Trời Bắc Kinh về đêm rất lạnh, người qua đường nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau, ánh mắt vô cùng hâm mộ. Giang Đồ nghe lời cô nói, cúi đầu hôn lên tóc cô, mỉm cười, đưa cô vào trong xe, thấp giọng nói: “Anh sợ có lúc anh bận sẽ không để ý tới, một mình em đi không an toàn.”

Chúc Tinh Dao thắt ây an toàn, tự nhiên quay đầu nhìn anh: “Giờ anh đưa em đi đâu thế.”

Giang Đồ nhìn cô: “Em không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

“Sợ gì chứ.” Chúc Tinh Dao chớp mắt, “Anh đẹp trai như thế này mà.”

Giang Đồ sững sờ, nheo mắt nhìn cô.

Chúc Tinh Dao: “Chưa có ai khen anh đẹp trai à?”

Giang Đồ vẫn luôn không để ý đến vẻ ngoài của mình, dù sao đối với anh mà nói mặt mũi đẹp trai đến đâu cũng không thể đủ ăn, anh đột nhiên nhớ tới yêu cầu tìm bạn trai của Lâm Giai Ngữ rằng là diện mạo tuấn tú ưa nhìn, có phải các cô gái đều như vậy đúng không?

Anh đưa tay ôm lấy cổ của cô, ấn chặt cô vào phía bên cạnh, nghiêng người qua, cúi đầu hôn cô.

Chúc Tinh Dao không có chút phòng bị nào, “ưm” một tiếng, lông mi khẽ run, cô ngẩng mặt lên tiếp nhận nụ hôn đột ngột vội vàng của anh, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô vươn tay ôm lấy anh, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào cổ của anh, cả người Giang Đồ cứng đồ, quay mặt sang một bên tiếp tục hôn cô.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, hô hấp của Giang Đồ cũng chìm xuống, anh áp trán cô, trầm giọng nói: “Có, nhưng em là người đầu tiên nói như vậy.”

“Phải không?” Chúc Tinh Dao không nghĩ ra, dường như cô chỉ khen anh đẹp trai hơn khi không đeo kính, “Vậy sau này em sẽ khen anh nhiều hơn nhé?”

Giang Đồ cười: “Không cần, như này là đủ rồi.”

Lúc trở về khách sạn đã hơn mười một giờ, buổi họp báo Viện Khoa học Kỹ thuật Duy Sang vào ngày mai tại tầng ba của khách sạn này, phòng của Giang Đồ nằm trong dãy phòng cao nhất, anh quẹt thẻ, đưa cô vào, “Phòng đã đầy, anh không biết em sẽ đến. Tối nay ở tạm một đêm, mai họp báo xong thì sẽ có người trả phòng rồi anh đổi cho em.”

Chúc Tinh Dao lên máy bay rồi mới nói cho anh biết lịch bay, cô đưa tay ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Không cần đổi đâu, trước kia anh đã ngủ trong phòng em hai đêm rồi mà.”

Giang Đồ rủ mắt nhìn cô: “Nhưng không giống nhau.”

Chúc Tinh Dao: “Không giống chỗ nào?”

Giang Đồ cứ như vậy nhìn cô, chợt bật cười, không trả lời.

Chúc Tinh Dao còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa truyền đến thanh âm của lão Viên, gọi Giang Đồ đi họp.

Giang Đồ xoa xoa đầu cô: “Anh qua xem một lát, em ngủ trước đi.”

Sau khi anh rời khỏi, Chúc Tinh Dao sửa soạn hành lý rồi đi tắm, cô thả tóc đứng dưới vòi sen, suy nghĩ xem “chuyện” mà Giang Đồ nói có gì khác nhau.

12h30, Chúc Tinh Dao sấy khô tóc, cẩn thận lau mặt và thoa kem dưỡng thể, ngồi trên giường mơ màng buồn ngủ, cô gửi cho tin nhắn Wechat cho Giang Đồ, hỏi anh khi nào sẽ quay lại.

Giang Đồ từ chối điếu thuốc lão Viên đưa, cúi đầu trả lời: “Cậu đi ngủ trước đi, không cần chờ tôi, tôi có chìa khóa dự phòng rồi.”

Lão Viên cười híp mắt tiến lại gần, đè giọng hỏi: “Chúc Tinh Dao đến thật à?”

Giang Đồ bình tĩnh “ừ” một tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Còn gì nữa không? Nói tiếp đi, nói xong rồi đi nghỉ sớm một chút.”

Một giờ sau, Giang Đồ quẹt thẻ mở cửa phòng, trong phòng chỉ có đèn hành lang là sáng, dường như vì anh mà để lại, càng đi vào bên trong ánh đèn càng tối đi. Giang Đồ tiến vào trong phòng, thiết bị sưởi ấm đã được bật lên, trên chiếc giường rộng hai mét, Chúc Tinh Dao chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ, đắp một chiếc chăn bông mỏng, cô đang chìm vào giấc ngủ.

Sau khi thích nghi với ánh đèn mờ ảo, tầm mắt của anh trở nên rõ ràng, Giang Đồ ngồi xuống bên giường, ánh mắt rơi vào bờ vai trắng nõn thanh mảnh của cô, lòng bàn tay áp vào mặt cô, trầm giọng nói: “Em thật sự chẳng hề có một chút phòng bị nào đối với anh cả….” Ngủ trên giường của anh như thế này, lại còn ngủ say nữa, em có tin tưởng anh quá không?

Chúc Tinh Dao ngủ không sâu, anh vừa chạm mặt cô, cô lập tức tỉnh giấc.

Cô vừa mở mắt ra, trước mặt có một bóng người, mùi hương quen thuộc tiến lại gần, cô gọi một tiếng “Đồ ca”, Giang Đồ tháo kính mắt xuống, cúi người hôn lên môi cô.

Chúc Tinh Dao co bả vai lại, mỗi lần Giang Đồ hôn cô, cô đều có một cảm giác khác nhau, mãnh liệt, kiềm chế, dịu dàng….

Bây giờ nụ hôn của anh quá mạnh mẽ gấp gáp khiến cô khó thở, dây áo trắng trượt xuống cánh tay cô, cả người nóng bừng lên, đến khi nụ hôn của anh đi xuống cổ cô, cô chợt hiểu ra lời anh nói “Không giống nhau” là có ý nghĩa gì.

Lần trước cô vẫn chưa phải là bạn gái của anh.

Còn bây giờ, bọn họ là người yêu.

Chuyện thân mật của cặp đôi đang yêu nhau là chuyện đương nhiên, khó có thể kìm hãm được tình yêu.

Ngay cả một người lạnh lùng cấm dục như Giang Đồ, cũng sẽ có những lúc muốn – mong mỏi mất kiểm soát.

Giang Đồ từ trên người cô ngẩng đầu lên, kéo chăn qua che cô lại, anh kiềm chế nhắm mắt, quyến luyến xoa xoa tóc cô, giọng nói căng thẳng khàn khàn: “Anh đi tắm, em ngủ tiếp đi, lát nữa anh ngủ ở trên ghế sofa.”

Anh đứng dậy, nhưng Chúc Tinh Dao đột nhiên nắm lấy tay anh, nói nhỏ, “Giường lớn như vậy, anh ngủ trên ghế sofa làm gì?”

Giang Đồ trầm mặc nhìn cô, khó khăn gỡ tay cô ra, “Anh đi tắm trước.”

Anh xoay người đi về phía phòng ngủ, đóng cửa lại.

Hai má Chúc Tinh Dao nóng ran, cảm thấy ngực hơi nhói đau, vừa rồi anh dùng quá sức, không chỉ ngực đau mà bụng dưới cũng hơi đau…Cảm giác này không đúng lắm….hình như cô tới tháng.

Cô xoa xoa mặt, đứng dậy bật đèn trên tường, xuống giường mở vali ra, lấy băng vệ sinh với quần nhỏ sạch đứng ở cửa phòng tắm có chút lo lắng chờ đợi.

Chẳng phải Giang Đồ đang tắm sao? Tại sao lâu như vậy mà không nghe tiếng nước chảy?

Một lúc sâu, cô nghe một tiếng r3n rỉ, cả người ngơ ngẩn đứng ngoài cửa.

Trong phòng tắm, khóe mắt Giang Đồ ửng đỏ, anh rũ mi, hít sâu một hơi, vặn nước lạnh.

Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Giang Đồ mặc áo phông đen cùng quần thể thao bước ra, thấy cô đứng ở cửa, có chút ngạc nhiên. Chúc Tinh Dao ôm đồ, cúi đầu chạy vào phòng tằm, “Em đi vệ sinh.”

Giang Đồ nhìn thấy vali mở trên sàn nhà và những đồ đạc bên trong, đã hiểu.

Chúc Tinh Dao đứng trước gương, nhìn thấy cổ mình đi xuống đều là dấu vết anh để lại, cô sờ qua, có chút đau. Nghĩ đến tiếng r3n rỉ ngột ngạt vừa rồi, mặt cô lại đỏ lên, hiểu rõ cảm giác cái gì cũng không giống nhau.

Cô từ phòng tắm bước ra, vẻ mặt Giang Đồ bình tĩnh đứng bên cạnh bàn, cúi đầu chờ nước sôi, sau đó lại khôi phục gương mặt lạnh lùng, người đàn ông này có chút khác thường…..

Giang Đồ rót một ly nước sôi, pha một ít nước khoáng vào, đưa cho cô, trầm giọng hỏi: “Khó chịu không?”

Anh nhớ hồi học cấp Ba, mỗi lần đến kỳ, cô đều nằm trên bàn khó chịu, sắc mặt tái nhợt.

Chúc Tinh Dao cầm ly nước, uống một hớp, ngẩng đầu nhìn anh: “Có một chút.”

Đã hơn hai giờ đêm, Giang Đồ không ngủ trên ghế sofa, anh tắt đèn tường, ôm cô nằm xuống. Chúc Tinh Dao dường như mất ngủ, cô tựa vào cánh tay anh, giọng điệu đầy tò mò: “Đồ ca, em nghe nói tất cả nam sinh trong ký túc xá Đại học đều rủ nhau xem loại phim đó, anh có như thế không?”

Giang Đồ dừng lại, trầm mặc nhìn cô: “Nghe ai nói?”

Chúc Tinh Dao nhỏ giọng đáp: “Tây Tây nói, trong tiểu thuyết phim ảnh cũng có.”

Cô chẳng qua rất khó liên tưởng chuyện này với anh, Giang Đồ thời niên thiếu không thân với mọi người, anh không chơi bóng rổ, không chơi game, không lướt internet, những thứ mà các nam sinh khác làm, anh dường như sẽ không chạm vào.

Giang Đồ im lặng vài giây, bất đắc dĩ mỉm cười: “Đừng nên nghĩ anh như thế này thì sẽ không nhiễm khói bụi trần gian*.” Dĩ nhiên đám người lão Viên ở ký túc xá đã xem qua, bọn họ chưa bao giờ kiêng dè gì, không thể tránh khỏi, cho nên nhất định anh cũng thấy qua.

*不食人间烟火 (bất thực nhân gian yên hỏa): nghĩa là không phải bình thường.

Chúc Tinh Dao nghĩ đến sự thân mật vừa rồi và tiếng r3n rỉ mà cô nghe được, ngượng ngùng nói, “Em không có.”

Giang Đồ nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Anh cũng là một người bình thường, trước kia không nghĩ tới vì sẽ không làm được nhưng hiện tại thì đã khác.” Mấy ngày nay quá bận rộn, hầu như nghỉ ngơi chưa đủ, anh lấy tay che mắt cô lại.

“Được rồi, ngủ thôi.”

Cứ tiếp tục chủ đề này nữa thì tối nay cũng không cần ngủ đâu.

Bảy giờ sáng hôm sau, Giang Đồ tỉnh lại, anh cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao nằm trong ngực, hôn lên trán cô, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường.

Chúc Tinh Dao tỉnh dậy lúc 9 giờ sáng, trong khi cô đang trang điểm, điện thoại trong phòng reo lên. Sau khi nghe máy, cô chạy đến mở cửa, có một chú người máy đứng bên ngoài cửa, đến để đưa bữa ăn sáng cho cô.

“Cảm ơn.. ” Chúc Tinh Dao nhận lấy bữa sáng, không nhịn được cười.

Cô lấy ra một tờ giấy ghi chú từ trong túi, Giang Đồ viết bằng tay trái.

Có phải anh dự định sau này sẽ viết giấy cho cô đều bằng tay trái?

Lúc 9:50, Chúc Tinh Dao đi đến phòng họp báo ở tầng ba, phòng họp rất nhiều người, có khách hàng, đối tác và cả phóng viên truyền thông. Bên trong trưng bày một loạt robot, robot được đặt ở phía trước của màn hình lớn chính là “Tiểu Giang”, sản phẩm mới sẽ chính được phát hành vào ngày hôm nay.

Chúc Tinh Dao đội một cái mũ vành to, cúi đầu gửi tin nhắn Wechat cho Giang Đồ: “Bên trong nhiều người quá, em không vào đâu.”

Một lúc sau, lão Viên vội vàng chạy ra, tìm được cô: “Giang Đồ nhờ tôi đưa cậu vào, còn để một chỗ rất khuất cho cậu nữa, cậu chỉ cần cẩn thận một xíu thì sẽ không có ai chú ý đến đâu.”

Vị trí đó là giữa tủ trưng bày với bức tường, vừa vặn là một không gian được ngăn cách tương đối độc lập, quả thật rất khuất.

Chúc Tinh Dao nhìn Giang Đồ đứng trên sân khấu, mặc vest đen, ánh mắt trầm tĩnh, anh đưa tay đẩy gọng kính lên, giọng nói trầm thấp từ tính trước sau như một: “Gọi đâu có đó là chức năng mới nhất được thử nghiệm thành công, khách hàng có thể tự mình đặt mục tiêu cuộc gọi, hỗ trợ hướng dẫn thoại, nhưng trước mắt hiện tại chỉ có thể đặt một đối tượng, trong thời gian sau ứng dụng sẽ được nâng cấp hoàn chỉnh hơn.”

Chúc Tinh Dao nhìn người máy có ngoại hình rất giống Tiểu Giang, nhưng cô biết Tiểu Giang này hoàn toàn khác với chú robot mà Giang Đồ tặng cho cô. Chức năng của nó chủ yếu hướng đến trẻ em và người già, đặc biệt trong những trường hợp đột xuất khi ở nhà, không kịp hoặc không thể gọi điện thoại thì nó có thể tự động bấm số.

Chú người máy của cô là cái độc nhất vô nhị trên thế giới này, do chính tay Giang Đồ chế tạo.

Phía sau lưng, có một cô gái xúc động: “Vị CTO kia thật sự rất đẹp trai, không biết đã có bạn gái hay chưa?”

Người bên cạnh cô ấy nói: “Mặt mũi anh tuấn như vậy, sao có thể còn độc thân chứ?”

Trên khán đài, MC hỏi: “Tại sao anh lại muốn mở rộng chức năng này?”

Giang Đồ nói: “Lý do cá nhân.”

Người dẫn chương trình cười trêu ghẹo: “Vì bạn gái?”

Giang Đồ trầm mặc một giây, mí mắt rũ xuống, khóe miệng như có ý cười: “Ừm.”

Bên dưới náo động hẳn lên, người dẫn chương trình hào hứng nói: “Lãng mạn quá! Ai nói đàn ông ngành kỹ sư không lãng mạn, tôi quýnh chừ đó!”

Chúc Tinh Dao nhìn người đàn ông trên sân khấu, nghĩ thầm: Giang Đồ là một người có thể viết một bức thư tình mỗi thứ sáu hàng tuần, còn có thể dành hơn một tháng làm vùng đèn ngôi sao dành tặng cho cô.

Ai lại có thể nói anh không lãng mạn chứ?

Cô gái phía sau hừ một tiếng: “Tôi đã nói rồi, đẹp trai như vậy, làm sao mà chưa có bạn gái!” Không biết bạn gái anh ấy có xinh đẹp hay không…..”

Chúc Tinh Dao nói thầm trong lòng, “Tất nhiên là đẹp.”

Toàn bộ quá trình họp báo diễn ra khá lâu, Chúc Tinh Dao cảm thấy trong bụng hơi khó chịu và sợ bị nhận ra, chờ đến lúc Giang Đồ từ sân khấu đi xuống, cô trở về phòng trước.

Chúc Tinh Dao nằm ở trên giường, gọi điện thoại cho Lê Tây Tây, nói với cô ấy rằng mình đang ở Bắc Kinh. Lê Tây Tây hào hứng hỏi: “Cho nên, tối hôm qua hai người ngủ chung một giường? Đừng nói với mình là các cậu chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm rồi đi ngủ đấy chứ.”

Mặt Chúc Tinh Dao ửng đỏ: “Cũng có thể nói như vậy…”

Lê Tây Tây nhăn mặt: “Phải không…. Đợi bao nhiêu năm, chẳng phải lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao?”

Chúc Tinh Dao ngượng ngùng nói: “Mình tới tháng.”

Video và thông cáo báo chí của buổi họp mặt này đã được phát hành và quảng bá, đêm hôm đó, phòng phát sóng trực tiếp của Giang Lộ lại bùng nổ, màn hình tràn ngập, “Thần K, tôi thấy anh trai của cậu rồi!” “Mọi người nhanh chóng tìm kiếm buổi họp báo của Viện Khoa học Kỹ thuật Duy Sang đi, có bất ngờ đó!” “Thành thật mà nói, tôi thấy anh trai cậu đẹp trai hơn nhiều!”

Giang Lộ sợ tới mức suýt đánh rơi bàn phím, cậu chợt nhớ hôm nay anh mình tổ chức buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới ở Bắc Kinh.

Cậu giả vờ bình tĩnh nói: “Mọi người đang nói gì thế? Tôi không biết rõ, cũng chẳng biết Khoa học Duy Sang gì cả.”

Chu Nham bên cạnh quay lại, cào tóc: “Việc kia…anh, có thể cậu không giả vờ được nữa rồi, lần trước phát sóng trực tiếp tên anh của cậu đã bị lộ ra rồi, bây giờ trên buổi họp báo đều có tên với ảnh chụp, mọi thông tin đều chính xác.”

Giang Lộ: “…”

Khóe miệng cậu giật giật, ông trời sẽ giết cậu mất!

Mấy phút sau, Lâm Giai Ngữ gọi đến, cô tức giận thở gấp: “Chị biết ngay hôm ấy em đã gây ra chuyện gì đó mà, chẳng trách chạy nhanh như bay vậy, lại còn đăng cái quái gì trên Weibo nữa hả.”

Giang Lộ khó hiểu: “Sao chị lo lắng hơn cả em vậy?”

Lâm Giai Ngữ khóc không ra nước mắt: “Bởi vì có thể chị sẽ thảm hơn em đấy.”

Lâm Giai Ngữ nhìn thấy chủ đề đang hot trong nhóm fan, ảnh của Giang Đồ được chụp lại rồi gởi lên nhóm, có người @cô: “Nguyên mẫu của Giang Hành chính là Giang Đồ đúng không?

Cho nên, quyển sách [Chờ Ánh Sao] là viết về Giang Đồ và Chúc Tinh Dao?

HẾT CHƯƠNG 68.