"Bốp bốp bốp bốp" tuần hoàn vô hạn.

............

Ngưu đạo cảm giác như mặt của mình bị đánh, cả người gào thét mãnh liệt, giống như ngốc luôn rồi không nhúc nhích.

Sở Niệm nhìn người kia, chậm rãi nói:

"Chị, chúng ta quen biết lâu như vậy."

Ngưu đạo bật người ôm chặt chính mình, Đang muốn... làm gì vậy?

Sở Niệm trong mắt đều là chân thành:

"Sớm là bạn bè."

Bạn bè?

...

Ngưu đạo hai mắt rưng rưng, cô bạn này, bạn muốn nói gì?

Sở Niệm:

"Em tin tưởng chị."

Ngưu đạo:...

Không cần.

Chính cô cũng không tin tưởng mình!

Sở Niệm:

"Tiểu thịt tươi bên cạnh chị---"

Ngưu đạo nhất thời cắn lưỡi:

"Tuyệt đối không có!"

...

10 phút sau đó.

Ngưu đạo "được tin tưởng" quay lại bàn ăn, trở lại đứng đắn:

"Vừa mới bắt đầu, tổ quay chúng tôi lo lắng mọi người đều phải tự sắp xếp từ công việc bận rộn của mình nên việc quay sẽ không quá dày đặc, buổi chiều chúng ta hoạt động tự do, buổi tối ra sau núi, ngắm sao là tuyệt nhất, tổ quay cũng đã bố trí khá lãng mạn, mọi người mong chờ đúng không?"

Ngưu đạo vừa nói hai tay mở ra vẻ mặt mong chờ nhìn sáu người, chờ đợi tràng pháo tay hoan hô.

Lâm Y Y đang cắn hạt dưa nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Tiện Tiện, buổi chiều làm gì? Đi gặp Tần tổng không? Chị ấy mang theo nhiều đồ trang điểm lắm!"

Công ty Daguerre của Tần Lam Yên chủ yếu là đồ trang điểm và nước hoa, cô ấy đặc biệt am hiểu đối với các loại sản phẩm dưỡng da, nhất là chiếc mũi của cô ấy, ở xa mấy mét cũng có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể người, ngửi mùi người quen chưa từng sai.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Lam Kha:

"Chị, chị cùng Tần tổng ở chung thế nào?"

Lam Kha cười híp mắt:

"Tạm ổn, ở trong mắt chị tụi em đều là trẻ con, nói cái gì tốt hay không."

"Em thì xem trọng người như chị, đối xử bình đẳng." Nguyễn Du Nhiên nói, len lén liếc nhìn Tần Lam Yên đang nói chuyện với Sở Niệm, sát tới người Lam Kha, ở bên tai cô thì thầm nói, mắt thi thoảng liếc nhìn Sở Niệm, sợ bị người ta nhìn thấy.

Lâm Y Y nhìn nhìn Tống Từ ngồi bên cạnh mình yên lặng, đứa nhóc này có thể thật sự từ nhỏ tham gia luyện tập huấn luyện, mọi việc bị ràng buộc thành thói quen, bây giờ máy quay không mở, mọi người tùy ý nói chuyện phiếm nhưng đứa nhỏ này vẫn ngồi ngay ngắn:

"Tống Từ, buổi chiều em làm gì?"

Tống Từ cùng năm người kia khác biệt, bởi vì lúc trước làm việc có tiếp xúc qua nên mới chưa tới hai ngày năm người họ liền nhanh chóng quen thuộc, mà đứa nhỏ này từ đầu đến cuối đều một mình như người ngoài cuộc, bất ngờ bị Lâm Y Y hỏi, đứa nhỏ này như sóc con hoảng sợ, run lên:

"Buổi chiều em... em luyện nhảy."

Cô đã sớm thành thói quen, chỉ cần có thời gian rảnh toàn bộ đều dùng cho việc luyện nhảy.

"Luyện nhảy?" Lâm Y Y bộ dạng chị đại năm nhất ngậm tâm, nhìn đứa nhỏ trong lòng dáng vẻ run sợ mà nở nụ cười, cô giơ tay nhéo nhéo mặt Tống Từ: "Đừng có căng thẳng, đi ra ngoài chơi thả lỏng đi."

Bị sờ như thế, cơ thể Tống Từ càng cứng nhắc, cô ngơ ngác nhìn Lâm Y Y.

Lâm Y Y nhướng mày, trong mắt đầy ánh sáng rực rỡ nở rộ, đôi mắt anh đào to sáng quắc khá quyến rũ, thật sự có chút hào hiệp ph0ng đãng không chịu trói buộc của Đông Phương giáo chủ.

Tống Từ mặt có chút đỏ, cúi đầu.

Cô nhỏ tuổi, mọi người nói chuyện với cô luôn có khoảng cách của người chị, có rất ít người đối xử với cô như vậy.

Trò chuyện đơn giản, mọi người đều tự quay về phòng của chính mình, Nguyễn Du Nhiên tối qua mất ngủ, lúc này còn đang say, khi cô về đến phòng Sở Niệm theo thói quen lâu năm vẫn đang tắm, người kia có bệnh sạch sẽ, chỉ cần đi ra một chuyến thì ngay lập tức đi tắm rửa.

Nguyễn Du Nhiên sớm đã thành thói quen, cô mặc kệ người kia, nằm lỳ trên giường, hít thở mùi hương quen thuộc liền nhanh chóng ngủ.

Trước đây cô đổi chỗ thỉnh thoảng sẽ ngủ không an giấc, chỉ cần đem theo gối đầu của Sở Niệm, ngửi mùi hương của người kia thì sẽ ngủ được.

Hôm nay...

Tuy rằng không thể ôm gối đầu của người ta nữa nhưng Nguyễn Du Nhiên cảm thấy mình giống như không có tự trọng, ngửi mùi của người kia tự nhiên nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Thậm chí Tần Yên Lam gõ cửa đi vào cô cũng không biết.

Sở Niệm vừa tắm xong, tóc đã thổi khô, mặc áo ngủ, cô và Tần Lam Yên mỗi người một ly rượu, ngồi ở đầu giường trò chuyện.

Tần Lâm Yên nhướng nhướng mày, nhìn Nguyễn Du Nhiên ngủ trên giường:

"Em xác định sẽ không đánh thức em ấy chứ?"

Sở Niệm gật đầu, cô đi đến bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, xoa xoa vành tai mềm mại kia:

"Lúc cậu ấy ngủ say, miệng sẽ hơi chu lên, sát tới có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ, lúc này có sét đánh cũng không tỉnh."

Tần Lam Yên kinh ngạc nhìn cô:

"Em chuẩn bị công khai?"

Cô và Sở Niệm trước đây có quen biết, bất kể là phương diện gia tộc hay phương diện trong giới giải trí đều cùng nhau xuất hiện, chỉ là tính cách Sở Niệm như vậy, đối với ai cũng nhàn nhạt, nên hai người vẫn luôn duy trì quân tử chi giao. Sở Niệm biến mất 3 năm, Tần Lam Yen và vài người nghe nói qua, vẫn luôn không có tin tức gì, sau này cô trở về lần đầu tiên liên lạc với cô chính là vì chương trình này, điều đó làm Tần Yên Lam vô cùng kinh ngạc.

Sở Niệm nhìn ngoài cửa sổ, không biết có phải bởi vì vừa tắm xong hay không, mắt cô nhuộm tầng hơi nước:

"Em nghĩ vậy, thế nhưng cậu ấy đã từ bỏ."

Tần Yên Lam dừng một chút, cô cầm ly đặt xuống.

Sở Niệm hít sâu một hơi, cô khắc chế cảm xúc quay đầu nhìn Tần Lam Yên:

"Tần tổng, lần này em tìm chị có chuyện muốn nhờ cậy."

Tần Lâm Yên gật đầu, nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm:

"Hôm nay trên bàn ăn, em thấy Du Nhiên và chị Lam---"

Tần Lam Yên nhìn Sở Niệm, cô cũng nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên và Lam Kha ở chung trao đổi, không phải rất bình thường sao?

Sở Niệm bình tĩnh nhìn cô:

"Xì xào bàn tán."

Tần Lam Yên:...

Sở ảnh hậu nhất định là người làm công tác văn hóa, lời này dùng tới ngay lập tức không giống nhau.

Sở Niệm quay đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên ngủ say trên giường:

"Em nghĩ cậu ấy nhất định là nhìn thấy tuổi tác của chị Lam, cái gì cũng không để ý, nhìn dáng vẻ không phải quá nhạy bén, muốn lừa người ta khi tổ quay chưa chốt cặp đôi thì muốn đổi cặp."

Đổi cặp?

Quả thật chạm tới cấm kỵ của Tần tổng, cô gật đầu, đôi mắt nghiêm túc, chỉ để lại một câu rồi rời đi.

- Tự quản người của mình cho tốt.

Tần tổng cũng xem là người trải qua mưa gió, tuy rằng đối với Sở Niệm rất tin tưởng nhưng một số việc vẫn nên xác định lại vẫn tốt hơn dù sao cũng là Sở Niệm suy đoán.

Trong phòng, Lam Kha thay một bộ đồ thể thao, tay trái vẽ một vòng tròn, tay phải "Hay ya" một tiếng đẩy ra ngoài, đang luyện công.

Tần Lâm Yên:...

Nhìn thấy cô đi vào, Lam Kha lau lau mồ hôi trán, cười hỏi:

"Muốn luyện chung không?"

Cô chỉ là thuận miệng hỏi, nghĩ Tần Lam Yên dù sao bây giờ thân phận địa vị ở trên cao, tổng tài gánh rặng biết bao, nhất định sẽ không cùng làm. Ai ngờ người ta gật đầu, cởi áo khoác, để lộ ra chiếc áo sơ mi bên trong, cứ vậy đứng cạnh cô.

Đứng tấn, Thái Cực Tần tổng cũng luyện.

Lam Kha:...

"Chị, chị và Du Nhiên quan hệ thế nào?" Tần Lam Yên lơ đãng hỏi, Lam Kha múa quyền cười nói:

"Em nói Tiện Tiện à, con người em ấy không tệ, chị thật thích."

Tần Lam Yên hừ lạnh một tiếng, một chưởng đẩy ra, mang theo sát khí.

Lam Kha:???

Trong lòng Tần tổng có dự tính, nhìn bộ dạng này chờ Lam Kha phá bỏ không được, cô suy nghĩ một chút rồi nhìn Lam Kha:

"Nếu tốt như vậy, có muốn gọi người ta tới cùng luyện công không?"

Lam Kha:...

10 phút sau đó.

Nguyễn Du Nhiên mặc quần rộng thùng thình giống như còn buồn ngủ tóc như điện giật một tay vẽ vòng tròn, một tay kia nhào nặn trong không trung:

"Trời ơi, chị, làm gì vậy, người ta đang ngủ ngon tự nhiên tới gọi."

Mặt Lam Kha đầy mồ hôi, cô nhìn nhìn Tần Lam Yên đang muốn nói, Tần Yên Lam đã đi trước cô một bước:

"Chị nghe nói em muốn đổi cặp?"

Dưới chân Lam Kha trơn trượt suýt chút té ngã.

Nghe nói???

Nguyễn Du Nhiên híp mắt nhìn Lam Kha, dùng ánh mắt ra hiệu chất vấn: Chị gái kia, what are you doing? (chị đang làm gì?)

Lam Kha gương mặt vô tội, cô nói lúc nào? Cô vẫn đánh quyền nãy giờ mà, Tần tổng???

"Bóng ném" tới Tần Lam Yên, Tần Yên Lam chỉ nhàn nhạt trả lời:

"Thật ra đổi cặp không phải không được."

Một câu nói, đốt sáng lên ánh mắt hai người.

Nguyễn Du Nhiên muốn đổi cặp nguyên do bất khả kháng, về phần Lam Kha... cô hoàn toàn dựa vào trực giác của người phụ nữ lớn tuổi, cô cảm giác ánh mắt kia nhìn mình là lạ, nghĩ ở tuổi cô tồn tại trong giới giải trí tuyệt đối là lão đại, tiểu bối thấy cô không phải cung kính gọi một tiếng "chị"? Nhưng Tần Yên Lam ngoài miệng gọi chị, nhưng ánh mắt của người đó mỗi lần nhìn cô đều giống như sói đang rình con mồi.

Tần Yên Lam gật đầu, chống lại ánh mắt Nguyễn Du Nhiên:

"Chị Lam và Sở ảnh hậu là người quen cũ, hai người quan hệ rất tốt, cùng chung chí hướng, nếu có thể chung đôi, hay là---"

Nói tới khúc đó, Tần tổng không nói, cô chỉ cười bí hiểm, cúi đầu bắt đầu thu nắm tay.

Nguyễn Du Nhiên đứng yên, đầu cô có chút mộng, cô nhìn chằm chằm Lam Kha, từ trong mắt để lộ ra tiếng hò hét từ sâu trong tâm hồn.

- Chị, chị đang bẫy em sao?

Hóa ra chị đã sớm nhìn chằm chằm Sở Niệm???!!!

"Cứ quyết định vậy đi." Tần tổng gọn gàng dứt khoát: "Chút nữa chị đi tìm Ngưu đạo nói, thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra."

"Không được."

Mắt thấy Tần Yên Lam muốn rời đi, Nguyễn Du Nhiên trầm thấp cất giọng, mắt cô u ám toát ra khí lạnh, hoàn toàn lạnh lùng thờ ơ nhìn Lam Kha:

"Chúng ta đều đã ký hợp đồng, nói đổi cặp là đổi cặp, sao có thể xem như trò đùa? Chuyện này em tuyệt đối không làm được!"

Tần Yên Lam nghe xong cực kỳ tán thưởng gật đầu:

"Du Nhiên quả nhiên rất có chuyện nghiệp, như vậy chị Lam, còn chị?"

Lam Kha:.........

Mặt Lam Kha tái rồi, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu, chẳng qua cô đi ra ngoài đánh quyền, càng về sau lại biến thành thế này???

Nguyễn Du Nhiên cũng không biết trong lòng mình là tâm trạng gì, cô đánh xong quyền một thân đầy mồ hôi về tới phòng, mặt u ám.

Sở Niệm đang dưỡng tóc, chất tóc của cô rất tốt, sữ dụng một câu từ quảng cáo "Dove, mềm mượt như tơ lụa". "Tơ lụa" phía sau, cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết, trước đây Nguyễn Du Nhiên đặc biệt thích cầm tóc cô, giống như tên biế.n thái đặt ở chóp mũi liên tục ngửi.

Nguyễn Du Nhiên hung hăng ném khăn mặt lên bàn, cô nhướng mày:

"Nghe nói cô và Lam Kha rất quen thuộc?"

Vừa nghe giọng điệu này, khóe môi Sở Niệm giương lên, xem ra Tần tổng ra tay, cô gật đầu:

"Ừ, tôi rất yêu thích đàn chị."

Yêu thích???

Cô cười ha ha.

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm người kia, lạnh như băng:

"Muốn đổi cặp phải không? Chết tâm đi nhé, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô như ý đâu!"

- ---------------------