Tố Như ôm sách vở xuống nhà ăn, buổi chiều còn phải thi nốt mấy môn kia nên ôn tập một chút cũng vẫn hơn. Tố Như là người thiên về thể chất hơn là tư duy, học trong một lớp chọn của trường nên phải cố gắng gấp bội so với người khác.

Chưa kể lượng kiến thức của lớp tự nhiên nạp vào mỗi tiết học đều rất lớn, cần phải ôn kĩ để tránh bị rối.

Cô nhớ có lần đang trong giờ học môn Toán, mới chỉ cúi xuống nhặt cái bút thôi mà khi ngẩng đầu lên đã đầy bảng rồi. Bọn họ học là chương trình nâng cao, nếu so với toán cao cấp ở bậc đại học có lẽ chỉ thua kém một chút ít.

Miệng đang lẩm nhẩm mấy công thức vật lí chiều thi thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau có hai bạn nữ đang líu ríu nói chuyện, mặc dù nhỏ nhưng cô vẫn nghe rất rõ, là đang nhắc đến ‘’ Lôi Diện.’’

‘’ Này, cậu có biết Tố Như lớp 1 mua tặng trà sữa vị dâu cho Lôi Diện không?’’

Cô gái đi bên cạnh đang bấm điện thoại cũng dừng hẳn lại, quay sang nhìn bạn bất ngờ thốt lên:’’ Thật sao, cậu ta chán sống rồi à ?’’

‘’ Ai mà biết được, xưa nay Lôi Diện ghét nhất chính là trà sữa vị dâu, lúc trước không phải cũng có một bạn nữ tặng cho cậu ấy trà sữa vị dâu sao? Cậu đoán xem kết cục thế nào?’’

‘’ Mình nghe nói là sang nước ngoài du học rồi?’’

‘’ Điều mấu chốt ở đây là lí do ra nước ngoài, lúc đó Lôi Diện rất tức giận, nếu không phải có quan hệ tốt với hiệu trưởng thì đừng nói đến đi du học, chỉ sợ ngay cả cửa của Âu Hoa cũng không bước nổi vào.’’

‘’ Tố Như cũng quá ngu,…’’

‘’ Suỵt…’’, bạn học nữ giật tay người vừa nói,’’ Cậu đừng có nói linh tinh, quên mất vụ của Triệu Hồng Lam ở nhà ăn rồi sao?’’

‘’ Ờ, nhưng cô ta có thể nghe thấy chúng ta nói gì sao? Cái loại con gái trước mặt nam sinh thì tỏ ra nhu mì, giả bộ các kiểu, cậu xem con gái có ai ưa nó không. Đúng là đáng đời.’’

‘’ Chắc có lẽ vì vậy mới không có ai nói chuyện của Bạch Tuyết Sương cho cô ấy biết.’’

‘’ Mặc kệ đi, chúng ta tránh càng xa càng tốt.’’

Tố Như đi thêm được vài bước thì không còn nghe thấy tiếng nói đằng sau nữa. Cô ngoảnh mặt lại thì thấy hai bạn nữ kia đã rẽ sang một hướng khác từ lâu.

Bàn tay ôm cuốn sách tham khảo của Tố Như siết chặt lại, không khó nhìn ra cô đang rất tức giận, chỉ muốn tìm một chỗ để phát tiết.

Trương Phương vậy mà lại dám lừa cô.

Trong trường nữ sinh nào mà chẳng biết Lôi Diện ghét trà sữa dâu, vậy mà Trương Phương lại nói rằng đó là thứ đồ uống mà cậu ấy thích nhất.

Trương Phương, gan của cậu cũng lớn lắm !

Tố Như mới chuyển đến lớp tinh anh hồi đầu năm, mọi chuyện về Lôi Diện cô căn bản mù mờ không biết gì hết. Cũng chỉ vì cậu ta ngồi ở một lớp xếp hạng bét, cô đương nhiên ban đầu cũng không có ấn tượng tốt đẹp.

Hơn nữa từ sau chuyện của Triệu Hồng Lam, mấy nữ sinh trong trường cứ nhìn thấy cô không chỉ chỉ trỏ trỏ thì cũng chính là rẽ sang một hướng khác, chỉ muốn cách cô càng xa càng tốt để tránh gây thêm phiền phức.

Mới đi được vài bước nhà ăn đã ở ngay trước mặt, Tố Như chậm rãi bước vào trong, thậm chí còn nhìn thấy Lôi Diện cùng với đám người Sở Phi Dương ngồi ở bàn ăn ngay cửa ra vào.

Lục Cảnh Hiên ngẩng đầu lên vừa lúc nhịn thấy Tố Như bước vào, liền huých nhẹ vai Lôi Diện ngồi cạnh, ánh mắt đầy ý tứ mờ ám:’’ Nhìn kìa…’’

Lôi Diện đột nhiên bị cậu ta làm phiền nên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Tố Như không quá một giây, rồi lại tiếp tục cúi xuống bình thản ăn cơm, mặt không biến sắc.

Lục Cảnh Hiên hơi khó hiểu nhìn Lôi Diện :’’ Cậu không phải nên hỏi thăm người ta một chút sao, tôi nghe nói cô ấy bị rớt môn Toán.’’

‘’ Không liên quan.’’

Lôi Diện buông một câu lạnh tanh, làm như mọi thứ liên quan đến Tố Như đối với cậu chẳng có một chút liên hệ nào.

Lục Cảnh Hiên nhún nhún vai, khẽ bĩu môi sau đó tiếp tục uống cô ca.

Bốn người ngồi ăn chung một bàn, nhưng Sở Phi Dương lại chẳng buồn cầm đũa. Cậu không nói năng gì đột nhiên bê khay đồ ăn đứng dậy rời khỏi.

‘’ Tôi ăn xong rồi, các cậu cứ tiếp tục đi.’’

Lục Cảnh Hiên nhìn Châu Từ hơi tò mò:’’ Cậu ta bị làm sao vậy?’’

Lần này đến lượt Châu Từ nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội:’’ Làm sao tôi biết.’’

Tố Như đang trong thời kì giảm cân, cô cũng không hề béo nhưng vẫn luôn duy trì chế độ ăn hợp lí, nhiều rau ít tinh bột.

Vừa gắp món cuối cùng vào trong đĩa đồ ăn, vừa ngoảnh người ra sau lấy nước nên không hề hay biết Triệu Anh Tử đã đi phía sau mình từ bao giờ.

Lúc Tố Như vừa quay người lại, thì bị toàn bộ ly nước cô cả trên tay Triệu Anh Tử đổ xuống người. Hôm nay cô mặc áo trắng, mà nước ngọt lại đổ đúng vào phần ngực nên cơ hồ có thể nhìn thấy cả nội y bên trong.

Cô vội vàng lấy hai tay che trước ngực ,tức giận nhìn Triệu Anh Tử:’’ Cậu làm gì vậy?’’

Mà lời nói của Anh Tử lúc này lại nghe giống như là đang trêu tức:’’ Xin lỗi nhé, tớ lỡ tay …’’

Tố Như giận đến run người, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Anh Tử như muốn bóp chết cậu ta. Chắc hẳn là Triệu Anh Tử vẫn còn ghi thù với cô về buổi tối hôm trước, nên hôm nay mới mượn cơ hội này xả giận.

Tố Như siết chặt tay, nếu như cô ta không phải Triệu Anh Tử cô nhất định sẽ vung tay tát cho mấy cái. Nhưng làm như thế ở nơi đông người này, cô ta còn là học sinh ưu tú của Đông Phương, cô đương nhiên không cách nào dạy cho cô ta một bài học.

Anh Tử đột nhiên lớn tiếng, làm ra vẻ như không biết gì, lớn tiếng kêu lên như muốn thu hút sự chú ý :’’ Tố Như, xin lỗi cậu nha, mình thực sự không cố ý. ‘’

Nói đến đây Anh Tử khẽ chớp chớp mắt ngây thơ nhìn cô:’’ Cậu sẽ không chấp nhất với mình chứ?’’

Các bạn học xung quanh nghe được giọng nói của Anh Tử đa phần đều quay đầu lại nhìn, trông thấy biểu cảm của Tố Như hơi tò mò đưa ánh nhìn dò xét cùng với vẻ mặt đầy hứng thú về phía cô.

Tố Như có hơi xấu hổ, may đúng vào lúc này từ đâu xuất hiện một chiếc áo khoác nam màu đen phủ lên trước ngực cô, phảng phất mùi hoa quế.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, Lôi Diện lúc này hai mắt cũng nhìn Tố Như không chớp.

Cô hơi giật mình bất giác lùi về phía sau vài bước, sau đó giữ chặt áo khoác của Lôi Diện , bỏ qua ánh nhìn của mọi người cứ thế đi thẳng về phía cửa, nhanh chóng rời khỏi đây.

Lôi Diện liếc mắt qua phía của Triệu Anh Tử, sau đó nhanh chân bước thẳng về phía cửa ra vào.

Trương Phương cười đầy đắc ý nhìn bạn nữ đi cùng:’’ Anh Tử, không phải cậu ghim con nhỏ đó rồi chứ?’’

Triệu Anh Tử hơi nhíu mày nhìn Trương Phương, khóe môi khẽ cong lộ rõ vẻ hứng thú:’’ Không phải cậu với cô ta chơi thân lắm sao?’’

Trương Phương lắc đầu nói:’’ Đúng là quan hệ có chút tốt, nhưng không phải bây giờ chúng ta chơi thân với nhau à, cậu ghét cô ta đương nhiên tôi cũng sẽ không thích.’’

Vừa nói xong Trương Phương liền vui vẻ khoác vai Triệu Anh Tử, nhưng Trương Phương lại không hay biết rằng Triệu Anh Tử ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng bên trong lại chán ghét cô vô cùng. Đúng là loại người gió chiều nào theo chiều đó.

Nếu như không phải cô ta là lớp trưởng, loại người như Anh Tử có thể hạ mình chơi cùng hay sao, đúng là nực cười.



Tố Như đứng trong WC cởi chiếc áo phông trắng dính đầy nước ngọt vứt xuống nền nhà, nhưng lại quên mất rằng mình vốn không mang trang phục dự bị.

Tố Như toàn thân cuống cuồng, nhìn chiếc áo phông trắng trên nền đất mà ánh mắt hiện lên mấy phần chán ghét.

Triệu Anh Tử chơi chiêu này đúng thực sự là rất thâm, vừa khiến cô mất mặt lại vừa đạt được mục đích. Xem ra cô đã quá coi thường cô ta rồi.

Cửa nhà vệ sinh đột nhiên vang lên mấy tiếng cốc cốc, đúng lúc này có một chiếc áo sơ mi trắng vắt lên trên. Tố Như không biết là ai, mặc dù tuy còn hơi nghi ngờ nhưng vì không còn cách nào khác nên cũng đánh liều cầm lấy áo sơ mi trắng.

Xem qua một lượt mới biết rằng đây là áo sơ mi của nam sinh, vẫn còn phảng phất mùi hương quế rõ ràng.

Trong đầu cô lúc này hiện lên hình bóng của một nam sinh, nhưng rất nhanh lại cố gắng xua đuổi nó đi. Lôi Diện một mình đi vào trong nhà vệ sinh nữ đem áo sơ mi cho cô sao, càng nghĩ Tố Như càng cảm thấy chuyện này căn bản không thể xảy ra. Nhưng có điều mùi hương quế trên chiếc áo sơ mi này thì lại phủ nhận những điều mà cô đang nghĩ tới.

Cô mặc áo vào, sơ vin rồi khoác thêm chiếc áo khoác nam màu đen vừa nãy. Lúc bước ra tới bên ngoài thì giật mình bởi Lôi Diện, cậu ta đang đứng dựa người vào cửa trông giống như đang chờ đợi ai đó.

Nhìn thấy Tố Như Lôi Diện cũng không có biểu cảm gì, vẫn đứng dựa vào tường như đang chờ cô mở miệng trước:’’ Cảm ơn ý tốt của cậu, còn về phần chiếc áo… tôi sẽ mang trả sớm nhất có thể. ‘’

‘’ Không cần giặt, trực tiếp vứt sọt rác đi.’’

Lôi Diện lại tiếp tục buông ra những lời nói lạnh lùng mà vô cùng dứt khoát, cậu rời đi ngay sau đó, ngay cả một cái ngoảnh đầu lại nhìn cũng không.

Hành động hôm nay của Lôi Diện lại khiến Tố Như hoàn toàn rơi vào bế tắc. Cậu ta đem áo cho cô, sau đó lại kêu cô hãy trực tiếp vứt nó đi. Là vì không muốn gặp lại cô hay bởi vì chiếc áo cô từng mặc qua đối với cậu ta là một đồ vật đã bị bẩn.

Tố Như không hiểu nổi Lôi Diện, lúc thì lạnh lùng, lúc lại nhiệt tình, thực sự không biết đã xoay cô như chong chóng bao nhiêu vòng.

Nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa, Tố Như nhất định phải chinh phục được Lôi Diện, ít nhất bây giờ cậu ta cũng có để ý tới cô. Chuyện này cũng coi như có được một chút thành tích.