Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm Chính Trực, nhìn gương mặt bé nhỏ, nhìn đôi mắt xinh đẹp, nhìn đôi môi điểm tô chút son làm cho người ta yêu thương, vừa nhìn nước mắt của cô đã chảy xuống, cổ họng phát ra tiếng khóc, cả người run rẩy.

Chính Trực ngơ ngác nhìn Nguyễn Du Nhiên, chính thân tình máu mủ tình thâm để cho bé con biết người trước mắt chính là mommy-người từ nhỏ đến lớn mẹ luôn nói rất yêu mình.

Hơn nữa... dáng vẻ này...

Chính mình đã từng soi gương nhìn thấy vô số lần.

Mình và người trước mặt này thật sự giống nhau.

Chính Trực quay đầu nhìn Sở Niệm, Sở Niệm cũng mặt đầy nước mắt, cô xoa đầu Chính Trực:

"Con đi đi."

Chính Trực chậm rãi đi về phía Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên nhìn Chính Trực, nước mắt đã làm nhòa tầm mắt của cô, cô cảm giác cánh tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy chân của cô, giọng nho nhỏ kiên định gọi:

"Mommy."

Lúc này, Sở Thanh và Nguyễn Thu từ ngoài cửa đi vào.

Cả hai nhìn thấy cảnh này đều rơi nước mắt

Nguyễn Du Nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống, cô muốn ôm lấy Chính Trực, nhưng ngay khoảnh khắc đó, trước mắt tối sầm, cô hôn mê bất tỉnh.

...

Khi cô một lần nữa tỉnh lại, trời đã tối, bác sĩ trở lại nhà khám qua, nói Nguyễn Du Nhiên thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tinh thần cũng cực kỳ không tốt, cũng không thể chịu quá nhiều k1ch thích, cô vẫn chìm trong hôn mê, giống như muốn đem những giấc ngủ đã thiếu trong mấy năm nay bù vào.

Sở Niệm đứng bên cạnh cửa, ở xa xa nhìn Nguyễn Du Nhiên, cô không dám đi vào, cô không biết bây giờ người ấy có muốn để cho mình đến gần hay không.

Sở Thanh sờ trán con gái:

"Hơi nóng rồi."

Bà nhìn Nguyễn Thu:

"Em phải truyền dịch cho con, nếu tiếp tục thế này cũng không phải là cách."

Nguyễn Thu gật đầu, khẽ thở dài, Chính Trực đứng bên cạnh nắm góc đầu giường nghiêng đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên nằm trên giường, Nguyễn Thu nhìn cảnh này trong lòng chua xót, bà xoa đầu cháu gái:

"Chính Trực, con nên ngủ rồi, ngày mai quay lại thăm mommy được không?"

Chính Trực nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Nguyễn Du Nhiên, nhỏ giọng hỏi:

"Mommy cũng bị bệnh sao? Bệnh như mẹ con sao? Con sợ..."

Một câu nói cắt nát tâm can những người có mặt ở đây.

Sở Niệm cũng chịu không nổi nữa, cô bước tới trước ôm lấy Chính Trực, dùng sức ôm lấy:

"Không phải, mommy của con sẽ mau khỏe lên, con hiểu chưa?"

Ba năm nay, Chính Trực cùng Sở Niệm nương tựa lẫn nhau, Chính Trực đã từng nhìn thấy vô số lần mẹ mình bước tới ranh giới sinh tử, chết rồi sống lại. Tuy rằng không quen bày tỏ nhưng con tim nho nho chung quy vẫn bị sợ hãi quấn lấy.

Tuy rằng Chính Trực vẫn nghe lời đi ngủ, nhưng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, đứa nhỏ đã chạy tới phòng của Nguyễn Du Nhiên.

Chính Trực sợ người lớn lại "đuổi" mình đi, âm thầm ngồi lắp ráp đồ chơi như khi ở bên cạnh cùng Sở Niệm.

Nguyễn Thu và Sở Thanh vài lần đến xem, gọi vài lần nhưng Chính Trực đều ngoảnh mặt làm ngơ, hai người biết đứa nhỏ này tuy còn nhỏ nhưng có chủ kiến, ngoại trừ thở dài họ cũng không đành lòng nói gì thêm.

Chính Trực trộm nhìn Nguyễn Du Nhiên nhiều lần, lúc ăn cơm còn nhỏ giọng nói với mẹ mình:

"Mẹ, mommy trông thật xinh đẹp."

Sở Niệm cười cười, cười nhưng lòng chua xót.

Nguyễn Thu không muốn khiến cho bầu không khí bế tắc, bà cười đùa Chính Trực:

"Mommy với bà nội giống nhau ha?"

Bình thường ngoại trừ Sở Niệm Chính Trực không quá thích để ý người khác, nhưng lần này ngược lại, phản ứng cực nhanh:

"Không giống, mommy trẻ tuổi hơn, làn da tốt hơn!"

Nguyễn Thu:...

Người dám xem Nguyễn tổng như người lớn tuổi chẳng khác nào cắm dao lên ngực Nguyễn tổng, bây giờ cũng chỉ có cháu gái bảo bối của bà.

Nguyễn Du Nhiên quá nửa đêm mới tỉnh lại, tinh thần của cô đã thanh tỉnh, có thể nghe thấy người bên cạnh nói chuyện nhưng cơ thể như bị cái gì đó trói lại không thể nhúc nhích, cô cũng không muốn nhúc nhích.

Cô quá mệt mỏi.

Bây giờ cô không muốn nghe gì, cũng chẳng muốn suy nghĩ gì.

Mọi người biết Nguyễn Du Nhiên cần thời gian mà không phải cưỡng ép, ngoại trừ Chính Trực cũng như đi vào đưa cơm thì trên cơ bản không đi quấy rầy.

Phần lớn thời gian Nguyễn Du Nhiên đều là ngủ, thậm chí cô không có nhìn tới Chính Trực, có đôi khi Chính Trực níu chân giường nhón mũi chân muốn nhìn xem cô đã tỉnh chưa, lúc đó cô sẽ nhắm mắt đắp chăn qua khỏi đầu, để mặc cho nước mắt ướt khăn trải giường.

Bên này, Nguyễn Thu tự mình trao đổi với Ngưu đạo, nói qua tình huống cơ bản, đồng thời cực kỳ bá đạo để cho Ngưu đạo có thể tùy ý đưa ra điều kiện bù đắp, bà đều có thể đồng ý.

Tuy rằng Sawyer không nói gì với Ngưu đạo nhưng Ngưu đạo cũng cảm giác được có gì đó không đúng, bà mỉm cười nói:

"Trong khoảng thời gian này em cũng không vội, có thể chờ thêm."

Chờ thêm...

Đúng vậy, tất cả mọi người đều đang chờ.

Chờ Nguyễn Du Nhiên bước ra.

Sở Niệm có vẻ mất ngủ, buổi tối ngủ không yên, trong lòng băn khoăn, trong đầu cũng có rất nhiều suy nghĩ.

Sau đó Nguyễn Thu tìm cô nói chuyện.

Ngày thường tuy rằng Nguyễn Thu rất bướng bỉnh, lúc Sở Niệm gả vào, mỗi ngày bà cùng Tiện Tiện đấu võ mồm, bây giờ mỗi ngày lại cùng Chính Trực ồn ào, thế nhưng mọi người đều biết, bà mới là chủ của gia đình này, là người có quyền uy và năng lực khiến người khác không thể làm trái.

"Chuyện con và Tiện Tiện, hai mẹ sẽ không trách con, chuyện tình cảm mà không thể nói rõ được. Chỉ là Niệm Niệm, con bỏ xuống được Tiện Tiện sao? Bỏ được Chính Trực sao? Nếu như con cứ tiếp tục thế này... ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có. Bây giờ đối với con mà nói sống chính là hi vọng lớn nhất."

- Sống chính là hi vọng lớn nhất.

Đúng vậy.

Mấy năm nay, từ khi rời khỏi Nguyễn Du Nhiên, cô có thể tạo ra kỳ tích sinh con còn sống tiếp, có thể nhìn thấy Chính Trực một lần rồi lại một lần tiếp nhận trị liệu, có thể một lần rồi lại từ quỷ môn quan trở về, chẳng phải đều bởi vì "có hi vọng" sao? Cô muốn chính mình phấn chấn lên, dù nói thế nào đi nữa bây giờ đã tốt hơn trước đây rất nhiều, đúng không? Trong lúc cô còn sống, cuối cùng cũng nhìn thấy được vợ và con mình ở bên nhau rồi.

Sáng ngày thứ 4.

Trời còn mờ tối mọi người còn đang ngủ say thì có một người thức dậy.

Nguyễn Du Nhiên thức giấc, cô dậy rất sớm.

Cô lặng lẽ mặc quần áo đàng hoàng, bởi vì nằm trên giường nhiều ngày, tay chân của cô giống như thoái hóa, không có sức lực gì.

Rửa mặt xong xuôi, trước khi rời đi, cô cúi đầu nhìn món đồ chơi Chính Trực hay ráp trên mặt đất, trầm mặc chốc lát, cố ép nước mắt chảy ngược vào trong, cô ra cửa.

Trước đây sáng sớm thế này đi ra ngoài cũng chỉ có thể là vội vàng quay phim hoặc đưa Sở Niệm ra sân bay, khi đó, cô và Sở Niệm ở chung thì ít xa nhau thì nhiều, tuy rằng Sở Niệm từng nói rất nhiều lần là cô hãy ngủ cho ngon giấc, tự Sở Niệm đi là được rồi, nhưng cô không quan tâm.

Cô muốn ở gần Sở Niệm, quý trọng từng giây từng phút ở bên nhau, cho dù không nói lời nào, cho dù chỉ là cái ôm ngắn ngủi trên xe, cô cũng thỏa mãn.

Hôm nay...

Cô ngơ ngác, cô không biết bây giờ bản thân nên làm gì, nhưng có cô cũng biết nên làm gì.

Cô chạy một mạch hướng về Linh Quang Tự, đến cửa chùa, Tuệ Quả sư cô đã chắp tay đứng đó, mỉm cười nhìn cô:

"A di đà Phật."

Cô cũng muốn cười nhưng còn chưa kịp cười, nước mắt nóng bỏng đã rơi trước.

Tuệ Quả sư cô nhìn cô, cũng không nhiều lời, dẫn cô đi vào trong chùa lễ bái.

Lúc nhỏ, cô theo mẹ tới chùa miễu, Tuệ Quả sư cô đã từng nói cô có duyên với phật. Sau này lớn hơn một chút, khi cô có chuyện phiền não, bản thân không có cách nào thông suốt sẽ tới đây. Đứng ở giữa chùa nhìn các ước nguyện mênh mông, nhìn dáng vẻ hết sức thành kính của các tín đồ lui lui tới tới, khoảnh khắc đó, lòng cô bình yên lại.

Có đôi khi sức mạnh của tín ngưỡng sẽ làm cho người ta mạnh mẽ.

Đứng ở đỉnh núi sương mù mờ ảo, cô chậm rãi nói với Tuệ Quả sư cô những chuyện đã xảy ra trong những năm này, Tuệ Quả sư cô lặng lẽ nghe, không có suy nghĩ, chỉ lần từng hạt từng hạt trong chuỗi tràng hạt trên tay.

Chờ cô nói xong, Tuệ Quả sư cô ngẩng đầu nhìn cô, hỏi một câu:

"Du Nhiên, con còn thích cô ấy không?"

Cũng chỉ một câu hỏi làm cho Nguyễn Du Nhiên ngây ngẩn cả người, cô cho rằng... Tuệ Quả sư cô sẽ giống những người khác, hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan đến tâm trạng của cô hoặc dứt khoát khuyên bảo cô.

Nhưng... không có.

Sư cô hỏi câu này Nguyễn Du Nhiên không có cách nào trả lời.

Tuệ Quả sư cô chỉ chờ giây lát, người nhìn Nguyễn Du Nhiên mỉm cười:

"Người đời luôn băn khoăn giữa yêu-hận-tình-thù, nhưng họ không biết tất cả cuối cùng sẽ trở thành mây bay, đời người có mấy lần mười năm, chớp mắt thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng xương trắng cũng hóa thành cát bụi. Đời này người yêu thân thiết hơn nữa kiếp sau cũng có thể chỉ là người xa lạ."

Nguyễn Du Nhiên cảm giác lồng ng.ực như bị vật gì chặn lại.

Cô và Sở Niệm đã từng quỳ gối và thề trước Phật, các cô muốn đời đời kiếp kiếp bên nhau, đời đời kiếp kiếp yêu nhau, không thay đổi.

Sư phụ Tuệ Quả nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên:

"Thế gian này, ngoài trừ sinh tử, mọi thứ đều là việc nhỏ. Con đã có thể hứa hẹn cùng cô ấy sống chết bên nhau, vậy vì sao lại không có cách nào tha thứ? Đáp án con muốn, ta không thể cho con, trái lại, nó ở trong tâm của con."

...

Lúc rời đi, Nguyễn Du Nhiên không biết tâm trạng mình là gì, khi cô về nhà, trong nhà chỉ có Sở Niệm thức dậy, đang nấu ăn, nghe thấy tiếng động, bước nhanh đến trước cửa.

Hai đôi mắt đối diện nhau.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, Sở Niệm cũng đồng dạng nhìn cô.

Giờ phút này, thời gian như ngừng lại.

Hai người cứ nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không lên tiếng.

Đã không còn nhiệt huyết như thời niên thiếu, trong mắt cả hai đều đầy mệt mỏi, băn khoăn... thế sự xoay vần, Nguyễn Du Nhiên rất muốn quay trở về quá khứ, cô muốn hỏi Sở Niệm nếu như thời gian quay trở lại trước đó, để cho cô ấy một lần nữa ra quyết định, cô ấy có chọn rời đi không?

"Mẹ... con muốn uống nước..."

Giọng non nớt của Chính Trực ở phòng bên cạnh cắt đứt hai người.

Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu đi vào phòng, Sở Niệm hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc:

"Mẹ tới đây."

Hôm nay Nguyễn Thu và Sở Thanh ở bên kia có việc không thể tới, Sở Niệm cùng Chính Trực ăn cơm, Chính Trực rất hiểu chuyện, không giống các đứa trẻ cùng tuổi, từng muỗng từng muỗng ăn rất nghiêm túc.

Lúc dọn dẹp chén đũa, Sở Niệm không tập trung, Chính Trực đang bưng chén cháo:

"Mẹ, hôm qua con nằm mơ, con mơ thấy mommy đã tỉnh, mơ thấy mommy ôm con rồi hôn con, hôn con rất ngọt ngào, con rất vui."

Cơ thể Sở Niệm cứng lại.

Chính Trực còn đang mỉm cười, dường như còn đang đắm chìm bên trong giấc mơ kia, bé con không nói gì nữa, bưng chén, đôi bàn chân nhỏ đi về phía phòng Nguyễn Du Nhiên.

Bé con đã quen mỗi ngày đều bưng vào phòng ăn.

Cũng quen với việc yên lặng làm bạn.

Hôm nay thời tiết rất tốt, Chính Trực ngồi trên mặt đất bên cạnh giường Nguyễn Du Nhiên, cúi đầu lắp ráp đồ chơi, cảm nhận ánh nắng từ cửa số chiếu vào, bé con ngẩng đầu nhìn tâm tình rất tốt, nhịn không được khẽ ngâm nga một đoạn nhạc:

"Bảo bối, bảo bối của con.

Dành cho mẹ một chút ngọt ngào

Để đêm nay mẹ có một giấc ngủ say...

.........

Bảo bối của con, mỗi khi mẹ buồn chán sẽ luôn có người ở bên..."

Đây là bài hát trước đây vào buổi tối khi Chính Trực đau đớn không thể ngủ được khóc thầm khi tiếp nhận điều trị, Sở Niệm luôn ôm Chính Trực vào lòng hát rất nhiều lần. Hôm nay, Chính Trực tự mình hát nhưng nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, nhớ tới mình rốt cuộc có được hai người mẹ, trong lòng liền vui vẻ.

Càng hát càng vui vẻ.

Chính Trực đứng dậy, nhích đến đầu giường, nhón đôi chân nhỏ cố gắng bò lên trên giường.

Xốc chăn của Nguyễn Du Nhiên lên, chui vào trong lòng Nguyễn Du Nhiên, nhìn nhìn đôi mắt Nguyễn Du Nhiên đang nhắm chặt, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng nhạt chu ra hôn lên trán Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên không hề nhúc nhích.

Chính Trực cũng không để bụng, bé con đã tập mãi thành thói quen, vẫn ngân nga bài hát, chỉ là lúc này, bé con dùng cánh tay nhỏ bé ôm lấy Nguyễn Du Nhiên, vỗ về:

"Bảo bối, bảo bối của con.

Dành cho mẹ một chút ngọt ngào

Để đêm nay mẹ có một giấc ngủ say..."

Ba năm nay, Chính Trực và Sở Niệm cứ như vậy sống nương tựa vào nhau.

Có rất nhiều lần, bé con nhìn thấy mẹ mình đau đến không chịu nổi, một mình cầm lấy ảnh chụp chung của mẹ và mommy yên lặng rơi nước mắt.

Chính Trực chạy tới, dỗ dành mẹ.

Lúc mới bắt đầu, mặc dù Chính Trực có lòng muốn thân thiết với Nguyễn Du Nhiên nhưng dù sao trẻ con vẫn rụt rè. Chính Trực không dám, mấy ngày nay, Chính Trực và Nguyễn Du Nhiên càng ngày càng quen thuộc nên càng ngày càng thả lỏng.

Chính Trực cười híp cả mắt vừa vỗ về vừa hát nhiều lần.

- Bảo bối, bảo bối của con.

Dành cho mẹ một chút ngọt ngào

Để đêm nay mẹ có một giác ngủ say...

Không biết qua bao lâu.

Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên chăn, khóe mắt Nguyễn Du Nhiên có hàng lệ chậm rãi chảy xuống, cánh tay trong chăn đưa ra.

Chính Trực sững sờ, bé con ngơ ngác nhìn đôi tay kia, ngay sau đó được ôm vào trong lòng.

Khoảnh khắc đó, hình như nụ hôn ngọt ngào trong mơ cuối cùng đặt lên trán mình.

...Bất ngờ... giấc mơ trở thành sự thật.

- ----Hết chương 32-----