- Của ai? – N bắt đầu hơi cau mày
- Của N đó
- Hix
- Thế có về ký túc nữa không?
- Có. Mang qua phòng N
- Còn bọn trong phòng N
- Đi hội chợ rồi
- Giữa trưa đi. Bọn nó điên rùi
- Có qua không?
- Có chứ
Không biết phòng N thế nào nhỉ. Mình tò mò muốn biết quá. Sao có thể bỏ lỡ cơ hội được. Về phòng. Mấy con lợn này ngủ kinh thế
May mà nhờ võ công thâm hậu, luồn luồn, lách lách, còn học được thêm thuật tàng hình và lăng ba vi bộ mà thoát khỏi tầm kiểm soát của thanh tra ký túc (Nhiễm kiếm hiệp tý). Như thằng ăn trộm vậy. Khổ thế đấy. Hix
- Vào đi! Ngó nghiêng gì thế? Không có ai đâu - N cười nói
- Ờ ờ
Đúng là phòng con gái. Không đồ đạc lung tung như phòng mình (cứ về đến phòng là tiện tay quẳng).
Chỗ N ở rất sạch sẽ (Trong phòng chỗ mình cũng là sạch nhất rồi). Mà... sao nhiều quà thế nhỉ? Có cả gấu bông, cá sấu nhìn còn mới lắm. Hix quà của mình chẳng ăn nhằm gì rùi.
- Hộp này của H nhỉ? Mở trước đã. Hihi – N bóc quà của mình
- Đẹp quá, H tự làm à?
- Ờ. Xấu mà. H làm còn vụng lắm – Xấu hổ quá
- Không. N thích lắm. Sau ai làm cho N thế này thành thật. N sẽ lấy người đó.

- Thật sao?
- Thật luôn. Mà cái túi gì trên tay thế. Túi quà đấy hả
- Ukm
- Mang lại đây đi. Mình cùng mở
Mình không có nhiều quà giống N, chỉ là bọn bạn cùng phòng, em gái và Cường.
- Hộp ước này – N nói – Cái này là của Hoa đúng không?
- Ờ. Mà cái này có gì nghĩa gì thế?
- H không biết thật à?
- Không
- Về tìm hiểu đi
- Thôi mà giải thích đi
- Tự hiểu đi
- Ơ. N cũng có hộp ước này
- À. Của Gia Huy
- Gia Huy
- Ukm. Anh ấy hơn mình 4 tuổi lận đấy. Tốt với N lắm
- Tốt với N lắm
- Ukm
- Là... thôi.
- Sao?
- Người yêu của N à?
- Không. N chỉ xem như anh trai thôi – N hiểu là mình nghĩ gì. N quá sắc sảo
- Vậy được rồi
- Thôi bóc tiếp đi!
Cũng chỉ mất một lúc để bóc hết cái đống quà đó. Sau đó, mình rủ N đi uống nước. Lại luồn luồn, lách lánh tránh xa những ánh mắt trìu mến của các thanh tra thân yêu nếu không muốn bị kỷ luật. Haiz. Khổ thế đấy.
- Chị Vân – Mình hét lên
- Biết rồi. Hai đứa ngồi đó đi – chị Vân lên tiếng
- Cho một Sting và một nâu đá – N lên tiếng
- Ơ – Mình quay sang
- Không giống mọi khi nữa à – chị Vân ra hỏi
- Không ạ - N nhanh nhau đáp
- Nè – mình gọi N
- Sao
- Sao hôm nay lại gọi thế?

- H thích cafe mà
- Uống cùng cũng được mà
- Ai nói là cho H
- Hử
- Cho N cơ mà
- Uống tối không ngủ được đâu
- Không ngủ để chọc cho H không nghịch máy tính nữa
- Hơ. Tối nay tại hạ sẽ tắt điện thoại
- Thử xem
- Giờ tắt luôn
- Này tối gọi đi chơi với N không thấy thì liệu
- Ực
- Mà không thấy Cường với Quỳnh đâu nhỉ?
- À. Anh Cường nói đi hội chợ rồi
- Haiz. Chán thế
- Ngồi với H chán à
- Ukm
- Hả?
- Có người được đưa đi chơi. Còn mình thì phải rủ mới đi
- Của hai đứa này – chị Vân mang đồ ra
- Em cảm ơn – cả hai đứa đồng thanh
- Mà tối nay đi đâu thế N – Mình quay sang hỏi N
- Tối rồi biết – Lúc nào N cũng bí mật thế
- Nói luôn đi

- Không đi thì ở nhà
- Hix
****************************************************************************
- Hành khách nghỉ ngơi 30 phút – Tiếng nhà xe vang lên
........
- Xuống không?
- Dạ. Anh xuống đi. Em muốn ở trên này
- Ukm
Mình nhìn thấy ánh mắt của Bé. Trong đó có nỗi buồn và sợ. Lâu lắm rồi từ ngày đó, mình không thấy.
- Chị cho em chai sting. À. 2 chai
- Của em hết 30.000
- Em gửi chị
Trở về xe, Bé vẫn ngồi đó mắt đượm buồn. Tự dưng mình thấy buồn. Không biết tại sao lại thế nữa. Có cái gì đó từ quá khứ đang len lỏi tìm lối thoát. Khoan đã, không được như thế. Trấn tĩnh lại mình về chỗ.
- Uống không?
- Anh vẫn còn nhớ?
- Uống không? – Không để Bé nói hết câu
- Có - Bé cầm lấy chai Sting
Mình mở chai Sting ra uống. Uống xong hơi đầu. Bé cầm lấy tay mình phím mật ngữ xưa “ Có người theo anh. Cẩn thận. Mũ đen, áo khoác vàng”
“Gì?”. Nhìn quanh xe. Đúng là có một người như vậy. Đợi đã, mình thấy người này từ trong ngõ trọ mà. Cũng lên xe này sao. Sao Bé biết vậy? À, cũng không có gì lạ? Tài năng của Bé là đây mà. Miêu Nhân