Chúc Tinh Dao nhìn cô nhóc hơn năm tháng tuổi, chậm rãi vươn tay ôm lấy con bé, Giang Đồ sợ cô ôm không tốt, giơ tay ôm lấy cô, không biết có phải Giang Đồ trời sinh hấp dẫn con bé hay không.

Em bé nắm lấy ngón tay thon dài của Giang Đồ, y y a a kêu lên.

Chúc Tinh Dao nhìn bàn tay nho nhỏ kia, mím môi, ngẩng đầu nhìn Giang Đồ.

Đinh Hạng ha ha cười to: “Xem này, con gái tôi từ nhỏ đã thích trai đẹp.”

Một giây sau, cô bé lắc lư cơ thể nhào về phía Giang Đồ.

Trong lòng Chúc Tinh Dao hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Đồ ca, anh rất hấp dẫn trẻ con…”

“Có thể giống như Ý Ý vậy, chỉ là muốn lấy kính của anh.” Giang Đồ rất ít tiếp xúc với trẻ con, anh không cảm thấy mình hấp dẫn em bé.

Quả nhiên, cô nhóc nhào tới, bàn tay nhỏ bé hướng về phía anh.

Chúc Tinh Dao vội vàng ôm bé xoay người, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Thật là... “

Ai mà biết xoay người cũng vô dụng, cô nhóc tựa hồ rất thích Giang Đồ, nằm ở trên vai cô, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra muốn nắm lấy. Giang Đồ suy nghĩ một chút, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cực kỳ mềm mại.

Tay anh lại bị nắm lấy, bàn tay nhỏ bé ấy đang nắm chặt một ngón tay của anh.

Chúc Tinh Dao quay lại, sắc mặt hơi hoảng hốt, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, không biết làm dáng vẻ Giang Đồ làm bố trông sẽ như thế nào?

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô: “Đưa cô bé cho Đinh Hạng đi.”

“Để mình để mình!” Lê Tây Tây chạy tới, ôm cô bé lại, vui vẻ nói, “Mình còn chưa ôm đủ đâu.”

Hai cánh tay Chúc Tinh Dao trống rỗng, cô từ từ bình tĩnh, lơ đãng ngồi xuống, Giang Đồ nắm lấy tay cô, đặt lên đầu gối anh, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Cô lắc đầu cười: “Không có gì.”

Cô chỉ tưởng tượng ra dáng vẻ làm bố của Giang Đồ, chắc hẳn anh sẽ rất kiên nhẫn, rất tỉ mỉ, rất nghiêm khắc… Nhưng nếu đó là một cô con gái thì anh cực kỳ dịu dàng, nuông chiều. Cô rơi vào một trạng thái hoang mang và mâu thuẫn với chính mình, không còn sợ lối đi thoát hiểm, không còn sợ tiếp xúc với phụ nữ mang thai, nhưng từ lâu cô đã nghĩ đến việc không có con, cô chỉ suy ngẫm lại, trong câu trả lời đầy đủ của bọn họ, nếu không có con, liệu cảm thấy có một chút tiếc nuối nào không?

Mấy người gọi đồ ăn, Lê Tây Tây cùng Hứa Hướng Dương còn ôm con gái Đinh Hạng đùa giỡn, Đinh Hạng nhịn không được nói: “Thích như thế thì hai người sinh một đứa để chơi đùa thỏa thích đi.”

Lê Tây Tây thở dài: “Tôi là ngôi sao đó! Sao sinh con sớm được? Liệu tôi có còn chỗ đứng trong làng nhạc sau khi sinh con không?”

“Cậu không dựa vào ngoại hình để kiếm sống, mà là dựa vào giọng hát của cậu, hai việc này thì có liên quan gì?” Đinh Hạng thẳng thắn nói.

“Ai nói tôi không dựa vào ngoại hình?? Cậu không biết biệt danh thiếu nữ Tây Tây của tôi hay là giả mù thế! Tôi sinh con xong sao tự gọi mình là thiếu nữ Tây Tây nữa?”

Lê Tây Tây lập tức phản bác, đột nhiên ý thức được mình nói như vậy không tốt, vội vàng nhìn về phía vợ Đinh Hạng, “Mình không nói cậu, cậu vẫn là thiếu nữ!”

Vợ Đinh Hạng không nhịn được cười nói: “Hai người ngoại hình sáng sủa như vậy, sinh con cũng chắc sẽ không ảnh hưởng gì.”

Lê Tây Tây đột nhiên thở dài: “Năm 2018 vừa kết thúc, chúng ta lại già đi một tuổi.”

Năm này qua năm khác, thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh.

Một nhóm người đếm thời gian trong phòng VIP, bước qua năm 2018, chào đón năm 2019.

Vào ngày 19 tháng 1 năm 2019, sinh nhật lần thứ 29 của Giang Đồ, Chúc Tinh Dao từ phòng tắm bước ra, leo lên đùi anh, ôm lấy anh hỏi: “Đồ ca, trước lúc thổi nến anh đã ước điều gì?”

Giang Đồ cúi đầu vùi vào cổ cô, ngửi được mùi thơm dễ chịu từ trên người cô, thấp giọng trả lời: “Hy vọng một năm này em đều vui vẻ.”

“Chỉ… Chỉ vậy thôi à? “Chúc Tinh Dao đẩy đầu anh ra, hai tay ôm lấy mặt anh, “Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, tại sao anh lại không thực hiện một điều ước thực tế hơn?”

“Cái này rất thực tế.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày, “Em muốn anh thực hiện điều ước gì?”

Chúc Tinh Dao chớp mắt, chậm rãi cúi đầu hôn lên môi anh, không trả lời câu hỏi. Giang Đồ cảm thấy đêm nay cô đặc biệt chủ động, anh đưa tay đỡ eo cô, cởi chiếc nơ buộc quanh eo cô, cô dựa vào vai anh, nhìn anh lấy đồ từ trong tủ ra.

Anh nhét đồ vào tay cô, cúi đầu ngậm lấy vành tai cô: “Giúp anh.”

Chúc Tinh Dao cúi đầu, Giang Đồ vén sợi tóc buông xuống sau tai, cúi đầu nhìn hai tay cô không biết sử dụng như thế nào, anh bị cô làm cho có chút khó chịu, đáy mắt tràn đầy tình triều, thấp giọng bên tai cô: “Tinh Tinh, nhanh lên một chút.”

Cô đỏ mặt cắn môi, đột nhiên nhụt chí ném đồ trong tay, nói không cần nữa.

Giang Đồ sửng sốt, cô đã dựa vào vai anh tiến lại gần, anh nhíu mày giữ cô lại: “Em làm gì vậy? Chờ một chút.”

Anh nghiêng người định kéo tủ, nhưng Chúc Tinh Dao đã ôm chặt lấy anh, ánh mắt lấp lánh: “Thử đi, em cũng muốn thử cảm giác không có rào cản là như thế nào… Em biết anh cũng rất muốn, chẳng qua là vì anh luôn nhân nhượng em.”

Chúc Tinh Dao không biết nguy hiểm mà khiêu khích anh, lần duy nhất Giag Đồ không thể từ chối cô, anh thực sự nghĩ về điều đó. Khi hai người cuối cùng đã ở bên nhau không bị rào cản nào, yết hầu của anh lăn lộn theo nhịp thở, ánh mắt đen láy nhìn cô: “Tinh Tinh, em sợ không?”

Chúc Tinh Dao có chút khó thích ứng, cau mày nói: “Nếu như thời kỳ an toàn cũng trúng chiêu, vậy nói không chừng là định mệnh… Những ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này…”

“Suy nghĩ gì?” Giang Đồ kiềm chế không chuyển động.

Khóe mắt cô ươn ướt, ôm anh nhỏ giọng nói, “Tưởng tượng dáng vẻ khi anh làm bố, nếu như đời này không nhìn thấy thì sau này có thể sẽ hối hận, Đồ ca, chúng ta sinh con đi.”

Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, nhưng không khí trong phòng dần dần trở nên nồng nàn mãnh liệt.

Giang Đồ dùng hành động thực tế cả đêm nói cho Chúc Tinh Dao biết, không có lớp cao su kia, kể cả tâm lý hay là thân thể, cảm giác nhận được đều khác nhau. Trưa ngày hôm sau, Tiểu Quỳ gọi điện thoại tới, phấn khích nói: “Tinh Tinh, bây giờ em chẩn bị qua đón chị nhé, chị sắp xếp hành lý xong hết chưa?”

Chúc Tinh Dao chợt tỉnh táo, chiều nay cô phải bay đến Luân Đôn để chuẩn bị cho buổi diễn tấu, hành lý còn chưa thu dọn xong! Cô vội vàng xuống giường, chân chạm đất, suýt nữa mềm nhũn ngã xuống. Cô ngồi trở lại giường, thích nghi trong nửa phút rồi mới nói, “Chị sắp xếp ngay đây!” Em không cần vội vàng ra ngoài đâu.”

Vừa lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.

Tiểu Quỳ lo lắng hỏi: “Tinh Tinh, chị bị cảm à?”

Chúc Tinh Dao đỏ mặt, ho khan một tiếng: “Không sao, chỉ là cổ họng hơi khô… Không sao, em yên tâm, chị đi thu dọn hành lý trước.” Cúp điện thoại, cô mới nhận ra chiếc vali của mình nằm ở cuối giường, quần áo và hộp trang sức của cô được đặt ngay ngắn bên trong.

Giang Đồ mở cửa đi vào, nhìn cô: “Tỉnh rồi?”

Chúc Tinh Dao trừng mắt nhìn anh, giống như muốn tố cáo tối hôm qua anh vô cùng quá đáng, cô chỉ vào hành lý: “Anh giúp em sắp xếp sao?”

“Trừ anh ra trong nhà còn có ai khác nữa à?” Giang Đồ không nhịn được cười, “Đi ăn cơm đã, để anh nói Tiểu Quỳ với Tiểu khỏi qua, ăn xong anh đưa em ra sân bay.”

Sau khi ăn xong, thời gian gần tới.

Giang Đồ xách vali ra cửa, Chúc Tinh Dao buông Đường Đậu xuống, thấp giọng dặn dò: “Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời bố nhé.”

Giang Đồ nhớ lại lời cô nói tối qua, anh kéo cô đến bên cạnh, rũ mắt nhìn cô: “Tinh Tinh, những gì em nói tối qua là nghiêm túc? Nếu chỉ vì anh thì không cần phải làm như vậy.”

Anh chưa bao giờ cảm thấy rằng hai người phải có một đứa con với nhau.

Thực ra có con hay không, không quá quan trọng đối với anh, ban đầu hai người quyết định không có con vì thế khi ngôi nhà được trang trí lại, anh đã thay đổi phòng trẻ em, biến nó thành phòng để đàn của cô.

Chúc Tinh Dao ôm eo anh, ngẩng đầu nói: “Em nghiêm túc, em muốn có con với anh.”

Giang Đồ trầm mặc nhìn cô, thấp giọng nói: “Phụ nữ sinh con rất đau, mang thai cũng rất vất vả.”

“Không sao mà, chẳng phải đã có anh bên cạnh em rồi à?” Chúc Tinh Dao lắc đầu cười nói, “Em không yếu ớt như vậy đâu, Tây Tây cũng tuyên bố sinh hai đứa, em sợ cái gì chứ.”

Giang Đồ nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chúc Tinh Dao chớp chớp mắt.

“Nếu em muốn sinh, vậy thì sinh thôi.” Giang Đồ dừng một chút, “Nhưng mà, đợi thêm một năm nữa, anh sợ em chưa sẵn sàng, nếu sau một năm em vẫn muốn sinh con, vậy chúng ta sinh một đứa.”

Chúc Tinh Dao bĩu môi: “Anh không tin em.”

Giang Đồ mỉm cười: “Không phải, một năm nay anh từ từ cai thuốc lá và bia rượu.”

Đây có phải là việc bắt đầu mang thai không?

Chúc Tinh Dao đột nhiên có chút khẩn trương.

Thấy thời gian không còn nhiều, Giang Đồ xoa đầu cô: “Đừng căng thẳng, chúng ta bàn chuyện này sau, giờ anh đưa em ra sân bay.”

Ngày thứ ba Chúc Tinh Dao ở Luân Đôn, nhận được tin nhắn WeChat từ Giang Lộ: “Chị dâu, khi nào chị về?”

Chúc Tinh Dao trả lời: “Còn một tuần nữa, có chuyện gì vậy?”

Giang Lộ: “Có một cô gái không hiểu sao lại nói ảnh của hai người có tác dụng chặt nát mối tình xiu xẻo, nhất định phải mời anh chị ăn cơm.”

Chúc Tinh Dao: “…”

Bức ảnh chụp cô và Giang Đồ còn có tác dụng này từ bao giờ thế?

Giang Lộ: “Em sợ anh trai em không đồng ý, cho nên mới nói trước với chị một tiếng.”

Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, đây hình như là lần đầu tiên Giang Lộ dẫn một cô gái đi ăn cơm với bọn họ, cô tò mò hỏi: “Em đang theo đuổi người ta à?”

Giang Lộ: “[Hút thuốc] Không, cô ấy tán tỉnh em.”

Chúc Tinh Dao: “…”

Một tuần sau, Chúc Tinh Dao trở về Trung Quốc, sau một ngày về nước thì có có hẹn ăn cơm với Giang Lộ cùng cô gái đang theo đuổi cậu.

Khi đi xuống cầu thang, gặp một cô bé ba bốn tuổi trong thang máy, chắc là người ở tầng trên, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đã gặp qua vài lần, cô bé rất xinh đẹp, còn mỉm cười với bọn họ.

Sau khi lên xe, Chúc Tinh Dao đột nhiên quay đầu hỏi: “Ông xã, anh thích con trai hay con gái?”

Giang Đồ thắt dây an toàn, anh suy nghĩ một chút, nói: “Thích hết.”

Chúc Tinh Dao: “Nhất định phải chọn một?”

Cô suy nghĩ anh chắc chắn sẽ muốn một cô con gái.

Giang Đồ quay đầu nhìn cô: “Nếu có thể lựa chọn thì sinh con trai, có thể biết quán xuyến mọi việc, còn con gái… có lẽ không nỡ.”

Chúc Tinh Dao sững sờ, nhớ lại khi anh còn trẻ, dường như anh một mình gồng gánh cả một căn nhà.

Giang Đồ cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ là lấy ví dụ mà thôi, nếu thật sự muốn sinh con, sinh con trai hay con gái đều được, chẳng qua là có chút khác biệt, nếu là con trai thì chỉ có hai người bọn anh yêu em, còn nếu là con gái thì anh sẽ yêu hai mẹ con em.”

Quả nhiên.

Con gái là người tình kiếp trước của cha!

Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đi vào phòng ăn, mới nhận ra cô gái này trông rất quen mắt, như thể bọn họ đã gặp ở đâu đó. Phàn An An thấy hai người rất vui mừng, đứng dậy nói: “Em đã gặp anh chị trên máy bay khi đến Ý, anh chị nhớ không ạ?”

“A! Là em à!” Chúc Tinh Dao ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Phàn An An hưng phấn nói: “Chị vẫn nhớ đến em! Em tên là Phàn An An!”

Chúc Tinh Dao nói thầm trong lòng đương nhiên là nhớ rồi, em suốt quãng đường than thở rằng mình đã sống 24 năm mà không gặp được một tình yêu nghiêm túc nào, còn đếm những người đàn ông xấu xa mình đã từng gặp: “Hai đứa…. làm sao mà quen biết nhau vậy?”

Giang Lộ thuận miệng giải thích: “Em thuê nhà cho bố, thuê phòng nhà cô ấy, thế là biết nhau.”

Hóa ra là như vậy.

Cho nên, Phàn An An không gặp phải hoa đào thối nữa, là bởi vì người gặp phải chính là Giang Lộ?

Giang Đồ tỉnh bơ nhìn Giang Lộ một cái, kéo ghế ngồi cho Chúc Tinh Dao, Phàn An An là một cô gái cực kỳ hoạt bát, nụ cười rất ngọt ngào, có chút thân thuộc, nói chuyện không câu nệ, thỉnh thoảng cãi nhau với Giang Lộ, thoạt nhìn rất xứng đôi.

Sau khi ăn xong, Chúc Tinh Dao và Phàn An An cùng nhau vào phòng vệ sinh.

Chúc Tinh Dao thăm dò hỏi một câu: “Bây giờ em và Giang Lộ thế nào rồi?”

Phàn An An đang tô son, mím môi thận trọng nói: “Chị và Giang Đồ… không thể có con ạ?”

Chúc Tinh Dao kinh ngạc: “Hả?”

Phàn An An nhỏ giọng nói: “Giang Lộ nói anh chị sẽ không sinh con, cho nên mẹ anh ấy nói, sau này anh ấy nên sinh ba đứa con, cho anh chị nhận nuôi một đứa… Nhưng mà, em không muốn sinh ba đâu! Cô ấy buồn rầu đậy nắp son lại, “Ba đứa quá nhiều, nhiều nhất là đứa thôi, không thể nhiều hơn được nữa!”

Chúc Tinh Dao: “….”

Cô sửng sốt, mẹ chồng còn nói như vậy? Giang Lộ lại đồng ý?

Phàn An An nhìn vẻ mặt phức tạp của cô, vội vàng an ủi: “Thật ra không sao ạ, không có con cũng tốt, chẳng phải đã có mèo rồi sao? Nuôi mèo cũng rất tốt, không nhất thiết phải có con.”

“Không, ai nói bọn chị không thể sinh con?” Chúc Tinh Dao nhíu mày.

“Giang Lộ nói.”

“…..”

Trở lại phòng ăn, Chúc Tinh Dao nhìn Giang Lộ.

Giang Lộ sờ sờ mặt: “Chị dâu, sao chị lại nhìn em như vậy?”

Chúc Tinh Dao cười: “Nghe nói em muốn sinh ba đứa con, còn dự định cho anh chị nhận nuôi một đứa?”

Giang Lộ: “…”

Cậu nhìn về phía Phàn An An, Phàn An An vô tội nhìn cậu.

Không khí dường như đóng băng.

Chúc Tinh Dao cười khanh khách nhìn Giang Lộ, còn hỏi một câu: “Vậy khi nào em định kết hôn và sinh con?”

Giang Lộ: “…”

Cậu liếc nhìn ông anh ruột của mình.

Sắc mặt Giang Đồ không chút thay đổi nhìn cậu, Chúc Tinh Dao quay sang anh, có chút oan uất hỏi: “Đồ ca, hình như chúng ta chỉ nói không muốn sinh con, chứ chưa từng nói không thể sinh con mà phải không? Lại còn cho nhận nuôi? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh cũng chẳng nói cho em biết…” Không thể sinh và không muốn sinh có sự khác biệt rất lớn, cô không biết Giang Lộ rốt cuộc nói với Phàn An An như thế nào, làm cho cô ấy hiểu lầm thân thể mình và Giang Đồ có vấn đề.

Giang Lộ đau khổ mà không biết kêu ai: “Em….”

Nếu cậu không trả lời tốt câu hỏi này thì đôi chân sẽ bị đánh tàn phế ở đây luôn.

Chờ vài giây, cũng không đợi được Giang Lộ trả lời.

Giang Đồ lạnh giỏi hỏi: “Chị dâu hỏi em đấy, đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc trước chẳng phải anh đã nói rồi sao, chuyện này không được nhắc tới trước mặt Chúc Tinh Dao?

Giang Lộ trừng mắt nhìn Phàn An An, hạ thấp giọng: “Cô đi vệ sinh với chị dâu tôi một chuyến, sao lại nói đến việc sinh con, nhận làm con nuôi nữa vậy?”

Phàn An An vô tội chớp mắt: “Trước đây anh nói với tôi, anh nói làm bạn gái anh áp lực sẽ rất lớn, bởi vì anh trai và chị dâu của anh không thể sinh con, mẹ anh nói muốn anh sinh ba đứa con, bảo anh cho anh chị nhận nuôi một đứa, anh hỏi tôi có thể chấp nhận được hay không…”

Giang Lộ: “…”

Cậu suýt chút nữa không nhịn được mà thô lỗ, đó là lúc trước cậu bị Phàn An An quấn lấy, cậu cho rằng cô chỉ là một tiểu thư không có việc gì làm, cả ngày đến tán tỉnh cậu, cậu cảm thấy phiền phức nên mới lấy chuyện đó ra làm cái cớ.

Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy Phàn An An khá được lòng mọi người… Nếu lúc này cậu nói vì từ chối nên mới lừa gạt cô, thế chẳng phải cậu đang tự tìm chỗ chết cho mình sao?

Giang Lộ bất đắc dĩ thở dài: “Tôi nói là anh trai và chị dâu của tôi không sinh con, chứ không phải là không thể sinh! Bà chị ơi!”

Phàn An An lý lẽ hùng hồn: “Anh chị nhìn đẹp đôi và yêu nhau như vậy, tại sao anh lại nói bọn họ không có con? Ngoài việc không thể sinh con thì còn lý do nào nữa sao? Tại sao anh sinh con xong để cho anh chị nhận làm con nuôi? Nhà các anh có ngôi vị hoàng đế để kế thừa à?”

Giang Lộ: “…”

Chúc Tinh Dao: “….”

Giang Đồ cười lạnh: “Không có ngai vàng gì cả, cũng không cần… nhận làm con nối dõi.”

Phàn An An ý thức được mình nói sai, vội vàng nói: “Em đang nói về Giang Lộ, không chĩa mũi nhọn vào anh chị ạ…”

Chúc Tinh Dao im lặng một lát, nhanh chóng nói: “Thân thể chúng tôi không có vấn đề gì, trước đây vì một số lý do không muốn sinh con, chứ không phải là không thể sinh!”

Không thể sinh và không muốn sinh, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau?

Phàn An An yếu đuối hỏi: “Tại sao không muốn sinh ạ, không muốn sinh vì sao còn phải làm nhận làm con nuôi?”

Giang Lộ thấy sắc mặt anh trai trở nên lạnh lùng, vội vàng nói: “Việc nhận con nuôi này mẹ tôi có nói với tôi, nhưng tôi chưa từng đề cập với anh trai, chị dâu cũng không biết chuyện này… Chuyện này mẹ tôi cũng không can thiệp vào được, thật ra chính là…”

“Chỉ là cái gì?” Phàn An An bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, “Là anh nguyện ý?”

“Cũng ổn, tôi và anh trai tôi có quan hệ gì? Tôi được anh ấy nuôi nấng từ nhỏ, tôi nhận anh ấy là bố của mình, tôi giao con trai mình cho anh ấy, tôi cũng… yên tâm, con trai tôi là con trai của anh ấy, cái gì của tôi cũng là của anh ấy…”

Giang Đồ lạnh lùng ngắt lời: “Thu lại mấy lời nói nhảm của em đi.”

Giang Lộ: “… Anh trai tôi chính là anh trai tôi, cũng không có chuyện nhận làm con nuôi. Anh trai chính là anh trai, tôi là tôi.”

Đáy lòng cậu bắt đầu hộc máu, hy vọng Phàn An An nghe không hiểu.

Nhưng Phàn An An là ai? Một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát, một mảnh bùn đất cũng không dính vào người, làm sao có thể nghe mà không hiểu? Cô ấy nheo mắt lại: “Cho nên, anh nói anh tìm bạn gái nhất định phải tìm một người có thể sinh ba đứa nhóc quỷ là lời nói dối phải không, là anh tự nói?”

Giang Lộ ho khan một tiếng: “Mẹ tôi thật sự nói với tôi…”

Cho nên cũng không tính là nói dối.

Phàn An An: “Đó chỉ là mẹ anh nói thôi, không phải ý của anh à?”

Câu hỏi này dành cho Giang Lộ, nếu cậu nói có nghĩa là trước đây cậu đã lừa dối cô, nếu cậu nói không… chung quy lại cậu vẫn là lừa gạt cô, dù thế nào đi chăng nữa, cậu đã lừa dối cô.

Giang Lộ trầm mặc một chút, nhìn thoáng qua Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao và Giang Đồ ngồi rất gần nhau, Giang Đồ mặt không chút thay đổi, cô thì cười tủm tỉm, vẻ mặt như đang xem một vở kịch vậy.

Ôi trời ơi, con chết mất thôi.

HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 86.