Ba anh em nhà ông, em gái Giang Xuân, đầu thập niên 90 thế kỷ trước đã đến thành phố Thâm Quyến, Quảng Đông làm công, mấy năm sau, nhờ vận khí tốt mà gả cho một người địa phương ở đó, sau đó ăn tiền lãi phát triển quốc gia, dễ dàng trở thành phú ông ngàn vạn.

Em trai Giang Vĩnh Quý là một công chức, ở huyện thành có một phần lương đảm bảo cuộc sống, cưới vợ cũng là công chức, mặc dù không thể đại phú đại quý, nhưng cuộc sống sinh hoạt chắc chắn là tốt hơn so với rất nhiều người.

Trong số ba anh em thì ông làm anh cả, cuộc sống lại thảm nhất.

Bây giờ con trai nhỏ vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được một tháng, lại có thể kiếm tiền mua xe bằng bản lĩnh của chính mình, ông tự nhiên muốn đắc chí một lần trước mặt em trai em gái.

Giang Phong dù sao cũng có thể đoán được tâm tư của cha mình, không khỏi cười nói: “Cha, xe giá mười vạn thì cũng chỉ vẻn vẹn là một chiếc xe con mà thôi, mua nhãn hiệu gì thì thật ra cũng không đáng kể, không cần phải hỏi đến cô và chú, chờ tới khi con kiếm được đủ tiền mua xe sang mấy chục vạn thậm chí là hơn trăm vạn, lúc đó cha lại gọi điện cũng không muộn.

”“Được, khá lám, rất có chí khí.

”Giang phụ khen một câu, sau đó nói: “Vậy được, cha sẽ đợi đến ngày đó!”! Nói làm liền làm, nói mua liền mua.


Xế chiều hôm đó, Giang Phong liền cầm mấy vạn tiền mặt cùng thẻ ngân hàng cha mẹ cho tới hợp tác xã tín dụng ở trên trấn, cho toàn bộ tiền vào thẻ ngân hàng.

Hôm sau, trời vừa sáng, hắn liền lên xe đi tới tỉnh thành.

Lần này, Giang Phong không tiếp tục quảng cáo trên xe nữa, trước mắt hắn đã có đủ lượng khách hàng, hôm trước lúc tham gia hôn lễ của Lý Hưng Văn và Trương Thu Lan, đã có vị khách nói chắc chắn rằng mấy hôm nữa sẽ đến nhà hắn thăm hỏi.

Dựa vào nghề nghiệp của hắn, khách đến nhà thăm hỏi làm gì, không cần nói cũng biết.

Một đường đi không nói chuyện gì.

Tới gần trưa, xe khách đã thuận lợi đến tỉnh thành.

Sau khi xuống xe, Giang Phong nghĩ những nơi như nhà ga này có lượng người đi lại lớn, liền nghĩ tìm kiếm xung quanh xem có mỹ nữ nào có điểm xứng đôi hôn nhân với hắn cao hay không.

Kết quả tìm tìm được một lúc, Giang Phong mới kinh ngạc phát hiện phạm vi tìm kiếm đối tượng xứng đôi không biết từ lúc nào đã được mở rộng, từ phạm vi mười dặm ban đầu, bây giờ biến thành phạm vi ba mươi dặm, tăng lên tận ba lần.

Phát hiện ngoài ý muốn này khiến Giang Phong trực tiếp bỏ qua thông tin của một mỹ nữ có giá trị xứng đôi hôn nhân với hắn lên đến 84 điểm, yên lặng nghĩ ngợi nguyên nhân phạm vi tìm kiếm bỗng nhiên tăng lên tận hai mươi dặm.

Một lát sau, Giang Phong đưa ra kết luận, hẳn là mỗi lần thành công tác hợp một đôi vợ chồng, phạm vi tìm kiếm sẽ tăng lên mười dặm.

Còn có phải thật sự như vậy hay không, thì cũng chỉ có thể chờ tới lần sau nghiệm chứng thử mới biết được.

Tiếp đó, Giang Phong thay mặt anh trai Giang Phi và chị gái Giang Tuyết tìm kiếm đối tượng xứng đôi thử, kết quả đối tượng tìm được để có giá trị xứng đôi hôn nhân dưới 80 điểm, đương nhiên là không cần nói thêm.


Buổi sáng nay, Giang Phong chỉ ăn một bát cháo thanh hỏa, ngồi xe ba bốn tiếng đến giờ cũng đã đói bụng, liền nhanh chóng đi về phía ga tàu điện ngầm, chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm tới quán mì Mỗ gia ăn một bát mì chua cay.

Ông chủ Ung Vị.

Triệu Tịnh có thể xem như fan cứng của ông chủ cửa hàng mỳ này, bởi vì công ty khá gần cửa hàng này nên thường lui tới đây.

Trưa hôm nay Triệu Tịnh vẫn đến ăn mì như mọi hôm, nhưng cô vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Tuy Triệu Tịnh đã lập tức dùng khăn giấy lau nước mắt nhưng trùng hợp bị Giang Phong – người đang lau miệng sau khi ăn xong mì nhìn thấy.

Đây là một chị gái đang có tâm sự.

Giang Phong đang âm thầm phân tích lý do cô ấy khóc, có thể là do người thân bị tai nạn hoặc bị bệnh nặng, cũng có thể đang khổ vì tình, hoặc cũng có thể do công việc.

Giang Phong cảm thấy chị gái này đang khổ vì tình.

Triệu Tịnh cũng để ý đến ánh mắt của Giang Phong, cộng thêm tâm trạng không tốt nên không muốn ăn uống nữa, thế là cô đứng dậy rời đi.


Giang Phong thấy thế bèn đi theo, đợi đến lúc ra khỏi cửa hàng hắn mới nhanh chóng đuổi theo hỏi: “Chị gì ơi, xin làm phiền một tí, có phải chị đang gặp khó khăn gì không?”Triệu Tịnh ngạc nhiên vì hắn đi theo mình, sau đó cô lắc đầu: “Tôi không có khó khăn gì hết, cảm ơn cậu đã quan tâm.

”Giang Phong thấy đối phương tâm trạng không tốt nên không nói nhiều, hắn lấy ra một tấm danh thiếp rồi nói: “Tôi là người chuyên đi mai mối, đây là danh thiếp của tôi, tôi thấy chị đây chắc chắn đang khổ vì tình.

Bây giờ tôi không làm phiền chị nữa, nếu cần giúp đỡ thì cứ liên hệ tôi.

Tạm biệt!”Nói xong Giang Phong bèn rời đi.

Triệu Tịnh nhìn danh thiếp trên tay rồi nhìn Giang Phong đang đi khuất xa, cô trước giờ không giữ danh thiếp người lạ, nhưng lần này không hiểu sao lại cất nó vào trong túi.

------Dịch: MBMH Translate.