“Hôm nay em có lịch gì không?”
 
“Có.” Thịnh Thi Mông nói: “Em định đi xem phim.”
 
“Xem phim?” Giọng điệu của Ôn Chinh căng thẳng: “Đi với ai?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Thi Mông: “Em đi một mình.”
 
Đột nhiên Ôn Chinh bật cười: “Em đi xem phim một mình?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Thế em có bạn trai để làm gì?”
 
Thịnh Thi Mông sững sờ, nhanh chóng lý giải ý tứ của anh ta, hỏi: “Nhưng không phải anh không thích xem phim sao?”
 
Lúc trước cô ấy nói muốn xem phim, anh ta đều trực tiếp chuyển tiền mấy tấm vé xem phim để cô ấy hẹn bạn học cùng đi.
 
Bên Ôn chinh im lặng mấy giây, hỏi: “Thỉnh thoảng cũng xem. Em có cần anh đi cùng em không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạn học đều bận, chị Thịnh Nịnh cũng bận, Thịnh Thi Mông cảm thấy đúng là một mình đi xem phim hơi tủi thân thật, vốn dĩ cũng không định đi xem, thế nhưng Ôn Chinh chủ động nói muốn đi cùng cô ấy, tất nhiên cô ấy không có lý do gì để từ chối rồi.
 
Cô ấy muốn xem một bộ phim tình yêu của Nhật Bản vô cùng văn học nghệ thuật.
 
Văn học nghệ thuật đến mức gì đó, gần như các cảnh trong phim đều là trạng thái tĩnh, người thích phong cách này sẽ cảm thấy rất đẹp, không thích phong cách này sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán.
 
Trước khi xem phim cô ấy đã cảnh báo trước cho Ôn Chinh thế nhưng Ôn Chinh không để ý nhiều.
 
Sau đó quả nhiên, người đàn ông không có hứng thú đối với kiểu phim điện ảnh tình cảm văn học nghệ thuật.
 
Cùng xem không được nửa tiếng, Ôn Chinh hơi mệt mỏi.
 
Thịnh Thi Mông tự mình xem đến nhập tâm, thỉnh thoảng liếc người đàn ông bên cạnh, phát hiện thế mà anh ta đã chìm vào giấc ngủ rồi.
 
Cô ấy không nói lên lời lắm, lại hơi buồn cười, không làm phiền anh ta đang ngủ, tiếp tục xem phim của mình.
 
Phim điện ảnh tình cảm văn học nghệ thuật, đến nhạc nền cũng không ồn ào, Ôn Chinh ngủ một giấc đến lúc kết thúc phim.
 
Xem xong phim ra ngoài, Ôn Chinh hỏi cô ấy vé xem phim bao nhiêu tiền, anh ta chuyển khoản cho cô ấy.
 

Thịnh Thi Mông lại nói: “Không cần, em mời anh.”
 
Trước giờ Ôn Chinh chưa từng được con gái mời, cảm thấy rất mới lạ: “Thật hay giả vậy?”
 
Thịnh Thi Mông gật đầu: “Là thật, lúc trước chúng ta hẹn hò, anh đều dẫn em đi mấy chỗ rất đắt tiền, chắc chắn là em không thể mời nổi. Xem phim thì em vẫn có thể mời được.”
 
Sau đó cô ấy muốn mua cốc trà sữa uống, Ôn Chinh nói muốn mua cho cô ấy, cô ấy cũng nói cái này rẻ, không cần anh ta trả tiền.
 
Thịnh Thi Mông hỏi anh ta có muốn uống trà sữa không, Ôn Chinh nói không cần, anh ta không thích đồ ngọt.
 
Cũng đúng, anh ta cũng không phải sinh viên hơn hai mươi tuổi ngây thơ mới lớn.
 
Thịnh Thi Mông không để ý, đứng xếp hàng ở trước cửa quán trà sữa.
 
Dáng vẻ của cô ấy xinh đẹp, dáng người Ôn Chinh lại cao, mặc cả người đồ hiệu, lúc xếp hàng có rất nhiều người âm thầm liếc nhìn hai người họ.
 
Cặp đôi xếp hàng rất nhiều, buồn chán nhỏ giọng nói chuyện, Ôn Chinh thấy khoảng cách giữa anh và Thịnh Thi Mông còn một ngón tay, thế là dán lại gần nắm lấy tay cô ấy, cô ấy kinh ngạc nhìn anh ta, người đàn ông chỉ cười cười với cô.
 
Xe của Ôn Chinh đỗ ở bên đường đối diện với rạp chiếu phim, hai người họ phải đi qua cầu vượt để sang bên kia đường.
 
Sau khi Thịnh Thi Mông mua trà sữa, chậm rãi uống từng ngụm một, Ôn Chinh thấy dáng vẻ cô cúi đầu hút trà sữa hơi khác với lúc lúc bình thường uống rượu, giống như càng hưởng thụ càng thoải mái hơn, chính vì thế mà tò mò hỏi: “Uống ngon không?”
 
Cô ấy nói: “Rất ngọt.”
 
Đương nhiên Ôn Chinh biết là ngọt, anh ta cúi đầu, cứ hút một ngụm của cô ấy như vậy.
 
Thế mà mùi vị cũng được, không hề ngọt đến phát ngấy.
 
Hai người hẹn hò với nhau mấy tháng, cũng không có gì phải ngại ngùng, thấy hình như Ôn Chinh không phản cảm với trà sữa, Thịnh Thi Mông cũng vô cùng hào phóng, bản thân uống hai ngụm, lại đưa cho anh ta uống một ngụm, hai người cứ em hai ngụm, anh một ngụm uống sạch cả cốc trà sữa.
 
Sóng vai đi một đoạn đường ngắn với Thịnh Thi Mông, đột nhiên Ôn Chinh ý thức được.
 
Hóa ra yêu đương không đi quán bar hộp đêm là kiểu như vậy.
 
Như cũng không có gì đặc biệt.
 
Nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán gì.
 
Anh ta vẫn còn đang ngây ngẩn, đột nhiên nghe thấy Thịnh Thi Mông kêu lên một tiếng: “Tuyết rơi rồi!”
 
Năm nay ở Yến Thành tuyết rơi vô cùng sớm, tuyết đầu tiên đã sớm qua, trận tuyết hôm nay đến đột ngột, mà còn rất to.
 
Chẳng mấy chốc bên đường đều bị phủ tuyết trắng.
 

Ôn Chinh không hiểu nổi lắm, anh ta là sinh ra và lớn lên ở Yến Thành, sớm đã quen với khung cảnh trắng xóa thế này, mà cô là sinh viên đại học đã ở Yến Thành được ba năm rồi, vì sao mỗi lần nhìn thấy tuyết rơi còn vui vẻ như vậy.
 
Những người phương nam từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy tuyết rơi đều rất dễ dỗ, mấy bông tuyết từ trên trời rơi xuống đều có thể khiến cho cô ấy cười vui vẻ như vậy.
 
Thịnh Thi Mông đi đến bên đường, nắm lấy một nắm tuyết sạch, nặn chúng thành cục, lại nặn một cục nhỏ hơn, cứ ở bên đường làm ra một người tuyết nhỏ như vậy.
 
Ôn Chinh cứ nhìn cô ấy như thế, nhìn cô ấy nở nụ cười hạnh phúc sau khi làm người tuyết.
 
Đương nhiên Thịnh Thi Mông biết Ôn Chinh sẽ không chơi trò chơi nặn người tuyết vô vị này với cô ấy cho nên sau khi đặt người tuyết cẩn thận, cô ấy lại đi quay về chỗ bên cạnh anh ta.
 
“Đi thôi.”
 
Cô ấy muốn mau chóng quay về trường học gọi bạn học đi sân vận động chơi ném tuyết đó.
 
Đột nhiên Ôn Chinh nhớ lại lúc anh ta vừa tỉnh dậy, đúng lúc trong phim chiếu đến một cảnh.
 
Người đàn ông và người phụ nữ hôn môi trong khung cảnh tuyết rơi bay bay.
 
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, có thể là kiêng dè người qua người lại trên đường này, cho nên vẫn không thể bỏ mũi xuống làm chuyện buồn nôn như này được.
 
Thế là anh ta chỉ dán lên mặt cô ấy, khom người xuống, hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ một cái ở trên má cô ấy.
 
Nháy mắt là rời đi, dường như còn nhẹ hơn so với bông tuyết rơi trên mặt.
 
Thịnh Thi Mông ngây ngốc sờ lên trên má mình, hơi lắp bắp hỏi: “... Sao đột nhiên anh lại như vậy?”
 
Lúc trước Ôn Chinh cũng từng hôn má của cô ấy nhưng đều ở trong ánh đèn mờ trong hộp đêm, thường là chơi trò chơi thua hoặc là người bên cạnh gào thét, anh ta mới khoác lên vai cô ấy rồi hôn một cái.
 
Không chơi trò chơi không có người kích, chỉ đơn thuần hôn trên má cô một cái như thế này thì đúng là lần đầu tiên.
 
Dường như Ôn Chinh cũng cảm thấy hành động này của bản thân hơi ngốc nghếch, cực kỳ giống như kiểu cô cậu học sinh trung học mới biết yêu rất ngây thơ, ngại ngùng.
 
Không cách nào giải thích sự xúc động nhất thời của bản thân, Ôn Chinh khụ một tiếng, xoa xoa đầu cô, lại quay lại dáng vẻ cà phơ cà phất như bình thường.
 
“Em là bạn gái của anh, hôn một cái có gì kỳ lạ chứ?”
 
Thịnh Thi Mông vẫn xoa xoa má, vừa nãy xuýt nữa thì cô ấy tưởng mình xuyên không quay lại thời cao trung, trong buổi hẹn hò đầu tiên với bạn trai.
 
Lúc đó cô ấy và tình đầu trốn tiết tự học, cả hai chạy ra ngoài xem phim.
 
Trước khi quay lại trường, bạn trai tự cỗ vũ lấy dũng khí, hôn nhẹ lên trên má cô một cái, kết thúc buổi hẹn hồn nhiên của tuổi trẻ này.

 
Thịnh Thi Mông nhớ về nụ hôn này rất lâu.
 
Mà trước lúc này, cái kiểu trải nghiệm khó quên này tuyệt đối không thể có khi ở bên cạnh Ôn Chinh.
 
Thịnh Thi Mông: [Em hẹn hò xong sẽ quay về!]
 
Thịnh Thi Mông: [Tuyết rơi rồi!]
 
Thịnh Thi Mông: [Ra ngoài ném tuyết đi!]
 
Nhận được tin nhắn của wechat của Thịnh Thi Mông, Thịnh Nịnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
 
Bên trong thư viện ấm áp sáng sủa, mà buổi đêm ở bên ngoài một mảnh tuyết trắng.
 
Lúc trước ở quê làm gì nhìn thấy tuyết rơi lớn như vậy, cho dù đã ở Yến Thành nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi tuyết rơi lớn vẫn khiến cho người ta kích động không thôi.
 
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là miễn cưỡng từ chối.
 
Phải học trước đã, chuyện gì cũng không bằng kiếm tiền được.
 
Chỉ là trong lòng chỉ nghĩ đến tuyết bên ngoài, khó có thể tránh khỏi hơi mất hồn.
 
Đến cả việc bên cạnh đột nhiên có một người cũng không phát hiện ra.
 
“Đàn chị, chị đang nhìn gì vậy?”
 
Bỗng Thịnh Nịnh quay đầu qua, vẻ mặt sầm xuống trong nháy mắt.
 
Đới Doanh Doanh.
 
Vốn dĩ Đới Doanh Doanh cũng không muốn chào hỏi Thịnh Nịnh, nhưng là cô ta thấy Thịnh Nịnh giống như đang xem video hội nghị gì đó, thế là tò mò đi qua.
 
Cô ta đi qua, nhìn thấy rõ màn hình máy tính xách tay của Thịnh Nịnh đang phát, sắc mặt đanh lại.
 
Là đoạn video của mấy hội nghị thương mại quốc tế được tổ chức công khai gần đây ở Yến Thành.
 
“Không phải chị không có suất tham gia sao?” Đới Doanh Doanh dò hỏi: “Chẳng lẽ chị có thể tham gia hội nghị thượng đỉnh?”
 
Đen đủi.
 
Thư viện không thể ở lại được rồi, quay về ký túc xem vậy.
 
Thịnh Nịnh gập máy tính: “Có liên quan gì đến cô à?”
 
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi thư viện, Đới Doanh Doanh vẫn không chịu từ bỏ, da mặt dày đi theo, dường như nhất định phải hỏi rõ chuyện hội nghị thượng đỉnh.
 
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, có mấy sinh viên ở dưới tầng chơi ném tuyết.
 
Thịnh Nịnh rất buồn bực, cô thực sự muốn đi sân vận động chơi ném tuyết.

 
Nhưng hội nghị thượng đỉnh sắp mở rồi, cô bắt buộc phải dốc toàn lực để chuẩn bị, vừa nãy đến cả lời mời của Thịnh Thi Mông cũng không đồng ý.
 
Đới Doanh Doanh đi theo cô mãi đến khi ra cửa thư viện, Thịnh Nịnh dứt khoát ngồi xổm xuống nắm tuyết, xoay người ném về phía Đới Doanh Doanh.
 
Đới Doanh Doanh hoàn toàn không phản ứng lại, mặt bị đập mạnh một cái.
 
Cô ta phủi tuyết ở trên mắt, tức giận nhìn Thịnh Nịnh: “Chị làm cái gì thế!”
 
Thịnh Nịnh lạnh lùng nói: ”Cô còn đi theo tôi, tôi sẽ làm một cái lớn hơn ném vào cổ cô.”
 
Đới Doanh Doanh không quàng khăn, vô thức lùi sau một bước lớn.
 
Thịnh Nịnh lạnh lùng hừ một tiếng, đeo cặp rời đi.
 
Đới Doanh Doanh không cam tâm nhìn Thịnh Nịnh rời đi, bây giờ trong đầu cô ta đều nghĩ đến việc vì sao Thịnh Nịnh lại xem mấy video hội nghị đó.
 
Không quan tâm đến điều gì khác, cô ta vội vàng chạy đến hướng tòa nhà dạy học bên đó, chạy thẳng đến văn phòng của Đới Xuân Minh.
 
“Chú ơi!”
 
Cửa phòng làm việc bị mạnh mẽ mở ra, Đới Xuân Minh đang viết tài liệu bị dọa nhảy dựng, sau khi hồn thần trở lại thì hơi bất đắc dĩ: “Cháu kêu to gọi nhỏ như thế làm cái gì?”
 
“Hội nghị thượng đỉnh này/” Đới Doanh Doanh hỏi: “Cháu thực sự không thể đi sao?”
 
Đới Xuân Minh không kiên nhẫn.
 
Sớm đã nói với cô ta rất nhiều rồi, thậm chí còn cầm theo cuốn sách có viết tên cô ta đó, là bên đó của tổng giám đốc Ôn vô tình nghe thấy tranh chấp giữa ông ta và Thịnh Nịnh, thế nên hủy đi suất của cháu gái ông ta, thế nên lần hội nghị thượng đỉnh lần này dù thế nào thì cháu gái ông ta cũng không thể tham gia.
 
Kết quả đứa cháu gái này không ân cần với chú thì thôi, ngược lại ba lần bảy lượt lấy chuyện này kêu khổ, thực sự khiến người ta đau đầu.
 
“Cháu cho rằng hội nghị thượng đỉnh là trò trẻ con? Ai muốn đi thì đi?” Đới Xuân Minh nặng nề đề bút xuống, vẻ mặt nghiêm khắc, cao giọng trách cứ: “Chuyện này cháu có ồn ào với chú cũng chẳng có tác dụng! Không đi được chính là không đi được!”
 
Đới Doanh Doanh đột ngột bị mắng nên mắt ươn ướt, cô ta không cam tâm, cắn môi tức giận nói: “Nói chung cháu không đi được hội nghị thượng đỉnh, chú cũng tuyệt đối không thể để Thịnh Nịnh đi!”
 
Đới Xuân Minh hỏi ngược lại: “Chú nói để nó đi lúc nào?"
 
Đới Doanh Doanh nói: “Cháu biết chú không để cho cô ta đi, nhưng cháu ở thư viện thấy Thịnh Nịnh——”
 
Lời còn chưa nói xong, Đới Xuân Minh giơ tay cắt đứt, không quan tâm nói: “Hội nghị thượng đỉnh này đàn chị của cháu không được đi, trong lòng khó chịu, thế nên xem video hội nghị lúc trước như uống rượu độc giải khát, cái này có gì mà khiến cho cháu phải lo lắng?”
 
Nghe chú nói như vậy, Đới Doanh Doanh sững sờ, bỗng dưng trái tim buông lỏng, nhẹ nhàng thở nhẹ ra một hơi.
 
“Thế nên quả nhiên cô ta không được đúng không?”
 
“Trên danh sách không có tên của nó, nó đi thế nào? Chẳng lẽ nó còn có thể trộm lẻn vào? Cháu coi bảo vệ ở hội nghị thượng đỉnh là ăn chay à?”
 
“Được rồi Doanh Doanh, cháu cũng đừng tủi thân, lần này cháu không đi được, lại đợi cơ hội lần sau, chú nhất định lại sắp xếp giúp cháu, đừng vì lần này mà chán nản.” Đới Xuân Minh dịu giọng an ủi, thậm chí còn lấy ví dụ về mặt trái: “Cháu nhìn Thịnh Nịnh đi, vì quyền dịch giả mà ồn ào với chú, sau này có cơ hội tốt chút cũng sẽ không cho nó nữa, nó đã chặn con đường tương lại của nó mà nó còn không khóc, cháu có gì mà phải khóc?”

- Hết chương 26 -