Bầu không khí trong lớp học trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, chỉ nghe tiếng giấy bút ma sát với nhau sột soạt sột soạt cùng tiếng máy lạnh nhè nhẹ. Lục Kiều Vũ nhìn bài kiểm tra trước mắt, không phải không biết làm, mà  mỗi khi nhìn thấy sách vở là đầu choáng mắt hoa. Bàn tay siết thật chặt chiếc bút máy, trấn an tinh thần đang hỗn loạn của mình. Đã hết hai phần ba thời gian, các bạn trong lớp đều cặp cụi làm bài, riêng chỉ có hai người là giấy vở trắng xóa.

Một là Lục Kiều Vũ.

Hai là Sở Phi Dương.

Lãnh Tư Thuần thỉnh thoảng có quay sang liếc bài thi của Lục Kiều Vũ, giấy vở trắng tinh không khỏi khiến cô lo lắng. Lục Kiều Vũ chắc chắn có vấn đề, Tư Thuần để ý câu hỏi vô cùng dễ mà cô ấy lại ngồi ngẩn người hết hơn nửa tiếng. Lãnh Tư Thuần khẽ gọi, nhưng cô ấy vẫn làm như không nghe thấy.

Lúc nộp bài thi, Kiều Vũ vừa đặt bài vào trong tay của thầy giáo đã  vội vàng lao ra cửa, hướng về phía phòng vệ sinh chạy tới.

Mở vòi nước trong lavabo, Kiều Vũ liên tục vỗ vỗ làn nước mạnh lên mặt mong sao cho sự lạnh lẽo  có thể khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Cô đã ngồi trong phòng học hơn một tiếng để kìm chế cơn buồn nôn ập đến, cũng vào lúc tiếng trống thu bài vang lên, là lúc Kiều Vũ lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Cô vừa mở cửa nhà vệ sinh, giật mình khi nhìn thấy Sở Phi Dương đứng thình lình ngay trước cửa. Cô không có thời gian tiếp chuyện vô bổ với cậu ta, không nói gì lạnh nhạt đi về lớp.

‘’ Cậu bị làm sao vậy? ‘’

Sở Phi Dương vừa theo sau vừa hỏi liên tục, Lục Kiều Vũ chỉ đáp lại hai chữ: ‘’ Không sao.’’, còn lại để mặc cậu ta liên tục nói.

Kiều Vũ không để ý lắm ánh nhìn của các bạn trong lớp đối với mình, nhưng mà cảm giác hôm nay có gì đó không đúng lắm. Từ lúc cô bước vào cửa cho tới hiện tại, không chỉ cả nam mà nữ đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình.

‘’ Cậu không sao chứ? ‘’

Tư Thuần quan tâm quay sang nhìn Kiều Vũ.

Lục Kiều Vũ chỉ lắc đầu nói không sao. Tư Thuần e dè chìa điện thoại ra trước mặt cô,  cô khó hiểu nhưng vẫn  cẩn thận cầm lấy.

Tư Thuần nhìn Kiều Vũ đang lướt ngón tay xinh đẹp lên trên màn hình điện thoại, bình tĩnh nói:

‘’ Mình không biết ai đăng những bức ảnh này lên diễn đàn trường, nhưng mà hiện tại cậu đang bị dính tin đồn với Sở Phi Dương. ‘’

Lục Kiều Vũ trả điện thoại cho bạn cùng bàn, mắt nhắm nghiền lại, vừa mệt mỏi vừa bất lực.

Lăng Hỷ ngồi phía dưới, ánh mắt hướng về Lục Kiều Vũ một cách phức tạp, đôi mắt trong trẻo hoạt bát hiện tại lại như màn sương mù không rõ ràng. Mọi thứ trông thật mơ hồ, Kiều Vũ không nói với cô Cố Hạo Nhiên ở Lục gia, cũng không nói với cô chuyện bản thân mệt mỏi. Lăng Hỷ không tức giận, chỉ đau lòng vì tình bạn này mỗi ngày đều dài thêm khoảng cách.

Đây là lần đầu tiên Lục Kiều Vũ chủ động đi tìm bác sĩ Châu.

Bác sĩ Châu ngồi trước bàn làm việc, thoải mái tựa lưng vào ghế. Một tay gõ gõ nhẹ trên bàn, tay còn lại cầm xấp tài liệu xem tỉ mỉ, vẻ mặt đang bình thản bỗng chốc trở nên thật nặng nề. Cô ngước nhìn Lục Kiều Vũ do dự một hồi rồi lên tiếng:

‘’ Kiều Vũ, em về lớp trước đi, có gì cô sẽ nói chuyện với em sau. ‘’

Bác sĩ Châu xem tỉ mỉ bệnh án của Lục Kiều Vũ, đang xem được nửa chừng thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.

***

Lục thị xa hoa tráng lệ lạnh lẽo như mọi ngày, Kiều Vũ vừa bước vào trong phòng khách, liền bắt gặp dáng vẻ quen thuộc của người phụ nữ cao quý, trên tay trà vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Lục Kiều Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, xem như không thấy gì lặng lẽ đi về hướng cầu thang.

‘’ Con đứng đó. Không nhìn thấy mẹ ngồi ở đây sao? ‘’

Ngô Lệ đặt chén trà xuống một cách mạnh tay, nét mặt tỏ ý không hài lòng nhìn Lục Kiều Vũ. Nếu không phải vì Mộc quản gia báo cáo về việc con gái bảo bối lấy đi hồ sơ bệnh án thì bà cũng sẽ không vội vã gấp rút bỏ lại hết tất cả mọi thứ bay về đây.

Kiều Vũ đưa cặp sách cho giúp việc như mọi ngày, từ từ đi đến trước mặt Ngô Lệ, dùng giọng điệu lạnh lùng đối chất với bà ấy:

‘’ Tại sao? ‘’

Ngô Lệ giật mình nhìn người trước mặt, một cảm giác vô cùng xa lạ ập đến  , hôm nay con gái mình lại dùng thái độ này để nói chuyện, thu lại sự kinh ngạc trong đáy mắt, Ngô Lệ bình thản hỏi:

‘’ Tại sao cái gì? ‘’

‘’ Tại sao lại giấu chuyện con có vấn đề về thần kinh! ‘’

Một câu nói không nhanh không chậm của Lục Kiều Vũ, khiến cho Ngô Lệ xanh mặt. Bà đứng trợn mắt bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm Kiều Vũ, tức giận lớn tiếng:

‘’ Con nói linh tinh cái gì vậy? Ai có vấn đề về thần kinh? ‘’

Lục Kiều Vũ tức giận rút trong túi áo ra lọ thuốc  đưa đến trước mặt Ngô Lệ, lạnh lùng hỏi:

‘’ Đây là cái gì? ‘’

‘’ Đây … đây không phải thuốc hỗ trợ tâm lí bình thường sao, giảm căng thẳng mệ mỏi …’’. Ngô Lệ tuy có hơi ngập ngừng, nhưng lời nói vẫn vô cùng nhanh gọn.

Kiều Vũ đặt mạnh lọ thuốc xuống bàn, Ngô Lệ còn chưa nói xong đã bị Kiều Vũ lạnh lùng chặn họng:

‘’ Mẹ định nói đây là thuốc giảm căng thẳng mệt mỏi, hay là thuốc ổn định tâm lí, mẹ còn định lừa con đến bao giờ? ‘’

Ngô Lệ bàng hoàng vì sự tức giận của Kiều Vũ, lớn tiếng quát:

‘’ Lục Kiều Vũ, con còn dám trừng mắt với mẹ sao. Đây là thái độ nói chuyện với người lớn của con sao, không có phép tắc gì hết, mẹ dạy con thế này sao? ‘’.

Kiều Vũ không muốn nói chuyện với Ngô Lệ thêm một chút nào nữa, thở dài một hơi sau đó nhanh chân đi lên phòng. Từ giờ trở đi, cô tuyệt đối sẽ không làm theo bất cứ ý muốn nào của bà ấy nữa.

Ngô Lệ ngồi xuống ghế sô pha, khẽ xoa xoa hai bên thái dương bộ dáng mệt mỏi không thể che giấu. Hơn năm tiếng ngồi máy bay vẫn chưa kịp nghỉ ngơi lại còn bị con gái làm cho tức chết, khó khăn nói mấy câu:

‘’ Quản gia Mộc …’’

Quản gia Mộc từ từ lại gần đỡ Ngô Lệ đứng dậy, cũng khẽ nói vài câu:

‘’ Phu nhân,tiểu thư mấy hôm nay đã không ăn uống gì rồi. ‘’

***

‘’ Phu nhân, tiểu thư vẫn không chịu xuống ăn cơm. ‘’

Ngô Lệ ngồi một mình nhìn đống đồ ăn đã được bày biện trước mặt, bàn tay đang cầm đũa cũng vì tức giận mà đập xuống bàn.

‘’ Không ăn thì để cho nó chết đói luôn đi. ‘’

Lục Kiều Vũ ngồi trước bàn học ghi chép bài vở, đã hai ngày cô chỉ uống nước lọc, hiện tại cứ hễ nhìn thấy những gì có màu sắc sặc sỡ chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn. Lăng Hỷ có nói hẹn Kiều Vũ xuống nhà dưới, cô đưa tay đồng hồ lên xem sau đó vội kéo tấm rèm cửa sổ màu xám ra. Trời đã tối mịt từ khi nào, hơn tám giờ tối, Kiều Vũ xuống nhà dưới của Lăng Hỷ. Cô mặc bộ quần áo ngủ sọc ca rô viền bèo, canh thời cơ trốn xuống nhà dưới.

Lăng Hỷ ngồi trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa liền hí ha hí hửng chạy ra bên ngoài.

‘’ Sao bây giờ cậu mới tới, mau lại đây, mình cho cậu xem cái này. ‘’

Lăng Hỷ kéo Lục Kiều Vũ vào trong, sau đó nhanh chân khóa cửa phòng lại. Kiều Vũ còn đang ngây người không hiểu cô bạn định bày trò gì thì từ trong chăn đã xộc lên mùi bún đậu nồng nặc.

‘’ Lăng Hỷ, cậu giấu cái gì vậy? Mùi kinh quá.’’

Lục Kiều Vũ lần đầu tiên ngửi thấy loại mùi này, khó tránh khỏi cảm giác không quen. Lăng Hỷ bày ra bộ mặt cười nhạo cô, kéo Kiều Vũ xuống cạnh bàn học. Hiện tại đang là mùa hè, vô cùng bí bách mà Lăng Hỷ lại cứ đóng cửa phòng khư khư, nóng không chịu nổi. Cũng may có máy lạnh nên không bị ám mùi khắp phòng.

‘’ Lại đây, cho cậu ăn thử  . Mình giấu mẹ mua về, mẹ mình mà biết nhất định mình chết chắc. Không phải cậu chưa ăn gì sao, ngồi xuống đi. ‘’

Lăng Hỷ vừa nói, vừa sắp bát đũa ra cho Kiều Vũ. Lục Kiều Vũ là một người vô cùng cầu toàn, trước giờ vẫn ưa sạch sẽ, nhìn quanh căn phòng nhỏ bày bừa đồ đạc của Lăng Hỷ trong lòng ngứa ngáy khó chịu suýt chút nữa thì đứng lên dọn dẹp lại toàn bộ mọi thứ. Thực tình đối với người thích sạch sẽ như Lục Kiều Vũ, đây cũng không phải loại chuyện dễ dàng gì.

‘’ Cậu biết không, hôm nay Sở Phi Dương đã cười với mình. Lục Kiều Vũ, hôm nay bọn mình còn nói chuyện với nhau.’’

Lục Kiều Vũ nhướn mày nhìn Lăng Hỷ một cách khó hiểu: ‘’ Có vấn đề gì sao? ‘’

Lăng Hỷ trước câu trả lời của cô bạn không hề nói gì, chỉ tủm tỉm cười một cách xấu hổ. Lăng Hỷ mới ngoảnh đi ngoảnh lại lấy đũa mà đã thấy bát của Kiều Vũ hết hơn một nửa, cô nàng trợn mắt ngạc nhiên:

‘’ Lục Kiều Vũ, tốc độ ăn của cậu sao có thể nhanh đến như vậy? ‘’

Trước đây trong mắt Lăng Hỷ, Lục Kiều Vũ là một đại tiểu thư cao cao tại thượng, tri thư đạt lễ. Cô không nghĩ rằng Lục Kiều Vũ mà cô quen biết lại có bộ mặt này.

Nghe câu nói hơi ngạc nhiên của Lăng Hỷ, Kiều Vũ bất giác nhìn vào trong bát, nét mặt thoáng chút kinh ngạc hơi ửng hồng. Có lẽ ba ngày không ăn uống gì đã khiến cô vứt hết liêm sỉ sang một bên, ăn những món ăn được bày bán ở vỉa hè chứ không phải của đầu bếp nổi tiếng hay của nhà hàng khách sạn năm sao.

‘’ Cậu đói lắm sao? ‘’

Lăng Hỷ lén nhìn Kiều Vũ, hỏi nhỏ.

Sự thật đúng là như vậy, từ chuyện của Ngô Cảnh Diệu, cô không nuốt nổi bất cứ thứ gì, đừng nói đến ăn vào, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn dầu mỡ là lập tức nôn mửa không thôi. Nhưng tình hình lúc này …

‘’ Còn không?’’.

Câu nói này thốt ra từ miệng của Lục Kiều Vũ khiến cho Lăng Hỷ lập tức đứng hình. Cô có cảm giác sét đánh ngang tai cũng không đáng sợ bằng cảm giác này.

‘’ Được …được … cho cậu hết! ‘’ Lăng Hỷ đẩy nốt phần thức ăn còn lại cho Kiều Vũ, hiện tại cô không còn đói nữa rồi, nhìn Lục Kiều Vũ ăn cũng cảm thấy no căng cả bụng.

‘’ Cậu không ăn sao? ‘’

‘’ Không cần, không cần! ‘’ Lăng Hỷ trước ánh nhìn lạnh nhạt của Kiều Vũ liên tục xua tay, mắt cũng không chớp nhìn người đối diện phá bỏ đi lớp vỏ bọc của chính mình. Lục Kiều Vũ trước đây không như thế này, không phải người không biết tiết chế, cũng không phải người không hiểu quy củ hơn nữa chỉ có nhường cô chứ chưa bao giờ dành ăn với cô. Ngô Lệ vừa khắt khe vừa khó tính,khiến cho Kiều Vũ trước nay luôn luôn theo đuổi sự hoàn hảo, là một con người cầu toàn hơn bất kì ai. Lăng Hỷ nhìn chằm chằm Kiều Vũ, cô nhớ có duy nhất một lần cậu ấy ăn điên cuồng một lúc hết sạch một mâm thức ăn dành cho năm người.

Lúc đó Tô Cẩn Mai vừa đi du học, cũng là lúc Kiều Vũ đọc được bức thư tình của Tô Cẩn Mai dưới danh nghĩa cô ấy viết cho Sở Phi Dương. Lăng Hỷ không nhớ rõ trạng thái của Lục Kiều Vũ lúc đó tiếp diễn trong bao lâu, nhưng hình như lúc đó Kiều Vũ đã tăng hơn năm cân. Nếu không phải Ngô Lệ cản lại, có lẽ sẽ không có nữ thần thông minh xinh đẹp của hôm nay. Nhìn bộ dạng của Kiều Vũ lúc này, Lăng Hỷ vô thức nghĩ đến hai tình huống, hoặc là cậu ấy lại gặp vấn đề hoặc là cậu ấy thực sự rất đói.

Lúc Kiều Vũ từ phòng của Lăng Hỷ trở về đã là hơn mười một giờ đêm, từ phía xa đã có thể nhìn thấy phòng khách sáng trưng đèn đuốc. Cô bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ để nôn hết chỗ thức ăn trong bụng ra. Hình như ăn nhiều quá nên hiện tại bụng căng lên vô cùng khó chịu, cả người ám đầy mùi mắm tôm vô cùng khổ sở. Vừa bước vào nhà liền thấy Cố Hạo Nhiên đang cười tít mắt xoa bóp vai cho Ngô Lệ, nhìn thấy cô cậu ta cũng coi như không có gì.

Hiện tại Cố Hạo Nhiên chỉ chăm chăm lấy lòng của mẹ Kiều Vũ làm gì có sức lực để chống đối với cô.