Trong khi mọi người đang tận hưởng bản giao hưởng tuyệt vời, đắm chìm trong cảm xúc mà âm nhạc mang tới thì trong đầu Kiều Vũ lại hiện lên những hình ảnh khác nhau như một cuộn băng tua lại khoảng thời gian trong quá khứ cùng với giọng nói của Ngô Lệ cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu:

‘’ Khóa cửa phòng nhạc lại, đến khi nào tiểu thư đánh được bản nhạc đó thì mới cho ra ngoài.’’

‘’ Nếu hôm nay con không đánh được bản nhạc này thì không được đi đâu hết. ‘’

‘’ Con ngồi ở đây luyện đàn, đến khi nào đánh được bài này thì khi đó Lăng Hỷ mới được ăn cơm  . Còn không thì cứ để nó chết đói đi. ‘’

Trong đầu Kiều Vũ là hình ảnh cô  một mình trơ trọi trong phòng luyện đàn, là hình ảnh Lăng Hỷ sau một ngày không có cơm miệng nhai nhồm nhoàm thức ăn vì quá đói, là hình ảnh cánh cửa phòng đóng sầm lại chỉ còn một mình trong không gian tối đen như mực. Lục Kiều Vũ sinh ra không phải người giỏi nhất, mà đã phải trải qua một quá trình để trở thành người giỏi nhất.

Không ai trên đời này sinh ra đã biết tất cả, để có được thành công cho người khác nhìn thấy không ai biết phía sau họ đã phải vất vả cực khổ đến thế nào. Không ai sinh ra đã là thiên tài, chỉ có con người cố gắng khổ luyện để trở thành thiên tài mà thôi.

Cho đến những giai điệu cuối cùng của bản nhạc, giáo sư Hardwell vẫn còn đang tận hưởng và đắm chìm trong nó.

Cả lớp một lần nữa  chìm vào trong im lặng.

Một … hai … ba giây sau đồng loạt là một tràng pháo tay dữ dội vang lên xóa đi không gian tĩnh lặng vừa rồi. Một bài nhạc lại mang đến cho người khác cảm xúc tuyệt vời thế này chỉ có Lục Kiều Vũ mới làm được, cô lại một lần nữa có được vinh quang của kẻ chiến thắng.

Triệu Anh Tử trong lòng vô cùng hụt hẫng, đấm mạnh tay xuống bàn trong trạng thái tức giận. Cô không tin là Lục Kiều Vũ môn nào cũng giỏi. Con người ai mà chẳng có khuyết điểm, trên đời này chẳng có một ai là thập toàn thập mĩ. Anh Tử đã cố gắng giành trong tay Kiều Vũ sự chú ý của mọi người, nhưng cuối cùng lại chỉ vì một bản nhạc mà đánh mất mọi thứ.

‘’ Lục Kiều Vũ đúng là không làm cho chúng ta thật vọng … chậc chậc.’’-Lục Cảnh Hiên ngồi khoanh tay cảm thán không thôi.

Một bạn học nữ quay xuống tiếp chuyện với cậu ta: ‘’ Tôi còn tưởng Anh Tử đã soán mất vị trí số một trong lòng các thầy cô rồi chứ, vậy mà vẫn không qua được ải của giáo sư chúng ta. ‘’

Lục Cảnh Hiên chẹp chẹp miệng chê bạn học kia tuổi trẻ chưa trải sự đời. Lục Kiều Vũ là ai cơ chứ, sao có thể dễ dàng bị hạ bệ vậy được. Trong khi ai cũng cảm thán khen bài đàn của Kiều Vũ hay thì Sở Phi Dương lại nhìn về phía cô bằng con mắt phức tạp. Không một ai có thể nghe ra được cảm xúc giấu trong bản nhạc của cô ấy, là đau khổ, là phẫn uất, là lạnh lùng. Chỉ có một mình Sở Phi Dương, chỉ có mình cậu ta là biết cô đánh bài này trong trạng thái vô cảm, không mang theo chút cảm xúc nào, hơn nữa còn vô cùng không có hứng thú  .

Tiết học nhạc kết thúc, giáo sư Hardwell lại một lần nữa gọi Kiều Vũ ra nói chuyện riêng. Lần này không phải là vì chuyện của phòng tranh, mà là vì Triệu Anh Tử.

‘’ Vũ, em không nên để cho bạn học của trường khác chiếm mất vị trí của mình trong lòng những bạn học trong lớp. ‘’- Giáo sư tay rót trà cho cô, miệng vẫn rất nhiệt tình khuyên nhủ.

Lục Kiều Vũ nghe tai bên này bỏ qua tai bên kia, cô kính trọng giáo sư vì năng lực của thầy nhưng cô không muốn trở thành một người ham hư vinh hiếu thắng trong mắt người khác. Sự yêu thích của bạn học, sự chú ý của mọi người chỉ là hình thức bên ngoài, là một loại hào nhoáng lúc nào cũng có thể mất đi. Mà cô thì lại không thích cái vỏ bọc hào nhoáng đó.

Giáo sư Hardwell lại nghiêm mặt nhìn cô một lần nữa: ‘’ Hai tuần sau sẽ có một cuộc kiểm tra khảo sát lần bốn, tôi mong em vẫn giữ được phong độ của mình. Tôi không cần biết lần trước em xếp hạng chót là vì lí do gì, nhưng vẫn mong em đừng phụ sự kì vọng của các thầy cô và phụ huynh. ‘’

‘’ Được rồi, mau về lớp đi. Tiết học sau sắp bắt đầu rồi đấy. ‘’



Kiều Vũ một mình đi trên hành lang lớp học dài mà yên lặng, trong lòng  là biết bao cảm xúc lẫn lộn đang hòa trộn vào nhau. Kiều Vũ vịn tay vào một chiếc ghế đá, sau đó cẩn thận ngồi xuống. Khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc so với người thiếu nữ bên đàn dương cầm vừa nãy thực sự khác nhau một trời một vực.

Cô bấu chặt hai bàn tay vò vào nhau, trong đầu là ánh mắt của Sở Phi Dương nhìn mình khi vừa đàn xong bản nhạc mà lòng không khỏi chột  dạ. Lục Kiều Vũ sợ, sợ nội tâm của mình bị người khác nhìn thấy, sợ rằng vỏ bọc hoàn hảo gắn liền với cơ thể bị lật  tẩy, và cô sợ loại ánh mắt dò xét  muốn nhìn thấu người khác của cậu ta.

Ngô Lệ rất mực yêu thương Kiều Vũ là thật, vô cùng tàn nhẫn cũng là thật. Ngoại trừ người thân, bà ấy tuyệt đối không nương tay với bất cứ kẻ nào chứ đừng nói đến là một Lăng Hỷ nhỏ bé giống như hạt cát không đáng khiến người khác bận tâm.

Bên trong Âu Hoa có một câu lạc bộ cưỡi ngựa, một tuần chỉ có một buổi chiều để học cưỡi ngựa cho các em học sinh. Ngựa ở Âu Hoa đều là những con ngựa rất hiền, tránh để chúng tổn thương đến bọn trẻ.

Sở Phi Dương  khoác trên mình bộ đồ cưỡi ngựa nhìn quanh một lượt không thấy Lục Kiều Vũ đâu thì hơi lo lắng  .Đám người Lục Cảnh Hiên phía sau thấy Phi Dương cứ đứng  ở trước cổng trường đua ngựa, khó hiểu đi qua gọi hắn một tiếng, sau đó theo tầm mắt cậu ta nhìn thấy Lục Kiều Vũ đang ở phía cuối cùng từ từ bước vào thì đột nhiên cười:

‘’ Sở Phi Dương, không đi mau còn đứng đó làm gì thế ‘’. – Lục Cảnh Hiên biết rõ cậu ta đứng đó để làm gì nhưng vẫn mở miệng trêu chọc.

Sở Phi Dương xoay người liếc đám người Lục Cảnh Hiên một cái, sau đó ra hiệu cho bọn họ mau đi mau đi.

Phi Dương tìm Kiều Vũ rất lâu, cô ấy nói chuyện gì với giáo sư mà  lại có thể lâu đến thế được cơ chứ, thật phiền phức. Kiều Vũ từ bên ngoài đi vào, trông vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô ấy thì Phi Dương ngay  lập tức đến bên cạnh trêu chọc:

‘’ Cậu đi đâu mà lâu vậy, mau lên, đang điểm danh rồi kìa.’’

Phi Dương nhân lúc Kiều Vũ không chú ý nắm chặt tay cô  kéo thẳng vào bên trong. Kiều Vũ còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy mình bị kéo đến nơi tập trung của mọi người, mà bàn tay vẫn nằm trong lòng bàn tay của Sở Phi Dương một cách vô cùng ấm áp. Cô càng muốn rút ra, cậu ta lại nắm càng chặt, Sở Phi Dương chỉ sợ sơ xảy một chút cũng không nhìn thấy cô đâu. Nhân viên của chuồng ngựa dẫn bọn họ đi xem thử quanh một vòng của trang trại ngựa, những con ngựa trông rất hiền lành đang ngoan ngoãn nhai cỏ trong chuồng của mình.  

Huấn luyện viên bảo đám học sinh mỗi người hãy chọn cho mình một con ngựa để cưỡi, một số bạn học mới cưỡi thì chọn những con ngoan và hiền, còn một số yêu thích môn thể thao này thì lại chọn những con cứng cáp và khỏe mạnh. Thỉnh thoảng có một trận vó ngựa vang lên chấn động một vùng, trong lúc mọi người đều có ngựa để cưỡi thì Anh Tử vẫn chưa ưng ý với con nào.

Dư vị của sự thua cuộc vừa nãy vẫn còn đọng lại trong người Anh Tử, sinh ra là một người có niềm đam mê bất tận với thể thao,  Anh Tử dưới sự ngăn cản của Phùng Bá Thanh quyết định chọn trong chuồng một con ngựa hung hãn nhất.

‘’ Không được đâu, con ngựa này rất khó thuần phục, chúng tôi không thể cho học sinh như các em cưỡi được. Nếu lỡ xảy ra bất trắc …’’

Nếu lỡ xảy ra bất trắc thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?

Trước thái độ khó xử của huấn luyện viên, Bá Thanh nhíu mày khuyên Anh Tử: ‘’ Cậu có thể chọn một con ngựa khác mà, không nhất thiết phải là nó. ‘’

Anh Tử nghe Phùng Bá Thanh lải nhải bên tai ban đầu cũng có ý định buông xuống cố chấp trong lòng, nhưng khi cô quay mặt ra bên trái liền đập vào mắt chính là cảnh tượng Lục Kiều Vũ và Sở Phi Dương đang cùng nhau dắt ngựa đi dạo. Anh Tử siết chặt tay, mặc kệ sự ngăn cản của huấn luyện viên và Phùng Bá Thanh, cố chấp giằng lấy dây cương  của con ngựa, nhảy chồm lên lưng nó rồi nhanh chóng phóng đi.

Cô chỉ hét lớn với đám người Phùng Bá Thanh và Tào Quang: ‘’ Mặc kệ mình, mình sẽ chịu trách nhiệm yên tâm đi. ‘’

Anh Tử là một người rất giỏi thể thao, càng là người hiếu thắng. Cưỡi ngựa, chơi golf, bóng chày, cờ vua, bóng bàn … hầu hết tất cả các môn thể thao đều nắm trong lòng bàn tay. Đối với việc thuần phục một con ngựa đương nhiên không có vấn đề gì. Anh Tử cưỡi con ngựa hung hãn nhất một vòng quanh sân trước sự trầm trồ của tất cả mọi người.

Tố Như ngồi trên yên con ngựa của mình, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười mang theo điềm chẳng lành. Cô khẽ thì thầm vào tai một bạn học nữ bên cạnh mình, dường như lại là một chiêu trò dùng để trêu chọc bạn học  mới. Lôi Diện cưỡi con ngựa ngay phía sau bọn họ, tuy rằng không nghe được cuộc nói chuyện kia nhưng nhìn qua vẻ mặt đầy nham hiểm của Tố Như lòng  liền dâng  lên một dự cảm không lành. Cậu lập tức nhìn về  phía Kiều Vũ đằng xa hơi  cảnh giác, cũng may còn có Sở Phi Dương bên cạnh, Lôi Diện sẽ giám sát Tố Như thật kĩ, người này không hề đơn giản một chút nào.

Anh Tử được mọi người trầm trồ khen khợi vì tài cưỡi ngựa của mình, cô điều khiển con ngựa rất tốt, nhưng đúng lúc đang muốn ghìm ngựa dừng lại thì không biết từ đâu đằng sau có một  chiếc roi da quất mạnh vào  khiến cho con ngựa vốn dĩ hung hãn này lồng lên. Nó hí lên một tràng dài  sau đó phi thật mạnh vòng quanh sân mà không tài nào dừng lại.

Triệu Anh Tử mặc dù cố gắng kiểm soát con ngựa hung hãn này nhưng dường như nó không chịu nghe theo sự điều khiển của cô, mặc kệ người đang ngồi trên lưng vừa cố gắng ghìm dây cương nhưng con ngựa vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà thậm chí còn phóng mạnh hơn. Các bạn học trong sân cưỡi ngựa nhanh chóng sơ tán hết, chỉ còn lại một mình Triệu Anh Tử cùng với con ngựa đang giận giữ mất kiểm soát.

Sở Phi Dương ban đầu muốn ra bên ngoài lấy chút  đồ, nào ngờ vừa quay trở lại đã nhìn thấy cảnh tượng tất cả đám học sinh tụ tập lại một chỗ bàn tán xôn xao. Phi Dương rất cao, đương nhiên tầm mắt của cậu không hề bị học sinh che khuất, cậu ngẩng đầu nhìn về phía sân cưỡi ngựa được bao bọc quanh hàng rào không khỏi sững người.

Phi Dương muốn lao vào bên trong hàng rào chắn nhưng lại bị đám người Châu Từ và Lục Cảnh hiên tức giận giữ chặt lại:

‘’ Sở Phi Dương, cậu bị điên à? ‘’

Lục Kiều Vũ  vẫn đang ở trong sân, lúc phát hiện ra sự bất thường thì  con ngựa của Anh Tử đã nhắm thẳng hưởng mình mà phi tới  . Cô rất nhanh kéo con ngựa của mình dạt vào một bên của hàng rào chắn, đúng lúc này con ngựa hung tợn kia phóng như bay lướt  qua, chỉ thiếu một chút nữa thôi là hai con ngựa đã húc vào nhau và gây nên một trận tai nạn vô cùng nguy hiểm. Kiều Vũ tuy động tác né tránh rất nhanh nhẹn nhưng cũng vì quá nhanh nên liền bị trượt chân,  cả người ngã xuống đập vào hàng rào chắn.

Con ngựa của cô cũng vì  hoảng sợ mà hí ầm lên.

Triệu Anh Tử ngồi trên yên ngựa sắc mặc trắng bệnh, ánh mắt thậm chí còn lộ ra vài tia sợ hãi được giấu kín trong  lòng. Phùng Bá Thanh lo lắng muốn xông vào trong sân cưỡi ngựa thì liên tục bị Tào Quang ngăn lại, các huấn luyện viên đang tiến vào trong sân để xử lí con ngựa hung hãn này.

Con ngựa tuy đã được huấn luyện viên đưa về chuồng nhưng nỗi sợ hãi nó mang lại vẫn ám ảnh những học sinh có mặt ở đây hôm nay, mà hơn hết là Triệu Anh Tử. Cảm giác mình có thể bị nó hất khỏi lưng bất cứ lúc nào chính là cảm giác sợ hãi nhất, đến giờ cô vẫn còn tim đập chân run không đứng dậy nổi.  Phùng Bá Thanh và Sở Phi Dương rất nhanh đã chạy vào bên trong hàng rào ngăn cách sân đua ngựa với bên ngoài, đám học sinh đứng bên ngoài xôn xao từ nãy giờ mới dám thò mặt vào xem có chuyện gì xảy ra.

Anh Tử vừa bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, nhưng rất may kĩ thật cưỡi ngựa trên lưng của  cô không tồi nên nhảy từ trên lưng ngựa xuống cũng không có vấn đề gì  quá lớn, chỉ là trật khớp một chút và xây xác bên ngoài da. Nếu là người bình thường,  chỉ sợ đã nhập viện sớm rồi. Lục Kiều Vũ chật vật vịn tay vào hàng rào chắn đóng bằng những thanh gỗ, cẩn thận đứng dậy.

Lúc nãy không hề có một ai nói với cô hãy cẩn thận con ngựa của Triệu Anh Tử, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra còn cho rằng mọi người đang tập trung bên ngoài  nhường sân cho Anh Tử cưỡi ngựa. Năm nay tai nạn đến với Kiều Vũ cũng thực sự quá nhiều, nên cô không muốn bước vào phòng y tế dù chỉ là một phút.

Anh Tử trông thấy Sở Phi Dương hốt hoảng chạy đến, còn tưởng là cậu ta dùng ánh mắt lo lắng kia nhìn mình trong lòng dâng lên một đợt cảm xúc ấm áo, không kìm chế được liền đưa tay ra phía trước, ai ngờ Sở Phi Dương lại trực tiếp chạy vụt qua Anh Tử, chạy đến lo lắng cho người đang đứng vịn vào bờ rào phía sau.

‘’ Anh Tử  ,cậu không sao chứ? ‘’

Triệu Anh Tử ngồi trên nền đất, trật chân nên không đi nổi. Phùng Bá Thanh liên tiếp kiểm tra lo lắng xem cô có bị thương ở đâu không, nhưng Anh Tử lại chẳng nghe thấy lời quan tâm  của cậu ta, cứ quay đầu về phía sau nhìn chằm chằm hai người một nam một nữ không rời một phút.

Các bạn học phía  sau cũng vậy, bọn họ lần lượt bao quanh Lục Kiều Vũ, chỉ có một mình Trương Phương và các  bạn nữ là vây xung quanh hỏi han cô.

‘’ Kiều Vũ, chân cậu bị chảy máu rồi kìa. ‘’ –Một bạn nữ đột nhiên kinh hãi thốt lên.

Phi Dương lúc này mới nhìn tới ống quần màu trắng của Kiều Vũ đã nhuốm đỏ một phần máu, muốn bế cô ấy đến phòng y tế  lại bị Kiều Vũ trực tiếp đẩy ra, nói  mình có thể tự đi được. Cô không muốn nhờ sự giúp đỡ của Sở Phi Dương, bởi vì hiện tại Lăng Hỷ cũng có mặt tại đây.

Nào ngờ cậu ta tiền tức giận, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp ôm Kiều Vũ lên, hướng thẳng lối ra mà đi tới. Lục Kiều Vũ muốn vùng vẫy lại bị ánh mắt  giận dữ của Phi Dương liếc một cái, những lời muốn nói  tới họng không tài nào phát ra được, đành nuốt ngược vào trong.

Trương Phương và Phùng Bá Thanh dìu Anh Tử đứng dậy, Trương Phương khẽ bĩu môi không hài lòng: ‘’ Chảy máu có một chút mà đã làm quá lên như vậy rồi. Thật là  .’’

‘’ Lớp trưởng, cậu nói vậy là sai rồi, người ta có nam thần bên cạnh thì nhõng nhẽo một chút có làm sao.‘’ – Tố Như cũng là đến hỏi thăm tình hình Triệu Anh Tử, lần này coi như cô một mũi tên trúng hai đích rồi.

Triệu Anh Tử tuy rằng cạnh tranh ngầm với Lục Kiều Vũ, nhưng không đồng nghĩa với việc cô sẽ ở phe của Tố Như  , cậu ta ra đây làm  gì cơ chứ? Việc ở nhà ăn trường lần trước Anh Tử vẫn không quên, Tố Như cũng chẳng phải người tốt  đẹp gì, cô càng không muốn dính líu đến con người hạ đẳng này.