh điển trước bữa tối.

 

Hai người trở lại khách sạn, Ôn Diễn hỏi cô có đói không.

 

Đột nhiên Thịnh Nịnh nhớ tới công việc hướng dẫn viên du lịch này chẳng những bao tiền phòng, còn bao ăn ba bữa, phúc lợi siêu tốt.

 

Đương nhiên cô nói đói, còn làm bộ làm tịch che bụng.

 

Môi Ôn Diễn giật giật, không vạch trần cô, nói vậy thì cứ ăn ở nhà hàng trong khách sạn đi.

 

Các dịch vụ của khách sạn cao cấp rất đầy đủ, về cơ bản giống như một tòa nhà có đầy đủ tiện ích của các cửa hàng dịch vụ, bao gồm cả nhà hàng.

 

Trong số mấy nhà hàng mở trong khách sạn được đánh giá cao nhất là một nhà hàng kiểu Pháp nhưng Thịnh Nịnh không thích ăn đồ ăn Pháp, quá ít, hơn nữa món ăn bày sẵn trên đ ĩa riêng, cô thích cách dùng cơm kiểu Trung Quốc, tất cả bày sẵn trên chung, muốn ăn gì thì gắp nấy.

 

Thịnh Nịnh nói suy nghĩ của mình cho cấp trên mời khách, hy vọng anh có thể suy nghĩ một chút.

 

“Nếu không thì ăn Buffet?” Hôm nay cấp trên đặc biệt dễ nói chuyện nhướng mày hỏi cô: “Cũng không cần gọi món, muốn ăn gì thì lấy nấy.”

 

Ánh mắt Thịnh Nịnh sáng lên: “Ý kiến hay, không hổ là sếp Ôn.”

 

Giá ăn buổi tối của nhà hàng Buffet đắt hơn buổi trưa một chút, Thịnh Nịnh cũng không nghĩ là tới đây ăn nhưng đối với Ôn Diễn mà nói, sự chênh lệch này cũng như bằng không.

 

Trong nhà hàng có nhiều khách, nhân viên phục vụ dẫn hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống sau đó đi chiêu đãi khách khác.

 

Từ đây nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là khung cảnh bến Thượng Hải nhộn nhịp và phồn hoa.

 

Nơi lấy thức ăn có nhiều người, Thịnh Nịnh chủ động đứng dậy nói: “Tôi đi lấy thức ăn, sếp anh muốn ăn chi tôi lấy cho.”

 

“Lấy đại đi, đừng lấy bánh ngọt là được.”

 

“Được.”

 

Nhà hàng rất lớn, tổng cộng có hai đ ĩa thức ăn, Ôn Diễn không thích ăn bánh ngọt, trước tiên cô chọn một vài món ăn chính đưa qua cho anh trước sau đó chuyên tâm chọn món mình muốn ăn.

 

Cô muốn ăn Tempura* nhưng đi không khéo, vừa đến cửa sổ thì thấy Tempura đã bị lấy hết rồi, hiện tại còn đang làm mẻ mới, chỉ có điều nhân viên chiên Tempura nói cho cô biết có thể đi một khu khác lấy.

 

*Tempura là một món ẩm thực của Nhật Bản gồm các loại hải sản, rau, củ tẩm bột mì rán ngập trong dầu. Chữ tempura thường được viết bằng tiếng Nhật là 天ぷら, song cũng có khi được viết là 天麩羅 hoặc 天婦羅, gần tương tự như những món tẩm bột chiên.

  

Thịnh Nịnh trực tiếp bưng đ ĩa đi đến khu vực ăn uống khác.

 

Vừa mới tìm được cửa sổ món Tempura, vừa mới đưa đ ĩa cho nhân viên đột nhiên bị người phía sau kêu tên.

 

“Bạn gì ơi, là Thịnh Nịnh đúng không?”

 

Thịnh Nịnh quay đầu, là một cô gái cũng khoảng tuổi cô, mặt mũi trang điểm tính tế, trong thời gian ngắn cô cũng không biết là ai.

 

Sau đó cô gái nói tên mình, lúc này Thịnh Nịnh mới bừng tỉnh, đây là bạn học Trung học của cô.

 

Cố ý lặn mất tăm trong nhóm, để tránh buổi bạn bè tụ họp này, ai biết lại trùng hợp như vậy, sau khi cô không xem tin nhắn trong nhóm, những người khác mồm năm miệng mười thảo luận, cuối cùng lại đặt tiệc tùng tại nhà hàng Buffet này.

 

Nếu biết trước thì cô đổi nhà hàng khác rồi, bây giờ bị bạn bè thấy cô không đi tụ họp nhưng cũng ăn cơm ở nhà hàng này, quả thật hơi xấu hổ.

 

Tuy nhiên cô gái này không quan tâm lắm, cô ấy nhiệt tình hỏi cô: “Cậu ăn với ai đó?”

 

Thịnh Nịnh nói thật: “Sếp của tớ.”

 

“Sếp? Hôm nay là mới mùng ba đã làm việc rồi à? Hèn chi cậu không có thời gian để tới họp lớp.” Cô gái lập tức hiểu gật đầu: “Chỉ có điều cũng là trùng hợp, cậu có muốn đi nói với sếp của cậu một tiếng hay không, đến bên chỗ tụi mình uống hai ly? Nhiều năm không gặp rồi, chắc sếp của cậu sẽ đồng ý cho cậu đi chứ?”

 

Thịnh Nịnh không tiện từ chối, đúng là cũng đã nhiều năm không gặp rồi, hơn nữa cô và các bạn trong lớp không có thù hằn gì, ba năm cấp ba làm bạn cùng lớp, ở một mức độ nào đó xem như chiến hữu, thật sự không cần phải từ chối ý tốt của người khác nhiều lần.

 

Cô bảo cô bạn đứng tại chỗ chờ cô một lát, cầm Tempura về tìm Ôn Diễn.

 

“Đi đi.” Ôn Diễn lạnh nhạt đồng ý: “Đừng lâu quá.”

 

“Vậy đ ĩa Tempura này anh ăn trước đi, lát nữa về tôi sẽ đi lấy tiếp.”

 

Thịnh Nịnh bỏ đ ĩa xuống, xoay người lại đi tìm bạn học Trung học vừa rồi.

 

Bạn nữ thấy cô về nhanh như vậy, cười tủm tỉm nói sếp cậu còn rất dễ nói chuyện sau đó dẫn cô đến khu vực ăn uống nơi bạn học tụ họp.

 

“Ngừng ăn ngừng ăn, ngẩng đầu coi ai tới này?”

 

Một đám người ngẩng đầu lên, người đầu tiên nhận ra Thịnh Nịnh chính là lớp trưởng.

 

“Đậu má, Thịnh Nịnh hả?!”

 

Lớp trưởng vừa nói ra, những người khác cũng ồn ào theo.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Thịnh Nịnh nhìn những gương mặt này, cũng không nhớ rõ lắm, có các bạn nam mập lên rất nhiều, các bạn nữ đều trang điểm trông đẹp hơn rất nhiều so với thời Trung học, dưới sự tương phản lớn như vậy, trong thời gian ngắn Thịnh Nịnh không nhận ra ai hết.

 

Người khác hỏi cô còn nhớ mình có không, cô chỉ có thể cười trừ xấu hổ nói xin lỗi.

 

Lớp trưởng giải vây thay cô nói: “Không có việc gì không có việc gì, khi đó cậu chôn mình ở trước bàn viết bài thi cả ngày, giữa giờ học cũng không ra ngoài chơi, không nhớ được bình thường.”

 

“Cái này tớ có ấn tượng này, nếu không cầm đề thi đi hỏi cậu ấy thì cậu ấy cũng để ý đâu.” Một chàng trai trêu ghẹo nói: “Khi đó tớ muốn nói với cậu ấy một câu, cho nên cầm đề thi qua hỏi, cuối cùng cũng được rồi, tuy không quen thuộc với cậu ấy nhưng lại quen thuộc với đề thi, lần đó tớ nhớ thi toán thêm mười điểm, Thịnh Nịnh, cảm ơn nhá.”

 

Sau đó, chàng trai nâng ly rượu với cô.

 

Lớp trưởng lập tức rót một ly rượu cho Thịnh Nịnh: “Nào, uống một ly.”

 

Khi đó đúng là trong đầu Thịnh Nịnh chỉ nghĩ đến việc đọc sách cho nên mãi cho đến khi tốt nghiệp, cũng không có bạn tốt thân thiết, chỉ có thể nói là có mấy người bạn bình thường có nói chuyện thôi, cùng lắm thì biết tên các bạn học cùng lớp.

 

Sau đó lên Đại học, trong Đại học không chỉ có học tập mà còn có giao tiếp giữa các cá nhân, nếu không biết xã giao giao tiếp thì khó hoà nhập làm việc, hơn nữa mấy ngày nay làm việc cho nhà tư bản khó hầu hạ, việc đối nhân xử thế cũng khéo léo lên nhiều.

 

“Khi đó tớ là con mọt sách, cậu đừng để ý.” Thịnh Nịnh giơ ly rượu lên: “Ly rượu này xem như là tớ xin lỗi cậu.”

 

Chàng trai cười ha ha: “Không ngại không ngại.”

 

Thịnh Nịnh lại uống liên tục vài ly, trong lúc đó trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện.

 

Nhìn bây giờ với thời Trung học nhìn hoàn toàn khác nhau, không chỉ con người trưởng thành hơn mà tính cách cũng thân thiết  hơn một chút.

 

“Đáng tiếc hôm nay Lục Gia Thanh không tới.” Đột nhiên có một người nói.

 

“Nếu Lục Gia Thanh ở đây, nói không chừng hai người họ có thể có kịch, có ai biết mấy năm nay cậu ấy sao rồi không?”

 

“Tớ biết.” Một người giơ tay lên: “Sau khi tốt nghiệp Đại học, cậu ấy ra nước ngoài học nghiên cứu, đầu xuân mới trở về.”

 

“Hèn chi không có tin tức, thì ra là ra nước ngoài, vậy sau khi trở về thì sao? Cậu ấy có ý định tìm việc làm ở đâu không?”

 

“Không phải trở về nơi này thì đi Yến Thành chứ.” Người này nói: “Tớ nghe ý của cậu ấy lúc đó nói, hình như cảm thấy về quê làm việc không có thử thách cho nên muốn đi dốc sức ở Yến Thành thử xem.”

 

“Đúng vậy, đàn ông phải nhân dịp tuổi trẻ dốc sức một chút.”

 

Mọi người tán gẫu ở phòng này, Thịnh Nịnh cảm thấy mình đã ở bên này rất lâu, sếp cô vẫn còn ở bên kia, cô phải trở về.

 

“Hôm nay cậu đi ăn cơm với ai thế? Bạn trai hả?” Lớp trưởng hào phóng nói: “Kêu bạn trai cậu tới đây ăn luôn, đừng ngại.”

 

“Không phải.” Thịnh Nịnh nói: “Là sếp của tớ, cho nên không thể để anh ấy tới đây, thật ngại quá.”

 

“Mùng ba tết ăn cơm với cấp trên?” Đột nhiên tên điên nào đó cười ý nhị: “Cấp trên đứng đắn nào và cấp dưới đứng đắn sẽ chọn ngày này mà ăn cơm với nhau chứ?”

 

Lời này cũng không tốt lành gì, ám chỉ quá mạnh, mọi người ở đây đều nghe hiểu.

 

Thịnh Nịnh nhìn về phía tên kia, cô không có ấn tượng gì, tóc ngắn đầu phẳng, ngoại hình trung bình, không giống kẻ gian thương nhưng đôi mắt không có ý tốt lại làm cho người ta có cảm giác rất khó chịu.

 

“Tôi đã nói năm đó Thịnh Nịnh cậu chỉ một lòng muốn đọc sách, Lục Gia Thanh có điều kiện đuổi theo cậu cả học kỳ, cậu cũng không dao động, ở trước mặt đám con trai chúng tôi thì ra vẻ thanh cao, sao bây giờ vừa biết nói vừa biết uống rượu thế.” Thằng điên này tiếp tục nói: “Làm nửa ngày là sếp cậu □□* ra sao?”

 

*Nguyên văn raw đã thế, mình đoán ý thằng điên này là Ôn Diễn dạy Thịnh Nịnh nịnh nọt uống rượu (Theo nghĩa không tốt)

Cậu ta nói lời này chủ yếu cũng là xem thường sự thay đổi trong tính cách của Thịnh Nịnh, bởi vì năm đó khi Thịnh Nịnh học Trung học, trong mắt cậu ta là cô là cô gái rất thanh cao.

 

Nhã nhặn lịch sự yên tĩnh, sẽ không tùy tiện nói chuyện với người khác giới, không giống như những cô gái lung tung rối loạn bên ngoài, thấy một anh đẹp trai thì biến thành hoa si*, chắc chắn yêu đương với cô gái như vậy rất an tâm, không cần lo lắng bạn gái làm loạn khắp nơi, sau này kết hôn cũng nghe lời chồng.

 

*Hoa si: Si mê, say mê cái gì đó.

 

Cho nên khi đột nhiên Thịnh Nịnh xuất hiện, cậu ta rất hưng phấn.

 

Nhưng ngay sau đó Thịnh Nịnh hào phóng uống rượu cùng với tư thế nói chuyện khéo léo đưa đẩy đã phá vỡ tưởng tượng của cậu ta đối với Thịnh Nịnh.

 

“Bởi nói có tiền tốt biết bao, nhìn Thịnh Nịnh của lớp chúng ta này, năm đó ở trường thanh cao bao nhiêu, vừa ra khỏi xã hội đã thay đổi, chỉ cần cho cậu ấy tiền thì uống rượu bán tiếng cười, cái gì cũng học được.”

 

“Uống nhiều rồi, nói bậy bạ gì vậy!” Lớp trưởng lập tức lên tiếng ngăn cản.

 

Mấy bạn học khác cũng ngăn cản theo, cô gái dẫn Thịnh Nịnh tới thì cực kì ngượng ngùng chắn trước mặt Thịnh Nịnh.

 

Cô gái nói: “Cậu đừng để ý tới cậu ta.”

 

Mặc dù sắc mặt Thịnh Nịnh không tốt nhưng vẫn gật đầu.

 

Khi đó cô còn là một học sinh vị thành niên, không có khả năng sống độc lập chứ đừng nói đến việc kiếm tiền, chỉ có dựa vào việc liều mạng học tập mới có thể tìm con đường đi cho mình.

 

Bây giờ ra khỏi trường học, có khả năng tự kiếm tiền, càng ý thức được mình đi đến đâu làm gì cũng cần tiền, nhất là ở một thành phố xa lạ nên phải dốc sức làm việc chăm chỉ kiếm tiền, không có tiền đi nửa bước cũng khó, không có gì quan trọng hơn tiền.

 

Học cách lấy lòng và nịnh nọt thì có gì sai? Cô học điều đó để làm cho cuộc sống của mình tốt hơn một chút mà thôi.

 

Cho tới bây giờ cô chưa từng tỏ ra thanh cao, từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi.

 

Thấy Thịnh Nịnh cũng không để ý tới mình, trong lòng thằng điên càng tức tối hơn, nhếch môi, gần như là ác độc đến cực điểm, giọng điệu hèn hạ phỏng đoán: “Hừ đồ sugar*, nói không chừng cho nhiều tiền hơn một chút, ngay cả ngủ cũng chịu nữa là.”

 

*捞女: Lao Nu, một câu cửa miệng trên Internet , theo phương ngữ Quảng Đông, dùng để chỉ một người phụ nữ từ bỏ phẩm giá của mình và đánh đổi linh hồn lẫn thể xác của mình để lấy tiền. 捞 là kiếm, mò, vét, câu; 女 là nữ. Ở đây mình dùng từ sugar (Mọi người biết rồi nhỉ) với nghĩa tương tự.

 

Nếu như lời nói lúc trước cô không thể cãi lại, thì câu này chính là trực tiếp giẫm lên giới hạn của cô, chĩa ác ý về phía cô.

 

Thịnh Nịnh trực tiếp ném ly rượu trong tay về cái thằng điên nói năng kinh tởm lẫn suy nghĩ dơ bẩn này.

 

“Chính bản thân không có bản lĩnh kiếm tiền thì câm miệng.” Cô lạnh lùng nói: “Người phụ nữ kiếm tiền hơn cậu là những cô gái sugar baby, người đàn ông biết kiếm tiền hơn cậu cũng là tên mặt trắng của bà nhà giàu, chỉ có cậu không nhiễm bùn đất, nghèo đến đúng tình hợp lý, nghèo đến mức không thể độc lập, không đi làm ăn kiếm tiền mà chỉ biết động miệng chửi bới người khác để tìm sự an ủi thoải mái cho mình.”

 

Thằng điên bị bất ngờ không đề phòng kịp bị hắt vào mặt, lại bị lời châm chọc của Thịnh đánh trúng một chút, tức giận cực kỳ nói: “Nhìn xem, cái thứ sugar baby đối với đàn ông không có tiền chính là thái độ này đây, năm nay sếp cô mấy tuổi rồi? Có thể □□ cô như ra thế thế này, có phải là năm sáu mươi tuổi rồi không? Cô đi hầu hạ cũng mệt nhỉ!”

 

Cô gái gọi Thịnh Nịnh tới cũng không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, hổn hển hô to: “Sếp của Thịnh Nịnh đang ngồi ở khu vực kế bên kìa, cậu nói chuyện chú ý một chút đi!”

 

Đột nhiên bọn họ cãi nhau, ánh mắt tò mò của khách xung quanh cũng ngó qua, nhân viên phục vụ thấy thế vội vàng chạy tới ngăn cản.

“Với ông già có tiền là cục cưng nhỏ, với đàn ông không có tiền thì làm bộ nữ thần, cái loại phụ nữ như cô tôi thấy nhiều rồi, có ngon thì cô gọi sếp cô tới đây đi! Đảm bảo là một ông già!”

 

Thịnh Ninh không muốn gọi Ôn Diễn để phản bác cái thứ người này, cái thứ người không có khả năng tài năng như phụ nữ mà gắn mác phụ nữ bị bao nuôi, Ôn Diễn máu lạnh và tàn nhẫn, tính cách tư bản thì tính là gì, ít nhất anh chỉ quan tâm gia thế, không quan tâm giới tính.

 

Họ đang tranh cãi ở đây, thu hút ánh nhìn của rất nhiều vị khách khác, nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới ngăn cản, ai biết càng tớ ngăn, thằng chó này càng hét to hơn.

 

Cho đến khi nhân viên phục vụ dẫn một người khác tới.

 

“Thưa ngài, lối này!”

 

Thịnh Nịnh cau mày bối rối khi nhìn thấy người tới.

 

Chẳng lẽ tiếng cãi vã của cô ấy ầm ĩ tới bên anh rồi hả?

 

Người đàn ông cau mày, quét khung cảnh lộn xộn với đôi mắt sắc lạnh, chính xác tìm người mình đang tìm trong đám đông sau đó bỏ qua tất cả những người đang ngơ ngác sững sờ khi nhìn thấy mình, trầm giọng gọi tên cô: “Thịnh Nịnh.”