*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Vũ mất tích hai ngày, cũng là hai ngày mà Sở Phi Dương không hề chợp mắt. Cậu ngồi trên chiếc sô pha trong căn cứ bí mật của bọn họ, cẩn thận quan sát Lôi Diện. Mà Lôi Diện cũng đã hai ngày không chợp mắt, trụ được đến bây giờ cũng được coi là kì tích.

Đúng lúc này Châu Từ bên ngoài đi vào, theo sau anh còn có một cô gái, Tố Như. Tố Như chạy lại chỗ của Lôi Diện, nhìn bàn tay vì gõ phím mà đã nổi hết gân xanh của anh, trong lòng vô cùng đau xót. Cô tức giận nhanh chân đi đến kéo Lôi Diện đứng dậy, nhìn về phía Sở Phi Dương trách móc :” Sở Phi Dương, cậu không muốn làm người thì cũng đừng có kéo người khác chịu khổ theo mình.”

“Đi theo em.”

Tố Như kéo Lôi Diện như cái xác không hồn ra khỏi căn cứ, đẩy hắn vào trong xe. Cô đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, cũng là muốn hắn được ngủ một chút.

Tố Như vừa bóc đồ ăn vừa mắng :”Lần sau anh đừng có nghe lời Sở Phi Dương, người chứ đâu có phải siêu nhân.”

Lôi Diện xoa xoa đầu của Tố Như, dịu dàng nằm lên đầu gối của cô từ từ nhắm mắt.

“Mượn chân của em một chút.”

Tố Như kéo rèm cửa xe để ánh nắng không chiếu vào mặt của anh, mấy hôm nay bọn họ vì chuyện của Lục Kiều Vũ mà gần như kiệt sức, đến cả người ngoài cuộc như cô cũng bị kéo vào. Sở Phi Dương không ăn không uống, ngủ cũng không ngủ, cứ như vậy kéo theo cả Lôi Diện làm việc mệt mỏi theo mình.

Còn Châu Từ và Lục Cảnh Hiên, bọn họ tỏ ra rất bình thường, nhưng trong lòng cũng lo lắng không yên. Đã bốn mạng người rồi, lần này không ai dám đảm bảo Kiều Vũ có sống sót hay không.

Châu Từ đặt hộp đồ ăn lên bàn, hạ giọng nói với Sở Phi Dương :” Lôi Diện đi nghỉ rồi, cậu cũng vào trong chợp mắt một chút đi, cứ tình hình này còn chưa tìm thấy Kiều Vũ cậu đã kiệt sức mà chết rồi.”

Phi Dương lết thân mình vào trong buồng trong, nhìn anh như vậy là bạn thân Châu Từ cũng cảm thấy rất xót xa.



Kiều Vũ ngồi trong lồng sắt, cô chẳng khác nào cái xác không hồn, chỉ có điều Ngô Diệu Chân đối với cô lại không chút ngược đãi, thậm chí còn đối xử rất tốt. Kiều Vũ thu mình vào trong một góc, không biết tương lai đón chờ cô sẽ như thế nào, cũng chẳng đoán được liệu mình có thể sống đến ngày mai hay không.



Cô đúng lí ra chẳng có gì để níu giữ, cũng không có chấp niệm đối với cuộc sống này, nhưng mà cô không thể chết. Nếu như cô chết rồi, vậy thì Sở Phi Dương phải làm sao? Trước đây cái chết của Bạch Tuyết Sương đã là một đả kích lớn đối với hắn, nếu như bây giờ còn mất đi cô, vết thương lòng tưởng chừng như hóa thành sẹo của hắn sẽ một lần nữa rách ra, đau đớn đến cùng cực. Loại nỗi đau ám ảnh này, có lẽ hắn cả đời cũng sẽ không thể nào quên.

Kiều Vũ chỉ không muốn Sở Phi Dương trở thành cô thứ hai, không nói không cười sống như một cỗ máy. Cô càng muốn hắn được hạnh phúc, càng muốn ở bên cạnh hắn hơn bất cứ ai.

Đôi môi của Kiều Vũ dần trở nên khô khốc, chỉ là đầu óc lúc này có chút mơ hồ. Cô không biết lúc này mình đang tỉnh hay đang mơ, nhưng dường như những kí ức đau khổ trước kia thì nhau kéo tới. Ngô Diệu Chân thật biết cách hành hạ người khác, hắn không tra tấn cô bằng thể xác, nhưng lại muốn giết chết cô bằng tinh thần.

Kiều Vũ mơ hồ mở mắt ra, bóng đèn duy nhất cả căn phòng đang chiếu xuống lồng giam, mà lúc này cô mới choàng tỉnh, phát hiện trên người mình bê bết máu. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy tí tách tí tách vang lên. Kiều Vũ dựa vào lồng sắt, hai tay buông thõng xuống dưới. Hóa ra đó không phải tiếng nước chảy, mà là tiếng máu của cô nhỏ giọt trên sàn nhà.

Kiều Vũ lúc này chỉ còn sót lại một chấp niệm duy nhất, đó chính là phải sống. Cô phát hiện sau khi mình ăn thức ăn Ngô Diệu Chân đem tới, lần nào ngủ một giấc tỉnh lại cũng thương tích đầy mình. Cho dù cô không tỉnh táo đi chăng nữa, cũng có thể xác nhận hắn hoàn toàn không động vào bản thân.

Thế thì chỉ có một khả năng duy nhất, người khiến bản thân ra nông nỗi này chính là cô.

Sự đau đớn từ da thịt truyền thẳng lên não bộ, hắn không sử dụng vũ lực với cô, mà để cô đau đớn tự hành hạ chính mình. Hắn muốn cô quên đi nỗi đau khi nó xảy đến, nhưng lại muốn cô tận hưởng sự đau đớn còn sót lại của những vết thương.

Kiều Vũ lúc này mới hiểu, hắn không muốn cô chết, mà hắn vừa là hành hạ chính cô, lại vừa muốn hành hạ những người yêu thương cô nhất.

Cô ngẩng đầu lên, chiếc camera ở góc tường giống như kẻ hủy diệt muốn nghiền cô ra làm trăm mảnh. Mà biết đâu chừng cũng có khi từ nó, mà Sở Phi Dương có thể thấy được cô.



Hôm nay là ngày thứ năm.

Phi