Chương 39


Dinh thự Kinh Bích nằm ở vị trí khu chữ thập vàng của Trung tâm Thương mại Thế giới Trung Quốc, định vị thương hiệu là một nơi ở siêu cao cấp, vừa phồn hoa vừa yên tĩnh, tính riêng tư cực tốt, mỗi khi Ôn Diễn không về nhà họ Ôn thì anh thường đến đây nhất.
 
Đây là dinh thự hai phòng ngủ hơn hai trăm mét vuông, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn sáng mờ mờ, người đàn ông dựa vào ghế nằm bên cạnh cửa sổ ngắm cảnh, ánh mắt không yên tâm mà nhìn xuống, cảnh đêm của thành phố còn sáng ngời hơn cả màn đêm. 
 
Trợ lý Trần đã làm việc với anh lâu rồi, đương nhiên Ôn Diễn cũng biết anh ta vất vả. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy thái độ bình thường của anh đối với trợ lý Trần không tính là thân thiết nhưng cũng không đến mức quá lạnh lùng, thỉnh thoảng vẫn dẫn trợ lý Trần đi công tác bên ngoài, nếu bên đối tác tặng quà gì đó, không kể là cần hay không thì bình thường Ôn Diễn cũng sẽ đưa cho trợ lý Trần.
 
Ví dụ như trợ lý Trần có mấy bình rượu vang đỏ quý giá, đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa nỡ uống, chính là Ôn Diễn đưa cho.
 
Tối nay anh gọi trợ lý Trần đến nhà anh một chuyến không phải là vì công việc mà chỉ đơn giản là uống say hơi chếnh choáng buồn phiền trong bữa tiệc, sau đó lại nghe điện thoại của ông già rồi tài xế đưa anh về nhà, ngay cả đèn đường bên đường cũng được trang trí sặc sỡ bắt mắt trong đêm Giáng Sinh, làm cho tâm tình người ta buồn bực. 
 
Gọi trợ lý đến để uống một ly à, cái suy nghĩ này hơi xàm, cũng không phù hợp với tác phong làm việc thường ngày của Ôn Diễn cho nên trong điện thoại anh không nói rõ với trợ lý Trần, cứ nói là tăng ca làm thêm giờ.
 
Nhưng đã rất lâu trôi qua kể từ khi Ôn Diễn gọi điện thoại cho trợ lý Trần. 
 
Vừa lúc điện thoại trên bàn trà nhỏ trong tay rung lên, Ôn Diễn dụi dụi mắt, cũng không nhìn là ai gọi, cứ mặc định là Trợ lý Trần nên trực tiếp bắt máy. “Sao cậu còn chưa tới?”
 
“Dạ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là giọng nói ngốc nghếch của cô gái trẻ. 
 
Không phải giọng nói của trợ lý Trần.
 
Ôn Diễn nhìn điện thoại, hơi không hiểu vì sao: “Cô gọi tôi có chuyện gì không?”
 
Giọng nói Thịnh Nịnh do dự: “À, cái kia của tôi, ừm…”
 
Ôn Diễn không kiên nhẫn nói: “Cô có chuyện thì nói mau.”
 
“... Tôi bị lạc.” Nghe giọng nói của cô có vẻ xấu hổ: “Quá vòng vèo, tôi đi tới đi lui… xong đi đâu tôi cũng không biết nữa.”

 
Rõ ràng là đi theo hướng dẫn, đi trên đường lớn còn đi rất tốt nhưng mới vừa vào con đường nhỏ rợp bóng cây thì hướng dẫn lẫn cô đều loạn xà ngầu, càng đi càng mù tịt.
“Cô là trẻ con à?” Giọng nói Ôn Diễn lãnh đạm: “Lạc đường thì gọi 110, gọi cho tôi làm gì?”
 
Thịnh Nịnh khó chịu nói: “Nhưng bây giờ tôi đang ở dinh thự Kinh Bích, dưới lầu nhà anh đó, chẳng lẽ tìm cảnh sát thuận tiện hơn tìm anh hả?”
 
Ôn Diễn sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi: “Cô tới làm gì vậy?” 
 
“Thì trợ lý Trần không ở trong nội thành, cũng không kịp trở về cho nên tôi thay anh ấy tới.”
 
“...”
 
Ôn Diễn hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Cô miêu tả hoàn cảnh xung quanh đi.” 
 
Thịnh Nịnh nói thật: “Tôi đang ở trong một cái đình, bên cạnh toàn là bụi cây xanh.” 
 
Anh ừ một tiếng, tiếp tục chỉ đường cho cô: “Bây giờ cô đi ra khỏi đình, sẽ nhìn thấy biển báo bãi đậu xe sau đó đi về phía bắc, đi xuống tòa nhà dưới lầu rồi đi thẳng về phía nam…”
 
Đột nhiên Thịnh Nịnh ngắt lời: “Anh từ từ đã.”
 
“Sao hả?”
 
“Phía bắc là phía nào? Trước hay sau?”
 
Ôn Diễn cạn lời.
 
“... Cô có học địa lý không đấy? Phía bắc là phía nào mà cũng không biết?” 
 
“Tôi chỉ biết bắc ở trên, nam ở dưới, tây ở bên trái, đông ở bên phải thôi, sau đó sao Bắc Cực ở chính bắc nhưng giờ tuyết rơi, tôi không nhìn thấy sao.” 
 
“...”
 

Bái phục.
 
Ôn Diễn đứng dậy, trở về phòng ngủ lấy áo khoác, lúc mặc áo khoác thì điện thoại còn mở loa ngoài ném lên giường, cô gái trong điện thoại vẫn đang rối rắm đông nam tây bắc.
 
“Được rồi đừng lẩm bẩm nữa. Trở về đình chờ, tôi sẽ xuống lầu đón cô.”
 
Thịnh Nịnh ừm liền: “Ừm, vậy anh nhanh lên nha.” 
 
Ôn Diễn thở dài. 
 
Đây là người mà trợ lý Trần tìm tới thay anh ta đây.
 
Đúng là lạ đời, nào có đạo lý cấp trên xuống lầu đón cấp dưới đâu. 
 
Trận tuyết này đến bất ngờ không kịp đề phòng, ngay từ đầu chỉ là tuyết nhỏ thôi, bây giờ là thành tuyết lớn rồi, lúc Ôn Diễn xuống lầu tìm được cô, cô ngồi trong đình đưa lưng về anh, cả người cuộn tròn thành một cục muốn sưởi ấm, ngay cả chân cũng co lại, ôm đầu gối cuộn mình chỉ chừa mỗi bả vai mảnh khảnh gầy yếu. 
 
Lại ăn mặc như bánh trôi. 
 
Ôn Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng kia vài giây, lúc đến gần thì thấp giọng cười nhạo nói: “Không phân biệt đông nam tây bắc, đáng đời.”
 
Thịnh Nịnh nghe thấy giọng nói của anh thì quay đầu lại liền, ánh mắt trợn tròn cực đại.
 
“Anh nói gì?”
 
Ôn Diễn nhìn cô rụt cổ, nửa khuôn mặt đều vùi trong khăn quàng cổ, hai má và lỗ tai lạnh đến đỏ bừng, tóc và lông mi cũng dính ươn ướt sương.
 
Anh dừng một chút, không biết sao lại sửa miệng: “Tôi hỏi cô có lạnh không?”
 
Bả vai Thịnh Nịnh run rẩy, cô cười nói: “Còn ngon, động tác của anh nhanh, tôi không đợi bao lâu cả.” 
 

Mặc dày thế mà cũng lạnh tới mức này, xem ra là cô bé siêu sợ lạnh.
 
Ôn Diễn thúc giục nói: “Đi thôi, nhanh lên một chút.”
 
Cô đi theo anh thuận lợi tìm được tòa nhà trong mục tiêu, mới phát hiện thì ra con đường này không lắc léo chút nào, là do chỗ này nhiều cây xanh quá, tính riêng tư quá tốt cộng thêm buổi tối, mắt nhìn cũng nhỏ hẹp nên cô mới tưởng mình lạc đường,
 
Đi vào lầu một, Thịnh Nịnh vội vàng vỗ tuyết trên người. 
 
“Đúng rồi.” Khoảng cách giữa hai người chờ thang máy, cô hít mũi, lấy một cái hộp nhỏ tinh tế trong túi ra, nói: “Giáng Sinh vui vẻ nè, tặng anh một quả táo bình an.”
 
Dù sao cũng là trường học phát, miễn phí không cần tiền, lấy ra để lấy lòng ông chủ là vừa đẹp.
 
Ôn Diễn đưa tay nhận lấy, anh mở hộp ra rồi lấy quả táo từ trong ra.
 
Trên quả táo còn in một dòng chữ bằng tiếng anh, một hình trái tim lớn, ở giữa là ba chữ “I LOVE YOU”. 
 
Thịnh Nịnh sửng sốt. 
 
Táo này là đoàn sinh viên thống nhất chuẩn bị cho sinh viên, mỗi người đều có một trái, chữ in trên táo cũng là ngẫu nhiên, không có ý nghĩa khác, chủ yếu là để táo bắt mắt hoa hoè hơn thôi.
 
Ai ngờ cô bóc trúng ba chữ tiếng anh này.
 
Ánh mắt của người đàn ông phức tạp liếc nhìn cô.
 
Thịnh Nịnh sợ anh hiểu lầm nên giải thích ngay và luôn: “Đây là trường học phát, chữ trên đó cũng là ngẫu nhiên, không phải tôi in, tôi chưa từng mở hộp ra, tuyệt đối không có ý đó đâu.” 
 
Càng giải thích rõ ràng nhưng dường như ông chủ càng tức giận hơn. 
 
Sắc mặt Ôn Diễn cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Cô lấy táo trường phát để tặng tôi?”
 
Thịnh Nịnh đành phải nói: “Vậy thì tôi ăn trái này, lát tôi đi ra cửa hàng trái cây mua một túi táo không có in chữ tặng cho anh hey.”
 
Hơn nữa dòng tiếng anh kia cũng quá vi diệu, cho dù là tặng bố cô cũng không xấu hổ như vậy. 
 
Sau đó, cô đưa tay ra muốn lấy lại táo.
Ai ngờ người đàn ông đưa hai tay ra sau lưng, giấu quả táo ở phía sau.
 

Nên cô chụp vào không khí, hơi kinh ngạc nhìn người nào đó.
 
Giọng nói Ôn Diễn thản nhiên nói: “In hay không in cũng không sao cả, tặng cũng tặng rồi không có đạo lý nào tặng rồi đi đòi lại, tôi nhận trái táo này.”
 
Thịnh Nịnh tỏ vẻ không sao cả, vậy thì càng tốt, không cần tốn tiền mua táo không in chữ nữa.
 
Thịnh Nịnh theo Ôn Diễn lên thang máy đến nhà anh. 
 
Lần đầu tiên tới nhà ông chủ, cô tương đối khách sáo, chỉ thành thật đứng ở phía sau anh, chờ anh thay giày xong mới tự mình đi vào. 
 
“Đêm nay là Giáng Sinh, ngay cả trợ lý Trần cũng không muốn đến, sao cô lại đồng ý đến vậy?” Anh vừa thay giày vừa thờ ơ hỏi: “Không tụ họp với bạn bè à?”
 
Vô nghĩa, đương nhiên là vì tiền tăng ca gấp ba lần rồi, hơn nữa trợ lý Trần còn cố ý nói với cô, tiền tăng ca là sau khi gặp ông chủ mới có thể bắt đầu tính, cô còn giành giật từng giây từng phút, đáng lẽ là có thể nhanh hơn, ai ngờ lại bị lạc đường thành ra mất nhiều thời gian.
 
“Trợ lý Trần nói anh ở nhà một mình, tôi sợ anh chờ lâu.” 
 
Để thể hiện thái độ làm việc tích cực của mình trước ông chủ, Thịnh Nịnh còn cố ý nhấn mạnh: “Tôi chỉ sợ đến trễ một phút thì anh sẽ không vui, còn cố ý kêu taxi, hơn nữa tài xế kia còn không chịu giảm giá cho tôi một ít, đòi thêm tôi năm mươi đồng nữa nhưng vì anh, tôi vẫn xài năm mươi đồng này đó.”
 
Lời nói hàm ý rất rõ ràng đơn giản.
… Phiền anh trả phí xe cộ.
 
Nhưng dường như ông chủ không hiểu hàm ý của cô.
 
“... Cô bị ngốc à?”
 
Anh cúi đầu mắng cô một câu rồi kéo cô vào trong phòng sưởi ấm, giọng điệu mờ ám: “Tôi cũng không phải là đứa bé ba tuổi, không nhìn thấy cô chậm một phút thì sẽ quấy khóc đâu.”
 
_____________
 
*风口 có những nghĩa sau: 
(1) [khe gió]
(2) [cổng không khí]: Một lỗ thông qua đó không khí đi vào và đi ra.
(3) [một nơi là gió lùa]: Khi gió thổi, khe hở nơi trú ẩn mạnh hơn gió hai bên, gọi là "gió lùa".
(4) [tuyere]: Van điều tiết hoặc lỗ thông hơi của phần ghi nhiều lớp của lò hơi. 
 

 

Chương 40


Thịnh Nịnh lẩm bẩm: “Tôi không có ý đó.”

 

Cũng không biết Ôn Diễn có nghe thấy không, anh không phản ứng gì hết mà chỉ lấy đôi dép lê trong tủ giày giùm cô thôi.

 

Rõ ràng là kích thước dép của đàn ông, Thịnh Nịnh hỏi: “Không có dép dùng một lần sao?”

 

“Không có.” Ôn Diễn nói: “Chỗ này của tôi không phải là nhà khách, không mang thì đi chân trần đi.”

 

Bình thường căn phòng này không có người, ngay cả chủ nhân cũng không thường xuyên đến thăm, đương nhiên sẽ không chuẩn bị những thứ đồ như thế.

 

Thịnh Nịnh đành phải mang đôi dép lê dài thượt vào chân rồi đi theo Ôn Diễn đi vào nhà anh. 

 

Người đàn ông cởi áo khoác của mình và bật đèn tường. 

 

Phòng khách to đùng sáng bừng lên, lấp đầy ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Thịnh Nịnh. 

 

Bởi vì có một giấc mơ mua nhà ở Yến Thành cho nên Thịnh Nịnh sẽ chú ý đến một số tin tức bất động sản. 

 

Biệt thự cao cấp giá trên trời không phải là một số ít, mua không nổi là một chuyện, xem hình ảnh trên mạng để đỡ thèm lại là chuyện khác,

 

Dinh thự Kinh Bích chính là một trong những dinh thự khá nổi tiếng, đây là thương hiệu sản phẩm cao cấp đầu tiên được phát triển sau khi bất động sản Cảng Thành của Tập đoàn nhà họ Thẩm Berlin đầu tư vào đại lục, bất kể là vị trí hay cơ sở vật chất phụ trợ xung quanh đầu là đỉnh của chóp.

 

Nhà ở trong khu CBD* luôn luôn cung không đủ cầu, trong những năm gần đây tỷ lệ cung cấp càng gần bằng không, trong đó giá trung bình của mét vuông cao cấp nhất cũng là hai mươi vạn, bây giờ trong khung cảnh thương mại dịch vụ tài chính phồn hoa nhộn nhịp như thế này mà có thể khoanh tròn một mảnh đất để làm nhà ở, thực sự là một tác phẩm cuối cùng với sự kết hợp của quyền lực chính trị và thương mại. 

 

*CBD là viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.

 

Nhìn phong cách, trang trí của tầng trệt của dinh thự này lạnh lẽo đơn giản đến mức không ai nhận ra đây là một dinh thự cao cấp, Thịnh Nịnh dốc hết toàn lực kiềm chế ánh mắt của mình. Chờ đến khi cô đi tới trước cửa sổ ngắm cảnh, thu hết cảnh sắc CBD vào tầm mắt mới vừa hâm mộ vừa tuyệt vọng thở dài. 

 

Hâm mộ với chủ sở hữu của ngôi nhà này, tuyệt vọng cuộc sống của mình, chắc làm đến hết đời cũng không thể sở hữu một ngôi nhà như vậy.

 

Cô cho rằng mắt nhìn của mình đã đủ cao rồi, có thể "mưu đồ" một căn hộ ở vườn hoa Bác Thần trong tay Ôn Diễn.

 

Nhưng hoá ra lại là ếch ngồi đáy giếng, so với dinh thự này, căn hộ đó tính là cái lông gì chứ.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

“Thở dài cái gì?” Giọng nói không mặn không nhạt của Ôn Diễn vang lên sau lưng cô: “Không muốn tới thì đừng miễn cưỡng mình.”

 

“Anh hiểu lầm rồi, tôi không có miễn cưỡng, tôi là may mắn ba đời mới được tới nhà anh làm khách á.” Thịnh Nịnh quay đầu nhìn anh, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để vỗ mông ngựa: “Là tôi cảm thấy mình không xứng đứng ở chỗ này.”

 

Nếu Ôn Diễn đồng ý, thậm chí cô còn muốn quay một video toàn cảnh về ngôi nhà rồi giữ lại làm kỉ niệm.

 

Người đàn ông nghe lời nịnh hót của cô mà sa mạc lời, chỉ cau mày ra lệnh cho cô: “Nói tiếng người.”

 

“Tôi nói tiếng người đấy chứ, hơn nữa còn là tiếng phổ thông tiêu chuẩn.” Thịnh Nịnh chớp chớp mắt: “Nếu như anh không nghe hiểu thì chắc là nên coi tai mình lại.”

 

Vốn là gọi trợ lý Trần đến, ai ngờ anh ta lại đi tìm Thịnh Nịnh tới.

 

Thịnh Nịnh tới rồi lại thở dài không giải thích được, Ôn Diễn nghe thấy cũng khó chịu theo.

 

Giống như cô rất oan ức tủi thân vậy.

 

Anh nhìn lướt qua chai rượu trên bàn trà, thản nhiên nói: “Nếu cô không vui thì sưởi ấm xong rồi đi về đi.”

 

Anh nói xong cũng không quản cô nữa, trực tiếp đi tới ngồi xuống ghế dựa.

 

“Sao anh lại đuổi tôi đi, tôi có nói là không vui đâu.” Thịnh Nịnh nói: “Chẳng lẽ anh không nghe ra tôi rất rất rất vui sao?”

 

Anh nhấc mí mắt lên nhìn cô, thấy mắt cô bị ánh đèn trong phòng chiếu sáng rồi lại rũ mắt xuống nhanh.

 

Môi anh giần giật, chậm rãi nói: “Không nghe ra.”

 

Anh không ngẩng đầu nhìn cô, Thịnh Nịnh đành phải đi tới  ngồi xổm xuống bên cạnh anh, trong phạm vi anh có thể nhìn thấy nhìn thẳng về phía anh và cong mắt lên, môi cũng nhếch lên, nở một nụ cười siêu cấp ánh mặt trời.

 

“Nghe không ra, vậy anh cũng có thể nhìn thấy chứ.”

 

Ôn Diễn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, anh thấy vẻ mặt sững sờ của mình trong con ngươi lóe sáng của cô.

 

Anh nghiêng đầu đi, nặng nề thản nhiên miễn cưỡng ừ một tiếng.

 

“Vậy anh nói đi, anh có chuyện gì muốn giao cho tôi” Thịnh Nịnh nói: “Hôm nay tôi thay thế cho trợ lý Trần.”

 

Ôn Diễn hất cằm chỉ chỉ rượu trên bàn trà thủy tinh.

 

“Tôi gọi trợ lý Trần tới đây là để uống một ly với tôi.” Anh không để ý gì nói: “Rót rượu đi.”

 

Thịnh Nịnh ngây người, giọng điệu do dự: “Không phải anh gọi trợ lý Trần tới đây là vì có việc muốn giao sao?”

 

Nếu là cái khác thì cũng được nhưng uống rượu, cô không được lắm.

 

Quan trọng là tửu lượng của cô không tốt, lỡ uống nhiều nổi điên thì làm sao bây giờ?

 

Ôn Diễn phủ nhận: “Không phải.” Sau đó lại hỏi: “Không phải nói muốn thay ca cho cậu ta sao? Sao còn ngơ ngơ thế?”

 

Thịnh Nịnh cắn cắn môi, đi tới rót một ly rượu cho anh.

 

Ôn Diễn nhướng mày nhìn cô: “Cô không uống sao?”

 

“... À trước khi uống thì tôi có chuyện muốn nói.”

 

“Nói đi.”

 

Thịnh Nịnh đề phòng trước: “ Tửu lượng của tôi không được, nếu uống quá nhiều nói nhảm thì anh đừng coi là thật nha.”

 

Người đàn ông lại không để ý, vẻ mặt tản mạn* nhìn cô hỏi: “Toàn nói uống say sẽ nói thật, cô sợ cô nói lời thật lòng cho tôi nghe sao?”

 

*Rời rạc, không chặt chẽ, thiếu tập trung. Trình bày tản mạn.

 

“Người khác say thì nói thật, chứ tôi say sẽ nói dối liên tục.”

 

Ôn Diễn cười nhạo một tiếng: “Cô cũng khác người thật.”

 

“Đúng vậy.” Thịnh Nịnh cầm một ly rượu rỗng khác: “Vậy tôi sẽ uống đây, chắc là độ cồn này không cao đâu nhỉ?"

 

Cô vừa rót rượu vừa chuẩn bị uống thì đột nhiên bàn tay với từng khớp xương rõ ràng đưa tới, lấy ly rượu của cô.

 

Dù sao thì Thịnh Nịnh cũng là một cô gái, khác với trợ lý Trần.

 

Nếu trợ lý Trần có uống say thì có thể qua đêm ở đây, đến hôm sau lại đi.

 

Chứ một cô gái uống say ở nhà anh thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ còn bắt anh chăm sóc hầu hạ hả?

 

“Được rồi.” Ôn Diễn nói: “Chỗ này tôi không có đồ uống khác, cô đi tới máy lọc nước lấy nước uống đi, lấy nước lọc thay rượu cũng được.”

 

Nếu như ngay từ đầu nói trước với trợ lý Trần trong điện thoại là tìm anh ta uống rượu, nhất định trợ lý Trần sẽ không gọi Thịnh Nịnh tới.

 

Cô có ý muốn uống rượu với anh là đủ rồi.

 

Được Ôn Diễn dặn vì thế Thịnh Nịnh thật sự dùng ly rượu đẹp đẽ này đựng nước lọc trở về.

 

Bên cửa sổ không dư ghế dài nên Ôn Diễn dựa nghiêng còn Thịnh Nịnh cầm ly đứng bên cạnh anh.

 

Ông chủ nạnh nùng không nói lời nào, Thịnh Nịnh cũng không dám nói chuyện, hai người cứ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ như vậy, một người uống rượu một người uống nước.

 

“...”


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Mặc dù có tiền lương làm thêm giờ là rất tốt nhưng nó cũng hơi chán thật.

 

Vốn cô cũng có uống rượu rồi mới tới đây, cũng không biết rốt cuộc Ôn Diễn muốn cô cùng uống bao nhiêu nữa.

 

Sau khi Thịnh Nịnh uống hai ly nước, dạ dày hơi chịu không nổi nên che miệng, không nhịn được mà nấc một cái.

 

Ôn Diễn nghe thấy, châm chọc nói: “Ngay cả uống nước mà cô cũng phế thế?”

 

"..."

“Uống nước chán quá.” Thịnh Nịnh tìm cho mình một cái cớ: “Chỗ anh cũng không có đồ uống khác vẻ.”

 

Còn trách ngược lại anh.

 

Giọng điệu Ôn Diễn như dở khóc dở cười: “Nếu cô muốn uống thì đặt đồ uống đi.”

 

Hai mắt Thịnh Nịnh mở to: “Anh có mời khách không?”

 

Người đàn ông nhìn chăm chăm cô: “Cô sẽ chết nếu không nói chuyện tiền bạc với tôi đúng không?”

 

“...Phí ship rất đắt í.”

 

“Muốn uống thì đặt hàng nhanh.”  Ôn Diễn không kiên nhẫn nói: “Tôi cũng không đến mức vì chút phí ship này mà phá sản.”

 

Thịnh Nịnh hiểu rõ, cô lập tức lấy điện thoại của mình đặt một ly trà sữa.

 

Uống trà sữa cũng nhạt nhẽo, cô nhìn nhìn chọn chọn nửa ngày, lại thèm muốn gọi chút đồ ăn.

 

“Anh đói không?” Cô cẩn thận thăm dò: “Có muốn ăn khuya không?”

 

Người đàn ông không có biểu cảm gì hết, nói: “Cô  muốn ăn thì đặt đi, đừng làm bộ làm tịch hỏi tôi nữa.”

 

Chắc là liên quan tới uống rượu, cô cảm thấy trông hôm nay Ôn Diễn đặc biệt dễ nói chuyện, cô nói uống nước chán anh lại chủ động thả lỏng để cô gọi đồ ăn tới.

 

Thịnh Nịnh to gan hỏi: “Hay chúng ta trực tiếp ra ngoài ăn đi? Tôi sợ ăn ở đây sẽ hun khói nhà anh.”

 

Ôn Diễn nhíu mày: “Cô muốn ăn gì?"

 

Còn hun khói khắp nhà nữa chứ

 

“Tôi muốn ăn xiên nướng.”

 

“...”

 

Được đằng chân lân đằng đầu, Ôn Diễn cũng không muốn để ý tới cô.

 

Thịnh Nịnh nói: “Nhìn hình ảnh đồ ăn kia tôi càng đói, nếu không tôi đi ăn, ăn xong tôi sẽ về ngay, trong khoảng thời gian này không tính là tiền làm thêm giờ đâu đấy.”

 

“Ờ, tôi ở nhà, cô tự đi ăn." Môi anh giật giật: “Vậy tôi gọi cô tới làm gì?”

 

Thịnh Nịnh: “... Vậy anh có đi không?”

 

“Bên ngoài lạnh như vậy cô còn chịu đi ra ngoài nữa hả?”

 

“Ăn khuya sẽ không lạnh nữa.”

 

“...”

 

*

 

May mắn dinh thự Kinh Bích có vị trí địa lý tốt, xung quanh có rất nhiều trung tâm thương mại, Thịnh Nịnh gọi một chiếc xe chạy đến cửa chính dinh thự, xe chở cô và Ôn Diễn đi, chỉ một lát đã tới.

 

Tài xế là một ông chú bản địa rất nhiệt tình, sau khi hành khách lên xe thì nói năng hỏi han hăng say.

 

Dĩ nhiên Ôn Diễn không thích để ý tới người khác, ngồi một cục không nói lời nào, Thịnh Nịnh thì nể mặt, tài xế hỏi một câu cô trả lời một câu.

 

Thịnh Nịnh nói hai người đi ra ngoài ăn khuya, tài xế lập tức đề cử mấy cửa hàng cho hai người.

 

“Nhất là món xiên nướng Đông Bắc kia, nguyên liệu gia vị đậm đà đủ món, giá cũng phải chăng, chú đề cử hai cháu tới đó đó.” Tài xế cười ha hả trêu ghẹo: “Không giống như xiên nướng phía nam, xiên nướng bên đó quá tỉ mỉ rồi.”

 

Chú tài xế lại tò mò hỏi: “... Uầy, nghe giọng thì cháu là người miền nam hả?”

 

“Hả? Dạ đúng rồi.”

 

“Bởi chú nói, nói chuyện lịch sự nhã nhặn như vậy.” Tài xế lại nhìn người đàn ông đẹp trai im lặng từ đầu tới cuối qua gương chiếu hậu: “Bạn trai cháu cũng là người miền nam luôn hả?”

 

Thịnh Nịnh sửng sốt một chút, vừa định giải thích thì người đàn ông bên cạnh lên tiếng cắt ngang: “Không phải, là người bản địa, phiền chú nhanh lên một chút, tôi đói bụng.”

 

Tài xế đáp: “Ok ok!”

 

Sau đó có thể nhìn thấy xe tăng tốc bằng mắt thường.

 

Thịnh Nịnh nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không giải thích với chú ấy?”

 

“Cô càng giải thích thì tài xế càng hỏi nhiều.” Ôn Diễn lạnh nhạt nói: “Có phải cô định kể tổ tông mười tám đời cho người khác nghe không?”

 

Thịnh Nịnh cạn lời.

 

Đến nơi xuống xe, Thịnh Nịnh đi đến quán xiên nướng Đông Bắc mà chú tài xế giới thiệu.

 

Vừa vào cửa hàng ngồi xuống, não Thịnh Nịnh lập tức nhớ tới sổ tay quy tắc của nhân viên.

 

Điều thứ nhất: Luôn luôn đặt ý kiến của ông chủ lên hàng đầu.

 

Thịnh Nịnh hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

 

Ôn Diễn nhìn thực đơn, không hứng thú lắm: “Cô chọn đi.”

 

Thịnh Nịnh chu đáo hỏi: “Anh có không ăn được gì không?”

 

Ôn Diễn: “Không ăn nội tạng.”

 

Yes, đúng lúc cô cũng không thích ăn.

 

Thịnh Nịnh yên tâm, bắt đầu gọi món.

 

Lúc này trong cửa hàng đang cực kì náo nhiệt, thậm chí có bàn lớn còn giơ tay giơ ly hô hào dô dô.

 

Trong cửa hàng cũng phát bài hát Giáng Sinh, bầu không khí lễ hội kết hợp Trung Quốc và phương Tây cũng mang một hương vị khác nhau.

 

Cũng không phải không có bàn của hai người, các đôi tình nhân hay bạn bè đều vui vẻ rộn ràng, chỉ có mỗi bàn của Thịnh Nịnh là có vẻ khá yên tĩnh.

 

Thịnh Nịnh cảm thấy hiện thực thật sự là ảo ma canada.

 

Nếu như lúc đó Thịnh Nịnh mới quen Ôn Diễn nói có một ngày mình sẽ đi ăn xiên nướng với Ôn Diễn, có khi lúc đó Thịnh Nịnh sẽ tự trực tiếp gọi 120 nói có một bệnh thần kinh từ trong bệnh viện chạy ra mất.

 

Cô an ủi lòng mình, xấu hổ chỉ là nhất thời thôi, chờ xiên nướng lên rồi chuyên tâm vùi đầu ăn sẽ không thấy xấu hổ nữa.

 

Cửa hàng này nổi tiếng cũng có lý do cả, đó là phục vụ đồ ăn rất nhanh.

 

Xiên vừa nướng xong, bề ngoài óng ánh xèo xèo dầu mỡ, phía trên còn rắc một lớp tiêu với ớt bột.

 

Ánh đèn trên đỉnh đầu rất đầy đủ, chiếu vào bàn ăn này giống như sơn hào hải vị quý giá nhất trần đời.

 

Chờ mọi thứ đều lên hết, Thịnh Nịnh mới chợt nhớ tới một chuyện.

 

Đồ ăn bình dân như vậy, anh có thể ăn không?

 

Giọng điệu Thịnh Nịnh do dự: “Anh có đến quán này chưa?”

 

Nhưng một giây sau,  ngoài dự liệu của cô Ôn Diễn thành thạo tao nhã cầm xiên lên, cắn thịt rồi nhai nuốt như người bình thường.

Đúng là cảnh đẹp đất trời, hai mắt Thịnh Nịnh mở to nhìn anh không chớp mắt.

 

Ôn Diễn bị người ta nhìn chằm chằm không được tự nhiên lắm, giọng nói khó chịu: “Trên mặt tôi có xiên nướng à?”

 

Thịnh Nịnh mím môi, ân cần hỏi: “Dạ dày của ngài có chịu được món này không?”

 

Không hiểu sao Ôn Diễn lại nhìn cô.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

“Có gì chịu không nổi, lúc tôi lăn lộn trong đống cỏ chịu khổ, có khi cô còn đeo khăn quàng đỏ đang hát Đội ca Đội Thiếu niên Tiên phong kia kìa.”

 

Đột nhiên Thịnh Nịnh nhớ lại: “À đúng rồi, anh tốt nghiệp trường Quân đội mà.”

 

Không giống như những người con nhà giàu khác, anh đã từng chịu cực chịu khổ.

 

Ôn Diễn dừng một chút, nhướng mày hỏi cô: “Từ đâu cô biết tôi tốt nghiệp trường Quân đội?”

 

“Thịnh Thi Mông.” Thịnh Nịnh nói: “Nó biết từ chỗ em trai anh.”

 

“Cái gì nó cũng nói với bạn gái nhỉ.” Ôn Diễn lạnh nhạt cười nhạo hai tiếng: “Xem ra là động chân tình rồi.”

 

“Rốt cuộc là vì sao bố anh lại phản đối hai người họ bên nhau vậy?” Thịnh Nịnh tò mò hỏi: “Trước đây ông ấy đã gặp Thịnh Thi Mông chưa?”

 

“Chưa từng gặp, cũng không cần phải gặp.” Giọng điệu Ôn Diễn cực nhạt: “Cô ta không xứng.”

 

Thịnh Nịnh mím môi, thật đúng là lý do khiến ông già phong kiến cổ hủ cố chấp.

 

Thịnh Thi Mông đã nói trước với cô, nhà họ Ôn chướng mắt em ấy là vì gia thế.

 

Cho nên bây giờ cô nghe đáp án chính xác trong miệng Ôn Diễn cũng không làm cho cô cảm thấy bất ngờ lắm.

 

Thật ra cô và Thịnh Thi Mông đều hiểu rõ sự chênh lệch tầng lớp là gì, cũng hiểu thực tế không thể vượt qua sự chênh lệch này nhưng không khỏi cảm thấy châm chọc nực cười.

 

Chênh lệch xuất thân cũng không phải một người có thể tự do lựa chọn được, nếu như có thể lựa chọn, ai mà không muốn làm con cưng của trời sinh ra đã ngậm thìa vàng? Ai mà không muốn sinh ra là thiếu gia tiểu thư, ai mà không muốn có xuất thân tốt được người người ngưỡng mộ?

 

Thịnh Nịnh không thể không nghĩ về phong trào “Chiếm Phố Wall”* nổi tiếng thế giới vài năm trước.

 

* Phong trào "Chiếm Phố Wall" có thể được xem là một cuộc cách mạng của người nghèo đấu tranh chống lại sự bất công trong xã hội tư bản Mỹ.

 

Quan sát các khẩu hiệu, biểu ngữ trong các cuộc biểu tình, có thể thấy rõ mục tiêu của phong trào "Chiếm Phố Wall" là đòi đánh thuế người giàu nhiều hơn nữa, đòi chấm dứt việc ngân hàng tịch thu nhà của những người không còn khả năng trả nợ, đòi rút quân Mỹ về nước, chuyển ngân sách chiến tranh cho giáo dục, chống tăng học phí đại học, đòi việc làm…

 

Từ việc chỉ "chống lại" giới tài chính, ngân hàng tại khu phố Wall, thành phố New York, khi phong trào lan sang Thủ đô Washington, những người tham gia biểu tình đã mang theo một tinh thần khác, họ không chỉ lên án sự tham lam của một bộ phận giàu có, mà còn chỉ chích chính phủ không giải quyết được những bức xúc của người dân lao động trong cuộc sống hằng ngày.

 

(Nguồn: Cand(.)com(.)vn)

 

Người dưới lầu đang phản đối kháng nghị hò hét, mà những tầng lớp tinh anh thượng lưu ăn mặc đẹp đẽ thì cầm rượu champagne đứng trên lầu nói chuyện vui vẻ, nhìn mấy ngàn người biểu tình dưới chân trở thành đám khỉ trong sở thú, nhìn cuộc biểu tình đối kháng giai cấp này trở thành trò hề khôi hài.

 

Người bình thường không có cách nào thay đổi hiện thực này nên họ phải liều mạng bò lên cao.

 

Không muốn bị coi là khỉ thì hãy cố gắng trở thành người nhìn khỉ ở trên lầu.

 

Thế mà cô còn có lòng thánh mẫu lo lắng cho dạ dày quý giá của nhà tư bản kia, lo rằng có thể nhà tư bản không ăn quen những xiên nướng bình dân này.

 

Mụ nội nó, đúng là ngu vãi.

 

Nghĩ đông nghĩ tây, suy nghĩ đều bay đến chỗ phố Wall cho đến khi nghe thấy Ôn Diễn nói mới kéo cô về thực tế. 

 

“Sao không ăn? Không phải trước khi còn nằng nặc đòi ăn khuya sao?”

 

Thịnh Nịnh lấy lại tinh thần, cúi đầu cắn miếng thịt phầm phập, sau đó gọi mấy chai bia với nhân viên phục vụ.

 

Sắc mặt Ôn Diễn không tốt lắm: “Chỗ tôi có rượu vang đỏ cô không uống, lại chạy tới đây uống bia?”

 

“Rượu vang đỏ trong nhà anh đắt quá, dạ dày tôi chịu không nổi.” Giọng điệu Thịnh Nịnh bình tĩnh: “Vẫn là bia giá rẻ thích hợp với tôi hơn.”

 

Ôn Diễn không nói nên lời, mắt thấy khi bia được bưng lên, cô rót cho mình một ly tràn trề sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

 

Chỉ một lát sau, chai bia thấy đáy.

 

Cô uống rất nhanh giống như đang trút giận gì đó, vì vậy cô cũng say rất nhanh.

 

Căn bản Ôn Diễn cũng không kịp khuyên cô đừng uống, chờ hai người ăn uống thanh toán xong rồi đi ra, Thịnh Nịnh đã đi xiêu xiêu vẹo vẹo.

 

“Cô còn nhớ mình đang ở với ai không?”Anh đỡ Thịnh Nịnh đi ra khỏi trung tâm thương mại, trầm giọng giáo huấn: “Có phải tôi nhắc cô chưa, lúc ở bên cạnh đàn ông phải có lòng phòng bị. "

 

Thịnh Nịnh gật đầu, trả lời lưu loát: “Nhắc rồi, tôi cũng nhớ.”

 

“Vậy mà cô còn uống say?” Trong nháy mắt ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, thấp giọng hỏi: “Cô cố ý?”

 

Đầu tiên là cô hoang mang bối rối sau đó mới dùng giọng chắc chắn mà nói: “Anh không giống họ, anh sẽ không.”

 

Ôn Diễn phục cô sát đất

 

Không biết là ai “thấm nhuần” cho cô cái tư tưởng “Ôn Diễn không giống với những đàn ông khác.”

 

 Đột nhiên Ôn Diễn kéo cô đi theo một hướng khác.

 

Bước chân Thịnh Nịnh lảo đảo, bị anh kéo đến con hẻm nhỏ bên đường - nơi ánh đèn neon không chiếu tới được. Cô vừa lấy lại tinh thần, người đã bị giam giữ giữa thân thể người đàn ông và vách tường gập ghềnh. 

 

Ôn Diễn giơ tay nắm cằm cô buộc cô ngẩng đầu lên, giọng nói trầm khàn.

 

“... Sao cô biết tôi sẽ không?”

 

“Bởi vì người như tôi không xứng.” Cô uống bia nấc một cái, cười nói: “Hơn nữa anh cũng làm chuyện mất giá như vầy đâu.”

 

Anh sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn cô.

 

Cho dù tác phong thái độ bình thường của Ôn Diễn cao ngạo đến cực điểm nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy không thể lý giải, bởi vì anh có vốn liếng để kiêu ngạo, cũng có điều kiện thân thế xuất thân, những thứ này toàn là thứ người thường không cách nào chạm tới.

 

Anh vẫn duy trì thái độ kiêu căng, vĩnh viễn được người khác rướn cổ mà nhìn lên mình.

 

Đổi lại là ngày bình thường, căn bản là Ôn Diễn không có khả năng chạy tới đây ăn khuya với người khác.

 

Tất cả những hành vi hôm nay của anh khác thường đến mức ngay cả chính anh cũng cảm thấy hoang đường.

 

Rõ ràng là tối nay - ngay từ lúc cô xuất hiện anh phải đuổi cô đi mới phải.

 

Nhưng dường như từ ngày anh quen Thịnh Nịnh, cô đã cướp đi quá nhiều ánh mắt và thời gian của anh.

 

Anh không nên làm chuyện tự mất giá, mà đúng là cô không xứng thật nhưng hiện tại anh đang làm gì thế này?

 

Ôn Diễn dùng sức nhắm mắt lại, trong lòng rối tung loạn xạ.

 

Những lý trí bình tĩnh vốn có cũng không thể lý giải hành vi điên rồ này.

 

“Tôi sẽ về nhà.” Đột nhiên Thịnh Nịnh nói.

 

Cô đẩy anh ra ngoài vài bước sau đó cánh tay bị anh kéo trở về.

 

Ôn Diễn mang theo tức giận lớn tiếng hỏi: “Cô như vậy thì làm sao mà đi về?”

 

Thịnh Nịnh ngửa đầu, tự tin nói: “Tôi đi về.”

 

Anh quát lớn một tiếng, không khách khí châm chọc nói: “Uống đến mức chân cũng thành móng gà rồi còn đòi đi về, cô có giỏi thì đi thẳng thớm cho tôi coi đi.”

 

“Anh hung dữ cái gì chứ, không cần phiền anh.” Thịnh Nịnh trừng tròn một đôi mắt hạnh, hung tợn nhìn anh, nhe răng trợn mắt còn hung dữ hơn anh: “Tôi kêu taxi về nhưng tiền xe là anh lo trả đi.”

 

… Say ngớ ngẩn đến thế rồi mà đầu óc chỉ có mỗi tiền.

 

Ôn Diễn tức giận đến khó thở, lồ ng ngực phập phồng, ánh mắt kia như hận không thể đánh cô gái này một trận ngay tại chỗ, đánh cho đến khi thành thật mới thôi.

 

Cuối cùng anh hung hăng thở dài, ngồi xổm đưa lưng về phía cô, giọng nói đầy cáu kỉnh: “Thôi! Đi lên! Còn nói nữa thì tôi ném cô ở đây đấy, ngày mai tôi tới nhặt xác.”