Biên Biên đứng trước cửa Hoàng Đỉnh ngập ngừng rất lâu vẫn không dám bước vào.

Câu lạc bộ giải trí này quá lớn, ở cửa được trang trí xanh vàng rực rỡ vô cùng nổi bật, nhìn qua còn tưởng là đi tới Đông Hải long cung.

Ở trước cửa có rất nhiều nhân viên trẻ tuổi mặc đồ vest đi giày da đứng đấy tiếp đón một vị khách trên xe xuống dẫn vào bên trong.

Chỗ sang trọng thế này Biên Biên không dám vào trong, nhưng cô lại lo lắng cho Cố Hoài Bích.

Đúng lúc này Trần Chu đi ra ngoài nghe điện thoại, hình như là gọi thêm bạn bè đến đây.

Cậu ta cúp điện thoại định quay người đi thì nhìn thấy Biên Biên đang đứng ở cạnh tượng sư tử vàng khổng lồ.

Biên Biên mặc một chiếc váy kẻ sọc màu sáng trông rất thoải mái, tay cô nắm chặt dây đeo balo, làn da cô trắng đến mức như có thể véo ra nước.

Khuôn mặt Biên Biên không quá sắc sảo nhưng lại rất quyến rũ, không thể không bị cô thu hút, càng nhìn càng bị hấp dẫn. Thấy cô nhìn mình, trái tim của Trần Chu như bị tan chảy bởi cái nóng của mùa hè.

"Sao cậu lại ở đây?" Trần Chu bước qua chỗ cô, quan tâm hỏi: "Đi ngang qua hay là..."

"Tớ tìm Cố Hoài Bích." Biên Biên hỏi cậu: "Cố Hoài Bích có ở bên trong không?"

"Có." Trần Chu niềm nở nói: "Tớ đưa cậu vào chơi cùng mọi người, anh Hoài mà biết cậu đến chắc là vui lắm, mấy ngày nay cậu ấy bị thất tình, tâm trạng tệ hết chỗ nói, sắc mặt lúc nào cũng âm u."

Biên Biên khẽ "Ừm" một tiếng, có lẽ Trần Chu cũng không biết chuyện của cô và Cố Hoài Bích.

"Anh ấy nói mình thất tình?"

Trần Chu dẫn Biên Biên đến thang máy, ga lăng giữ thang máy cho cô: "Không có, anh Hoài chưa bao giờ kể với tụi tớ về chuyện của cậu ấy, do tụi tớ đoán mò mà thôi. Lần trước cậu ấy đi mua quà tặng cô nào đấy, chọn tới chọn lui thế mà đi mua dây buộc tóc giá hai tệ, chúng tớ nói này không được, nhưng cậu cũng biết tính tình anh Hoài đó, cậu ấy thấy tốt thì ai cũng không thể nói không tốt, trình độ cố chấp quả thật làm người ta giận sôi gan mà, cho nên hơn phân nửa là thất tình, làm gì có cô gái nào chịu nhận món quà bèo vậy đâu."

Trần Chu vừa dứt lời thì nhìn thấy dây buộc tóc màu hồng nhạt trên đầu Biên Biên.

Trần Chu lập tức ngậm miệng, trong lòng lặng lẽ tát mình một cái.

Quan hệ của hai người này, đúng là không phải kiểu bạn bè bình thường.

Hàng lang ở Hoàng Đỉnh ngoằn ngoèo phức tạp, phòng vip ở cuối hành lang, Trần Chu suy nghĩ một chút, nghĩ hay là nói chuyện kia với Biên Biên thì hơn nên quay sang Biên Biên nói: "Đúng rồi, có chuyện định nói với cậu."

"Chuyện gì thế?"

"Hôm tụi tớ đánh nhau ấy, nửa đường anh Hoài nhảy khỏi xe cảnh sát, bị cảnh sát đuổi theo qua mấy con phố luôn."

Biên Biên ngạc nhiên nhìn Trần Chu, Trần Chu trầm giọng giải thích: "Là vì tới xem cậu thi đấu đó."

Tay Biên Biên siết chặt quai đeo balo, còn Trần Chu thì đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng có năm sáu nam sinh, họ là bạn cùng lớp hay đi chơi cùng Phan Dương và Trần Chu, còn có ba bốn nữ sinh nữa, Biên Biên biết các cô, bọn họ là mấy cô tiểu thư ở lớp 12 rất được ưa thích, thường hay đi chơi với các nam sinh.

Trên mặt Phan Dương bị thương nên dán đầy băng gạc, thế mà còn cầm micro hát hò bằng cái giọng vịt đực. Những người còn lại thì ngồi xung quanh bàn chơi xúc xắc.

Biên Biên vừa dời tầm mắt, ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở người ngồi trên sô pha.

Cố Hoài Bích ngồi trên sô pha, cặp chân dài tách ra ra tự nhiên, cậu mặc áo sơ mi màu đen để mở hai cúc áo lộ ra xương quai xanh thon dài xinh đẹp, đèn trần trong phòng chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của cậu, tôn lên đường nét sắc sảo của khuôn mặt, làn da thì trắng càng thêm trắng.

Cậu lười nhác dựa vào sô pha, hai mắt khép hờ, hình như đang nghỉ ngơi, hai má có hơi hồng hồng.

Trước mặt cậu có không ít chai rượu rỗng, hẳn là uống rất nhiều.

Biên Biên không biết là Cố Hoài Bích biết uống rượu, nhưng nghĩ lại thì chuyện cô không biết về cậu thật ra có rất nhiều.

Sau khi Biên Biên vào phòng, các cô gái ở đó nhìn chằm chằm cô.

Vốn dĩ với nhan sắc của các cô ấy đã được xem là hoa khôi ở trong trường, thường được nam sinh mời đi chơi cùng, nhưng so với Trần Biên Biên, các cô giống như tấm ảnh trắng đen cũ kỹ, trong khoảnh khắc bị phai mất màu sắc.

Lúc Biên Biên vào, cánh mũi của Cố Hoài Bích hơi giật giật, thế nhưng cậu vẫn không buồn mở mắt ra.

Cậu biết cô tới.

Các nữ sinh thấy Biên Biên đi tới chỗ Cố Hoài Bích, ai ai cũng mong ngóng xem kịch vui, mấy người các cô còn không dám tới gần Cố Hoài Bích nữa là.

Lúc nãy, Hứa Xảo Lăng đi đến chỗ cậu thiếu niên im lặng này muốn lân la làm quen, nào đâu mới vừa đi tới trước mặt cậu, cô ta còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Cố Hoài Bích đá vài cú vào hông, Hứa Xảo Lăng bị đá đến lảo đảo, suýt nữa thì té ngã.

Cậu không hề ga găng, cũng không có cái kiểu thương xót phái yếu này nọ đâu.

Cho nên hiện tại mới có những ánh mắt xấu xa của mấy cô gái xinh đẹp kia nhìn chằm chằm Trần Biên Biên, chờ xem cô bị ê mặt.

Biên Biên nào biết bọn họ ghét mình như thế, cô cho là bọn họ say rượu không được tỉnh táo mà thôi.

Vừa ngồi xuống cạnh cậu Biên Biên đã ngửi được mùi rượu, chắc là cậu uống nhiều lắm, hai mắt thì đang nhắm chặt, không biết còn tỉnh táo không nữa.

Cô huých nhẹ đầu gối mình vào đầu gối cậu, khẽ gọi: "Cố Hoài Bích."

Cậu mặc kệ cô, không thèm mở mắt ra.

Thế là Biên Biên kéo cánh tay cậu, cánh tay cậu rất trắng, chạm vào còn cảm thấy lành lạnh.

"Cố Hoài Bích."

Cậu vẫn không quan tâm tới cô.

Biên Biên chẳng quan tâm đến những ánh mắt khinh thường của mấy nữ sinh kia, cô siết chặt bàn tay mềm mại của cậu: "A Hoài."

Cuối cùng cậu cũng chịu mở mắt ra, con ngươi màu quả phỉ dưới ánh đèn trông vừa sáng vừa có chút gì đó rất biếng nhác.

"Em đến đây làm gì?"

"Anh gọi cho em." Cô giải thích: "Đúng lúc em đi dạo ở gần đây..."

"Anh không có gọi cho em." Cậu ném điện thoại lên bàn, lạnh lùng nói: "Bấm nhầm."

Biên Biên cúi đầu im lặng, lát sau cô hỏi cậu: "Em đã nhắn tin cho anh, anh có nhận được không?"

"Nhận được."

"Anh không trả lời em."

"Không muốn trả lời."

Cậu thẳng thừng nói không muốn trả lời tin nhắn của cô, Biên Biên cảm thấy cực kỳ đau lòng, cô cắn m.ôi dưới, nói nhỏ: "Không muốn thì thôi."

Thật lâu sau, cô giống như giận dỗi, nói thêm một câu: "Sau này em sẽ không bao giờ nhắn tin cho anh nữa."

Cố Hoài Bích không có phản ứng gì, cậu rót cho mình một ly rượu màu vàng trong, ngờ đâu Biên Biên giật cái ly, ngửa đầu muốn uống.

Cô lo lắng cậu uống say sẽ không kiểm soát được bản thân.

Lúc rượu sắp chạm môi cô, đột nhiên Cố Hoài Bích giật ly rượu lại, đổ rượu bên trong ra ngoài.

"Ai cho phép em uống rượu." Cậu nóng nảy nói.

Biên Biên cố nén chua xót trào lên trong cổ họng, khó chịu nói: "Em khát không được sao?"

Cố Hoài Bích đen mặt, cầm một ly nước ép dưa hấu nhét vào tay cô. Do động tác quá mạnh, một nửa ly nước dưa hấu đổ lên trên tay cô.

Biên Biên nhíu mày, muốn rút khăn giấy lau tay, không ngờ Cố Hoài Bích lại kéo tay cô qua, li.ếm nước dưa hấu đổ trên tay cô.

Đầu lưỡi ấm áp tiếp xúc với làn da mịn màng của cô, nước dưa hấu bị cậu liế.m sạch sẽ, Biên Biên cảm thấy từng cơn tê dại chạy dọc sống lưng.

Cậu luôn như vậy.

Mấy cô gái ở đối diện ngây người vì hoảng hốt, đùa cái gì vậy, Cố Hoài Bích vậy mà làm như thế với Trần Biên Biên á!

Một tay Cố Hoài Bích cầm ly, một tay bóp miệng cô mở ra rồi đổ nước ép dưa hấu vào, sau đó kéo cô đi ra khỏi phòng vào trong thang máy, trực tiếp ấn tầng cao nhất.

Biên Biên bị sặc, nước mắt trào ra ngoài, ho sặc sụa mãi.

Cố Hoài Bích lại kéo cô tới chỗ không có người trong vườn hoa trên sân thượng, cậu buông tay cô ra, áp sát cô vào chân tường hôn lên cổ cô, liế.m láp nước dưa hấu còn sót lại trên cổ Biên Biên.

"Cố... Cố Hoài Bích!"

Biên Biên tay che ở trước ngực và đẩy mạnh cậu ra, nhưng cậu cứ như cái gông xích vào người cô chẳng chịu nhúc nhích, ép đến ngực cô đau nhói.

Cô dùng hết sức đánh cậu, cố gắng giãy giụa: "Buông em ra! Anh làm em đau."

Cố Hoài Bích buông lỏng cô ra nhưng cánh tay vẫn vòng qua người cô, con ngươi đầy tơ máu lạnh lùng nhìn cô: "Đau à?"

Biên Biên khịt mũi, quanh hơi thở toàn là mùi rượu của cậu.

"Anh lúc nào cũng vậy." Nước mắt của Biên Biên không nghe lời cô mà lăn dài trên má: "Lúc nào anh cũng đối xử với em như thế."

Thấy cô khóc, Cố Hoài Bích có chút mềm lòng, nhưng nhớ đến cái tin nhắn chia tay kia thì ánh mắt cậu dần lạnh lẽo, rốt cuộc cậu không kiểm soát được chính mình, kéo mạnh cổ áo cô xuống.

Vài cái cúc áo bung ra, Cố Hoài Bích cúi đầu nhìn cái cổ trắng mịn màng và xương quai xanh xinh đẹp của cô: "Em thích con trai dịu dàng đúng không?"

"Anh đang nói cái gì thế?" Biên Biên lấy tay che ngực.

Cậu ấn giữ hai tay cô trên đỉnh đầu bằng một tay, sau đó kề sát vào cắn xuống xương quai xanh của Biên Biên: "Em với Tiết Thanh có gì đó phải không, cậu ta đối xử với em dịu dàng lắm đúng không, cậu ta còn khoác khăn tắm cho em."

"......"

"Em chia tay anh là vì muốn ở bên cạnh cậu ta?"

Qua hơi thở ở sát bên cạnh, Biên Biên có thể cảm nhận được lửa giận trong lồng ng.ực phập phồng của Cố Hoài Bích, cứ như ngọn lửa ấy sắp nuốt chửng lấy cô.

"Không phải đâu, anh đừng như vậy."

"Trần Biên Biên, phản bội anh, anh sẽ ăn thịt em."

Cậu hết đe dọa cô lại cắn liế.m ở cổ cô, Biên Biên vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy kích thí.ch và kho/ái cảm cũng dần lan ra khắp cơ thể.

Cùng lúc ấy, cô cũng nhìn thấy rõ, con ngươi màu quả phỉ dần thay đổi thành màu xanh nhạt, màu mắt của dã thú.

Sau đó, cô rút tay trái ra khỏi tay cậu, một tiếng "Bốp" vang lên ――

Trên má phải trắng nõn của Cố Hoài Bích in dấu năm ngón tay rõ ràng.

Nửa bên mặt phải của cậu tê cứng, cậu bị đánh đến tỉnh táo, nhìn cô gái nhếch nhác đang lấy tay che ngực đứng trước mặt mình, hai mắt ướt đẫm, trong đôi mắt có giận dỗi, có hối hận còn có một chút đau lòng.

"Anh đã đồng ý không bắt nạt em nữa mà."

Biên Biên ngồi sụp xuống đất, ôm đầu gối, rưng rưng nước mắt nhìn cậu: "Anh nuốt lời."

Cố Hoài Bích bị đánh đến ngốc luôn, lúc lâu sau mới nhận ra mình đang làm cái gì, cậu hận không thể cho mình thêm mấy cái tát.

Đúng vậy, Biên Biên không đồng ý thì cậu dù có mất kiểm soát cũng không thể làm như vậy ở trước mặt cô, cô là báu vật của cậu, cậu không thể tùy tiện làm bậy với cô.

Cậu cũng ngồi sụp xuống, đưa tay chạm vào cổ áo cô, Biên Biên rụt người lại, Cố Hoài Bích nắm cổ áo cô kéo cô lại gần mình, sau đó dịu dàng cài lại cúc áo cho Biên Biên.

"Mấy ngày nay, mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu anh đều hiện lên cảnh cậu ta đứng ở bên cạnh em, em còn cười với cậu ta, anh sắp phát điên rồi." Cậu trầm giọng nói: "Anh ghen tị, anh muốn xé xác cậu ta."

Cậu nắm tay cô, đặt lên môi hôn: "Anh không cho phép em cười với cậu ta như thế."

Biên Biên nhớ đến hôm nhận giải, Tiết Thanh vui vẻ chúc mừng cô, khi đó Biên Biên có cười thật, nhưng chắc chắn không giống như kiểu cười Cố Hoài Bích nói, cho dù là Tiết Thanh, Cố Thiên Giác hay là Tuệ Tuệ, cô đều đối xử với bọn họ giống nhau.

Cho nên mấy ngày nay, Cố Hoài Bích ăn giấm mà không có lý do gì hết à.

"Em với Tiết Thanh chỉ là bạn thôi, anh muốn em nói thêm bao nhiêu lần nữa đây."

"Anh không đồng ý."

Cậu cọ cọ răng nanh lên mu bàn tay cô như đang cảnh cáo, con ngươi màu quả phỉ chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa sự chiếm hữu, như thể tất cả vẻ đẹp của cô đều thuộc về một mình cậu.

"Anh không cho phép cậu ta tới gần em, nếu có lần sau anh sẽ xé xác cậu ta."

Từ nhỏ Trần Biên Biên đã là vật bị dã thú giam cầm độc chiếm, cậu không cho phép bất cứ ai tiếp cận cô, bảo vệ thức ăn đã thành một loại bản năng của cậu.

"Anh thật quá đáng." Cô hờn dỗi liếc cậu: "Em không thể có bạn là con trai à?"

"Có thể, nhưng mùi trên người cậu ta không bình thường, cậu ta muốn em."

"......"

Biên Biên đẩy khuôn mặt đẹp trai của cậu ra, không muốn để cái mũi chó của tên này ngửi bậy trên người cô.

Cố Hoài Bích xoa má phải của mình: "Đây là lần thứ hai em vì tên đó đánh anh."

Lần trước là lần cậu đốt sách của Tiết Thanh.

Biên Biên chớp hàng mi ướt đẫm, nhìn mặt phải của cậu sưng đỏ cả lên.

"Không phải vì Tiết Thanh." Cô không hài lòng giải thích: "Anh lúc nào cũng chọc em nổi điên hết."

"Nổi điên là có thể tùy tiện đánh ông đây?"

"Anh... anh còn cắn em đấy."

"Mẹ nó, anh đâu có dùng sức, nếu cắn thật thì đã cắn đứt da thịt em ra rồi."

"Nhưng em đau!"

"......"

Cố Hoài Bích không gì để nói, nhìn vệt hồng hồng trên cổ cô bị cậu "Làm bậy", ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy: "Thật sự đau à?"

"Nhìn em giống nói đùa sao!"

Cố Hoài Bích ôm cô vào trong lòng, cái ôm rất chặt, cậu không biết nên đối xử với cô như thế nào. Tuổi dậy thì nội tiết tố thay đổi, hàng ngàn cảm xúc dâng trào trong cậu, cậu hận không thể cùng cô hòa làm một, nhưng cậu lại không thể quá mạnh tay, Biên Biên như đóa hoa yêu kiều, chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ là cô bị thương.

Bắt đầu từ khi nào cậu không biết phải làm sao nữa.

Biên Biên gác cằm lên bờ vai vững chãi của Cố Hoài Bích, nói nhỏ vào tai cậu: "Em nói chia tay là vì em nghĩ là anh không thích em nữa."

"Em bị ngốc hả?"

Cô đẩy cậu ra nhưng lại bị cậu ôm chặt hơn, cánh mũi cậu cọ lên cái cổ mềm mại của cô.

"Dù có thế nào anh cũng sẽ không thân mật cùng với ai khác, em có biết là anh chỉ có mình em thôi không?" Giọng cậu như gió đêm mùa hè, nhẹ nhàng vỗ về trái tim cô.

"Trần Biên Biên, em là ánh trăng của anh."

_________