Thật sự không ổn khi đưa ra một giả thiết như vậy vào đêm tân hôn, Chúc Tinh Dao hiểu rõ cảm giác mình đã trêu chọc Giang Đồ, hậu quả dĩ nhiên rất thê thảm.

Trưa hôm sau, hai má cô bị người nào đó nhéo nhéo rồi lại xoa xoa, sau đó buồn ngủ mở mí mắt, Giang Đồ đang dựa vào trên giường cúi đầu nhìn cô, “Tinh Tinh, nên dậy rồi.”

“Đi đâu thế? Em mệt lắm, anh…..” Cô mơ mơ màng màng, chưa tỉnh ngủ.

“Anh biết, lại quá đáng.” Giang Đồ khẽ cười, anh nhắc nhở cô, “Hôm nay là đêm Giao thừa, lát nữa sẽ về nhà mẹ.”

Chúc Tinh Dao “Ừm” một tiếng, đột nhiên tỉnh táo hẳn, cô kết hôn rồi! Buổi tối phải đến nhà Giang Đồ ăn cơm, sẽ gặp mẹ chồng…. Sau này cô và Giang Đồ có gia đình nhỏ của riêng mình, hoàn toàn khác với trước kia.

Giang Đồ kéo cô dậy, rũ mắt cười cười: “Vẫn chưa quen với thân phận mới của mình à?”

Chúc Tinh Dao quỳ gối trên giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Cũng không phải không quen, chỉ là chưa phản ứng kịp.” Cô dừng lại, chợt “A” một tiếng, “Đồ ca, hình như chúng ta không đi mua đồ để đón Tết!”

Không mua chút nào cả!

Ngay cả siêu thị cũng chưa từng đến!

Giang Đồ sững sốt, mấy năm nay anh hầu như đều ở một mình, ở Mỹ càng không có ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, anh đã nhiều năm không cảm nhận được bầu không khí đón mừng năm mới. Chúc Tinh Dao mấy ngày trước bận rộn viết ca khúc cầu hôn, cô cũng không nghĩ tới Giang Đồ nhanh như vậy lập tức dẫn cô đi đăng ký kết hôn. Cuối năm Giang Đồ càng bận rộn, anh cũng xem nhẹ điểm này, “Xin lỗi, anh cũng quên mất, lâu lắm rồi mới ăn Tết.”

Chúc Tinh Dao phản ứng lại, ôm cổ anh, ánh mắt mềm mại: “Đồ ca, sau này năm nào anh cũng cùng em đón mừng năm mới nhé.”

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, nheo mắt một chút, tựa hồ muốn nhắc nhở cô cái gì đó.

Cuối cùng, anh chẳng nói gì, xoa xoa đầu cô: “Được.”

Buổi trưa, hai người ăn chút gì đó, Chúc Tinh Dao liền nói muốn đi siêu thị, cô đeo khăn quàng lên: “Vẫn là mua một ít đồ, lễ nghĩa không thể thiếu. Ngày đầu năm mới về nhà mẹ chồng nên mang theo vài thứ, chúng ta dường như cái gì cũng không chuẩn bị…”

Cuộc hôn nhân này, được thực hiện mà không có một chút chuẩn bị nào.

Giang Đồ cầm chìa khóa xe, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, là sơ suất của anh.”

Chúc Tinh Dao chớp chớp mắt: “Không có, tính ra là lỗi của em, em đột nhiên cầu hôn…”

“Đây không phải là lỗi sai của ai, là sự ngạc nhiên mừng rỡ.” Anh sửa lại cho cô, nhìn cô chậm rãi nói, “Đó là món quà tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được trong cuộc đời này.”

Chúc Tinh Dao cười: “Anh cũng chính là món quà đẹp nhất trong đời em.”

Hai người đi tới cửa, Chúc Tinh Dao lại kêu một tiếng, cô mặt mày ủ rũ: “Đồ ca, có cần em phải chuẩn bị quà cho mẹ anh không?”

“Em nói ai?” Giang Đồ rủ mắt nhìn cô.

Chúc Tinh Dao: “….”

Cô có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Mẹ…..Mẹ chồng em.”

Khóe miệng Giang Đồ cong lên, ôm cô ra cửa, “Không cần, lần đầu tiên em về nhà, bà ấy sẽ phát bao lì xì cho em.”

Có đúng là vậy không đó?

Chúc Tinh Dao một chút kinh nghiệm đều không có.

Đèn trong lối đi thoát hiểm bật sáng, bước chân của Chúc Tinh Dao vẫn chậm rãi, nhưng rất nhanh, cô gần như đã quen, cũng không còn khó thở và cảm thấy chân mềm nhũn nữa.

Gần đó có một siêu thị lớn, đêm giao thừa còn rất nhiều người trong siêu thị, Giang Đồ một tay đẩy chiếc xe đẩy, quay đầu lại nhìn Chúc Tinh Dao, nhíu mày, cho dù cô che nửa mặt, thoạt nhìn vẫn vô cùng hấp dẫn. Chúc Tinh Dao nắm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Đồ ca, em cảm thấy không ít người đang nhìn anh…”

Giang Đồ nhìn cô: “Bọn họ nhìn em.”

Chúc Tinh Dao đi theo anh vào siêu thị, thầm thì: “Rõ ràng đang nhìn anh.”

Dư âm buổi hòa nhạc vẫn chưa qua, cho dù ở trong siêu thị người ta vẫn sẽ nhận ra bọn họ, nhưng toàn bộ đường đi sắc mặt Giang Đồ lạnh lùng, mọi người nhìn thấy cũng chỉ là nhìn thêm vài lần, sau lưng bàn tán vài câu, hoặc là lén chụp hai bức ảnh.

Chúc Tinh Dao phát hiện có người chụp lén, quay đầu nhìn rồi cô lại nhìn Giang Đồ, nhỏ giọng nói khẽ: “Anh nên chuẩn bị một cái khẩu trang đi.”

Giang Đồ cau mày, cúi đầu nhìn cô: “Còn muốn mua gì nữa không?”

Hai người đều không có ý niệm gì về Tết Nguyên Đán, đều là dựa vào trí nhớ mua vài thứ, xe cũng chất đầy đồ.

Chúc Tinh Dao cầm một hộp thạch, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lúc xe chạy vào tiểu khu, cô vợ mới cưới Chúc Tinh Dao này đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Giang Đồ: “Đồ ca, em không biết nấu cơm…”

Giang Đồ không biết rốt cuộc cô đang khẩn trương điều gì.

Chúc Tinh Dao còn nói: “Em cũng không biết làm việc nhà.”

Giang Đồ mắt nhìn phía trước, thản nhiên nói: “Cho nên thì sao?”

Cho nên, có quan trọng không?

Anh dừng xe, Chúc Tinh Dao dường như mới bắt đầu ngẫm nghĩ lại, mình có thể không phải là một người vợ tốt, cô không muốn sinh con, không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà…

Giang Đồ lấy đồ ra khỏi cốp xe, thấy cô dường như còn đang suy nghĩ lung tung, đưa tay kéo người đến trước mặt, cúi đầu nhìn cô: “Lúc anh thích em, em cũng không biết nấu cơm, càng chẳng biết làm việc nhà. Anh kết hôn với em, không phải bắt em làm việc cho anh, nhưng mà anh thích em, anh muốn em, muốn làm tất cả mọi thứ cho em.”

Chúc Tinh Dao cảm động nhìn anh, bất kể anh nói gì, cô đều tin là thật, không nghi ngờ bất cứ điều gì cả.

Tuy nhiên…

Cô không khỏi lẩm bẩm: “Anh nói như vậy làm em giống như một cái bình hoa di động, ở bên cạnh anh cái gì cũng vô dụng…”

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười: “Em có thể sưởi ấm giường.”

Chúc Tinh Dao: “…”

Cô sững sốt một hồi, không tin nhìn anh: “Em thật sự chỉ … dùng như vậy thôi sao?”

Đương nhiên không phải.

Giang Đồ mỉm cười, giơ tay đóng cốp xe lại, quay đầu lại nhìn cô: “Đi thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Thư Nhàn ăn cơm trưa xong lập tức bắt đầu chuẩn bị cơm tối, Giang Lộ nhìn thấy dáng vẻ khẩn trưởng của bà, không nhịn được nói: “Mẹ như này, người ta không biết lại tưởng mẹ là con dâu đó!”

Thư Nhàn trừng mắt nhìn cậu: “Con nói bậy bạ gì đấy hả! Anh con mấy năm qua sống rất không dễ dàng, nó và chị dâu con có thể kết hôn nhanh như vậy, mẹ thật sự hoàn toàn không ngờ tới, một chút chuẩn bị cũng chẳng có. Hai nhà ngay cả quá trình gặp mặt ăn cơm thương lượng hôn sự đều bỏ qua, chứng tỏ chị dâu với anh con tình cảm cực kỳ tốt, bố mẹ con bé cũng dễ nói chuyện, bằng không sao có thể để cho hai đứa nó trực tiếp đi đăng ký kết hôn? Hơn nữa điều kiện nhà chị dâu con so với nhà chúng ta tốt hơn rất nhiều, nhưng những thứ này không phải là chủ yếu…” Mấy năm nay bà đã thông suốt, bà vừa băm thịt vừa nói: “Chủ yếu là do anh con thích con bé, đối với con nhà người ta tốt như vậy, cho nên mẹ cũng phải đối xử tốt với con bé một chút, nếu không ảnh hưởng đến quan hệ hai đứa, sẽ không tốt lắm…”

Giang Lộ nhún vai: “Được rồi, muốn con giúp một tay không ạ?”

Thư Nhàn chê bai: “Không cần, con mà giúp thì loạn hơn thôi, gọi điện cho anh con đi, hỏi khi nào hai đứa nó đến.”

Lúc này bốn giờ rưỡi, Giang Lộ đoán chừng bọn họ không đến nhanh như vậy.

Vừa lấy điện thoại chuẩn bị nhấn số thì cửa bỗng nhiên mở ra.

Giang Đồ với Chúc Tinh Dao bước vào, Giang Lộ nghiêng đầu nhìn, tươi cười xán lạn: “Anh, chị dâu, trở về rồi ạ.”‘

Thư Nhàn vội vàng lau tay trên tạp dề, đi ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt bà vui vẻ, nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Tới rồi à.”

Chúc Tinh Dao hơi bối rối, cô đối với Thư Nhàn còn có chút ấn tượng, nhìn ra được mấy năm nay bà sống rất tốt. Cô mím môi, cố gắng gọi lên một tiếng: “Mẹ…”.

“Ôi!” Thư Nhàn kích động đáp lời một tiếng, nhìn Giang Đồ buông đồ đạc trên tay xuống, lại nói, “Sao về nhà mình còn mang theo nhiều đồ như vậy. Lần sau đừng mang gì hết, mọi thứ trong nhà đều có đủ.”

Chúc Tinh Dao cười một tiếng: “Không mua gì, chỉ một chút đồ ăn ạ.”

Thư Nhàn nói: “Các con ngồi đi, xem TV một lát, mẹ đi hầm canh, tối mình ăn cơm.”

Chúc Tinh Dao đang nghĩ có nên đi xuống giúp đỡ hay không thì Giang Lộ đi tới: “Chúng ta chơi game đi, không cần chị phụ đâu, chính em cũng bị đuổi ra ngoài mà, mẹ chỉ thích ở một mình trong bếp thôi à.”

“Như này có ổn không anh?” Chúc Tinh Dao ngẩng đầu hỏi Giang Đồ.

Giang Đồ kéo cô ngồi xuống ghế sofa, thấp giọng nói: “Không sao, em đi vào ngược lại khiến bà ấy không được tự nhiên.”

Chúc Tinh Dao nghe lời Giang Đồ, trò chơi đó đã lâu rồi cô chưa chơi lại, Giang Lộ kéo Lâm Giai Ngữ vào, cộng thêm Giang Đồ, bốn người lập thành một trận. Micro mở, Lâm Giai Ngữ cười híp mắt nói: “Tinh Tinh, cậu kết hôn sớm như vậy, cẩn thận kẻo bị thúc giục sinh con đấy.”

Cô vẫn chưa biết chuyện năm đó xảy ra với Chúc Tinh Dao.

Giang Đồ lãnh đạm nói: “Chúng tôi sẽ không sinh con.”

Lâm Giai Ngữ “A” một tiếng, kinh ngạc nói: “Tại sao? Các cậu muốn gia đình không con cái*?”

*丁克: Dual Income, No Kids (DINK): Thu nhập kép, Không có con.

Ngay cả Giang Lộ cũng ngạc nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ.

Chúc Tinh Dao cắn môi, nếu cô không chú ý, Tiểu Kiều của cô suýt chút nữa đã bị giết, nhưng Giang Đồ lại tới cứu cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tôi không thích trẻ con, phiền phức.”

Lâm Giai Ngữ lại “Ơ” một tiếng, cô thầm thì: “Nhưng mà, mình nhớ Tinh Tinh rất thích mà…”

“Tôi không thích.” Giang Đồ chặn lời cô, bình tĩnh nói, “Lâm Giai Ngữ, tối hôm qua cậu lại viết lung tung về tôi trong tiểu thuyết vậy?”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Cô nghẹn lời, biết Giang Đồ không muốn tiếp tục đề tài này liền nhanh chóng im lặng.

Thư Nhàn ở trong bếp cũng nghe thấy, ngẩn người một hồi, vẻ mặt có chút phức tạp, bà còn tưởng rằng nếu hai người kết hôn sớm thì nói không chừng còn có thể sinh con sớm một chút, bà nhanh chóng làm bà nội, có thể hỗ trợ trông coi cháu nội…

Trên bàn ăn, Thư Nhàn cũng không nhắc đến chuyện này, cũng chẳng hỏi Chúc Tinh Dao cái gì, chỉ là bảo cô ăn nhiều vào: “Con gầy quá, ăn nhiều một chút.”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu cười: “Dạ.”

Sau khi ăn xong, Giang Đồ thấp giọng hỏi Chúc Tinh Dao: “Muốn về nhà không?”

Chúc Tinh Dao nghĩ Giang Đồ mấy năm không ở nhà ăn Tết, cô lắc đầu: “Chúng ta cùng xem Xuân Vãn với mẹ đi.”

Tin nhắn trong nhóm lớp vẫn rung lên, có người kêu Hướng Hướng Dương năm nay tổ chức họp lớp, trước kia đều là tối mùng sáu Tết, Chúc Tinh Dao nói với Lê Tây Tây: “Mùng sáu, bố mẹ hai nhà chúng mình gặp nhau, không có thời gian.”

Lê Tây Tây có hoạt động vào mùng 6 Tết năm nay, Hứa Hướng Dương đi cùng cô, mấy nhân vật chính đều không đi, vậy còn tụ tập gì nữa?

Hơn mười một giờ, chương trình Xuân Vãn vẫn chưa kết thúc, Giang Đồ đã đưa Chúc Tinh Dao về nhà, quả nhiên Thư Nhàn đã tặng cho Chúc Tinh Dao một phong bao lì xì rất dày.

Về đến nhà, hơn mười hai giờ, bọn họ đứng trước cửa sổ sát sàn tầng 15, có thể nhìn thấy pháo hoa lộng lẫy trên bầu trời.

Chúc Tinh Dạo tựa vào lòng anh, ngẩng đầu nói: “Đồ ca, chúc mừng năm mới.”

Giang Đồ cúi đầu, nhìn cô.

Chúc Tinh Dao bị anh nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”

“Tinh Tinh…” Giang Đồ dừng lại, mỉm cười.

Chúc Tinh Dao bị pháo hoa phía xa thu hút, ánh mắt nhìn qua, không nhận được tín hiệu của anh, cô hưng phấn nói: “Giang Thành cực kỳ nghiêm cấm đốt pháo, bên bà nội có thể cho phép, tối mai chúng ta đến bắn pháo bông đi.”

Giang Đồ cúi đầu, cúi đầu hôn nốt ruồi nhỏ trên cánh mũi cô một cái, “Được.”

Trưa ngày hôm sau, Giang Đồ lái xe ba tiếng đồng hồ đến thành phố nhỏ bên cạnh, mấy anh họ của Chúc Tinh Dao đều đã kết hôn sinh con, có một chị dâu đang mang thai đứa con thứ hai, đã hơn năm tháng. Bệnh của Chúc Tinh Dao không phải ai cũng biết, lúc cô học Trung học vô cùng thích trêu chọc cháu trai nhỏ trong nhà, hiện thì cũng không dám tới gần, trong mắt cháu trai cháu gái cô là một nàng tiên cao ngạo lạnh lùng.

Bên ngoài sân, trước mặt Giang Đồ có một cậu bé, đây là con trai của anh cả, năm nay năm tuổi. Cậu bé ở phía trước nói: “Dì nhỏ mua đồ chơi cho chúng cháu, kể chuyện và hát cho chúng cháu nghe, còn chơi trò chơi với chúng cháu nữa. Nhưng hiếm khi ôm chúng cháu lắm, dì ấy nói dì ấy không thể giữ …sức của dì rất yếu! Em gái cháu chỉ mới một tuổi, nó nhỏ như vậy nhưng dì cũng không thể ôm nó!”

Giang Đồ ý thức được, sự tình dường như nghiêm trọng hơn anh nghĩ.

Chúc Tinh Dao gần như đã chữa khỏi cái bóng của lối đi thoát hiểm.

Phụ nữ có thai đối với cô chính là bóng ma tâm lý lớn nhất.

Anh cả ôm đứa con gái nhỏ một tuổi, đi đến bên cạnh Giang Đồ, sờ sờ đầu con trai, nhíu mày nói: “Con là một đứa trẻ, hiểu cái gì không?”

Thằng nhóc hừ một tiếng: “Con hiểu chứ, dì nhỏ chính là tiên nữ, có chút lạnh lùng ạ.”

Giang Đồ cúi đầu nhìn thằng bé, hỏi: “Vậy con cảm thấy dì ấy có thích con không?”

Thằng nhóc nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu nói: “Thích ạ, lúc dì đi lưu diễn ở nước ngoài, khi về thường mua quà cho cháu.”

Anh cả đang đứng rất gần, cô con gái một tuổi của anh đột nhiên quay người nhào về phía trước, anh cả vội vàng nói: “Ấy, ấy, ấy, bảo bối nhỏ của bố, con sao vậy?”Anh ấy sợ tới mức vội vàng ôm chặt con gái, cô bé ”y y a a” hô vài tiếng “Muốn”.

Cũng không hiểu con bé đang muốn cái gì.

Anh cả nhìn về phía Giang Đồ, thăm dò hỏi: “Cậu có muốn ôm con bé không? Con nhóc này thích diện mạo đẹp trai, có thể là muốn cậu ôm đấy.”

Giang Đồ sững sờ, anh chưa từng ôm con nít.

Một lát sau, Chúc Tinh Dao đi ra khỏi cửa nhà, nhìn thấy Giang Đồ ôm con gái bảo bối của anh cả, cô bé cười thích thú, hai tay nhỏ xíu đang đung đưa, đột nhiên cầm lấy kính của anh.

Giang Đồ quay đầu lại, thấy Chúc Tinh Dao đứng cách đó không xa, anh nheo mắt một chút: “Tinh Tinh, qua đây giúp anh?”

HẾT CHƯƠNG 79