“... Anh có giận không?”
 
“Không có.” Ôn Chinh trả lại điện thoại cho cô ấy, nghiêng đầu phả một hơi thuốc lá: “Em lưu ảnh chị em, cũng không có ảnh của người đàn ông khác, anh giận gì.”
 
“Nhưng em thấy anh đang giận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không giận.”
 
Thịnh Thi Mông hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Anh biết không? Anh là bạn trai đầu tiên của em, trước khi gặp anh em chưa bao giờ thích ai như vậy.”
 
“Em biết trước em anh đã gặp rất nhiều cô gái tốt hơn em, em cũng không dám cam đoan mình có thể may mắn như vậy hay không, có thể làm cho anh vẫn thích em mãi, em cũng biết chúng ta có thể không đi tới cuối cùng nhưng em lại phát hiện càng ngày em càng không khống chế được mà thích anh nhiều hơn.” Đột nhiên Thịnh Thi Mông hít mũi, giọng điệu cũng nghẹn ngào nói nhỏ: “Em không phải không có ảnh của anh mà là em không dám lưu, em không dám thích anh.”
 
“...”
 
Ôn Chinh sững sờ nhìn về phía cô, trong con ngươi xen lẫn những cảm xúc không rõ ràng.
 
Trong lòng Thịnh Thi Mông không yên tâm, đang định bổ sung thêm hai câu nữa thì đột nhiên được người ta kéo vào trong ngực.
 
“Đồ ngốc.” Cậu thì thầm: “Một bức ảnh mà thôi, có gì không dám lưu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Thi Mông ôm lấy Ôn Chinh.
 
“Em biết rồi, bắt đầu từ hôm nay em phải lưu thật nhiều ảnh của anh.”
 
Dỗ Ôn Chinh xong, hai người nắm tay trở về phòng bao, Thịnh Thi Mông cố ý hỏi: “Cưng à, em có thể xem album ảnh của anh không?”
 
Ôn Chinh dừng một chút, vẫn dịu dàng từ chối: “Đừng nhìn, không có gì hay đâu.”
 
Thịnh Thi Mông híp mắt lại.
 
Chắc chắn bên trong cũng không có ảnh của cô, nói không chừng còn có ảnh của bạn gái cũ mà cậu ngại phiền phức còn chưa xóa đi.
 
Cô khéo léo dạ: “Em không nhìn, em tin anh.”  
 
Đám nhóc ngồi trong phòng vốn đang chờ xem kịch hay, kết quả còn chưa tới mười phút Ôn Chinh đã trở về, còn nói không chơi với bọn họ nữa, anh ta dắt bạn gái đi chơi Giáng Sinh của thế giới hai người.
 
Ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía em gái Thi Mông, cô gái có vẻ mặt thuần khiết ngọt ngào kia.
 
Gòi xong, từ này trong đội quân Lãng Tử Phong Lưu ở Yến Thành chỉ sợ thiếu một vị cán bộ đắc lực.

 
*
 
Ôn Diễn cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ ngắm cảnh ngẩn người thật lâu.
 
Ôn Chinh đoán đúng, đêm nay anh không ở một mình thiệt.
 
Chắc anh ta cho rằng người này là người phụ nữ trong lòng Ôn Diễn, cảm thấy hai người sẽ phát triển quan hệ cho nên mới nói trong điện thoại như vậy.
 
Nhưng người phụ nữ ở bên anh là chị gái của Thịnh Thi Mông.
 
Ngay trước khi Ôn Chinh gọi điện thoại tới, anh dùng đặc quyền của cấp trên, lấy tiền làm thêm giờ làm cái cớ để Thịnh Nịnh ở lại qua đêm.
 
Ôn Diễn chưa bao giờ qua đêm Giáng sinh nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy đêm Giáng sinh cũng là một ngày lễ.
 
Anh xoa xoa giữa trán, cảm thấy chắc hôm nay mình uống quá nhiều rồi.
 
Hơn nữa cú điện thoại của Ôn Chinh kia, cộng thêm bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lễ hội chết tiệt này, thế mà anh lại thật sự đang suy nghĩ nên đặt cô gái Thịnh Nịnh này vào cột nào trong quan hệ của mình,
 
Chờ Ôn Chinh chia tay, anh với cô sẽ không còn điểm chung nào nữa.
 
Nếu sau này cô ở lại Tập đoàn Hưng Dật để làm việc thì đối với anh mà nói, nhiều nhất cô cũng chỉ là cấp dưới mà thôi.
 
Sau khi nghĩ thông suốt, Ôn Diễn cũng không nghĩ nữa rồi xoay người trở lại bên sofa, nhẹ nhàng đá chân ghế, nói với người nằm: “Đứng dậy nào, vào phòng ngủ ngủ.”
 
Thịnh Nịnh nghe thấy lời này, đột nhiên mở mắt ra.
 
Cô đảo mắt, nghĩ thầm chuyện này quá mức tưởng tượng rồi, cho tới bây giờ thì trải nghiệm tối nay của cô cũng đủ màu sắc lắm rồi, thêm màu nữa là bay màu luôn đó.
 
Thấy người ta chậm chạp không nhúc nhích gì, người đàn ông không kiên nhẫn mà chậc một tiếng, khom lưng định tự mình bồng bế cô dậy.
 
Ai ngờ cô nhanh nhẹn rụt vào bên trong sofa, từ chối sự giúp đỡ của anh.
 
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
 
Ôn Diễn không nhịn mà bật cười: “Vừa nãy cõng đã cõng rồi, sao lúc này cô không nói nam nữ thụ thụ bất thân đi?”
 
Thịnh Nịnh vùi mặt vào gối, rầu rĩ nói: “Cõng khác với bế công chúa.”
 
“... Còn đòi bế kiểu công chúa à? Ôm bánh trôi thì được hơn đó.” Ôn Diễn hừ nhẹ: “Mới bé tí mà tưởng bở nhỉ.”

 
Thịnh Nịnh giả vờ không nghe thấy, dù sao bây giờ bởi vì cô uống say, nếu có điếc hay làm gì, Ôn Diễn cũng không phân biệt được thật giả.
 
Cô nín thin thít làm cho Ôn Diễn phiền não vô cớ.
 
Lúc trước ở trước mặt anh thì không coi mình là con gái, còn không hiểu sao lúc này lại phòng bị dữ vậy.
 
Lăn qua lăn lại một lần như vậy, anh cũng hơi mệt mỏi, không muốn phí lời với cô nàng này nữa.
 
“Vậy cô ngủ trên sofa đúng không?”
 
“Không thành vấn đề!” Thịnh Nịnh ôm gối sofa, nhắm mắt hưởng thụ nói: “Sofa đắt tiền là tốt rồi, còn thoải mái hơn giường.”
 
“Được, cô thích ngủ ở đâu ngủ đó đi.” Ôn Diễn cũng không định để ý tới cô nữa, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Có phòng khách mà không ngủ, cô ngốc đến tôi cũng cạn lời rồi.”
 
Căn bản là Thịnh Nịnh không biết phòng ngủ Ôn Diễn nói không phải phòng ngủ chính mà là phòng khách cho nên cô mới từ chối.
 
Đột nhiên cô ngồi dậy.
 
“Phòng ngủ khác há?”
 
Ôn Diễn quay đầu: “Nếu không thì sao?”
 
Thịnh Nịnh không thể nói mình là hiểu lầm, cô cho rằng anh mời cô đi ngủ là trong phòng ngủ chính nữa á.
 
Nhưng nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, Ôn Diễn cũng nhanh chóng đoán được lý do cô từ chối. Thì ra là nói nam nữ thụ thụ bất thân là như vậy.
 
“Đầu óc cô nghĩ gì vậy?” Ôn Diễn nhíu mày: “Dùng móng chân mà nghĩ cũng biết tôi không cho cô ngủ trong phòng ngủ chính rồi.”
 
Thịnh Nịnh nói: “Hôm nay tôi uống quá nhiều cho nên đầu óc không tỉnh táo.”
 
Ôn Diễn không mặn không nhạt phản bác: “Lúc cô không uống nhiều đầu óc cũng tỉnh táo là bao đâu.”
 
“Không phải anh nói à? Phải luôn luôn đề phòng đàn ông, ngay cả anh cũng vậy.” Thịnh Nịnh xấu hổ tức giận muốn chết, lập tức cắn răng sắc bén trả lại tất cả những gì anh vừa nói: “Đàn ông có tiền là xấu nhất, những lời này có phải là anh dạy tôi không?”
 
Ôn Diễn lạnh nhạt: “Vậy tôi để cô ở lại qua đêm, sao cô còn ở lại?”
 
Thịnh Nịnh thẳng thắn nói: “Đó là do tăng ca á, có tiền làm thêm giờ, tại sao tôi không ở lại?”

 
Lại là tiền làm thêm giờ.
 
Cảm xúc của Ôn Diễn bị ý nghĩ tiền bạc của cô quấy nhiễu đến phiền lòng, cho đến khi không thể nhịn được nữa.
 
“Nếu tiền lương làm thêm giờ là cái cớ của tôi thì sao?” Giọng anh trầm xuống, dùng giọng điệu gần như ác liệt bức hỏi cô: “Nếu như tôi có ý đồ khác thì sao? Cô có nghĩ hậu quả của việc ở lại chưa?”
 
Cả người Thịnh Nịnh ngây ngẩn.  
 
Khi đề tài trong lúc tranh cãi của hai người vô tình rơi vào một ngõ nhỏ mập mờ thì cả hai mới ý thức được mình vừa mới nói gì đó không nên nói.
 
Sự xấu hổ không nói nên lời tràn ngập giữa hai người lần thứ hai.
 
“...Tôi tin anh là người đoan chính cho nên yên tâm với anh, vì sao anh cứ muốn phản bác tôi vậy?” Thịnh Nịnh thật sự không chịu nổi bầu không khí này, cúi đầu cắn môi, hơi xấu hổ tức giận chỉ trích anh: “Anh cứ đưa ra mấy cái giả thiết không có khả năng xảy ra làm cho bầu không khí xấu hổ như vậy làm gì hả?”
 
Thật ra không phải Ôn Diễn không hiểu ý của cô.
 
Cô cảm thấy giữa bọn họ thẳng thắn, trong sáng rõ ràng nên sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện vượt giới hạn nào.
 
Nhưng anh vẫn bị hỏi đến nghẹn họng.
 
Đột nhiên nhiệt độ trong phòng tăng lên, bông tuyết cuối cùng còn sót lại trong phòng cũng tan thành nước.
 
Anh nhắm mắt lại, đợi nội tâm khôi phục lại hồ nước tĩnh lặng của ngày xưa rồi mới khắc chế lãnh đạm nói với cô: “Sau này mấy chuyện tăng ca cứ để cho trợ lý Trần đến thì hơn, cô không thích hợp.”
 
Thịnh Nịnh rũ mắt xuống, trong nháy mắt hơi hơi thất vọng.
 
Về phần thất vọng là vì bỏ lỡ tiền lương làm thêm giờ hay là vì sau này không thể có cơ hội chơi ném tuyết với anh nữa thì cô không biết.
 
Đột nhiên màn hình điện thoại đang nắm trong tay sáng lên một chút, hiển thị đã đến mười hai giờ.
 
Ôn Diễn đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ, đột nhiên Thịnh Nịnh gọi anh lại.
 
“Tổng giám đốc Ôn.”
 
“Tiên sinh Ôn.”
 
Liên tiếp mấy xưng hô không được đáp lại, Thịnh Nịnh hơi mất kiên nhẫn, cô buột miệng thốt tên anh lên: “Ôn Diễn!”
 
Là lần đầu tiên nghe tên mình từ miệng cô, bóng dáng người đàn ông chậm lại, anh quay đầu nhìn cô.
 
“Làm gì?”
 
“Mười hai giờ rồi, Giáng Sinh vui vẻ.” Cô nghĩ một lý do đại, lắc điện thoại đang sáng lên với anh, hình nền đã đổi thành ông già Noel râu trắng đỏ rực, cô cười hỏi anh: “Đêm Giáng Sinh này có tôi ở đây, cũng coi như vui vẻ chứ?”
 
Cũng không đợi anh trả lời, Thịnh Nịnh đã chặn miệng ngăn anh phủ nhận: “Anh đừng phủ nhận, lúc chơi ném tuyết tôi ngã một cái, anh cười như điên vui vẻ như vậy, tôi nhận năm trăm vạn cũng không vui vẻ như anh.”

 
Cho dù Thịnh Nịnh không nhấn mạnh điều này, anh cũng không muốn phủ nhận.
 
Anh mở miệng, giọng nói khàn khàn như giấy nhám: “Vì vậy?”
 
“Cho nên chỉ cần đừng lúc nào anh cũng nói giả thiết này thì chúng ta vẫn có thể lấy quan hệ cấp trên cấp dưới mà chung sống hòa bình.” Thịnh Nịnh cố gắng khuyên nhủ anh: “Nếu không thì anh nghĩ lại chuyện tăng ca một chút đi? Lỡ ngày nào đó trợ lý Trần lại bận nữa thì sao?”
 
Cuối cùng cô vẫn tiếc tiền lương tăng ca kiếm dễ dàng như vậy.
 
Cô tỉnh táo hơn bất cứ ai hết, đến lúc này mà còn nhớ mình muốn gì nữa mà.
 
Người không tỉnh táo mới là anh.
 
Anh không thể ngăn chặn giả thuyết đó.
 
Bởi vì anh thực sự có ý tưởng đó.
 
Sau khi ý thức được điểm này, cổ họng Ôn Diễn hơi căng thẳng, anh há miệng vô ích, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc nói không nên lời, vành tai và sau gáy cũng nóng rực.
 
Thịnh Nịnh là chị gái của Thịnh Thi Mông, bất kể hai người có quan hệ huyết thống hay không thì trong mắt anh hai chị em họ đều giống nhau.
 
Nếu như người yêu đương với Ôn Chinh là Thịnh Nịnh thì anh sẽ tìm Thịnh Thi Mông, dùng điều kiện tương tự để đạt được hợp tác với cô ấy.
 
Cô chỉ muốn tiền, anh lại không thiếu ba quả dưa hai táo*, nếu Ôn Chinh có thể thuận lợi chia tay Thịnh Thi Mông thì sau này bố già sẽ không lấy chuyện Ôn Chinh làm phiền anh nữa, cho cô là được.
 
*Ám chỉ những điều nhỏ nhặt, tầm thường, không đáng kể. Ý là Ôn Diễn không thiếu tiền để cho Thịnh Nịnh.
 
Một cô gái nông cạn hời hợt, tham tài lại dối trá như vậy thì anh rất  chướng mắt, một căn nhà có thể biến cô thành chân sai vặt cho anh, căn bản là anh không cần phải đặt quá nhiều tâm tư lên người cô.
 
Những nhận thức này đã nhắc nhở anh từ rất sớm, người trước mắt này là ai.
 
Biết rõ cô là kiểu người gì, biết rõ giữa hai người không thể có quá nhiều liên quan.
 
Ngày Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông chia tay cũng là ngày anh và Thịnh Nịnh cắt đứt quan hệ.
 
Anh biết điều đó rõ.
 
Bàn tay rủ xuống bên cạnh siết chặt hơn, siết đến nổi lòng bàn tay đau nhói sau đó từ từ bất lực buông lỏng.
 
Anh nghe thấy một giọng nói trong trái tim mình cười nhạo chính anh trong im lặng.
 
Ôn Diễn.
 
Mày điên rồi.