Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân trầm ổn của Giang Đồ, Chúc Tinh Dao ôm cổ anh, nhìn thẳng vào anh. Bước đến tầng năm, Chúc Tinh Dao đưa tay vuốt mồ hôi trên cằm anh, hơi vùng vẫy, đau lòng nói: “Để em xuống đi, anh dẫn em lên là được rồi.” Mặc dù cô gầy, nhưng quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng, cộng thêm trong túi xách có nhiều đồ, chắc cũng phải gần một trăm cân, ôm một trăm cân trên tầng mười lăm thì hẳn rất là mệt.

Giang Đồ nâng cô lên, cúi đầu th0 dốc: “Anh nói lần này sẽ bế em lên.”

Anh nhấc chân, tiếp tục đi lên.

Chúc Tinh Dao cắn môi, một lát sau, cô tiến lại gần, hôn lên môi anh một cái.

Giang Đồ bước chân dừng lại, cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao cười với anh: “Thưởng cho anh.”

Trên đường đi, Chúc Tinh Dao đã thưởng cho anh ba lần, năm tầng một lần.

Giang Đồ ôm cô đi đến cửa nhà, thở hổn hển cúi đầu nhìn cô: “Mở cửa.”

Chúc Tinh Dao ấn mật khẩu mở cửa, Giang Đồ bế cô vào, cùng nhau ngã xuống ghế sofa. Anh dựa lưng vào sofa, cánh tay có chút cứng ngắc, Chúc Tinh Dao nhanh chóng bò xuống khỏi người anh, rút mấy khăn giấy trên bàn trà, đá giày rồi quỳ ngồi lên đùi anh lau mồ hôi cho anh.

Giang Đồ hơi ngửa đầu tựa vào sofa, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, lồng nguc phập phồng lên xuống. Chúc Tinh Dao cẩn thận lau mồ hôi cho anh, nhìn yết hầu không ngừng trượt theo nhịp thở của anh, đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, động tác trên tay chậm lại, không hiểu sao cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Cô ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Đồ ca, anh còn sức không?”

Giang Đồ mở mắt ra, anh quay đầu nhìn cô, chợt mỉm cười.

Nụ cười đó có chút xấu xa, từ trước tới giờ Chúc Tinh Dao chưa từng thấy anh cười như vậy, cô đỏ mặt cúi đầu, bò xuống khỏi người anh, giấu đầu hở đuôi nói: “Em đi rót nước cho anh…” Cô trêu chọc anh một c4i ấy thế mà lại nhanh chóng chạy trốn.

Ánh mắt Giang Đồ đuổi theo bóng lưng cô, thở hổn hển, đứng dậy cởi áo khoác ra. Chúc Tinh Dao đứng trong phòng bếp, che gò má đang nóng bừng, lấy ly nước từ trong tủ kính ra, cô trở lại phòng khách, đưa ly nước cho anh.

Giang Đồ uống nước xong, đặt ly nước xuống: “Anh đi xuống lấy hành lý giúp em.”

Chúc Tinh Dao ôm áo khoác của anh trở về phòng ngủ, nhìn thấy giường trong phòng ngủ thật sự đổi thành một cái đệm, không khỏi sững sờ ở cửa, mặt bỗng nhiên đỏ lên. Một lát sau, cô cầm quần áo của đi vào phòng tắm.

Giang Đồ xách hành lý trở về, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, anh đi tới cửa, hỏi: “Em cần gì, anh mang đến cho em.”

Chúc Tinh Dao hôm nay không trang điểm nên không cần tẩy trang, cô dùng sữa tắm của anh, loại có mùi rất nhẹ và ít bọt. Nghe thấy giọng nói của anh, lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm cửa: “Không cần….”  Cô nhớ tới tiểu thuyết lúc trước đọc của Lâm Giai Ngữ, nam chính tiểu thuyết sẽ xông vào phòng tắm trong lúc nữ chính đang tắm, chắc Giang Đồ sẽ không như vậy đâu nhỉ?

Cô cắn môi, phủi bọt tắm đi tới khóa trái cửa lại.

Cạch—-

Một tiếng.

Giang Đồ vừa xoay người, bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt.

Cô đang đề phòng anh à?

Sắc mặt Giang Đồ có chút phức tạp, quay người đi vào phòng vệ sinh phụ tắm rửa, sau khi đi ra ngoài nhận điện thoại, bước phòng làm việc trả lời hai cái email.

Nửa tiếng sau, anh trở lại phòng ngủ chính, Chúc Tinh Dao đang ngồi trên giường nhắn tin cho Lâm Giai Ngữ, hai ngày trước nhà biên kịch lớn Đường Hinh mà Lê Tây Tây đề cập đến đã đến Giang Thành, hẹn Lâm Giai Ngữ ăn cơm. Đường Hinh nói với Lâm Giai Ngữ: “Trước đây tôi thầm mến chồng tôi bốn năm, tôi thực sự hiểu cảm xúc yêu thầm một ai đó, cuốn sách [Chờ Ánh Sao] này tôi thật sự rất thích.”

Cô ấy muốn mua bản quyền quyển sách này, thành tâm thành ý, vất vả nói chuyện, Lâm Giai Ngữ gần như bị cô ấy thuyết phục, điều duy nhất lo lắng chính là Giang Đồ không đồng ý, cô gửi tin nhắn: “Tinh Tinh, cậu có thể giúp mình hỏi ý kiến của Giang Đồ được không? Thăm dò chút thôi…”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, anh đặt kính lên bàn, đi tới.

Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, vội vàng trả lời Lâm Giai Ngữ: “Được.”

Giang Đồ tắt hết đèn, chỉ để lại một cái đèn bàn nhỏ màu vàng ấm áp.

Anh ngồi xuống bên cạnh Chúc Tinh Dao, ôm cô ngồi lên đùi anh, anh vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng hỏi: “Rất thích mặc quần áo của anh? ”

Chúc Tinh Dao ngồi trên đùi anh, vùi người trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Anh thích thì em mặc.” Mặt Giang Đồ đi xuống, cái cúc áo kia lỏng lẻo, anh nhẹ nhàng khều một cái liền bung ra. Giang Đồ hôn lên ngực cô, tim cô trong phút chốc đập loạn xạ, hô hấp dồn dập th0 dốc, cô sợ đợi lát nữa nói không nên lời, vội vàng mở miệng, “Đồ ca, quyển sách kia của Giai Ngữ…cô ấy được quyền tự xử lý đúng không, nhưng ý của anh thì sao?”

“Hửm?”

Giang Đồ ngẩng đầu nhìn cô, tóc hơi rối, giọng nói khàn khàn: “Cô ấy muốn làm gì?”

Ký ức của Chúc Tinh Dao về sự việc này hầu hết đều rất đau đớn, cả người căng thẳng vì khẩn trương, điều kỳ lạ nhất là bất cứ nơi nào ngón tay mà anh chạm vào thì nơi đó bắt đầu mềm nhũn đi. Cô được anh bế lên, đầu gối cô quỳ gối hai bên, hai tay đặt lên vai anh, giọng nói run rẩy theo hai chân: “Cô ấy….có người muốn mua bản quyền chuyển thể thành phim….em với Lê Tây Tây sao cũng được, tùy cô ấy. Nhưng cô ấy sợ anh tức giận…” Cô chợt cắn môi, vùi mặt vào vai anh.

Chẳng biết là Giang Đồ có muốn quan tâm đến chuyện này nữa không, hay là lúc này anh đã nghiện đến mức không nghe thấy lời của cô. Anh không trả lời, cúi đầu, đáy mắt ửng đỏ nói một câu bên tai cô: “Tự mình thử xem?”

Chúc Tinh Dao thở gấp, cắn chặt môi, đỏ mặt nhìn anh.

Thử cách nào?

Chúc Tinh Dao bị Giang Đồ ôm eo chậm rãi ngồi xuống, cô nhíu mày, mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn anh. Giang Đồ dựa vào đầu giường nhìn cô, gân xanh hiện lên cổ thon dài trắng lạnh của anh, anh mắt đen nhánh thâm thúy, cô cảm thấy nếu như bị nhìn anh lâu thêm một chút nữa thì chắc sẽ tan chảy mất.

Nhưng mà, cô lại thật sự thích Giang Đồ như thế này.

Quyến rũ, không còn lạnh lùng.

Dường như chỉ có thời điểm này, anh mới có thể gạt bỏ sự lạnh lùng những ngày qua, rơi vào trầm luân.

Vì cô mà đắm say.

Ngày hôm sau, đêm Giáng sinh.

Chúc Tinh Dao gửi tin nhắn cho Lâm Giai Ngữ: “Giang Đồ im lặng, hẳn là ngầm thừa nhận để cậu tự quyền giải quyết rồi.”

Sau khi Lâm Giai Ngữ nhận được tin nhắn, cô ấy đã gửi ngay một tin nhắn cho Lục Tễ. Tin nhắn cuối cùng giữa hai người là cảm xúc anh ấy gởi: “Hãy bình thân”, cô hỏi: “Lục Tễ, cậu có phiền nếu cuốn sách này được làm thành phim không?”

Chờ hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lục Tễ: “Tôi nói rồi, đây là sách của cậu.”

Lâm Giai Ngữ trầm mặc một chút, trả lời: “Tôi lấy được tiền sẽ phát bao lì xì cho cậu, dù sao cậu cũng bị mắng không ít.”

Qua thật lâu, Lục Tễ mới trả lời một chữ: “Được.”

Buổi chiều, Giang Đồ đưa Chúc Tinh Dao ra ngoài, anh kéo cô đến lối đi thoát hiểm, Chúc Tinh Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh cầu cứu, Giang Đồ nắm chặt tay cô: “Anh nắm tay em, đừng sợ.”

Hai chân Chúc Tinh Dao như nhũn ra, nắm chặt tay Giang Đồ, từng bước từng bước, giống như con ốc sên chậm rãi bò xuống tầng.

Mấy phút sau, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Đồ ca.”

Giang Đồ nói: “Không được, tự mình đi.”

Đi tới tầng 10, Giang Đồ đứng dưới bậc thang, nâng mặt cô, hôn lên môi cô một cái, thấp giọng nói: “Phần thưởng.” Chúc Tinh Dao ngẩn người, mặt đỏ bừng, “Anh bắt chước em…”

Giang Đồ khẽ cười: “Ừ, em không thích thì có thể đổi cách khác.”

Chúc Tinh Dao: “Không phải không thích…”

Tầng 15 đi xuống từng tầng, Chúc Tinh Dao mất gần hai mươi phút, nhận ba phần thưởng. Nếu như mỗi lần đi lối thoát hiểm đều có Giang Đồ bên cạnh, dường như cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.

Lái xe ra tiểu khu, Chúc Tinh Dao mới nhận ra, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy? Ngày Lễ nên dễ kẹt xe, người cũng đông…” Gần đây bọn họ khá nổi tiếng, nói không chừng sẽ bị mọi người vây lại xem.

Giang Đồ tay đặt trên vô lăng, bất thình lình nói: “Đi mua nhà.”

Chúc Tinh Dao ngạc nhiên “Hả” một tiếng, lập tức quay đầu nhìn anh, không chắc chắn hỏi lại: “Đi đâu?”

Xe dừng ở vạch đèn đỏ, Giang Đồ quay đầu nhìn cô: “Căn hộ bây giờ là của công ty, trước đây anh chưa từng mua nhà, chúng ta đi mua nhà. Sau này sẽ chuyển chỗ ở, phòng tắm của phòng ngủ chính hơi nhỏ, không thể đặt vừa một bồn tắm lớn như trong phòng của em.”

Trong lòng Chúc Tinh Dao có chút ấm áp, cảm động đến mức muốn khóc, “Đồ ca, anh không cần phải chiều theo ý của em đâu, bây giờ em cảm thấy rất tốt.”

Giang Đồ nhìn cô: “Sau này kết hôn cũng cần mua nhà mà.”

Chúc Tinh Dao sững sốt, Giang Đồ đã bình tĩnh quay đầu lại, mắt nhìn phía trước, lái xe ra ngoài.

Chúc Tinh Dao cảm thấy đáy lòng lại sụp đổ một chút, hoàn toàn trở nên mềm mại, đột nhiên cô nghĩ thông suốt, Giang Đồ muốn làm cái gì, cho cô cái gì, cô đều tiếp nhận là tốt rồi, từ chối ngược lại sẽ khiến anh khó chịu.

Ngôi nhà Giang Đồ đang xem xét nằm gần sân vận động Hà Tây, tầng trệt rộng hơn 250 mét vuông.

Giang Đồ đã nộp tiền đặt cọc, dẫn Chúc Tinh Dao qua xem chỉ là làm thủ tục và ký tên, đúng theo quy trình.

Trùng hợp thay, người giúp bọn họ làm thủ tục là bạn học cùng lớp, Chu Tiểu Vũ, Chu Tiểu Vũ h4m hộ hỏi: “Hai người thật sự chuẩn bị kết hôn sao? Ngôi nhà này dành cho tân hôn phải không?” Lúc đó Giang Đồ nói trong lớp, kết hôn sẽ mời mọi người uống rượu mừng.

Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn Giang Đồ.

Sắc mặt Giang Đồ bình tĩnh: “Ừm.”

Chúc Tinh Dao cúi đầu mỉm cười, Chu Tiểu Vũ ngưỡng mộ nhìn cô: “Thật tốt quá.”

Thủ tục được thực hiện rất nhanh chóng, hơn một giờ sau, Chúc Tinh Dao đứng tên thêm một bất động sản.

Bọn họ vừa rời khỏi, Chu Tiểu Vũ liền lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn vào nhóm lớp: “Giang Đồ và Chúc Tinh Dao mua nhà tân hôn rồi, mọi người chuẩn bị tiền lì xì đi, sắp có thể uống rượu mừng đó!”

Trong lớp hoảng sợ.

Lớp phó học tập hỏi: “Thật à? Nhanh thế?”

Chu Tiểu Vũ: “Đương nhiên là thật, hai người mới rời khỏi.”

Chu Tiểu Vũ đăng một bức ảnh chụp lén lên trên nhóm.

“Cho nên bọn họ đã mua nhà tân hôn rồi?”

Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Lê Tây Tây thấy tin tức trong nhóm, trước tiên là gọi điện.

Chúc Tinh Dao mỉm cười: “Đúng vậy.”

Lê Tây Tây nói: “Cậu ta đã cầu hôn cậu rồi à?”

Chúc Tinh Dao hơi sững sờ: “Chưa….Mình cảm thấy cầu hôn cũng không có quan trọng lắm.” Cô suy nghĩ một chút, nói tiếp, “Nhưng mà, chắc Giang Đồ sẽ cầu hôn phải không? Dù sao…”

“Dù sao cậu ta yêu cậu như thế mà! Lúc học Trung học còn thể làm một vùng đèn ánh, thế vẫn chưa tỏ tình gì hết, chỉ làm cho cậu xem, mãn nhãn một chút là được.” Lê Tây Tây dường như còn phấn khích hơn cả cô, “Cầu hôn thì nhất định phải có, không có thì đừng cưới. Mình nghĩ, nói không chừng là đợi đến ngày Lễ Tình nhân đấy.”

Chúc Tinh Dao cảm thấy Lê Tây Tây nói có lý.

Cô đột nhiên có chút mong chờ.

Đúng 0h ngày 1/1/2018, Hứa Hướng Dương gửi đến cả lớp một tin nhắn: “Happy New Year, chúc mọi người một năm mới tốt đẹp.”

Cả nhóm gửi lời chúc phúc cho nhau, sôi nổi một thời gian.

Chúc Tinh Dao tới tháng, bụng không thoải mái cho lắm, nằm sấp trên gối hơi buồn ngủ, điện thoại di động của Giang Đồ đặt bên gối lóe lên vài cái. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên màn hình là lời chúc phúc của Đinh Hạng: “Đồ ca, chúc cậu và nữ thần hạnh phúc, sớm ngày kết hôn.”

Hai giây sau.

Đinh Hạng lại gởi một câu: “Chu Tiểu Vũ nói các cậu mua phòng tân hôn rồi, vậy sinh nhật cậu còn cầu hôn nữa không?”

Chúc Tinh Dao ngạc nhiên, nguyện vọng vào ngày sinh nhật của Giang Đồ là cầu hôn sao?

Cửa phòng bị đẩy ra, Giang Đồ pha một chén trà gừng tiến vào, Chúc Tinh Dao vội vàng quay đầu, làm bộ cái gì cũng chưa thấy.

Vài ngày sau, Chúc Tinh Dao đến Bắc Kinh quay quảng cáo, đồng hành còn có Lâm Giai Ngữ. Lâm Giai Ngữ đi triển khai kịch bản, Đường Hinh mạnh mẽ vang dội, lại có Thời Quang Ảnh Nghiệp làm chỗ dựa, tổ dự án nói thành lập liền thành lập, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.

Quá trình chuyển thể kịch bản của [Chờ Ánh Sao] đã bắt đầu.

Hai người ở vị trí cạnh nhau, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn cô: “Vậy khoảng thời gian này cậu đều ở Bắc Kinh?”

Lâm Giai Ngữ gật đầu, cô cười tủm tỉm tiến lại gần, “Cậu có thể cho mình biết thêm chi tiết về mối quan hệ của cậu và Giang Đồ được không? Để đoàn làm phim của chúng mình có thêm một số cảm hứng.”

Chúc Tinh Dao chớp mắt: “Cậu muốn nghe chi tiết nào?”

Lâm Giai Ngữ đầy ẩn ý nói: “Nếu cậu nguyện ý nói thì mình đều nghe hết.”

“Có thể Giang Đồ sẽ cầu hôn mình vào ngày sinh nhật.” Chúc Tinh Dao cảm thấy mình dường như nhầm lẫn cái gì đó, cô cúi đầu nhỏ giọng bên tai Lâm Giai Ngữ, “Lúc trước anh ấy đến nhà mình dùng cơm, mình hỏi anh ấy muốn gì vào hôm sinh nhật, anh nói muốn mình, mình tưởng rằng….ý của anh là muốn lên giường với mình. Bây giờ ngẫm lại, tính cách của Giang Đồ hẳn là sẽ không nói những lời như vậy vào ngày đó, nguyện vọng của anh là muốn kết hôn…”

Lâm Giai Ngữ nín cười nhìn cô, mấy giây sau, rốt cuộc vẫn là không kiềm được mà bật cười ha hả.

Chúc Tinh Dao đỏ mặt vì xấu hổ, cô ôm mặt thở dài: “Đừng cười nữa, chỉ nghĩ đến thôi là đã cảm thấy xấu hổ rồi.”

“Vậy cậu ấy cũng lời đấy, người đã tới tay, cầu hôn chỉ là một nghi thức.” Lâm Giai Ngữ vẫn cười, “Vốn dĩ sinh nhật cậu ấy mình có thể không về được, cậu vừa nói như vậy, mình nhất định sẽ trở về chứng kiến xem như nào.”

Vào ngày 19 tháng 1, Lê Tây Tây đưa cả đội trở lại Giang Thành để chuẩn bị cho buổi biểu diễn, cùng nhau trở về còn có Lâm Giai Ngữ, một đám người hẹn ở phòng VIP nhà hàng. Đinh Hạng được vợ dìu, chống cây gậy đi tới, anh ấy nhìn mọi người, cười nói: “Sao mấy cậu tới sớm thế, giống như trở lại mười năm trước vậy, à không đúng, Giang Lộ không có ở đây.”

Vừa dứt lời, Giang Lộ đẩy cửa bước vào, theo sau cậu là lão Viên, hai người gặp nhau ở ngoài cửa.

Giang Lộ ngồi xuống bên cạnh Lâm Giai Ngữ, thấp giọng hỏi: “Chị nói tối nay anh trai em cầu hôn là thật sao?” Ban đầu cậu có việc bận nên không thể tới được, nghe Lâm Giai Ngữ bảo anh trai cậu cầu hôn, làm thế nào cũng phải đến góp vui.

Lâm Giai Ngữ gật đầu: “Đúng vậy, nhất định không ở đây, chẳng phải tối nay đến câu lạc bộ à? Bất ngờ cuối cùng cũng phải ở lại!”

Chúc Tinh Dao cả đêm đều có chút căng thẳng, đặc biệt là sau mười giờ, cô vẫn luôn đợi lời cầu hôn của Giang Đồ, nhưng chờ trái chờ phải, đợi đến gần mười hai giờ cũng không có động tĩnh, dần dần đứng ngồi không yên.

Giang Đồ cúi đầu đến gần: “Sao vậy? Tâm hồn treo ngược cành cây thế!

Chúc Tinh Dao vội cười: “Không có gì, em nghe Tây Tây hát thôi.”

Cô cũng không thể nói là cô đang đợi anh cầu hôn.

Lê Tây Tây cũng cảm thấy kỳ quái, sắp qua giờ rồi, cảnh cầu hôn đâu? Sao vẫn chưa thấy vậy!”

Cô đi qua hỏi Đinh Hạng, Đinh Hạng mơ hồ: “Không có, Đồ ca không nói tối nay muốn cầu hôn, cậu nghe được từ đâu?”

Lê Tây Tây cũng không thể nói là Chúc Tinh Dao xem trộm tin nhắn của anh với Giang Đồ được? Không thể làm gì khác hơn là hỏi tiếp: “Tôi đoán….nguyện vọng cậu ấy là kết hôn, nhất định nhờ mọi người giúp đỡ, cậu thân thiết với cậu ấy như vậy nên mới tới hỏi một chút.”

“Quả thật Đồ ca nhờ tôi giúp đỡ, nhưng sau đó còn nói phải đợi một chút, không cần vội. Hồi Tết mình có hỏi cậu ấy, cậu ấy nói không gấp, vẫn chưa chuẩn bị xong, qua một thời gian rồi bàn sau.”

Lê Tây Tây hỏi xong rồi kéo Chúc Tinh Dao vào nhà vệ sinh kể lại một lần. Chúc Tinh Dao nghe xong cũng bối rối, ấp úng nói: “Mình đã nhầm rồi sao?”

Lê Tây Tây nhéo mặt cô, không hiểu lắm: “Hình như cậu rất hụt hẫng? Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Yêu nhau không tốt sao? Kết hôn để làm gì!”

Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Mình cũng không phải hụt hẫng…”

Chẳng qua là cảm thấy, Giang Đồ có thể vì nhân nhượng theo ý cô mà mới thay đổi kế hoạch.

Ban đêm, Giang Đồ đem cô làm món quà sinh nhật, khai phá một lần, rồi thêm mấy lần nữa.

Trưa ngày hôm sau, Chúc Tinh Dao tỉnh lại, Giang Đồ đã đến công ty rồi, đưa quần áo giặt đến dưới lầu, cô mở cửa cấm cho người lên lầu. Trong khoảng thời gian này cô và Giang Đồ gần như sống chung, mỗi lần cô ra ngoài biểu diễn trở về đều đến bên này trước, hiện tại trong nhà anh lác đác đồ đạc của cô, trong đó quần áo là nhiều nhất.

Chúc Tinh Dao đang chuẩn bị sắp xếp lại tủ quần áo, cô lấy từng bộ âu phục của Giang Đồ ra, đặt phẳng phiu lên trên giường, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua túi âu phục, đột nhiên dừng lại. Cô cúi đầu, thấy túi bên phải âu phục lồi một khối, rõ ràng giấu đồ gì đó, cô nghi hoặc đưa tay vào, lấy ra một cái hộp gấm màu đen tinh xảo.

Cô mím môi, nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

HẾT CHƯƠNG 76.