Thịnh Nịnh vừa nghe thấy tiếng xưng hô này, đầu óc còn chưa suy nghĩ, cả cơ thể đã phản xạ nhanh gọn lẹ, vội vàng rụt người về.
 
Sao sếp đi công tác về mà không ai tròng phòng tổng giám đốc biết hết thế?
 
Hay là vì cô là sinh viên thực tập nên không đủ tư cách để biết sếp đã trở lại trước?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhất thời trong đầu Thịnh Nịnh hiện lên các loại thuyết âm mưu nơi công sở.
 
Tuy nhiên sự thật chứng minh cô nghĩ sai rồi, bởi vì người khác cũng không biết.
 
Hành trình của tổng giám đốc Ôn chỉ có trợ lý và thư ký của anh biết trước thôi, trợ lý Trần theo công tác với tổng giám đốc Ôn nên chưa báo cho mọi người, thật trùng hợp thư ký Trương cũng bị cảm cúm xin nghỉ một ngày, đúng lúc cũng không tới làm việc cho nên những người trong phòng làm việc đều không biết.
 
“Tổng giám đốc Ôn?” Anh Trương vội vàng bỏ hạt dưa trong tay xuống, lau miệng đứng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Sao ngài trở về sao cũng không báo trước cho chúng tôi một tiếng?"
 
Sau khi xuống máy bay Ôn Diễn trực tiếp đến công ty cho nên trên áo khoác còn mang theo hơi lạnh lạnh lùng, lúc này sắc mặt anh lạnh nhạt, liếc nhìn đồ ăn vặt trên bàn.
 
“Thông báo trước còn có thể xem mọi người mở tiệc trà ở đây à?”
 
Anh Trương cười gượng hai tiếng, giải thích: “Nhân dịp nghỉ trưa nên chúng tôi đang bàn bạc với nhau trong cuộc họp thường năm sẽ chuẩn bị chương trình gì đây.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Diễn nhíu mày, nghĩ đến chương trình năm ngoái.
 
Anh không thích can thiệp vào những gì cấp dưới muốn biểu diễn trong chương trình cuộc họp thường năm nhưng năm ngoái quá đáng thật.
 
“Anh lại muốn mặc váy nhảy nhót nữa hả?”
Giọng điệu của anh không nghe ra cảm xúc gì nhưng mấy ông chú trà trộn vào nơi làm việc vẫn cân nhắc ra sự rất rất ghét bỏ trong lời nói của ông chủ.
 
Sắc mặt Trương cười nhạt, lập tức phủ nhận: “Không phải không phải, chơi đồ mới lạ thì chơi một lần là đủ rồi, chơi hai lần thì buồn nôn quá.”
 
Chị Lệ ở bên cạnh cũng giải thích giúp: “Tổng giám đốc Ôn, năm nay anh Trương tính làm một chương trình đẹp mắt vui tai thiệt.”
 
“Không phải đàn ông mặc váy là được.” Ôn Diễn không có hứng thú hỏi cho tới cùng, chỉ phất phất tay nói: “Mọi người thảo luận tiếp đi.”
 
Nói xong thì đi đến phòng làm việc của mình.
 
Mấy người nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cũng may năm nay phòng tổng giám đốc bọn họ có Tiểu Thịnh.
 
Cũng không biết có phải trong lòng có tâm hữu linh tê* hay không, Ôn Diễn đi được một nửa lại quay người lại thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ.
 
*Câu tâm hữu linh tê sẽ có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông
 
“Thịnh Nịnh đâu?”

 
“À.” Anh Trương nói: “Em ấy đi toilet thay quần áo rồi, lúc này còn chưa ra nơi.”
 
Ôn Diễn: “Thay quần áo gì?”
 
“Quần áo mặc trong chương trình cuộc họp thường năm á, cái chương trình đẹp mắt vui tai khi nãy chúng tôi nói với ngài đó, mọi người định để Tiểu Thịnh lên sàn.” Anh Trương nói tới đây thì cười ha hả: “Đúng là một cô gái xinh đẹp, nhất định đến lúc đó vui tai đẹp mắt lắm.”
 
Không đợi Ôn Diễn tỏ thái độ, trợ lý Trần bên cạnh anh đã tò mò hỏi.
 
“Quần áo gì vậy? Mặc đồ như năm trước hả?”
 
“Không phải, năm ngoái chúng tôi mặc chủ yếu là chọc cười mọi người thôi, tóm lại rất xinh đẹp, mấy đồng chí nam nữ chúng tôi toàn phiếu thông qua cho Tiểu Thịnh chọn.” Một ông chú như anh Trương cũng không biết hình dung quần áo cụ thể trông như thế nào, đành phải nói: “Nếu cậu tò mò đợi thì Tiểu Thịnh đi ra sẽ biết.”
 
Trợ lý Trần rất hứng thú: “Vậy tôi phải xem thử rồi.”
 
Sau đó lại nhìn tổng giám đốc Ôn, không biết sếp tính toán như nào.
 
Kết quả sếp lại đi về phía bàn, giơ cằm lên với cấp dưới.
 
“Đưa ghế cho tôi.”
 
Mấy người cũng chưa lấy lại tinh thần, anh Trương phản ứng nhanh nhất, vội vàng đứng lên, mặt mày khó tin: “Tổng giám đốc Ôn, ngài cũng muốn xem hả?”
 
“Ừm.” Ôn Diễn nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Tôi không thể nhìn?”
 
“... À được được chứ.”
 
Chỉ là không phù hợp với tác phong không quan tâm như năm ngoái của ngài.
 
Đợi nửa ngày Thịnh Nịnh vẫn chưa ra, đồng nghiệp không khỏi nghĩ bình thường Tiểu Thịnh làm việc rất nhanh chóng sao thay quần áo lại chậm như vậy.
 
Tiểu Thịnh là sinh viên thực tập do chị Lệ dẫn dắt vì vậy chị Lệ chủ động nói: “Tôi đi thúc giục em ấy.”
 
Chị ấy vừa mới đi vào toilet, Thịnh Nịnh đúng lúc đứng ngẩn người trước gương, chị Lệ đánh giá từ đầu đến chân đánh giá cô, hơi ho một tiếng.
 
“Không phải mặc xong rồi à? Sao em không ra ngoài?”
 
Thịnh Nịnh muốn nói lại thôi nhưng lại không thể không căng da đầu hỏi: “Tổng giám đốc Ôn, ngài ấy có về phòng làm việc của mình chưa?”
 
“Chưa, ngài ấy cũng đang chờ em thay xong đó.” Chị Lệ vẫy tay với cô: “Đi nào đừng chậm chạp nữa, tổng giám đốc Ôn cũng đang chờ em đó.”
  
Vẻ mặt Thịnh Nịnh không tình nguyện, lỗ tai cũng đỏ lên: “Em…”
 
“Sợ tổng giám đốc Ôn nhìn thấy sao?”

 
“...”
 
“Cái này có gì mà sợ, em đang suy nghĩ cái gì đây?” Chị Lê cũng mặc kệ mặt mũi của Thịnh Nịnh, nói thẳng thừng: “Bình thường mấy cô gái trẻ các em coi phim thần tượng nhiều quá rồi, ngài ấy lạnh lùng thế nào, mấy ngày nay em thực tập không biết nữa à? Yên tâm đi, sếp không đến mức xuống tay với một sinh viên thực tập như em đâu.”
 
Nếu như lúc mới quen Ôn Diễn, chắc chắn cô cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nghĩ như vậy chẳng khác nào là mình tự đa tình.
 
Trong lòng Thịnh Nịnh rối rắm, nhưng da mặt không chịu nổi câu nói thẳng thắn của chị Lệ nên đành phải đi ra ngoài.
 
“Úi xời, cuối cùng Tiểu Thịnh cũng ra ngoài rồi.”
 
Bởi vì Thịnh Nịnh còn chưa tốt nghiệp, bình thường ăn mặc trang điểm vẫn hơi hướng sinh viên một chút, phần lớn đều là màu sắc nhạt dịu dàng, kiểu dáng cũng thoải mái đơn giản, đi làm chứ không phải đi catwalk, không cần cố ý tạo hình cho nên cô quen đem mái tóc dài mềm mại buộc sau đầu biến thành tóc đuôi ngựa.
 
Kiểu áo sơ mi tây trang trưởng thành này nhưng không phải là kiểu dáng cứng nhắc cục mịch.
 
Tóc Thịnh Nịnh hơi xoăn, mái tóc rũ bên vai vừa mềm vừa bồng bềnh càng nổi bật gương mặt chỉ to bằng bàn tay.
 
Cổ chữ V thấp, đường vai và tay áo còn thiết kế theo kiểu dáng khéo léo nhẹ nhàng, chiếc váy ôm lấy bờ mông ở trên đùi, tuy trang phục có hơi hơi gợi cảm những bên trên và bên dưới thắt lưng chỉ cần một tay là nắm trọn được che dấu trong lớp áo quần chị lộ mỗi độ cong duyên dáng, một đôi chân thon dài vừa thẳng tắp vừa trắng hồng, gót chân mảnh khảnh làm nổi bật mắt cá chân gầy gò nhưng gương mặt xinh đẹp nhã nhặn cùng với ánh mắt hơi ngượng và hơi bất an, quả thực làm cho bộ trang phục này càng thêm vài phần cảm giác cấm dục mâu thuẫn.
 
Những nơi có thể lộ ra vừa phải, những nơi không thể lộ ra cũng không cho người ta xem, đàn ông thích cảm giác trêu chọc nửa kín nửa hở vừa phải của bộ váy này, còn phụ nữ thì thích khí chất lạnh lùng của chiếc váy này. 
 
Anh Trương lớn tuổi hơn Thịnh Nịnh khá nhiều cho nên trong mấy người đàn ông, thái độ khen ngợi của anh ta là rộng rãi nhất.
 
“Đẹp quá! Tên trộm đẹp quá!”
 
“Đẹp quá, tôi đã nói mặc đẹp mà.” Một nữ đồng nghiệp hừ một tiếng, tự tin nói với mấy người đàn ông khác: “Mấy bộ lúc trước mấy người chọn cũng chỉ có đàn ông mấy người mới thấy đẹp, phái nữ chúng tôi không đồng ý, rõ ràng phái nữ chúng tôi cũng thích nhìn mỹ nữ, cũng có quyền thưởng thức mỹ nữ được không?”
 
Trợ lý Trần mím môi cười, bị Thịnh Nịnh bắt được rồi trừng mắt một cái.
 
Anh ta vội vàng lặng lẽ giơ ngón tay cái khen đẹp.
 
Mấy đồng nghiệp khác cũng mở miệng khen, chỉ còn lại tổng giám đốc Ôn chưa nói gì hết.
 
Anh trầm mặc nhìn Thịnh Nịnh một hồi lâu, lại cúi đầu, đầu ngón tay vuốt ve giữa mày, xoa nếp nhăn không hề tồn tại.
 
“Tổng giám đốc Ôn, ngài xem bộ này chúng tôi chọn cho Tiểu Thịnh thế nào? Đến lúc đó mặc cái này lên sân khấu rồi nhảy múa, đảm bảo uốn éo hai cái cũng đủ cho mọi người kinh ngạc vì quá đẹp á.”
 
Vừa nghe thấy nhảy múa uốn éo, sắc mặt Thịnh Nịnh và ông chủ Ôn Diễn không hẹn mà cùng thay đổi.
 
“Hỏi tôi có ích gì, tự hỏi cô ấy đi.”
 
Ôn Diễn lạnh lùng bỏ lại một câu, không có đánh giá tiêu cực gì về cách ăn mặc của Thịnh Nịnh cả rồi đứng dậy rời đi ngay.

 
Thịnh Nịnh bị các tiền bối vây quanh bàn bạc chuyện cô nhảy múa ở cuộc họp thường năm, trong lòng cô không muốn nhưng lên tàu cướp biển thì dễ, xuống tàu cướp biển mới khó*  đành phải hướng về phía bóng lưng Ôn Diễn hô to: “Tổng giám đốc Ôn! Tôi có chuyện muốn nói với anh!”
 
*Kết giao với người xấu thì dễ, thoát khỏi họ thì khó; mọi người có thể hiểu kiểu như vậy.
 
Ôn Diễn dừng chân, chậm rãi ừ một tiếng: “Vào phòng làm việc của tôi rồi nói.”
 
May mà cô không bị từ chối.
 
Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, theo Ôn Diễn đến phòng làm việc trong tiếng “Đừng đi mà” thảm thiết của các tiền bối.
 
Ngay sau khi cô bước vào, cô vội vàng đóng cửa lại.
 
Ôn Diễn tỉnh rụi nhìn động tác đóng cửa còn thuận tiện khóa cửa lại của cô, xong xuôi cô mới quay người lại, anh cũng nghiêng đầu nhìn.
 
“Tìm tôi có chuyện gì?”
 
Thịnh Nịnh đứng đắn nói: “Chính là chuyện của Thịnh Thi Mông và em trai anh.”
 
“Chỉ có thế này?”
 
“Chỉ có cái này.”
 
Người đàn ông mím môi, giọng điệu không kiên nhẫn: “Cô nói đi.”
 
“Nếu đã ký hợp đồng, tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.”
 
Ôn Diễn trầm giọng hỏi: “Cứ vội vàng giải quyết như vậy?”
 
“Đây không phải cũng là ý của anh sao?” Thịnh Nịnh khó hiểu hỏi ngược lại: “Trước đó hợp đồng kéo dài lâu như vậy, bây giờ lại ký nhanh như vậy, còn không phải do anh muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này sao?”
 
Người đàn ông dừng lại, gật đầu: “Là ý tôi.”
 
Thịnh Nịnh tiếp tục: “Cho nên chia tay xong cũng xong việc, gần đây anh bận không có thời gian trông chừng em trai, tôi phải san sẻ với anh. Cho nên mấy ngày nữa quán bar của bạn Ôn Chinh mở tiệc thường năm, đến lúc đó anh đi với tôi, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi không phải loại người lấy tiền mà không làm việc.”
 
“Lúc trước tôi đã nói chuyện với hai đứa nó rồi, sống chết cũng không chia tay.” Ôn Diễn cảm thấy cô hơi nổ nên không để ý hỏi: “Cô có cách gì?”
 
Nguyên nhân lúc trước Thịnh Thi Mông nghẹn ngào không chịu đồng ý với Ôn Diễn chia tay với Ôn Chinh là vì giọng điệu Ôn Diễn tìm cô ấy nói chuyện thật sự quá kém, quá kiêu ngạo, quá ngứa răng, cô ấy cũng không phải Thịnh Nịnh, vì tiền chịu gật đầu khom lưng với tư bản, tư bản càng tự cao tự đại, Thịnh Thi Mông càng khó chịu muốn đối nghịch với anh.
 
Đến nổi thái độ của Ôn Chinh bên kia, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô ấy.
 
“Đến lúc đó anh đi với tôi tới bữa tiệc thường năm của quán bar không phải sẽ biết sao?”
 
Ôn Diễn nhìn cô một lúc lâu, gật đầu đồng ý: “Được, tôi đi với cô.”
 
“Vậy cứ như vậy.”
 
Mới khán giả xong xuôi, Thịnh Nịnh cũng tính chuồn đi.
 
Cô muốn nhanh chóng thay bộ quần áo này đi, mặc bộ đồ này đứng nói chuyện trước mặt Ôn Diễn cũng không được tự nhiên lắm.
 

“Cô đợi chút.” Ôn Diễn gọi cô lại, sắc mặt không tốt lắm: “Cuộc họp thường năm cô thật sự muốn mặc bộ đồ này à?”
 
“Hả?” Sắc mặt Thịnh Nịnh cũng suy sụp theo, thành thật mà nói: “Không có cách nào nữa á, mấy người bọn họ đều là tiền bối, một sinh viên thực tập như tôi cũng không thể từ chối được.”
 
Ôn Diễn nói: “Đừng nhảy nữa, tôi từ chối giùm cô.”
 
Thịnh Nịnh chớp mắt: “Thật sao?”
 
“Ừm.” Ôn Diễn lại nhìn thoáng qua bộ đồ trên người cô sau đó rũ mí mắt thấp giọng nói: “Mặc cái này nhảy múa, còn ra thể thống gì nữa.”
 
Ra thể thống gì?
 
Thịnh Nịnh cúi đầu nhìn bộ đồ của mình, tuy nói không phải phong cách bình thường của cô, cổ áo hơi trễ, váy hơi thấp, phần ngực áo cũng hơi căng, đúng là không đứng đắn lắm nhưng tuyệt đối không giống như trong miệng anh nói.
 
Mặc dù biết tính cách Ôn Diễn tương đối cứng nhắc nhưng cô cũng là con gái nhà đàng hoàng, sao có thể nghe anh đánh giá như vậy.
 
Vì thế Thịnh Nịnh không hài lòng nói: “Nếu anh cảm thấy không đẹp thì nói thẳng, không cần phải mỉa mai tôi thương phong bại tục.”
 
Ôn Diễn dừng một chút, không hiểu sao lại hỏi ngược lại: “Tôi có nói xấu sao?”
 
“Không có.” Thịnh Nịnh nói: “Nhưng tôi biết chắc chắn trong lòng anh nghĩ như vậy.”
 
Ôn Diễn hừ lạnh một tiếng.
 
“Cô là con sâu trong bụng tôi à? Tôi nghĩ gì cô cũng biết hết à.”
 
“Tốt xấu gì tôi cũng quen biết anh lâu như vậy rồi, thái độ của anh đối với tôi, trong lòng tôi vẫn biết rất rõ.” Thịnh Nịnh mím môi, vốn cũng không mong chờ anh sẽ khen gì: “Đối với bộ đồ này của tôi, anh không tạt nước lạnh là tôi là cảm kích lắm rồi.”
 
“Bữa tiệc thường năm của quán bar tôi đã nói trước với anh, nếu tối đó anh có hẹn hò thì việc này càng bị kéo dài.”
 
Dặn dò xong câu cuối cùng này, Thịnh Nịnh cúi chào anh không có thành ý: “Tổng giám đốc Ôn, vậy tôi đi ra ngoài trước.”
 
“Thịnh Nịnh.”
 
Ôn Diễn gọi cô lại.
 
Thịnh Nịnh đành phải quay đầu lại: “Ngài còn phân phó gì sao?”
 
Người đàn ông lập tức khinh thường liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi thấy trong lòng cô không đáng tin cậy gì cả.”
 
Thịnh Nịnh: “Cái gì?”
 
“Đoán không đúng thì đừng đoán mò.” Mặt anh cứ như cục băng như cũ, mím môi thản nhiên nói: “Tôi nói đẹp.”
 
Hai mắt Thịnh Nịnh mở to: “Hả?”
 
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch như bị sét đánh của cô, Ôn Diễn không khỏi nhíu mày, trầm giọng khẽ mắng: “Cô là con sâu giả!”