Chương 29


Mấy sinh viên của trường Đại học phiên dịch đứng ở bên cạnh nghe đều không khỏi bội phục nhìn cô, người không biết chuyện nội bộ còn nhịn không được liếc nhìn giáo sư Đới Xuân Minh, muốn xem vẻ mặt lúc này của giáo sư là như thế nào.
 
Vẻ mặt Đới Xuân Minh không được tốt, trò giỏi hơn thầy, sự thực này không làm cho ông ta cảm thấy tự hào và vui vẻ yên tâm chút nào.
 
Đợi đến khi hội nghị đến giai đoạn cuối, Thịnh Nịnh đi ra khỏi cabin, dự định đi ra bên ngoài hít thở không khi, trước lúc rời đi vô tình liếc nhìn thấy Ôn Diễn vẫn còn đang họp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Với tư cách là doanh nghiệp đứng ra tổ chức, Ôn Diễn ngồi ở vị trí chủ trì, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
 
Lướt qua đám người trong hội trường này, Thịnh Nịnh cảm nhận được ánh mắt của anh quét qua.
 
Cô sững sờ một chút, không xác định được có phải là anh đang nhìn mình không.
 
Biểu hiện vừa nãy của cô cũng coi như tạm ổn, chắc sẽ không khấu trừ lương đâu nhỉ.
 
Cũng không quan tâm có phải Ôn Diễn đang nhìn mình hay không, người lao động cần phải bày nụ cười chân thành nhất với ông chủ, thế là cô nở một nụ cười tràn đầy chân thành với người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ trì.
 
Đối với nụ cười nịnh nọt của người lao động, ông chủ nhếch môi một cách khó hiểu, sau đó lại nhanh chóng di chuyển ánh mắt đi.
 
Hội nghị kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ thì kết thúc, ngay sao đó chính là thiên đường của nhóm người mắc bệnh thích giao tiếp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
——Tiệc rượu.

Tiệc rượu được bố trí tại sảnh lớn phía đông của hội trường, vốn dĩ tầng này đặc biệt dùng để cho nhân sĩ các giới dùng làm hoạt động xã giao và mở hội họp thuê, vì vậy mà trang trí trang trọng, thiết bị cũng đầy đủ, tất cả các hoạt động đều có thể tiến hành ở tầng này.
 
Buổi tiệc rượu là hoạt động tự do, không nghiêm túc giống như hội nghị vừa nãy, vẻ mặt của mọi người cũng thoải mái hơn.
  
Thịnh Nịnh với tư cách là phiên dịch đi theo của Ôn Diễn, tất nhiên là cần phải ở bên cạnh anh.
 
Lúc hội nghị ghi một đống bút ký lớn, cô còn chưa kịp báo cáo công việc, Ôn Diễn đưa một ly rượu đỏ cho cô.
 
Thịnh Nịnh hơi do dự: “Trong thời gian làm việc cũng có thể uống rượu sao?”

 
“Trường hợp đặc biệt có thể uống.” Ôn Diễn nhấp một ngụm nói: “Mùi vị cũng được.”
 
Thịnh Nịnh cũng nhấp một ngụm theo.
 
Cô với cái lưỡi của người bình dân, không nếm được vị ngon hay không ngon của rượu đỏ, cắn răng khen một câu: “Ngon.”
 
Ôn Diễn cười, không chọc thủng cô.
 
“Cô có bị cận thị không?”
 
“Có, bình thường tôi đeo kính áp tròng.”
 
Hôm nay dậy sớm quá, mắt không thoải mái lắm, vì thế nên cô không cưỡng ép bản thân đeo kính áp tròng, vừa nãy lúc hội nghị muốn cúi đầu nhìn tài liệu, sợ phân tâm xảy ra sai lầm nên mới đặc biệt đeo kính gọng lên.
 
Ôn Diễn chú ý đến cô là lúc cô đeo mắt kính trong hội nghị.
 
Chỗ ngồi của nhóm phiên dịch, Thịnh Nịnh ngồi ở bên trong nhóm phiên dịch, không chút nghi ngờ cô là người trẻ tuổi nhất trong số đó.
 
Dựa theo thẩm mĩ của từng người, cũng là người xinh đẹp nhất ở đó.
 
Đều ăn mặc nghiêm chỉnh mà gọn gàng, Thịnh Nịnh đeo mắt kính, cúi đầu chuyên tâm phiên dịch cho người ở trong hội nghị, lúc cúi đầu, bởi vì bị ánh đèn của hội trường chiếu vào gọng kính màu bạc làm cho ánh sáng bị khúc xạ phát sáng, chặn lấy ánh sáng của một đôi mắt.
 
Hiện tại nhìn ở khoảng cách gần, vẫn là một đôi mắt sáng ngời.
 
Dáng người Ôn Diễn cao hơn cô, nhìn từ trên cao xuống thấy lông mi của cô rất dài gần như chạm vào mặt kính.
 
Lông mi cọ vào mặt kính, chẳng lẽ không khó chịu sao?
 
Anh đang định hỏi, đột nhiên Thịnh Nịnh nói: “Có một người phụ nữ đang đi về phía ngài.”
 
Ôn Diễn nhìn theo ánh mắt của cô.
    
Người phụ nữ đi về phía họ có vẻ mặt sâu xa, tóc nâu mắt nâu, màu da khỏe mạnh còn bóng láng, dáng người đầy đặn cao ráo, bộ quần áo nghiêm chỉnh cũng bị cô ta mặc thành trước lồi sau vểnh.
 

Đến ngay cả một cô gái như Thịnh Nịnh cũng nhịn không được nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó nhiều hơn một chút.
 
Kích thước kinh thật.
 
Ôn Diễn là một người đàn ông ngược lại còn bình tĩnh hơn cô, lúc nhìn người phụ nữ này ánh mắt anh cũng bình tĩnh giống như nhìn những người đàn ông khác.
 
Dáng người đàn ông rất cao, vai rộng chân dài, mặc trên người âu phục phẳng phiu, mỗi một chiếc cúc áo đều được khâu chắc chắn, quần áo cắt may vừa vặn ôm trọn làm nổi bật vòng eo của anh, không thua gì đàn ông châu Âu có gen ưu thế di truyền sẵn, khuôn mặt lại là vẻ anh tuấn văn nhã của người châu Á, lúc hội nghị diễn ra tâm tư người phụ nữ này đã kích động, cuối cùng cũng đợi được đến lúc hoạt động tự do của tiệc rượu, lập tức đi lên phía trước tìm anh để nói chuyện.
 
Cô ta nói tiếng Anh mang theo chút khẩu âm của Nam Mỹ, có thể lăn lộn đến ngày hôm nay trong trường hợp này, rất nhiều sếp lớn có trình độ anh văn rất tốt, giao tiếp sẽ không gặp trở ngại.
 
Nhưng giống như trong trường hợp xã giao với nhiều người từ các quốc gia này, suy cho cùng bản thân là người chủ trì, nói tiếng phổ thông có thể làm nổi bật ưu thế của quốc gia, lại nói phiên dịch không thể cầm tiền không mà không làm việc, thế là Ôn Diễn vẫn nói tiếng Trung, để Thịnh Nịnh phiên dịch cho anh.
 
Lúc đầu người phụ nữ toàn thảo luận mấy chuyện trong hội nghị, giọng điệu nghiêm chỉnh, từ ngữ chuyên ngành từng câu từng câu nối tiếp nhau.
 
Sau khi nói chuyện được mười mấy phút, đột nhiên chủ đề thay đổi theo một chiều hướng đi xuống.
 
Thịnh Nịnh sững sờ, dùng tiếng phổ thông truyền đạt lại cho Ôn Diễn: “Cô ấy hỏi tối nay ngài có rảnh không?”
 
Còn chưa đợi Ôn Diễn nói, người phụ nữ lại mở miệng.
 
Ôn Diễn hơi kinh ngạc giật giật lông mày, mà Thịnh Nịnh và người phiên dịch bên cạnh người phụ nữ này đều có biểu cảm hơi hơi xấu hổ.
 
“Cô ấy hỏi ngài có hứng thú không, tối nay ở cùng với cô ấy, ăn bữa tối?”
 
Người phụ nữ to gan nghe không hiểu quốc ngữ đang mời mọc, cũng đang đợi câu trả lời của Ôn Diễn.
 
Ôn Diễn nghe Thịnh Nịnh truyền đạt lời nói hơi lắp bắp, đột nhiên nhếch môi, khách sáo từ chối: “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.”
 
Thịnh Nịnh truyền đạt lại y nguyên, người phụ nữ vô cùng phóng khoáng, nhún nhún vai, cầm ly rượu đỏ lại ưu nhã đi tìm người khác nói chuyện.
 
Đợi đến khi người đi rồi, lúc này Ôn Diễn mới nói với Thịnh Nịnh.
 

“Tôi thấy biểu hiện của cô trong hội nghị cũng rất được, sao đến tiệc rượu cô phiên dịch tiếng Anh lại lắp ba lắp bắp như vậy?”
 
Thịnh Nịnh chỉ đơn thuần là bị sự to gan của người phụ nữ đó dọa sợ mà thôi.
 
Cô ta hoàn toàn có thể đợi sau khi tiệc rượu kết thúc, gặp mặt riêng với Ôn Diễn biểu đạt lời mời.
 
Bên cạnh còn có hai người phiên dịch đó, dù thế nào cũng phải suy nghĩ đến người phiên dịch chứ.
 
Vốn dĩ trong đầu cô nhồi nhét đầy các từ vụng học thuật, đột nhiên nhảy ra từ kiều diễm như này, ai mà không sững sờ.
 
“Không phải ngài không nghe hiểu, trong lòng tự hiểu là được rồi, vì sao còn bắt tôi phiên dịch ra.” Thịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Có nhiều lãnh đạo, sếp lớn đều đang ở đây như vậy, dù sao tôi cũng không thể nói ra lời lộ liễu như vậy.”
 
Ôn Diễn nhíu mày: “Ở một đêm với nhau cũng coi là lộ liễu?”
 
For The Night Together.
 
Đó là nguyên văn lời người phụ nữ nước ngoài kia nói, thực sự cũng không phải rất lộ liễu, đa phần là ám chỉ giữa nhưng người trưởng thành với nhau, hiểu thì hiểu, không hiểu thì giả vờ hồ đồ là được, đối với người nước ngoài mà nói thì thế cũng là khá là dè dặt rồi, nếu như không phải là khách đến nước bạn mà là ở sân nhà của quốc gia cô ta, đoán chừng còn nói ra lời nói táo bạo hơn.
 
“Bỏ đi.” Thịnh Nịnh giống như bà lão thời phong kiến gật đầu: “Nếu như có người nói với tôi như vậy, tôi có thể bị dọa chết.”
 
Ôn Diễn hừm một tiếng: “Cô cũng chỉ có gan này.”
 
Tiệc rượu sắp kết thúc, theo phân phó của Ôn Diễn,  trợ lý Trần rời đi trước để giải quyết mấy vấn đề sau hội nghị thượng đỉnh.
 
Thịnh Nịnh đi theo Ôn Diễn chuẩn bị rời khỏi hiện trường, cô tính thời gian, mắt thấy sắp được tan làm, giải thoát rồi. 
 
Kết quả lúc ở thang máy, Ôn Diễn hỏi cô: “Hôm nay là thứ bảy, tối nay cô có việc gì không?”
 
Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không có.”
 
Cô dự định quay về phòng trọ tiếp tục xem nốt bộ phim lúc trước chưa xem xong, thuận tiện gọi thêm suất gà rán, lần này nhất định phải ăn cho hết không được lãng phí.
 
Ôn Diễn gật đầu: “Được, thế cô đi theo tôi đến công ty một chuyến.”
 
Trong đầu cô toàn phim và gà rán, trong thời gian ngắn Thịnh Nịnh vẫn chưa suy nghĩ được gì, hỏi: “Làm gì?”
 
Hỏi câu gì vậy, quay về công ty thì có thể làm gì.
 
Vẻ mặt người đàn ông vô cảm với trò chơi trò hài hước đen tối với cô.
 

“Ở một đêm cùng tôi.“
 
Cả người Thịnh Nịnh sững sờ ngay lập tức, mắt trợn tròn nhìn anh.
 
“Ngài có ý gì?”
 
Thấy bộ dạng con gà ngu ngốc bị dọa nửa chết của cô, Ôn Diễn nhếch nhếch khóe môi nói: “Hàng ngày trong đầu cô chứa gì vậy?”
 
Má!
 
Không phải nhà tư bản rắm chó này nói là ở cùng một đêm trước sao?
 
Còn trách cô có suy nghĩ không trong sáng?
 
Thịnh Nịnh hít sâu một hơi, quyết định đầu tiên nhịn đã, giọng điệu không vui tự hạ mình nói: “....Chứa sữa đậu nành được chưa?”
 
Ôn Diễn ha một tiếng: “Nhìn ra được.”
 
"..."
 
Thấy cô phồng má tức giận không nói chuyện, cuối cùng Ôn Diễn cũng miễn cưỡng mở lời vàng miệng ngọc giải thích với cô.
 
“Văn bản phiên dịch nội dung cuộc hội nghị hôm nay cần phải được chỉnh lý.”
 
“Cô làm thêm giờ.”
 
“Thế sếp trực tiếp nói thẳng ra là được rồi, chơi chữ làm gì chứ.” Thịnh Nịnh âm thầm đảo mắt: “Tiền tăng ca là tăng gấp đôi?”
 
“Tiền tăng ca?” Ôn Diễn cảm thấy buồn cười: “Vừa nãy người phụ nữ đó tôi còn không đồng ý, được lúc nữa cũng quay về công ty tăng ca, cô có đưa tiền tăng ca cho tôi sao?”
 
“Cái này đâu giống nhau.” Thịnh Nịnh là người có đầu óc sáng suốt, logic rõ ràng, không cho anh cơ hội chiếm lợi một chút nào: “Người phụ nữ đó mời sếp cùng cô ta một đêm, là muốn con người của ngài. Tôi là tăng ca giùm ngài, thứ tôi muốn là tiền, đương nhiên ngài phải đưa tiền tăng ca cho tôi rồi.”
 
“Ồ, nếu như có thể tiết tiệm chút tiền tăng ca.” Ôn Diễn cụp mặt nhìn cô, giọng điệu thoải mái trầm thấp: “Cô cũng có thể mời tôi."
 
Vừa nhắc đến vấn đề tiền bạc, Thịnh Nịnh không thể nào duy trình được bình tĩnh nữa, cô yêu tiền yêu đến chết như vậy, không có tiền thì cho dù có kéo Ngọc Hoàng Đại Đế đến trước mặt cô cũng không có tác dụng.
 
Ở trước mặt Ôn Diễn, cô lại phá vỡ phòng bị vì chuyện tiền bạc một lần nữa, trợn tròn hai mắt sáng ngời nhìn anh, đứng đắn trách cứ: “Ngài có nhiều tiền như vậy, còn cần tiết kiệm chút tiền tăng ca của người lao động là tôi sao? Sao trái tim ngài có thể xấu xa như vậy hả!”
 
- Hết chương 29 -
 

Chương 30


Quả nhiên lại tức rồi.

 

Mỗi lần chỉ cần vừa nhắc đến tiền là vẻ vừa đạo đức giả và xu nịnh đó của cô sẽ không thể giả vờ được nữa.

 

Da mặt còn dày hơn tường thành, duy chỉ có tiền là xương sườn mềm.

  

Bên ngoài là vẻ mặt lạnh lùng văn nhã, bản chất lại là kẻ tham tiền không hơn không kém.

 

Ôn Diễn không tỏ rõ ý hừm một tiếng.

 

“Tôi thấy trong đầu cô không chỉ là sữa đậu nành thôi đâu.” Giọng điệu của anh bình tĩnh, không chút khách khí châm chọc cô: “Là não bộ không phát triển.”

 

Vừa khéo lúc này thang máy cũng đến, Ôn Diễn trực tiếp bước vào bên trong, không quan tâm đ ến Thịnh Nịnh nữa.

 

Thịnh Nịnh vội vào đi vào theo, nhân lúc trong thang máy chưa có ai, gan to bằng trời túm lấy cánh tay của Ôn Diễn.

 

Ôn Diễn quay mặt nhìn cô: “Làm cái gì thế?”

 

Thịnh Nịnh ngang ngược nói: “Cho anh phí tăng ca.”

 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ôn Diễn không làm gì cả, để mặc cô kéo cánh tay mình.

 

“Tôi nói cho anh biết, tôi có thể nhẫn nhịn anh là bởi vì anh là bên A, là ông chủ của tôi, đi theo anh làm việc tôi phải được trả lương.” Thịnh Nịnh nói:“Chứ không phải là anh có gì đáng để tôi tôn trọng, nếu như anh không trả lương cho tôi, thế đối với tôi anh cũng chẳng có giá trị, tất nhiên tôi cũng không cần phải khách khí với anh.”

 

Ôn Diễn cười lạnh một tiếc, cúi đầu nhìn cô gái cuối cùng cũng để lộ ra răng nanh của mình.

 

“Cuối cùng vua nịnh hót không giả vờ được nữa à?”

 

Thịnh Nịnh cắn răng, tức quá đi lại gần anh mấy bước.

 

Không phải là cô muốn động tay, chỉ là tức giận đến hồ đồ, cảm thấy người đàn ông này thực sự rất thiếu đánh, hoàn toàn là động tác vô thức.

 

Mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô gái trẻ tập kích, người đàn ông lập tức kinh ngạc, cảnh giác lùi về sau mấy bước.

 

“Dựa vào gần như thế làm gì? Cô còn muốn động tay động chân với tôi?”

 

Thịnh Nịnh nghe thấy lời này, còn thực sự giơ nắm đấm nhỏ như bông về phía anh.

 

“Nhìn thấy nắm đấm sắt xã hội chủ nghĩa của tôi không?”

 

“…”

 

Ôn Diễn thực sự phục rồi.

 

Anh mím chặt môi, sắc mặt khó coi, dường như là cắn răng nói: “Trêu cô thôi, chẳng lẽ tôi lại nuốt chút tiền tăng ca đó của cô?”

 

Lấy được đáp án, Thịnh Nịnh vừa lòng rồi.

 

Cô còn ngửa mặt nhìn anh: “Cho dù tôi động tay, anh cũng không đánh lại tôi được.”

 

Ôn Diễn như nghe thấy chuyện cười: “Tôi đánh không lại cô?”

 

“Ý của tôi là, cho dù tôi có đánh anh, anh cũng không ra tay.” Thịnh Nịnh nói: “Mặc dù bản chất anh gian thương, quỷ quyệt còn độc miệng——”

 

Bị người ta nói xấu ở trước mặt, vẻ mặt của người đàn ông càng lúc càng đen, ánh mắt có thể đâm thủng cô gái không sợ chết trước mắt này.

 

 “——Nhưng chắc chắn anh không phải là kiểu đàn ông ra tay với phụ nữ, trong lòng tôi vẫn hiểu rõ điều này.”

 

Thế nên vừa nãy mới to gan như vậy.

 

Nếu như đổi thành người đàn ông khác, cô điên rồi mới dám giơ nắm đấm lại gần như vậy, còn cố ý chọc tức anh.

 

“…”


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Mấy giây trước người đàn ông còn như núi lửa phun trào, lúc này đã lửa ngừng phun, một hơi khó chịu nghẹn trong cổ họng không trôi xuống được, sững sờ bị lời đánh giá nửa khen nửa chê của cô ép đến tức cười.

 

Lưỡi chạm vào răng hàm sau, Ôn Diễn chậm rãi phun ra từng chữ: “Thế tôi thực sự phải cảm ơn cô vì đã tin tưởng tôi như vậy.”

 

“Sau này anh đừng lấy tiền lương ra trêu chọc tôi nữa, anh là ông chủ không cảm thấy gì nhưng người lao động để ý nhất chính là cái này.” Thịnh Nịnh nghe thấy được sự oán hận trong lời nói của anh, tận lực mềm giọng nói: “Sau này chỉ cần không động đến tiền thì sẽ không động tay, anh muốn thế nào thì nói với tôi là được, sức nhẫn nại của tôi rất mạnh, không liên quan đến điểm giới hạn là tiền thì bình thường tôi dẽ không đáp trả, bảo đảm để anh trút giận thoải mái."

 

Thịnh Nịnh không biết người đàn ông này biết cô để ý đến tiền nhất, mỗi lần chỉ cần nói không cho cô tiền, cô sẽ lòi đuôi, sau đó chủ động lộ ra răng nanh, người đàn ông cảm thấy rất thú vị, muốn nhìn thấy cô khó chịu nên lúc nãy mới cố ý dùng điều này để chọc cô.

 

Ôn Diễn hồi phục lại hít thở, lạnh lùng nói: “Cô im miệng thì tôi sẽ thoải mái.”

 

Thịnh Nịnh chớp chớp mắt, lập tức nghe lời câm miệng không nói nữa.

 

Mãi cho đến khi lên xe trên đường quay về công ty, cô cũng không mở miệng, dường như giọng nói bị mất luôn rồi.

 

Mà nhìn ông chủ nói cô câm miệng cũng không thoải mái vì điều này lắm, ngược lại vẻ mặt âm trầm suốt cả đoạn đường, làm cho tài xế và trợ lý Trần đến cả việc hít thở cũng phải thận trọng, sợ chọc giận sếp.

 

Cô cãi nhau với anh, anh không vui.

 

Cô nghe lời câm miệng không cãi nhau với anh, anh cũng không vui.

 

Không phải lúc trước Thịnh Nịnh làm part-time chưa từng gặp ông chủ khó hầu hạ, trước hay sau cô vẫn duy trì thái độ là tiền nhiều thì nhịn, tiền không nhiều ai thích hầu hạ thì đi mà hầu hạ.

 

Giống như bên A có cấp bậc như Ôn Diễn, đổi lại lúc bình thường cho dù cô có cắn vỡ răng rơi trong bụng cũng tuyệt đối không đắc tội với anh.

 

Tâ trạng ông chủ không tốt, ngay cả rắm cấp dưới  cũng không dám thả, nhìn trợ lý Trần và tài xế bị dồn nén, đến hít thở cũng không dám.

 

Cô có thể không thông cảm cho Ôn Diễn nhưng không thể không thông cảm cho trợ lý Trần và tài xế, vì họ đều là người lao động như cô.

 

“Sếp đừng tức giận nữa có được không?” Thịnh Nịnh cắn răn nói: “Tôi sai rồi.”

 

Ôn Diễn không liếc cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Sai chỗ nào?”

 

Thịnh Nịnh lẩm bẩm nói: “Không nên vì chút tiền tăng ca mà không biết lớn nhỏ với sếp.”

 

“Nếu tôi như không trả tiền tăng ca cho cô.” Ôn Diễn nhếch khóe môi: "Có phải cô còn muốn cầm dao đâm tôi một nhát không?”

 

Thịnh Nịnh lập tức phủ nhận: “Làm sao có thể.”

 

Ôn Diễn nhớ lại lúc vừa nãy, hừ một tiếng, không cho cô có cơ hội phản bác, giọng điệu lạnh như đá mà khẳng định: “Đừng giả vờ, tôi nhìn thấy dáng vẻ nhe nanh múa vuốt vừa nãy của cô thì biết cô có thể làm ra được chuyện đó.”

 

Thịnh Nịnh: “...”

 

Nghe thấy Ôn Diễn nói như vậy, trong thời gian ngắn cô cũng không dám xác định nếu như lúc đó trong tay bản thân có dao, không biết có quơ loạn về phía anh không.

 

Cô hơi xấu hổ nói: “Tôi đã nghiêm túc nhận lỗi lầm của bản thân rồi, thế rốt cuộc sếp có trả tiền tăng ca hay không? Tôi nghiêm túc đó."

 

“Trả.” Ôn Diễn thực sự bị giày vò đến không tức nổi nữa, hít một hơi: “Cô có thể đừng có mở miệng ngậm miệng đều là tiền được không, sợ người khác không biết cô tham tiền sao?”

 

Bầu không khí trong xe có thể thấy xảy ra thay đổi rồi.

 

Ông chủ đã được cô nhỏ dỗ rồi, trợ lý Trần và tài xế cũng coi như có thể thở nhẹ một hơi, thuận tiện nhìn qua gương chiếu hậu đưa ánh mắt cảm kích nhìn cô Thịnh.

 

Có tiền tăng ca cấp đôi thì không còn tiêu cực như thế nữa.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Đương nhiên kiểu hội nghị thượng đỉnh quốc tế này không phải là họp xong là coi như hạ màn, hôm nay đến hội nghị có nhiều doanh nghiệp đại diện như vậy, còn có vài quan chức chính quyền địa phương, nói thẳng ra hội nghị chính là làm đầu mối trung gian giới thiệu mấy người này, thông qua hội nghị để quan biết được nhiều người như này, hợp tác và trao đổi thực sự còn lại ở phía sau.

 

Bởi vì thế nên công việc sau hội nghị cần phải xử lý rất nhiều.

 

Thịnh Nịnh tạm thời bị kéo đến hội nghị thượng đỉnh làm phiên dịch, mặc dù Ôn Diễn sắp xếp vị trí phiên dịch trên hội nghị cho cô nhưng lại không có cho cô một vị trí công việc riêng ở trong Tập đoàn.

 

Thực ra cô hoàn toàn có thể quay về trường học hoặc là quay về phòng trọ của mình để tăng ca nhưng trong lòng người từng đi làm đều hiểu rõ, hiệu quả của việc ở nhà làm việc đối với hiệu quả làm việc ở công ty mà nói chính là truyện cười viết hoa.

 

Đương nhiên Ôn Diễn không thể để Thịnh Nịnh lấy không tiền tăng ca gấp đôi như này được.

 

Đương lúc trợ lý Trần hỏi anh sắp xếp cho cô Thịnh tăng ca ở đâu, Ôn Diễn nghĩ nghĩ trực tiếp nói.

 

“Ở trong phòng làm việc của tôi đi.”

 

Thế là Thịnh Nịnh cầm theo tài liệu và quyển sổ của mình, thành thật ngồi trên sofa trong phòng làm việc của Ôn Diễn tăng ca.

 

Trong công ty có tai mắt của Ôn Chinh, để Thịnh Nịnh ở chỗ nào cũng không an toàn, hôm nay Thịnh Thi Mông có đến công ty làm việc anh cũng không biết, lỡ như chạm mặt thì cũng không tốt.

 

Ôn Diễn không nhớ rõ thời gian đi làm của Thịnh Thi Mông, anh cũng không có hứng thú đi nghe ngóng chuyện sinh viên thực tập ỷ vào mình là bạn gái của cổ đông mà thường xuyên xin nghỉ, rốt cuộc hôm nay có đi làm hay không.

  

Thái độ làm việc của ông chủ thì không hề lơ là như vậy, bình thường nên đi làm thì đi làm, nên tăng ca thì tăng ca, đương nhiên nhìn không quen cái kiểu nhân viên làm việc đánh cá* của Thịnh Thi Mông này, nếu không phải nể mặt Ôn Chinh, Ôn Diễn đã trực tiếp bảo nhân sự đá cô ấy ra khỏi cửa lớn công ty rồi, còn về tiền bồi thường, đường đường là bộ phận tài chính của Tập đoàn Hưng Dật chẳng lẽ lại không trả được.

 

*Nếu mình nhớ/đoán không lầm thì đây là chỉ nhân viên lười biếng/làm việc riêng trong giờ làm việc/...

 

Cách nghĩ của Ôn Diễn không sai, thời gian đi làm của Thịnh Thi Mông thực sự không phải là kiểu mà người bình thường có thể đoán được, ví dụ phần lớn nhân viên đều đang ở nhà nghỉ ngơi vào thứ bảy, còn cô ấy thì không biết bị cơn gió nào thổi, tự nhiên chạy đến công ty đi làm.

 

Thực ra là bởi vì từ sau lần Ôn Chinh xem phim điện ảnh nghệ thuật đó cùng cô ấy, Thịnh Thi Mông cảm thấy giữa mình và Ôn Chinh có gì đó hơi sai sai nhưng cô ấy lại không nói ra được rốt cuộc là sai chỗ nào, chỉ có thể mượn lý do bận rộn học hành, tạm thời tránh mặt không hẹn hò với Ôn Chinh.

 

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, cô ấy không thể nói bản thân phải lên lớp, thế nên không có thời gian hẹn hò, vì thế nên chỉ có thể nói hôm nay mình phải tăng ca.

 

Mồm nói không thì không có tác dụng, cô ấy còn cố ý đi đến công ty một chút, chính là vì tạo ra lý do vì công việc bận rộn mà không thể không từ chối chuyện hò hò với bạn trai được.

 

Kết quả là mấy đồng nghiệp nhìn thấy vua đánh cá Thịnh Thi Mông vạn năm toàn ăn chơi, hôm nay lại đến công ty tăng ca, vừa nghĩ hôm nay trời sập à vừa cảm thán cạnh tranh công ty đã đến mức nghiêm trọng như thấy này, vừa ra sức vùi đầu vào công việc.

 

Không thể không nói hoàn cảnh sẽ tạo thành ảnh hướng lớn đối với con người, mọi người đều đang liều mạng vùi đầu vào công việc, Thịnh Thi Mông cũng không biết xấu hổ mà chỉ biết bắt cá, chỉ có thể cùng vùi đầu vào làm việc theo.

 

Ai biết thế mà Ôn Chinh sẽ đến công ty tìm cô ấy, rốt cuộc cũng là công ty nhà anh ta, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không ai cản được, Thịnh Thi Mông không khỏi cảm thấy may mắn, may là bản thân sự sự đến công ty, nếu không lừa anh ta là hôm nay tăng ca, kết quả người lại ở trong trường thì không biết làm sao giải thích với anh ta đây.

 

Người cũng đã tăng ca, làm như vậy cũng xem như đã làm đầy đủ rồi, cô ấy chỉ có thể nói với anh ta rằng bản thân mình có việc phải làm, tạm thời không thể rời đi, Ôn Chinh thì ngược lại rất săn sóc.

 

“Em cứ tiếp tục đi, anh đợi em làm xong.”

 

May mà anh ta là cổ đông, mỗi tháng cũng có cổ tức không nhiều không ít, bình thường người khác gọi anh ta là cậu hai Ôn, đương nhiên anh ta cũng không thể chuyển ghế ngồi bên cạnh bạn gái rồi đợi được, thế là anh ta dứt khoát lên lầu, dự định đi đến trong phòng làm việc của anh trai lượn một vòng.

 

Hôm nay không có mấy người làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, gần như vị trí làm việc đều trống, đến cả thư ký Trương cũng nghỉ, Ôn Chinh vừa nhìn là thấy được trợ lý Trần vẫn đang phấn đấu ở chỗ làm việc của mình.

 

Trợ lý Trần vừa nhìn thấy Ôn Chinh, vẻ mặt anh ta hơi hơi căng thẳng, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Cậu hai, hôm nay sao cậu…”

 

“Tôi đến tìm bạn gái tôi, cô ấy còn đang tăng ca, tôi đợi cô ấy.” Ôn Chinh cười hỏi: “Trợ lý Trần, hôm nay anh cũng tăng ca à?”

 

“Rốt cuộc tổng giám đốc Ôn còn đang làm việc, người làm trợ lý như tôi cũng không thể nghỉ ngơi được.”

 

“Vất vả rồi.” Ôn Chinh nói: “Anh tiếp tục làm việc đi, tôi không quấy rầy anh nữa, tôi tìm anh trai tôi.”

 

Nói xong thì muốn đẩy cửa vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

 

Trợ lý Trần nhanh tay nhanh mắt, ngăn cản lại: “Bây giờ tổng giám đốc Ôn đang rất bận, nếu không cậu đợi một lúc hãy đến được không?”

 

Anh ta là thân tín của tổng giám đốc Ôn, người tổng giám đốc Ôn tin tưởng nhất, đương nhiên đầu óc cũng linh hoạt, lập tức nhớ đến lúc này cô Thịnh còn đang ở bên trong.

 

Cũng thật là không khéo, lúc này có một nhân viên nữ làm trong văn phòng tổng giám đốc bưng cafe đến đi đến bên này.

 

“Trợ lý Trần, cafe đã pha xong, bây giờ tôi mang vào được không?”

 

Ôn Chinh liếc mắt thấy, hai ly cafe.

 

Một cốc màu sẫm, rõ ràng là cafe đen không bỏ thêm sữa, một cốc màu nhạt hơn, rõ ràng là cho thêm sữa.

 

Trợ lý Trần chỉ có thể để cô nhân viên rời đi trước.

 

“Để ở đây trước đi, cô đi làm việc đi, tôi đợi chút nữa sẽ mang vào.”

 

“Vâng ạ.”

 

Cô nhân viên nhìn trợ lý Trần, lại nhìn cậu hai, vẻ mặt người đầu tiên căng thẳng, người sau thì khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười thân thiết với cô ta.

 

Cô ta không hiểu gì, để cafe xuống mang theo nghi ngờ rồi rời đi.

 

“Sao lại pha hai cốc cafe?” Ôn Chinh hỏi.

 

Vẻ mặt trợ lý Trần phức tạp.

 

“Anh không cần nói, trong phòng làm việc còn có một người nữa đúng không?” Ôn Chinh mỉm cười: “Là con gái đúng không?”

 

Trợ lý Trần: “...”


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

“Lần trước anh trai tôi đi nhà hàng, không dẫn theo anh, là dẫn theo cô gái trong phòng làm việc này đúng không?”

 

“Chắn chắn cô ấy không phải trợ lý mới mà anh trai tôi tìm, nếu không sẽ không cần làm việc trong phòng làm việc của anh trai tôi.”

 

Lúc này Ôn Chinh giống như bị Sherlock Holmes nhập vào người, mỗi một câu suy đoán đều trúng đích, sắc mặt trợ lý Trần càng lúc càng không bình tĩnh nổi, có phần vô lực mở miệng: “Cái đó——”

 

Cũng không đợi trợ lý Trần nghĩ ra lý do, Ôn Chinh trực tiếp hỏi: “Anh ấy tìm bạn gái có đúng không?”

 

“…”

 

Đậu, dọa chết rồi.

 

Quá trình hoàn toàn đúng, còn kết quả sai nát bét.

 

Trái tim đã nhảy lên đến cổ họng rồi đột nhiên nặng nề rơi xuống, trợ lý Trần ngây ngốc một lúc, nặng nề thở nhẹ ra một hơi.

 

Ôn Chinh buồn cười nói: “Có bạn gái cũng không phải là chuyện không thể gặp người gì, sao anh lại phải giúp anh ấy lừa tôi như vậy?”

 

Trợ lý Trần bất đắc dĩ giải thích: “Không phải bạn gái.”

 

“Là vẫn còn đang theo đuổi?” Giọng điệu của Ôn Chinh càng cao hơn: “Lâu như vậy rồi mà còn chưa theo đuổi được? Anh ấy cũng quá kém rồi.”

 

Cậu nghĩ ai cũng như cậu sao, kiếm bạn gái như là sưu tập tem.

 

Trong lòng trợ lý Trần âm thầm giải thích thay sếp, bây giờ anh ta có lời khó nói nên chỉ có thể để mặc Ôn Chinh tự bổ não, càng nghĩ càng sai, đằng nào thì cũng chỉ cần Ôn Chinh đừng đoán ra được thân phận thực sự của cô Thịnh thôi, hiểu nhầm cô ấy thành người gì của tổng giám đốc Ôn cũng không phải vấn đề lớn gì.

 

Thấy trợ lý Trần không nói chuyện, Ôn Chinh cũng không vội ép, liếc mắt thấy quảng cáo xe hơi trên bàn làm việc của anh ta, dáng vẻ vô tình hỏi: “Trợ lý Trần gần đây anh có có dự định đổi xe không?”

 

Sau đó cầm mấy tờ quảng cáo lên lật chúng.

 

Trợ lý Trần miễn cưỡng cười: “Bình thường tôi không có việc gì nên thuận tiện xem một chút thôi.”

 

Ôn Chinh vỗ vỗ bả vai của trợ lý Trần, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện phiếm: “Nói đến xe, gần đây trong gara xe của tôi mới một bảo bối mới, vừa mới kiếm được, còn chưa từng lái lần nào, cho anh xem.”

 

Nói xong anh ta rút điện thoại ra cho trợ lý Trần xem ảnh xe của anh ta, vừa cho trợ lý Trần xem vừa giới thiệu tính năng của chiếc xe.

 

“Chậc, anh xem bảo bối này xem, đường nét này, kết cấu chiếc xe này, còn có bộ tăng áp tua bin và xi-lanh này, cái gì 718 cái gì 911 so với nói cũng chỉ là quả bóng.” Giọng điệu Ôn Chinh cảm khái: “Cảm giác người ngồi lên điều khiển thật là tuyệt.”

 

Mắt trợ lý Trần nhìn không chớp, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, giọng điệu bất ổn: “Cậu nói với tôi cái này là có ý gì?”

 

“Chìa khóa xe đang để ở nhà tôi, trợ lý Trần nếu không chê.” Ôn chinh cà lơ phất phơ nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Hay là tôi nhường lại cho người hiền?”

 

Khoảng cách thời gian Ôn Diễn gọi cafe cũng đã qua nửa tiếng rồi.

 

Anh là ông chủ tương đối có ý thức với thời gian, thế nên đối với cấp dưới yêu cầu thời gian cũng phải chuẩn xác mà nghiêm khắc.

 

“Thịnh Nịnh.”

 

Thịnh Nịnh lập tức thò đầu từ sofa ra: “Có.”

 

Ôn Diễn dùng cằm chỉ ra cửa, giọng điệu không kiên nhẫn: “Cô ra ngoài hỏi xem, sao vẫn chưa mang cafe vào?”

    

“Vâng ạ.”

 

Thịnh Nịnh vội vàng để tài liệu trong tay xuống, đi ra bên cửa, tay chạm lên cánh cửa, kéo hai cái, kéo không được.

 

Cô nghi ngờ chớp chớp mắt, lại dùng lực kéo mấy cái, vẫn là kéo không được.

  

Mãi cho đến khi Ôn Diễn chú ý đến cô vẫn luôn đứng ở cửa không đi ra ngoài.

 

“Cô đang lề mề gì thế?”

 

Thịnh Nịnh giải thích: "Hình như cửa mở không ra.”

 

Ôn Diễn hơi câm nín đối với lời giải thích này: “...Cô dùng sức một chút.”

 

“Dùng rồi.” Thịnh Nịnh kéo hai cái: “Thực sự kéo không ra.”

 

“Ăn gì mà lớn lên vậy, chút sức lực mở cửa này cũng không có.”

 

Ôn Diễn trầm giọng hít một hơi, đứng dậy đi ra bên cửa, bảo cô tránh ra sau đó tự mình kéo hai cái, không chút động tĩnh.

 

Thịnh Nịnh mím môi, quái gở nhỏ giọng nói: “Xem ra sức lực của anh cũng không ra làm sao.”

 

“...”
 

Ôn Diễn không quan tâm đ ến cô, cầm điện thoại gọi cho trợ lý Trần.

 

Người bên ngoài giả vờ gõ cửa, cách cánh cửa hỏi người bên trong: “Tổng giám đốc Ôn? Cửa không mở được à?”

 

Ôn Diễn đáp lại: “Ừm, cậu mở cửa từ bên ngoài đi.”

 

Sau đó nghe thấy có tiếng đing đang lắc móc chìa khóa ở bên ngoài, như tiếng sột soạt của chìa khóa được tra vào ổ, lại sau đó thì không còn tiếng gì nữa.

    

“Tổng giám đốc Ôn, hình như cửa bị hỏng rồi, dùng chìa khóa cũng mở không ra.”

 

Thịnh Nịnh không khỏi thở dài: “Không phải chứ, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc cũng bị hỏng sao?”

 

Ôn Diễn im lặng mấy giây, sầm mặt ra lệnh: “Cậu mau chóng kêu người đến sửa.”

 

“Vâng ạ, tôi lập tức gọi điện thoại bảo người đến, trước hết tổng giám đốc Ôn cứ kiên nhẫn một chút.”

 

Sau đó ngoài cửa không có bất kỳ tiếng động gì nữa, trợ lý Trần chắc là đi tìm người.

 

Cửa hỏng, người cũng không đi ra được, Thịnh Nịnh mờ mịt nhìn Ôn Diễn.

 

Tâm trạng của Ôn Diễn còn không có gì để nói hơn là cô, anh dùng sức day day thái dương, giọng nói vẫn còn ổn định.

 

“Nhìn gì? Chẳng lẽ còn có thể khóa cô một đêm được à? Tiếp tục tăng ca.”

 

Trong phòng làm việc yên tĩnh lại, chỉ có chút tiếng động của ông chủ và nhân viên partime gõ gõ bàn phím lật lật tài liệu.

 

Thịnh Nịnh đã hoàn toàn không có cảm hứng làm việc.

 

Trong lòng cô tràn đầy lời oán thầm, đường đường là văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Hưng Dật mà lại bị hỏng cửa, nói ra ai tin.

 

May mà không gian phòng làm việc cũng to, trang trí tinh tế, sáng rực, sưởi ấm đầy đủ, cho dù bị nhốt ở bên trong cũng vô cùng thoải mái, tạm thời sẽ không có cảm giác ngồi tù.

 

Chính tại lúc này, không biết là do cô hay là do Ôn Diễn mà "đại nạn" đến, lạch cạch một tiếng, đèn chiếu sáng trên đầu chớp một cái  rồi vụt tắt, điều hòa bên trong phong tỏa ra hơi ấm nghẹn ngào cuối cùng, căn phòng làm việc có kích thước như một căn hộ nhỏ này hoàn toàn chìm vào trong bóng tối và yên tĩnh. 

 

Ôn Diễn: “?”

 

Thịnh Nịnh: "..."

 

Từ bên ngoài nhìn vào, tuy rằng thời tiết ngày hôm nay không quá thấp nhưng tòa nhà bên cạnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, trên đường xe cộ đông đúc, trung tâm mua sắm và các cửa hàng trên phố đèn led sầm uất, ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào, miễn cưỡng chiếu sáng bóng dáng mờ ảo của hai người trong phòng làm việc.

 

Hơi ấm trong phòng dần dần rút đi, Thịnh Nịnh ngồi trong bóng tối, thực sự nhịn không được hỏi một câu: “Gì đây, tôi to gan hỏi một câu, mấy năm nay số tiền mà họ Ôn các anh kiếm được đều dùng đi đâu vậy?”


- Hết chương 30 -