“Vì sao lại không được chứ? Anh cũng đâu có để tâm đ ến mối hôn sự này?”
Lâu Vĩnh không nói gì, chỉ lặng lẽ mở cửa xe, ôm cô gái có tâm thái muốn phản nghịch vào trong lồ ng ngực, chỉ trong vài động tác đã dễ dàng đặt cô vào trong chiếc xế hộp của mình.

Đàm Nhu Nhi cũng rất ngoan ngoãn không nhúc nhích mặc hắn làm gì thì làm.
Thẳng đến khi Lâu Vĩnh ngồi vào trong xe, hai mắt đăm chiêu nhìn cô, mãi một lúc sau mới cất tiếng nói:
“Ai nói với em rằng anh không để ý? Mấy ngày nay anh biến mất cũng chính là vì tìm hướng giải quyết cho chuyện này.”
Đàm Nhu Nhi nhìn hắn, đuôi lông mày hơi cau lại tỏ thái độ khó hiểu với giọng nói kia.
“Ý anh là sao?”
Lâu Vĩnh nhìn cô, dưới đáy mắt là tia sáng mà cô chưa thể lý giải được.

Hắn nghiêng người qua nhìn cô, bàn tay vươn ra không trung, sau đó rơi xuống mái tóc mềm mại của cô gái, nhẹ nhàng vuốt v e nó.

“Âu gia không phải gia tộc nhỏ đâu, Âu Minh Triết đời tư sạch sẽ, tuy tính khí có chút khó gần không bằng anh, nhưng nếu có thể cảm hóa sẽ trở thành một người chồng tốt… Với cả, ban đầu Đàm Ôn Tường muốn em gả qua đó chính là vì nhìn thấy tiềm năng vô hạn từ tiềm lực kinh tế của hắn có thể mang lại.”
Hai mắ to tròn nhìn Lâu Vĩnh không chớp, Đàm Nhu Nhi trước nay đều không phải một người ngốc, ý của hắn tuy không rõ ràng, nhưng cô tất nhiên vẫn nghe hiểu được.

Sau vài giây suy nghĩ, cô lập tức phản đáp lại:
“Không thể, em không thể đặt con bé vào vòng nguy hiểm như vậy được.

Con bé còn nhỏ, hơn cả nếu như bị cha mẹ phát giác, con bé sẽ lại giống như em, bị biến thành quân tốt trên ván cờ gần như không có cửa thắng của Đàm Ôn Tường.

Nếu là mình em vẫn còn cơ hội thoát lui, nhưng còn con bé…”
Lâu Vĩnh im lặng nghe cô nói, ngón tay từ từ di chuyển đến khóe mắt của cô, dịu dàng lau đi vài giọt nước mắt bắt đầu xuất hiện.
“Nhu Nhi, nghe anh nói, Tiểu Ân con bé dũng cảm hơn em nghĩ rất nhiều, với lại, có anh ở đây con bé sẽ không dễ dàng bị bắt nạt như vậy… Bé con của anh, anh chỉ xin em một lần duy nhất trong đời, hãy ích kỉ một lần này được không? Đừng quan tâm đ ến người khác nữa, được chứ?”
“Lâu Vĩnh, con bé không phải là người khác, em… Em biết mình không nên quá bao bọc con bé, nhưng như thế này vô cùng nguy hiểm, em không thể vì hạnh phúc của mình mà đem em gái vào ngọn núi lửa không biết khi nào sẽ phát nổ như vậy.”
Ánh đèn đường theo thời gian được bật lên, từng tia sáng cứ như vậy xuyên qua lớp kính dày, len lỏi vào trong khoang xe.

Dưới lớp ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt đen láy kia không chút tạp niệm, lại có chút cố chấp nhìn thẳng vào nam nhân.
“Vậy em tính thực sự sẽ làm đám cưới với tên kia vào ngày mai?” - Lâu Vĩnh chợt bật cười, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt, so với sự dịu dàng thường ngày lại có thêm chút tà mị khó tả.
“Tất nhiên là không… Nhưng em sẽ tìm cách khác…”
“Nhu Nhi, còn cách nào khác sao? Em chắc chắn biết rằng anh sẽ không để em bước dù là một chân vào lễ đường đó chứ đừng nói là cùng người khác kết hôn.

Còn nếu lễ cưới thực sự bị em làm hỏng, anh chỉ có thể bảo đảm em không có tổn hại gì, còn về phần Đàm gia, anh không chắc.”

“Anh biết, em cho dù có ghét họ đến đâu, cũng không quay mặt để Đàm gia sụp đổ, bé con của anh vốn là vậy.”
Lâu Vĩnh càng nói, Đàm Nhu Nhi càng không dám ngẩng đầu lên.

Quả thực, cho dù căm hận nơi ấy như thế nào, nhưng họ vẫn là đấng sinh thành ra cô… Cô không thể nào tuyệt tình đem họ vào chỗ chết như vậy.

Bên tai vẫn vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của nam nhân:
“Nhu Nhi, tin tưởng anh cũng như Tiểu Ân một lần được không?”
Đàm Nhu Nhi do dự, mãi mới nói ra vài tiếng lí nhí.
“Con bé không ở đây.”
“Anh đã đưa con bé đến đây.”
“Anh đã làm gì cơ?” - Cả khuôn mặt đều thể hiện rõ thái độ kinh ngạc, nhưng còn chưa để cho cô kịp thích nghi, xe đã bắt đầu lăn bánh theo sự điều khiển của Lâu Vĩnh.
Chẳng mấy chốc hắn đã đưa cô tới trước cửa của một biệt thự nhỏ ngoài ngoại ô, đèn bên trong vẫn còn bật sáng.

Lâu Vĩnh bước xuống, theo một thói quen mở cửa cho cô, sau đó lại dắt tay cô vào bên trong.


Mà người trong nhà dường như nghe được tiếng xe của hắn phát ra đã đứng ở cửa đợi sẵn chờ hai người họ.

Ngay tại thời điểm giáp mặt với người kia, Nhu Nhi không giấu nổi kinh ngạc phát ra từ đáy mắt.
“Nhu Nhi, bất ngờ chưa?” - Cô bé đứng tựa vào cửa chính, nở nụ cười tươi tắn, không ai khác chính là Đàm TIểu Ân.
“Em… Lâu Vĩnh vậy mà đem em tới đây thật?” - Vừa nói, cô vừa nhìn qua người nam nhân là chủ mưu của toàn bộ sự việc đang trưng ra nụ cười tinh quái.
Đàm Tiểu Ân gật đầu, sau đó mới hồi đáp lại cô: “Anh ấy bảo chị cần em giúp nên bắt cho em chuyến bay trở về Willow, thủ tục rút học bạ chuyển trường em cũng đã làm xong rồi.

Chị, chị không sao chứ?”
Đàm Nhu Nhi mím môi, nhìn em gái, lại nhìn về phía Lâu Vĩnh, mãi một lúc lâu không nói gì….