Niên Ái đang trên đường cùng với Định Ngôn trở về nhà của anh, từ lúc lên xe Niên Ái không nói gì cả cứ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa xe.

Ban đêm không khí trở nên dịu mát khiến cho con người ta cũng dễ thở hơn nhiều phần.

Trong lòng bất giác hồi tưởng chuyện của quá khứ, cô nhớ lại, nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn trẻ thơ.
Nhớ khi cô vẫn còn học cấp 1 có lần trời mưa rất to ba cô tan làm xong đội áo mưa qua trường chở cô về.

Lúc đó nhà vẫn chưa có điều kiện, trên chiếc xe máy tồi tàn cô ở phía sau được ba che mưa chăn gió, dù không nói ra nhưng khi đó trong mắt cô, ba giống như một người hùng vậy, dũng cảm, hết lòng che chở cô.
Lại nhớ mỗi khi cô chuẩn bị nhập học đêm trước ngày đầu tiên đi học mẹ điều tỉ mỉ ủi từng cái áo, cái quần thẳng tấp sau đó treo vào tủ ngay ngắn cho cô.

Dưới ánh đèn những đêm đó mẹ tựa như một tiên nữ vậy, dù không phải xinh nhất nhưng là chăm chỉ nhất, lo lắng cho cô nhất, yêu thương cô nhất.
Rồi cô lại nhớ đến khung cảnh ban nảy, nhớ lại từng chuyện một đã xảy ra khi cô lên cấp 3, đại học.

Niên Ái bắt đầu có chút nghĩ ngờ, nghi ngờ người trước mặt cô vừa nảy có phải thật sự là ba mẹ cô không? người mà luôn che mưa chắn gió cho cô, người mà luôn dịu dàng tỉ mỉ biến đi đâu hết cả rồi? Đối diện với những ánh mắt đó, từ khi nào cô lại cảm thấy căng thẳng đau lòng như vậy?
Người xưa có câu Hổ Dữ Còn Không Nỡ Ăn Thịt Con vậy tại sao?, họ nói họ làm vậy là vì cô, vì muốn tốt cho cô, Niên Ái càng nghĩ càng cảm thấy nực cười.


Họ nhiều lần ép buộc cô vậy mà đến cuối cùng họ là bảo là vì muốn tốt cho cô.

Năm đó đến Hà Xuyến cô luôn ôm hi vọng họ sẽ giữ cô lại nhưng đến cuối cùng vẫn cứ lạnh nhạt với cô, 3 năm qua không hề thay đổi thái độ.
Dòng suy nghĩ trong đầu lại bắt đầu rối tung cả lên, có quá nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng lời giải thì chắc có thể cả đời này cô cũng không tìm được.

Điện thoại bên cạnh reo lên, Niên Ái không nhanh không chậm, lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình là Lâm Mai Châu gọi đến.
Niên Ái thấp mắt nhấn nút nghe:[Alo]
Lâm Mai Châu khẩn trương:[Niên Ái tớ nghe nói cậu lại cãi nhau với gia đình à?]
Niên Ái hạ giọng:[Ừm]
Lâm Mai Châu:[Sao thế, sao lại cãi nhau?]
Lâm Mai Châu:[Tớ nghe Quang Vỹ nói lúc đầu ba mẹ cậu chỉ lơ cậu thôi mà?]
Lâm Mai Châu:[Sao ăn xong một bữa cơm lại thành cãi nhau rồi?]
Niên Ái:[Vẫn là vì chuyện đó thôi]
Niên Ái:[Cũng không gì mới mẻ]
Niên Ái:[Tớ quen rồi]
Lâm Mai Châu:[Nhưng tớ nghe nói lần này cậu dám bật lại ba mẹ à?]
Niên Ái:[Ừm]
Lâm Mai Châu ngạc nhiên:[Trời đất ơi, động lực nào thế, bình thường cũng có thấy cậu la hét gì đâu]
Niên Ái:[Ba mẹ mình có hơi quá đáng nên mình nhất thời không nhịn được]
Niên Ái nhỏ giọng hơn:[Không nhịn được mà hét lại 2 lần]
Lâm Mai Châu:[Còn tận 2 lần]
Lâm Mai Châu giọng điệu chất vấn:[Khai thật đi có phải là ba mẹ cậu đã nói gì đến Định Ngôn không?]
Niên Ái:[Ừm, có một chút xúc phạm]
Lâm Mai Châu:[Thôi đi cô ơi, một chút mà cậu nói thì cũng phải 7749 ý]
Lâm Mai Châu:[Làm bạn bao nhiêu năm cậu đừng tưởng tớ không biết cậu là người thế nào]
Lâm Mai Châu:[Nếu như mà chỉ chút chút thì có đánh chết cậu cũng không dám bật lại]
Niên Ái không nói, Lâm Mai Châu lại nói tiếp:[Vậy giờ cậu tính thế nào?]
Niên Ái chán nản:[Còn thế nào, ngày mai mình sẽ về Hà Xuyến, công việc ở đấy sắp chất tới đầu tớ rồi]
Câu nói của cô vô tình lọt vào tai Định Ngôn, anh có hơi xoay đầu qua cô một chút, chân mày hơi nhướng lên.


Niên Ái dù đang nói chuyện điện thoại nhưng vẫn để ý được hành động của anh.
Lâm Mai Châu ngạc nhiên la hét:[Cái gì? ngày mai cậu về có phải hơi sớm không?]
Lâm Mai Châu:[Mai mới là mùng 2 thôi đấy, cậu về không tiếc à?]
Niên Ái:[Tớ tiếc tiền hơn]
Niên Ái cố tình nhỏ giọng hết mức có thể để anh không nghe thấy:[Với lại tớ không mặt dày tới nổi ở lại nhà người khác 3 4 hôm mà không chịu về đâu]
Nói dứt câu Niên Ái còn cố tình xoay sang xem biểu cảm của anh, nhận thấy biểu cảm không chút thay đổi Niên Ái mới an tâm để nói chuyện tiếp.
Lâm Mai Châu:[Hay là cậu chuyển qua nhà tớ, ba mẹ tớ cũng biết cậu mà]
Niên Ái:[Vậy sao được, nói chung tớ vẫn là tiếc tiền lắm]
Niên Ái mở miệng ra 1 câu là tiền, 2 câu cũng là tiền khiến cho Lâm Mai Châu có chút bực bội:[Tiền tiền tiền, cậu thiếu bao nhiêu tiền bà đây chu cấp cho cậu]
Niên Ái hờ hững đưa ra con số:[200 triệu]
Lâm Mai Châu thét lên muốn thủng cả loa điện thoại của cô:[Mẹ ơi, cậu cậu cắt cổ mình luôn đi]
Lâm Mai Châu:[Cậu cần nhiều tiền vậy làm gì?]
Niên Ái dở thói tính toán:[Tiền thuê mặt bằng, vật liệu, thợ thi công, mua sách]
Niên Ái:[Sơ sơ mấy cái đó thôi cũng đã rất nhức đầu rồi]
Lâm Mai Châu:[Cậu thật sự chưa từ bỏ cái nhà sách của cậu đấy à]
Niên Ái gác tay lên khung cửa xe, thở dài:[Haizzz ước mơ cả đời của mình đấy, nói từ bỏ là từ bỏ được à]
Niên Ái:[Nhắc đến làm tớ lại nhớ tên Trịnh Đông kia]
Niên Ái:[Lừa gạt mình mấy tháng đến cuối cùng tặng cho mình một câu Công ty thiếu hụt nguồn vốn]
Niên Ái:[Anh ta nhìn tớ quần quật làm ngày làm đêm hả hê một trận rồi lại không nhận hạng mục đó]
Lâm Mai Châu:[Thôi đừng tức giận nữa, ngày mai mấy giờ cậu bay]
Niên Ái:[Chiều]

Lâm Mai Châu:[Vậy chúng ta gặp mặt trước được không?]
Lâm Mai Châu:[Tớ nhớ cậu chết đi được]
Niên Ái:[Vậy cũng được, thời gian với địa chỉ tớ sẽ nhắn qua cho cậu]
Lâm Mai Châu:[Ok, vậy tớ tắt đây]
Niên Ái:[Bye]
Vừa bỏ điện thoại xuống đúng lúc cũng về đến nhà, sau khi cất xe Niên Ái và Định Ngôn bước vào nhà.

Ba mẹ Định Ngôn vẫn chưa ngủ khi nhìn thấy Định Ngôn và Niên Ái về nét ngạc nhiên hiện lên trên mặt.
Ông Trần Kiên:"Tối rồi hai đứa vẫn về sao?"
Niên Ái như bị hóa đá trước câu hỏi của ông, trong lòng không biết nên trả lời thế nào cho thỏa đáng, chẳng lẽ lại nói cô vừa gây ra một trận đại chiến bên nhà mẹ nên chạy về đây? như vậy có phải hơi quá không ổn không?.
Bà Liễu Giai nhìn biểu cảm của Niên Ái cũng đoán ra được phần nào câu chuyện rồi, không muốn cô phải khó xử nên bà liền lên tiếng giải vây cô khỏi sự ngượng ngùng này.
Bà Liễu Giai:"Chắc là mệt lắm rồi nhỉ, Niên Ái con mau lên phòng tắm rửa nghĩ ngơi đi"
Niên Ái như được mở đường, cô nhanh nhẹn:"Vâng ạ, vậy con xin phép trước"
Nói rồi Niên Ái nhanh chân đi lên phòng tắm rửa thay đồ.

Riêng Định Ngôn cũng định đi lên theo cô nhưng bị ba mẹ kéo lại hỏi chuyện..