2 Ngày Sau
30 tết, Niên Ái đang cùng với anh ở trên chuyến bay trở về Nam Lĩnh.

Dù đã 2 ngày trôi qua nhưng Niên Ái vẫn cứ hồi hộp như lúc Định Ngôn vừa nói cho cô biết chuyện mẹ anh muốn gặp cô.

Niên Ái xoay đầu sang nhìn anh, cô lại bắt đầu luyên thuyên vài chuyện.
Niên Ái:"Này Định Ngôn, ba mẹ anh là người thế nào vậy?"
Định Ngôn nghiền ngẫm:"hum......."
Định Ngôn:"Ba mẹ anh à, họ cũng giống như các bậc phụ huynh bình thường thôi"
Niên Ái bĩu môi:"Nói gì thế không biết"
Niên Ái:"Vậy là khó hay dễ"
Định Ngôn phì cười:"Haha em căng thẳng đấy à?"
Niên Ái phản bác:"Đương nhiên là căng thẳng rồi"
Định Ngôn:"Em đứng trước mấy trăm người dõng dạc nêu lên cảm nhận của bản thân còn chưa thấy em căng thẳng bao giờ".


truyện teen hay
Niên Ái:"Chuyện này với chuyện đó đâu có giống"
Niên Ái giọng lí nhí:"Đây là ba mẹ của anh"
Niên Ái:"Nhỡ đâu em làm gì đó không đúng họ không có thiện cảm với em thì chúng ta phải làm sao?"
Định Ngôn:"Thì anh sẽ nắm tay em bỏ trốn ra khỏi vũ trụ này"
Niên Ái:"Xì, ai thèm đi với anh"
Định Ngôn trêu ghẹo cô:"Thật không?"
Cô bắt đầu cảm giác được anh dường như không muốn cung cấp bất kì thông tin nào cho cô cả mà chỉ muốn chọc ghẹo cô thôi.

Niên Ái nhắm mắt lại giả vờ như ngủ không muốn đếm xỉa gì đến anh.
Vài giờ sau chuyến bay đã được hạ cánh cô cùng anh kéo hành lý ra khỏi sân bay.

Vừa qua cổng an ninh đã thấy hai người trung niên và một chàng trai trẻ đứng vẫy vẫy tay về phía anh.

Định Ngôn đi về hướng của họ, không nói cô cũng biết họ chính là ba mẹ và anh trai của Định Ngôn.
Định Ngôn bước đi trước cô sãi bước theo sau, mặc dù kẻ đi trước người phía sau nhưng tay của anh vẫn luôn nắm chặt tay của Niên Ái.

Mồ hôi lạnh từ tay làm anh cảm nhận được sự căng thẳng nơi cô.

Định Ngôn đi chậm lại, nói nhỏ về phía cô.
Định Ngôn:"Không sao, có anh đây"
Lời nói của anh khiến cô an tâm hơn một chút, dù cô không biết ba mẹ anh là người thế nào nhưng cô tin dù cho có chuyện gì xảy ra người con trai trước mắt cô vẫn cứ như hiện tại nắm lấy tay cô không ngần ngại đi về phía trước.
Đến nơi bọn người họ đang đứng đợi, anh và cô cùng đứng lại để giới thiệu nói chuyện vài câu.
Định Ngôn:"Ba, mẹ, anh trai em về rồi"
Định Ngôn nhìn về hướng của cô:"Đây là bạn gái của em, Niên Ái"
Định Ngôn lại nhìn về hướng ba mẹ và anh trai mình:"Đây là ba mẹ và anh trai của anh"
Niên Ái lễ phép cúi gập người:"Con chào hai bác và anh ạ"
Mẹ Định Ngôn bà Liễu Giai vội vàng:"Chào con"

Niên Ái xoay qua hành lí của mình lấy một số món quà mà cô chuẩn bị sẵn từ trước:"Con có chút quà biếu hai bác ạ"
Bà Liễu Giai từ chối miệng vẫn cười:"Quà cáp gì chứ con đừng khách sáo sau này cũng là người nhà cả rồi"
Sau này cũng là người nhà? Mẹ Định Ngôn thật sự xem cô là con dâu sao.

Mặc dù bà Liễu Giai không nhận nhưng cô vẫn không thể cứ thế mà mang về:"Bác nhận cho con vui ạ"
Định Ngôn bên cạnh cũng nói giúp cô mấy câu:"Hay là mẹ nhận cho cô ấy vui"
Ông Trần Kiên bên cạnh cũng góp thêm vài câu:"Tôi thấy Định Ngôn nói đúng đấy hay là bà nhận cho cả đôi bên cùng vui"
Được hai cha con khuyên ngăn bà Liễu Giai cũng không nỡ gì từ chối:"Vậy thôi, bác nhận cái này nhé"
Anh trai Định Ngôn cũng vui vẻ không hết lời:"Chào em anh là Đình Luân"
Niên Ái niềm nở:"Vâng, chào anh ạ"
Đình Luân:"Em dâu ở ngoài xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều đấy nhé"
Nghe đến hai chữ em dâu khiến cho cô có hơi đỏ mặt, ngượng ngùng:"Vâng, anh quá khen rồi ạ"
Ông Trần Kiên:"Thôi đừng đứng đây nữa, lên xe về nhà thôi"
Bà Liễu Giai:"Đúng thế đúng thế, Niên Ái vào xe đi"
Niên Ái:"Vâng ạ"
Trên xe, Niên Ái ngồi giữa Định Ngôn và mẹ anh còn ba anh thì ngồi ghế phụ, anh trai anh đảm nhiệm vị trí lái xe.

Dù ấn tượng đầu là thấy mẹ anh rất hòa nhã nhưng cô vẫn rất căng thẳng dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt cô chỉ sợ bản thân làm sai gì đó liền không được ý người lớn.
Bà Liễu Giai vui cười, nắm lấy tay cô:"Niên Ái bác nghe nói con với Định Ngôn nhà bác học chung cấp ba đúng không?"
Trời ơi, mẹ Định Ngôn nắm tay cô, nội tâm Niên Ái gào thét lời nói cũng lấp bấp theo:"V...vâng"

Bà Liễu Giai:"Con với nó quen biết lâu như vậy chắc cũng biết nhiều tật xấu của nó lắm nhỉ?"
Niên Ái vẫn giọng điệu đó, dùng hết hơi sức để nói những vẫn không thể nói ra câu trọn vẹn:"C..cũng không nhiều đâu ạ"
Bà Liễu Giai dùng tư thế giống như mấy cô tám chuyện:"Bác nói con biết thằng bé đó nhìn thế thôi chứ gian xảo lắm, lúc nó nói có bạn gái bác còn nghĩ là cô gái nào xui xẻo thế lại bị cái mặt hiền từ của nó lừa"
Định Ngôn bên cạnh bất mãn:"Mẹ, con nghe hết đấy nhé!"
Định Ngôn:"Có ai lại nói xấu con trai mình như mẹ không?"
Bà Liễu Giai lấy lại vẻ mặt cứng rắn:"Mẹ nói không đúng sao?"
Ông Trần Kiên cũng xoay xuống:"Kìa bà, giữ chút thể diện cho con trai mình đi"
Bà Liễu Giai:"Thể diện, không nói rõ lỡ đâu con gái nhà người ta bị lừa thì làm thế nào?"
Bà Liễu Giai:"Nhìn con bé hiền thế này chắc chắn là ranh con tốt do ông dạy dỗ ra dụ ngon dụ ngọt người ta rồi"
Niên Ái phì cười, tình huống đúng là khác 180° với những gì mà cô suy nghĩ.

Lúc đầu cô cứ nghĩ mẹ Định Ngôn sẽ giống như các bà mẹ trong phim vậy thật hung dữ sau đó sẽ chống đối chuyện tình cảm của con trai mình đến cùng vì một cái lí do gì đó hết sức vô lí.
Nhưng mẹ Định Ngôn thì khác, con trai đem bạn gái về ra mắt điều đầu tiên sợ hãi là bạn gái bị con trai lừa gạt đúng là kiểu phụ huynh có một không hai trên đời.
Niên Ái vỗ vỗ tay bà Liễu Giai như trấn an:"Không có đâu ạ, tụi con là tình nguyện yêu nhau ạ"
Niên Ái:"Anh ấy cũng không có dụ dỗ con đâu ạ".