Nhiếp Quân tựa lưng vào thành ghế, nhả nhẹ một ngụm khói thuốc rồi dụi phần còn lại của thuốc lá vào gạt tàn. Trông anh có phần hơi lo lắng, hình như là do cuộc gặp gỡ vừa nãy với Ngô Lệ đã khiến tâm trạng của anh trở nên tồi tệ.

Nhiếp Quân thở dài, làn khói thuốc như sương ảo khiến sự u buồn trong anh ngày một rõ hơn. Nhiếp Quân nắm chặt vô lăng, suy nghĩ về những lời Ngô Lệ vừa nói.

‘’ Cậu có thể điều tra vụ án, nhưng tuyệt đối không được điều tra con gái tôi.’’

Ngô Lệ lấy mẹ mình ra uy hiếp, Nhiếp Quân không thể không nghe theo. Bà ta vẫn đang muốn giấu giếm mọi chuyện về Kiều Vũ. Điều này lại càng làm anh thêm phần không an tâm.



Thời gian bảy ngày không dài cũng không ngắn, cứ thế trôi qua rất nhanh. Kiều Vũ vừa mở cửa phòng ra đã thấy Sở Phi Dương đứng đó chờ không biết từ bao giờ.

Cô xuống tới sảnh khách sạn, thấy rất nhộn nhịp có một đoàn người của trường tới để đưa học sinh vào hội trường thi.

Không biết thanh niên nào vội vội vàng vàng len trong dòng người chạy vụt lên cầu thang xong không để ý, chạy ngang qua quệt vào người của Kiều Vũ. Dáng người cậu ta tuy hơi gầy nhưng lại vác một cái ba lô rất to, Kiều Vũ trượt chân suýt chút nữa thì té lầu. Cũng may Sở Phi Dương đi bên trên kịp thời kéo cô lại, còn không quên quay sang lườm cái tên hấp ta hấp tấp đó, nét mặt cáu gắt cùng với giọng nói giận dữ: ‘’Không nhìn thấy đường sao?’’

Vẻ mặt cau có của cậu ta đúng thực khiến mấy người đi ngang qua bọn họ lấy làm hiếu kì, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn. Cậu nam sinh kia như bất động, chỉ biết gập mình xin lỗi rồi chạy ngay đi. Kiều Vũ nghe loáng thoáng đâu đó đám nữ sinh đi qua thốt lên vài câu đại loại như:’’ Ngầu quá!’’, ‘’Đẹp trai quá.’’

Phải bị mọi người chú ý thì Sở Phi Dương mới ngại ngùng bỏ Kiều Vũ ra. Chưa xuống đến nơi đã thấy một đám nữ sinh bu lại một chỗ, tưởng gì hóa ra là thầy Ngô Diệu Chân là người phụ trách cho kì thì lần này. Thầy được nhiều người yêu thích nên chuyện đám nữ sinh đó vây quanh thì cũng không có gì quá lạ lùng.

Ngày đầu tiên mới chỉ là học quy chế thi, cũng khá nhẹ nhàng và không có gì quá nổi trội. Sở Phi Dương ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt nặng trĩu mở không nổi. Năm nào cũng nghe đi nghe lại một bài này, nghe đến mức sắp thuộc luôn rồi.

Kết thúc buổi học quy chế thi thì cũng là lúc giải lao ăn trưa. Bọn họ ăn trưa trong khách sạn đối diện.

‘’Ối!’’- Một nhân viên phục vụ đi đứng không cần thận nên đâm vào người của Ngô Diệu Chân.

Kiều Vũ theo phản xạ ngẩng đầu lên, cô nhân viên đó là muốn mang đồ ăn tới bàn của mình. Ngô Diệu Chân không tức giận, dù vậy vẫn rất ga lăng nói ‘’không sao đâu’’. Lúc đó Ngô Diệu Chân đứng ngay bên bàn của cô, hắn vơ lấy giấy ăn sau đó cởi cúc áo sơ mi lau cổ tay rồi quay người đi vào trong nhà vệ sinh.

Kiều Vũ ngẩn người nhìn theo bóng lưng của hắn, toàn thân run bần bật. Hình xăm chữ T ở cổ tay của Ngô Diệu Chân giống hệt với kẻ đã bắt cóc cô mười ba năm trước. Hô hấp dồn dập, toàn thân lạnh toát, đầu óc Kiều Vũ lúc này dường như trống rỗng. Cô thực sự không dám tin, cũng không muốn tin. Nhưng biết đâu có khi chỉ là trùng hợp, không thể là hắn được.

Kiều Vũ suốt bữa ăn liên tục bị mất tập trung, càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào là hắn. Lúc đó hắn đâu có bao nhiêu tuổi chứ, không thể nào. Mặc dù đã trấn an bản thân như vậy, nhưng Kiều Vũ vẫn không thể an tâm. Bàn tay cầm dao dĩa run rẩy, cuối cùng không chịu nổi mà đứng dậy bỏ lên phòng.



Kiều Vũ nép vào trong góc tường, đèn điện tắt hết, ngay cả rèm cửa sổ cũng kéo lại luôn. Trước đó không nhớ ra thì không sao, giờ nhớ lại rồi điều gì cũng khiến cho cô cảm thấy khổ sở. Tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ đều khiến cho cô cảm thấy bất an.

Kiều Vũ không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mở mắt ra nhìn đồng hồ đã là tám giờ tối.

‘’Tách.’’

Kiều Vũ bị giật mình bởi tiếng mở đèn, chưa đến một giây sau cả căn phòng đều sáng trưng. Chưa nhìn thấy người đâu nhưng từ ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.

‘’Lục Kiều Vũ, cậu làm gì mà tắt điện tối om vậy?’’

Phi Dương bê khay đồ ăn vào trong, sáng nay lúc anh đi vệ sinh quay lại đã không thấy Kiều Vũ đâu nữa, cả một bàn đồ ăn vẫn còn nguyên. Chiều tối cũng không thấy cô xuống ăn cơm, cuối cùng đành phải tự mình mang đồ lên.

Kiều Vũ từ trên giường ngửi ngửi, là mùi của thịt kho. Trong những ngày đông thế này, cô thích nhất là ăn cơm nóng với thịt kho. Vậy mà Sở Phi Dương vẫn còn nhớ. Phi Dương ngồi xuống cạnh giường, tự nhiên đặt tay lên trán của Kiều Vũ đo thân nhiệt cho cô.

Kiều Vũ vì quá mệt, cũng không thèm phản khác hành động quan tâm thân mật này của cậu ta. Khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt lờ đờ nhìn chằm chằm vào chăn chiếu, một chút sức sống cũng không có.

‘’Mang đến cho cậu đây, mau ăn đi.’’

‘’Ngày mai còn lấy sức giật quán quân.’’

Đối với những lời này của Sở Phi Dương, Kiều Vũ chỉ biết im lặng, cô không biết cảm xúc lúc này của mình thế nào, đến cả những thứ mình thích đang có mặt trượt mình, cô cũng không tài nào để tâm đến.

Nhìn bát cơm nóng hổi được chìa ra trước mắt của mình, ngửi mùi thơm của gạo mà rất lâu rồi mình không được nếm cảm giác thật thoải mái. Vì muốn giữ dáng nên Kiều Vũ gần như cắt toàn bộ tinh bột trong hầu hết khẩu phần ăn của mình, cùng lắm thì cuối tuần mới có thể thoải mái ăn một bữa cơm.

Nghĩ đến điều này không biết vì sao cô lại rơi nước mắt, là vì cảm động Sở Phi Dương, hay hoài niệm những ngày tháng vui vẻ bên gia đình của khoảng thời gian trước.



Giải được chia làm hai loại, giải của tất cả các môn và giải của một môn. Môn Toán lần này Sở Phi Dương lại tiếp tục gặp Phùng Bá Thanh ở phòng thi, trước khi thi Phùng Bá Thanh còn đưa ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Sở Phi Dương, ý nói:’’ Lần này giải vàng tôi nắm chắc.’’



Phi Dương khinh thường nhìn cậu ta, năm ngoài Phùng Bá Thanh chỉ kém cậu ta có hơn không phẩy năm điểm, lí do cũng vì quá chủ quan và cẩu thả, khi viết đáp án câu cuối cùng kết quả bị sai.

Tùy theo hình thức nhận giải mà học sinh đăng kí tham gia sẽ được chia theo từng môn phải thi. Nếu muốn lấy cúp vàng của kì thi này thì tất cả các môn thi ít nhất phải được chín mươi điểm và không một môn nào dưới chín mươi điểm. Bình thường sẽ không có nhiều học sinh đăng kí kiểu này, học một môn đã đủ chết rồi đây còn là sáu môn.

Ba tiếng trống liên tiếp vang lên, môn tiếp theo chính là môn Tiếng Anh. Tư Thuần vừa bước đến cửa phòng đã nghe phía sau có người gọi mình.

Cô quay người lại, thấy Lục Kiều Vũ đang đứng phía sau, môi không cười nhưng từ trong ánh mắt có thể thấy được sự ấm áp.

‘’Cậu…dạo này vẫn ổn chứ?’’- Kiều Vũ hơi ngập ngừng hỏi.

‘’Vẫn ổn.’’- Tư Thuần cười nhẹ nhàng, vui giống như lâu rồi mới được gặp lại bạn cũ.

Kiều Vũ là một người khó gần, ngoại trừ Lăng Hỷ ra đối với ai cô ấy cũng đều rất lạnh nhạt. Lãnh Tư Thuần có thể tiếp xúc gần gũi với Kiều Vũ, vì cô ấy vừa là bạn cùng bàn, lại vừa có được sự thấu hiểu mà ở lứa tuổi này không phải ai cũng có thể nhìn ra.

Bọn họ nói chuyện một chút, trống vào thi thì ai về chỗ người nấy, không nán lại quá lâu.

Bài thi tiếng Anh kết thúc trong sự suôn sẻ, Kiều Vũ là người đầu tiên ra khỏi lớp. Cô thấy Sở Phi Dương ngồi ở dãy ghế hành lang chờ mình, trong lòng như có một dòng suối ấm chảy qua, như làn gió xuân mang đến rong lòng cô nhiều cảm xúc. Kiều Vũ đi đến trước mặt Phi Dương, lúc này cậu ta mới nhận ra cô, lập tức xua ngay bộ dạng mệt mỏi đứng bật dậy như một tên ngốc:’’ Xong rồi sao?’’

‘’Ừ.’’

‘’Đi, tôi dẫn cậu đi ăn.’’- Phi Dương tự nhiên nắm lấy tay Kiều Vũ, đi dọc theo dãy hàng lang rồi bóng dáng hai người dần biến mất. Thực ra Kiều Vũ biết mấy hôm nay Sở Phi Dương đều thức rất khuya để ôn bài, nhìn bộ dạng mệt mỏi của cậu ta tối hôm trước là có thể thấy ngay. Mặc dù Sở Phi Dương trước mặt Kiều Vũ vẫn cố tỏ ra vui vẻ nhưng cô biết rằng hẳn là trong nội tâm cậu ta đang rất mệt.

Đôi mắt Sở Phi Dương thâm quầng, trông rất tội nghiệp mà cũng rất đáng thương. Hồi trước không chú ý cậu ta, cứ cho rằng cậu ta là một kẻ ăn chơi lêu lổng, nhưng nếu để ý kĩ một chút, thì đây cũng là loại người biết cố gắng.

Cố Tân Vinh vừa bước ra từ trong phòng thi Vật lí, khẽ thở dài nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ nét mặt không tránh khỏi buồn bã. Mặc dù bọn họ không yêu nhau, nhưng tự thân cậu ta cũng cảm thấy mình không cách nào xen vào giữa mối quan hệ này.

Lục Kiều Vũ có lẽ là mối tình đầu mà Cố Tân Vinh sẽ mãi mãi ghi nhớ, không bao giờ quên. Gặp cô ấy trên ti vi một lần, liền có ý nghĩ muốn vào cho bằng được Âu Hoa thì chỉ Cố Tân Vinh mới có. Nếu không nhờ Kiều Vũ, cậu ta có lẽ sẽ chỉ được nhìn thấy bục nhận giải ở trên ti vi.

Cố Tân Vinh là một người si tình, đáng tiếc cậu ta lại thích một người như Kiều Vũ. Trên đời này khúc gỗ như cô, không phải ai cũng có thể cảm hóa được. Người theo đuổi Kiều Vũ rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể nhẫn nại lâu như Sở Phi Dương, không phải ai cũng luôn nhường nhịn và học cách buông bỏ giống cậu ta.

Cố Tân Vinh xứng đáng với một người tốt hơn.