Chương 51


“Đúng đúng đúng!” Cao Nhị kích động nói: “Em hiểu chị quá!!”
 
Bởi vì kiểu đàn ông mà họ thích là cùng một kiểu, Cao Nhị và Thịnh Thi Mông hận gặp nhau quá muộn, hận không thể nhận thân ngay tại chỗ.
 
Cao Nhị nói: “Chị tin rằng đối mặt với người mình thích, người đàn ông có lạnh lùng đến đâu cũng không nhịn được.”
 
Thịnh Thi Mông gật đầu, nói tiếp: “Một người đàn ông nhìn thành thục trưởng thành chín chắn như vậy, chỉ khi đối mặt với chị mới có thể bộc lộ ra khía cạnh trẻ con ngây thơ của đàn ông, quả thực là sảng khoái.”
 
“Chị em ruột khác cha khác mẹ của em.”
 
“Hai mươi năm rồi, rốt cục chị cũng tìm được em.”
 
“...”
 
Toàn bộ quá trình Thịnh Nịnh nghe các cô ở đó ảo tưởng yêu đương Ôn Diễn sẽ như thế nào, càng nghe càng ăn không nuốt nổi cơm.
 
Đây phải là người có nhiều tinh thần khiêu chiến và khuynh hướng tự ngược đãi mới có thể biến Ôn Diễn thành như vậy?
 
Càng nói chuyện, Cao Nhị càng cảm thấy khẩu vị của Thịnh Thi Mông giống mình, lại càng không nghĩ ra vì sao cô ấy lại thích Ôn Chinh.
 
“Chị em tốt, sao em lại thích Ôn Chinh? Rõ ràng em cũng thích kiểu như Ôn Diễn như chị mà.”
 
Sắc mặt Thịnh Thi Mông cười nhạt.
 
Ngay từ đầu người cô theo đuổi là Ôn Diễn, chẳng qua anh không mắc câu nên cô mới đổi sang Ôn Chinh thôi.
 
“Tổng giám đốc Ôn thuộc loại thẻ SSR* hiếm có, em không có may mắn đó.” Thịnh Thi Mông ho một tiếng: “Đương nhiên em chưa nói chị, chắc chắn cơ hội chị trúng số cao hơn em nhiều.”
 
*Đây là một hình thức phân loại nhân vật, hero, quái vật,... theo mức độ hiếm (tiếng Anh: rare) trong game, super rare.
 
Cao Nhị nhìn Thịnh Thi Mông, lại nhìn Thịnh Nịnh.
 
Hai chị em không giống nhau, khí chất cũng rất khác nhau nhưng rõ ràng, hai người đều là mỹ nhân cấp bậc “X”.
 
“Chị có nhiều cơ hội hơn em? Đừng trêu chị nữa, chị muốn lớn lên như em vậy, nếu không chị xông thẳng rồi cần dùng đầu óc gì nữa.”
 
“Tổng giám đốc Ôn không nhìn mặt mũi.” Thịnh Thi Mông nói.
 
“Vậy anh ấy nhìn trúng cái gì?”
 

Anh đang nhìn cái gì?
 
Đẳng cấp, gia thế, bối cảnh.
 
Nếu chỉ nói thích kiểu phụ nữ nào thì phần lớn đàn ông sẽ thích xinh đẹp, cá tính, mỗi người đàn ông có mỗi sở thích khác nhau nhưng nếu thật sự muốn chọn một người để chung sống cả đời thì phần lớn họ sẽ khôn khéo suy xét từ góc độ thực tế hơn.
 
Làm sao một người phụ nữ chỉ có vẻ đẹp có thể so sánh với một người phụ nữ không xinh đẹp nhưng xuất thân giàu có chứ.
 
Rõ ràng Ôn Diễn không phải là kiểu đàn ông sẽ lãng phí thời gian khi yêu đương với phụ nữ, bởi vậy nếu anh chọn vợ, anh sẽ bỏ qua điều kiện ngoại hình, có cũng được không có cũng không sao, chỉ cần quan tâm đ ến bối cảnh gia đình nhà gái mà anh coi trọng nhất thôi.
 
Đàn ông là một động vật thực tế như vậy.
 
Trong lòng Thịnh Thi Mông rất rõ ràng, cho nên đối với Cao Nhị nói cái gì “quản được Ôn Chinh” rồi khen ngợi các thứ, cô ấy cũng chỉ nghe tai trái lọt qua tai phải thôi.
 
Cao Nhị may mắn sinh ra trong một gia đình tốt, điều kiện của cô ấy đã đủ xứng với Ôn Diễn rồi.
 
Nhưng câu trả lời này là quá thực tế, không cần đập bể trái tim thiếu nữ của Cao Nhị.
 
Thịnh Thi Mông nói: “Dù sao em cũng không nói giỡn, chị cố lên nhé.”
 
Cao Nhị được khuyến khích nên sảng khoái nói: “Không sao đâu, nếu ngày nào đó em chán ngấy Ôn Chinh rồi thì bất cứ lúc nào chị cũng hoan nghênh em thay đổi ý định cạnh tranh công bằng với chị.”
 
Thịnh Thi Mông nghẹn lại: “Em không nghĩ sẽ có ngày đó đâu.”
 
Cô ấy không có đầu sắt như vậy đâu.
 
Hai người cứ nói chuyện phiếm xung quanh Ôn Diễn cho nên thức ăn trong khay cơm cũng không vơi bớt miếng nào.
 
Cho đến khi Thịnh Nịnh ăn xong, đứng dậy nói: “Hai người nói chuyện từ từ, tớ ăn xong rồi, trở về làm việc trước đây.”
 
Thịnh Thi Mông kinh ngạc: “Sao chị ăn nhanh vậy?”
 
“Là hai người ăn quá chậm.” Thịnh Nịnh tốt bụng nhắc nhở: “Hai người nhớ chú ý thời gian một chút, đừng nói chuyện đến quên ngày quên giờ quên việc.”
 
Sau đó, cô bưng khay cơm đi.
 
Chờ Thịnh Nịnh vừa đi, đột nhiên Cao Nhị nói nhỏ: “Em không cảm thấy chị em cũng rất khó đuổi theo sao?”
 
“Hả?” Thịnh Thi Mông sững sờ hỏi: “Chị lưỡng tính hả?”
 
“Không phải, ý chị là làm bạn á.” Cao Nhị vội vàng phủ nhận, mím môi nói: “Chị cảm thấy chị em rất lạnh nhạt với chị.”
 

Hôm nay cô ấy và Thịnh Thi Mông mới quen biết, mới trò chuyện một bữa cơm thế nhưng còn có cảm giác quen thuộc hơn với Thịnh Nịnh nhiều.
 
“Tính chị em là vậy rồi.” Thịnh Thi Mông nhún nhún vai nói: “Làm bạn bình thường thì dễ nhưng nếu chị muốn thổ lộ tâm sự tâm tư với chị ấy, không dễ dàng đâu.”
 
Dù sao là người đều có một trái tim phòng bị nhất định, nếu như từng bị ai đó làm tổn thương thì chắc chắn là rất rất lâu sau đó cũng không dám giao trái tim mình cho ai nữa.
 
Sở dĩ với ai Cao Nhị cũng nhiệt tình cũng là vì cô ấy lớn lên trong sự cưng chiều.
 
Thịnh Thi Mông hiểu điều này nhưng Cao Nhị lại không.
 
Cô ấy cảm thấy mình có thể là sống hơn hai mươi năm nay quá thuận lợi, mọi người bên cạnh đều cưng chiều mình cho nên vừa thấy thái độ lạnh nhạt này, không kể là nam hay nữ, không kể là Ôn Diễn hay là Thịnh Nịnh, cô sẽ ngo ngoe rục rịch muốn công lược người ta.
 
Giọng điệu Cao Nhị bối rối: “Em nói chị như vầy có còn cách cứu chữa không?”
 
Thịnh Thi Mông nghe cô ấy miêu tả, cẩn thận nói: “Em có thể nói một câu không dễ nghe không?”
 
“Em nói đi, không sao.”
 
“Có lẽ…” Thịnh Thi Mông suy nghĩ cả nửa ngày trời cuối cùng cũng không nghĩ ra từ nào thay thế, chỉ có thể căng da đầu nói: “... Hơi đê tiện chút không?”
 
Cao Nhị cũng sửng sốt cả nửa ngày trời, ngay khi Thịnh Thi Mông cho rằng cô ấy không vui với tính từ này nên vừa định xin lỗi, đột nhiên Cao Nhị cảm thán.
 
“Hèn chi, bởi chị nói sao chị em với Ôn Diễn lại hấp dẫn chị như vậy.”
 
Thịnh Thi Mông: “...”
 
Gái ngoan nha, cô ấy rất tự hào nữa.
 
*
 
Thịnh Thi Mông thông qua Thịnh Nịnh mà quen biết Cao Nhị, cô ấy cũng có tâm tư như chị gái mình, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Cao Nhị là một cô gái như thế nào.
 
Cô ấy cảm thấy cô gái Cao Nhị rất thú vị.
 
Buổi tối tan ca về nhà, trước khi đi ngủ Thịnh Thi Mông lại nói chuyện phiếm về người bạn mới này với Thịnh Nịnh.
 
“Em cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm, tuy rằng chị ấy có tiền nhưng không coi thường người như tổng giám đốc Ôn.”
 
Có vẻ Thịnh Nịnh hứng thú: “Cho nên?”

 
Thịnh Thi Mông tò mò hỏi: “Cho nên chị sẽ giúp chị ấy theo đuổi tổng giám đốc Ôn sao?”
 
“Chị không theo đuổi đàn ông, sao có thể giúp cô ấy theo đuổi đây?” Thịnh Nịnh nói: “Cô ấy phải tự mình cố lên thôi.”
 
“Tổng giám đốc Ôn ít nói, tính cách này với kiểu con gái nói chuyện nhiều như Cao Nhị có thể bổ sung cho nhau.”Thịnh Thi Mông nhìn trần nhà thì thào nói, lại nói với Thịnh Nịnh: “Ví dụ như em và chị, chị nói ít em nói nhiều, ở cùng một chỗ thì rất thoải mái.”
 
Thịnh Nịnh đáp một tiếng: “Ừm.”
 
“Vậy sau này chị sẽ tìm bạn trai giống em sao?”
 
“Không biết.”
 
Phần lớn các cô gái trẻ nói về đề tài này đều rất náo nhiệt, Thịnh Thi Mông cũng không ngoại lệ, cho dù câu trả lời của Thịnh Nịnh rất chi là có lệ.
 
Cô ấy nghiêng người đối mặt với Thịnh Nịnh, đẩy vai cô: “Hôm nay khi em nói chuyện với Cao Nhị, chị không nói câu nào, giờ chị ấy không có ở đây, chỉ có hai mình, chị nói cho em biết chị thích kiểu đàn ông nào đi.”
 
“Không biết, cũng không nghĩ tới vấn đề này.” Thịnh Nịnh thành thật.
 
“Em không tin đâu.” Thịnh Thi Mông nói: “Ví dụ như lúc chị học cấp ba, cái anh luôn thay phiên chị đứng thứ nhất á kìa, chị thấy anh ấy thế nào?”
 
Thịnh Nịnh mở mắt ra trong bóng đêm.
 
“Làm sao em biết cậu ấy?”
 
Thịnh Thi Mông dừng một chút, nghĩ thầm dù sao cũng đã lâu như vậy rồi nên thẳng thắn kể chuyện trước kia mình hợp tác với anh kia, giúp anh ta theo đuổi Thịnh Nịnh.
 
Thịnh Nịnh bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: “Thảo nào ngay cả chị thích uống sữa gì mà cậu ấy cũng biết, thì ra là có nội ứng.”
 
Thịnh Thi Mông ngượng ngùng cười cười, lại vội vàng chuyển đề tài: “Anh ấy thế nào?”
 
“Sau khi thi Đại học xong thì không liên lạc được, còn có thể thế nào chứ?”
 
“Vậy chị thích kiểu như vậy không?”
 
“Cũng tạm.”
 
Thịnh Thi Mông khó hiểu: “Vậy sao lúc đó hai người không ở bên nhau?”
 
Thịnh Nịnh còn khó hiểu hơn cô: “Ở bên nhau thì chị thi Đại học phải làm sao bây giờ?”
 
“... Ở bên nhau thì liên quan gì tới chị thi Đại học hả?”
 
“Ảnh hưởng đến việc học.” Giọng điệu Thịnh Nịnh chính trực: “Không phải lúc em học mười hai thầy cô đã nhắc nhở nhiều sao?”
 
Thịnh Thi Mông cười gượng một tiếng: “Chị còn nhớ rõ nữa hả.”
 
Lịch sử đen tối này, cô ấy nghĩ rằng chỉ có mình cô ấy nhớ rõ.

 
“Rất khó quên.” Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Người thay bạn trai còn chăm chỉ hơn thay quần áo mà lại vì một chàng trai mà khóc thành như vậy. ”
 
Đương nhiên Thịnh Nịnh không biết, bạn trai trước kia của Thịnh Thi Mông đều là loại thiếu niên bất lương vô lại thô lỗ.
 
Cũng không phải bởi vì thích mới ở bên nhau, chỉ là đơn thuần bởi vì tuổi tác mà chộn rộn thôi.
 
Có lẽ còn có nguyên nhân mà cô ấy không muốn thừa nhận, đó là lúc cô ấy học cấp ba, Thịnh Nịnh đã đi Yến Thành học Đại học, không có chị gái ở đây, cô ấy nghĩ nếu có một người bạn trai như vậy thì có thể bảo vệ cô ở trường.
 
Thịnh Thi Mông trầm mặc vài giây, lại đột nhiên nói: “Không phải, bây giờ là đang nói về chị mà, sao chuyển sang em rồi.”
 
“Tạm thời chị chưa muốn suy nghĩ vấn đề này.” Thịnh Nịnh trả lời: “Bây giờ chị chỉ muốn kiếm tiền.”
 
“Cũng có ép chị yêu đương bây giờ đó, chỉ tò mò chị thích kiểu đàn ông nào thui mà.”
 
“...”
 
“Chị? Ngủ rồi hả?”
 
“Không biết.” Thịnh Nịnh rầu rĩ nói: “Dù sao cũng không phải kiểu như Ôn Diễn.”
 
Những gì mà hôm nay Thịnh Thi Mông và Cao Nhị nói quả thực giống hệt giấc mơ cô đã mơ trước đó.
 
Không được, tuyệt đối không cần.
 
Thịnh Thi Mông sờ sờ mũi, nghĩ thầm có thể là trưa nay đang ăn cơm ở canteen, cô ấy và Cao Nhị tưởng tượng chuyện Mary Sue của Ôn Diễn khiến cho Thịnh Nịnh có tâm lý phản nghịch.
 
“Được rồi, không nói chuyện này với chị nữa.” Thịnh Thi Mông nói: “Bữa tiệc thường năm của quán bar vào cuối tuần này chị đừng quên đó, nhớ gọi tổng giám đốc Ôn theo nữa.”
 
“Nhớ rồi, yên tâm đi.”
 
“Buổi tối sẽ tổ chức hoạt động lớn, chơi trò chơi có giải thưởng ó.” Thịnh Thi Mông nói: “Dù sao đến lúc đó chị cũng có đi, nếu không thì chơi một chút nhé? Lỡ may mắn có thể trúng thưởng thì sao?”
 
Thịnh Nịnh cảm thấy ý kiến này cũng rất tốt, diễn một vở kịch, còn là diễn nhân vật phản diện nữa, cũng quá chán.
 
“Chơi trò gì?”
 
Sẽ không phải là loại trò chơi lần trước miệng đối miệng kẹp poker sao?
 
“Chắc là chị không quen, đa số đều là mấy trò tương đối cởi mở.”
 
Thịnh Thi Mông tiêm phòng cho Thịnh Nịnh trước sau đó lại an ủi cô: “Nhưng không có việc gì, mỗi đội không giới hạn giới tính, nếu đến lúc đó tất cả đều thuận lợi, chờ tổng giám đốc Ôn và Ôn Chinh đi xong, hai chị em mình thừa dịp đông người, dù sao ánh đèn tối thui ai cũng không biết ai, chị giả vờ kéo em, tụi mình lập nhóm chơi.”
 
Thịnh Nịnh: “Okay.”
 
Giữa hai gái thẳng không kiêng dè như vậy, hơn nữa lại lớn lên cùng nhau, nếu như chơi với Thịnh Thi Mông thì cô cũng chơi được.

 

Chương 52


Đối với người dân Trung Quốc, Tết Nguyên Đán là điểm kết thúc và điểm khởi đầu của một năm mới.

 

Người bạn mở quán bar của Ôn Chinh có tư tưởng khá cởi mở nhưng trong xương cốt vẫn là bản chất của người dân Trung Quốc, rất coi trọng Tết Nguyên đán, vì vậy các hoạt động trong bữa tiệc thường năm của quán bar cũng không khác các công ty bình thường là mấy, rất truyền thống được chọn trước Tết Nguyên Đán.

 

Trước kỳ nghỉ đông, cuối cùng nhà trường cũng đã sắp xếp thầy cô hướng dẫn cho Thịnh Nịnh để phụ trách luận án tốt nghiệp và bảo vệ tốt nghiệp của cô.

 

Thầy cô hướng dẫn không tệ, biết cô có đi thực tập trong kỳ nghỉ đông nên không thúc giục cô nhanh chóng viết báo cáo mở đề, mà là để cô tự nắm bắt thời gian.

 

Tạm thời việc học chưa bận rộn nhưng bữa tiệc thường năm của quán bar lại rất gần với cuộc họp thường năm của công ty nên phải phải bận rộn.

 

Bận đến sứt đầu mẻ trán, buổi tối bữa tiệc thường năm của quán bar, thế mà lại là Ôn Diễn gọi điện thoại cho cô.

 

Thịnh Nịnh nghe điện thoại mới bừng tỉnh: “Á.”

 

Người đàn ông vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi này của cô thì hiểu rồi, giọng điệu không tốt lắm: “Cô bảo tôi đi, kết quả chính cô quên mất?”

 

Thịnh Nịnh ngập ngừng ừ, không nói nên lời.

 

“Thôi quên đi, biết cô không đáng tin mà.” Ôn Diễn thở dài, thỏa hiệp nói: “Cô ở đâu rồi? Tôi đi đón cô.”

 

“Ở công ty.”

 

“Ừm, chờ đó đi.”

 

Ôn Diễn xuất phát từ nhà, sau khi đến dưới lầu công ty lại gọi điện thoại cho Thịnh Nịnh.

 

Động tác của cô cũng mau, chỉ vài phút sau đã xuống rồi vội vàng ngồi phía sau xe, mới phát hiện người lái xe là Ôn Diễn.

 

“Sao anh lại lái xe?”

 

“Cuối tuần, tài xế của tôi cũng xin nghỉ.” Ôn Diễn lạnh nhạt phân phó: “Lên ngồi ghế lái phụ, tôi không phải tài xế của cô.”

 

Thịnh Nịnh đành phải ra khỏi xe, đổi sang ngồi ghế lái phụ.

 

Hôm nay người đàn ông ngồi trên ghế lái không mặc âu phục thắt cà vạt, hiếm khi mới ăn mặc nhàn nhã lười biếng, áo len màu nhạt làm nền làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng nhưng hơi hơi dịu nhẹ, khí chất người sống chớ lại gần của lúc bình thường cũng chạy đi mất, cảm giác lạnh lẽo sắc bén cũng giảm đi.

 

“Sao cô làm việc còn nhiều hơn trợ lý của tôi thế?” Một tay Ôn Diễn cầm vô lăng, ánh mắt nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, động tác lưu loát đi ra khỏi bãi đậu xe bên cạnh, thờ ơ hỏi cô: “Hay là nói vì là sinh viên thực tập nên bị bắt nạt?”

 

Hôm nay ngay cả trợ lý Trần cũng đã nghỉ cuối tuần, thế mà cô vẫn còn ở công ty.

 

Thịnh Nịnh giải thích: “Không phải là công việc, diễn tập cho cuộc họp thường năm á.”

 

Ôn Diễn nhướng mày: “Không phải tôi đã nói với bọn họ rồi, cô không cần lên sân khấu sao?”

 

“Không phải.” Thịnh Nịnh nói: “Không phải một mình tôi lên sân khấu, là tất cả chúng tôi cùng nhau lên, hơn nữa cũng không mặc bộ quần áo kia nữa.”

 

Ôn Diễn dừng một chút, thản nhiên hỏi: “Vậy mặc gì vậy?”

 

Thịnh Nịnh hơi xấu hổ mím môi, bán cho anh cái nút*: “Dù sao đến lúc đó anh cũng biết.”

 

*关子: Ý nói những chỗ úp mở hồi hộp gây cấn gây tò mò.

 

“...”

Người đàn ông mím môi, không trả lời, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

 

Có lẽ hôm nay là ngày khách đến quán bar đông nhất trong năm, anh trai bảo vệ đậu xe bận rộn không tả nổi, phần lớn khách hàng đều tự tìm chỗ đậu xe.

 

Đi theo con đường phía trước cũng không thấy chỗ trống để đậu xe, Ôn Diễn nhíu mày, rốt cục không kiên nhẫn mà chậc một tiếng.

 

Thừa dịp Ôn Diễn đang chú ý trên đường, Thịnh Nịnh lén dùng điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Thịnh Thi Mông.

 

Thịnh Nịnh gửi cho Thịnh Thi Mông: “Chị đến rồi.”

 

Thịnh Thi Mông trả lời: “Phòng VIP Apollo.”

 

Sau khi biết tên phòng bao, Thịnh Nịnh vội vàng tắt giao diện tin nhắn, sợ bị Ôn Diễn phát hiện mình và Thịnh Thi Mông thông đồng.

 

Nhưng nghĩ lại, vội vàng gửi một tin nhắn WeChat như vậy có thể khiến người ta cảm thấy mình có tật giật mình hay không, vì thế lại tùy tiện tìm một người tán gẫu.

 

Lần trước khi cô đến quán bar này, cô quen biết một chị gái, hai người còn trao đổi WeChat.

 

Về phương diện xã giao, thật ra Thịnh Nịnh là một người rất chậm nhiệt* cho nên mỗi khi quen biết một người mới, nếu đối phương không chủ động lắm, như vậy thì quan hệ của hai người sẽ phai nhạt rất nhanh và cuối cùng dần dần biến thành người xa lạ trong danh bạ.

 

*Mô tả một kiểu người khó hòa nhập trong một mối quan hệ.

 

Nếu không phải là kiểu người ngoại lệ xã giao như Ôn Diễn, cô và anh thuộc về các tầng lớp khác nhau, ngoại trừ đề tài chung là đứa em trai em gái thì hầu như là bằng không, hơn nữa thái độ của anh đối với cô cũng không tốt lắm, trên cơ bản đều là mỉa mai và châm chọc.

 

Nếu như là dưới tình huống bình thường thì Thịnh Nịnh tuyệt đối sẽ giao tiếp với anh nhưng hiện tại đã có giao tiếp, hơn nữa anh còn dùng tiền “treo” cô cho nên cô vẫn duy trì nhiệt tình với anh, hầu như là cầu sao được vậy.

 

Chị gái tên Linda này rất biết nói chuyện, Thịnh Nịnh biết cô ấy là phụ nữ nên không cảnh giác quá, hơn nữa đối phương hài hước biết tìm đề tài, vì thế cứ duy trì liên lạc như, nói chuyện phiếm chơi.

 

Linda mời cô nhiều lần rồi, mời cô có thời gian rảnh rỗi thì tới quán bar chơi.

 

Nếu hôm nay đã tới, Thịnh Nịnh cũng thuận tiện nói một tiếng với cô ấy

 

Bên kia lập tức gửi một dãy icon vui vẻ tới, Thịnh Nịnh cảm thấy những icon này rất thú vị nên thêm từng cái vào túi icon của mình.

 

Cô chuyên tâm thêm icon nên cũng không chú ý tới tầm mắt của người đàn ông.

 

“Cô rảnh rỗi nhỉ.” Môi Ôn Diễn giật giật: “Ra ngoài làm việc còn không quên nói chuyện phiếm với người khác.”

 

Thịnh Nịnh vội vàng cất điện thoại.

 

“Không phải nói chuyện phiếm, anh còn nhớ chị gái tôi quen ở quán bar lần trước không? Tôi đã thêm WeChat với cô ấy rồi, cô ấy nói nấu lần sau tôi sẽ chơi phải báo một tiếng với cô ấy.”

 

Ôn Diễn nhíu mày, nhớ tới.

 

Là cô gái lần trước khi đi mời Thịnh Nịnh chơi trò chơi khi anh tới quán bar tìm Ôn Chinh.

 

Người đàn ông không đánh giá chuyện này, xoay lui xoay tới nửa ngày cuối cùng tìm được chỗ đậu xe tốt, lưu loát tắt máy.

 

“Xuống xe.”

 

Không nghĩ tới cách mấy tháng, đi lòng vòng lại đi tới nơi này.

 

Vẫn là bảng hiệu cảnh đêm quen thuộc, chẳng qua lần trước là Ôn Diễn tìm cô tới, còn lần này cô tìm Ôn Diễn tới.

 

Hai nhân viên bảo vệ biết Ôn Diễn, đồng loạt gọi tiên sinh Ôn.

 

Ôn Diễn gật đầu, đang muốn đi vào thì bị một bảo vệ trong đó ngăn lại.

 

“Thật ngại quá, tiên sinh Ôn.” Nhân viên bảo vệ xin lỗi nói: “Hôm nay trong quán bar đông người quá, vì an toàn, còn phải phiền ngài và bạn đồng hành phải đăng ký thông tin cá nhân một chút.”

 

Nhìn một đống xe ở bãi đậu xe cũng biết hôm nay quán bar có bao nhiêu người.

 

Nhưng sau khi điền thông tin xong đi vào, vẫn bị cảnh tượng bên trong chấn động một chút.

 

So với ngày đó thì ngày hôm nay đông gấp mấy lần, ánh đèn sảnh lớn nhảy disco vẫn chói mắt như vậy, cứ chớp loé phản chiếu cảnh tượng người người san sát, cảm giác đi hai bước cũng có thể đụng phải bả vai người khác.

 

Ôn Diễn và Thịnh Nịnh đều không thích bầu không khí quán bar, nhất là nơi đông người.

 

Thịnh Nịnh đi trước Ôn Diễn để dẫn đường cho anh, đang đi thì dừng lại, quay đầu nhìn bốn phía.

 

Ôn Diễn hỏi cô: “Sao vậy?”

 

Thịnh Nịnh quay đầu lại, há môi nói gì đó, Ôn Diễn nghe không rõ nên cau mày nói: “Cô nói to một chút.”

 

Cô mím môi, lại lắc đầu.

 

Ôn Diễn thở dài, đành phải khom lưng kề môi đến bên tai cô: “Có chuyện thì nói.”

 

“Hình như vừa rồi có người đụng vào tôi một chút.” Thịnh Nịnh uyển chuyển nói bên tai anh: “Không biết có phải cố ý hay không.”

 

Ôn Diễn nhíu mày, nhìn chung quanh một vòng.

 

“Ai đụng vào cô.”

 

“Không biết, không thấy rõ.”

 

Tất cả người bên trong đều là người, chờ phản ứng lại cũng không thấy ai.

 

Sắc mặt Ôn Diễn rất kém, anh giơ cánh tay lên vòng lấy bả vai cô, kéo cô đến gần người mình.

 

“Cô dựa vào tôi đi, nếu có người lại đụng cô thì cô nói với tôi ngay.”

 

Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm hẳn, vốn không muốn nói cho anh biết nhưng hiện tại lại cảm thấy vô cùng yên tâm.

 

Tuy rằng Ôn Diễn vòng quanh cô nhưng thân thể dưới bả vai vẫn duy trì khoảng cách vi diệu với cô, xúc cảm như có như không, thỉnh thoảng bước chân Thịnh Nịnh chậm một chút thì lưng sẽ đụng phải ngực và bụng anh.

 

Trong đám người ồn ào chật chội, thân hình người đàn ông cao lớn cứ vững vàng che chở cô trước người mình như vậy, mỗi lần có người chen tới, anh dùng khuỷu tay ngăn cản những người đó.

 

Dưới sự bảo vệ phong độ mười phần của quý ông, Thịnh Nịnh nhạy bén cảm nhận được mỗi một lần ngực bụng của anh tiếp xúc với lưng mình, bàn tay buông xuống hai bên của cô nắm chặt góc áo.

 

Thấy cô vẫn không nói lời nào, ngược lại Ôn Diễn lại không yên tâm, anh khom lưng hỏi bên tai cô: “Còn có người đụng cô không?”

 

Hơi nóng của hơi thở người đàn ông đánh vào lỗ tai, giọng nói trầm thấp tê dại chấn động tai cô, trái tim Thịnh Nịnh lại căng thẳng, lắc đầu ngơ ngác nói: “Không có nữa.”

 

Hai người chen chúc một hồi mới đi tới sảnh lớn nhảy disco.

Đúng lúc này người dẫn chương trình lên sân khấu, cầm micro tuyên bố trong tiếng ồn ào: “Các anh chị đẹp trai đẹp ơi! Nửa giờ nữa sẽ bắt đầu trò chơi của bữa tiệc thường năm được chú ý nhất của chúng tôi tối nay! Không giới hạn nam nữ, không giới hạn tuổi tác,  chỉ cần hai bên đồng ý đều có thể! Bây giờ mọi người hãy đi tìm đồng đội đi nha.”

 

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay hoan hô các kiểu.

 

“Wow!”

 

Thịnh Nịnh nhớ tới cô và Thịnh Thi Mông hẹn nhau chơi trò chơi này, phải nhanh lên thôi.

 

Hôm nay khách rất đông, các nhân viên công tác cũng không biết ai là ai, Thịnh Nịnh tùy tiện bắt một nhân viên hỏi phòng Apollo ở đâu, nhân viên công tác cũng bận rộn đến đầu óc choáng váng, dùng tốc độ nhanh chỉ đường cho cô.

 

Trên đường đến phòng VIP, không còn nhiều người như vậy nữa, một mình Thịnh Nịnh đi phía trước.

 

Ôn Diễn đi phía sau hỏi cô: “Làm sao cô biết hai đứa nó ở phòng nào?”

 

Thịnh Nịnh đã nghĩ sẵn câu trả lời rồi: “Tôi đọc lịch sử trò chuyện của Thịnh Thi Mông, biết hôm nay họ hẹn hò ở đây.”

 

Ôn Diễn không hỏi thêm nữa.

 

“Anh chờ tôi ở ngoài đi.” Thịnh Nịnh nói: “Hãy nhìn tôi đi.”

 

Ôn Diễn nhíu mày, chấp nhận an bài của cô.

 

Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào rồi hô to một tiếng: “Thịnh Thi Mông!”

 

Thịnh Thi Mông còn đang chơi xúc xắc với người khác nghe thế thì ngẩng đầu lên trong nháy mắt.

 

Cả đám người cũng ngẩng đầu lên theo.

 

Ôn Chinh ngồi bên cạnh bạn gái nhìn bạn gái chơi, vừa nghe thấy có người gọi tên Thịnh Thi Mông cũng theo đó lười biếng mà nhìn lên.

 

Vừa nhìn thấy người tới, anh ta cũng hơi kinh ngạc.

 

Trước đó anh ta đã xem album ảnh của Thịnh Thi Mông, biết vị khách không mời trước mắt này là chị gái cô ấy.

 

Thịnh Nịnh nhìn thấy có nhiều người như vậy, trong lòng cũng hơi hơi sợ.

 

Nhưng Thịnh Thi Mông một trái hai phải nói cô phải diễn vở kịch này trước mặt nhiều người như vậy, nói như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.

 

Đối với mấy chuyện này Thịnh Nịnh cũng không có kinh nghiệm gì, đành phải nghe theo sự an bài của Thịnh Thi Mông.

 

Thịnh Thi Mông đã chuẩn bị tâm lý trước nên lập tức tiến vào trạng thái, hai mắt mở to không thể tưởng tượng nổi: “Chị? Sao chị lại ở đây?”

 

“Sao chị lại ở đây? Em nói coi sao chị lại ở đây? Còn không phải là lo lắng cho em à.” Thịnh Nịnh bước lên hai bước, lớn tiếng chỉ trích: “Em là một cô gái, sao có thể đến cái chỗ không đứng đắn như này đây? Bố mẹ vất vả kiếm tiền cho em ăn học, là để em tới đây chà đạp mình sao?”

 

Mấy cô gái khác trong phòng đều sửng sốt, không ngờ cô em gái xinh đẹp không lớn hơn Thịnh Thi Mông bao nhiêu tuổi lại có thể nói những lời gia trưởng như vậy.

 

Ôn Diễn đứng ngoài cửa ôm ngực, lông mày khẽ nhíu, dựa vào tường yên lặng nghe Thịnh Nịnh nói.

 

Tiếp theo là tiếng phản bác của Thịnh Thi Mông: “Em lớn rồi, em có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình, chị có thể đừng quản em nữa được không?”

 

Hai em gái xinh đẹp cứ ầm ĩ ở trước mặt mọi người như vậy, khiến cả đám người đều nhìn đến ngây người.

 

Nên nói như thế nào nhỉ, trong khoa trương lại nhìn thấy tia máu chó, trong máu chó lại nhìn thấy một vở drama, trong drama lại nhìn thấy một tia vui mắt, làm cho người rất muốn xem tiếp.

 

Hơn nữa hai chỉ em chỉ kích động nói miệng chứ không động tay động chân cho nên không ai tiến lên khuyên ngăn, tất cả mọi người đều ngồi tại chỗ xem kịch.

 

Lần đầu tiên Ôn Chinh gặp chị gái của Thịnh Thi Mông, nhìn ảnh còn nghĩ là một cô gái có tính cách rất nhã nhặn dịu dàng.

 

Anh ta híp mắt, vẫn lẳng lặng nhìn Thịnh Thi Mông ầm ĩ với chị gái cho đến khi Thịnh Nịnh chĩa mũi giáo đến chỗ anh ta.

 

“Cậu chính là bạn trai của em gái tôi đúng không?” Thịnh Nịnh nhìn về phía Ôn Chinh: “Em gái tôi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện nhưng chắc cậu hiểu rõ rồi nhỉ, hai người không phải là người chung một thế giới.”

 

“Nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy, sao cũng cổ hủ thế?” Ôn Chinh hơi ngửa đầu, nhìn Thịnh Nịnh rồi cười nhạt, rõ ràng là không để lời nói của cô ở trong lòng: “Chúng tôi chỉ là yêu đương mà thôi, đừng kích động như vậy, nếu không ngồi xuống uống một ly nhé?”

 

“Đối với cậu mà nói chỉ là yêu đương nhưng đối với em gái tôi mà nói thì không phải.”

 

Ôn Chinh nhíu mày: “Sao không phải?”

 

“Chị đừng nói nữa.” Đột nhiên Thịnh Thi Mông bịt lỗ tai lại, liều mạng lắc đầu nói: “Em biết anh ấy không phải là tình yêu đích thực của em, là em tự mình lừa gạt mình rất tốt, sao chị lại nói ra!”

 

Mặt mày Ôn Chinh ngẩn ra, thoáng kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Thi Mông.

 

Cô ấy biết?

 

Nhìn Thịnh Thi Mông hứng thú cao như vậy, Thịnh Nịnh vẫn không tát cái này được, cô cảm thấy hiệu quả đã đủ rồi nên quyết định kết thúc rời đi.

 

“Tôi không nói thì chị có thể tỉnh ra sao? Nếu chị muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với cậu ta thì đừng gọi tôi là chị gái nữa, cũng không cần về nhà, bố mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho chị hủy hoại cuộc đời mình trên người một người đàn ông, chọn bạn trai hay là chọn người nhà, chị tự chọn đi.”

 

Buông lời cay nghiệt xong, Thịnh Nịnh xoay người rời đi.

 

Nghe được chị cô ấy đưa ra lựa chọn, cuối cùng sắc mặt căng thẳng Ôn Chinh cũng buông lỏng vài phần.

 

Anh ta nhếch môi, giống như biết cô ấy sẽ chọn ai, chậm rãi liếc về phía Thịnh Thi Mông.

 

Phản ứng của Thịnh Thi Mông rất kích động: “Chị!”

 

Sau đó cất bước muốn đuổi theo lại bị đột nhiên Ôn Chinh kéo lại từ phía sau.

 

Ôn Chinh nhíu mày, khó có thể tin hỏi cô ấy: “Em chọn chị em?”

 

Thịnh Thi Mông không ngờ anh ta lại hỏi.

 

Cảm nhận được sức lực của Ôn Chinh càng tăng mạnh trên cổ tay mình, vừa rồi anh ta nghe xong toàn bộ đoạn đối thoại kia, bao gồm cả “lời thật lòng" của cô ấy và chất vấn của Thịnh Nịnh, anh ta không có bất kỳ phản ứng gì.

 

Thậm chí giống như đây là một vở kịch, giống như Ôn Chinh đã biết trước hoặc có lẽ là căn bản anh ta không quan tâm.

 

Đến bây giờ Thịnh Thi Mông muốn chạy đi, hoàn toàn phá vỡ sự tự tin của Ôn Chinh đồng thời ngoài dự liệu của anh ta, thân thể anh ta lại phản xạ như vậy.

 

Rõ ràng rất yêu anh ta nhưng giữa anh ta và người nhà vẫn chọn vế sau.

 

Nhiều người ở đây như vậy, Thịnh Thi Mông vẫn để lại vài phần mặt mũi cho anh ta, không nói hai chữ kia, cũng không nói sự thật.

 

Cô ấy thì thầm: “Em không thể lừa dối bản thân mình nữa.”

 

Sau đó hất tay Ôn Chinh ra, sải bước chạy ra khỏi phòng.

 

Chờ Thịnh Thi Mông đi rồi, mấy người khác trong phòng mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần.

 

“Xem ra em gái Thi Mông là tình yêu đích thực của cậu à nha.” Ngay khi những người khác điên cuồng suy đoán, bạn bè biết thật sự uyển chuyển cảm thán nói: “Ôn Chinh, lúc này cậu thật sự chơi lớn rồi đó.”

 

Ôn Chinh nắm chặt tay sững sờ tại chỗ, nội tâm giãy giụa thật lâu cuối cùng vẫn thấp giọng mắng một câu rồi cầm áo khoác của Thịnh Thi Mông cất bước đuổi theo.

 

“Ôn Chinh!”

 

“Cậu hai Chinh!”

 

Không gọi người lại được, cửa phòng mở ra đóng vào rầm rầm, bởi vì quán tính nên bị đóng lại một lần nữa.

 

Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau.

 

Drama à nha, ai có thể dự đoán lúc còn sống có thể tận mắt nhìn thấy một vở kịch đạo đức tình yêu tuyệt vời như vậy.

 

Mấy chàng trai bạn của Ôn Chinh đều bội phục sự quyến rũ của anh ta, còn các cô gái đều cảm thán sự vĩ đại của tình yêu.

 

Tất cả đều cho rằng câu hai Chinh và bạn gái chỉ là gặp dịp thì chơi, ai ngờ hai người này lại thật sự yêu đương nghiêm túc.

 

*

 

“Anh có thể dẫn em trai anh về nhà rồi.”

 

Ba phút trước, Ôn Diễn nhìn thấy Thịnh Nịnh cũng không quay đầu mà chạy ra khỏi phòng, ngay sau đó Thịnh Thi Mông cũng chạy ra theo, bóng dáng hai chị em đều nhanh chóng biến mất ở hành lang.

 

Thịnh Nịnh nói cô muốn chứng minh với anh rằng mình không phải là loại người chỉ lấy tiền mà không làm việc.

 

Ôn Diễn đứng ở ngoài cửa nghe toàn bộ quá trình, tuy rằng quả thật cô rất ra sức cãi nhau với Thịnh Thi Mông nhưng anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, không hiểu sao cảm thấy ba người này đều không thích hợp, giống như đang giấu giếm anh gì đó. 

 

Người đàn ông hơi nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì, mãi cho đến khi Thịnh Nịnh gửi tin nhắn này cho anh.

 

Cất điện thoại lại, Ôn Diễn đang định đẩy cửa đi vào dẫn Ôn Chinh đi, kết quả Ôn Chinh đã chạy ra từ bên trong trước.

 

Vẻ mặt anh lo lắng, lo lắng đến mức không kịp chú ý tới Ôn Diễn đang đứng bên cửa, cũng may Ôn Diễn lẹ mắt nhanh tay kéo anh ta lại.

 

“Đ1t cộ con mẹ mày muốn chết! Buông tao ra!”

 

Ôn Chinh chửi ầm lên, vừa định cho người chặn mình một quyền, nhưng quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt như cục băng của Ôn Diễn.

 

Nhất thời anh ta mở mắt to: “Anh hai?”

 

Sau đó lại nhớ tới tất cả những gì vừa xảy ra trong phòng, cắn răng hỏi: “Chị cô ấy là anh tìm tới?”

 

Ôn Diễn không lên tiếng, không thể nói.

 

“Anh tìm chị cô ấy khi nào?” Ôn Chinh hỏi: “Từ ngày bố bảo anh điều tra bối cảnh gia đình của bạn gái em?”

 

Cũng không đợi người trả lời, Ôn Chinh đã đoán được.

 

Anh ta bừng tỉnh à một tiếng, gật gật đầu nói: “Hèn chi tôi nói sao chị cô ấy lại nói chuyện y như anh, cổ hủ như người của mấy thế kỉ trước.”

“Nếu em đã biết anh và bố tôi điều tra gia đình cô ấy thì nên biết vì sao anh lại làm như vậy.” Vẻ mặt Ôn Diễn bình tĩnh, lạnh lùng chỉ ra nguyên nhân này: “Cô ta không xưng với em.”

 

Ôn Chinh lớn tiếng hỏi ngược lại: “Vậy ai xứng? Người phụ nữ bố tìm cho tôi?”

 

Ôn Diễn: “Đúng vậy.”

 

“Đúng cái rắm! Cũng chỉ có anh bị bố tẩy não mới cảm thấy đó là đúng.” Ôn Chinh giật giật khóe môi, lời nói ra cũng không vô thức nặng nề như đâm dao: “Bởi vì chị cả chết nên bố mới để Tập đoàn lại cho anh, bây giờ anh là con trai bố coi trọng nhất, toàn bộ Tập đoàn nhà họ Ôn là của anh, đương nhiên anh cam tâm tình nguyện bị ông ấy khống chế rồi, một người phụ nữ thì tính là gì? Dù sao anh nghe lời ông già cắt đứt với bạn bè từng chịu khổ vào sinh ra tử với anh cơ mà, có khi ông ta tìm một con nào đó cho anh kết hôn thì ngày mai anh lên Cục Dân Chính đăng ký liền mà.”

 

Ôn Diễn không phản bác lời nói tức giận không không kiêng nể gì của Ôn Chinh, chỉ có ánh mắt anh nhìn Ôn Chinh là dần dần nguội lạnh.

 

Anh cảm giác cảm xúc của Ôn Chinh quá mức khác thường, vẻ mặt sắc bén hỏi: “Rốt cuộc em là vì Thịnh Thi Mông đang náo loạn, hay là bởi vì bố khống chế mà đứng đây tố cáo anh?”

 

Ánh mắt Ôn Chinh hơi hoảng một chút, lập tức bác bỏ: “Có khác nhau không? Dù sao đó cũng không phải là những gì tôi có thể quyết định.”

 

Ôn Diễn không tiếp tục dây dưa nghi vấn này nữa mà trầm giọng hỏi ngược lại: “Nếu không có bố, nếu em không phải họ Ôn, em sẽ sống thoải mái như vậy sao? Xuất thân của em mang đến cho em cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, thuận buồm xuôi gió bao nhiêu năm nay, hiện tại vì một đứa con gái mà em phủ nhận tất cả đặc quyền và lợi ích em hưởng thụ từ nhà họ Ôn sao?”

 

“Ôn Chinh, chúng ta đều là những người hưởng lợi từ xuất thân này, nếu đã hưởng thụ thì phải phải gánh vác những gì phải gánh vác.”

 

Ôn Chinh không cách nào phản bác những lời này, bị sự thật này nói choáng ngợp ngây ngốc, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.