Chương 57


Thịnh Nịnh vừa nhận điện thoại của Ôn Diễn vừa ra hiệu Thịnh Thi Mông im lặng.
 
Hai mắt Thịnh Thi Mông mở to, dùng khẩu hình nói với cô.
 
“Mở loa ngoài đi.”
 
Thịnh Nịnh không còn cách nào khác, sợ em gái lên tiếng bị Ôn Diễn nghe thấy, đành phải mở loa ngoài.
 
Giọng nói của người đàn ông lập tức trở nên rõ ràng và lớn hơn nhưng vẫn trầm thấp và êm dịu như trước.
 
“Cô nói để tôi xem cô biểu hiện, vậy đây là biểu hiện của cô sao?”
 
Thịnh Thi Mông bị giọng nói mang theo dòng điện thấp này mà gãi gãi vành tai dưới, có đôi khi giọng nam cũng không thua kém gì sự hấp dẫn của đàn ông đẹp trai đối với phụ nữ vì thế nhếch miệng biến thành hoa si* nói nhỏ với Thịnh Nịnh: “Pháo bass.”
 
*Ý chỉ si mê, say sưa, mê đắm một thứ gì.
 
Chỉ tiếc Thịnh Nịnh không phải là Cao Nhị cho nên không hoa si với cô, ngược lại còn trợn trắng mắt.
 
Trên mặt Thịnh Nịnh không để ý tới Thịnh Thi Mông nữa nhưng lại thành công bị Thịnh Thi Mông dẫn dắt lệch trọng điểm, cô không quan tâm Ôn Diễn nói gì nữa mà tất cả tâm tư đều nghe giọng nói của anh.
 
Ôn Diễn nói vài câu nhưng không nghe ai đáp lại, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, hơi tức giận gọi tên cô: “Thịnh Nịnh, nói chuyện.”
 
“Hả, ở đây.” Thịnh Nịnh lấy lại tinh thần lại, biểu cản vẫn còn hơi ngơ ngác: “Làm sao anh biết bọn họ không chia tay?”
 
Giọng điệu Ôn Diễn không tốt hỏi ngược lại: “Cô biết từ em gái cô, vậy cô nói xem tôi biết từ đâu ra?”
 
Thịnh Nịnh cũng cảm thấy mình hỏi một câu hỏi ngu ngốc nên mím môi nói: “À, Ôn Chinh nói cho anh biết.”
 
Ôn Diễn: “Cho nên cô hãy đưa cho tôi một lý do cô không làm được đàng hoàng đi.”
 
Thịnh Nịnh không vội vàng trả lời, lườm liếc sâu kín thoáng qua Thịnh Thi Mông.
 
Thịnh Thi Mông lập tức chột dạ làm động tác hai tay chắp lại với cô.
 
Thịnh Nịnh chi đành bịa đặt: “Là tôi đánh giá thấp tình cảm giữa hai đứa nó, tụi nó yêu nhau quá sâu đậm, không phải chỉ cần nói hai ba câu là có thể chia rẽ được.”
 
“...”
 
Thịnh Thi Mông không nhịn được, che miệng cười điên cuồng ở bên cạnh sau đó giơ ngón tay cái về phía Thịnh Nịnh.
 
Bên Ôn Diễn trầm mặc một lát, anh lạnh lùng cười nhạo: “Chỉ cần vài ba câu là có thể hai đứa nó chia tay, vậy tôi tìm cô làm gì?”
 
“Cho nên chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.” Thịnh Nịnh nói: “Chỉ nói miệng thì không có tác dụng lớn, phải có kế hoạch hành động thực tế,”
 
Anh ngắt lời cô: “Đừng nói ba láp ba xàm nói đông nói tây với tôi nữa.”
 
Sao Ôn Diễn lại không nghe cô đang nói gì chứ, tưởng như uyên thâm nhưng thực ra toàn những điều người ta đã biết, giống như những cuốn sách kế hoạch rác rưởi mà anh thường đọc, nhìn rất đẹp rất hay, thực tế chỉ có mỗi cái vỏ, nội dung sáo rỗng.
 
Thịnh Nịnh không thừa nhận: “Tôi nào có lá gan đó, tôi nói thật mà.”

 
Ôn Diễn nhàn nhạt quát lớn, nói thẳng: “Cách điện thoại tôi thấy cô to gan đấy.”
 
Thịnh Nịnh mím môi không nói gì, người đàn ông lại phân phó: “Nếu cô có kế hoạch thật vậy thì nghĩ kỹ đi, thứ hai gặp mặt rồi nói với tôi.”
 
Cô nhớ lại ngày hôm qua, cau mày nói: “Hôm qua anh đã đồng ý phê cho tôi nghỉ ốm giả mà.”
 
Ôn Diễn lấy bộ sưu tập lý do kinh điển của cấp trên máu lạnh mà thoái thác: “Đó là cô đã làm việc này xong, bây giờ chuyện chưa ra gì mà cô còn muốn nghỉ?”
 
Thịnh Nịnh lại sâu kín lườm nhìn Thịnh Thi Mông.
 
Thịnh Thi Mông dùng ánh mắt lóng lánh nước, thiếu chút nữa quỳ xuống thỉnh tội với cô.
 
Thịnh Nịnh cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt, dù sao xin nghỉ việc cũng phải trừ tiền, chỉ vì trốn tránh một người đàn ông cũng không đáng cho nên vẫn nên đi làm đi.
 
Cô bất lực nói: “Biết rồi.”
 
“Rõ ràng tối hôm qua là do cô chủ động, qua đêm rồi còn chưa bình tĩnh lại nữa à?” Ôn Diễn nghe giọng nói cô rất chi là không tình nguyện của cô, dừng một chút rồi trầm giọng nói: “Khi nào mới dám gặp tôi?”
 
Thịnh Thi Mông lập tức mẫn cảm bắt lấy từ khóa, cẩn thận dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
 
Thịnh Nịnh lập tức tắt loa ngoài, để bên miệng nói nhỏ: “Thôi tôi cúp đây, không phải không dám gặp, thứ hai gặp.”
 
Sau đó nhanh chóng cúp máy.
 
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Thi Mông nhanh chóng nhào tới, lắc lắc bả vai Thịnh Nịnh điên cuồng hỏi: “Chủ động cái gì? Sao tự nhiên cúp sớm thế? Vì sao tổng giám đốc Ôn nói chị không dám gặp anh ta? Vì sao những lời anh ta vừa nói, mỗi một chữ em nghe đều mập mờ như vậy? Là em nghĩ nhiều sao?”
 
Thịnh Nịnh hơi mất tự nhiên cắn môi, phủ nhận: “Chị và anh ta thì có gì mà mập mờ, em động não ngẫm lại cũng biết à.”
 
Thịnh Thi Mông không cần nghĩ cũng biết tuyệt đối giữa hai người họ không có khả năng có mập mờ gì nhưng cô ấy không chịu nổi những lời vừa rồi của tổng giám đốc Ôn nói, rất rất không thích hợp, ai mà nghe cũng khó mà không nghĩ tới điều đó.
Cô ấy không cam lòng hỏi: “Vậy tại sao chị lại chột dạ không bật loa ngoài cho em nghe nữa hả?”
 
Thịnh Nịnh ra vẻ bình tĩnh: “Bí mật thương mại, sao để em nghe thấy được.”
 
Thịnh Thi Mông cảm thấy chị gái quá chuyện bé xé ra to: “Em chỉ là sinh viên thực tập thôi, còn có thể làm gián điệp thương mại sao? Hơn nữa là em, chị không yên tâm sao? ”
 
Thịnh Nịnh lại giật giật môi: “Không phải bây giờ em đang làm điệp vụ bất khả thi* sao?”
 
*碟中谍, Mình tìm hiểu thì nó là một bộ phim về điệp viên. Chắc là Thịnh Thi Mông nói “gián điệp”, Thịnh Nịnh nói “điệp viên”, nó trùng chữ “điệp” :))
 
Bị chọc trúng tim đen, Thịnh Thi Mông không nói lời nào.
 
Im lặng một lúc lâu, cô ấy mới lên tiếng thừa nhận sai lầm: “Là lỗi của em, không nên tạm thời thay đổi ý định.”
 
Là lúc trước cô ấy thề son sắt nói với Thịnh Nịnh nhất định có thể chia tay, Thịnh Nịnh tin tưởng cô ấy nên cũng mới thề son sắt hứa hẹn với Ôn Diễn.
 
Bây giờ đột nhiên cô ấy thay đổi ý định, Ôn Diễn tới hỏi tội Thịnh Nịnh, nghĩ như thế nào cũng là cái nồi* của cô ấy.
 
*Ý chỉ rắc rối, lỗi của Thịnh Thi Mông.
 
“Chị không trách em.” Thịnh Nịnh cũng không trách em gái thiệt, giọng điệu bình tĩnh: “Chia tay vốn là ý muốn của riêng em, cho dù một ngày nào đó em hối hận không muốn chia tay nữa, chị cũng không có gì để nói.”

 
Thịnh Thi Mông lắc đầu: “Em không hối hận vì đã nói chia tay.”
 
Cô ấy do dự một lát, vẫn quyết định nói những lời trong lòng với Thịnh Nịnh.
 
“Thật ra nửa năm nay, Ôn Chinh đối xử rất tốt với em, có đôi khi sẽ làm cho em có ảo giác, có lẽ anh ta thích em thật chăng.”
 
Thịnh Nịnh: “Sau đó thì sao?”
 
Thịnh Thi Mông rũ mắt thành thật: “Em sợ anh ta thích mình thật, cũng sợ mình thật sự thích anh ta. Cho nên khi em biết anh ta không thật lòng với em, mấy ngày nay toàn lợi dụng em, lòng em mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.”
 
Cô ấy đã trải qua nhiều mối tình, phân biệt được sự khác biệt giữa thiện cảm và tình yêu.
 
Có lẽ một người sẽ có nhiều thiện cảm với rất nhiều vị khách đi ngang cuộc đời mình, mà những thiện cảm này thường đến khi đối phương mang lại một tình cảm cảm giác nào đó hấp dẫn với mình, cảm giác đó đến mãnh liệt nhưng cũng đi rất mãnh liệt.
 
Sau một thời gian dài, chúng sẽ biến thành những ký ức nhàn nhạt.
 
Chỉ có duy nhất một mối tình khắc cốt ghi tâm* ở năm cấp ba, đó là mối tình đầu chân chính của cô ấy, kết thúc quá vội vàng nhưng làm cho cô ấy cứ đắm mình trong ấy mãi không thoát ra, cuối cùng bị Thịnh Nịnh mắng một trận mới ép mình xốc tinh thần lại nhưng đến nay vẫn khó quên.
 
*Ghi vào lòng, không bao giờ quên.
 
Thịnh Thi Mông không muốn lặp lại vết xe đổ nữa.
 
Cô ấy và Ôn Chinh là cùng một kiểu người, đối đãi với tình cảm quá thờ ơ, chỉ muốn là người làm chủ trong tình yêu, người như họ sẽ không dễ dàng rơi vào một mối tình, bởi vậy khi chia tay cũng sẽ không mang trăm ngàn vết thương như người bình thường.
 
Cho nên, họ cũng càng không xứng với tình yêu thật lòng của người khác.
 
“Hiện tại anh ta đã thẳng thắn với em nhưng em vẫn còn đang lừa anh ta, chờ anh ta biết em cũng lừa anh ta, có khi sẽ tức giận đến mức hận không thể bóp ch3t em.” Thịnh Thi Mông không vui vẻ cười cười, nhún nhún vai nói: “Coi như là em không chịu nổi lương tâm lên án nên mới giúp anh ta một lần, anh ta muốn lợi dụng thì cứ lợi dụng, dù sao em cũng không tổn thất gì, coi như nhân tình em thiếu anh ta bớt chút nào thì bớt chút đo đi.”
 
Đây là tình cảm giữa Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh, Thịnh Nịnh là người ngoài, cô không có quyền can thiệp.
 
“Chị vẫn là câu nói kia, nếu một ngày nào đó em đổi ý không muốn chia tay nữa thì phải nói với chị ngay.” Thịnh Nịnh không nói thêm gì, chỉ là giọng điệu phức tạp nhắc nhở cô ấy: “Người ký hợp đồng là chị và Ôn Diễn, không phải hai người, pháp luật ràng buộc được người nhưng không ép buộc được tình cảm.”
 
“Không có khả năng.” Thịnh Thi Mông che cảm xúc trong mắt đi, giọng điệu chắc chắn: “Hai đứa em không phải người của một thế giới, cho dù không có những chuyện vòng vèo cản trở này thì em và anh ta cũng không bên nhau dài lâu.”
 
Hôm qua ở quán bar, tuy những lời cô ấy viết cho Thịnh Nịnh hơi khoa trương một chút nhưng đều là sự thật.
 
Thịnh Nịnh cũng trầm mặc.
 
Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh không phải là người của một thế giới, cô và Ôn Diễn cũng không phải là người của một thế giới.
 
“Chị không hiểu hai đứa em.” Thịnh Nịnh lạnh nhạt nói: “Nếu em và cậu ta đều biết điều này, vậy vì sao lúc trước còn phải lựa chọn ở bên nhau?”
 
Thịnh Thi Mông ra vẻ tức giận nói: “Này này, nếu không phải em bên nhau với anh ta, bây giờ chị có thể ngồi đây ăn sáng hả?”
 
“... À ờ, đúng vậy.”
 

Thịnh Nịnh cúi đầu cắn một miếng bánh bao, ăn ý chấm dứt cuộc đối thoại buổi sáng này với Thịnh Thi Mông.
 
*
 
Điện thoại bị cúp máy bất ngờ, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng vang yên tĩnh.
 
“Ôi chà tiếc quá, mưu kế cầm gậy đánh uyên ương* phá sản rồi.”
 
Ôn Diễn quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào Ôn Chinh đứng dựa vào bên cửa ười như không cười nhìn anh.
 
*Hán việt: Bổng đả uyên ương. Ý chỉ việc chia rẽ đôi trẻ.
 
Tối hôm qua cả người Ôn Chinh đầy mùi rượu vừa về đến nhà đã đi thẳng đến phòng Ôn Diễn sau đó đắc ý tuyên bố với anh hai, mưu kế đánh uyên ương của anh ngỏm củ tỏi rồi.
 
Khi anh ta nói lời này, đôi mắt hẹp dài cười thành hình cong cong, khóe môi cũng cong lên, biểu cảm vừa tản mạn vừa thiếu đánh, ưa đấm cho một cú.
 
Lúc ấy sắc mặt Ôn Diễn cũng không tốt, cũng không muốn nói gì thêm với một người say rượu, để dì giúp việc tới đỡ Ôn Chinh trở về phòng ngủ, sau khi tỉnh ngủ lại nói chuyện với em trai sau.
 
Chờ Ôn Chinh trở về phòng mình xong, dì ấy lại đây nói cho Ôn Diễn biết, nói căn bản Ôn Chinh không say, còn nói đêm nay mình uống chút rượu kia thì còn chả đủ cho anh ta say.
 
Nếu không say, vì sao còn cười như một kẻ say rượu.
 
Ôn Diễn chỉ coi anh ta là người say không thừa nhận là mình uống say, hiện tại sáng sớm tỉnh rượu, thế nhưng anh ta lại tới lặp lại những lời tối hôm qua.
 
Sáng sớm Ôn Chinh thức dậy, anh ta tắm nước nóng thoải mái rồi mặc đồ ở nhà đơn giản, mái tóc hơi dài không tạo kiểu, chỉ là ngoan ngoãn rũ xuống, che gương mặt xinh đẹp phong lưu của anh ta đi, nhìn không giống như một tên ăn chơi trác táng của ngày thường, khí chất cũng dịu dàng hẳn.
 
Nhưng ánh mắt và giọng điệu nói chuyện vẫn cà lơ phất phơ như trước, làm cho người ta nghe mà không hiểu vì sao lại khó chịu.
 
Ôn Diễn vô cảm đứng yên hỏi: “Nghe trộm từ lúc nào?”
 
“Anh không cần ý em bắt đầu nghe từ lúc nào, dù sao những gì không nên nghe em cũng nghe hết rồi.”
 
Một tay Ôn Chinh đút túi quần, cất bước chân đi về phía Ôn Diễn, tươi cười tản mạn: “Anh cho rằng gọi chị gái Mông Mông tới, hai người anh anh chị chị “song kiếm hợp bích” thì có thể chia rẽ tụi em?”
 
Ôn Diễn cũng không thèm để ý chuyện này đã bị Ôn Chinh biết.
 
Chỉ cần kết quả vẫn đi theo hướng anh dự đoán thì giữa đường có lệch một chút cũng không sao.
 
“Cho nên tối hôm qua em đã nói gì với Thịnh Thi Mông?” Ôn Diễn thản nhiên hỏi: “Có thể làm cô ta đổi ý trong nháy mắt.”
 
Ôn Chinh nói: “Còn có thể nói gì đây, nói em rất rất yêu cô ấy, dùng tấm chân thành của em làm cô ấy thay đổi suy nghĩ.”
 
Bộ dạng không để ý của anh ta bây giờ hoàn toàn khác một trời một vực với bộ dạng giận tím mặt tối qua khi nghe Thịnh Thi Mông nói chia tay.
 
Ngày hôm qua anh ta kích động đến mức nói câu nào đâm dao câu ấy với Ôn Diễn mà hôm nay lại khôi phục như thường, giống như ngủ một giấc dậy, chính anh ta cũng quên tối qua mình nói gì rồi.
 
Nếu tối qua anh ta không say vậy thì là bị điên rồi.
 
Ngày hôm qua hắn lại bởi vì lời nói của một người say rượu mà thất thố, thiếu chút nữa cũng mất đi lý trí.
 
Ôn Diễn tự giễu nhếch khóe môi, không để ý tới Ôn Chinh nữa, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
 
Ông già lớn tuổi rồi người cũng hay làm biếng, bữa sáng nào cũng được hộ lý mang tới phòng chăm sóc ăn uống nên bàn ăn lớn như vậy cũng chỉ có hai anh em ngồi ăn.
 
Ngày thường, bộ dạng Ôn Diễn ăn sáng rất lịch sự nhã nhặn, hôm nay lại càng là nhã nhặn lịch sự hơn.
 
Một chén cháo ăn vài muỗng, giống như không nhúc nhích.
 
Cuối cùng Ôn Chinh cũng phát hiện có gì đó sai sai ở đây: “Em mới phát hiện, vết thương trên khóe miệng anh là chuyện gì vậy?”

 
Ôn Diễn vuốt môi theo bản năng, đầu ngón tay chạm vào vết thương đã kết vảy.
 
“Không có gì.”
 
Thấy anh hai không chịu trả lời, Ôn Chinh cũng không suy nghĩ đến khả năng khác, trực tiếp suy đoán: “Buổi tối mơ thấy ăn gì nên cắn rách miệng mình hả?”
 
Lông mày Ôn Diễn hơi giãn ra, ừ một tiếng nhàn nhạt.
 
Ôn Chinh cười trêu ghẹo: “Anh còn là con nít hả? Buổi tối nằm mơ cũng thèm ăn.”
 
Ôn Diễn cũng không đáp lại, rũ mắt xuống tiếp tục ăn cháo.
 
Ôn Chinh nhìn anh hai mình lại khôi phục lại trạng thái cục băng nạnh nùng không nói lời nào, vì thế tìm một đề tài riêng: “Đúng rồi, em vừa nhìn thấy trên tủ đầu giường của anh có một cặp kính, anh bị cận thị từ khi nào vậy?”
 
Biểu cảm Ôn Diễn hơi ngừng lại, anh không trả lời ngược lại trách cứ em trai quá ồn ào: “Em không thể im lặng ăn sáng được à?”
 
“Không phải là em đang quan tâm anh giai sao?”
 
Khóe miệng anh trai bị rách, đến lúc ăn sáng anh ta mới phát hiện, anh trai bị cận thị, anh ta nhìn thấy kính trên tủ đầu giường mới biết được.
 
Mặc dù mối quan hệ giữa hai anh em không thân mật lắm nhưng thế này cũng quá sơ ý bất cẩn rồi.
 
Ôn Diễn cũng không nuốt trôi nổi: “Nếu em thật sự quan tâm anh thì sẽ không chống đối với anh.”
 
“Nếu anh không phản đối em yêu đương thì hai chúng ta cũng có thể hoà bình với nhau.” Ôn Chinh tức giận nói: “Lúc trước người đi cùng anh đến nhà hàng, còn có người phụ nữ ở trong phòng làm việc của anh, đều là chị Mông Mông đúng không?”
 
Ôn Diễn mím môi, thản nhiên đáp một tiếng: “Ừm.”
 
Ôn Chinh tức giận mắng một câu: “Em biết ngay, con mẹ nó…”
 
“Em vốn mong chờ anh có thể cảm nhận cảm giác bị bố ép chia tay như em, từ nhỏ đến lớn đến bây giờ, cuối cùng đến phiên bố đánh anh, em đứng ở bên cạnh xem kịch, con mẹ nó em đã biết không có khả năng, anh và bố cái đồ cổ hủ giống nhau như khuôn đúc ra, nếu ai dám nghi ngờ anh không phải là con ruột của bố, em là người đầu tiên đi lên tố cáo hắn ta bịa đặt.”
 
Lúc này Ôn Diễn giống như một chiếc máy ăn cháo không có tình cảm, đối với sự tức giận của Ôn Chinh cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
 
Ôn Chinh lại nghĩ đến cái khác: “Hôm qua là lần đầu tiên em gặp chị gái Mông Mông.” Anh ta nhớ lại một chút: “Là một cô gái rất xinh đẹp, lúc anh tìm cô ấy làm đồng minh có thấy như vậy không?”
 
Lúc này cuối cùng chiếc máy ăn cháo cũng có phản ứng một tí, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ôn Chinh, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
 
“Không có gì, coi như em nói ba láp ba xàm đi.” Ôn Chinh không thảo luận về phụ nữ với anh trai nữa, lại nói đến chuyện khác: “Tết năm nay em muốn ở lại Yến Thành chơi với bố,  một mình anh về quê mẹ thăm hỏi những trưởng bối kia đi.”
 
“Em không về à?”
 
“Sao em về được? Chuyện của Mông Mông và em mà bị họ biết, có khi họ xách giò em tới nhà thờ tổ ba ngày ba đêm với bài vị tổ tiên chứ chẳng đùa.”
 
Ôn Diễn nhíu mày: “Nếu em đã biết hậu quả vậy sao còn không chia tay đi?”
 
Ôn Chinh giương môi, lại đột nhiên nghẹn lại.
 
“Ai mà biết.” Một lát sau anh ra bực bội chậc một tiếng, bất chấp tất cả mà nói: “Cứ như vậy đi, chờ họ bắt em về nhà thờ tô quỳ xuống rồi nói sau.”
 
Ôn Diễn hơi kinh ngạc nhướng mày.
 
Anh vốn tưởng rằng, Ôn Chinh vì Thịnh Thi Mông mà cãi nhau với bố là do bản tính ăn chơi trác táng thành thói, lại không ngờ tới em trai còn chịu vì Thịnh Thi Mông mà tranh chấp với các trưởng bối bên nhà mẹ đẻ.
 
“Cô ta tốt như vậy sao?”

 

Chương 58


Ôn Chinh không nói gì.

 

Lúc đầu là thấy sắc nổi lòng tham, không nghiêm túc sau đó quyết định lợi dụng cô ấy mới giả vờ nghiêm túc.

 

Nửa năm nay, anh ta vẫn đối xử tốt với cô ấy, kiểu này nửa thật nửa giả, có đôi khi anh ta cũng không rõ lắm cái nào là diễn, cái nào là thứ anh ta muốn làm thật.

 

Ôn Chinh thử chuyên tâm yêu đương một người, cố gắng chỉ giữ một mình cô gái ấy.

 

Anh ta vốn tưởng rằng mình sẽ chán rất nhanh nhưng dần dần phát hiện Thịnh Thi Mông luôn luôn mang một cảm giác mới mẻ vô cùng vô tận đến cho anh ta.

 

Ôn Chinh biết Thịnh Thi Mông cũng không thích những bữa tiệc mà anh ta dẫn cô ấy đi theo, thái độ của anh em bạn bè trong giới đối với phụ nữ cũng không thân thiện lắm nhưng Thịnh Thi Mông vẫn đi cùng anh ta, đối mặt với sự trêu chọc của bạn bè, cô ấy chỉ cười cười mà cho qua, cũng không oán giận với anh ta.

 

Sau đó anh ta cũng đi xem mấy bộ phim với Thịnh Thi Mông, có lần còn dắt cô ấy đi chơi công viên giải trí mới mở ở Yến Thành.

 

Ôn Chinh giúp bạn gái mua vé lối đi nhanh, thấy cô ấy chơi một trò nhiều lần cũng không chán, lại nhìn cô ấy chụp ảnh với những nhân viên mặc đồ siêu nhân gấu bông như đứa con nít.

 

Nhân viên mặc ăn mặc kiểu Autobots* lái xe hỏi Thịnh Thi Mông: “Loài người** kia, cô đến một mình sao?”

 

*Autobots là nhân vật chính trong vũ trụ hư cấu của Transformers, một bộ sưu tập nhiều đồ chơi, phim hoạt hình, phim ảnh, tiểu thuyết đồ họa và sách bìa mềm được giới thiệu lần đầu vào năm 1984. Các Autobots, do Optimus Prime lãnh đạo, bị phản đối bởi các Decepticons, đứng đầu bởi Megatron.

 

** Người ta là siêu nhân mà, nên xưng hô như vậy.

 

Thịnh Thi Mông nói: “Tôi đi với bạn trai.” Sau đó chỉ chỉ Ôn Chinh bên cạnh nhân viên.

 

Nhân viên công tác nói với Ôn Chinh: “Loài người kia, hiện tại tôi ra lệnh cho anh lên chụp ảnh với bạn gái anh.”

 

Ôn Chinh không hiểu mô tê chi hết được gọi lên đài vẻ mặt sững sờ, du khách đứng dưới đài nhìn thấy đôi tình nhân trai đẹp trai nữ đẹp gái này thì ô cảm thán khen ngợi.

 

Thịnh Thi Mông hỏi nhỏ: “Anh có đồng ý chụp chung không?”

 

Ôn Chinh gật đầu: “Vậy thì chụp đi.”


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Nhưng khi chụp, nhân viên lại không hài lòng, hỏi: “Hai người là người yêu thiệt hả?”

 

Thịnh Thi Mông nói đúng vậy.

 

Nhân viên ăn mặc Autobots táo bạo tức giận ngay lập tức: “Vậy tại sao vẫn còn ngại ngùng như vậy! Tôi ra lệnh cho anh đến gần hơn!”

 

Mọi người dưới đài đều đang cười, Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông trên đài đều hơi hơi xấu hổ.

 

Ngày đó ở công viên giải trí, hai người họ giống như một đôi tình nhân đơn giản bình thường, đây cũng là lần đầu tiên Ôn Chinh dẫn bạn gái đến công viên giải trí chơi, tuy mệt mỏi một chút nhưng cũng không thấy chán.

 

Nhưng cũng không nói là có chỗ nào tốt, chỉ là đơn thuần là cảm thấy tốt từ tận đáy lòng.

 

“Ừm, được.” Ôn Chinh lấy lại tinh thần lại, cúi đầu ăn một muỗng cháo, ra vẻ thoải mái cười cười: “Dù sao đến lúc đó quỳ gối hư chân, cũng có cô ấy chăm sóc em.”

 

Ôn Diễn nhẹ nhàng cười nhạo: “Đồ ngốc.”

 

*

 

Chớp mặt một cái đã đến thứ hai, bởi vì cấp trên máu lạnh tạm thời hối hận không cho Thịnh Nịnh nghỉ phép cho nên cuối cùng cô vẫn không xin nghỉ phép, vào ngày thứ hai thành thành thật thật đi làm.

 

Nhưng lúc ngày thứ hai cô lại không thể nói chuyện với Ôn Diễn, mấy ngày sau cũng không có cơ hội nói chuyện với anh nốt.

 

Bởi vì gần Tết Nguyên Đán, người dân cả nước sắp bước vào kỳ nghỉ dài nhất trong năm, hầu hết trước khi nghỉ lễ các đơn vị doanh nghiệp luôn luôn bận rộn nhất, bao gồm cả Tập đoàn Hưng Dật.

 

Nhưng cũng may tổng giám đốc có một sinh viên thực tập, một số công việc đơn giản có thể được đẩy cho sinh viên thực tập.  

 

Sinh viên thực tập Thịnh Nịnh này vừa ngoan vừa nghe lời, hơn nữa chịu thương chịu khó chịu tăng ca, nếu trước kỳ nghỉ có giải thưởng bình chọn sinh viên thực tập xuất sắc nhất, chắc chắn cô sẽ nhận được toàn bộ phiếu ủng hộ của tổng giám đốc.

 

Nhưng không phải sinh viên thực tập nào cũng làm việc chăm chỉ như cô.

 

Cô và Thịnh Thi Mông có một nhóm WeChat ba người, bình thường Thịnh Nịnh rất ít khi nói chuyện, Thịnh Thi Mông thì thường xuyên hai ba lần gửi một ít hình ảnh trai đẹp vào trong nhóm sau đó Cao Nhị nhào vô hô hoán kêu đẹp trai quá.

 

Cao Nhị thường xuyên gửi một số liên kết đến trang điểm và mỹ phẩm áo quần các thứ sau đó hỏi hai người có muốn đặt hàng chung không.

 

Thỉnh thoảng nửa đêm, còn đột nhiên xuất hiện một số link của Tiểu Hoàng Văn* sau đó kèm theo một câu.

 

*小黄文: Theo mình tìm hiểu thì đây là phim/ truyện người lớn, phim/ truyện khi*u d*m.

 

“Một tiếng chị em, cả đời là chị em, có phúc cùng hưởng, có thịt cùng ăn.”

 

Thịnh Nịnh nghĩ, nếu bạn cùng phòng Quý Vũ Hàm cũng ở trong nhóm này, chắc chắn phát điên vì sung sướng.

 

Nhưng gần đây, bởi vì kỳ nghỉ sắp tới, phong cách nhóm nhỏ thay đổi ba trăm sáu mươi lăm độ biến thành chiếc thùng rác phàn nàn.

 

Thịnh Thi Mông: “Mẹ nó con mụ già, rõ ràng là tài liệu mụ làm không xong mới đẩy lên người tớ! Đẩy cho tớ thì thôi đi còn cố ý không nói số liệu trong đó có vấn đề phải sửa lại, hại tớ đem số liệu bị sai giao lên rồi bị giám đốc mắng chửi một trận!!! Con mụ già!! Hèn chi không ma nào thèm lấy, ế chỏng chơ!!”

 

Cao Nhị: “!!! U là trời chị em tội nghiệp của tớ.”

 

Cao Nhị: “Hu hu hu, hồi tớ học lớp mười hai cũng không từng liều mạng như này đâu.”

 

Cao Nhị: “Ôn Diễn ơi là Ôn Diễn, anh có tài đức gì mà để cho em oan ức như vậy!”

 

Cao Nhị: “Sau khi kết hôn sinh con, con phải theo họ Cao em!”

 

Thịnh Nịnh: “...”

 

Chưa gì mà đã nghĩ đến con cái và nó theo họ ai rồi, xỉu ngang.

 

Cô liên tục gửi hai icon sờ đầu trong nhóm để thể hiện sự an ủi cho hai người họ rồi bỏ điện thoại xuống, tiếp tục vùi đầu vào làm việc của mình.

 

Lúc trước còn có thể lợi dụng thời gian nghỉ giải lao để làm việc nhưng sắp tới cuộc họp thường năm cộng công việc lung tung lang tang, vừa đến giờ nghỉ giải lao thì Thịnh Nịnh cũng mấy tiền bối anh Trương kéo đi diễn tập tiết mục*, thật sự không thể phân tâm nghĩ gì khác nữa.

 

*Mấy chương trước là chương trình í, nó giống nhau nha mọi người.

 

So với cô thì Ôn Diễn càng bận không hở tay, nếu không phải ở trong phòng làm việc bận rộn thì cũng là ra ngoài dự đại hội tiểu hội, thỉnh thoảng anh trở về từ bên ngoài, Thịnh Nịnh nghe thấy nhân viên thưa tổng giám đốc Ôn sẽ ngẩng đầu theo bản năng, ánh mắt hai người va vào nhau sau đó nhanh chóng thản nhiên tách ra.

 

Cứ bận rộn như vậy cho đến cuộc họp thường năm.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Từ trước đến nay cuộc họp thường năm của Tập đoàn Hưng Dật luôn rất lớn, vì chiêu đãi tất cả nhân viên đã làm việc vất vả trong năm nay, cuộc họp thường năm không những có các loại đồ ăn nhẹ, rượu mà sau khi chương trình, còn có hoạt động bốc thăm trúng thưởng phong phú.

 

Thịnh Nịnh nghe trợ lý Trần nói trước đó anh ta đã bốc thăm được một chuyến du lịch bảy ngày ở Phuket nên cô mới quyết định tới đây làm việc trước, để kịp bốc thăm trúng thưởng ở cuộc họp thường năm.

 

Cô đã quyết định, nếu giải thưởng năm nay cũng lớn như vậy, nếu cô may mắn bốc trúng thì cô sẽ chiết khấu thành tiền mặt sau đó kiếm được một bộn tiền lớn.

 

Tuy nhiên, trước khi bốc thăm trúng thưởng, còn có chương trình của cuộc họp thường năm do các bộ phận phòng ban của trụ sở chính chuẩn bị.

 

Ngay cả tổng giám đốc Ôn, người chỉ xuất hiện trong bài phát biểu bốc thăm trúng thưởng cuối cùng tại cuộc họp thường năm, cũng không biết tại sao hôm nay lại có tâm tư vui vẻ với nhân viên, sếp tới lúc đang biểu diễn chương trình cuộc họp thường năm.

 

Người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, một thân như ngọc đứng theo dõi dưới sân khấu.

 

Phản ứng của mỗi người đều không giống nhau, có nhân viên cảm thấy bị cấp trên xem biểu diễn quá xấu hổ cho nên động tác hơi cứng ngắc, có nhân viên lại cảm thấy được cấp trên trực tiếp coi biểu diễn chính là cơ hội tốt để mình biểu hiện, vì thế càng ra sức biểu diễn.

 

Sau khi chương trình “thể dục sức khỏe cường tráng” vừa kết thúc, người dẫn chương trình lên sân khấu, cố ý thông báo: “Tổng giám đốc Ôn, kế tiếp chính là chương trình bên phòng tổng giám đốc tổ chức chuẩn bị.”

 

Tiếp theo, tất cả mọi người đều nín thở chờ mong, xem năm nay bên tổng giám đốc chuẩn bị thứ đồ chơi gì.

 

Sau đó trong đám người náo nhiệt, có mấy cái đầu gấu bông siêu to khổng lồ, rất dễ khiến người ta chú ý lên sân khấu.

 

“...”

 

Có một “giả thuyết” khá hợp lý là bởi vì nữ đoàn nhảy múa quá xấu hổ cho nên năm nay chương trình bên tổng giám đốc ngay cả mặt cũng không muốn lộ.

 

Những con gấu bông này là hình ảnh hoạt hình của động vật, mặc quần áo màu đỏ vui vẻ, một đám gấu bông bước lên sân khấu một cách có trật tự.

 

Sau đó âm nhạc vang lên, một số con gấu bông đứng thành một hàng, bắt đầu nhảy múa cung hỷ phát tài.*

 

*Cung hỉ là chúc mừng, Phát tài là làm giàu, kiếm được nhiều tiền.

 

Những người khác dưới sân khấu đều cổ vũ hét to rất nhiệt tình.

rất cổ vũ và hét lên ở phía dưới.

 

“Đáng yêu!!!”

 

“Dễ thương quá!!!!”

 

“Đây mới là tài sắc vẹn toàn của người đàn ông!!!”

 

Mọi người đều cho rằng năm nay bên chỗ tổng giám đốc lên sân khấu biểu diễn vẫn là mấy ông chú năm ngoái, không biết bên trong có thêm sinh viên thực tập mới tới.

 

Sinh viên thực tập mặc trang phục chú mèo chiêu tài, hai tai lông xù còn đeo chuông nhỏ sẽ reo leng keng lên.

  

Về phần ai là chú mèo chiêu tài nhảy hăng hái nhất, ra sức nhất, sức lực tràn trề nhất trong đám ông chú thì không cần nói cũng biết.

 

Người đàn ông dưới sân khấu nhìn lên trên, đáy mắt dần dần nảy sinh ý cười.

 

Mà Thịnh Nịnh lại không hề biết cô đã bị nhận ra, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.

 

Dù sao đã mặc áo quần gấu bông rồi, ai có thể nhận ra chứ, yên tâm mạnh dạn nhảy là được.

 

Lúc trước anh Trương nói với cô là sếp Ôn cũng sẽ đến xem, anh đến xem thì đến xem, dù sao anh cũng không nhận ra cô là người nào, chờ xuống sân khấu c ởi đồ mèo chiêu tài, cô vẫn là Thịnh Nịnh thôi.

 

Vừa biểu diễn xong, Thịnh Nịnh linh hoạt nhanh chóng từ trong đám người lẻn ra ngoài, bỏ lại các tiền bối vì lớn tuổi già rồi mà chạy không nhanh bị mọi người nhanh chóng ngăn cản, cưỡng ép cởi đầu gấu bông xem là ai.

 

Cô len lén chui ra khỏi cửa lối đi an toàn, tháo đầu mèo chiêu tài ra và ngồi ở cầu thang lau mồ hôi.

 

Nhảy ba phút  trên sân khấu, cả người nóng hầm hập, Thịnh Nịnh cảm thấy tóc mình đã ướt đến mức có thể vắt mồ hôi ra luôn rồi.

 

Hội trường cuộc họp thường năm rất náo nhiệt, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cười đùa bên trong.

 

Cầu thang chữa cháy ở đây cực kỳ yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ, cùng bầu không khí bên trong trở nên tương phản mãnh liệt.

 

Người đi qua đi lại náo nhiệt, chỉ cần đợi một chút là yên tĩnh trở lại.

 

Thịnh Nịnh định ngồi ở đây một lát sau đó trở về thay quần áo, cuối cùng tham gia hoạt động bốc thăm trúng thưởng, đó mới là phần họp cuối năm cô mong chờ nhất.

 

Thịnh Nịnh dựa vào cầu thang, vừa thở ra nặng nề vừa lau mồ hôi cho mình, móng vuốt mèo cồng kềnh trên mặt đất lắc lư từng chút một.

 

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, cô nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng cuống quýt đội đầu mèo lên.

 

Sau khi đội xong thì nhìn kỹ, thế mà là Ôn Diễn.

 

“Đừng giấu nữa.” Ôn Diễn thản nhiên vạch trần cô: “Tôi biết là cô.”

 

Ngụy trang thất bại, trong thời gian ngắn Thịnh Nịnh hơi nản lòng nói: “Sao anh biết mèo chiêu tài là tôi hoá trang.”

 

“Bởi vì mèo chiêu tài thấp nhất.”

 

“...”

 

Thì ra là dựa vào chiều cao mà nhận ra cô.

 

“Rất hợp với cô.” Ôn Diễn đánh giá: “So với cái đồ tầm bậy tầm bạ thì tốt hơn.”

 

Thịnh Nịnh cũng không biết anh thật lòng khen ngợi hay mỉa mai nữa nên không để ý tới đánh giá của anh.

 

“Sao hôm nay anh tới sớm thế? Anh muốn lên sân khấu hả?”

 

“Đến xem vui vui thôi.” Ôn Diễn nói: “Chờ đến lúc bốc thăm trúng thưởng mới cần tôi lên sân khấu.”

 

Ánh mắt Thịnh Nịnh sáng rực lên: “Anh phụ trách bốc thăm trúng thưởng sao?”

 

“Ừm.”

 

Thịnh Nịnh lập tức kích động nói với anh: “Làm ơn, xin anh nhất định phải trúng tôi.”

 

Ôn Diễn liếc cô, thờ ơ nói: “Cái này phải xem có có may mắn không, làm ơn tôi thì có ích gì.”

 

“Có ích chứ.” Thịnh Nịnh khẳng định: “Không phải nhà tôi là anh cho sao?”

 

Ôn Diễn trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi: “Có phải cô đang ám chỉ tôi mở cửa sau cho cô không?”

 

“...”

 

Anh hừ một cái: “Quả nhiên. ”

 

Bị vạch trần ý đồ, Thịnh Nịnh không nói lời nào, cúi đầu xuống.

 

Ôn Diễn nhìn bộ dạng ham tiền của cô, không thể không nói ăn mặc giống chú mèo chiêu tài này thật sự rất hợp với cô.

 

“Bốc thăm trúng thưởng là coi may mắn, tôi không có cách nào giúp cô cả nhưng tiền làm thêm giờ là cô xứng đáng.” Không biết nói cái này là vì không thể mở cửa sau cho cô hay không, cho nên đang an ủi cô, giọng điệu Ôn Diễn chậm rãi: “Từ Bách Lệ nói cho tới bây giờ chưa từng dẫn dắt sinh viên thực tập liều mạng như vậy.”

 

“Tôi chỉ muốn thừa dịp mình còn trẻ, liều mạng hơn một chút.” Thịnh Nịnh nói: “Tôi không có bối cảnh không có quan hệ, ngoại trừ cái này, không có thứ gì có thể lấy ra so sánh với người khác cả.”

 

Thịnh Nịnh ngoan ngoãn ngồi ở cầu thang, móng vuốt xù xì đặt lên đầu gối, cái đầu to rũ xuống, rõ ràng là mang khuôn mặt hoạt hình đáng yêu cười hì hì nhưng vẫn hơi hơi sa sút.

 

“Tuổi còn trẻ như vậy.” Ôn Diễn cách cái đầu mèo gõ cô: “Nói chuyện y chang như bà cụ non.”

 

Cô khổ sở tiều tụy nói: “Sếp Ôn, người bình thường sống không dễ dàng.”

 

Tiếp theo lại nói lải nhải, lúc đọc sách nhớ lại thi lần nọ bị tụt mấy bậc mà mất hứng mấy ngày, sợ lần bị tụt này ảnh hưởng đến thi Đại học sẽ thất bại, tụt một điểm cũng đứng sau mấy ngàn người, tiếc nuối bỏ lỡ thư thông báo trúng tuyển của trường Đại học trọng điểm.

 

Bây giờ Đại học đậu rồi, sách cũng đọc xong rồi lại phải bận rộn tìm việc làm, vì bôn ba chạy đôn chạy đáo vì kế sinh nhai.

 

Hầu hết dường như mọi người luôn luôn lo lắng, lo việc học, lo công việc, lo gia đình, lo sinh kế nhai, lo chính mình không thể nhìn thấy con đường phía trước của tương lai mờ nhạt xa vời.

 

Thịnh Nịnh cảm thấy mình đã là kiểu người vô cùng may mắn.

 

Tuy rằng cô không giỏi giang bẩm sinh nhưng nhiều năm chịu thương chịu khó chịu học hành như vậy, coi như là giúp cô bảo vệ danh hiệu học bá.

 

Hiện tại phải nhanh tốt nghiệp để kiếm việc làm kiếm tiền, có căn nhà Ôn Diễn đưa cho cô, ít nhất khi người khác còn lo lắng có thể tích góp tiền mua một căn nhà ở Yến Thành hay không thì cô không cần phải lo lắng đến chuyện nhà cửa nữa.

 

Đột nhiên Thịnh Nịnh lại cảm thấy mình nói chuyện này với Ôn Diễn rất ngu ngốc, anh muốn gì thì có cái đó, sao có thể hiểu lời cô nói được,

 

Anh sinh ra đã là tầng lớp phía trên, những gì cần phấn đấu cần cố gắng, thế hệ trước đã thay anh hoàn thành sớm rồi, làm thành thìa vàng đút đến bên miệng anh, anh chỉ cần chịu há miệng thì cái gì cũng có.

 

Anh tùy tiện đưa đại một căn nhà, mà đây chính là khát vọng và phấn đấu nửa đời người của một nhân viên văn phòng.

 

Trước khi bố mẹ ly hôn, Thịnh Nịnh cũng từng tận hưởng cuộc sống vật chất xa hoa.

 

Cô không thể không thừa nhận, cho dù khi đó mình còn nhỏ, còn chưa hiểu quan niệm tiền bạc thì cũng có thể cảm nhận cuộc sống khi đó thoải mái như thế nào.

 

Sau đó bố mẹ ly hôn, mẹ không cần cô, cô đành phải sống theo ba, lại tiếp xúc sớm với những chuyện vặt vãnh củi gạo dầu muối, cảm giác chênh lệch quá lớn lại càng hoài niệm những ngày đã từng áo đến duỗi tay cơm đến há miệng.

 

Cho nên Thịnh Nịnh vẫn luôn tin rằng, có tiền có thể sống rất hạnh phúc.

 

Cô không đồng tình với Ôn Diễn, cũng không trông mong Ôn Diễn có thể đồng tình với mình.

 

“Thôi quên đi.” Thịnh Nịnh thở dài nói: “Anh cứ coi như tôi không ốm mà rên đi.”

 

“Đừng tự coi thường bản thân.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Ít nhất là theo tôi thấy, cô rất cố gắng.”

 

Thịnh Nịnh mím môi, cố ý hỏi: “Vậy anh cảm thấy sau này tôi sẽ thăng chức rất nhanh không?”

 

Ôn Diễn mơ hồ nói: “Người làm việc chăm chỉ thì xứng đáng.”

 

Nhưng cô đã nghe thấy anh khen ngợi mình.

 

Hiếm khi thấy anh không mỉa mai mình, Thịnh Nịnh cảm thấy kinh ngạc đồng thời lại cảm thấy hơi hơi vui.

 

Cô được cấp trên khen ngợi, đây chắc chắn là một sự khích lệ tích cực không thể nghi ngờ trong công việc.

 

Vậy thì cô phải báo đáp một cái gì đó.

 

Vì vậy, đột nhiên chú mèo chiêu tài đứng dậy từ cầu thang.

 

Ôn Diễn thản nhiên nhìn cô.

 

“Sắp nghỉ Tết rồi, tôi ở đây chúc Tết sếp trước, chúc ngài một năm mới sức khỏe dồi dào, gia đình mỹ mãn, vạn sự như ý, tiền vô như nước.”

 

Thịnh Nịnh nắm chặt hai tay, lại nghiêm túc làm tư thế chúc Tết cho anh.

 

Cô nghĩ rằng mình rất đứng đắn nhưng cấp trên của cô lại bị cô chọc cười bởi hành động ngớ ngẩn đáng yêu và vụng về của cô.

 

“Khi không mà tỏ ra ân cần*, cô lại muốn làm gì?”

 

*“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!” (Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)

 

“Không làm gì, chỉ là thật lòng chúc anh thôi.” Thịnh Nịnh nói: “Bởi vì chỉ có sếp tốt, tôi làm cấp dưới của sếp mới tốt.”

 

Anh ừ một tiếng, xem như tiếp nhận cái mông ngựa này của cô, giọng điệu nhàn nhã nói: “Vua nịnh nọt, nói thêm hai câu tôi nghe một chút.”

 

“Anh vẫn còn độc thân đi.” Thịnh Nịnh cảm thấy những gì nên chúc đều ở trong mấy câu đó rồi, chỉ đành căng da đầu nghĩ một cái mới: “Vậy chúc ngài một năm mới không còn cô đơn một mình nữa, không kể là lễ gì, kể cả lễ Giáng sinh cũng có người bầu bạn.”

 

Cô còn chưa quên đêm Giáng Sinh cách đây không lâu, cô là cấp dưới lấy danh nghĩa tăng ca làm thêm giờ bầu bạn với anh.

 

Lời này vừa chạy lon ton khỏi miệng, hơn nửa ngày cũng không thấy Ôn Diễn mở miệng đáp lại, Thịnh Nịnh hơi xấu hổ, có phải cô xen vào việc của người khác quá nhiều hay không?

 

Nhưng cô cảm thấy, câu chúc này rất okela, là tốt cho anh, cũng là tốt cho cô.

 

Giữa cô và Ôn Diễn không thể tránh khỏi những chuyện kì quái, khi hai người gặp mặt tiếp xúc lại càng khó tránh hơn, cho nên cách duy nhất để hai người phân giới hạn rõ, chính là anh tìm một người bạn gái hoặc là cô tìm một người bạn trai.

 

Ngay khi Thịnh Nịnh đang suy nghĩ, chiếc áo sơ mi màu sáng và  cà vạt tối màu của người đàn ông bỗng đập vào mắt.

 

Đột nhiên chỗ đầu gấu bông để nhìn bên ngoài bị anh dùng tay che mất, ngay khi Thịnh Nịnh không biết anh muốn làm gì thì hình như người đàn ông đã cúi đầu.

 

Chỉ có điều cũng mấy giây thôi, hơi thở từ trên xuống rời đi, Thịnh Nịnh dùng móng vuốt vụng về sờ sờ cái đầu, vừa rồi giống như có một lực chạm rất nhỏ.

 

Thịnh Nịnh không xác định hỏi: “... Anh vừa đánh tôi à?”

 

Ôn Diễn nhìn chằm chằm gương mặt hoạt hình không có biểu biểu biến hóa, Thịnh Nịnh mặc bộ trang phục chú mèo chiêu tài này, dùng vỏ ngoài cồng kềnh ngăn cách mình với anh.

 

Hai người đều không nhìn thấy mặt đối phương cho nên không cần cố ý che giấu biểu cảm.

 

Lúc cô nhìn không thấy cũng không phát hiện được, anh mới có thể dễ dàng làm một ít chuyện mà bản thân khống chế không được làm theo bản năng.

 

Cho dù sinh ra là động vật cảm tính, đôi khi con người cũng rất chậm chạp, khi nhận ra sự tồn tại của một thứ gì đó, thường là thứ đó đã tồn tại trong lòng rất lâu rất lâu, chỉ là phát hiện muộn mà thôi.

 

Cảm giác của con người cũng vậy, giống như được phao bơi ngâm mình trong một bể nước ấm, khi trái tim mở ra một chút sẽ bị cảm giác ấm áp này từ từ xâm chiếm và bào mòn, chờ khi bạn phát hiện ra thì cũng không thể thay đổi nữa.

 

… Và thường thường càng bị hãm sâu từ lúc nào không hay biết.

 

Nhưng nó cũng chỉ có thế thôi.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ở nơi mà Thịnh Ninh không nhìn thấy, ánh mắt của Ôn Diễn bị che giấu, giọng nói bị đè nén: “Ừm.”

 

Quả nhiên.

 

Thịnh Nịnh nói một cách tự hào: “May mà tôi còn đội mũ mèo, anh đánh tôi cũng không có cảm giác gì đâu.”