Một nét màu chấm phá gì chứ?

Sở Niệm đỏ mặt, cô cắn môi nhìn tên kia, quả thật muốn chẻ cái đầu người này ra xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì, có phải lời nào cũng đều có thể từ trong miệng người này nói ra không?

Nguyễn Du Nhiên vẫn kề sát Sở Niệm, vừa giơ cao điện thoại vừa nghiêm túc nói:

"Chị xem đi, bây giờ fan rất là tài giỏi, chỉ là cởi qu.ần áo đã có mười mấy phiên bản, nào là nắm tay đưa lên cao, nào là buộc chung với nào, nào là chị làm em em làm chị, chị tới đây xem đi, Niệm Niệm, còn có đoạn tu tiên nữa nè!"

Sở Niệm cạn lời.

Từ nhỏ đến lớn cô là một người đầy lý trí cẩn trọng, nhưng bị Nguyễn Du Nhiên "khai sáng" thì ít nhiều cô cũng cởi mở.

Nhưng bây giờ Nguyễn Du Nhiên nói những lời này bên tai cô, chẳng khác nào làm cho cô cảm thấy muốn chui xuống đất vì xấu hổ?

Nguyễn Du Nhiên lại nói: "Em xem qua mấy bản rồi, bản người sói và quỷ hút máu là hợp ý em nhất." Cô hắng giọng, đọc lên: "Đêm khuya vắng vẻ, đây chính là thời điểm quỷ hút máu bắt đầu đi săn mồi, hu, hôm nay con mồi của cô không đơn giản, là một người sói tú sắc khả xan*, cô ấy nhìn cô với ánh mắt quật cường.

**Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.

Nguyễn Du Nhiên quan sát ánh mắt của Sở Niệm, nhịn không được khen:

"Vợ à, chị quá chuyên nghiệp, thiệt luôn, em cảm thấy ngay khoảnh khắc này ánh mắt của chị viết lên hai chữ quật cường."

Sở Niệm:...

Cô không cần sự chuyên nghiệp này!

Giọng của Nguyễn Du Nhiên lưu loát, cô cảm giác như mình đang nghe radio nửa đêm vậy, một dòng nước ấm lan tràn:

"Máu là thứ hấp dẫn nhất với quỷ hút máu, khiến cho cô rục rịch, dòng máu tươi chảy ở cổ thêu đốt toàn bộ các dây thần kinh của cô, cô nhịn không được sát đến ngửi và nếm thử mùi vị đó..."

Chốc lát sau.

Chiếc xe bắt đầu lắc lư.

Trong nhà, Ngưu đạo chờ nãy giờ rất phiền chán, bà ra cửa, ngồi xổm hút thuốc. Nhìn chằm chằm chiếc xe kia.

Trợ lý chạy tới, cầm miếng dưa hấu ngồi xổm xuống bên cạnh, cô nhìn một hồi, ngượng ngùng hỏi:

"Mình có nên gọi điện quấy rầy không?"

Ngưu đạo lạnh lùng dập tắt điếu thuốc, ném xuống mặt đất, một lát sau, bà dùng đầu thuốc ghép thành chữ SB xiêu xiêu vẹo vẹo:

"Không cần, ngược lại tôi muốn xem tuổi của Tiện Tiện có theo giằng co bao lâu."

Tuổi tác này sao có thể giống như những người trẻ?

Thêm nửa tiếng đồng hồ trôi qua...

Trợ lý khoác thêm áo, nhỏ giọng lầu bầu:

"Ai cũng nói cơ thể Sở ảnh hậu không tốt... sao có thể giằng co như vậy?"

Quả thật có thể chịu đựng?

Ngưu đạo muốn điên rồi.

Đạo diễn như bà, quá mệt tâm, cộng thêm tuổi tác của bà không thể xem những hình ảnh táo bạo này.

Là táo bạo.

Cũng may Nguyễn Du Nhiên còn chút lương tâm, nói là lương tâm cũng không hẳn là vậy, bởi vì lo lắng cơ thể của Sở Niệm mà thôi, cô mặc quần áo đàng hoàng xong, sờ mặt Sở Niệm nói:

"Hôm nay chị rất nhạy cảm."

Sở Niệm chịu hết nổi, cô hung hăng trừng mắt nhìn tên kia:

" Em im miệng."

Nguyễn Du Nhiên lập tức khép miệng lại, nhưng chưa bao lâu đã mở:

"Ha ha, chị còn ngượng ngùng gì nữa, đã là vợ vợ, cơ thể đau có gạt người, lúc trước chị đâu có giống dáng vẻ hôm nay..."

Sở Niệm chịu không nổi đưa tay bụm miệng tên kia, tên kia cười xấu xa nhìn cô.

Hai người đùa giỡn một hồi mới mở cửa xe.

Thật sự Sở Niệm cũng hết cách, vốn dĩ cô là người rụt rè chưa bao giờ bướng bỉnh, nhưng ở bên Nguyễn Du Nhiên dường như cô đã biến thành một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Lúc Nguyễn Du Nhiên mở cửa rất vui vẻ lưu loát, trái ngược với Sở Niệm vừa bước xuống hai chân mềm nhũn, loạng choạng, Nguyễn Du Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.

Cơ thể mềm mại dựa vào trong lòng ngực, Nguyễn Du Nhiên đùa rằng:

"Đêm nay mình tiếp tục chuyện song tu của sư tỷ muội nha?"

Sở Niệm nghiến răng nghiến lợi nhéo eo Nguyễn Du Nhiên.

Ở phía xa xa, tiếng Ngưu đạo gào thét do không chịu đựng nổi nữa truyền tới:

"Hai đứa bây xong chưa?"

Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên giật thót, hai người vội vàng đi qua.

Hai người đi qua, ống kính chĩa tới, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm liếc mắt nhìn nhau, lúng túng nhìn Ngưu đạo.

Ngưu đạo vẫy tay mỉm cười:

"Đêm xuân ngắn ngủi quá nhỉ, xin lỗi quấy rầy hai vị rồi."

Sở Niệm xấu hổ, Nguyễn Du Nhiên cười tủm tỉm:

"Người một nhà cả mà, dì có phải người ngoài đâu, không sao không sao, dì biết quấy rầy thì lần sau tránh là được."

Ngưu đạo lên tăng xông, trợ lý nhỏ vội vàng đưa thuốc hạ huyết áp với nước tới/.

Sở Niệm nhìn nhìn Nguyễn Du Nhiên, ra dấu cho người này đừng ức hiếp hiếp người khác, sau đó cô đi vào phòng"

"Chị đi tắm."

Tốc độ của cô quá nhanh.

Nguyễn Du Nhiên muốn đi theo vào đã bị Ngưu đạo nhanh tay nắm lấy:

"Con muốn làm gì?"

Đôi mắt đen láy của Nguyễn Du Nhiên chớp chớp, thản nhiên nói:

"Con cũng đi tắm."

Hai người tắm rất nhanh, chỉ 10 phút, đừng nói Ngưu đạo không cho phép đi?

Ngưu đạo bùng cháy:

"Phòng khách cũng có mà, đi qua phòng khách tắm, để hai đứa tắm chu.ng thì chỉ có mấy tiếng đồng hồ!"

Nguyễn Du Nhiên:...

OMG!

Không ngờ Ngưu đạo lại là bà dì đen tối như vậy, buổi tối sống thế nào vậy trời?

Rốt cuộc Nguyễn Du Nhiên cũng nghe lời, lúc tắm rất vui vẻ, trong đầu còn nghĩ tới một tài khoản ẩn danh trên mạng, fan cực lực khen thưởng. Nước nhỏ giọt chảy xuống, cô ngửa đầu nhìn trần nhà, hôm nay cảm giác ở cùng Sở Niệm rất tốt, tuy rằng mỗi lần hai người không thiếu trò kí.ch thích nhưng kiểu câu chữ thì thầm bên tai kíc.h thích khiến cho Sở Niệm hóa thành vũng nước, tùy ý cô muốn thế nào cũng được, cô ấy ở trong tay cô tận tình nở rộ.

Dường như còn lưu lại độ ấm, Nguyễn Du Nhiên nhanh chóng tắm rửa thơm tho, hôm nay cô nhất định dốc hết sức lực phối hợp quay, quay xong có thể tiếp tục cùng Sở Niệm, đêm nay diễn cái gì cô đã nghĩ xong, nếu như mỗi ngày đều vận động rèn luyện, Nguyễn DU Nhiên cảm thấy mình có thể ngay lập tức ngồi trên ghế ảnh hậu!

Nguyễn Du Nhiên cầm khăn lau tóc, cũng không kịp chờ vội đến phòng khách, chuẩn bị làm theo sắp xếp trước đó của Ngưu đạo, hai người cùng nhau làm một vài món đồ thủ công, quay những cảnh sinh hoạt ấm áp thường ngày,vv Ai ngờ vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Sở Niệm như biến thành người khác, cô ấy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên người là váy màu xanh dương nhạt, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Mà người ngồi đối diện chính là Song Song, người lớn lên cùng hai người.

Nguyễn Du Nhiên vừa mừng vừa sợ, cô ném khăn chạy tới:

"Song Song, sao cậu lại tới đây? Cậu về khi lúc nào? Chú với dì..."

Miệng của Nguyễn Du Nhiên nói liên tục một đống câu hỏi, cô và Song Song quen biết nhau từ rất lâu, giống như Chính Trực và Tiểu Vũ vậy, thậm chí còn sớm hơn quen Sở Niệm, chỉ là sau này lên cấp ba, Song Song bất ngờ nói muốn xuất ngoại du học, không biết vì nguyên nhân gì chỉ gọi một cuộc điện thoại rồi rời đi, đã nhiều năm trôi qua, cô nghe mẹ mình nói thỉnh thoảng Song Song cũng có trở về nhưng lại chưa từng đến tìm cô.

Không chỉ ống kính mà ngay cả Sở Niệm cũng thu hết sự vui mừng của Nguyễn Du Nhiên vào trong đáy mắt, cô thể hiện cảm xúc.

Nguyễn Du Nhiên đi tới nắm lấy tay Song Song, Song Song đã lớn đẹp hơn rất nhiều, da cũng rất trắng, là loại trắng đến phát sáng, khi cười lên có lúm đồng tiền nhỏ. Song Song, Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên đều là mỹ nữ, vào giới giải trí không hề kém cạnh ai, nhưng Song Song là tài nữ Giang Nam điển hình, mắt không quá to, cười lên cong cong như hình lá liễu, Song Song nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên cũng rất vui, khóe miệng mỉm cười với lúm đồng tiền quen thuộc trong ký ức của Nguyễn Du Nhiên.

Song Song vuốt tóc Nguyễn Du Nhiên, nói:

"Du Nhiên, cậu trưởng thành rồi."

Khi còn bé, Nguyễn Du Nhiên thường xuyên gây chuyện, khi đó Song Song giống như một chị đại ở sau đít người này giúp đỡ dàn xếp, Sở Niệm thường im lặng.

Nguyễn Du Nhiên cực kỳ hài lòng, cô đung đưa tay Song Song nói:

"Cậu nói xem cậu có lương tâm không hả? Mấy năm nay về nước, liên lạc nhiều người tại sao lại bỏ mình ra?"

Song Song mỉm cười nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, Sở Niệm ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:

"Được rồi, đừng giở tính trẻ con nữa."

Nguyễn Du Nhiên nghe thấy lời này mới nhớ vẫn còn ống kính ở đây, cô vội buông tay Song Song:

"Cậu tới rất đúng lúc, tụi mình còn chưa ăn cơm chiều, hai người chờ nha, để mình đi làm ngay."

Tâm trạng của Nguyễn Du Nhiên rất tốt, khi gặp được Song Song cô chợt cảm giác như thời gian xoay chuyển, trở về ngày nhỏ không buồn không lo.

Song Song và Sở Niệm ở trong phòng khách nói chuyện với nhau, Nguyễn Du Nhiên ở bên kia làm cơm cũng quyến luyến, cô vội vàng nấu mì thanh đạm cho Sở Niệm, còn Song Song thì gói bánh chẻo.

Khẩu vị của hai người này đều rất lạt, lúc còn rất nhỏ cũng đã như vậy, cô vừa làm đồ ăn vừa dựng lỗ tai nghe ngón, loáng thoáng nghe Sở Niệm và Song Song nói về cuộc sống của nhau. Thật ra khi còn bé, so với cô thì Song Song và Sở Niệm có tiếng nói chung hơn, chỉ là sau này lên cấp ba, không biết vì sao hai người không còn gần gũi nhau như vậy nữa, nhưng có lẽ cảm tình nhiều năm với ở tuổi này tất nhiên sẽ càng thêm quý trọng tình cảm khi còn trẻ.

Hai người vừa nói xong thì Nguyễn Du Nhiên đã bưng mì và bánh chẻo ra. Dĩ nhiên là ống kính đã đóng, Song Song và Sở Niệm ngửa đầu lên, lúc quay đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên khóe mắt đã có nước mắt.

Nguyễn Du Nhiên khựng lại, trong lòng không hiểu sao có chút khổ sở:

"Hai người sao vậy?"

"Không có gì." Song Song lau khô nước mắt nơi khóe mi, cô đi tới nhìn bánh chẻo trong dĩa: "Du Nhiên, cậu còn nhớ rõ mình thích ăn bánh chẻo sao."

"Đương nhiên rồi, cậu giống như chị ruột mình, sao mình có thể quên?" Nguyễn Du Nhiên vui vẻ nói, Song Song nghe thấy lời này trong mắt lóe lên điều gì đó, cô nhìn Sở Niệm, Sở Niệm mỉm cười gật đầu với cô.

Bữa cơm này không có quay ra cảm giác mà Ngưu đạo muốn, lúc đầu bà cho rằng Sở Niệm dù gì cũng sẽ PK một trận với tình địch, nhưng thật bất ngờ, ba người ở chung rất hòa hợp.

Nguyễn Du Nhiên ăn bánh chẻo của Song Song, uống nước canh thịt bò của Niệm Niệm, cười hài lòng:

"Còn nhớ lúc chúng ta còn bé không, chúng ta chỉ vì ăn cái gì mà đánh nhau?"

Lúc đó, Nguyễn Du Nhiên thích ăn cơm, Sở Niệm thích ăn mì, Song Song thích ăn bánh chẻo, ba bạn nhỏ này tụ lại là thường xuyên sẽ vì phải ăn cái gì mà đánh nhau túi bụi, khi còn bé đâu hiểu cái gì là đạo lý, cái gì là kiềm chế, có nhiều lần còn chỉ vào mũi nhau muốn tuyệt giao, kết quả tuyệt giao nhiều nhất hai ngày là trở lại như cũ.

Song Song cũng cười nói:

"Mình còn nhớ, khi còn bé mình cùng Du Nhiên cùng đến nhà dì, tụi mình xin dì Nguyễn để bạn bè tự chơi với nhau, rồi tự mình chế rượu cao lương, kể ra cũng một thùng lớn, đem đống đó uống sạch, dì về phát hiện nổi trận lôi đình, hai đứa mình cùng nói là Niệm Niệm làm."

Sở Niệm cũng cười, mặt mày dịu dàng.

Bởi vì bầu không khí quá tốt, càng về sau, Nguyễn Du Nhiên khăng khăng lôi kéo Song Song uống rượu, Sở Niệm cũng vui vẻ, Nguyễn Du Nhiên phá lệ rót cho Sở Niệm một ly nhỏ.

Song Song nhìn Nguyễn Du Nhiên quản Sở Niệm, cô cảm khái:

"Khi còn bé câu luôn nghe lời Sở Niệm nhất."

Bây giờ ngược lại, là Sở Niệm nghe lời Nguyễn Du Nhiên.

Khi còn bé, Nguyễn Du Nhiên giống như cường hào ác bá, ai cũng không phục, chỉ vì chuyện nhỏ với Song Song mà có thể đánh rụng răng, nhưng chỉ có đối với Sở Niệm, dường như từ khi gặp mặt đã bắt đầu nghe lời.

Song Song vẫn nhớ cảnh lần đầu tiên Nguyễn Du Nhiên dẫn Sở Niệm đến giới thiệu với mình, khi đó trong miệng còn ngậm que kẹo, chỉ vào Sở Niệm nói:

"Song Song, đây là Niệm Niệm, sau này là bạn của mình, không ai được ăn hiếp cậu ấy, cậu cũng vậy, nếu không cẩn thận mình đánh cậu."

Chung tình từ nhỏ, trải qua năm dài tháng rộng, chưa bao giờ thay đổi.

"Haiz, chúng ta cũng bắt đầu hoài niệm về tuổi thơ rồi, có phải chúng ta đã già?"

Nguyễn Du Nhiên cảm thán, cô uống hơi nhanh nên đã bắt đầu chóng mặt.

Sở Niệm nhìn Ngưu đạo, Ngưu đạo gật đầu, bà gãi đầu dặn dò người bên cạnh tắt máy quay, Sở Niệm đi tới nói chuyện với Ngưu đạo:

"Bây giờ nếu muốn quay tụi con cãi nhau, quả thật có thể nhân tố "diễn" ở đây luôn."

Ngưu đạo thở dài:

"Hai đứa ân ái khiến người ta đố kỵ."

Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên cười cười.

Tình cảm giữa các cô đã sớm vượt qua tình yêu.

Còn có thể để người khác chen vào giữa sao? Không, đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ ghen bởi vì tính chiếm hữu vốn có.

Lúc Song Song rời đi, là Nguyễn Du Nhiên đi tiễn, Song Song ngồi vào trong xe, Nguyễn Du Nhiên có chút luyến tiếc, Song Song im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Du Nhiên, cậu biết vì sao trước đây mình rời đi không?"

Nguyễn Du Nhiên ngẩn người, cô lắc đầu, vấn đề này cô từng hỏi rất nhiều lần, Song Song chỉ mỉm cười không nói.

Đôi mắt Song Song sâu thẳm, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Từ khi còn rất nhỏ, mình đã thích cậu."

Nguyễn Du Nhiên kinh ngạc, rượu trong người cô đã thoáng biến mất.

Song Song nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của người kia, tâm hơi đau nhói:

"Năm chúng ta thi đậu cấp ba, cậu nói với mình cậu thích Sở Niệm, trong lòng mình rất khó chịu, nhưng không muốn từ bỏ, cho tới năm đó Sở Niệm tới tìm mình."

Cảnh tượng đó, đến bây giờ Song Song vẫn không quên được.

Trong ký ức của cô, Sở Niệm là một người kiệm lời, nhưng ngày đó, cô ấy nhìn cô cực kỳ nghiêm túc nói:

"Mình thích Du Nhiên, sau này, mình muốn cùng Du Nhiên kết hôn."

Cô không hi vọng bởi vì điều này mà tổn thương tình cảm giữa họ.

Dù sao không dứt khoát chỉ khiến cả ba dây dưa.

Lúc đó, Song Song cũng rất khiếp sợ, nhưng về sau, cô bình tĩnh hỏi:

"Cậu không sợ mình cạnh tranh với cậu?"

Nếu quả thật cạnh tranh, cô có lẽ không phải là đối thủ.

Sở Niệm nhìn cô, trong mắt là một khoảng thản nhiên:

"Từ nhỏ đến lớn, mình không có hi vọng gì, nếu như cậu muốn tranh, tất nhiên mình sẽ không lùi bước về sau, Du Nhiên là của mình, trước đây, bây giờ và sau này cũng vậy."

Khí phách đó khiến cho Song Song mãi mãi không quên được.

Nguyễn Du Nhiên lắng nghe cũng khiếp sợ trong lòng, cô không tưởng tượng được Sở Niệm sẽ như vậy.

"Lúc mình về đây mới biết được hóa ra Niệm Niệm ngã bệnh." Song Song có chút nghẹn ngào, cô nhìn Nguyễn Du Nhien, vành mắt của Nguyễn Du Nhiên cũng đỏ lên.

Song Song mỉm cười, lấy sợi dây chuyền hình lá chuẩn bị cho Nguyễn Du Nhiên từ trong túi ra:

"Đây là quà sinh nhật năm cậu mười tám mà mình thiếu cậu, bây giờ tặng cho cậu."

Nguyễn Du Nhiên nhận lấy, cổ họng của cô như bị bóp nghẹn.

Song Song nhìn thật lâu nói:

"Du Nhiên, phải đối xử tốt với bản bản, Niệm Niệm lo lắng cho cậu."

Nguyễn Du Nhiên nhìn SOng Song.

Song Song trầm tư, sau đó khẽ nói:

"Cậu ấy nói với mình, nếu có một ngày cậu ấy không còn nữa, bảo mình nếu được hãy trở về ở bên cậu, cậu ấy không muốn nhìn thấy cậu một mình lẻ loi, cho dù cô ấy ở đâu cũng sẽ không yên lòng."

- -----Hết chương 69----