Đầu đau như búa bổ, sau khi bị tách rời khỏi bàn tay ấm áo của người kia, Linh Châu không biết đi nơi nào, ngồi xuống dưới gốc cây không ngừng gọi “anh trai cứu em” nhưng anh trai của cô bé cứ như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, không hề nghe thấy tiếng gọi thất thanh của cô.

Cho đến vài tiếng sau đó, đôi mắt to tròn của cô nhìn thấy từ lề đường bên kia có dáng người quen thuộc rất giống của anh hai, cô bé liền không suy nghĩ nhiều mà lao ra, một mạch chạy đến bên kia đường.

Cô bé không hề biết rằng hiện tại đang là đèn đỏ, mà cơ thể nhỏ bé của cô đã hoàn toàn bị lấp dưới mui xe.
Ngay tại thời điểm đó, một người lái xe đi ngang qua, bởi vì quá mải mê nhìn số giây đèn đỏ và đèn xanh mà không chú ý đến lòng lề đường xuất hiện bóng dáng nhỏ con của cô bé kia.

Thẳng đến khi ông ta nhìn thấy thì chỉ có thể thắng gấp, âm thanh ma sát dưới lòng đường vang lên âm thanh két két vô cùng chói tai, ô tô cũng vì sự cố này mà suýt nữa lật ngược.
Tuy rằng đã giảm tối thiểu khả năng đâm chết cô bé, nhưng vẫn làm cô bé ấy bị thương ở phần não bộ.

Đến khi cô bé tỉnh lại lần nữa, đã không còn nhớ bất kì thứ gì của quá khứ, kể cả tên mình, lý do mình chạy ra lòng đường.

Đại não nhỏ bé kia chỉ còn sót lại hình ảnh thiếu niên vóng dáng thanh thoát với chiếc áo sơ mi trắng… Cô bé cần tìm người đó…
Sau cùng bởi vì quá ngày không ai đến nhận cô bé, vậy nên bệnh viện đã chuyển cô bé đó về ngôi nhà tình tương.

Kể từ lúc này cô bé có thêm một cái tên… Linh Châu.
Linh Châu, viên ngọc tỏa sáng, cho dù ở bất cứ nơi nào cũng không dễ bị nhiễm bụi trần.


Cô bé cứ như vậy ngày qua ngày lớn lên.

Trong đám trẻ mồ côi kia, Linh Châu gặp được một cô bé lầm lì, không muốn cùng ai tiếp xúc, bởi vậy mà cô bé ấy bị cả nhà tình thương tẩy chay, ngoại trừ Linh Châu.

Đối với cô bé, ai cũng cần được yêu thương bảo hộ, vậy nên kể từ ngày hôm đó cô đã cùng cô bé kia kết giao, cô bé ấy có đôi mắt nâu giống cô, mái tóc vàng óng như dải kim tuyến lấp lánh vô cùng xinh đẹp.

Cô bé đó nói, cô ấy tên Hứa Thanh Thanh.
Cô bé ấy nói, cha mẹ không cần cô bé nên đã ném đến nơi này, bởi vì thế nên cô ấy mới không muốn cùng ai giao du, cô ấy sợ hãi bọn họ rồi cũng sẽ dễ dàng vứt bỏ cô ấy như cách những người ruột rà máu mủ đã làm với cô bé ấy vậy.

Chính vì thế, Linh Châu đã đưa ngón út của mình ra, tặng cho cô ấy một lời hứa.

Cho dù thế gian này thay đổi, chỉ cần bạn vẫn còn coi tôi là bạn tốt, tôi sẽ luôn dang rộng vòng tay tiếp đón bạn.

Tôi sẽ cùng bạn chia sẻ vui buồn của cuộc sống này.
Nhưng lời hứa cũng không giữ được lâu, cô gái tóc vàng kia vài năm sau cũng chuyển đi, kể từ lúc đó, Linh Châu từ từ theo quỹ đạo mà lớn lên, hòa nhập với xã hội.

Tuy rằng đôi lúc đại não lại cho cô thấy những hình ảnh của quá khứ xa xưa, nhưng cô đã không còn muốn tìm nữa.

Đến cả mặt của người đó cô còn không thể nhớ ra nữa rồi, làm sao có thể tìm lại người được chứ?
Cho đến ngày hôm nay, khi được gặp vị tiên sinh có khuôn mặt sáng sủa tinh tế kia, Linh Châu bỗng có cảm giác trái tim hẫng một nhịp, cô biết đó không phải là tình yêu.

Mà là thứ gì khác… Thứ gì đó vô cùng gần gữi.
Hóa ra, quen thuộc như vậy là do người ấy là người thân.

Hóa ra dễ dàng cho cô cảm giác ấm áp như vậy, bởi vì người đó chính là người anh trai cô từng tín nhiệm nhất, là chàng thiếu niên mang trách nhiệm của một kỵ sĩ bảo vệ cho tiểu công chúa.
Anh trai, cuối cùng em đã lấy lại được những mảnh ký ức còn thiếu rồi… Anh trai, Mộng Dao cuối cùng đã tìm thấy anh rồi.

Anh trai… Anh trai…
Từ từ mở mắt ra, đập vào tầm mắt của cô là trần nhà trắng xóa, chóp mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc.


Dường như cô đang ở trong bệnh viện.

Chờ đến thị lực của cô hoàn toàn bình thường trở lại, Linh Châu mới hơi ngướn người dậy, mục đích để có thể quan sát xung quanh rõ hơn một chút.

Nhưng dường như hành động này đã đánh thức người đàn ông đang tựa vào thành giường ngủ.
Đôi mắt nâu của hắn trong bóng tối từ từ mở ra, đối diện với tầm nhìn của Linh Châu, hai anh em nhìn nhau một lúc, không ai nói với ai một câu nào.

Sau cùng vẫn là Hoắc Kỳ Vũ cất tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này:
“Bác sĩ bảo cô bị kích động dẫn đến thiếu máu lên não, nhưng may mắn chỉ là trường hợp bình thường, tỉnh lại là coi như có thể về nhà rồi.”
Linh Châu dần thích ứng được trong bóng tối, khuôn mặt của Hoắc Kỳ Vũ dần hiển ra trước mắt, lúc này cô mới có thể từ từ ngắm khuôn mặt bao năm không gặp ấy, hốc mắt dần dần dâng lên tầng nước.

Linh Châu không nhịn được mà cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt áp vào lồ ng ngực rắn chắc của nam nhân, nghe từng nhịp tim đập đều đều của hắn, nước mắt từng hạt thi nhau rơi xuống, giọng nói cơ hồ vì nghẹn ngào mà nói không rõ từng lời:
“Anh hai… Anh hai… Em nhớ lại rồi… Tiểu công chúa của thiếu niên kỵ sĩ đã hoàn toàn nhớ lại rồi.”
Hoắc Kỳ Vũ nghe xong lời của cô gái kia nói, trái tim khẽ hẫng một nhịp, sợ rằng tai mình đã lão hóa nghe không rõ những gì cô gái kia nói, hắn chỉ có thể hỏi lại:
“Cô gái… Em vừa nói… Em vừa nói gì cơ?”
“Kỳ Vũ, Mộng Dao nhớ lại toàn bộ rồi, anh trai, xin lỗi, đã khiến anh lo lắng.

Hu hu, lúc đó, lúc đó bị tách khỏi anh, sau đó Dao Dao bị xe tông, lại mất trí nhớ, em lỡ quên mất anh là ai, em xin lỗi, anh trai em xin lỗi.”
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Hoắc Kỳ Vũ không biết rõ cảm xúc của bản thân lúc này là gì, chỉ có thể ôm cô gái ấy vào lòng thật chặt.

Đâu cần phải khoa học để có thể xác nhận chính xác người thân, hắn ta chỉ cần ôm lấy em gái mình, cảm nhận được từng tế bào như được sưởi ẩm, tảng đá đè nặng rất nhiều năm như có phép màu mà biến mất không còn một mảng.


Không hề giống với lúc tiếp xúc cùng với Hứa Thanh Thanh, hắn ta luôn cảm thấy bức bách muốn trốn thoát ngay lập tức.

Không muốn cùng ả ta tiếp xúc dù chỉ là cái chạm tay.
Chính là lúc này, hắn nhận ra được, đây là em gái ruột của hắn.
Tiểu công chúa của hắn ta cuối cùng đã quay trở lại rồi…
“Anh xin lỗi, không thể tìm thấy em sớm hơn… Tiểu công chúa của anh, cảm ơn em, cảm ơn đã quay trở lại.”
Người cần tìm cũng đã tìm thấy, người cần gặp cũng đã gặp được.

Linh Châu bỗng nhiên nở một nụ cười mãn nguyện.

Đàm Nhu Nhi, em nói đúng, mất đi rồi sẽ tìm được thôi, và thật may mắn cho chị là, kết quả mà chị tìm được còn vượt ngoài mong đợi của chị.

Hóa ra, dành niềm tin nơi em thực sự ứng nghiệm, cô bé, em liệu có phải là tiểu tiên nữ giáng xuống trần gian với mục đích mang đến cho chị hạnh phúc mà chị tìm kiếm?
Một lần nữa, Nhu Nhi, cảm ơn em.

Cảm ơn vì vào lúc chị thiếu niềm tin nhất đã tiếp thêm cho chị năng lượng để có thể tiếp tục tin tưởng….