Đèn trên hành lang chốc lát thì bật sáng, sau đó lại tối đi, Chúc Tinh Dao bị Giang Đồ ôm thật chặt, cho đến khi điện thoại di động vang lên, Giang Đồ một tay ôm cô, một tay lấy điện thoại di động ra nhận máy, lão Viên suy sụp: “Đại ca của tôi, cậu đang đuổi theo Chúc Tinh Dao đấy à? Cậu có quay lại không vậy! Hợp đồng này còn ký nữa không? Tôi không thể chống đỡ được nữa! “

Giang Đồ cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao, thấp giọng nói: “Hiện tại tôi đang ở dưới lầu.”

Anh cúp điện thoai, Chúc Tinh Dao ngưỡng mặt lên, môi của cô rất đỏ. Giang Đồ kéo khăn quàng cổ lên, quấn lại, che đi nửa khuôn mặt của cô: “Em muốn lên lầu với anh không? Đợi lát nữa anh chở em về nhà.”

Mắt Chúc Tinh Dao vẫn còn đỏ, cô như thế này thì không tiện để gặp người khác. Cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em ngồi trên xe đợi anh.”

Giang Đồ dắt cô, từ khu B đến khu A, tìm xe của anh.

Anh mở cửa xe, đưa chìa khóa xe cho cô, cúi đầu nói: “Chờ anh.” Chúc Tinh Dao nhẹ nhàng gật đầu, Giang Đồ xoay người đi lên lầu, bước chân rất nhanh.

Giang Đồ trở lại nhà hàng, lão Viên và khách mời đang từ phòng VIP đi ra, anh vội vàng tới xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có việc vô cùng quan trọng, lần sau tôi mời sẽ mời hai người đến một nhà hàng khác, tôi thành thật xin lỗi.” Anh nói tiếng Đức.

Người đàn ông người Đức dường như không bận tâm, ngược lại còn tò mò: “Có phải Anh Giang đuổi theo cô Chúc Tinh Dao đúng không?”

Lời này là lão Viên vì để xoa dịu cho nên mới nói với khách hàng như vậy.

Giang Đồ xin lỗi mỉm cười: “Vâng, lần này…”

Lão Viên nín cười thở phào nhẹ nhõm, hợp đồng nên được giữ lại.

Giang Đồ cùng lão Viên tiễn khách, Lão Viên lập tức quay đầu lại hỏi: “Này, khi nãy cậu thật sự đuổi theo Chúc Tinh Dao đấy à? Có đuổi kịp không?”

Giang Đồ yên lặng một chút, nói: “Hẳn là đuổi kịp.”

Vừa rồi, anh quên hỏi cô rằng cô có thể làm bạn gái của anh không.

“Hả? Hẳn là có ý gì? Suýt nữa thì mất một hợp đồng lớn như vậy, nếu không đuổi kịp thì chẳng phải…” Lão Viên chưa kịp nói xong đã thấy Giang Đồ xoay người rời đi, “Này, Cậu đi đâu thế?”

“Tôi đi trước, cô ấy đang ở trên xe chờ tôi.”

Giang Đồ bỏ lại một câu, bước nhanh rời đi.

Lão Viên sững người tại chỗ, ở trong xe chờ, vậy chắc là đuổi kịp rồi chứ?

Chúc Tinh Dao ngồi bên cạnh ghế lái, bật nhạc lên, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng đã tìm được bài hát của Mayday ẩn sâu phía dưới mấy chục bản nhạc đàn cello, thời còn học cấp Ba, có rất nhiều người thích Châu Kiệt Luân, Giang Đồ là một trong số ít thích Ngũ Nguyệt Thiên (Mayday).

Giang Đồ mở cửa xe, trên xe đang phát bài [Quật Cường], khi A Tín hát đến câu “Nguyện vọng đẹp nhất, nhất định điên cuồng nhất”, đúng lúc anh ngồi vào ghế lái, Chúc Tinh Dao quay lại nhìn anh.

“Lời bài hát này, là bức thư tình đầu tiên của bạn học J.” Cô có chút tò mò “Anh để bức thư khi nào vậy, lần nào cũng chẳng lộ sơ hở…”

Giang Đồ nói: “Anh ngồi cùng bàn với em.”

Cũng đúng, năm đó anh ngồi cùng bàn với cô, muốn bỏ một bức thư tình vào cặp sách của cô thì thật quá dễ dàng.

Chúc Tinh Dao đưa đoạn video Lâm Giai Ngữ gửi qua cho Giang Đồ xem, Giang Đồ cau mày: “Ai quay?”

“Có thể là đàn em khóa dưới nào quay được, anh không nói với em về chuyện này…” Chúc Tinh Dao nhỏ giọng thầm thì, “Anh mở nhóm lớp ra xem đi, bây giờ vẫn còn đang bàn tán đấy.”

Giang Đồ không bật điện thoại lên xem, quay đầu nhìn cô: “Em trở lại tìm anh, là bởi vì nhìn thấy video kia sao?”

“Không phải đâu….em vốn dĩ không có ý định cùng Tưởng Dịch đi xem phim, vả lại em thật sự có chuyện muốn nói với anh, nhưng chỉ là trước mắt thôi.” Chúc Tinh Dao thành thật nói.

Lúc này đã chín giờ rưỡi, Giang Đồ nắm lấy tay của cô đặt trên đầu gối, quay sang nhìn cô: “Còn bây giờ, em có muốn xem phim không?”

Chúc Tinh Dao sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Được.”

Rạp chiếu phim không có nhiều người, gần đây cũng chẳng có nhiều phim hay, mà gần mười giờ nên cũng có ít sự lựa chọn. Chúc Tinh Dao chọn một bộ phim [Thời gian đi đâu mất rồi], Giang Đồ thanh toán, anh nhìn thấy một cô gái kia đang ôm bỏng ngô, cho nên đến quay mua bỏng ngô và nước trái cây.

Chúc Tinh Dao ôm bỏng ngô, ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ ca, đây là lần đầu tiên anh đi xem phim cùng với con gái đấy à?”

“Ừm, anh rất ít khi đến rạp chiếu phim.” Lúc soát vé đi vào, Giang Đồ dẫn cô đi, “Thỉnh thoảng công ty tổ chức, hoặc đồng nghiệp có hoạt động ăn tối, không từ chối được thì mới đến mà thôi.”

Chúc Tinh Dao nhìn anh đưa vé cho nhân viên soát vé, luôn cảm thấy những năm tháng qua anh rất cô đơn lẻ loi một mình.

Nhân viên soát vé nói: “Rạp số 8, đi thẳng rẽ trái.”

Cả hai bước vào rạp số 8, chỉ còn ba phút nữa là bộ phim bắt đầu, toàn bộ sảnh chiếu không một bóng người, Chúc Tinh Dao thầm thì: “Không lẽ chúng ta bao rạp đấy chứ?”

Giang Đồ ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống rỗng, nở nụ cười, “Như vậy rất tốt.”

Chúc Tinh Dao và Giang Đồ ngồi ở hàng áp chót, phía trước có hai cặp đôi. Mặc dù không mập nhưng cô rất ít ăn đồ chiên, ăn xong mấy hạt bỏng ngô, cô quay đầu lại hỏi Giang Đồ: “Anh muốn ăn không?”

Giang Đồ thấy cô không muốn ăn thì cầm lấy bỏng ngô mà ăn, anh không muốn lãng phí thức ăn. Bộ phim có vẻ không được hay cho lắm, cô không thể tập trung, luôn quay đầu nhìn anh.

Giang Đồ nắm lấy tay cô, quay sang hỏi cô: “Có phải Lâm Giai Ngữ nói cho em biết?”

“Cứ cho là vậy đi.” Chúc Tinh Dao không nhắc đến quyển sách [Chờ Ánh Sao] kia, cô bĩu môi, “Lẽ ra anh nên nói với em.”

Giang Đồ mượn ánh sáng màn hình, nhìn thấy cô đang bĩu môi, anh thấp giọng nói: “Đều đã qua rồi.”

Rạp số 8 dường như chẳng có ai xem phim một cách nghiêm túc cả.

Chúc Tinh Dao nhìn thấy một đôi phía trước mặt đang hôn nhau, cô có chút ngượng ngùng, lặng lẽ nhìn Giang Đồ.

Giang Đồ nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn cô.

Còn có một cặp nhìn thấy hơn một nửa, dắt tay nhau rời đi.

Trong 20 phút cuối cùng, cặp đôi hôn nhau vừa rồi cũng rời khỏi.

Chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lần này thật sự đúng là bao rạp, Giang Đồ dựa vào người cô, hỏi: “Bố mẹ em bảo em và Tưởng Dịch đi xem phim, nhưng em lại ở cùng với anh.” Anh dừng một chút, “”Trở về em phải nói với bố mẹ như thế nào?”

Chúc Tinh Dao mỉm cười, gần như dán vào tai anh, thì thầm: ”Lần trước em có nói với bố, nói rằng anh đang theo đuổi em. Ông ấy có thể….Có thể là không thích anh nhiều lắm, nhưng cũng chẳng sao đâu. Nếu như ông ấy hỏi thì em sẽ trả lời là anh đã đuổi theo em.”

Ngực Giang Đồ nóng lên, anh kéo Chúc Tinh Dao qua.

Chúc Tinh Dao ngồi trên đùi anh, ôm lấy cổ anh, trong phòng chiếu phim mờ tối, cúi đầu hôn anh.

Giang Đồ cảm thấy những lời đó, có lẽ không cần hỏi nữa.

Anh bắt đầu thích cô từ năm mười sáu tuổi, một mối tình thầm mến dài đằng đẵng, cay đắng không nói nên lời; cuộc sống áp bức, chịu đựng mọi đau khổ trong quá khứ; từ bỏ niềm tin, nhưng bây giờ anh lại nắm lấy nó một lần nữa.

Những điều đè nặng khiến anh gần như không thở nổi thì bây giờ đều đã là dĩ vãng.

Từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi tám tuổi.

Mười hai năm.

Thà anh đuổi kịp còn hơn là đợi chờ đợi cho đến khi nào.

—–

Gần một giờ sáng, Chúc Tinh Dao về đến nhà.

Cô chẳng hề buồn ngủ, vùi mình trong chăn đọc tiếp cuốn [Chờ Ánh Sao] còn đang dang dở, vừa đọc đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, lớp Mười hai, Lâm Giai Ngữ thầm mến Lục Tễ?

Tác phẩm nổi tiếng của tác giả Lâm Tỉnh chính là [Ôm Ánh Trăng], tác phẩm nói về tình yêu thầm kín của một cô gái, bản quyền điện ảnh và truyền hình đã được bán. [Chờ Ánh Sao] là từ góc nhìn tình yêu thầm kín của tuổi trẻ, Lâm Giai Ngữ liên tục bị biên tập viên xuất bản làm phiền, không thể làm gì khác hơn là buộc phải sửa đổi tạm thời đoạn đầu rồi gửi cho cô ấy.

Biên tập viên thức một đêm để đọc hết quyển đó, ngày hôm sau lại bắt đầu quấy rầy cô: “Tôi muốn ký quyển sách này, tôi muốn, tôi muốn nó, tôi muốn nó!!!!!!!”

Lâm Giai Ngữ khó xử trả lời: “Chắc có thể không được rồi, cô hẳn đã biết Chúc Tinh Dao chính là nguyên mẫu, còn nguyên mẫu nam chính là bạn thanh mai trúc mã của tôi, cô không biết được tính cách của cậu ấy lạnh lùng như thế nào, nếu như cậu ấy biết, tôi dùng cậu ấy để viết ra nam chính thì nhất định sẽ giết tôi đó…”

Cô biên tập vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cô đi hỏi một chút đi mà! Năn nỉ!!!!Đại Tỉnh Tỉnh!!”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Cô thật sự không dám nói với Giang Đồ.

Chúc Tinh Dao thức cả đêm, đến mười giờ ngày hôm sau cô mới dậy, buổi trưa cô đến phòng tập.

Trên đường đi, Lê Tây Tây gọi điện thoai cho cô: “Hôm qua Lâm Giai Ngữ có gởi tập tin cho mình, sáng hôm nay mình mới có thời gian để đọc, mới xem được một nửa…” Cô ấy thở dài, “Suy cho cùng Giang Đồ cũng không dễ dàng gì, bây giờ các cậu như thế nào rồi?”

Chúc Tinh Dao nhìn ngoài cửa sổ, không nhịn được cười: “Anh ấy bây giờ là bạn trai của mình.”

Lê Tây Tây sững người một hồi, sau đó bật cười: “Có phải đoạn video đó hỗ trợ đúng không? Mình nói này, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có người gây khó dễ với chủ nhiệm Lưu đó, thật hả giận!”

“Không chỉ riêng gì video, cho dù không có chuyện này thì mình với anh ấy…cũng chẳng thể chia cắt được.” Cô và Giang Đồ dù sao cũng có hàng vạn sợi chỉ, chém không đứt, có lẽ cả đời này kiếp này sẽ gắn kết với nhau, không chia lìa.

Lê Tây Tây: “Cũng đúng.”

Lão Lưu lái xe, yên lặng nhìn kính chiếu hậu.

Hai cô không tán gẫu được nhiều, Lê Tây Tây đã bị trợ lý nhắc nhở phải vào phòng thu âm, cô ấy mất hứng nói: “Album mới còn một bài nữa, vẫn chưa tốt lắm, đầu của mình càng ngày càng to ra rồi. Tinh Tinh, buổi tối mình gọi lại cho cậu, cậu chờ mình đấy..”

Ba giờ chiều, Lâm Giai Ngữ đến phòng luyện tập tìm Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao đang luyện tập với nhạc công, Lâm Giai Ngữ ngồi bên cạnh nhìn rất chăm chú. Hai giờ sau, Chúc Tinh Dao đặt đàn cello xuống rồi đi về phía cô. Hai người ngồi trên ghế sofa và uống trà chiều, Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn cô: “Mình và Giang Đồ đang ở bên nhau.”

Cô rất cảm kích Lâm Giai Ngữ đã viết ra những sự việc khi đó, nếu như không có cô ấy, cô với Giang Đồ có lẽ không thể đến được với nhau dễ dàng như vậy, hơn nữa cô cũng rất biết ơn Lâm Giai Ngữ và bố mẹ cô ấy đã giúp đỡ Giang Đồ.

Bất kể Lâm Giai Ngữ đối với cô hay là đối với Giang Đồ, đều rất quan trọng.

Lâm Giai Ngữ ngẩn người, mỉm cười thở dài: “Trái tim già cõi của mình cuối cùng cũng có thể an tâm rồi.”

Chúc Tinh Dao bật cười, cô trầm tư suy nghĩ, quay lại hỏi: “Giai Ngữ, cậu…..cậu thích Lục Tễ?”

“Cái này hả…”

Lâm Giai Ngữ có chút lúng túng, lớp 12 và năm nhất Đại học, Chúc Tinh Dao với Lục Tễ có biết bao nhiêu hiểu lầm, nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn gái của Lục Tễ, cho nên cô kiềm chế để mình không thích Lục Tễ, nhắc đến thì cũng không tốt lắm.

Lâm Giai Ngữ chẳng biết phải nói như thế nào, cô nàng “Ây da” một tiếng, xua xua tay: “Khi đó mình với Lục Tễ ngồi cùng bàn, cậu biết đấy, Lục Tễ là nam thần trong trường, cậu ấy vừa đẹp trai vừa ưu tú, mặc dù đôi khi cậu ấy thích cười nhạo bắt bẻ mình, gọi mình là đồ ngốc, nhưng cậu ấy vẫn luôn giúp đỡ mình về việc học. Giang Đồ thầm mến một ngôi sao, còn mình thì cũng không kiềm được mà yêu thích ánh trăng rồi..”

Chúc Tinh Dao nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ thì sao?”

HẾT CHƯƠNG 62.