Đúng lúc này, một nhánh xanh lam bạc Lam Ngân thảo lặng yên không một tiếng động quấn quanh mà lên, Băng Thiên Lương bị giật bay ngược trở về, công kích của Song Đầu Viên Hầu Vương lập tức rơi vào khoảng không. Một bóng người theo đó mà lao ra, chỉ trong nháy mắt đã nhào về phía Song Đầu Viên Hầu Vương.

"Hoắc Thiên Hàn!"

Lam Mộng Cầm nhịn không được kêu lên một tiếng, có thế nào nàng cũng không nghĩ tới, ở thời điểm này Thiên Hàn lại xông lên liều mạng với Song Đầu Viên Hầu Vương. Đây chính là một tồn tại vượt qua cả hồn thú vạn năm thông thường! Ai cũng có thể cảm nhận được cường độ năng lượng trên người nó đáng sợ đến cỡ nào.

" Muốn liều mạng đã xin phép tôi hay chưa? " Lạc Ly cau mày nói chạy song song với cậu. Nên biết 1 đòn ban nãy Tinh Thần Trùng Kích người có Tinh Thần Lực Linh Hải Cảnh như cậu, Lạc Ly, Nguyên Ân Huy Huy, Lam Mộng Cầm mới miễn cưỡng đỡ được. Băng Thiên Lương và Lam Hiên Vũ miễn cưỡng chống lại vài phút nhưng cuối cùng vẫn là ngất xỉu cùng với mọi người. Dù Hiên Vũ và Thiên Thu có tỉnh bọn họ căn bản không thể thi triển ra Thâm Lam Ngưng Thị nữa bởi vì Thiên Thu đã đến cực hạn rồi.

" A Ly nàng có phải là kẻ ngốc hay không? " Thiên Hàn thầm mắng nói cậu có thể ngăn cản Song Đầu Viên Hầu Vương Lạc Ly nếu tranh thủ d3m mọi người đi vậy là tất cả mọi người đều được cứu rồi. Rốt cuộc là nàng ấy đang suy nghĩ cái gì đây?

Lạc Ly khẽ mím môi lại không đáp ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Thiên Hàn như hàn băng nói " Hoắc Thiên Hàn ngươi nghe kỹ đây, mạng sống của ngươi do ta quyết định kẻ khác đừng hòng có cửa xen vào "

Thật là.....Hoắc Thiên Hàn nở một nụ cười Xanh lam bạc Lam Ngân Thảo quấn quanh tay Quang Minh ánh sáng nồng đậm xuất hiện sáng lên kim quang lấp lánh. Thực lực mạnh như Song Đầu Viên Hầu Vương cũng không nhịn được sửng sốt một chút, trảo năng lượng đang đánh ra cũng bị chậm mất một nhịp.

Thiên Hàn cùng với Lạc Ly đồng bộ mà nhảy lên đầu gối Song Đầu Viên Hầu Vương, cả hai người đột nhiên bắn đến trước hai đầu của nó phân biệt là Thiên Hàn bên trái Lạc Ly bên phải, tay phải của cậu nhô ra, bàn tay lập tức được một tầng vảy màu hắc huyết bao trùm, Lạc Ly đồng dạng duỗi cánh tay trái của mình ra Thiên Hàn nếu nhín thấy chắc ảnh sẽ kinh hãi. Bởi vì bàn tay của nàng lại mọc lên long lân hơn nữa lại là còn là long lân rất đẹp nữa. Nếu của cậu là long lân mang lại cảm giác địa ngục thì Lạc Ly lại ngược lại. Cả hai bọn họ đồng bộ chộp hằng tới con mắt trên đầu này của Song Đầu Viên Hầu Vương.

"Phốc ——" Một dòng huyết dịch màu lam tràn ra, hai con mắt của Song Đầu Viên Hầu Vương đã bị cậu và Lạc Ly cào nát. Dù nó là vương giả của bộ tộc này thì cũng không cải biến được vấn đề lực phòng ngự khá yếu. Trong tiếng kêu gào thê thảm, Song Đầu Viên Hầu Vương nổi điên, một tầng quang mang kinh khủng màu xanh lam bắn ra từ nửa người trên của nó.

Hai con mắt trên cái đầu màu lam của Song Đầu Viên Hầu Vương đã bị mù hoàn toàn, huyết dịch không ngừng tuôn ra, từng trận đau khổ kịch liệt cũng làm cho nó lâm vào trạng thái điên cuồng. Hoắc Thiên Hàn ôm lấy Lạc Ly mà chạy khỏi cơn thịnh nộ của Song Hầu Viên Hầu Vương

Khi Hoắc Thiên Hàn cùng Lạc Ly xông ra đệ tứ hồn hoàn Ngọc Hoàng Cầm của Lam Mộng Cầm cũng lập tức phát sáng lên, đầu phượng trrên thân Ngọc Hoàng Cầm đột nhiên mở ra hai mắt như sống lại, sau đó liền phóng lên tận trời cao. Đệ tứ Hồn kỹ, Ngọc Hoàng Hàng Lâm*. Đây là công kích cường đại nhất của Lam Mộng Cầm, nhưng vấn đề lớn nhất của hồn kỹ này là phải cần sáu giây mới có thể phóng xuất ra.

(LĐT: ngọc hoàng ở đây vẫn là phượng hoàng)


Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Song Đầu Viên Hầu Vương am hiểu công kích tinh thần, bất cứ lúc nào nó cũng có thể cắt ngang công kích của nàng, cho nên lúc trước nàng mới không dùng tới  Hồn kỹ này. Thời điểm thấy Thiên Hàn xông lên, mặc dù nàng cũng không biết cậu ta có thể tranh thủ cho mình đủ thời gian hay không. Nhưng nàng biết mình đã không thể đợi thêm nữa, rất có thể đó chính là cơ hội duy nhất. Ngọc hoàng thăng thiên, hai cánh sải ra, thân thể hư ảo bắt đầu trở nên rõ ràng. Ngay lúc này, một bóng người chậm rãi nổi lên từ sau lưng Lam Mộng Cầm. Đó là một đạo thân ảnh trắng nõn, từng tia quang mang mềm mại như dây lụa trắng bay lượn quanh thân thể. Nhiệt độ chung quanh cấp tốc giảm xuống, Băng Tuyết buông xuống.

Hồn kỹ thứ ba của võ hồn Băng Thiên Tuyết Nữ. Tuyết Nữ Hàng Lâm.

Tuyết Nữ giang hai cánh tay, hóa thành một đạo quang ảnh màu trắng bay về phía ngọc hoàng trên không. Trong quá trình phi hành, tầng quang mang bạch sắc vốn có của bản thân Tuyết Nữ bắt đầu thu lại, cuối cùng hóa thành một quang cầu trắng to lớn. Quả cầu ánh sáng đuổi theo ngọc hoàng đang bay lượn. Ngay sau đó, toàn thân ngọc hoàng lập tức được bao trùm lên một tầng màu băng lam, hình thể của nó lập tức lớn gấp ba lúc trước, hai cánh sải rộng ra mà hòa mình với sương tuyết.

Băng Thiên Tuyết Nữ Hoàng Cầm, Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ: Băng Hoàng Chi Vũ.

Băng Hoàng to lớn vạch phá bầu trời, tiếng vù vù to rõ tràn ngập đất trời, trong phạm vi vài trăm mét lập tức hóa thành thế giới băng tuyết. 

Song Đầu Viên Hầu Vương sải rộng hai tay cùng hai cánh sau lưng, trên bầu trời, Tử Dương cùng Lam Dương đồng thời tỏa sáng hào quang. Nếu đây đang là trạng thái toàn thịnh, vậy nhất định Lam Hiên Vũ sẽ lập tức liên thủ với Đống Thiên Thu để cắt ngang kỹ năng này của nó, nhưng lúc này mọi người đều đã dùng ra gần hết năng lực, thậm chí đa số đã mất sức chiến đấu, vậy làm sao còn có thể ngăn cản được đây?

Song Đầu Viên Hầu Vương bồng bềnh mà lên, hai cánh khổng lồ sau lưng nó chậm rãi nhịp động, Lam Dương cùng Tử Dương đồng thời bắn xuống hai đạo quang mang. Hai bên thân thể Song Đầu Viên Hầu Vương biến thành màu lam cùng màu tím tách biệt. Nó đột nhiên hét lên một tiếng, tầng năng lượng khổng lồ đang hội tụ trên người nó đột nhiên bắn ra, hóa thành một cột sáng xoay tròn khổng lồ hai màu, bắn thẳng đến Băng Hoàng.

"Oành ——" Băng Hoàng trên không lập tức nổ thành vô số Băng Tuyết. Trong nháy mắt Băng Hoàng nổ tung đó, vô số băng nhũ bắn ra mà bao trùm Song Đầu Viên Hầu Vương từ bốn phương tám hướng. Nhưng cột sáng xoáy hai màu kia lại vẫn phóng thẳng tới hướng Lam Mộng Cầm.

Lam Mộng Cầm vừa mới thi triển Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, lúc này sắc mặt đã tái nhợt, thậm chí ngay cả né tránh nàng cũng không làm được, trong đôi mắt đã toát ra vẻ tuyệt vọng. Nàng có nghĩ thế nào cũng không ra, vậy mà con Song Đầu Viên Hầu Vương này lại mạnh tới như thế, ngay cả Băng Hoàng cũng không thể ngăn cản công kích của nó.

Đúng lúc này một cây Thiếu Phương Kích xuất hiện đỡ lấy 1 đòn có cho Lam Mộng Cầm nói đỡ là không đúng mà là phôn phuệ 1 đòn đó của Song Đầu Viên Hầu Vương mới đúng.

Một nhánh ngân văn Lam Ngân thảo quấn lên eo Lam Mộng Cầm và Đống Thiên Thu bên người nàng. Lam Hiên Vũ giật hai người về, sau đó đột nhiên ôm cả hai vào ngực mình.


Thiên Hàn cắn chặt hàm răng bảo hộ Lạc Ly phía sau lưng đứng trước mặt của Lam Hiên Vũ đỡ lấy 1 đòn sóng xung kích. Hồn Kỹ Phụ Bá Thể từ xanh dương đậm Tử Kim cửu sắc Lam Ngân Thảo phát động đỡ lấy hơn 50% sóng xung kích dành cho mọi người. Dù đã đỡ lấy nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi có 1 ít sóng xunh kích ảnh hưởng đến mọi người

Thân thể Lam Hiên Vũ mơ hồ lập loè kim quang, nhưng hắn vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù đã tận lực tránh đi, nhưng vẫn có từng màn “huyết hoa” bắn lên người nàng và Đống Thiên Thu.

Trận sóng năng lượng nổ tung mấy giây, trong tiếng rên rỉ, Lâm Đông Huy đã bị sóng xung kích đánh bay xa, không rõ sống chết. Nguyên Ân Huy Huy trên sườn núi cũng ngã lộn thẳng xuống.

Lạc Ly cắn răng băng điểu đỡ lấy Nguyên Ân Huy Huy mà để lại chỗ của tất cả mọi người. Lúc này Nguyên Ân Huy Huy đã là mặt như giấy trắng, ngực kịch liệt chập trùng, hai mắt nhắm chặt. Hôn mê bất tỉnh.

Thảm liệt...

Đến giờ khắc này, chỉ có thể dùng hai chữ "Thảm liệt" để hình dung một trận chiến này. Lam Hiên Vũ tiêu hao quá mức, hôn mê. Lưu Phong hôn mê, Đống Thiên Thu hôn mê, Vũ Thiên hôn mê, Nguyên Ân Huy Huy trọng thương hôn mê, Lam Mộng Cầm tiêu hao quá giới hạn, Băng Thiên Lương cũng tiêu hao quá giới hạn, Tiền Lỗi đã dùng hết hồn kỹ, Lâm Đông Huy trọng thương sống chết không rõ. Giờ khắc này chỉ còn lại bọn họ mà thôi

Một kích mạnh nhất của Lam Mộng Cầm cùng Nguyên Ân Huy Huy có thể đánh nó bị thương tới mức nào, điểm này chính là thứ quyết định tới việc bọn hắn có thể sống sót hay không.

Sau khi mượn nhờ lực lượng Lam Dương cùng Tử Dương để bùng nổ, Song Đầu Viên Hầu Vương giáng xuống từ trên trời, hung hăng nện xuống mặt đất. Hai cánh sau lưng nó đã thủng trăm ngàn lỗ. Băng Hoàng Chi Vũ đâu phải dễ ngăn cản như vậy? Đó chính là Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ từ hai võ hồn đỉnh cấp!

Luận tổng số hồn lực, nương theo việc có nhiều hồn hoàn vạn năm và song sinh võ hồn, trên thực tế thì hồn lực của Lam Mộng Cầm cũng không kém Nguyên Ân Huy Huy là bao, thậm chí còn có thể mạnh hơn. Nàng đã đánh một kích toàn lực, lại thêm việc Song Đầu Viên Hầu Vương đã nhiều lần bị thương, bản thân nó lại không am hiểu phòng ngự, cho nên một kích đó vẫn làm nó phải trọng thương.

Hoắc Thiên Hàn ho khan đau quá đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm giác mình hứng chịu quá nhiều sóng xunh kích dùm mọi người. Nhưng cơn đau đớn kích liệt kia làm sao có thể làm lung lay ý chí của cậu đây bởi vì nếu cậu từ bỏ tại đây tất cả mọi chuyện liền đi mọi người đang khảo hạch nhất định sẽ thông qua cậu còn cậu phải dừng chân lại vì gặp Song Đầu Viên Hầu Vương sao? Không muốn! Vậy còn mọi người thì sao đây. Lạc Ly, Lam Hiên Vũ, Lam Mộng Cầm, Đống Thiên Thu, Lưu Phong, Tiền Lỗi, Vũ Thiên, Lâm Đông Huy và Băng Thiên Lương bọn họ đều muốn thi vào Sử Lai Khắc học viện. Bọn họ đều có chung 1 mục đích mới cùng nhau cố gắng đến như vậy vậy thà cớ gì cậu lại bỏ cuộc chứ. Kiên quyết quay qua nhìn Lạc Ly...vẫn còn cách.....nhưng tỉ lệ xảy ra chỉ khoảng 10% chưa đến 20% nữa nhưng vẫn phải thử

Thiên Hàn tiến lên trước đối mặt với Song Đầu Viên Hầu Vương. Cậu không ngừng bắn ra từng mũi băng nhũ hoặc từng cái hỏa cầu, quấy rầy Song Đầu Viên Hầu Vương. Lúc này nó chỉ còn lại có một tay, cũng đã mất đôi cánh trợ lực nên rõ ràng đã trở nên không linh hoạt, mà do trọng thương nên nó đã mất khả năng công kích phạm vi lớn, chỉ có thể không ngừng xoay quanh mà công kích Thiên Hàn


Trong tích tắc, Thiên Hàn đã làm ra quyết định không chút do dự. Cậu lăn mình dưới đất một cái, nhưng thân thể vừa bắn lên lại hạ xuống, chân phải cậu đột nhiên bị trượt trên mặt một khối đá mà lảo đảo, thân thể lập tức mất ổn định.

Nơi xa, những người đã hoàn toàn thanh tỉnh đều lập tức phát ra từng tiếng kinh hô. Song Đầu Viên Hầu Vương hận Hoắc Thiên Hàn thấu xương, làm sao nó sẽ bỏ qua cơ hội này? Tay phải nó lập tức đập xuống, từng móng vuốt sắc bén chộp thẳng tới người cậu

Đúng lúc này, thân thể đang mất cân bằng của cậu lại đột nhiên ổn định, nửa người trên bất chợt ngửa về phía sau, tránh khỏi cái chộp của Song Đầu Viên Hầu Vương. Cùng lúc đó, cậu chủ động giơ tay phải của mình tới, nói chính xác là hắn dùng ngón cái tay phải nghênh đón cái chộp của Song Đầu Viên Hầu Vương.

"Coong!" Trong tiếng vang giòn, toàn thân Song Đầu Viên Hầu Vương phảng phất như bị chạm điện, cánh tay tráng kiện lại bật ngược lên một cách khó hiểu.

Một tia sáng màu ám lam lóe lên trong lòng bàn tay của cậu, hắn mạnh mẽ ép xuống, miễn cưỡng khống chế hướng đi của tia quang mang màu ám lan.

"Phốc____"

Tia quang mang màu ám lam như không hề gặp bất kỳ sự ngăn trở nào, xuyên bụng Song Đầu Viên Hầu Vương mà đâm ghìm xuống mặt đất.

Băng Thiên Lương giãy dụa đứng lên từ một lùm cây cách đó không xa, hắn tiêu hao thật sự đã quá lớn, đến mức không còn sức tái chiến. Nhưng lại vừa vặn thấy được cảnh này, hắn không khỏi nghĩ lại một màn khi thi đấu vòng hải tuyển. Cái kia... Là hồn đạo khí sao?

Phần bụng bị đánh trúng, cả hai cái đầu của Song Đầu Viên Hầu Vương đồng thời phát ra tiếng nộ hống vang trời, muốn dùng một bàn tay chụp chết cậu nhưng lại bị các cây Lam Ngân Thảo từ dưới mặt đất đâm lên giữ chặt.

Thành bại chính là lúc này!

Lam Mộng Cầm ở phía xa nhìn chăm chú không rời, không khỏi lau mồ hôi vì Thiên Hàn

Các nàng đều thấy phần bụng của Song Đầu Viên Hầu Vương bị thanh đại kích màu lam sậm đó đâm xuyên, cả hai đều không khỏi ngạc nhiên kêu lên. Cuối cùng cũng xuất hiên ánh rạng đông thắng lợi. Thế nhưng thực lực của Song Đầu Viên Hầu Vương vẫn vượt quá dự liệu của các nàng. Hai vệt sáng tím bất chợt bắn ra từ trong đôi mắt của nó, trực tiếp bắn về phía Lạc Ly

Lạc Ly miễn cưỡng dùng băng thiên đỡ lấy đòn tấn công đó. Nàng chính là ban nãy dùng rất nhiều băng nguyên tố bảo vệ Lưu Phong, Tiền Lỗi nhóm Băng Thiên Lương khỏi xung kích nên sinh ra mệt mỏi vô cùng. Đòn ánh sáng màu tím đó làm vỡ băng khiên Lạc Ly vội vàng lui ra sau nhưng tiếc vẫn bị thương.

Nồng nọc trong mắt của Thiên Hàn dựng thẳng lên đầy đáng sợ cậu đột nhiên phóng người lên, tay trái kéo lấy thanh đại kích trước mặt, mũi chân đạp vào báng kích mượn lực, thừa dịp cánh tay của Song Đầu Viên Hầu Vương đang bị giữ chặt, cậu cấp tốc nhảy lên nửa người trên của nó.


Mà lúc này Lạc Ly rốt cuộc là hắn ta muốn làm cái gì kể từ khi lấy hai loại Lam Ngân Thảo hợp lại thì đã kinh hãi sắc mặt trắng bệt đến mức nào. Nàng đã cùng hắn chiến đấu lâu như vậy còn chưa chiêm ngưỡng chiêu đó của hắn hay sao? Đây là chiêu mạnh nhất 1 kích tất sát cả người thi triển và kẻ thù đều vong. Đồng vu qui tận! Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ!

Không! Nàng không cho phép!!!!!

" KHÔNG!!! _____" 

....................

Thiên Đấu tinh.

Bắc Nguyệt chậm rãi đi trên đường lớn, dưới những bóng cây xanh râm mát của học viện. Mỗi ngày, sau khi ăn cơm tối nàng đều có thói quen đi ra ngoài chút, thưởng thức không khí trong lành phía ngoài.

Nàng đã quen với cuộc sống ở nơi này, dạy một chút học sinh, không có việc gì lại tản bộ. Tâm tình của nàng vẫn luôn rất bình tĩnh, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra khuôn mặt đẹp với đôi mắt to tròn kia. Vừa nghĩ tới hắn, nàng lại không tự giác mà lộ ra nét mỉm cười.

Không biết Thiên Hàn cùng Lạc ly sát hạch tại Sử Lai Khắc thế nào rồi, hi vọng bọn hắn đều có thể thi đậu. Trong nội tâm nàng không nhịn được mà nghĩ tới hai đứa nhỏ này.

Đột nhiên bước chân của Na Na chợt dừng lại, đôi mắt đen vẫn ôn hòa đột nhiên tỏa ánh quang mang, mái tóc đen sau đầu đón gió phiêu động.

" Lạc Ly gặp nguy hiểm "

Đôi mắt tím của Bắc Nguyệt lập tức hóa thành đồng tử dựng thẳng, một cỗ ý niệm phóng lên tận trời cao, chỉ trong chốc lát, dùng thân thể của nàng làm trung tâm, chung quanh lập loè từng tia ánh bạc, phảng phất như toàn bộ không gian đều bị xé rách vậy.

Sau một lát, tất cả những thứ này mới lặng yên không một tiếng động khôi phục bình thường. Bắc Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ: "Không có gặp nguy hiểm mà!

...