“... Coi như của tôi, là tôi lanh chanh.”
 
Thịnh Nịnh dũng cảm thừa nhận sai lầm nhưng vẫn không dám quay đầu lại.
 
Người đàn ông ung dung nhìn chằm chằm vào đầu cô càng rũ xuống càng thấp, khóe môi hơi nhếch lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau gáy bị gõ một cái không nặng không nhẹ, sau đó Thịnh Nịnh nghe được Ôn Diễn thấp giọng cảnh cáo: “Con nít sao? Đừng lanh chanh nữa.”
 
Lúc này cửa phòng bị gõ, Ôn Diễn tạm thời tha cho cô, lui hai bước về phía sau rồi đi tới cửa phòng.
 
Cảm giác áp bách rời đi, Thịnh Nịnh cũng lặng lẽ thở phào, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng.
 
“Tiên sinh Ôn quấy rầy rồi, tôi đến đưa đồ dùng cá nhân mới cho ngài đây.”
 
Đó là nhân viên tạp vụ.
 
Ôn Diễn ừ một tiếng, quay đầu nói với người còn đang đứng trước tủ rượu: “Thịnh Nịnh, tới đây lấy.”
 
Thịnh Nịnh vội vàng đi tới cầm đồ trong tay nhân viên tạp vụ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cám ơn nhé.”
 
Nhân viên tạp vụ nhìn thấy cô rất ngạc nhiên.
 
Nhận được thông báo của quầy lễ tân nói mình đi đưa đồ dùng cá nhân đến phòng của tiên sinh Ôn, còn là đồ của phụ nữ, nhân viên tạp vụ không tin lắm.
 
Cậu ấy thường phụ trách dãy phòng VIP ở tầng này, chuyên phục vụ những vị khách cố định ở tầng này, cậu ấy biết tiên sinh Ôn, mỗi lần ngài ấy đến Thượng Hải để công tác thì sẽ đặt phòng ở đây.
 
Phần lớn những vị khách khác ở tầng này cũng là tầng lớp tinh anh không phú cũng quý, □□* trắng, có đôi khi buổi tối sẽ dẫn một số người về qua đêm, quản lý khách sạn cao cấp rất chặt chẽ, để phòng ngừa tiếp đón khách xuất nhập cảnh bất hợp pháp hoặc là vi phạm hành vi trái pháp luật xuất hiện trong khách sạn cho nên mỗi ngày đều phải tiến hành đăng ký thông tin cho khách hàng ra vào khách sạn.
 
*Trong raw nó thế rồi.
 
Nếu không vi phạm pháp luật vậy thì nó thuộc về tình cảm tôi tình anh nguyện của người trưởng thành, khách muốn chơi như thế nào thì khách sạn cũng không quản lý được.
 
Nhưng cậu ấy chưa bao giờ thấy tiên sinh Ôn đưa người về qua đêm.
 
Vị tiểu thư trước mắt này đúng là người đầu tiên, nhìn cách ăn mặc thì đoán không phải là gặp nhau rồi nảy sinh tình một đêm trong khách sạn của bọn họ.
 
Vì thế nhân viên tạp vụ làm y chang như lễ tân.
 
Có thứ tiên sinh Ôn ở một mình không cần nên nói bọn họ không cần chuẩn bị nhưng chuẩn bị cái đó là quy định của khách sạn rồi, vì thế bọn họ cất những thứ này vào ngăn kéo tủ rượu, đề phòng lỡ ngày nào đó tiên sinh Ôn cần dùng mà không có, tránh được lúc 
mũi tên lên dây mà còn phải gọi điện thoại bảo bọn họ đưa lên.
 
Cho nên Thịnh Nịnh mới nhìn thấy những đồ dùng kế hoạch hoá gia đình* đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi thương hiệu được bày ở trong ngăn kéo giống như hộp kẹo tinh xảo.
 
*计生用品: Cái này là chỉ nhiều cái chứ không riêng cái mọi người đang nghĩ đâu nhá.
 
Nhân viên tạp vụ uyển chuyển nhắc nhở: “Tiên sinh Ôn, những thứ bình thường ngài không dùng đến, tôi đã thay ngài cất vào ngăn kéo tủ rượu rồi.”

 
Vốn tưởng chuyện khi nãy đã qua rồi, ai ngờ nhân viên tạp vụ lại nhắc tới.
 
Mặt Thịnh Nịnh lại bắt đầu nóng lên.
 
Ôn Diễn nhướng mày, không những không phản cảm vì bị hiểu lầm mà ngược lại giọng nói nhàn nhã đáp: “Tôi biết.”
 
Thịnh Nịnh lại chịu không nổi kiểu hiểu lầm này, nếu như nói lúc trước cảm thấy kiểu hiểu lầm này rất hoang đường buồn cười nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi cô và Ôn Diễn bị hiểu lầm, cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa khẩn trương, cả người đều mất tự nhiên, thậm chí còn có bất lực không biết phải làm sao.
 
Cô vội vàng giải thích: “Cái đó, ngài ấy là cấp trên của tôi, tôi là cấp dưới thôi.”
 
Thịnh Nịnh nói năng uyển chuyển, nhân viên tạp vụ chớp mấy cái, mê mang nhìn về phía tiên sinh Ôn.
 
“Vất vả cậu đưa tới đây rồi.” Giọng điệu Ôn Diễn bình tĩnh: “Đi làm việc khác đi.”
 
Nhân viên tạp vụ gật đầu: “Vâng ạ, vậy tôi không quấy rầy hai vị nữa.”
 
Cửa phòng đóng lại, Thịnh Nịnh cầm mấy thứ này trong tay, hơi rối rắm hỏi: “Có phải cậu ấy không hiểu lời giải thích của tôi không?”
 
“Nghe hiểu thì thế nào?” Ôn Diễn nhẹ nhàng liếc cô một cái: “Cô cảm thấy người ta có tin không?”
 
Sau đó, anh đi đến ghế sofa và ngồi xuống tiếp tục xem TV.
 
“Cậu ấy nói uyển chuyển như vậy, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng hơn nữa á.” Thịnh Nịnh giải thích, giọng điệu hơi để ý: “Trước kia trợ lý Trần và thư ký Trương cũng thường xuyên đi công tác với anh, không phải cấp dưới đi với cấp trên là chuyện bình thường sao?”
 
Ôn Diễn: “Họ là đàn ông.”
 
“Đàn ông thì sao, trước đây anh cũng hoài nghi tôi là đồng tính luyến ái kìa?” Thịnh Nịnh hỏi ngược lại.
 
Đột nhiên Ôn Diễn dừng lại, khóe môi khẽ mím lại nói: “Không phải cô cũng chứng minh cô không phải với tôi rồi sao?”
Thịnh Nịnh nhanh chóng nhớ lại ngày đó, đột nhiên hai mắt mở to đùng.
 
Hiểu lầm đồ dùng kế hoạch hoá gia đình còn chưa xong, nhất thời kích động mà lôi cả chuyện lần trước ra.
 
Cô lại bắt đầu hối hận vì cái tật kích động đầu nóng cái gì cũng nói của mình rồi.
 
Không muốn nhớ lại trước đó, Thịnh Nịnh lại nói lại chuyện hiện tại: “Sao anh không thèm để ý việc bị hiểu lầm?”
 
“Tại sao phải để ý?”
 
“Rõ ràng là lúc trước anh rất ghét bị người ta hiểu lầm có gì đó với tôi mà.”
 
“Đó là lúc trước.”
 
Thịnh Nịnh lại nói: “Vậy bây giờ sao anh lại…”
 
Còn nói chưa xong, đột nhiên Ôn Diễn ngắt lời cô, anh cau mày, giọng điệu không vui: “Chẳng lẽ giữa cấp trên và cấp dưới không thể phát triển quan hệ khác sao?”
 
Thịnh Nịnh sửng sốt một chút, trong thời gian ngắn không hiểu vấn đề của anh.

 
Thấy cô nàng ngây ngốc không nói lời nào, Ôn Diễn vừa nhếch môi cười lạnh vừa kiêu ngạo bổ sung: “Hơn nữa tôi chưa từng quy định cấm yêu đương trong công ty.”
 
Nói năng không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều nên Thịnh Nịnh lựa chọn câm miệng.
 
Dù sao cô chỉ ở một đêm thôi, sau này người bị nhân viên khách sạn say sưa buôn chuyện là anh, có liên quan gì đến cô đâu.
 
Cô lại tiếp tục lục lọi tìm tìm đồ ăn vặt, lấy một ít khoai tây chiên và bánh quy từ trong tủ ra, còn hỏi Ôn Diễn có ăn hay không.
 
Ôn Diễn không bất ngờ từ chối.
 
Anh không ăn thì thôi, cô có thể ăn một mình.
 
Tiếng Thịnh Nịnh ăn khoai tây chiên giống như chú chuột hamster* ăn, chi chi rắc rắc rột rột, ăn một nửa miệng cô khô rang nên đi rót cho mình một ly nước uống.
 
*Chuột hams hay hamster, chuột đuôi cụt, hay còn gọi là chuột đất vàng, trong từ điển dịch là chuột hang vì là loài thường hay đào hang, là một loài động vật gặm nhấm thuộc phân họ Cricetinae, bao gồm 25 loài thuộc 6 hoặc 7 chi khác nhau.
 
Ôn Diễn im lặng nhìn cô đứng lên đi qua rồi đi về ngồi xuống.
 
Hai người không nói năng chi hết, cách thức ở chung của hai người cứ cực đoan như vậy, một là cãi nhau chí choé, hai là cả hai đều trầm mặc, một tí đề tài chung cũng không có.
 
Đêm hội mùa xuân gần tới mười hai giờ, bởi vì thật sự quá chán ngắt, mí mắt Thịnh Nịnh đánh nhau, nhịn không được mà ngáp một cái.
 
“Mệt rồi thì đi tắm rửa rồi ngủ đi.” Ôn Diễn nói: “Vừa rồi nhân viên tạp vụ đưa đồ cá nhân cho cô, cô dùng mấy cái đó đi.”
 
Thịnh Nịnh không biết vì sao Ôn Diễn lại không kinh ngạc một chút nào cả, rõ ràng là cô chỉ nói tới đây chúc Tết, không hiểu sao lại qua đêm ở chỗ này
 
Cô cảm thấy chắc là Ôn Diễn đã đoán được gì đó rồi, chột dạ hỏi: “Sao anh biết tôi tới đây xin ở lại qua đêm.”
 
“Ba mươi Tết đỏ mắt tới chúc Tết tôi, hơn nữa thấy cái người thấy tiền thì đi không nổi như cô lại nói không cần lì xì.” Ôn Diễn liếc cô, nhẹ giọng nói: “Nói một chút đi, sao mà đáng thương như vậy hả?”
 
Thịnh Nịnh gãi gãi hai má, nghĩ thầm quả nhiên hành động khác thường hôm nay của cô bị anh nhìn ra.
 
Cô cũng không giải thích việc nhà rõ ràng, chỉ nói đơn giản: “Tôi với bố cãi nhau, sau đó tôi tức quá bỏ nhà ra đi.”
 
Bỏ nhà ra đi.
Nghe có vẻ như là chuyện chỉ có trẻ con mới làm.
 
Cô đã hơn hai mươi tuổi sắp trưởng thành sắp tốt nghiệp rồi, vậy mà còn có thể tức giận rồi làm chuyện này.
 
Chắc chắn sẽ bị người đàn ông này cười nhạo.
 
Nhưng mà cái cười nhạo như dự đoán không xảy ra, anh chỉ thản nhiên đáp một tiếng: “Hèn chi lại tới tìm tôi.”
 
“Còn anh thì sao?” Thịnh Nịnh hỏi: “Trợ lý Trần nói anh đột ngột quyết định trở về Yến Thành.”
 
Anh cúi đầu và không trả lời.

 
Thịnh Nịnh cho rằng mình xen vào việc của người khác, hỏi đến chuyện gia đình anh vì thế lại nói: “Thôi, coi như tôi chưa hỏi.”
 
Đột nhiên Ôn Diễn lại thấp giọng nói: “Bỏ nhà ra đi.”
 
Thịnh Nịnh há miệng to không thể tin được.
 
“Ngậm miệng lại.” Ôn Diễn bị ánh mắt nhìn chằm chằm liên tục vừa hóng hớt của cô nàng đến cả người mất tự nhiên: “Dám hỏi thêm một câu thì tôi ném cô ra ngoài.”
 
Thịnh Nịnh vội vàng ngậm miệng lại.
 
Nhưng trong lòng lại không kiềm chế mà suy nghĩ, thì ra anh cũng sẽ cãi nhau với người nhà luôn.
 
Thì ra hai người đều không thành thục bình tĩnh như vẻ bề ngoài cho nên mới khi ngày ba mươi Tết này, một mình lẻ loi không có người đi cùng.
 
Người dẫn chương trình trên TV đếm ngược, lúc đến không giờ, dường như bên tai nghe thấy tiếng pháo hoa và pháo nổ truyền đến từ rất xa.
 
Thịnh Nịnh đúng giờ chúc mừng năm mới với Ôn Diễn.
 
“Chúc mừng năm mới, năm mới chúc sếp Ôn công việc thuận lợi, tài nguyên dồi dào, muốn gì được nấy.”
 
“Chúc mừng năm mới.” Bỏ qua lời chúc phúc khuôn mẫu vô nghĩa kia, khóe môi Ôn Diễn khẽ nhếch lên, trực tiếp hỏi cô: “Cô có nguyện vọng gì muốn thực hiện trong năm mới không?”
 
Thịnh Nịnh bĩu môi: “Chẳng lẽ anh còn có thể thực hiện giúp tôi sao?”
 
Anh nói giọng nửa giả nửa thật: “Tùy tình hình.”
 
Thịnh Nịnh cũng không suy nghĩ nghiêm túc lắm vì vậy nói: “Năm mới, tôi muốn làm giàu, giàu nhất!”
 
“Cô nghe nói chưa? Nguyện vọng càng tham lam càng khó thực hiện được.” Ôn Diễn nhíu mày nói: “Mong ước gì thực tế một chút.”
 
Không phải cô tham lam, chỉ đơn giản là cô thích nói về mong muốn lớn hơn thôi.
  
Bởi vì cho tới bây giờ cô chưa bao giờ trông cậy vào có thể thực hiện nguyện vọng năm được, từ nhỏ đến lớn cô đã ước nhiều nguyện vọng như vậy mà chỉ có nguyện vọng năm đó thi Đại học, cô ước mình có thể thi đậu kết quả tốt, sau đó rời quê đi học Đại học thật là xa.
 
Chỉ có mong muốn đó là trở thành sự thật, còn những mong ước khác thì chưa bao giờ trở thành sự thật.
 
Dù sao cũng không thực hiện được, vậy thì nói lớn hơn, lỡ một ngày nào đó ông trời bị lú lẫn, cô thoát khỏi châu Phi gia nhập Âu* thì sao.
 
*Thoát khỏi châu Phi gia nhập Âu là một thuật ngữ trên internet dùng để chỉ những người không may mắn hoặc nghèo trở nên may mắn hoặc giàu có.
 
Cho tới bây giờ cô chưa từng cảm nhận được cảm giác bánh rơi từ trên trời xuống, ngoại trừ năm ngoái là lần đầu tiên.
 
Do đó nó làm cho cô kỳ vọng tham lam hơn cho tương lai.
 
Tiếng chuông lúc không giờ làm Thịnh Nịnh ý thức được từ năm ngoái đến năm nay, cô đã đưa ra một quyết định biết rõ là sai nhưng vẫn cảm thấy đúng.
 
Thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lần đó ở quán bar, lần đó còn có thể giải thích là cô xúc động cực mạnh dưới sự phẫn nộ cực độ và cám dỗ của tiền bạc.
 
Thật ra thành phố Thượng Hải lớn như vậy, cô có thể đến cửa hàng thức ăn nhanh còn mở cửa để giết thời gian, thậm chí là liên lạc với bạn học và giáo viên trước kia, nếu không nữa thì, cho dù là đến đồn cảnh sát nói chuyện phiếm với các anh cảnh sát làm nhiệm vụ cũng được.
 
Rõ ràng ngoại trừ Ôn Diễn cô có rất nhiều lựa chọn, mà hết lần này tới lần khác cô lại lựa chọn tới tìm Ôn Diễn vào ngày ba mươi Tết.
 
Trước đó Thịnh Nịnh vẫn cảm thấy mình rất ghét Ôn Diễn, vô cùng ghét.
 
Ghét sự kiêu căng của anh, ghét sự ngạo mạn của anh, tự cho là mình là nhất, xem thường xuất thân của cô và Thịnh Thi Mông, khinh thường khát vọng và si mê tiền bạc của cô.
 

Mà anh lại không keo kiệt cho cô những thứ cô muốn nhất, thậm chí còn đồng ý với nỗ lực của cô với tư cách là một người bình thường, cho dù nỗ lực của cô còn kém hơn một người vừa sinh ra đã mang họ Ôn.
 
Không biết từ khi nào trong lòng cô đã loại bỏ thân phận rập khuôn hoàn toàn đối lập với mình của anh.
 
Ôn Diễn hỏi cô mong ước gì đó thực tế một chút, Thịnh Nịnh cũng cẩn thận suy nghĩ, nếu bắt buộc phải nói một nguyện vọng năm mới.
 
Thì cô hy vọng năm mới, ngàn vạn lần cô cũng không được yêu Ôn Diễn, có thể ngưỡng mộ anh, có thể sùng bái anh, thậm chí là si mê anh như Thịnh Thi Mông và Cao Nhị, như thế nào cũng được, chỉ có yêu là không được.
 
“Nghĩ kỹ chưa?” Ôn Diễn hỏi cô.
 
“Không có.” Thịnh Nịnh cố chấp nói: “Chỉ muốn phát tài giàu có, không có nguyện vọng gì khác.”
 
Người đàn ông nhíu nhíu mày, cười mắng cô một câu: “Cô đúng là ham tiền hết thuốc chữa rồi.”
 
Thịnh Nịnh nói: “Đây là tôi dốc lòng.”
 
Ôn Diễn cười nhạo nói: “Ừm, dốc lòng vì tiền.”
 
Cô hỏi ngược lại: “Đúng vậy, nếu không thì dốc lòng vì cái gì đây?”
 
Ôn Diễn im lặng há miệng, yết hầu khẽ động nhưng không trả lời cô.
 
Anh phát hiện cô gái này mâu thuẫn kinh khủng, trên người cô có quá nhiều đặc điểm anh không đánh giá cao, thậm chí ngay từ đầu đã khiến anh cảm thấy rất ghét và phản cảm nhưng những sự chân thành và bướng bỉnh quật cường cô thể hiện trước mặt anh kia, cộng với những lúc ngốc nghếch kia, không thể phủ nhận được nó đã hấp hẫn anh.
 
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Diễn phát hiện, thì ra một cô gái có thể sống động thành như vậy, quả thực giống như một cái hộp bí mật chứa đầy kẹo, bên trong có rất nhiều loại kẹo đủ màu sắc hình dáng.
 
Và cô là màu sắc rực rỡ nhất.
 
Đột nhiên Thịnh Nịnh nói một câu: “Tuyết rơi!”
 
Ôn Diễn lấy lại tinh thần từ trong trầm tư, Thịnh Nịnh đã đi đến bên cửa sổ ngắm tuyết.
 
So với tuyết ở Yến Thành, tuyết nhỏ ở đây thực sự không tính là gì, nước mưa đập vào thủy tinh, hình dạng như một hạt tuyết bé tí thôi, giống như là băng sương cạo trên tủ lạnh xuống.
 
Đây cũng gọi là tuyết sao?
 
Ôn Diễn không muốn đả kích cô, chỉ hỏi: “Ở Yến Thành chưa ngắm đã nữa hả?”
 
“Không giống.”
 
Anh vừa tới, nơi này liền có tuyết rơi.
 
Ôn Diễn cũng không biết đều là tuyết rơi, có chỗ nào không giống nhau nhưng cô là người ở đây, cô nói không giống vậy thì không giống nhau đi.
 
Đêm hội mùa xuân còn nửa giờ nữa mới kết thúc mà không còn ai quan tâm đến màn hình TV náo nhiệt nữa.
 
Thế sự vô thường, trong mắt nhau họ là những người khiến đối phương ghét nhưng mà giờ phút này lại sáng ngời trước mặt lẫn nhau.
 
Thịnh Nịnh không nói cho Ôn Diễn biết nguyện vọng năm mới chân chính của mình, mà Ôn Diễn cũng không nói cho cô biết.
 
Tình yêu lấn át lý trí và nguyên tắc này đã bắt đầu sinh sôi nảy nở và xâm chiếm đáy lòng anh, anh hy vọng một ngày nào đó trong năm mới này sẽ được cô đáp lại.
 
Lúc hy vọng nguyện vọng này anh còn không biết, thật ra cô gái Thịnh Nịnh này cũng không phải thật sự tỉnh táo như vậy, chỉ là so với anh mà nói, cô tỉnh táo hơn một chút, đối với mối quan hệ của hai người cũng bi quan hơn một chút.