Nhìn thấy sắp đến gần ngày phẫu thuật. Nguyễn Du Nhiên và Sở Thanh bàn bạc với nhau đến lúc nên trở về Mỹ.

Dù sao ở đó có bác sĩ chữa trị chính cũng quá quen thuộc với Sở Niệm, họ hiểu rõ tình huống của Sở Niệm như trong lòng bàn tay.

Hơn nữa đến lúc này.

Nguyễn Du Nhiên lòng đau như cắt, mỗi ngày không làm gì, ánh mắt chỉ đặt trên người Sở Niệm, lưu luyến không rời, thậm chí có đôi khi vừa nhìn đã nhịn không được nước mắt chảy xuống.

Sở Niệm nhìn thấy khóe miệng vẫn treo nụ cười, cô rất trầm lặng. Buổi tối, khi đêm đã khuya, cô sẽ yên lặng dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên, ngâm nga bản tình ca.

Nước mắt của Nguyễn Du Nhiên cứ tuôn chảy liên tục, giờ phút này cô dường như đã hiểu vì sao năm ấy Sở Niệm không từ mà biệt.

Tình sâu không dài lâu...

Nếu như Niệm Niệm thật sự không thể...

Trước khi phẫu thuật, không thể không dự tính trước tình huống xấu nhất.

Tuy rằng Nguyễn Du Nhiên không phải bác sĩ nhưng từ nhỏ đã đi theo mommy của cô, vẫn thường nhìn thấy sinh ly tử biệt, đối với những chuyện này cô luôn nhiều hơn người khác một tầng cảm xúc, nhưng bây giờ khi nhìn thấy, khi tất cả rơi trên người mình cô mới hiểu đau đớn, khổ sở đến mức nào.

Trước khi ra nước ngoài.

Hai người đi thăm lại nhà trẻ, trường tiểu học, cấp hai, cấp ba đại học đã từng học.

Thậm chí là công viên, trung tâm thương mại... trước đây hai người thường xuyên đi cũng đến một chuyến.

Từng nơi từng ngóc ngách.

Nguyễn Du Nhiên từ đầu đến cuối đều im lặng, mấy ngày nay, nước mắt đã không còn nghe theo sự sai khiến của cô, Sở Niệm nắm chặt tay cô, dịu dàng nói:

"Du Nhiên, em dẫn chị đến nơi này không phải để từ biệt mà chỉ vì hoài niệm, đúng không? Em yên tâm, chị nhất định sẽ còn trở lại."

Sở Niệm không phải là người dễ dàng hứa hẹn.

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, trong lòng cô rất khổ sở.

Trước khi rời đi hai người giống như kẻ đào ngũ.

Dù rằng Chính Trực là một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ, những chuyện đau khổ này không nên để cho bé con trải qua khi ở cái tuổi này. Cho nên mọi người thương lượng với nhau, trong khoảng thời gian này dứt khoát để Chính Trực ở trong nước, tìm một cái cớ lừa gạt Chính Trực.

Ngày đó, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm thức dậy rất sớm, hai người chu đáo làm món mì nước Chính Trực thích ăn cho Chính Trực, thịt cắt rất mỏng.

Nguyễn Du Nhiên xắt cà, Sở Niệm nêm nếm nước dùng.

Cà mềm ra gần như hòa quyện làm một với sợi mì, mùi hương thơm ngát, rắc lên những cọng hẹ xanh mướt rất ngon miệng.

Sở Niệm đặt trước mặt Chính Trực, Chính Trực rất vui vẻ, cô nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con, cả cơ thể be bé như chim nhỏ líu lo, chóp mũi cô chua xót, nhưng kìm nén, cúi đầu hôn lên trán con.

Nụ hôn này xuất hiện vấn đề.

Chính Trực ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình đầy thắc mắc.

Sau đó, bất luận người lớn nói thế nào, khuyên thế nào cũng đều vô dụng.

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm đều xách hành lý. Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên Chính Trực khóc đến tan nát cõi lòng như vậy, bàn tay nắm lấy tay Sở Niệm kéo hành lý:

"Mẹ... mẹ..."

Từng tiếng mẹ làm cho bốn người đều rơi nước mắt.

Sở Niệm cắn răng, cố gắng cứng lòng không nhìn tới Chính Trực, gạt bàn tay nhỏ bé của con ra, xoay người muốn rời đi nhưng Chính Trực phản ứng rất nhanh, từng bước đuổi theo, ra sức ôm lấy chân Sở Niệm:

"Mẹ... đừng rời bỏ Chính Trực... mẹ..."

Mấy năm nay sống nương tựa lẫn nhau, mấy năm nay hết lần này tới lần khác dìu dắt nhau bước ra khỏi quỷ môn quan, cho nên trực giác của Chính Trực mẫn cảm với cái chết hơn tất cả mọi người.

Chính Trực biết mình tuyệt đối không thể buông tay.

Nếu như lần này buông tay có thể sẽ không nhìn thấy nhìn thấy mẹ nữa.

Chính Trực không muốn như vậy.

Nghe tiếng khóc nức nở của con trẻ cùng với ánh mắt ngước nhìn Sở Niệm: "Mẹ... xin mẹ... mẹ..." Nguyễn Du Nhiên cầm không được nước mắt, cứ tuôn chảy, Sở Niệm cũng không nhịn được, cô xoay người dùng sức ôm lấy Chính Trực.

Hai mẹ con ôm nhau khóc.

Chính Trực khóc đến thở hổn hển, tay nắm rất chặt quần áo của mẹ mình, Sở Niệm lệ rơi đầy mặt, cô ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên gật đầu:

"Cùng nhau đi thôi."

Nếu như không dẫn theo Chính Trực, sợ là Sở Niệm cho dù là lên bàn mổ cũng sẽ không yên tâm.

Mãi cho đến khi đã lên máy bay.

Đôi mắt Chính Trực vẫn còn đỏ, đứa nhỏ giống như bị khiếp sợ vẫn luôn nắm lấy góc áo của mẹ mình, dù nói gì cũng không chịu buông tay.

Nguyễn Du Nhiên nhìn những đám mây trên bầu trời xa xôi bên ngoài cửa sổ, nước mắt từng hàng chảy xuống.

Mãi cho đến khi Chính Trực ngủ, được bà nội ôm qua, Sở Niệm đau lòng, mới ôm vai Nguyễn Du Nhiên:

"Du Nhiên, được rồi, đừng đau lòng nữa."

Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu qua nhìn Sở Niệm, cô nghẹn ngào:

"Niệm Niệm, chị nhất định phải sống tiếp, biết chưa?"

Không thì sau này non sông tươi đẹp, bầu trời xa xôi một mình cô cô đơn phải làm sao bây giờ?

Sở Niệm gật đầu, cô tựa vào vai Nguyễn Du Nhiên, trong lòng cô rất khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn.

Cô nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên luôn kiên cường không dao động.

Trước đây, các cô cãi nhau, cô ấy thương tâm cũng sẽ không yếu đuối như lúc này.

Hôm nay, Tiện Tiện thật sự sợ hãi.

Đối mặt với cái chết.

Sở Niệm đã trải qua rất nhiều, nói thật thì cô chẳng hề sợ.

Cuộc đời của cô, đã từng sống không bằng chết, nhưng hôm nay, cô khẩn thiết muốn sống tiếp.

Không phải vì chính mình, mà vì Nguyễn Du Nhiên, vì Chính Trực, vì tất cả những người quan tâm cô.

Người một khi có ý niệm thì trong chớp mắt sẽ trở nên mạnh mẽ.

Đến Mỹ rồi.

Chính Trực không khóc nữa, bé con biết mẹ mình sẽ không vứt bỏ mình ở nhà nữa, thậm chí còn dẫn hai người bà đã mệt mỏi vào phòng nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu Nguyễn Du Nhiên tới đây, Lilo mặc áo blouse, tay xoa xoa cồn bước ra ngoài, sau khi bà nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên, đôi con người màu xanh nhạt của bà trợn tròn.

"Amazing!" (Thật bất ngờ!)

Trong phòng, vài người đi ra, xem chừng đều là bạn của Sở Niệm, các cô nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên đều che miệng không thốt nên lời.

Người nước ngoài có đôi khi các thể hiện cảm xúc hơi khoa trương.

Một người phụ nữ cao gầy mặc áo lông chồn thời thượng từ trong đám đông đó đi tới, ôm lấy Nguyễn Du Nhiên:

"Cuối cùng cũng gặp được vợ của Niệm Niệm, tôi là Juliy bạn của Niệm Niệm."

Nguyễn Du Nhiên cảm thấy ngượng ngùng với lời nói của cô gái này, cô cũng bắt tay từng người.

Sở Niệm đứng bên cạnh nhìn, mỉm cười. Những người bạn của cô còn tinh nghịch nháy mắt trêu chọc, cô cũng chỉ khoanh tay cười cười.

Bạn bè của cô đều biết mục đích của lần trở lại này, cũng không dám ở lại quá lâu, ngoại trừ Lilo ở bên ngoài thì còn lại đều rời đi.

Lilo nhìn nhìn hai người, nói:

"Hai đứa nghỉ ngơi trước đi, ngày mai sẽ làm kiểm tra tổng quát."

Hai người gật đầu, quả thật Nguyễn Du Nhiên hơi mệt, Sở Niệm nắm tay cô về phòng ngủ.

Vào phòng ngủ, Nguyễn Du Nhiên hoàn toàn ngây người.

Căn phòng với chiếc giường lớn màu hoa tử la lan, ga giường cũng giống như đúc trong phòng ngủ của các cô.

Tất cả trang trí....

Nếu như không phải Nguyễn Du Nhiên biết rõ nơi này là ở Mỹ thì cô đã cho rằng đã trở lại nhà của cô và Sở Niệm

Trên vách tường, treo ảnh chụp chung của các cô năm mười tám tuổi. Khi đó Nguyễn Du Nhiên rất bướng bỉnh, chẳng biết quậy phá ở đâu về, mặt mày như hoa nhúng bùn, tay cũng bẩn, còn muốn chùi lên mặt Sở Niệm, Sở Niệm cười né tránh, tóc dài phấp phới. Thanh xuân là như vậy.

Tiếp tục nhìn qua bên cạnh....

Đều là ảnh chụp chung của hai người.

Mỗi tấm ảnh chụp chung các cô đều cười rạng rỡ.

19 tuổi, 20 tuổi, 21 tuổi...

Đến khi trưởng thành.

Sở Niệm trở thành ảnh hậu, cử chỉ hành động của cô đã không thể trẻ con giống như khi còn bé nữa, nhưng lúc cô ở bên cạnh Nguyễn Du Nhiên thì nụ cười hạnh phúc hiện ra chẳng bao giờ thay đổi.

Ở đầu giường, có tấm ảnh chụp mỗi khi khổ sở mẹ sẽ ôm lấy nó và khóc mà Chính Trực đã từng nhắc tới rất nhiều lần.

Đó là tấm ảnh chụp hai người ngắm sao hồi lên đại học, là Đại Hoa chụp cho hai người, vô tình bắt được khoảnh khắc vừa lãng mạn vừa nghệ thuật.

Dưới bầu trời mênh mông, hai người ngồi trên thảm cỏ, đôi bên tựa vào nhau, mười ngón tay đan xen, Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, Sở Niệm ngượng ngùng nhìn cô.

Vành mắt của Nguyễn Du Nhiên đã ngân ngấn nước mắt, cô không biết trong những năm tháng đau khổ nhất sao Sở Niệm có thể dựa vào tấm ảnh này mà tiếp tục sống.

Sở Niệm từ phía sau ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào:

"Chị đã nằm mơ... đã ảo tưởng sẽ có thể có được ngày hôm nay."

Cô xoay người, ra sức ôm lấy Sở Niệm.

Thời gian ba năm đã chia cách điều gì?

Nguyễn Du Nhiên đã từng nản lòng thoái chí khi cho rằng 3 năm qua Sở Niệm không cần cô.

Cô ấy phụ cô.

Nhưng cô lại không biết, có một người ở trong góc phòng không có ai len lén khóc nhung nhớ về cô.

Bạn bè của cô ấy, con của các cô... dường như đã xem Nguyễn Du Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh trong suốt 3 năm qua...

Rèm cửa được kéo lên, tắm rửa cơ thể mệt mỏi rã rời.

Sau đó cơ thể hai người quấn quýt lấy nhau, ra sức triền miên.

Các cô yêu nhau, yêu nhau thật sâu đậm.

Vì sao hết lần này tới lần khác ông trời lại để cho các cô nếm trải đau thương?

Các cô nhận lấy số mệnh này nhưng sẽ không bao giờ chịu thua.

Các cô là dũng khí cho đối phương.

Ngày hôm sau kiểm tra, toàn bộ quá trình Nguyễn Du Nhiên đều đi cùng, hai người mẹ đã lớn tuổi cô để họ ở nhà trông cháu cũng như thích ứng và điều chỉnh chênh lệch múi giờ.

Nguyễn Du Nhiên nhìn từng ống từng ống tiêm cấm lên da thịt Sở Niệm để lấy máu, dù Sở Niệm không hề nhíu mày dù chỉ một cái nhưng cô vẫn đau lòng.

Sở Niệm vỗ bàn tay cô:

"Không đau."

Sở Niệm đã thành thói quen.

Nguyễn Du Nhiên muốn cười cười an ủi Sở Niệm nhưng cô không thể nào cười nổi.

Buổi kiểm tra kéo dài suốt buổi sáng, đến xế chiều, Lilo cầm bảng báo cáo sắc mặt của bà đã tốt hơn:

"Niệm Niệm, tình huống của con đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, xem ra sức mạnh của tình yêu thật không sự không thể tin nổi."

Nguyễn Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lilo tiếp tục:

"Tiếp theo, trước khi phẫu thuật mỗi ngày con đều phải đến bệnh viện."

Sở Niệm chưa kịp phản ứng lại thì Nguyễn Du Nhiên đã ngay lập tức gật đầu, Lilo ngẩn ra, bà và Sở Niệm nhìn nhau cười.

Trước khi rời khỏi bệnh viện.

Sở Niệm mím môi nhìn Lilo, ngập ngừng muốn nói lại ngừng, ba năm qua Lilo và Sở Niệm sớm chiều ở chung, bà biết Sở Niệm muốn hỏi điều gì:

"Niệm Niệm, con muốn biết tình trạng của mẹ con à?"

Nguyễn Du Nhiên vẫn im lặng.

Sở Niệm gật đầu, cô khẩn trương nhìn Lilo, Lilo cũng không phải là người hay giấu giếm người khác:

"Tình hình của mẹ con không được tốt, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, nhưng bà ấy nói, không muốn gặp bất kỳ ai, nhất là con."

Tình hình không tốt.

Chỉ có thể nằm trên giường...

Sở Niệm cúi đầu, vành mắt đỏ lên, nước mắt cũng không còn kiềm được chảy xuống.

Ra cửa chính, thời tiết rất tốt, bầu trời xa xa không mây, nắng đẹp.

Còn hai ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật.

Áp lực đang đếm ngược.

Thậm chí... sinh mạng cũng đang đếm ngược.

Về đến nhà, Chính Trực đã thức giấc, bé con vẫn giống như trước ngồi dưới đất chơi đồ chơi, nhìn thấy hai mẹ của mình về nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cũng nhanh chóng cúi đầu.

Sở Niệm biết, con gái sợ mình nói quá nhiều sẽ bị cô đuổi đi.

Buổi chiều Sở Thanh cũng đến bệnh viện, trên cơ bản ý kiến của bà và Lilo đã thống nhất, bây giờ là lúc cơ thể Sở Niệm thích hợp để phẫu thuật, quan trọng nhất là... nếu Sở Niệm không tiến hành phẫu thuật chỉ e mẹ Sở cũng không chịu nổi nữa.

Đêm hôm đó.

Nguyễn Du Nhiên ôm Sở Niệm, nương theo ánh trăng cô ngắm nhìn thật kỹ gương mặt cô gái cô yêu đã lâu, xem như tâm can bảo bối.

Tay Sở Niệm cũng vuốt v3 mặt Nguyễn Du Nhiên, cô nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên:

"Du Nhiên, hứa với chị cho dù kết quả phẫu thuật có ra sao em cũng phải mạnh mẽ sống tiếp, được không?"

Vành mắt Nguyễn Du Nhiên đỏ lên, cô nghẹn ngào:

"Nếu như chị thật sự không còn, mà em vẫn sống, điều đó có khác gì dày vò em?"

Sở Niệm lắc đầu, ánh mắt của cô trở nên thông suốt:

"Du Nhiên, em vẫn còn Chính Trực, nếu như con đã không còn mẹ, mà em lại rời đi, như vậy không công bằng đối với con, hơn nữa còn hai mẹ, họ đã vì chúng ta làm lụng vất vả cả đời rồi."

Nguyễn Du Nhiên không biết nói gì, nước mắt đã không kiềm được lăn xuống, từng giọt từng giọt lưu lại trên xương quai xanh của Sở Niệm, dường như nó đã xuyên thấu chảy vào lòng cô.

Sở Niệm lau khô nước mắt của vợ mình, nói:

"Em phải hứa với chị."

Nguyễn Du Nhiên cứng rắn cắn chặt môi, từ trong lồng ng.ực phát ra giọng bi thương:

"Em hứa với chị."

Sở Niệm đã yên tâm, bàn tay cô chậm rãi vuốt v3 lồng ng.ực của Nguyễn Du Nhiên, khẽ nói:

"Chị đã từng, đã từng cho rằng cuộc đời này của chị sẽ như một đứa trẻ lạc loài, cô độc, nhưng mãi cho đến khi gặp được em, là em dạy chị nói tiếng yêu." Nói xong, cô nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên, tiếp tục:

"Chị yêu em, Du Nhiên."

Cơ thể của Nguyễn Du Nhiên run lên, cô dùng sức ôm lấy Sở Niệm.

Cô đã chờ... chờ rất nhiều năm... cuối cùng thì cái người phụ nữ lạnh lùng chưa bao giờ biết bày tỏ tình cảm đã mở miệng nói yêu cô.

Thế nhưng, vì sao lòng cô lại đau như vậy?

Buổi sáng hôm phẫu thuật, Sở Niệm thức dậy trong phòng bệnh, cô cố ý muốn Du Nhiên vẽ mi cho mình, Nguyễn Du Nhiên cũng bất đắc dĩ cầm bút vẽ lên.

Sở Niệm vẫn cứ nhìn Nguyễn Du Nhiên, từng nét từng nét vẽ rất nghiêm túc.

Nguyện được người đồng tâm, bạc đầu không ly biệt*.

*愿得一心人,白头不相离: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly. (Trong "Bạch đầu ngâm" do tài nữ Trác Văn Quân thời Hán sáng tác.)

Cô nhất định sẽ sống tiếp.

Nguyễn Du Nhiên ôm lấy Sở Niệm.

Còn 2 tiếng nữa mới đến giờ phẫu thuật.

Nguyễn Du Nhiên ngồi bên giường bệnh của Sở Niệm, khẽ ngâm nga.

Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến

Chính là cùng chị bên nhau dần dần trở nên già đi

Dọc đường đời góp nhặt từng li từng tí vui cười

Giữ đến mai sau, ngồi trên xe lăn* chậm rãi trò chuyện

*Trong bài hát Câu chuyện lãng mạn nhất-Lý Vũ Xuân hát là ngồi xích đu nhưng trong raw Diệp Sáp viết ngồi xe lăn, nên mình dịch theo lời Diệp Sáp.

....

Giọng hát khàn khàn, cảm động lòng người. Lúc này đây các cô đã không còn khóc, chỉ nhìn nhau, trong ánh mắt đều chỉ có đối phương.

Các cô sẽ bạc đầu bên nhau, nhất định sẽ như vậy.

"Cạch" tiếng cửa phòng bệnh được đẩy ra, Lilo nhìn Sở Niệm:

"Niệm Niệm, con đi nói lời tạm biệt mẹ đi."

Là tử cũng là sinh*.

*Một người mất một người sống.

Đây là lần cuối cùng Sở Niệm gặp mặt mẹ mình.

Mẹ Sở nằm trên giường, bà đã không còn dậy nổi nữa, bụng bởi vì căn bệnh nên trướng nước sưng rất lớn, bà cố sức thở hổn hển nhìn về phía cửa, dường như đang chờ ai đó.

Mãi cho đến khi cửa được mở ra, Sở Niệm vội vàng chạy vào, khóe miệng của bà mới treo nụ cười tươi.

Đời người có bao lần cái chớp mắt khiến người không muốn là được.

Ai có thể nghĩ đến, một lần gặp mặt là cả đời vĩnh biệt.

Sở Niệm quỳ xuống đất, dùng sức ôm lấy cơ thể của mẹ mình, gọi:

"Mẹ... mẹ..."

Sở mẹ không thể nói chuyện, nhưng Sở Niệm biết, bà mấp máy môi là đang nói:

- Niệm Niệm, mẹ yêu con.

"Mẹ, con yêu mẹ."

Cô đã từng hối hận khi làm con của mẹ Sở, thậm chí là oán hận bà, vì sao sinh cô ra nhưng không làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ.

Hôm nay, nếu quả thật có luân hồi chuyển thế, cô hi vọng có thể vẫn làm con của bà.

Sở Niệm bị mọi người khuyên trở về, lúc nằm trên giường phẫu thuật, cuối cùng Nguyễn Du Nhiên Nhiên đặt nụ hôn lên môi Sở Niệm, giọng cô run rẩy:

"Em chờ chị trở ra."

Hai chiếc giường phẫu thuật gần như cùng một lúc bắt đầu được đẩy vào.

Thuốc gây mê phát tác trên người Sở Niệm trước, cô dần dần chìm vào hôn mê.

Mà mẹ Sở ở bên cạnh, bà nhìn Nguyễn Thu, Sở Thanh, Nguyễn Du Nhiên cùng cúi người với bà, bà mang theo ý cười nhắm mắt lại, nước mắt ở khóe mắt chảy xuống.

Cả đời bà chẳng có gì đáng giá.

Nhưng con gái bà, nhất định sẽ hạnh phúc hơn bà.

- ---------Hết chương 50------