Khi còn học trung học, Chúc Tinh Dao luôn cảm thấy Giang Đồ hết sức lạnh lùng, cô rất khó tưởng tượng một ngày yêu nhau anh sẽ có dáng vẻ như thế nào, nhưng cô cảm thấy anh thuộc tuýp người hành động, anh có thể sẽ không nói “Anh thích em”, càng không nói “Anh yêu em”.

Một khi anh nói ra thì chắc hẳn là không kiềm nén được.

Chúc Tinh Dao có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc của Giang Đồ, hơi thở của anh phả vào bên tai, cô cảm giác trái tim của mình tê đã dại.

“Đồ ca….”

Chúc Tinh Dao đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, Lê Tây Tây có kể qua “Anh yêu em” chính là câu nói yêu thích của đàn ông khi ở trên giường, cô không những có thể cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Giang Đồ dành cho cô, mà còn có cả dục v0ng h4m muốn đối với cô, cô đều hiểu hết.

Cô xoay người ôm lấy anh, trực tiếp hỏi: “Anh có muốn nhận quà sinh nhật sớm không?”

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh kiềm chế, anh không giải thích quà sinh nhật mà anh muốn trước kia chính là cầu hôn. Anh ôm cô đứng dậy, đặt người trên ghế sofa, mỉm cười bất lực: “Tinh Tinh, anh ngàn dặm xa xôi đến đây tìm em không phải vì điều này.” Anh luồn những ngón tay thon dài của mình vào tóc cô, thấp giọng nói: “Ngày mai em phải luyện tập với ban nhạc, còn chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn nữa, nếu làm gì đó thì sẽ ảnh hưởng đến em. Với lại anh vẫn chưa bàn giao công việc, anh không thể ở đây quá lâu, ngày mai anh về rồi. Anh không muốn sau này nhớ lần đầu tiên của chúng ta như thế này, lúc em gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, quay người không nhìn thấy anh, gọi điện thoại cho anh nhưng anh cũng chẳng thể lập tức chạy đến bên cạnh em.”

Chúc Tinh Dao ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng như sao.

Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ phải chịu đắng cay hay mệt mỏi điều gì, cô là một ngôi sao sáng ở khắp mọi nơi, gặp Giang Đồ có lẽ là kiếp nạn của cô, cô đã vì anh mà bị thương cũng như trải qua những khổ sở trên đời.

Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy điều may mắn nhất trong cuộc đời mình chính là gặp được Giang Đồ.

Hai người đang đi dạo trên phố ở nước ngoài, Chúc Tinh Dao nắm tay Giang Đồ đưa anh đến một nhà hàng gần đó để ăn tối.

Buổi tối, Giang Đồ lấy lọ thuốc từ trong vali ra, nhìn kỹ, anh chưa từng tiếp xúc với loại bệnh hay thuốc này, đang muốn lấy điện thoại di động tra về thuốc. Chúc Tinh Dao cầm lấy lọ thuốc và điện thoại của anh, cô ngồi xếp bằng trên giường và chủ động giải thích cho anh.

Giang Đồ đứng dậy, cúi đầu nhìn cô: “Đừng uống thuốc nữa, sau này em gặp ác mộng thì điện thoại cho anh.”

Chúc Tinh Dao ngửa mặt nhìn anh: “Sau đó thì sao?”

Giang Đồ: “Anh dỗ em ngủ.”

Chúc Tinh Dao vui vẻ, cô cười tươi: “Sao anh dỗ em được chứ? Anh hát cho em nghe à?”

Từ trước đến nay cô chưa từng nghe anh hát.

“Anh biết hát không?” Cô nghiêm túc hỏi.

“Lúc còn học mẫu giáo đã hát qua.” Giang Đồ thấp giọng cười một tiếng, ấn cô vào lòng, hai người cùng nhau nằm trên giường, anh nghiêng người ôm cô, “Anh thử xem, nếu khó nghe quá thì nói anh dừng lại. ”

Chúc Tinh Dao cười không ngừng, đã rất lâu rồi cô mới thấy thoải mái vui vẻ như vậy.

Sự thật chứng mình rằng một người có giọng nói hay như thế thì làm sao mà hát khó nghe được cơ chứ?

Sau khi Giang Đồ về nước, Chúc Tinh Dao còn nhớ rõ anh hát bên tai cô bài [Dịu Dàng] của Ngũ Nguyệt Thiên, vừa trầm bổng vừa êm tai.

Rõ ràng là muốn gần em nhưng vẫn cô đơn đến bình minh

Không biết, không hiểu, cũng chẳng hề mong nhưng trái tim tôi

Sự đẹp đẽ cứ tình yêu sao cứ mãi ở trong nỗi cô đơn

Hãy để tôi đem tình yêu tốt đẹp nhất của mình trao cho em.

…………

Lại một ngày cuối tuần, Giang Đồ trở về bên Thư Nhàn ăn cơm, Giang Lộ đã lâu không gặp rốt cục cũng dám ló mặt, hai anh em ngồi trên sô pha, Giang Lộ cà lơ phất phơ nói: “Anh, anh có biết gần đây anh nổi lắm không? Mỗi lần em bật livestream lên thì mọi người đều bảo anh lộ diện.”

Giang Đồ lạnh mặt nhìn cậu: “Em còn dám nói nữa à?”

Giang Lộ ho khan, gãi đầu một cái: “Gì….chuyện của các anh đã được viết thành sách rồi, những người xung quanh em, cả fans cơ bản đều đọc hết rồi, em nghe bảo có người muốn mua bản quyền chuyển thể thành phim, Lâm Giai Ngữ vẫn chưa đồng ý, em đoán là chị ấy không dám bán, sợ bị anh mắng.”

Cuốn sách [Chờ Ánh Sao] vô cùng hot, rất nhiều công ty giải trí điện ảnh tìm tới, muốn mua bản quyền.

Mặc dù Chúc Tinh Dao đã nói là cuốn sách này tùy Lâm Giai Ngữ giải quyết, nhưng Lâm Giai Ngữ luôn băn khoan, cô chỉ đồng ý với sự hợp tác của biên tập viên xuất bản, tuy các công ty điện ảnh đưa ra giá rất hấp dẫn, cuối cũng vẫn bị cô từ chối.

Giang Đồ cau mày: “Em đọc rồi?”

“Đã đọc.” Giang Lộ hừ một tiếng, “Lâm Giai Ngữ thật chẳng có mắt nhìn, Lục Tễ có cái gì tốt mà thầm mến chứ.”

Giang Đồ từ chối cho ý kiến: “Đây là chuyện của cô ấy.”

Lâm Giai Ngữ từ chối bán bản quyền cho các công ty điện ảnh, không chỉ băn khoăn về Giang Đồ, còn lo lắng về Lục Tễ.

Mùi sườn om từ trong phòng bếp truyền đến, Giang Lộ suy nghĩ rồi nói: “Chị dâu xinh đẹp dạo này biểu diễn ở nước ngoài ạ? Mẹ vẫn ngại nói, bà ấy muốn anh có thời gian thì dẫn chị dâu về nhà ăn cơm, lần trước mới xem chị ấy diễn tấu trên sân thôi chứ chưa nói chuyện gì được với nhau.”

Thư Nhàn suy nghĩ chuyện này đã lâu, bà không thân thiết với Giang Đồ nên không dám nói thẳng.

Giang Đồ trầm mặc một lát, nhớ lại lời Chúc Tinh Dao, nói: “Qua một thời gian đã.”

Buổi tối tám giờ, Giang Đồ đứng dậy rời đi, anh lái xe đến bệnh viện Nhân dân.

Một ngày trước khi Giang Đồ tới Dubai, anh đến bệnh viện thăm Đinh Hạng, mỗi tuần anh ghé một lần, bây giờ các y tá trong bệnh viện dường như đều đã biết anh.

Lần này anh đến, có một cô y tá nhỏ chạy đến nhìn xem.

Trong phòng bệnh, Đinh Hạng đang huyên thuyên với vợ thì có y tá đẩy cửa ra, cười nói: “Này, bạn anh lại đến thăm anh kìa.”

Đinh Hạng hỏi: “Ai vậy?”

Y tá nói: “Người đẹp trai nhất đó, là nam chính [Chờ Ánh Sao]!” Đây chính là nam chính từ trong tiểu thuyết bước ra, đẹp trai, vóc dáng tốt, và cực kỳ thâm tình.

Giang Đồ đi tới cửa, nghe những lời này, nhíu mày một cái. Đinh Hạng nhìn sang, có chút xúc động: “Đồ ca! Sao cậu lại đến thăm tôi thế!”

Hai tay Giang Đồ trống không, cũng không mang theo cái gì, nói: “Thuận đường tới xem một chút.”

Vợ Đinh Hạng vội kéo ghế cho anh, cười hỏi: “Tinh Tinh đâu ạ?”

“Vẫn còn ở Dubai, tối mai mới về.” Giang Đồ gật đầu với cô ấy.

Đinh Hạng nhớ tới lời Giang Đồ nói lần trước, cười nói: “Gần đây tôi khôi phục rất tốt, Đồ ca, cậu cứ yên tâm, tháng sau sinh nhật cậu, nếu cậu muốn cầu hôn thì tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết mình.”

Giang Đồ ngồi xuống, nhìn Đinh Hạng đang đeo nẹp trên cánh tay: “Cầu hôn thì chưa vội, cứ đợi một thời gian.”

Đinh Hạng “A” một tiếng, “Tại sao?”

“Đợi xem sao, không cần vội.” Giang Đồ nói.

Chúc Tinh Dao vừa sợ mang thai vừa sợ có con, Giang Đồ cảm thấy cô chưa sẵn sàng kết hôn, anh không chắc liệu lời cầu hôn có gây áp lực tâm lý cho cô hay không, dù sao anh đã đợi nhiều năm như vậy.

Chờ thêm một chút nữa cũng chẳng sao cả.

Hai người ở bên nhau, kết hôn hay yêu nhau, tất cả đều như nhau.

Mười giờ tối, Giang Đồ đi vào siêu thị, mua chút đồ dùng hàng ngày và mấy chai sữa đậu mà Chúc Tinh Dao thích uống, anh đứng trước kệ bên cạnh quầy thu ngân, mặt không chút thay đổi cầm lấy một hộp lên nhìn một chút, lại đặt xuống, đổi một hộp khác.

Anh xách đồ lên lầu, bấm mật khẩu mở cửa.

Rèm cửa trong phòng khách được kéo ra, ánh đèn neon của thành phố mờ nhạt chiếu vào, Giang Đồ cảm thấy trong nhà có chút khác thường, anh bật đèn lên, cúi đầu nhìn thấy một đôi boot cổ ngắn màu nâu.

Đôi giày này có kích thước 36, là đôi mà Chúc Tinh Dao đã mang ở Dubai vào ngày hôm trước.

Giang Đồ hơi ngạc nhiên, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng khách trống trải, trên bàn ăn có một cái bình nước giữ nhiệt màu hồng, cũng là của Chúc Tinh Dao.

Giang Đồ đặt đồ trên tủ ở huyền quan, đi về phía phòng ngủ chính.

Cửa phòng ngủ khép hờ, khe cửa lộ ra một tia sáng mờ tối, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng bật điều hòa, không khí ấm áp. Trên giường có chút chuyển động, tóc cô rối bời, ngồi dậy, mặc áo ngủ của anh, cổ áo có chút lớn, xương quai xanh trắng nõn tinh tế của cô đều lộ ra trong không khí. 

Giang Đồ đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn cô.

Chúc Tinh Dao buồn ngủ, ôm chăn, nói khẽ: “Sao bây giờ anh mới về?”

“Phải là anh hỏi em, tại sao em về sớm vậy?” Giang Đồ bước đến bên giường, giọng nói có chút khàn khàn, giơ tay vén tóc cô ra sau tai, “Không nói với anh trước một tiếng?”

Chúc Tinh Dao quỳ gối trên giường, ôm lấy cổ anh, Giang Đồ phối hợp khom lưng, cô ngửa mặt lên, trả lời câu hỏi: “Đồ ca, anh nên đổi mật khẩu cửa đi, em mới thử một thôi mà đã chính xác rồi. Bây giờ [Chờ Ánh Sao] hot lắm, sinh nhật của em với sinh nhật anh đều được viết rõ ràng, lỡ như có ai đó biết địa chỉ nhà anh, chạy đến mở thì phải làm sao? Sẽ có kẻ trộm đột nhập mất, tốt nhất đem mật khẩu điện thoại đi động của anh cũng đổi luôn.” Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của anh, đột nhiên có chút căng thẳng, giọng nói yếu đi, “Em không tham dự tiệc mừng của ban nhạc, thay đổi vé máy bay, trở về sớm để tạo bất ngờ cho anh nên mới không nói với anh.”

Ở trên máy bay cô rất khó ngủ, không ngờ nằm trong chăn của anh ngủ say như vậy, ngủ từ bảy đến mười giờ.

“Còn nữa không?” Anh thì thầm, ngón tay thon dài xuyên qua sợi tóc của cô, ấn vào gáy cô.

Chúc Tinh Dao rủ mi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhắm mắt lại: “Hết rồi…”

Một giây sau, anh cúi đầu hôn lên, có chút nóng vội.

Trọng tâm Chúc Tinh Dao không vững, cả người ngã xuống, đầu giường là gỗ thật, tay anh che chở cho cô để cô không bị đụng đau, chỉ có một tiếng phanh. Giang Đồ hít thở một chút, cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao đỏ mặt mở mắt, giơ tay lấy kính của anh xuống.

Giang Đồ lại hôn cô, cúi đầu hỏi bên tai cô: “Tối nay không về?”

Tim Chúc Tinh Dao đập như trống, vùi mặt lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Bố mẹ vẫn chưa biết em quay về.”

“Vậy em có muốn về không?” Giang Đồ khẽ hôn lên tai cô.

Chúc Tinh Dao khẽ run, biết anh truy hỏi, nếu cô muốn về nhà thì tại sao cô lén chạy đến nhà anh, tạo cho anh một sự bất ngờ, còn ngủ trên giường của anh, chờ anh trở về? Cô ôm chặt cổ anh, ngẩng đầu hôn lên yết hầu của anh, “Không muốn, em….”

Giang Đồ lại dùng sức hôn lên, chặn lời nói của cô, Chúc Tinh Dao ban đầu còn có thể hôn đáp lại anh, nhưng rất nhanh không chống đỡ được nữa, tiếng th0 dốc cùng nụ hôn của hai người nghe vô cùng rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.

“Sợ không?” Lòng bàn tay Giang Đồ nóng lên, động tác cũng không nhẹ.

Tất nhiên là sợ, chính là sợ đau, lần trước khi cô dùng tay giúp anh thì cảm thấy người này…..kích thước có chút khó tin. Nhưng cô có thể cảm giác được sự háo hức và khát vọng của anh, sự thân mật này cũng khiến cô trầm mê, thậm chí còn có cả mong đợi.

Giang Đồ không vạch trần cô, chỉ chốc lát sau, bộ đồ ngủ trên người cô rơi xuống cuối giường, toàn thân cô chỉ còn lại một sợi dây chuyền kim cương trên cổ. Ánh mắt Giang Đồ nóng rực, hôn lên mặt dây chuyền ngôi sao kia, thấp giọng hỏi: “Lúc biểu diễn có đeo không?”

“Ừm….” Chúc Tinh Dao khẽ run.

Giang Đồ buông cô ra, chống người lên, “Đợi anh một lát.”

Quần áo anh xốc xếch bước ra khỏi phòng, Chúc Tinh Dao mơ màng, đột nhiên nhớ tới bọn họ không mua nhu yếu phẩm, cô ấy ôm chăn ngồi dậy, đầu vai bị chăn tối màu làm cho làn da trắng nõn của cô nổi bật hẳn lên.

Cô vốn tưởng rằng anh phải ra khỏi cửa một chuyến, không ngờ anh nhanh chóng vào, trong tay cầm cái hộp nhỏ.

Giang Đồ một lần nữa phủ lên người cô, giữa hai người không còn ngăn cách, thân mật chặt chẽ, dường như muốn hòa tan lẫn nhau. Mặc dù Chúc Tinh Dao đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn đau đến mức phát khóc.

Máy lạnh thay đổi nhiệt độ, kêu ông ông ông mấy tiếng.

Chúc Tinh Dao rất sợ lạnh, trong nhà Giang Đồ không có hệ thống sưởi ấm dưới sàn cho nên cô bật điều hòa. Bây giờ có chút hối hận, không khí trở nên nóng ẩm, cơ hồ cảm thấy hơi khó thở.

Khi nãy cô khóc đã khóc, lông mi vẫn còn ướt, cô mở mắt ra nhìn Giang Đồ, mắt anh đỏ rực, gân xanh trên cổ căng lên, quai hàm nghiến chặt, hầu kết của anh cuộn lên lăn xuống theo từng nhịp thở.

Chúc Tinh Dao chưa từng thấy anh như thế này bao giờ, cảm thấy anh vô cùng quyến rũ, không khỏi vươn tay muốn chạm vào, đầu ngón tay tất cả đều là mồ hôi.

Giang Đồ ôm mặt cô, ánh mắt nóng bỏng đến mức gần như hòa tan cô vào người mình, giọng nói đè nén tình triều: “Tinh Tinh, còn đau không?”

Cô vẫn đau, nhưng cô không muốn anh phải chịu đựng.

Vì thế, cô lắc đầu.

Hậu quả của việc giả vờ mạnh mẽ cực kỳ nghiêm trọng, lần đầu tiên khi đầu Chúc Tinh Dao đụng vào đầu giường gỗ rắn chắc, đầu óc cô choáng váng hoa mắt nhìn Giang Đồ, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rằng chiếc giường này có thể bị sập ngay lập tức.

Giang Đồ đưa tay che đầu cô, khàn giọng hỏi: “Có đau không?” Chúc Tinh Dao lắc đầu, cô định ra vẻ kiên cường đến cùng, mồ hôi theo cằm Giang Đồ trượt xuống, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô, “Lần sau đổi giường, đụng phải loại khác cũng không thấy đau nữa.”

Đợi mọi thứ lắng xuống, Giang Đồ bế cô đi tắm, nhìn phòng tắm trống trải, lại nói: “Lần sau phải lắp một cái bồn tắm thôi.”

Anh nhớ phòng tắm trong phòng ngủ của cô có một bồn tắm lớn.

Chúc Tinh Dao quá mệt mỏi nên chẳng muốn nói chuyện, mặt dán vào lồng nguc anh, nhỏ giọng nói: “Không cần…”

Màn đêm đã chìm vào tĩnh lặng sâu thẳm.

Trở lại phòng, Chúc Tinh Dao gần như nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ say, Giang Đồ trầm mặc nhìn cô hồi lâu, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Trên người anh mặc một bộ quần áo mỏng manh, đứng ở ban công phòng khách hút thuốc, tình cảm bị đè nén nhiều năm đã trút hết ra, cả người như được thả lỏng vậy.

Bao nhiêu năm chờ đợi, Chúc Tinh Dao cuối cùng cũng là của anh.

Một lúc sau, anh dập điếu thuốc, đi rửa mặt.

Anh vừa nhấc chăn bông lên, Chúc Tinh Dao không chút phòng bị mà dựa vào anh, da thịt mịn màng kề sát người anh. Giang Đồ nhắm mắt lại khắc chế một chút, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, rồi lại dịch lên cổ cô.

Cuối cùng, anh vẫn không kiềm chế được, dứt khoát phóng túng chính mình.

Chúc Tinh Dao nửa tỉnh nửa mê, lại bị anh đưa vào trong loại sóng triều khó có thể khống chế này, cô nhịn không được nức nở mấy tiếng, rất nhanh được anh trấn an.

Thật sự kỳ quái, rõ ràng cô rất khó chịu, nhìn thấy dáng vẻ trầm luân của anh, nhưng cô tình nguyện sa vào cùng anh.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, Chúc Tinh Dao mới mở mắt ra, phát hiện khăn trải giường và vỏ gối đã được thay, tuy vẫn là màu tối. Giang Đồ ngồi trên sofa đơn bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh, anh đứng dậy đi tới.

Cô chống người lên chuẩn bị ngồi dậy, vừa cử động một cái, lại nằm xuống, cau mày khó chịu nhìn lên trần nhà.

Chẳng trách lần trước Giang Đồ nói sẽ ảnh hưởng đến buổi diễn tấu của cô, thân thể đau nhức, eo và chân hoàn toàn không phải là của mình.

Giang Đồ mặc một bộ đồ thể thao màu đen, sảng khoái cúi người chống trên giường, thấp giọng hỏi: “Còn khó chịu không?”

Cái này còn phải hỏi ư?

Chúc Tinh Dao ngọ ngoạy một hồi, ôm chăn ngồi dậy, cô cau mày nhìn anh: “Đồ ca, tối hôm qua anh…có hơi quá mức rồi.”

Không phải là một chút, mà là rất quá đáng.

Giang Đồ im lặng, anh cúi người hôn lên khóe miệng cô: “Anh xin lỗi, anh muốn em nhiều năm rồi.”

Cho nên, có chút mất kiểm soát.

HẾT CHƯƠNG 74.