Ông Mạc Minh bên cạnh nắm lấy tay con gái mình từng bước từng bước dẫn Niên Ái vào trong lễ đường. Đôi chân chậm cất bước đi bên người ba của mình, cô hoài niệm về những chuyện thuở xưa. Nhớ về những lần còn thơ, ba thường dắt tay cô đi dạo trên từng con phố, dắt qua dắt lại nhiều đoạn đường trong đời cô, cuối cùng là dắt tay cô vào trong lễ đường.

Mọi người tập trung hướng mắt về phía cô dâu, nụ cười kiều diễm, cử chỉ dịu dàng, tựa như một nàng công chúa lung linh tỏa sáng. Đoạn đường từ cửa nhà thờ đến sảnh chính không hề xa, nhưng nó như một thước phim tua chậm những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Có lẽ trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến con người ta phải đau thương, buồn bã nhưng nếu như những đau thương ấy, buồn bã ấy có thể đổi được hạnh phúc của ngày hôm nay dù có đau buồn hơn nữa cô cũng cam lòng chịu đựng.

Những sãi bước ngày càng cách Định Ngôn không xa, hình ảnh anh dần rõ ràng hơn trong ánh mắt của cô. Người niên thiếu năm nào đã không còn cái dáng vẻ thư sinh nhút nhát nữa rồi, mà thay vào đó là sự trưởng thành, mạnh dạn, luôn cho cô một cảm giác an toàn khó nói khi ở bên cạnh.

Anh cười tươi đến mức ôn nhu, sãi bước cuối cùng bọ họ dừng chân trước anh. Ông Mạc Minh nhìn xuống bàn tay con gái mình quyến luyến một lúc rồi mới chuyển sang cho Định Ngôn, đôi mắt ông thoáng qua chút buồn lòng.

Ông vỗ nhẹ vài cái vào đôi tay đang nắm chặt nhau của hai người trẻ, chất giọng run run, ông nhìn Định Ngôn:"Sau này phải nhớ hòa thuận, chăm sóc tốt cho Niên Ái có biết không?"

Định Ngôn nhìn lại ông, đáp rất chắc chắn:"Vâng, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."

Nhận được câu trả lời từ anh, ông Mạc Minh đảo mắt sang nhìn Niên Ái một lần nữa rồi mới quyết định rời đi. Thế gian thường nói trên đời không có ai yêu thương con gái bằng người ba, và cũng không có ai yêu ba bằng con gái. Những chuyện không vui trước kia nếu nghĩ thoáng một chút suy cho cùng ông cũng là không muốn đứa con gái duy nhất này phải khổ cực kiếm từng đồng từng cắt.

Nhìn bóng lưng ba mình ngày càng cách xa sảnh chính hôn lễ, trong lòng Niên Ái dâng lên một chút hụt hẫng. Nuôi con bao nhiêu năm cuối cùng là tự tay gả con cho người khác đương nhiên cũng sẽ có chút buồn lòng. Nhưng không sao cả, vì người cô lấy là một người cực kì tốt, vậy nên nổi hụt hẫng ấy cũng sớm tiêu tan trong làn không khí.

Nắm lấy tay cô, Định Ngôn sẽ là người dắt tay Niên Ái đi hết đoạn đường cuối cùng của sảnh chính hôn lễ. Phong, hoa, tuyết, nguyệt 4 thứ hòa quyện tạo thành mỹ cảnh nơi trần gian lại chẳng thể đẹp bằng khung cảnh đôi ta dắt tay nhau từng bước từng bước đi đến lễ đường.

Đến nơi, cả hai đứng đối diện vào nhau, anh nhẹ nhàng kéo chiếc màng trùm đầu trắng mỏng của cô lên, nét thanh tú nhẹ nhàng thoát ẩn thoát hiện sau lớp vải mỏng hiện lên rõ ràng.

Cha Xứ bắt đầu nghi thức đọc lời tuyên thệ giữ vợ và chồng. Tiếng nói vang vọng khắp cả phòng, những lời như thế này cả anh và cô điều đã nghe đến phát chán trong những bộ phim truyền hình, nhưng hôm nay đứng tại đây, cùng với người mình yêu, người mình trân trọng thì lại là một cảm giác rất háo hức.

Đọc qua xong một lượt, người từ trên hướng xuống về phía chú rễ:"Trần Định Ngôn con có đồng ý lấy Lê Niên Ái làm vợ không? Dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay ốm đau....."

Đợi đến lúc giọng đọc đều đều ấy tắt đi, Định Ngôn lại nắm chặt tay cô thêm một chút, gương mặt cười tư như hoa nở, chất giọng trầm ấm thốt lên:"Con Đồng Ý."

Nhận được đáp án từ Định Ngôn, người trên cao kia lại xoay sang Niên Ái, tiếp tục với chất giọng đều đều ông lại tiếp tục nói:"Lê Niên Ái con có đồng ý lấy Trần Định Ngôn làm chồng không? Dù giàu có hay nghèo....."

Không hiểu tại sao lúc này cô lại rất muốn khóc, sống mũi bắt đầu cay cay, tại nơi khóe mắt cũng cảm nhận được sự ướt át. Nếu có người hỏi cô hiện tại bản thân đang nghĩ gì? cô quả thật sẽ không biết trả lời thế nào, mạch suy nghĩ của cô hiện tại rất hỗn độn. Vì sao hỗn độn, cô cũng không biết làm sao để lí giải cho thỏa đáng nhưng cô chắc chắn một điều đây là hạnh phúc, một cái hạnh phúc rất khác biệt mà không giống với loại hạnh phúc nào trước đây.

Hạnh phúc vì hôm nay cô ấy đứng tại đây với người mà cô ấy đã ước mơ từ thời niên thiếu, hạnh phúc vì trong mắt anh ấy cũng có sự hiện hữu của cô ấy, hạnh phúc vì sau này và mãi mãi về sau giấc mơ này của cô ấy không phải là cơn mộng mị tạm thời mà là vĩnh viễn, cô ấy đã bắt được anh ấy, bắt được giấc mơ từ thời niên thiếu đến lúc trưởng thành.

Chất giọng ngân vang đều đều kết thúc, một khoảng không im lặng vài giây hiện lên khiến cho mọi người ở dưới cũng trở nên bồn chồn. Định Ngôn khẽ lay đôi tay cô, Niên Ái thoát ra mạch suy nghĩ đôi mắt đỏ hoe từ bao giờ, giọt nước mắt hạnh phúc cuối cùng cũng chầm chậm lăng xuống động trên gò má trắng hồng của cô.

Khuôn miệng mở to hơn bình thường, cô muốn những người trong hôn lễ hôm nay ai ai cũng biết cô bằng lòng thế nào, tình nguyện thế nào:"Con đồng ý."

Tiếng nói vang lên trong sự im lặng, cả hai cùng trao nhẫn cho nhau. Những chặng đường mà ta đã qua có thể là không dễ dàng, nhưng bạn tin không? trong tình yêu không thể không có sóng gió, vì sóng gió chính là chất xúc tác bên ngoài khiến cho loại tình cảm này trở nên cứng rắn hơn, cứng đến nổi không ai có thể đập vỡ.

Trên tay hai người là hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh, tuy không phải là thứ đồ quá quý giá nhưng đây chính là minh chứng, minh chứng cho một sự kết thúc đẹp đẽ, một sự kết thúc mĩ mãn. Mà cũng không phải là một sự kết thúc, đây chính là mở đầu, mở đầu cho một tương lai tươi đẹp khác được mở ra.

Anh tiến đến, kéo càm cô lại gần, trước khi đặt một nụ hôn lên môi Niên Ái, Định Ngôn khẽ thì thầm:"Niên Ái, anh yêu em."

Niên Ái thuận thế choàng tay qua sau gáy Định Ngôn, gương mặt tinh xảo, đôi mi dài uốn cong, tất cả tạo nên một cái gì đó rất hoàn hảo, giọng điệu vừa nũng nịu vừa cứng cỏi:"Em cũng yêu anh."

Định Ngôn khom người xuống một chút, Niên Ái lại kiễng gót chân lên một chút, môi kề môi chạm vào nhau. Không biết ở đâu đó cô đã từng đọc được một câu nói như thế này Đừng Chỉ Kiễng Gót Chân Của Mình Lên Để Yêu Một Người Vì Nó Sẽ Khiến Cho Bạn Mỏi.

Đúng thế, tình yêu là do hai người cùng nhau vun đắp, nếu như Niên Ái cô kiễng chân thì Định Ngôn anh sẽ khom người, vì cả hai thật sự yêu nhau vậy nên cả hai sẽ bằng lòng cố gắng vì nhau mà không hề ngần ngại bất cứ cản trở gì.

Dưới tràn pháo tay nồng nhiệt của tất cả mọi người, bọn họ trao cho nhau cái hôn và cái ôm nồng ấm nhất.

Sau Này Nắng Có Tắt

Mây Kia Có Bạc Màu

Xin Tay Người Nắm Chặt

Đừng Để Lạc Mất Nhau.

...........End...........

*******Lề Của Tác Giả.

Và thế là bộ truyện đầu tay của mình sau bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cũng đã có được cái kết mĩ mãn, cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành và tiếp thêm nghị lực cho mình có thể hoàn thành xong bộ truyện này. Như đã thông báo trước đó trên trang cá nhân của mình sau khi kết thúc bộ truyện này mình sẽ tiết lộ một số tình tiết câu chuyện và ý tưởng tạo nên nhân vật vậy nên mình sẽ ra thêm một chap nữa để nói về ý tưởng cốt truyện của bộ truyện này và sẽ thông báo thời gian trở lại với một bộ truyện mới, mong mọi người sẽ chú ý vào theo dõi.