Tay Nguyễn Du Nhiên dùng sức hơn, Sở Niệm bất ngờ bị đè mạnh lên tường, cô kinh ngạc xen lẫn luống cuống nhưng ngẩng đầu đối diện cô chính là đôi mắt đỏ ngầu của Nguyễn Du Nhiên, tay Nguyễn Du Nhiên chống trên xương quai xanh của cô, nhìn cô nghiến răng nghiến lợi:

"Nói, chị sai rồi!"

Giọng nói hung dữ kèm theo nước mắt rơi xuống.

Sở Niệm nhìn chiếc áo sơ mi của Nguyễn Nhiên đã không phải chiếc mặc lúc đi, lúc đầu lòng cô lạnh lẽo vẫn muốn giãy giụa nhưng nhìn đến nước mắt của Nguyễn Du Nhiên, cô ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Chị sai rồi!"

Đây là lời của Nguyễn Du Nhiên muốn cô nói, thật ra đó cũng là lời cô đã nói trăm ngàn lần trong lòng nhưng lại không bao giờ nói ra khỏi miệng.

Nguyễn Du Nhiên đè mạnh không cho cô nhúc nhích:

"Nói chị không bao giờ rời đi nữa!"

Sở Niệm vẫn nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên, hai hàng nước mắt theo gò má chảy xuống:

"Chị... không bao giờ... rời đi nữa."

Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi, buông tay sau đó ôm chặt Sở Niệm vào lòng, dùng sức ôm lấy.

Quá lâu.

Quá lâu rồi, cô không ôm Sở Niệm như vậy, cô dùng hết sức lực toàn thân giống như muốn đem Sở Niệm khảm vào linh hồn và thể xác của chính mình.

Sở Niệm rúc vào lòng Nguyễn Du Nhiên, trái tim đau đớn khổ sở luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, cô để mặc Nguyễn Du Nhiên mạnh mẽ ôm lấy mình dù có đau nhưng cũng xen lẫn ngọt ngào.

Cùng với tiếng mưa nhỏ tí tách bên ngoài.

Nguyễn Du Nhiên chìm vào giấc ngủ say.

Cơ thể của cô vốn dĩ khỏe mạnh nhưng ba năm phung phí đã không còn gánh nổi nữa.

Bây giờ lại mắc mưa, cả ngày hôm nay lại bận rộn, tinh thần và thể xác đều đồng thời cạn kiệt. Đến nửa đêm, cô bắt đầu sốt nhẹ.

Sở Niệm vẫn luôn túc trực bên cạnh, thỉnh thoảng cô kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Nguyễn Du Nhiên, đút cho Nguyễn Du Nhiên uống thuốc.

Lúc đầu Chính Trực muốn ở cùng mommy, nhưng Sở Niệm sợ bé con bị lây bệnh cho nên nghiêm cấm bé con không được vào phòng.

Vì thế Chính Trực bé con chỉ có thể ở xa xa nhìn mommy của mình, nói:

"Mẹ, mommy đau lắm phải không?"

Bởi vì Chính Trực nhìn mommy của mình đang ngủ vẫn rơi nước mắt, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống, liên tục không ngừng, lau thế nào cũng không hết.

Trong lòng Sở Niệm rất khó chịu, cô biết Nguyễn Du Nhiên nhất định đã biết gì đó, có thể để cho Nguyễn Du Nhiên thống khổ như vậy, có lẽ bởi vì chính mình...

Sốt đến mơ mơ hồ hồ.

Nguyễn Du Nhiên mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Sở Niệm mặc một chiếc váy trắng dài, tóc dài tung bay, giống như lúc học đại học, cô ấy mỉm cười nhìn cô.

Cô hái một đóa hoa vàng nhỏ cài bên tai cô ấy.

Hai người tay trong tay, tóc dài theo gió lay động, hình ảnh cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng một giây sau...

Sở Niệm bất ngờ rời đi, cảnh trong mơ dường như cũng bị chia cách, cô ấy nằm trên giường lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, không nhúc nhích.

Cô đứng ngoài cửa nhìn Sở Niệm, khóc đến tan nát cõi lòng.

Đến cuối cùng, trời mưa.

Cô đứng trước bia mộ màu đen, thì thào:

"Vợ, em tới thăm chị..."

"Không!... Sở Niệm... Niệm Niệm..."

Nguyễn Du Nhiên sốt đến cả người nóng hổi, ban đêm, không còn cách nào, Sở Thanh cũng tới, bà truyền dịch cho con gái, khẽ thở dài:

"Nếu con gái cứ tiếp tục nghiêm phạt chính mình trong ảo mộng, cơ thể dù bằng sắt cũng không thể chịu đựng được."

Nguyễn Thu ở bên cạnh im lặng, Sở Niệm thì cắn môi không nói một lời.

Đến giữa trưa ngày hôm sau Nguyễn Du Nhiên mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cô ngửi thấy mùi cháo thịt nạc trứng muối, trước đây, cô cảm hay nóng sốt sẽ thích ăn cháo Sở Niệm nấu nhất.

Cô theo bản năng cúi đầu nhìn, không nhìn thấy Chính Trực, ngược lại nhìn thấy Sở Niệm ghé lên mép giường của cô ngủ.

Ba năm rồi...

Xem như gặp lại lần nữa, cũng đều là oán hận xen lẫn căm phẫn vô hạn.

Đã rất lâu cô chưa từng bình tĩnh nhìn Sở Niệm.

Người này gầy.

Cũng tiều tụy hơn rất nhiều.

Gương mặt đã không còn tỏa sáng rạng rỡ như trước đây, làn da hiện tái nhợt, môi cũng không phải là màu của bình thường.

Cô vừa nhìn nước mắt liền chảy xuống, cô vén chăn muốn đứng lên, nhưng Sở Niệm đã trước cô một bước:

"Em tỉnh rồi?"

Giọng Sở Niệm còn chút mơ màng, Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cô không nhìn Sở Niệm, tự mình xuống giường, đi thẳng tới bàn bên cạnh, bưng chén cháo đã để nguội, cô lặng lẽ nuốt xuống.

Sở Niệm ở bên cạnh quan sát, môi mấp máy, muốn nói nhưng không biết nên mở lời thế nào.

"Chị đi ngủ đi."

Giọng của Nguyễn Du Nhiên rất nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ không cho người ta phản kháng, Sở Niệm nhìn cô:

"Em... đỡ chưa?"

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, vẫn ăn cháo, mắt vẫn không nhìn Sở Niệm:

"Đi ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng em làm cơm cho Chính Trực ăn."

Tuy rằng Tiện Tiện vẫn không nhìn mình, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu hơn.

Tâm trạng của Sở Niệm thả lỏng hơn, cô nhấc cơ thể mệt mỏi chậm rãi đi về phòng ngủ, ngay khoảnh khắc cô thật sự nằm lên giường lớn, cô mới biết chính mình đã mệt mỏi thế nào.

Lúc Sở Niệm thức dậy thì nghe thấy Chính Trực và Nguyễn Du Nhiên trò chuyện trong phòng khách.

Nguyễn Du Nhiên lật đủ loại sách cho trẻ em và sách tranh của Chính Trực, hỏi:

"Con nói xem cái đầu nhỏ này của con chứa gì trong đó? Học gì trong này?"

Tối hôm qua Chính Trực dùng tay che mắt khi nhìn thấy cảnh kia nhưng thật ra vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Đây là chuyện đứa nhỏ sắp 3 tuổi nên làm?

Chính Trực rất kiêu ngạo, bé con dùng ngón tay chỉ nhúm tóc nho nhỏ:

"Mommy, mẹ đã kiểm tra chỉ số thông minh cho con á, con là thiên tài đó nha."

Nguyễn Du Nhiên cạn lời:

"Chùm tóc của con bị lệch rồi, tới đây nào!"

"Dạ!"

Chính Trực rất vui vẻ, bàn chân nhỏ bé như củ cải bước tới bên cạnh mommy của mình, sau đó đặt mông ngồi lên đùi của mommy.

Nguyễn Du Nhiên rất muốn cười:

"Con cũng biết làm nũng."

Chính Trực có chút xấu hổ, Nguyễn Du Nhiên vuốt tóc con, cô suy nghĩ nên làm chút gì đó để cho con có thêm dinh dưỡng.

Nguyễn Du Nhiên giúp Chính Trực buộc lại tóc, Chính Trực thì khẽ hát.

Ánh nắng chiếu lên, Sở Niệm bị cảnh tượng hòa thuận cảm thấy ấm áp không tả được.

"Mẹ!"

Chính Trực nhìn thấy Sở Niệm, thoáng đứng lên, bé con chạy về phía trước ôm lấy Sở Niệm:

"Mẹ tỉnh rồi?"

Bé con cho rằng mẹ mình bị bệnh cho nên sáng nay đi qua đi lại trước cửa.

Nguyễn Du Nhiên phải giải thích với bé con rất nhiều lần nhưng bé con vẫn không nghe theo, sau đó cô phải nắm lấy bàn tay be bé kia dắt vào trong, lúc đó bé con này mới yên tâm chút ít.

Sở Niệm cúi người xuống ôm lấy con gái, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của con, mắt thì nhìn Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên không có nhìn cô, thản nhiên nói:

"Ăn cơm đi."

Bữa sáng này...

Chính Trực nhìn thấy liền trợn mắt há mồm, đủ các loại canh, mấy canh này còn rất kì lạ, Chính Trực chưa từng nhìn thấy qua.

Sở Niệm cũng ngẩn ra.

Nguyễn Du Nhiên gần như đem tất cả các món ăn tốt cho tim mà cô tra trên mạng nấu ra, gan heo, phổi gì đó... còn có cả lan tử la gì đó... cô thay đổi đa dạng nấu thành nhiều món canh.

Sở Niệm mím môi, lần đầu tiên Nguyễn Du Nhiên đưa ánh mắt đặt trên người Sở Niệm:

"Ăn đi."

Sở Niệm:...

Có đôi khi, vợ mạnh mẽ sẽ cực kỳ có sức uy hiếp.

Sở Niệm ngoan ngoãn yên lặng uống canh hải sâm, Chính Trực đang muốn uống thử một miếng, Nguyễn Du Nhiên liền đưa cho Chính Trực cái bánh bắp:

"Con không được uống cái đó, sẽ nóng trong người."

Sở Niệm:...

Chính Trực "Oh" một tiếng sau đó ngoan ngoãn nhận lấy bánh, đôi mắt đen như mực quét qua một vòng, nhìn Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên bất giác nhíu mày, cô đặt đũa xuống nhìn Chính Trực:

"Chính Trực, con muốn làm gì thì nói với mommy, được không? Không nên giấu trong lòng, làm vậy mommy không biết được, đoán tới đoán lui rất mệt mỏi."

Lời này là nói cho Chính Trực nghe, nhưng thật ra là để Sở Niệm đang uống canh nghe.

Chính Trực nhút nhát nói:

"Hôm nay thời tiết tốt, con nhìn thấy cầu vồng, mommy, con có thể... ra ngoài thả diều không? Con thấy trong sách khi thời tiết tốt, mẹ của thỏ nhỏ đều cùng thỏ nhỏ thả diều."

Bé con rất ít khi hoạt động ngoài trời.

Cho nên cũng chưa từng thả diều.

Nguyễn Du Nhiên đau lòng khó chịu, cô gật đầu, dùng sức hôn lên mặt Chính Trực:

"Được, mommy đi với con."

Yeah!

Có được sự đồng ý của mommy, trong lòng Chính Trực cực kỳ thỏa mãn. Trước đây trong nhà có bác sĩ, có dì bảo mẫu ở cùng mình, họ đều cực kỳ cưng chìu Chính Trực, có đôi khi chỉ cần Chính Trực một khóc hai quậy thì họ sẽ mềm lòng muốn gì cũng được, nhưng Sở Niệm là người cực kỳ có nguyên tắc, hơn nữa chỉ cần nói một câu sẽ không có người dám mềm lòng.

Nhưng bây giờ không giống nữa, Chính Trực đã nhìn ra, vị trí chủ gia đình đã chuyển đến trên người mommy, Chính Trực chỉ cần diễn đáng thương là được.

Lúc đầu Nguyễn Du Nhiên muốn đi mua diều heo Peppa cho Chính Trực, nhưng Chính Trực ghét bỏ nó quá ấu trĩ, bé con nhất định muốn hai mẹ tự tay làm diều cho mình, nhất định phải khác với mọi người.

Nguyễn Du Nhiên bị lôi kéo nên cũng hết cách, đành phải lên mạng tra hướng dẫn, xem thử.

Cái gì đây, sao rườm rà như vậy??? Gì mà phải cố định điểm, cái gì mà xoay ba vòng???

Sở Niệm vẫn lặng lẽ ở bên cạnh nhìn, Chính Trực vẫy tay với cô:

"Mẹ, qua đây đi, con muốn một nhà ba người chúng ta làm một con diều."

Sở Niệm nhìn thoáng qua Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên lướt lướt điện thoại không nói gì.

Sở Niệm đi tới, từ nhỏ cô đã thông minh khéo tay, điểm này Nguyễn Du Nhiên đã từng tự hào rất lâu. Khi còn nhỏ, tiết thủ công, Nguyễn Du Nhiên đều ỷ vào Sở Niệm, vốn chưa từng tự tay làm vì cô sẽ làm nũng lăn lộn đủ kiểu để Sở Niệm làm cho mình, khi đó may quần áo nhỏ, làm xe kéo đồ chơi Sở Niệm đều rất lợi hại.

Thật ra, cho dù bà nội Nguyễn hay than phiền nhưng vẫn công nhận chỉ số thông minh của Chính Trực là di truyền từ Sở Niệm.

Sở Niệm cũng đang xem hướng dẫn trên điện thoại, cô chỉ nhìn một lần, tay bắt đầu làm.

Nguyễn Du Nhiên mím môi, nhìn hai mẹ con ở bên kia đã lu bù lên, cô cảm thấy cực kỳ lúng túng nên chỉ ngồi yên.

Cái này... hình như cô có vẻ không quá thông minh.

Chính Trực cùng Sở Niệm phối hợp với nhau cực kỳ tốt, Sở Niệm luôn bận tay, bất kể là làm gì cô cũng rất nhanh chóng tiến vào trạng thái, cô quỳ rạp trên mặt đất vẽ hình dáng của ba người trong gia đình, đầu tiên là cầm bút chì vẽ tranh:

"Chính Trực, con đừng có nhúc nhích thanh tre, sẽ trầy tay con."

"Dạ."

Chính Trực gật đầu:

"Mẹ, vậy để con đưa bút vẽ cho mẹ."

Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh nhìn một lớn một nhỏ lúi húi làm việc, cũng không biết vì sao, vành mắt lại đỏ lên.

Hai mẹ con phối hợp cực kỳ ăn ý, chỉ là lúc vẽ quần áo thì xảy ra tranh chấp, Chính Trực lầu bầu:

"Hôm qua mommy mặc áo sơ mi trắng rất đẹp, con muốn vẽ cái áo đó."

Tay Sở Niệm cứng lại, cô không quan tâm Chính Trực, dứt khoát vẽ Nguyễn Du Nguyên mặc chiếc váy màu hồng nhạt.

Chính Trực gấp gáp nói:

"Mẹ, không nên vẽ váy, váy bay lên sẽ bị lộ hàng."

Bình thường Sở Niệm rất nuông chiều con gái, chuyện nhỏ tất nhiên sẽ không chấp nhặt với con nhưng hôm nay cô giống như tức giận, không để ý tới con gái, dứt khoát pass (bỏ qua) chiếc áo sơ mi trắng mà con nói.

Chẳng biết Nguyễn Thu nhận được tin tức từ chỗ nào, bà biết cháu gái muốn thả diều, một hai kéo Sở Thanh ở nhà nhanh chóng bay qua.

"Ui cha, cháu gái bảo bối của bà ơi, có nhớ bà không?"

Nguyễn Thu vừa vào tới đã khoe khoang con diều trong tay mình:

"Xem bà nội làm gì cho con nè?"

Chính Trực vừa nhìn thấy liền bị dọa, chui vào lòng Nguyễn Du Nhiên trốn tránh.

Nguyễn Du Nhiên nhìn con diều trong tay mẹ mình:

"Mẹ, mẹ làm gì vậy, cầm gấu tới làm gì?"

"Gì?" Nguyễn Thu tức giận: "Con mở to mắt của con nhìn cho kỹ nha, đây mà là gấu hả??? Rõ ràng là Batman nha!"

Cái gì Batman.

Chính Trực nhìn thấy rất sợ, cảm giác nó đen thùi lùi một cục, mắt còn màu đỏ nữa.

Sở Thanh cũng hết cách, bà xoa đầu Nguyễn Thu:

"Chị già rồi, không theo kịp thời đại nữa."

Ai cũng biết.

Nguyễn tổng dù tuổi đã xế chiều nhưng ghét nhất là người khác nói bà già, bà không hề suy xét, đoạt lấy Chính Trực trong lòng Nguyễn Du Nhiên ngay và luôn, bà hung dữ nhìn chằm chằm Chính Trực:

"Bà nội già chỗ nào? Bà nội biết rất nhiều, bà biết tiểu trư Bội Kỳ (heo nhỏ Peppa), biết cả những chú chó cứu hộ, biết luôn Octonauts*!"

*Loạt phim hoạt hình

Nguyễn Du Nhiên "xúc động":

"Mẹ biết nhiều ghê!"

Chính Trực cũng cực kỳ phối hợp:

"Thật ấu trĩ!"

Hai mẹ con nhìn nhau, Chính Trực giơ tay lên:

"Lằm tốt lám!*"

*奥利给/aoligei/: Nói ngược lại của câu "Làm tốt lắm!". (Khẩu ngữ giới trẻ Trung Quốc)

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười đập tay Chính Trực, Nguyễn Thu nghe cháu gái nói "Lằm tốt lám!" ngay lập tức quay đầu nhìn Sở Thanh:

"Vợ nhanh lên, đem bánh oreo* chị mua cho Chính Trực ra, chị đã nói Chính Trực muốn ăn mà."

* 奥利奥/aoliao/: oreo.:v Nguyễn tổng già mà không chịu. Người ta nói khẩu ngữ giới trẻ còn Nguyễn tổng hiểu kiểu của mình.

Nguyễn Du Nhiên:...

Chính Trực:...

Nguyễn tổng vẫn không chịu mình già cũng không được.

Năm tháng vội vã, chớp mắt đã 10 mấy năm trôi qua.

Ở trong sân, Nguyễn Thu ngồi dưới đất, cười híp mắt nhìn cháu gái và Sở Thanh thả diều, mọi người không cho Sở Niệm chạy nhảy cho nên ngồi qua một bên.

Nguyễn Thu nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Con còn khó chịu không?"

Bà có thể cảm giác được, con gái có chút thay đổi, dường như vẫn còn khúc mắc với Sở Niệm, hai người rất ít nói chuyện, cho dù ánh mắt chạm nhau Nguyễn Du Nhiên cũng nhanh chóng né tránh.

Nguyễn Du Nhiên nhìn bầu trời xanh thẳm:

"Dạ, không khó chịu sao được hả mẹ."

Nguyễn Thu có chút bất đắc dĩ:

"Con đó, quả thật lớn rồi, trước đây chưa từng xa cách với mẹ, có gì đều nói ra."

Nguyễn Du Nhiên im lặng, cô nhìn bầu trời phía xa một lúc lâu, mãi cho đến khi có đám mây trắng trong mắt khiến cô bị choáng, cô mới chậm rãi nói:

"Mẹ, con không thể không khó chịu, mẹ biết không con từng nghĩ rất nhiều về tụi con của sau này... thậm chí con còn muốn cùng chị ấy chớp mắt liền bạc đầu như mẹ và mommy vậy, nhìn cháu gái chơi đùa vui vẻ, con còn muốn đến khi tóc của tụi con trắng xóa, thành hai bà già dựa vào nhau mỉm cười đi về phía trước, vừa hay mặt trời chiều chiếu lên kéo bóng tụi con dài thật dài... Con nghĩ nhiều, rất nhiều... nhưng không phải là cảnh con một mình đối mặt với bóng chiều khổ sở nhớ nhung, mẹ, mẹ hiểu không?"

Nguyễn Thu không lên tiếng.

Quả thật tình huống của Sở Niệm bà biết, so với con gái không hề ít hơn, dù sao vợ của bà là bác sĩ.

Bà cũng muốn khuyên giải con gái.

Chỉ là có những chuyện nếu đổi vị trí suy nghĩ, lời khuyên dường như đã trở nên vô dụng.

Đừng nói là trong vòng 10 năm...

Dù là bây giờ, Nguyễn Thu suy nghĩ, nếu Sở Thanh đột ngột rời khỏi, bà cũng không chịu nổi nữa, nghĩ vậy bà đã không nhịn được lệ nóng tràn mi, đau thấu tâm can.

Cũng chỉ là suy nghĩ...

Đừng nói Tiện Tiện trực diện đối mặt với nó.

Chính Trực chơi rất vui vẻ, bé con chưa từng cười chưa từng vui vẻ như bây giờ, cuối cùng Nguyễn Thu nhìn riết ngứa ngáy tâm can, bà tự mình chạy tới thả diều, thiếu điều muốn đánh nhau với người bên cạnh chỉ vì muốn xem ai thả cao hơn ai.

Chính Trực cười khanh khách, chạy đến bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, cầm lấy bình nước nhỏ của mình, ngửa đầu uống ừng ực.

Nguyễn Du Nhiên nhìn con gái, quay đầu nhìn Sở Niệm cách đó không xa, nhìn hai mẹ.

"Mommy, mommy sao vậy, không vui à?"

Chính Trực rất biết suy đoán lòng người, mới ít tuổi đã liên tiếp tiếp nhận trị liệu, khi không được ra cửa, ở trong nhà đối mặt đều là bác sĩ, bởi vì còn nhỏ rất nhiều chuyện bác sĩ không thể nói lời thật, sợ làm Chính Trực sợ. Nhưng còn nhỏ thì sao, muốn biết tình hình thực tế, có bị chích nữa hay không, có bị đè xu0ng châm vào tủy sống nữa hay không... tất cả Chính Trực đã học được nhìn mặt người, đôi khi chỉ là thử nhìn xem, Chính Trực có thể đoán được đối phương đang suy nghĩ gì.

Nguyễn Du Nhiên sờ chùm tóc của Chính Trực, Chính Trực nắm tay cô:

"Mommy, mommy nói cho con biết đi, con có rất nhiều cách, có thể giúp mommy."

Trước đây, bé con cũng thường xuyên nói với Sở Niệm như vậy.

Nguyễn Du Nhiên bắt đầu phiền lòng, cô nhìn Chính Trực mỉm cười:

"Mommy có một người rất quan trọng, người đó bị bệnh, không thể khỏe mạnh như chúng ta, mommy đau lòng lắm."

Chính Trực suy nghĩ, nói:

"Người ấy có thể sống được mấy năm?"

Nguyễn Du Nhiên giật mình, cô không ngờ Chính Trực hỏi trực tiếp như vậy.

Chính Trực nghiêng đầu, dưới ánh mặt trời, đôi mắt của bé con như hạt châu có thể phát sáng:

"Con nhớ hồi năm con hai tuổi, lần đó sốt cao, sốt liên tục hai ngày hai đêm, cuối cùng khi con tỉnh lại con nghe thấy tiếng khóc của mẹ, còn dì bác sĩ nói mẹ ký tên lên cái gì đi."

Lòng cô đau thắt lại.

Cái kia... chắc là giấy sinh tử.

Tuy rằng... cô cũng từng tưởng tượng qua rất nhiều lần cảnh mấy năm nay hai mẹ con phiêu bạc bên ngoài, đã từng trải qua những gì, chịu nhiều đau đớn ra sao nhưng vẫn không bằng để Chính Trực vô tình "dốc bầu tâm sự".

Chính Trực cúi đầu:

"Lúc đó, con nghe dì bác sĩ nói, nếu như con vẫn không khỏe lại, có thể sau một tuần sẽ không vượt qua được."

Nguyễn Du Nhiên ôm chặt con gái.

Chính Trực ngẩng đầu nhìn mommy của mình:

"Lúc đó con cũng sợ lắm, nhưng sau này con nghĩ... mommy con đã hạnh phúc rồi, con nhìn thấy sâu nhỏ, chim nhỏ, gà con, vịt con, chúng đều sống rất ngắn ngủi nhưng trước đó đều rất vui vẻ."

Nguyễn Du Nhiên cứng người cô kinh ngạc nhìn Chính Trực.

Chính Trực cười tiếp tục nói:

"Con còn một người bạn tên là tiểu Chu, đó là một con nhện đỏ, "cậu ấy" cũng không sống qua được mùa đông, nhưng tụi con rất vui, khi đó con đã nghĩ nếu con thật sự rời đi nơi này lên thiên đường cũng được, không còn đau đớn, nhưng con sợ mẹ đau lòng, càng muốn gặp mommy."

Vừa nói xong, bé con ôm lấy đầu cô, dùng sức hôn lên:

"Bây giờ con ở bên mẹ, còn gặp được mommy, con thật sự vui vẻ thỏa mãn, dù bệnh tái phát dù sốt phải chích nữa con cũng không sợ! Moah!"

Cô nhìn Chính Trực, cứ nhìn Chính Trực, ngay giờ phút này có chất lỏng lạnh lẽo theo khóe mắt cô chảy xuống.

Sở Niệm ở cách đó không xa chậm rãi đi tới, cô ngồi xuống gần Chính Trực nhưng không dám quá gần Nguyễn Du Nhiên, cô sợ cô ấy vẫn gai mắt mình.

Chính Trực cũng ôm Sở Niệm dùng sức "Moah" hôn Sở Niệm, hôn xong, Chính Trực quay đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Mommy, tới phiên mommy!"

"Hả?"

Nguyễn Du Nhiên còn chìm đắm trong lời vừa rồi của Chính Trực, tâm hồn của cô bị chấn động còn bị một đứa trẻ làm cho chấn động.

Chính Trực vui vẻ "ngây thơ" nhìn cô:

"Những bạn nhỏ trong cánh rừng đều như vậy, mommy sẽ đi tìm mẹ, sau đó mommy hôn mẹ, rồi hai người cùng hôn bảo bảo!"

Một câu nói làm cho hai người lớn ở bên cạnh thoáng chốc mất tự nhiên.

Nguyễn Du Nhiên cảm thấy khô miệng, Sở Niệm vẫn đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, đúng lúc này ánh chiều tà vừa chiếu lên mặt của Sở Niệm, mặt mỹ nhân tựa phù dung làm cho người ta lưu luyến thèm muốn.

- ---Hết chương 36---